- Thẩm cô nương, làm phiền nàng giúp ta an ủi cô gái này. Tâm tình của nàng ấy dường như có chút không ổn định. Dương Khai hướng về phía một bên hô, sợ Bích Lạc khôi phục khí lực lại tát mình một cái. Nói như thế nào đi nữa mình bây giờ cũng là chủ một tông, bị người ngay mặt bạt tai, còn thể thống gì?
- Ha. Thẩm Thi Đào lên tiếng, vội vàng đi tới, ngồi xuống bên người Bích Lạc, để cho thân thể hư nhược của nàng ta rúc vào trên người mình, nói lời khuyên giải an ủi. Dương Khai lại đứng dậy cùng Mặc Vũ và Cố Chân đơn giản trao đổi một phen. Sau khi hắn biết được bọn họ thông qua pháp trận không gian trên ngọc đài đi vào bên trong Đế Uyển, cũng không phải là ở cùng một chỗ, chỉ có điều vận may tương đối khá, mọi người cách nhau không phải quá xa, cho nên hao tốn chút thời gian lần nữa tập hợp.
Về phần hướng đi của những người khác, bọn họ cũng không rõ lắm.
- Thì ra là thế! Nghe bọn họ giải thích, Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu, cũng không toát ra thần sắc gì thất vọng. Hắn vốn ý muốn dò xét tình huống của Dương Viêm cùng Diệp Tích Quân, nếu không có đến, đây cũng quên đi. Dù sao có Diệp Tích Quân theo bên người, Dương Viêm sẽ không có nguy hiểm gì. Dương Khai quay đầu nhìn thoáng qua bên phía Bích Lạc, khóe miệng của hắn không khỏi có chút co quắp.
Thời khắc này, Bích Lạc gần như vùi đầu của mình vào đôi gò núi to thẳng của Thẩm Thi Đào. Cũng không biết là vô tình hay là cố ý, nữ nhân này lại áp miệng của mình ở vị trí của quả anh đào đó, hít thở hấp khí mang theo nhiệt lượng khiến gương mặt xinh đẹp của Thẩm Thi Đào đỏ bừng. Không biết làm thế nào, mặc dù cả người ngứa khó chịu, nhưng ngại vì đối phương bị thương nặng chưa lành, cũng không nói thêm điều gì, chỉ có thể cố nhẫn nại.
Tồi tệ hơn chính là, Bích Lạc còn đang nắm bàn tay ngọc của người ta, không ngừng xoa bóp thưởng thức, dường như thưởng thức món đồ chơi mới lạ gì đó. Sắc mặt của Dương Khai đen như mực. Nữ nhân này, quả nhiên là Bích Lạc không sai. Câu ca dao sói đi thiên hạ ăn thịt, chó đi thiên hạ ăn phân! Bích Lạc trước ít năm đã có những thói quen này, không ngờ là gần 30 năm không gặp, vẫn là như cũ, xu hướng hứng thú của một người quả nhiên không phải dễ dàng thay đổi như vậy.
Thấy Thẩm Thi Đào khó chịu như vậy, Dương Khai bây giờ nhìn không nổi nữa, đi tới nắm lại cổ áo của Bích Lạc, kéo nàng lên. Bích Lạc hung tợn trừng mắt liếc hắn một cái. Dường như nàng ta muốn nói cái gì, lại làm động tới thương thế bên trong cơ thể, ho nhẹ không ngừng.
- Dương tông chủ, kế tiếp ngươi có tính toán gì không? Nếu không chê, không ngại cùng lão phu và Mặc trưởng lão đi chung được không? Gương mặt của Cố Chân thành ý nhìn Dương Khai hỏi. Bên trong Đế Uyển hung hiểm vượt quá dự liệu của ông ta. Đó không đơn giản chỉ là cấm chế cùng trận pháp bẫy rập bên trong Đế Uyển, sự uy hiếp còn có đến từ võ giả tu luyện chi tinh khác, lúc này nhiều người luôn thêm một phần lực lượng.
Nhất là Dương Khai, bọn họ hiểu rõ hắn. Người này tuy rằng chỉ có Phản Hư nhất tầng cảnh tu vi, nhưng trận chiến vừa rồi rõ ràng biểu hiện khiến người trước mắt sáng ngời. Cố Chân có lòng cùng Dương Khai liên thủ, chung nhau thăm dò chỗ này. Dương Khai trầm ngâm một chút, chậm rãi lắc đầu đáp:
- Hảo ý của Cố tông chủ, Dương Khai tâm lĩnh, nếu như chỉ là một mình ta, cùng mấy vị liên thủ thật ra không có gì, chỉ có điều giờ này... Hắn nói như thế, nhìn thoáng qua Bích Lạc. Nữ nhân này mới dạo qua một vòng từ trong quỷ môn quan, hiện tại chính là một sự trói buộc.
Dương Khai sao có ý để nàng trì hoãn tốc độ của Cố Chân cùng Mặc Vũ? Khiến hắn bất kể Bích Lạc cũng là không thể nào, hắn còn có rất nhiều chuyện muốn hỏi. Huống chi, vật mà bản thân của hắn mưu đồ, cũng không tiện để cho người ngoài biết được.
- Nếu là như vậy, lão phu cũng không bắt buộc. Cố Chân hiển nhiên hiểu rõ sự băn khoăn của Dương Khai, quả nhiên không nói thêm gì nữa. Nói thật, ông ta cùng Mặc Vũ hai người dẫn Thẩm Thi Đào đã đủ cố hết sức, nếu như lại thêm một Bích Lạc, con đường phía trước nhất định từng bước gai góc, ông ta ung dung cười nói:
- Lão phu thật ra chuẩn bị ở chỗ này thăm dò mấy ngày thì rời đi. Dương tông chủ nếu là cảm thấy lực không đủ, cũng nhanh chóng thối lui ra khỏi chỗ này cho tốt. Lão phu nghe nói phía ngoài Đế Uyển cũng có không ít cơ duyên và chỗ tốt.
- Vãn bối khắc trong tâm khảm. Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu, bỗng nhiên như nhớ lại chuyện gì, lên tiếng hỏi:
- Đúng rồi, mấy vị ở chỗ này đợi mười mấy ngày, có phát hiện ở vị trí nào có một cái băng đạo cực kỳ rét lạnh hay không? - Băng đạo sao? Cố Chân cùng Mặc Vũ liếc nhau, hai mặt nhìn nhau, chậm rãi lắc đầu:
- Không có phát hiện loại địa phương này.
- Coi như không có, ta chính là thuận miệng hỏi một chút. Dương Khai mỉm cười. Mặc dù hiếu kỳ Dương Khai dò la cái băng đạo đó để làm cái gì, nhưng Cố Chân cùng Mặc Vũ cũng không truy hỏi đến tận cùng. Song phương hàn huyên mấy câu với nhau, mấy người của Càn Thiên Tông liền cáo từ. Trước khi rời đi, gương mặt của Thẩm Thi Đào kiêng kỵ nhìn thoáng qua Bích Lạc, chờ sau khi phát hiện nàng cười tủm tỉm nhìn mình chằm chằm, không nhịn được đánh cái kích linh, hiển nhiên đối Bích Lạc có chút ít bóng ma trong lòng. Sau khi đợi ba người của Càn Thiên Tông rời khỏi, Dương Khai mới nhìn Bích Lạc một cái, thần tình phức tạp, trầm mặc thật lâu mới hỏi:
- Có thể hành động chưa?
- Còn muốn nghỉ ngơi một hồi. Sắc mặt của Bích Lạc hơi tái.
- Ừ, đúng dịp ta có một chút chuyện muốn hỏi, tạm thời dừng lại ở chỗ này một trận đi. Lập tức, hai người tìm một góc trong cung điện, một bên nghỉ ngơi một bên nói chuyện với nhau. Dương Khai đương nhiên rất tò mò Bích Lạc tại sao lại ở chỗ này, vậy Phiến Khinh La ở chỗ nào, còn có các nàng năm đó rời khỏi Thương Vân Tà Địa lại đi nơi nào.
Dương Khai nhất nhất hỏi thăm tới, Bích Lạc cũng không che giấu chút nào. Lại nói tiếp cũng đủ hoang đường, năm đó sau khi Dương Khai cùng Phiến Khinh La tách ra, liền lên đường đi Thông Huyền đại lục. Cách hai ba năm sau, Phiến Khinh La liền dẫn Bích Lạc đi tìm dấu vết của Dương Khai.
Tuy rằng trước kia nghe Dương Khai nói qua, chỉ cần có thể tìm đến một đường hành lang hư không, có thể tới một mảnh thiên địa khác. Thế nhưng Phiến Khinh La đi khắp đại giang nam bắc, cũng không thể được như nguyện. Đường hành lang hư không thật ra tìm được mấy cái, nhưng không có một cái nào là đi thông Thông Huyền đại lục, hoặc là nó đã không ổn định không thể sử dụng, hoặc chỉ truyền tống khoảng cách ngắn. Ba năm sau, nàng cùng Bích Lạc trở về Thương Vân Tà Địa, một đời Yêu Mị Nữ Vương, khốn khổ vì tình, suốt ngày buồn bực không vui, tương tư thành bệnh.
Lại nói tiếp đây cũng là sự bi ai của Độc Quả Phụ nhất mạch, mẫu thân, ngoại tổ mẫu của Phiến Khinh La, cũng đã có sự trãi qua như vậy, một khi có loại thể chất này, đó chính là không thể tránh khỏi. Tuy nhiên Phiến Khinh La cùng bọn họ bất đồng. Bọn họ hoài niệm là người chết, là thân nhân chết ở trên tay mình, còn Phiến Khinh La hoài niệm chính là người sống.
Một ngày nọ, Phiến Khinh La dẫn Bích Lạc đi Chu Mẫu Sào Huyệt, bổn ý cũng chỉ là tưởng nhớ lại chuyện cũ thôi. Dù sao năm đó nàng cùng Dương Khai ở bên trong Chu Mẫu Sào Huyệt bị yêu thú bậc bảy Chu Mẫu bắt, đồng sinh cộng tử một đoạn thời gian.
Cũng chính là trong cuộc sống ngắn ngủi đó, hai người quen biết quen thân, Dương Khai lại cơ duyên xảo hợp, giữ lại một hạt giống tình trong tâm thần của nàng. Nhớ lại chuyện cũ, không có chỗ nào thích hợp hơn so với nới đó. Từ sau khi yêu thú bậc bảy Chu Mẫu bị Dương Khai đánh chết, Chu Mẫu Sào Huyệt không người hỏi han, làm gì biết được đợi sau khi Phiến Khinh La đi vào, bên trong sào huyệt phát hiện một tòa tế đàn phong cách cổ xưa.
Bên trong tế đàn mơ hồ truyền ra một tiếng động. Yêu Mị Nữ Vương lại không có cách nào ngăn cản, cắt vỡ cổ tay, lấy máu tươi của mình rót vào tế đàn. Trong phút chốc, tế đàn dâng lên tia sáng, bao phủ hai người nàng cùng Bích Lạc.
Đợi sau khi nàng cùng Bích Lạc tỉnh dậy, bất ngờ phát hiện mình đã đến một địa phương khác. Nàng mừng rỡ trong lòng, cho rằng mình đi tới một mảnh thiên địa mới mà Dương Khai đã nói. Nhưng vui quá hóa buồn, đợi sau khi nàng quan sát bốn phía, lại phát hiện đối diện mình có một con nhện to lớn màu bạc đang đợi.
Nàng cùng Bích Lạc lúc này bị dọa sợ gần chết, nghĩ đến nhất định sẽ bỏ mình nơi đó. Nhưng đợi sau khi các nàng cẩn thận dò xét một phen, mới bất ngờ phát hiện, con nhện toàn thân như bạc trắng đổ bê-tông, khí thế khiếp người, cao tới trăm trượng không ngờ đã sớm chết không biết bao nhiêu năm, căn bản không có bất kỳ sinh cơ, lưu lại chỉ là một khối thi thể thôi.
Càng làm cho Phiến Khinh La cảm thấy không thể tưởng tượng nổi chính là, giữa mình cùng con nhện to lớn kia mơ hồ có một chút liên lạc vi diệu. Khi nàng vận chuyển công pháp, lại có thể hấp thu một chút năng lượng thần kỳ từ trên thi thể của con nhện.
Loại năng lượng đó chẳng những biến đổi thể chất Độc Quả Phụ của nàng, càng cải thiện tư chất của nàng, khiến tu vi của nàng liên tiếp kéo lên. Đại nạn không chết, tất có hạnh phúc cuối đời! Phiến Khinh La rốt cuộc là một đời Nữ Vương, biết đây là cơ duyên lớn thuộc về mình, cho nên cũng không vội vã rời đi, mà ở trong nơi đó tu luyện.
Mấy năm sau, đợi cho thi thể của con nhện to lớn biến thành phấn vụn, lực lượng thần bí tích chứa bên trong bị nàng toàn bộ hấp thu, thực lực của Yêu Mị Nữ Vương cũng nhất cử từ Nhập Thánh lưỡng tầng cảnh nhảy lên tới Phản Hư nhất tầng cảnh! Mà Bích Lạc ở nơi đó cũng thâu được ích lợi không phải là ít.
Tuy rằng nàng không thể như Phiến Khinh La một dạng hấp thu năng lượng thần bí trong cơ thể con nhện đó, nhưng năng lượng tràn ngập ở bốn phía ít nhiều khiến cho nàng chiếm được ít chỗ tốt. Đến đây, hai nàng mới rời khỏi nơi quỷ dị đó. Một phen tìm hiểu, mới biết hai người mình đi tới trong Tinh Vực, rơi xuống trên một nơi tu luyện chi tinh.
Yêu Tinh Đế Thần! Trên tu luyện chi tinh đó, chín thành sinh linh đều là yêu thú cùng yêu tộc. Diện tích vô cùng rộng lớn, cũng có một ít nhân loại cùng ma tộc hoặc là sinh linh của chủng tộc khác, nhưng số lượng cực kỳ thưa thớt.
Hơn nữa môi trường sinh sống cũng rất không xong, dù sao trên Đế Thần Tinh, là lấy yêu tộc làm chủ. Sau đó một chủ một tỳ nữ trên Đế Thần Tinh xông xáo một khoảng thời gian, cơ duyên xảo hợp được Xích Nguyệt một trong 10 đại lĩnh chủ nhìn trúng, thu Phiến Khinh La làm nghĩa nữ, lúc này mới để cho các nàng có an ổn nơi, không cần đi phiêu bạc lưu lạc.
Mà thân là 10 đại lĩnh chủ trên Yêu Tinh Đế Thần, bản thân của Xích Nguyệt là cường giả Hư Vương Cảnh, thân là nghĩa nữ của nàng, Phiến Khinh La có thể nói là dưới một người, trên vạn người, địa vị tôn sùng. Nghe Bích Lạc một phen giảng thuật, Dương Khai trợn mắt há hốc mồm.
Những chuyện mình gặp phải cùng trải qua những năm này đã đủ muôn màu muôn vẻ, không ngờ tới chuyện mà Phiến Khinh La cùng Bích Lạc hai người gặp phải so với mình cũng không kém chút nào. Chỉ có điều so với vận khí, các nàng không thể nghi ngờ phải tốt hơn rất nhiều, không có một dạng như mình đã trải qua nhiều hung hiểm, vô số lần hiểm tử nhưng hẵn còn sống.
Mình thông qua Thông Huyền đại lục làm trạm trung chuyển, mới từng bước một đi tới Tinh Vực. Mà hai người bọn họ, không ngờ chỉ thông qua một cái tế đàn, trực tiếp đã tới Tinh Vực.
- Xích Nguyệt vừa là cường giả Hư Vương Cảnh, lại là một trong 10 đại lĩnh chủ, tại sao lại coi trọng Khinh La? Lại còn thu nàng làm nghĩa nữ chứ? Dương Khai không sao hiểu được, dù sao Xích Nguyệt là yêu tộc, Phiến Khinh La là nhân tộc, hai người vốn có chút ít bất đối lập. Dương Khai theo bản năng nghĩ đến đối phương không có hảo ý. - Thẩm cô nương, làm phiền nàng giúp ta an ủi cô gái này. Tâm tình của nàng ấy dường như có chút không ổn định. Dương Khai hướng về phía một bên hô, sợ Bích Lạc khôi phục khí lực lại tát mình một cái. Nói như thế nào đi nữa mình bây giờ cũng là chủ một tông, bị người ngay mặt bạt tai, còn thể thống gì?
- Ha. Thẩm Thi Đào lên tiếng, vội vàng đi tới, ngồi xuống bên người Bích Lạc, để cho thân thể hư nhược của nàng ta rúc vào trên người mình, nói lời khuyên giải an ủi. Dương Khai lại đứng dậy cùng Mặc Vũ và Cố Chân đơn giản trao đổi một phen. Sau khi hắn biết được bọn họ thông qua pháp trận không gian trên ngọc đài đi vào bên trong Đế Uyển, cũng không phải là ở cùng một chỗ, chỉ có điều vận may tương đối khá, mọi người cách nhau không phải quá xa, cho nên hao tốn chút thời gian lần nữa tập hợp.
Về phần hướng đi của những người khác, bọn họ cũng không rõ lắm.
- Thì ra là thế! Nghe bọn họ giải thích, Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu, cũng không toát ra thần sắc gì thất vọng. Hắn vốn ý muốn dò xét tình huống của Dương Viêm cùng Diệp Tích Quân, nếu không có đến, đây cũng quên đi. Dù sao có Diệp Tích Quân theo bên người, Dương Viêm sẽ không có nguy hiểm gì. Dương Khai quay đầu nhìn thoáng qua bên phía Bích Lạc, khóe miệng của hắn không khỏi có chút co quắp.
Thời khắc này, Bích Lạc gần như vùi đầu của mình vào đôi gò núi to thẳng của Thẩm Thi Đào. Cũng không biết là vô tình hay là cố ý, nữ nhân này lại áp miệng của mình ở vị trí của quả anh đào đó, hít thở hấp khí mang theo nhiệt lượng khiến gương mặt xinh đẹp của Thẩm Thi Đào đỏ bừng. Không biết làm thế nào, mặc dù cả người ngứa khó chịu, nhưng ngại vì đối phương bị thương nặng chưa lành, cũng không nói thêm điều gì, chỉ có thể cố nhẫn nại.
Tồi tệ hơn chính là, Bích Lạc còn đang nắm bàn tay ngọc của người ta, không ngừng xoa bóp thưởng thức, dường như thưởng thức món đồ chơi mới lạ gì đó. Sắc mặt của Dương Khai đen như mực. Nữ nhân này, quả nhiên là Bích Lạc không sai. Câu ca dao sói đi thiên hạ ăn thịt, chó đi thiên hạ ăn phân! Bích Lạc trước ít năm đã có những thói quen này, không ngờ là gần 30 năm không gặp, vẫn là như cũ, xu hướng hứng thú của một người quả nhiên không phải dễ dàng thay đổi như vậy.
Thấy Thẩm Thi Đào khó chịu như vậy, Dương Khai bây giờ nhìn không nổi nữa, đi tới nắm lại cổ áo của Bích Lạc, kéo nàng lên. Bích Lạc hung tợn trừng mắt liếc hắn một cái. Dường như nàng ta muốn nói cái gì, lại làm động tới thương thế bên trong cơ thể, ho nhẹ không ngừng.
- Dương tông chủ, kế tiếp ngươi có tính toán gì không? Nếu không chê, không ngại cùng lão phu và Mặc trưởng lão đi chung được không? Gương mặt của Cố Chân thành ý nhìn Dương Khai hỏi. Bên trong Đế Uyển hung hiểm vượt quá dự liệu của ông ta. Đó không đơn giản chỉ là cấm chế cùng trận pháp bẫy rập bên trong Đế Uyển, sự uy hiếp còn có đến từ võ giả tu luyện chi tinh khác, lúc này nhiều người luôn thêm một phần lực lượng.
Nhất là Dương Khai, bọn họ hiểu rõ hắn. Người này tuy rằng chỉ có Phản Hư nhất tầng cảnh tu vi, nhưng trận chiến vừa rồi rõ ràng biểu hiện khiến người trước mắt sáng ngời. Cố Chân có lòng cùng Dương Khai liên thủ, chung nhau thăm dò chỗ này. Dương Khai trầm ngâm một chút, chậm rãi lắc đầu đáp:
- Hảo ý của Cố tông chủ, Dương Khai tâm lĩnh, nếu như chỉ là một mình ta, cùng mấy vị liên thủ thật ra không có gì, chỉ có điều giờ này... Hắn nói như thế, nhìn thoáng qua Bích Lạc. Nữ nhân này mới dạo qua một vòng từ trong quỷ môn quan, hiện tại chính là một sự trói buộc.
Dương Khai sao có ý để nàng trì hoãn tốc độ của Cố Chân cùng Mặc Vũ? Khiến hắn bất kể Bích Lạc cũng là không thể nào, hắn còn có rất nhiều chuyện muốn hỏi. Huống chi, vật mà bản thân của hắn mưu đồ, cũng không tiện để cho người ngoài biết được.
- Nếu là như vậy, lão phu cũng không bắt buộc. Cố Chân hiển nhiên hiểu rõ sự băn khoăn của Dương Khai, quả nhiên không nói thêm gì nữa. Nói thật, ông ta cùng Mặc Vũ hai người dẫn Thẩm Thi Đào đã đủ cố hết sức, nếu như lại thêm một Bích Lạc, con đường phía trước nhất định từng bước gai góc, ông ta ung dung cười nói:
- Lão phu thật ra chuẩn bị ở chỗ này thăm dò mấy ngày thì rời đi. Dương tông chủ nếu là cảm thấy lực không đủ, cũng nhanh chóng thối lui ra khỏi chỗ này cho tốt. Lão phu nghe nói phía ngoài Đế Uyển cũng có không ít cơ duyên và chỗ tốt.
- Vãn bối khắc trong tâm khảm. Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu, bỗng nhiên như nhớ lại chuyện gì, lên tiếng hỏi:
- Đúng rồi, mấy vị ở chỗ này đợi mười mấy ngày, có phát hiện ở vị trí nào có một cái băng đạo cực kỳ rét lạnh hay không? - Băng đạo sao? Cố Chân cùng Mặc Vũ liếc nhau, hai mặt nhìn nhau, chậm rãi lắc đầu:
- Không có phát hiện loại địa phương này.
- Coi như không có, ta chính là thuận miệng hỏi một chút. Dương Khai mỉm cười. Mặc dù hiếu kỳ Dương Khai dò la cái băng đạo đó để làm cái gì, nhưng Cố Chân cùng Mặc Vũ cũng không truy hỏi đến tận cùng. Song phương hàn huyên mấy câu với nhau, mấy người của Càn Thiên Tông liền cáo từ. Trước khi rời đi, gương mặt của Thẩm Thi Đào kiêng kỵ nhìn thoáng qua Bích Lạc, chờ sau khi phát hiện nàng cười tủm tỉm nhìn mình chằm chằm, không nhịn được đánh cái kích linh, hiển nhiên đối Bích Lạc có chút ít bóng ma trong lòng. Sau khi đợi ba người của Càn Thiên Tông rời khỏi, Dương Khai mới nhìn Bích Lạc một cái, thần tình phức tạp, trầm mặc thật lâu mới hỏi:
- Có thể hành động chưa?
- Còn muốn nghỉ ngơi một hồi. Sắc mặt của Bích Lạc hơi tái.
- Ừ, đúng dịp ta có một chút chuyện muốn hỏi, tạm thời dừng lại ở chỗ này một trận đi. Lập tức, hai người tìm một góc trong cung điện, một bên nghỉ ngơi một bên nói chuyện với nhau. Dương Khai đương nhiên rất tò mò Bích Lạc tại sao lại ở chỗ này, vậy Phiến Khinh La ở chỗ nào, còn có các nàng năm đó rời khỏi Thương Vân Tà Địa lại đi nơi nào.
Dương Khai nhất nhất hỏi thăm tới, Bích Lạc cũng không che giấu chút nào. Lại nói tiếp cũng đủ hoang đường, năm đó sau khi Dương Khai cùng Phiến Khinh La tách ra, liền lên đường đi Thông Huyền đại lục. Cách hai ba năm sau, Phiến Khinh La liền dẫn Bích Lạc đi tìm dấu vết của Dương Khai.
Tuy rằng trước kia nghe Dương Khai nói qua, chỉ cần có thể tìm đến một đường hành lang hư không, có thể tới một mảnh thiên địa khác. Thế nhưng Phiến Khinh La đi khắp đại giang nam bắc, cũng không thể được như nguyện. Đường hành lang hư không thật ra tìm được mấy cái, nhưng không có một cái nào là đi thông Thông Huyền đại lục, hoặc là nó đã không ổn định không thể sử dụng, hoặc chỉ truyền tống khoảng cách ngắn. Ba năm sau, nàng cùng Bích Lạc trở về Thương Vân Tà Địa, một đời Yêu Mị Nữ Vương, khốn khổ vì tình, suốt ngày buồn bực không vui, tương tư thành bệnh.
Lại nói tiếp đây cũng là sự bi ai của Độc Quả Phụ nhất mạch, mẫu thân, ngoại tổ mẫu của Phiến Khinh La, cũng đã có sự trãi qua như vậy, một khi có loại thể chất này, đó chính là không thể tránh khỏi. Tuy nhiên Phiến Khinh La cùng bọn họ bất đồng. Bọn họ hoài niệm là người chết, là thân nhân chết ở trên tay mình, còn Phiến Khinh La hoài niệm chính là người sống.
Một ngày nọ, Phiến Khinh La dẫn Bích Lạc đi Chu Mẫu Sào Huyệt, bổn ý cũng chỉ là tưởng nhớ lại chuyện cũ thôi. Dù sao năm đó nàng cùng Dương Khai ở bên trong Chu Mẫu Sào Huyệt bị yêu thú bậc bảy Chu Mẫu bắt, đồng sinh cộng tử một đoạn thời gian.
Cũng chính là trong cuộc sống ngắn ngủi đó, hai người quen biết quen thân, Dương Khai lại cơ duyên xảo hợp, giữ lại một hạt giống tình trong tâm thần của nàng. Nhớ lại chuyện cũ, không có chỗ nào thích hợp hơn so với nới đó. Từ sau khi yêu thú bậc bảy Chu Mẫu bị Dương Khai đánh chết, Chu Mẫu Sào Huyệt không người hỏi han, làm gì biết được đợi sau khi Phiến Khinh La đi vào, bên trong sào huyệt phát hiện một tòa tế đàn phong cách cổ xưa.
Bên trong tế đàn mơ hồ truyền ra một tiếng động. Yêu Mị Nữ Vương lại không có cách nào ngăn cản, cắt vỡ cổ tay, lấy máu tươi của mình rót vào tế đàn. Trong phút chốc, tế đàn dâng lên tia sáng, bao phủ hai người nàng cùng Bích Lạc.
Đợi sau khi nàng cùng Bích Lạc tỉnh dậy, bất ngờ phát hiện mình đã đến một địa phương khác. Nàng mừng rỡ trong lòng, cho rằng mình đi tới một mảnh thiên địa mới mà Dương Khai đã nói. Nhưng vui quá hóa buồn, đợi sau khi nàng quan sát bốn phía, lại phát hiện đối diện mình có một con nhện to lớn màu bạc đang đợi.
Nàng cùng Bích Lạc lúc này bị dọa sợ gần chết, nghĩ đến nhất định sẽ bỏ mình nơi đó. Nhưng đợi sau khi các nàng cẩn thận dò xét một phen, mới bất ngờ phát hiện, con nhện toàn thân như bạc trắng đổ bê-tông, khí thế khiếp người, cao tới trăm trượng không ngờ đã sớm chết không biết bao nhiêu năm, căn bản không có bất kỳ sinh cơ, lưu lại chỉ là một khối thi thể thôi.
Càng làm cho Phiến Khinh La cảm thấy không thể tưởng tượng nổi chính là, giữa mình cùng con nhện to lớn kia mơ hồ có một chút liên lạc vi diệu. Khi nàng vận chuyển công pháp, lại có thể hấp thu một chút năng lượng thần kỳ từ trên thi thể của con nhện.
Loại năng lượng đó chẳng những biến đổi thể chất Độc Quả Phụ của nàng, càng cải thiện tư chất của nàng, khiến tu vi của nàng liên tiếp kéo lên. Đại nạn không chết, tất có hạnh phúc cuối đời! Phiến Khinh La rốt cuộc là một đời Nữ Vương, biết đây là cơ duyên lớn thuộc về mình, cho nên cũng không vội vã rời đi, mà ở trong nơi đó tu luyện.
Mấy năm sau, đợi cho thi thể của con nhện to lớn biến thành phấn vụn, lực lượng thần bí tích chứa bên trong bị nàng toàn bộ hấp thu, thực lực của Yêu Mị Nữ Vương cũng nhất cử từ Nhập Thánh lưỡng tầng cảnh nhảy lên tới Phản Hư nhất tầng cảnh! Mà Bích Lạc ở nơi đó cũng thâu được ích lợi không phải là ít.
Tuy rằng nàng không thể như Phiến Khinh La một dạng hấp thu năng lượng thần bí trong cơ thể con nhện đó, nhưng năng lượng tràn ngập ở bốn phía ít nhiều khiến cho nàng chiếm được ít chỗ tốt. Đến đây, hai nàng mới rời khỏi nơi quỷ dị đó. Một phen tìm hiểu, mới biết hai người mình đi tới trong Tinh Vực, rơi xuống trên một nơi tu luyện chi tinh.
Yêu Tinh Đế Thần! Trên tu luyện chi tinh đó, chín thành sinh linh đều là yêu thú cùng yêu tộc. Diện tích vô cùng rộng lớn, cũng có một ít nhân loại cùng ma tộc hoặc là sinh linh của chủng tộc khác, nhưng số lượng cực kỳ thưa thớt.
Hơn nữa môi trường sinh sống cũng rất không xong, dù sao trên Đế Thần Tinh, là lấy yêu tộc làm chủ. Sau đó một chủ một tỳ nữ trên Đế Thần Tinh xông xáo một khoảng thời gian, cơ duyên xảo hợp được Xích Nguyệt một trong 10 đại lĩnh chủ nhìn trúng, thu Phiến Khinh La làm nghĩa nữ, lúc này mới để cho các nàng có an ổn nơi, không cần đi phiêu bạc lưu lạc.
Mà thân là 10 đại lĩnh chủ trên Yêu Tinh Đế Thần, bản thân của Xích Nguyệt là cường giả Hư Vương Cảnh, thân là nghĩa nữ của nàng, Phiến Khinh La có thể nói là dưới một người, trên vạn người, địa vị tôn sùng. Nghe Bích Lạc một phen giảng thuật, Dương Khai trợn mắt há hốc mồm.
Những chuyện mình gặp phải cùng trải qua những năm này đã đủ muôn màu muôn vẻ, không ngờ tới chuyện mà Phiến Khinh La cùng Bích Lạc hai người gặp phải so với mình cũng không kém chút nào. Chỉ có điều so với vận khí, các nàng không thể nghi ngờ phải tốt hơn rất nhiều, không có một dạng như mình đã trải qua nhiều hung hiểm, vô số lần hiểm tử nhưng hẵn còn sống.
Mình thông qua Thông Huyền đại lục làm trạm trung chuyển, mới từng bước một đi tới Tinh Vực. Mà hai người bọn họ, không ngờ chỉ thông qua một cái tế đàn, trực tiếp đã tới Tinh Vực.
- Xích Nguyệt vừa là cường giả Hư Vương Cảnh, lại là một trong 10 đại lĩnh chủ, tại sao lại coi trọng Khinh La? Lại còn thu nàng làm nghĩa nữ chứ? Dương Khai không sao hiểu được, dù sao Xích Nguyệt là yêu tộc, Phiến Khinh La là nhân tộc, hai người vốn có chút ít bất đối lập. Dương Khai theo bản năng nghĩ đến đối phương không có hảo ý.