Vũ Luyện Điên Phong (Võ Luyện Đỉnh Phong)

Chương 1413: Thực Cốt Ly Hỏa Đăng.




Tuy rằng Tuyết Nguyệt và Dương Khai trên Tử Tinh cũng đã từng trần truồng quấn lấy nhau, nhưng ở đó dù sao cũng là nơi heo hút hoang vắng, không có ai thấy, sao có thể so với một màn thô bạo trước mắt này chứ?

Huống chi, thấy được Dương Khai không chút phản kháng, để yêu nữ tùy ý kia muốn làm gì thì làm, Tuyết Nguyệt tức bể phổi, thân thể run lên, đốt ngón tay bị nắm đến trắng bệch, không thể nhịn được nữa liền quát lên.

Sau tiếng quát, Tuyết Nguyệt cũng ý thức được mình phản ứng hơi quá, vội vàng dùng lời lẽ chính nghĩa lấp liếm: - Trước mặt mọi người ôm ôm ấp ấp, các ngươi thật đúng là không biết liêm sỉ mà!

Vừa nói nàng vừa cắn răng phẫn nộ nhìn Dương Khai, dường như hận không thể rút gân lột da hắn ra vậy.

- Làm ta sợ muốn chết... Phiến Khinh La khoa trương vỗ vỗ bộ ngực cao vút, chuyển từ giận dữ sang thản nhiên liếc nhìn Tuyết Nguyệt, rồi cười duyên với Dương Khai nói: - Chuyện của chúng ta, sau này nói sau.

- Đồng ý! Dương Khai ngưng trọng gật đầu, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, hắn nhìn mặt để đoán lòng, đương nhiên biết được sau một hồi chơi đùa như vậy, tâm trạng của Phiến Khinh La đã ổn định lại. Tuy nhiên nhiều năm không gặp, yêu nữ này lại càng xinh đẹp hơn người mà, khi nàng dùng ánh mắt oán trách nhìn hắn, suýt chút nữa hắn đã bị hớp mất hồn.

Suy nghĩ một lát, nàng nhẹ giọng hỏi: - Huynh có thù với bọn họ sao?

- Cũng chưa tới mức như vậy, chỉ có điều... Thế bất lưỡng lập mà thôi. Phiến Khinh La hé miệng khẽ cười, nói: - Nếu huynh đã ở cùng với Bích Lạc, chắc là đã nghe kể một ít chuyện về muội rồi phải không?

- Không sai.

- Vậy thì được rồi. Phiến Khinh La khẽ cười, kể sơ qua chuyện lúc trước một lần. Cũng là do may mắn, nàng dự cảm Dương Khai cũng sẽ tiến vào Đế Uyển, nên sau đó luôn lần theo dấu vết của Dương Khai. Xâm nhập vào được Đế Uyển, nàng liền vô tình đi tới chỗ này, phát hiện trong cung điện có tấm bia đá, đang tìm hiểu huyền bí trong đó thì Tuyết Nguyệt liền dẫn một nhóm người xông vào.

Khi Dương Khai và Bích Lạc tới, nàng và nhóm người Tuyết Nguyệt bên kia vẫn còn chưa phát sinh tranh đấu.

- Thì ra là vậy... Dương Khai nghe xong khẽ gật đầu. Trong lòng đã có tính toán, nếu hai bên không có thù oán gì lớn, vậy thì cũng không nhất định phải động tay động chân ở đây. Nghĩ vậy, hắn liền ngẩng đầu lên hướng về phía Tuyết Nguyệt toét miệng cười, cất cao giọng nói:

- Tam thiếu, tục ngữ có câu "oan gia nên giải không nên kết", ta và ngươi có thể gặp nhau ở đây cũng coi như là có duyên, chuyện hôm nay dừng ở đây, thế nào?

- Được! Ngoài dự kiến, Tuyết Nguyệt lại sảng khoái đồng ý, khiến Dương Khai rất ngạc nhiên, tuy nhiên rắn nhanh hắn liền nhíu mày, sự việc khác thường tất có vấn đề, Tuyết Nguyệt đáp ứng nhanh gọn như vậy nhất định là có ý đồ khác.

Quả nhiên, Tuyết Nguyệt cười tủm tỉm nhìn Dương Khai, không nhanh không chậm nói:

- Nể tình ngươi và ta đã từng quen biết, bản thiếu cũng không làm khó ngươi, tránh cho việc này lan truyền ra ngoài, người ta lại nói Hằng La Thương Hội ta ỷ thế hiếp người, lấy nhiều khi ít. Tuy nhiên...

- Tuy nhiên làm sao? Dương Khai mắt híp hỏi.

- Không cần khẩn trương như vậy đâu. Tuyết Nguyệt khẽ cười nói, trên mặt tràn đầy vẻ đắc ý: - Yêu cầu của ta rất đơn giản, ta chỉ muốn một người mà thôi.

- Một người?

Sắc mặt Dương Khai hơi trầm xuống: - Ngươi muốn ai?

Theo bản năng hắn liền nhìn về phía Phiến Khinh La, nghĩ rằng Tuyết Nguyệt sẽ "giận cá chém thớt" đối với Yêu Mị Nữ Vương.

Tất cả mọi người tại đây đều nghĩ như vậy, bao gồm cả bản thân Phiến Khinh La, dù sao sức hấp dẫn của nàng như thế nào nàng mình tự mình biết rõ. Chưa từng có nam nhân nào trước mặt nàng mà có thể giữ vững bình tĩnh, nghe vậy liền cười khanh khách, nét mặt tươi cười như hoa nói: - Ngại quá, vị thiếu gia này, nếu người ngươi muốn nói là ta, vậy chắc là ngươi sẽ phải thất vọng rồi. Ta sớm đã có người trong mộng rồi, chờ đợi mấy chục năm giờ mới gặp lại, chắc là sẽ không xa hắn nữa đâu.

Nói rồi, nàng liền thoải mái đưa tay khoác lên cánh tay Dương Khai, dán thân thể mềm mại vào người Dương Khai, tỏ ra vô cùng thân thiết.

Ánh mắt Tuyết Nguyệt liền hiện lên vẻ khác thường, đưa tay gập quạt lại cười ha hả, rồi nhìn Phiến Khinh La châm chọc nói: - Yêu nữ, đừng có ở trước mặt bổn thiếu gia đưa tình, bổn thiếu gia đã từng nói muốn giữ lại ngươi chưa? Da mặt của ngươi thật đúng là dày đó!

Không biết tại sao, nàng không muốn bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để châm biếm Phiến Khinh La. Đổi thành trước kia, nàng sẽ không có loại suy nghĩ này.

- Ách... Mặc dù khả năng trấn tĩnh của Phiến Khinh La không tồi, nhưngngiờ phút này cũng không nhịn được đỏ hết mặt, ngạc nhiên nói: - Vậy ngươi muốn ai?

Vừa nói nàng vừa nghi hoặc nhìn qua Bích Lạc, Bích Lạc ở bên cạnh liền vội vàng xua tay, bày tỏ mình cùng Tuyết Nguyệt không hề biết nhau, cũng không liên quan gì.

- Người bản thiếu muốn, là nam nhân bên cạnh ngươi! Tuyết Nguyệt lạnh lùng nhìn chằm chằm Dương Khai, khẽ nhếch mép, cầm chiếc quạt trong tay chỉ về phía Dương Khai: - Ngươi ở lại, ta sẽ không gây phiền phức cho hai nữ nhân này, bổn thiếu gia nói được thì làm được!

Ánh mắt mọi người đều đồng loạt nhìn về phía Dương Khai, không biết giữa hai người đàn ông này rốt cuộc có ân oán gì mà lại có thể khiến cho Tuyết Nguyệt bỏ qua mỹ nhân xinh như hoa như ngọc trước mắt mà lựa chọn giữ lại Dương Khai.

Chỉ cần là nam nhân, đáng lý đều phải chọn cô gái kia mới đúng chứ.

Thù này, chắc hẳn phải lớn lắm nha, chắc cũng phải lớn cỡ... giết cha đoạt vợ gì đó. Các cường giả đứng bên cạnh Tuyết Nguyệt thầm nghĩ trong lòng như vậy, nhưng càng tò mò hơn chính là, rốt cuộc Tam thiếu kết thù với người này từ khi nào chứ? Tại sao trước kia chưa từng nghe nói qua?

- Muốn giữ ta lại sao? Vẻ mặt Dương Khai trở nên kỳ lạ.

- Không dám sao?

Tuyết Nguyệt hếch chiếc cằm trắng nõn lên, gương mặt vênh váo nói với giọng hùng hổ dọa người: - Hay là, ngươi chột dạ?

- Tức cười, ta chột dạ cái gì chứ? Một- không trộm; hai- không cướp.

- Ngươi dám nói không trộm không cướp sao? Tuyết Nguyệt chợt mất bình tĩnh kích động lên, đôi mày liễu nhíu lại, nghiến răng nghiến lợi nhìn Dương Khai với vẻ phẫn nộ.

Hiểu ra nàng muốn nói gì, Dương Khai liền cười khan một tiếng, từ khoảng cách mấy chục trượng chăm chú nhìn Tuyết Nguyệt, cũng không biết nên nói cái gì, thật lâu sau mới khẽ thở dài, tận tình khuyên nhủ: - Tam thiếu, "cứng quá thì dễ vỡ", cần gì phải làm vậy chứ? Ngươi đi đường ngươi, ta đi đường ta, nước sông không phạm nước giếng, mọi người sống yên ổn với nhau không tốt hơn sao? Nếu ngươi thật sự làm căng, cùng lắm thì mọi người liều mạng cá chết lưới rách, ai cũng đừng nghĩ sẽ được yên ổn.

- Cá chết lưới rách sao? Tuyết Nguyệt dường như nghe được chuyện đáng cười nhất trên đời vậy, nheo mắt nói: - Ngươi cảm thấy hiện tại mình có tư cách và bản lĩnh này sao?

- Có hay không, ngươi thử một chút thì biết. Dương Khai cười lạnh: - Hơn nữa, cũng là câu nói như vậy, ngươi cho là ngươi có thể ngăn cản ta sao?

Tuyết Nguyệt nghe vậy sắc mặt tái đi, quát lên: - Ngươi dám!

Nàng là cô gái vô cùng thông minh, làm sao không hiểu được ý uy hiếp trong lời nói của Dương Khai chứ. Giọng điệu của đối phương rõ ràng là muốn công khai bí mật lớn nhất của nàng ra, điều này làm sao không khiến nàng khẩn trương được chứ?

- Ta có gì mà không dám? Dương Khai đắc ý cười nói: - Dù sao đối với ta cũng không thiệt hại bao nhiêu, nhưng còn tam thiếu ngươi... Hắc hắc.

Tiếng cười đầy thâm ý, khiến Tuyết Nguyệt càng thêm sợ hãi: - Ngươi dám làm như vậy, nhất định sẽ hối hận!

- Vậy phải xem thái độ của tam thiếu ngươi rồi. Dương Khai hết sức ung dung, tựa như đã nắm chắc phần thắng rồi vậy.

- Ta... Tuyết Nguyệt nhất thời nghẹn lời, gương mặt xinh đẹp trở nên lạnh lùng đến mức có thể lấy xuống được một lớp băng. Rất nhiều cường giả bên cạnh nàng không khỏi hai mặt nhìn nhau, đều cảm nhận được vẻ khó tin trong mắt đối phương. Bọn họ biết rõ thủ đoạn của tam thiếu vô cùng lợi hại, nhưng không ngờ hôm nay lại bị một tên Phản Hư nhất tầng cảnh mới nói vài ba câu đã ép tới mức quẫn bách như vậy, tựa như đang đùa giỡn trong lòng bàn tay vậy.

Đây chính là chuyện chưa từng phát sinh qua.

Rốt cuộc đối phương đã nắm được nhược điểm gì của tam thiếu trong tay, không ngờ có thể khiến cho hắn sợ ném chuột vỡ bình như vậy? Trong lúc nhất thời, những cường giả Phản Hư tam tầng cảnh kia đều tò mò, từng người một đều ngứa ngáy trong lòng, chỉ ước sao cho Dương Khai có thể nói ra bí mật kia để giải trừ mối nghi ngờ trong lòng mình.

Tam thiếu ở trong lòng bọn họ trong chính là một người hoàn mỹ, người như vậy không ngờ cũng có nhược điểm ở bên ngoài, đương nhiên là bọn họ rất tò mò muốn biết.

Thoáng chốc, cục diện đã rơi vào bế tắc, trong lòng Tuyết Nguyệt không ngừng nổi sóng.

Lần đầu tiên nàng gặp phải tình huống không thể đưa ra lựa chọn như lúc này, nếu thả Dương Khai và yêu nữ kia rời khỏi, nàng tuyệt đối không chịu. Năm đó bởi vì cảm động trước ơn cứu mạng của Dương Khai, cho nên khi Dương Khai rời khỏi Vũ Bộc Tinh nàng cũng không ngăn cản, nhưng nhiều năm sau nàng cảm thấy rất hối hận vì sự rộng rãi của mình lúc trước.

Đáng ra không nên để cho tên tiểu tử này rời khỏi, mà phải thi triển thủ đoạn trói ở bên cạnh nàng, khiến hắn làm phụ tá cho nàng.

Trên đời này, ngoại trừ mấy người gần gũi nhất ra, cũng chỉ có mình hắn biết bí mật của nàng, về tình về lý nàng cũng không nên để hắn thoát khỏi tầm mắt. Hơn nữa, đối với sức hấp dẫn của mình, Tuyết Nguyệt hoàn toàn tự tin, chỉ cần sau một thời gian dài, sợ gì hắn không bị lay động chứ? Đến lúc đó chẳng những có thể loại trừ được khả năng bị bại lộ, mà còn chiếm giữ được cả thể xác và tâm hồn của hắn, một i tên trúng hai đích.

Cho nên nàng không muốn thả Dương Khai rời đi, nếu lại bỏ lỡ cơ hội lần này, cũng không biết bao giờ mới có thể gặp lại tên khốn này.

Nhưng lời uy hiếp của Dương Khai còn văng vẳng bên tai, khiến Tuyết Nguyệt không dám quá đáng, chỉ sợ sẽ làm cho đối phương không còn e ngại gì nữa, tiết lộ bí mật ra ngoài.

Đủ loại suy nghĩ lướt nhanh trong đầu, hai mắt Tuyết Nguyệt bỗng nhiên sáng lên, khẽ cười rộ lên, nhìn Dương Khai với vẻ chắc chắn nói: - Bớt nói chuyện giật gân ở đây đi, ngươi sẽ không làm như vậy.

- Ăn nói lung tung! Dương Khai bĩu môi.

- Vậy sao? Tuyết Nguyệt cười lạnh: - Vậy ngươi nói đi, có gan thì nói đi! Tuy nhiên ngươi thử đoán xem, nếu ngươi nói ra sẽ có hậu quả gì, hy vọng đến lúc đó ngươi có thể chịu nổi!

Tuyết Nguyệt biểu hiện cũng giống như một tên vô lại, trong lúc nói chuyện, không biết vô tình hay cố ý nhìn về phía Phiến Khinh La.

Dương Khai khẽ nhíu mày, trầm ngâm một lát, sắc mặt không khỏi sa sầm xuống.

Quả thật là hắn là không tính đến hậu quả sẽ ra sao, vừa được Tuyết Nguyệt đề tỉnh như vậy, liền hiểu được ẩn ý trong lời nói của nàng. Nếu hắn thật sự tiết lộ bí mật của nàng, thì điều Tuyết Nguyệt có thể làm, cũng chỉ có giết người diệt khẩu mà thôi, nói cách khác, Phiến Khinh La và Bích Lạc sẽ bị coi là đối tượng đuổi giết của nàng, nói không chừng những cao thủ đi theo bên cạnh nàng cũng đều phải chết!

Dù sao vì bảo vệ một bí mật như vậy, Hằng La Thương Hội chắc là sẽ không quan tâm đến sự sống chết của vài tên Phản Hư Cảnh.

- Nhiều năm không gặp, ngươi vô sỉ thêm rất nhiều! Dương Khai châm chọc nhìn Tuyết Nguyệt.

- Giống nhau thôi! Tuyết Nguyệt khẽ cười: - Ngươi cũng không tốt lành gì.

- Tuy nhiên, ngươi cho là như vậy có thể khiến ta sợ ném chuột vỡ bình sao? Ngươi quá ngây thơ. Tuy rằng Tuyết Nguyệt và Dương Khai trên Tử Tinh cũng đã từng trần truồng quấn lấy nhau, nhưng ở đó dù sao cũng là nơi heo hút hoang vắng, không có ai thấy, sao có thể so với một màn thô bạo trước mắt này chứ?

Huống chi, thấy được Dương Khai không chút phản kháng, để yêu nữ tùy ý kia muốn làm gì thì làm, Tuyết Nguyệt tức bể phổi, thân thể run lên, đốt ngón tay bị nắm đến trắng bệch, không thể nhịn được nữa liền quát lên.

Sau tiếng quát, Tuyết Nguyệt cũng ý thức được mình phản ứng hơi quá, vội vàng dùng lời lẽ chính nghĩa lấp liếm: - Trước mặt mọi người ôm ôm ấp ấp, các ngươi thật đúng là không biết liêm sỉ mà!

Vừa nói nàng vừa cắn răng phẫn nộ nhìn Dương Khai, dường như hận không thể rút gân lột da hắn ra vậy.

- Làm ta sợ muốn chết... Phiến Khinh La khoa trương vỗ vỗ bộ ngực cao vút, chuyển từ giận dữ sang thản nhiên liếc nhìn Tuyết Nguyệt, rồi cười duyên với Dương Khai nói: - Chuyện của chúng ta, sau này nói sau.

- Đồng ý! Dương Khai ngưng trọng gật đầu, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, hắn nhìn mặt để đoán lòng, đương nhiên biết được sau một hồi chơi đùa như vậy, tâm trạng của Phiến Khinh La đã ổn định lại. Tuy nhiên nhiều năm không gặp, yêu nữ này lại càng xinh đẹp hơn người mà, khi nàng dùng ánh mắt oán trách nhìn hắn, suýt chút nữa hắn đã bị hớp mất hồn.

Suy nghĩ một lát, nàng nhẹ giọng hỏi: - Huynh có thù với bọn họ sao?

- Cũng chưa tới mức như vậy, chỉ có điều... Thế bất lưỡng lập mà thôi. Phiến Khinh La hé miệng khẽ cười, nói: - Nếu huynh đã ở cùng với Bích Lạc, chắc là đã nghe kể một ít chuyện về muội rồi phải không?

- Không sai.

- Vậy thì được rồi. Phiến Khinh La khẽ cười, kể sơ qua chuyện lúc trước một lần. Cũng là do may mắn, nàng dự cảm Dương Khai cũng sẽ tiến vào Đế Uyển, nên sau đó luôn lần theo dấu vết của Dương Khai. Xâm nhập vào được Đế Uyển, nàng liền vô tình đi tới chỗ này, phát hiện trong cung điện có tấm bia đá, đang tìm hiểu huyền bí trong đó thì Tuyết Nguyệt liền dẫn một nhóm người xông vào.

Khi Dương Khai và Bích Lạc tới, nàng và nhóm người Tuyết Nguyệt bên kia vẫn còn chưa phát sinh tranh đấu.

- Thì ra là vậy... Dương Khai nghe xong khẽ gật đầu. Trong lòng đã có tính toán, nếu hai bên không có thù oán gì lớn, vậy thì cũng không nhất định phải động tay động chân ở đây. Nghĩ vậy, hắn liền ngẩng đầu lên hướng về phía Tuyết Nguyệt toét miệng cười, cất cao giọng nói:

- Tam thiếu, tục ngữ có câu "oan gia nên giải không nên kết", ta và ngươi có thể gặp nhau ở đây cũng coi như là có duyên, chuyện hôm nay dừng ở đây, thế nào?

- Được! Ngoài dự kiến, Tuyết Nguyệt lại sảng khoái đồng ý, khiến Dương Khai rất ngạc nhiên, tuy nhiên rắn nhanh hắn liền nhíu mày, sự việc khác thường tất có vấn đề, Tuyết Nguyệt đáp ứng nhanh gọn như vậy nhất định là có ý đồ khác.

Quả nhiên, Tuyết Nguyệt cười tủm tỉm nhìn Dương Khai, không nhanh không chậm nói:

- Nể tình ngươi và ta đã từng quen biết, bản thiếu cũng không làm khó ngươi, tránh cho việc này lan truyền ra ngoài, người ta lại nói Hằng La Thương Hội ta ỷ thế hiếp người, lấy nhiều khi ít. Tuy nhiên...

- Tuy nhiên làm sao? Dương Khai mắt híp hỏi.

- Không cần khẩn trương như vậy đâu. Tuyết Nguyệt khẽ cười nói, trên mặt tràn đầy vẻ đắc ý: - Yêu cầu của ta rất đơn giản, ta chỉ muốn một người mà thôi.

- Một người?

Sắc mặt Dương Khai hơi trầm xuống: - Ngươi muốn ai?

Theo bản năng hắn liền nhìn về phía Phiến Khinh La, nghĩ rằng Tuyết Nguyệt sẽ "giận cá chém thớt" đối với Yêu Mị Nữ Vương.

Tất cả mọi người tại đây đều nghĩ như vậy, bao gồm cả bản thân Phiến Khinh La, dù sao sức hấp dẫn của nàng như thế nào nàng mình tự mình biết rõ. Chưa từng có nam nhân nào trước mặt nàng mà có thể giữ vững bình tĩnh, nghe vậy liền cười khanh khách, nét mặt tươi cười như hoa nói: - Ngại quá, vị thiếu gia này, nếu người ngươi muốn nói là ta, vậy chắc là ngươi sẽ phải thất vọng rồi. Ta sớm đã có người trong mộng rồi, chờ đợi mấy chục năm giờ mới gặp lại, chắc là sẽ không xa hắn nữa đâu.

Nói rồi, nàng liền thoải mái đưa tay khoác lên cánh tay Dương Khai, dán thân thể mềm mại vào người Dương Khai, tỏ ra vô cùng thân thiết.

Ánh mắt Tuyết Nguyệt liền hiện lên vẻ khác thường, đưa tay gập quạt lại cười ha hả, rồi nhìn Phiến Khinh La châm chọc nói: - Yêu nữ, đừng có ở trước mặt bổn thiếu gia đưa tình, bổn thiếu gia đã từng nói muốn giữ lại ngươi chưa? Da mặt của ngươi thật đúng là dày đó!

Không biết tại sao, nàng không muốn bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để châm biếm Phiến Khinh La. Đổi thành trước kia, nàng sẽ không có loại suy nghĩ này.

- Ách... Mặc dù khả năng trấn tĩnh của Phiến Khinh La không tồi, nhưngngiờ phút này cũng không nhịn được đỏ hết mặt, ngạc nhiên nói: - Vậy ngươi muốn ai?

Vừa nói nàng vừa nghi hoặc nhìn qua Bích Lạc, Bích Lạc ở bên cạnh liền vội vàng xua tay, bày tỏ mình cùng Tuyết Nguyệt không hề biết nhau, cũng không liên quan gì.

- Người bản thiếu muốn, là nam nhân bên cạnh ngươi! Tuyết Nguyệt lạnh lùng nhìn chằm chằm Dương Khai, khẽ nhếch mép, cầm chiếc quạt trong tay chỉ về phía Dương Khai: - Ngươi ở lại, ta sẽ không gây phiền phức cho hai nữ nhân này, bổn thiếu gia nói được thì làm được!

Ánh mắt mọi người đều đồng loạt nhìn về phía Dương Khai, không biết giữa hai người đàn ông này rốt cuộc có ân oán gì mà lại có thể khiến cho Tuyết Nguyệt bỏ qua mỹ nhân xinh như hoa như ngọc trước mắt mà lựa chọn giữ lại Dương Khai.

Chỉ cần là nam nhân, đáng lý đều phải chọn cô gái kia mới đúng chứ.

Thù này, chắc hẳn phải lớn lắm nha, chắc cũng phải lớn cỡ... giết cha đoạt vợ gì đó. Các cường giả đứng bên cạnh Tuyết Nguyệt thầm nghĩ trong lòng như vậy, nhưng càng tò mò hơn chính là, rốt cuộc Tam thiếu kết thù với người này từ khi nào chứ? Tại sao trước kia chưa từng nghe nói qua?

- Muốn giữ ta lại sao? Vẻ mặt Dương Khai trở nên kỳ lạ.

- Không dám sao?

Tuyết Nguyệt hếch chiếc cằm trắng nõn lên, gương mặt vênh váo nói với giọng hùng hổ dọa người: - Hay là, ngươi chột dạ?

- Tức cười, ta chột dạ cái gì chứ? Một- không trộm; hai- không cướp.

- Ngươi dám nói không trộm không cướp sao? Tuyết Nguyệt chợt mất bình tĩnh kích động lên, đôi mày liễu nhíu lại, nghiến răng nghiến lợi nhìn Dương Khai với vẻ phẫn nộ.

Hiểu ra nàng muốn nói gì, Dương Khai liền cười khan một tiếng, từ khoảng cách mấy chục trượng chăm chú nhìn Tuyết Nguyệt, cũng không biết nên nói cái gì, thật lâu sau mới khẽ thở dài, tận tình khuyên nhủ: - Tam thiếu, "cứng quá thì dễ vỡ", cần gì phải làm vậy chứ? Ngươi đi đường ngươi, ta đi đường ta, nước sông không phạm nước giếng, mọi người sống yên ổn với nhau không tốt hơn sao? Nếu ngươi thật sự làm căng, cùng lắm thì mọi người liều mạng cá chết lưới rách, ai cũng đừng nghĩ sẽ được yên ổn.

- Cá chết lưới rách sao? Tuyết Nguyệt dường như nghe được chuyện đáng cười nhất trên đời vậy, nheo mắt nói: - Ngươi cảm thấy hiện tại mình có tư cách và bản lĩnh này sao?

- Có hay không, ngươi thử một chút thì biết. Dương Khai cười lạnh: - Hơn nữa, cũng là câu nói như vậy, ngươi cho là ngươi có thể ngăn cản ta sao?

Tuyết Nguyệt nghe vậy sắc mặt tái đi, quát lên: - Ngươi dám!

Nàng là cô gái vô cùng thông minh, làm sao không hiểu được ý uy hiếp trong lời nói của Dương Khai chứ. Giọng điệu của đối phương rõ ràng là muốn công khai bí mật lớn nhất của nàng ra, điều này làm sao không khiến nàng khẩn trương được chứ?

- Ta có gì mà không dám? Dương Khai đắc ý cười nói: - Dù sao đối với ta cũng không thiệt hại bao nhiêu, nhưng còn tam thiếu ngươi... Hắc hắc.

Tiếng cười đầy thâm ý, khiến Tuyết Nguyệt càng thêm sợ hãi: - Ngươi dám làm như vậy, nhất định sẽ hối hận!

- Vậy phải xem thái độ của tam thiếu ngươi rồi. Dương Khai hết sức ung dung, tựa như đã nắm chắc phần thắng rồi vậy.

- Ta... Tuyết Nguyệt nhất thời nghẹn lời, gương mặt xinh đẹp trở nên lạnh lùng đến mức có thể lấy xuống được một lớp băng. Rất nhiều cường giả bên cạnh nàng không khỏi hai mặt nhìn nhau, đều cảm nhận được vẻ khó tin trong mắt đối phương. Bọn họ biết rõ thủ đoạn của tam thiếu vô cùng lợi hại, nhưng không ngờ hôm nay lại bị một tên Phản Hư nhất tầng cảnh mới nói vài ba câu đã ép tới mức quẫn bách như vậy, tựa như đang đùa giỡn trong lòng bàn tay vậy.

Đây chính là chuyện chưa từng phát sinh qua.

Rốt cuộc đối phương đã nắm được nhược điểm gì của tam thiếu trong tay, không ngờ có thể khiến cho hắn sợ ném chuột vỡ bình như vậy? Trong lúc nhất thời, những cường giả Phản Hư tam tầng cảnh kia đều tò mò, từng người một đều ngứa ngáy trong lòng, chỉ ước sao cho Dương Khai có thể nói ra bí mật kia để giải trừ mối nghi ngờ trong lòng mình.

Tam thiếu ở trong lòng bọn họ trong chính là một người hoàn mỹ, người như vậy không ngờ cũng có nhược điểm ở bên ngoài, đương nhiên là bọn họ rất tò mò muốn biết.

Thoáng chốc, cục diện đã rơi vào bế tắc, trong lòng Tuyết Nguyệt không ngừng nổi sóng.

Lần đầu tiên nàng gặp phải tình huống không thể đưa ra lựa chọn như lúc này, nếu thả Dương Khai và yêu nữ kia rời khỏi, nàng tuyệt đối không chịu. Năm đó bởi vì cảm động trước ơn cứu mạng của Dương Khai, cho nên khi Dương Khai rời khỏi Vũ Bộc Tinh nàng cũng không ngăn cản, nhưng nhiều năm sau nàng cảm thấy rất hối hận vì sự rộng rãi của mình lúc trước.

Đáng ra không nên để cho tên tiểu tử này rời khỏi, mà phải thi triển thủ đoạn trói ở bên cạnh nàng, khiến hắn làm phụ tá cho nàng.

Trên đời này, ngoại trừ mấy người gần gũi nhất ra, cũng chỉ có mình hắn biết bí mật của nàng, về tình về lý nàng cũng không nên để hắn thoát khỏi tầm mắt. Hơn nữa, đối với sức hấp dẫn của mình, Tuyết Nguyệt hoàn toàn tự tin, chỉ cần sau một thời gian dài, sợ gì hắn không bị lay động chứ? Đến lúc đó chẳng những có thể loại trừ được khả năng bị bại lộ, mà còn chiếm giữ được cả thể xác và tâm hồn của hắn, một i tên trúng hai đích.

Cho nên nàng không muốn thả Dương Khai rời đi, nếu lại bỏ lỡ cơ hội lần này, cũng không biết bao giờ mới có thể gặp lại tên khốn này.

Nhưng lời uy hiếp của Dương Khai còn văng vẳng bên tai, khiến Tuyết Nguyệt không dám quá đáng, chỉ sợ sẽ làm cho đối phương không còn e ngại gì nữa, tiết lộ bí mật ra ngoài.

Đủ loại suy nghĩ lướt nhanh trong đầu, hai mắt Tuyết Nguyệt bỗng nhiên sáng lên, khẽ cười rộ lên, nhìn Dương Khai với vẻ chắc chắn nói: - Bớt nói chuyện giật gân ở đây đi, ngươi sẽ không làm như vậy.

- Ăn nói lung tung! Dương Khai bĩu môi.

- Vậy sao? Tuyết Nguyệt cười lạnh: - Vậy ngươi nói đi, có gan thì nói đi! Tuy nhiên ngươi thử đoán xem, nếu ngươi nói ra sẽ có hậu quả gì, hy vọng đến lúc đó ngươi có thể chịu nổi!

Tuyết Nguyệt biểu hiện cũng giống như một tên vô lại, trong lúc nói chuyện, không biết vô tình hay cố ý nhìn về phía Phiến Khinh La.

Dương Khai khẽ nhíu mày, trầm ngâm một lát, sắc mặt không khỏi sa sầm xuống.

Quả thật là hắn là không tính đến hậu quả sẽ ra sao, vừa được Tuyết Nguyệt đề tỉnh như vậy, liền hiểu được ẩn ý trong lời nói của nàng. Nếu hắn thật sự tiết lộ bí mật của nàng, thì điều Tuyết Nguyệt có thể làm, cũng chỉ có giết người diệt khẩu mà thôi, nói cách khác, Phiến Khinh La và Bích Lạc sẽ bị coi là đối tượng đuổi giết của nàng, nói không chừng những cao thủ đi theo bên cạnh nàng cũng đều phải chết!

Dù sao vì bảo vệ một bí mật như vậy, Hằng La Thương Hội chắc là sẽ không quan tâm đến sự sống chết của vài tên Phản Hư Cảnh.

- Nhiều năm không gặp, ngươi vô sỉ thêm rất nhiều! Dương Khai châm chọc nhìn Tuyết Nguyệt.

- Giống nhau thôi! Tuyết Nguyệt khẽ cười: - Ngươi cũng không tốt lành gì.

- Tuy nhiên, ngươi cho là như vậy có thể khiến ta sợ ném chuột vỡ bình sao? Ngươi quá ngây thơ.