Dù sao cũng là người đã chết đi ở mấy vạn năm trước, quần áo mặc trên người căn bản không thể tồn tại. Không chỉ như thế, ngay cả hài cốt cũng giống vậy. Một tiếng rầm, cả cỗ hài cốt sụp đổ xuống, từng cái xương cốt tất cả đều thành tro bụi, Dương Khai nhướng mày, thánh nguyên xuyên qua cơ thể mà ra, bao vây lại hố sâu trên mặt đất, không cho cuồng phong tứ ngược vào được.
Quần áo biến thành phấn vụn bị thổi đi cũng coi như xong, dù sao cũng không thể để cho hài cốt này tao ngộ chuyện như thế. Nếu thật như thế, vị tiền bối này có thể nói là chết không có chỗ chôn, quá thê thảm a. Từng đạo thánh nguyên đánh ra, Dương Khai mang bùn đất của phụ cận tới, lấp vào trong hố sâu.
Đột nhiên, hắn giương mày lên, kinh ngạc nhìn vào một chỗ nào đó trong hố sâu, trên mặt lóe lên vẻ hồ nghi, sau một ít thời gian, mới bắn ra Kim Huyết Ti của bản thân, kích bắn xuyên qua phương hướng phía trước. Đợi sau khi Kim Huyết Ti thu hồi, trên tay Dương Khai bất ngờ có thêm một đoạn xương cốt.
Đây hẳn là một đoạn xương ngón tay, tuy nhiên nó không có như một dạng với những bộ phận khác của hài cốt cứ thấy gió liền nát, ngược lại còn bảo tồn cực kỳ hoàn chỉnh. Bên trong mặc dù không có năng lượng dao động gì tràn ra, nhưng khi Dương Khai cẩn thận đánh giá xương ngón tay, không khỏi mặt lộ vẻ kinh ngạc, kinh giọng hô:
- Đây là... Trên xương ngón tay lại bao trùm không ít văn lộ và phù văn phức tạp khó hiểu, dường như bên trong tích chứa bí mật gì vậy. Dương Khai thoáng hướng bên trong rót vào thánh nguyên, cũng không có bao nhiêu phản ứng. Mắt của Dương Khai lộ vẻ không hiểu, không biết một đoạn xương ngón tay này rốt cuộc có huyền diệu gì.
Dương Khai không đi cẩn thận thăm dò, hắn cẩn thận thu hồi xương ngón tay, tiếp tục lấp bùn đất vào bên trong hố sâu. Một lát sau, một tòa mả đất bằng phẳng nổi lên. Dương Khai cũng không có tâm tư tế bái, sau khi nhìn thoáng qua, liền nhanh chóng rời khỏi sơn cốc này. Mình có thể làm cho vị tiền bối ấy, cũng chỉ có chút ít điều này, tuy nhiên xương ngón tay thật ra có thể nghiên cứu cho tốt một phen. Mình tin rằng vị tiền bối kia nhất định phong ấn thứ gì bên trong xương ngón tay của mình, cho nên mới có thể bảo tồn nó qua mấy vạn năm.
Một đường nhanh như điện chớp, Dương Khai nhận đúng phương hướng, thẳng hướng chỗ ở của Đế Uyển bôn tập mà đi. Dọc theo đường đi, gió êm sóng lặng, cũng không gặp lại trạng huống gì đột phát. Đối với Dương Khai mà nói, một chuyến hành trình sơn cốc lúc trước tuy rằng lãng phí chút thời gian, nhưng so sánh với thu hoạch khổng lồ, vẫn là có thể chấp nhận.
Tuy nhiên hắn cũng quyết định chủ ý, cho dù có chuyện gì, hắn cũng không chuẩn bị chen vào nữa, chỉ muốn nhanh chóng đi vào bên trong Đế Uyển. Nhưng cũng không biết là chuyện gì xảy ra, càng đến gần Đế Uyển, Dương Khai càng có thể ngửi được một cỗ khí tức của mưa gió muốn tới. Rất nhiều võ giả mai phục vòng ngoài của Đế Uyển, ý đồ xâm nhập bên trong, hoặc là người xuất thủ từ bên trong ra. Theo thời gian trôi qua, Dương Khai thậm chí có thể thấy được không ít võ giả đoàn kết chém giết, đánh cực kỳ kịch liệt.
Cũng có người muốn ngăn trở hắn, nhưng đều bị Dương Khai dễ dàng bỏ qua rồi. Cẩn thận nghĩ lại, Dương Khai lập tức sáng tỏ đây rốt cuộc là tình huống gì. Theo Thanh Mộc Tinh Mẫn Sa nói, bên trong Đế Uyển nguy cơ trùng trùng. bọn họ cũng là bởi vì tổn thất thảm trọng, mới không thể không thoát đi ra, ở bên ngoài tìm kiếm cơ duyên. Những võ giả mai phục bên ngoài Đế Uyển, hiển nhiên cũng biết tình huống bên trong nơi đó, cho nên muốn ôm cây đợi thỏ, đánh cướp qua võ giả phụ cận.
Kể từ đó, chẳng những có thể dễ dàng được một chút thu hoạch, còn không cần thiết lấy thân thử hiểm, nhất cử lưỡng tiện, sao lại không làm? Cho nên mới khiến cho phong vân ở phụ cận của Đế Uyển biến hoá kỳ lạ, sát khí trải rộng. Dương Khai thật ra mất một phen thời gian mới đột phá vòng người mai phục.
Ba ngày sau, Dương Khai đứng trên một sườn núi đất, nhìn một tòa cung điện rộng rãi to lớn, khí thế bàng bạc phía trước. Đế Uyển! Hắn rốt cục chính mắt thấy vẻ thần kỳ của Đế Uyển. Tòa Tinh Không Đại Đế biệt viện này, lại trôi lơ lửng giữa không trung, phóng mắt nhìn tới, lại không thấy được điểm cuối ở nơi nào, dường như chiếm cứ phạm vi của phương viên mấy chục ngàn dặm.
Lần trước hắn ở bên trong Đế Uyển, không có cảm thụ khắc sâu như lần này. Thời khắc này mặc dù xa ngàn dặm ngoài Đế Uyển, Dương Khai cũng có thể cảm nhận được khí tức thê lương từ xưa truyền đến từ bên kia. Khí tức đó tràn ngập ở bốn phía, khiến người dường như đưa thân vào trong viễn cổ đất hoang, không có chút nào an toàn có thể nói. Cửa vào ở nơi nào? Dương Khai nhướng mày, nhưng cũng rất nhanh, hắn liền nhắm đúng một phương vị.
Bên kia, đủ mọi màu sắc hào quang nở rộ, năng lượng liên tiếp dao động kịch liệt, giữa không trung, không ít điểm đen nhỏ đang tung tăng trên dưới. Hiển nhiên có không ít người đang chiến đấu. Càng đến gần Đế Uyển càng hỗn loạn, mặt mở ra của Đế Uyển hướng cả Tinh Vực, các đại vũ giả tu luyện chi tinh giờ này đụng vào nhau, đương nhiên là có nhiều ma sát tranh đấu. Mà nếu như Dương Khai không đoán sai, vị trí tranh đấu kịch liệt nhất, phải là phương vị đi vào chỗ cửa vào của Đế Uyển.
Vừa nghĩ đến đây, hắn cũng không do dự, thân hình thoắt một cái liền vút qua tới phía bên kia. Sau nửa nén hương, Dương Khai đã từ từ đến gần chiến trường, khoảng cách gần quan sát hỗn chiến nơi đây, càng làm cho người nhìn thấy mà giật mình. Võ giả tham dự chiến đấu tối thiểu cũng có nhiều hơn mấy trăm người, đại đa số đều là Phản Hư Cảnh mặc dù chợt có Thánh Vương Cảnh lúc này, đó cũng là Thánh Vương tam tầng cảnh tu vi, được trưởng bối nhà mình lãnh đạo tới chỗ này.
Những người ấy mặc y phục bất đồng, tu vi cảnh giới cao thấp không cùng cấp bậc, nhưng tất cả đều tắm máu chém giết. Có người muốn mở một đường máu, vọt vào bên trong Đế Uyển, có người muốn rời đi chỗ này, cũng có người chỉ là e sợ cho thiên hạ bất loạn, làm thủ đoạn giết người cướp của, xuất thủ lung tung. Thỉnh thoảng lại có tiếng kêu thảm thiết truyền đến, máu tươi phun tung toé, từng cổ một thi thể từ giữa không trung rớt xuống phía dưới.
Muốn an toàn thông qua địa phương hỗn loạn như vậy, hiển nhiên là chuyện không thể nào. Sắc mặt của Dương Khai âm trầm đến cực điểm. Hắn tuy rằng thực lực không tệ, cũng có thể dùng lực Phản Hư tam tầng cảnh, nhưng cũng không nắm chắc bình yên thông qua địa phương hỗn loạn này, sơ ý một chút sẽ bị quấn vào trong lốc xoáy của cuộc chiến đấu, đến lúc đó liền thân bất do kỷ.
Dương Khai giương mắt nhìn lên, sắc mặt của hắn lại là vui mừng, quả nhiên không ngoài bản thân dự đoán, cửa vào của Đế Uyển quả thật ở chỗ cách đây không xa. Chỗ cung điện to lớn rộng rãi đó, có một cánh đại môn cao tới mấy chục trượng mở rộng.
Bên trong đại môn một mảnh tia sáng lóng lánh, làm cho không người nào có thể thấy rõ bên trong rốt cuộc có cái gì, lại lộ ra một cổ cảm giác thần bí, gợi lên dục vọng cho các võ giả đi vào mảnh đại môn đó. Ngay vào lúc Dương Khai do dự có phải dựa vào tốc độ mạnh xông qua hay không, hắn bỗng nhiên như có điều cảm ứng, quay đầu nhìn lại một phương hướng.
Bên kia, một đạo màu đỏ xanh rực rỡ đang nhanh chóng đến gần, tuy rằng chưa tới tới gần, nhưng có uy áp như sóng to gió lớn vậy ầm ầm đánh thẳng tới hướng bên này. Mỗi một võ giả đang tranh đấu đều sắc mặt kinh hãi, rối rít dừng tay, ghé mắt nhìn lại bên kia. Một lát sau, đạo ánh sáng màu đỏ xanh đã tới bên cạnh chiến trường hỗn loạn, tia sáng tản đi, lộ ra sáu bảy đạo thân ảnh ẩn núp ở bên trong.
Đợi sau khi đã nhận ra tu vi của sáu bảy người này, mọi người tại chỗ đều biến sắc! Những người đó nữ có nam có, có già có trẻ, nhưng cũng chỉ có một người là Phản Hư lưỡng tầng cảnh tu vi, những người khác còn lại là thuần một sắc Phản Hư tam tầng cảnh! Đội hình cường đại như vậy, mặc dù không dám nói có thể quét ngang tất cả mọi người trước mắt, nhưng cũng không phải những quân lính tản mạn này có thể ngăn cản. Những người đó rõ ràng là tinh anh của một thế lực lớn. Sau khi gặp được những người mặc đeo y phục, bọn họ lại có người la thất thanh:
- Hằng La Thương Hội! Nghe được tiếng hô, mọi người đều lộ ra vẻ kiêng kỵ. Hằng La Thương Hội, trong cả Tinh Vực cũng là đại danh đỉnh đỉnh tồn tại, là một trong mấy thế lực siêu cấp số lượng không nhiều lắm, nắm trong tay sự tồn tại của mấy người tu luyện chi tinh, riêng là cường giả Hư Vương Cảnh, đã có nhiều đến mười mấy người. Cũng có nghe đồn, người chưởng đà Ngả Âu hội trưởng của Hằng La Thương Hội, cũng đã đạt tới trình độ của Hư Vương lưỡng tầng cảnh điên phong, chỉ thiếu chút nữa có thể tấn thăng đến Hư Vương tam tầng cảnh.
Đây chính là sự tồn tại làm cho cả Tinh Vực ngưỡng mộ. Cho nên vừa thấy là người của Hằng La Thương Hội, những võ giả kia mỗi một người đều trở nên cực kỳ đàng hoàng, không dám có chút lỗ mãng. Riêng Dương Khai lại là thần sắc chấn động mạnh, nhìn một người trong nhóm người đó, trong lòng kinh hoàng. Gương mặt của người đó như quan ngọc, môi đỏ thắm, hình thể cao cao, da trắng nõn có hơi quá phần, dùng câu khi dễ sương tranh giành với tuyết để hình dung cũng không quá đáng. Sắc mặt hắn treo nụ cười khiêm hòa nhàn nhạt, khiến người không tự chủ được sinh ra một cỗ cảm giác thân thiết.
Tu vi của hắn là Phản Hư lưỡng tầng cảnh, thực lực thấp nhất trong nhóm người đó, nhưng hắn lại như tinh tú nổi bật nhất vậy. Vì những cường giả khác như đám sao vây quanh mặt trăng bao lấy hắn vào giữa, hấp dẫn chú ý của mọi người. Những cường giả Phản Hư tam tầng cảnh ở trước mặt hắn, đột nhiên ảm nhiên thất sắc. Bất kỳ cô gái nào cũng sẽ ái mộ hắn, không đơn thuần là bộ dạng xuất chúng của hắn, còn có phần khí chất đó, dường như ngọn đèn dầu thắp sáng, hấp dẫn bươm bướm phốc trên người.
Tuyết Nguyệt! Trong Tinh Vực, đại danh đỉnh đỉnh Hằng La Thương Hội, Tuyết Nguyệt tam thiếu! Dương Khai làm sao cũng không nghĩ tới, mình không có thể gặp lại Tô Nhan ở chỗ này, thế nhưng cùng oan gia ngõ hẹp của hắn, chạm mặt ở chỗ này. Thật trùng hợp! Dương Khai là bởi vì sau khi Đế Uyển mở ra, ở bên ngoài trì hoãn lâu mười ngày, mới chậm chạp đến chỗ này.
Tuyết Nguyệt vì cái gì cũng cho tới bây giờ mới tới Đế Uyển? Dương Khai không biết hắn rốt cuộc sau khi đi vào đã làm chuyện gì, nhưng cũng tuyệt đối không hy vọng đối phương chú ý tới hắn. Nguyên nhân không gì khác, giữa Dương Khai cùng Tuyết Nguyệt hơi có chút ân oán gút mắt, hơn nữa hắn còn biết Tuyết Nguyệt là một tên có thiên đại bí mật không muốn người biết.
Tuyết Nguyệt tam thiếu gia thoạt nhìn ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng, làm mê say hết hàng vạn hàng ngàn thiếu nữ thiếu phụ của Tinh Vực, căn bản là một nữ nhân! Tin tức này nếu lan truyền ra ngoài, cũng không biết ít nhiều thiếu nữ phải ảm nhiên hao tổn tinh thần, càng không biết ít nhiều thiếu phụ phải khóc nức nở chảy nước mắt.
Ân oán giữa hai người không đơn giản chỉ là Dương Khai biết bí mật này của nàng, hai người còn có quá rất nhiều điều không muốn cho người ta biết, tao ngộ không đủ để nói với người ngoài. Ví dụ như ở trên Tử Tinh, quần áo của hai người rách hết, hay người trần truồng ôm nhau, da thịt tiếp xúc nhau, lại sát khí sinh ra liên tục, hận không thể đưa đối phương vào chỗ chết.
Kết quả dưới giằng co, Tuyết Nguyệt thi triển Sinh Mệnh Tỏa Liên bí thuật, liên tiếp tánh mạng của hai người ở cùng một chỗ, mới khiến cho nguy cơ đó hóa giải. Bởi vì bí thuật ấy, Dương Khai trước kia còn không thể không nghĩ mọi cách cứu vớt tánh mạnh của Tuyết Nguyệt, vì thế còn chịu không ít khổ đầu, suýt nữa cùng nàng cùng chung bỏ mình.
Mặc dù trong sự tiếp xúc sau đó, cảm nhận của Tuyết Nguyệt đối với Dương Khai khá hơn nhiều, nhưng người như nàng vậy, chắc là sẽ không cho phép Dương Khai mang bí mật của mình du đãng chung quanh. Vạn nhất ngày nào đó Dương Khai không cẩn thận tiết lộ bí mật này ra ngoài, kết quả ấy thiết tưởng không chịu nổi. Dù sao cũng là người đã chết đi ở mấy vạn năm trước, quần áo mặc trên người căn bản không thể tồn tại. Không chỉ như thế, ngay cả hài cốt cũng giống vậy. Một tiếng rầm, cả cỗ hài cốt sụp đổ xuống, từng cái xương cốt tất cả đều thành tro bụi, Dương Khai nhướng mày, thánh nguyên xuyên qua cơ thể mà ra, bao vây lại hố sâu trên mặt đất, không cho cuồng phong tứ ngược vào được.
Quần áo biến thành phấn vụn bị thổi đi cũng coi như xong, dù sao cũng không thể để cho hài cốt này tao ngộ chuyện như thế. Nếu thật như thế, vị tiền bối này có thể nói là chết không có chỗ chôn, quá thê thảm a. Từng đạo thánh nguyên đánh ra, Dương Khai mang bùn đất của phụ cận tới, lấp vào trong hố sâu.
Đột nhiên, hắn giương mày lên, kinh ngạc nhìn vào một chỗ nào đó trong hố sâu, trên mặt lóe lên vẻ hồ nghi, sau một ít thời gian, mới bắn ra Kim Huyết Ti của bản thân, kích bắn xuyên qua phương hướng phía trước. Đợi sau khi Kim Huyết Ti thu hồi, trên tay Dương Khai bất ngờ có thêm một đoạn xương cốt.
Đây hẳn là một đoạn xương ngón tay, tuy nhiên nó không có như một dạng với những bộ phận khác của hài cốt cứ thấy gió liền nát, ngược lại còn bảo tồn cực kỳ hoàn chỉnh. Bên trong mặc dù không có năng lượng dao động gì tràn ra, nhưng khi Dương Khai cẩn thận đánh giá xương ngón tay, không khỏi mặt lộ vẻ kinh ngạc, kinh giọng hô:
- Đây là... Trên xương ngón tay lại bao trùm không ít văn lộ và phù văn phức tạp khó hiểu, dường như bên trong tích chứa bí mật gì vậy. Dương Khai thoáng hướng bên trong rót vào thánh nguyên, cũng không có bao nhiêu phản ứng. Mắt của Dương Khai lộ vẻ không hiểu, không biết một đoạn xương ngón tay này rốt cuộc có huyền diệu gì.
Dương Khai không đi cẩn thận thăm dò, hắn cẩn thận thu hồi xương ngón tay, tiếp tục lấp bùn đất vào bên trong hố sâu. Một lát sau, một tòa mả đất bằng phẳng nổi lên. Dương Khai cũng không có tâm tư tế bái, sau khi nhìn thoáng qua, liền nhanh chóng rời khỏi sơn cốc này. Mình có thể làm cho vị tiền bối ấy, cũng chỉ có chút ít điều này, tuy nhiên xương ngón tay thật ra có thể nghiên cứu cho tốt một phen. Mình tin rằng vị tiền bối kia nhất định phong ấn thứ gì bên trong xương ngón tay của mình, cho nên mới có thể bảo tồn nó qua mấy vạn năm.
Một đường nhanh như điện chớp, Dương Khai nhận đúng phương hướng, thẳng hướng chỗ ở của Đế Uyển bôn tập mà đi. Dọc theo đường đi, gió êm sóng lặng, cũng không gặp lại trạng huống gì đột phát. Đối với Dương Khai mà nói, một chuyến hành trình sơn cốc lúc trước tuy rằng lãng phí chút thời gian, nhưng so sánh với thu hoạch khổng lồ, vẫn là có thể chấp nhận.
Tuy nhiên hắn cũng quyết định chủ ý, cho dù có chuyện gì, hắn cũng không chuẩn bị chen vào nữa, chỉ muốn nhanh chóng đi vào bên trong Đế Uyển. Nhưng cũng không biết là chuyện gì xảy ra, càng đến gần Đế Uyển, Dương Khai càng có thể ngửi được một cỗ khí tức của mưa gió muốn tới. Rất nhiều võ giả mai phục vòng ngoài của Đế Uyển, ý đồ xâm nhập bên trong, hoặc là người xuất thủ từ bên trong ra. Theo thời gian trôi qua, Dương Khai thậm chí có thể thấy được không ít võ giả đoàn kết chém giết, đánh cực kỳ kịch liệt.
Cũng có người muốn ngăn trở hắn, nhưng đều bị Dương Khai dễ dàng bỏ qua rồi. Cẩn thận nghĩ lại, Dương Khai lập tức sáng tỏ đây rốt cuộc là tình huống gì. Theo Thanh Mộc Tinh Mẫn Sa nói, bên trong Đế Uyển nguy cơ trùng trùng. bọn họ cũng là bởi vì tổn thất thảm trọng, mới không thể không thoát đi ra, ở bên ngoài tìm kiếm cơ duyên. Những võ giả mai phục bên ngoài Đế Uyển, hiển nhiên cũng biết tình huống bên trong nơi đó, cho nên muốn ôm cây đợi thỏ, đánh cướp qua võ giả phụ cận.
Kể từ đó, chẳng những có thể dễ dàng được một chút thu hoạch, còn không cần thiết lấy thân thử hiểm, nhất cử lưỡng tiện, sao lại không làm? Cho nên mới khiến cho phong vân ở phụ cận của Đế Uyển biến hoá kỳ lạ, sát khí trải rộng. Dương Khai thật ra mất một phen thời gian mới đột phá vòng người mai phục.
Ba ngày sau, Dương Khai đứng trên một sườn núi đất, nhìn một tòa cung điện rộng rãi to lớn, khí thế bàng bạc phía trước. Đế Uyển! Hắn rốt cục chính mắt thấy vẻ thần kỳ của Đế Uyển. Tòa Tinh Không Đại Đế biệt viện này, lại trôi lơ lửng giữa không trung, phóng mắt nhìn tới, lại không thấy được điểm cuối ở nơi nào, dường như chiếm cứ phạm vi của phương viên mấy chục ngàn dặm.
Lần trước hắn ở bên trong Đế Uyển, không có cảm thụ khắc sâu như lần này. Thời khắc này mặc dù xa ngàn dặm ngoài Đế Uyển, Dương Khai cũng có thể cảm nhận được khí tức thê lương từ xưa truyền đến từ bên kia. Khí tức đó tràn ngập ở bốn phía, khiến người dường như đưa thân vào trong viễn cổ đất hoang, không có chút nào an toàn có thể nói. Cửa vào ở nơi nào? Dương Khai nhướng mày, nhưng cũng rất nhanh, hắn liền nhắm đúng một phương vị.
Bên kia, đủ mọi màu sắc hào quang nở rộ, năng lượng liên tiếp dao động kịch liệt, giữa không trung, không ít điểm đen nhỏ đang tung tăng trên dưới. Hiển nhiên có không ít người đang chiến đấu. Càng đến gần Đế Uyển càng hỗn loạn, mặt mở ra của Đế Uyển hướng cả Tinh Vực, các đại vũ giả tu luyện chi tinh giờ này đụng vào nhau, đương nhiên là có nhiều ma sát tranh đấu. Mà nếu như Dương Khai không đoán sai, vị trí tranh đấu kịch liệt nhất, phải là phương vị đi vào chỗ cửa vào của Đế Uyển.
Vừa nghĩ đến đây, hắn cũng không do dự, thân hình thoắt một cái liền vút qua tới phía bên kia. Sau nửa nén hương, Dương Khai đã từ từ đến gần chiến trường, khoảng cách gần quan sát hỗn chiến nơi đây, càng làm cho người nhìn thấy mà giật mình. Võ giả tham dự chiến đấu tối thiểu cũng có nhiều hơn mấy trăm người, đại đa số đều là Phản Hư Cảnh mặc dù chợt có Thánh Vương Cảnh lúc này, đó cũng là Thánh Vương tam tầng cảnh tu vi, được trưởng bối nhà mình lãnh đạo tới chỗ này.
Những người ấy mặc y phục bất đồng, tu vi cảnh giới cao thấp không cùng cấp bậc, nhưng tất cả đều tắm máu chém giết. Có người muốn mở một đường máu, vọt vào bên trong Đế Uyển, có người muốn rời đi chỗ này, cũng có người chỉ là e sợ cho thiên hạ bất loạn, làm thủ đoạn giết người cướp của, xuất thủ lung tung. Thỉnh thoảng lại có tiếng kêu thảm thiết truyền đến, máu tươi phun tung toé, từng cổ một thi thể từ giữa không trung rớt xuống phía dưới.
Muốn an toàn thông qua địa phương hỗn loạn như vậy, hiển nhiên là chuyện không thể nào. Sắc mặt của Dương Khai âm trầm đến cực điểm. Hắn tuy rằng thực lực không tệ, cũng có thể dùng lực Phản Hư tam tầng cảnh, nhưng cũng không nắm chắc bình yên thông qua địa phương hỗn loạn này, sơ ý một chút sẽ bị quấn vào trong lốc xoáy của cuộc chiến đấu, đến lúc đó liền thân bất do kỷ.
Dương Khai giương mắt nhìn lên, sắc mặt của hắn lại là vui mừng, quả nhiên không ngoài bản thân dự đoán, cửa vào của Đế Uyển quả thật ở chỗ cách đây không xa. Chỗ cung điện to lớn rộng rãi đó, có một cánh đại môn cao tới mấy chục trượng mở rộng.
Bên trong đại môn một mảnh tia sáng lóng lánh, làm cho không người nào có thể thấy rõ bên trong rốt cuộc có cái gì, lại lộ ra một cổ cảm giác thần bí, gợi lên dục vọng cho các võ giả đi vào mảnh đại môn đó. Ngay vào lúc Dương Khai do dự có phải dựa vào tốc độ mạnh xông qua hay không, hắn bỗng nhiên như có điều cảm ứng, quay đầu nhìn lại một phương hướng.
Bên kia, một đạo màu đỏ xanh rực rỡ đang nhanh chóng đến gần, tuy rằng chưa tới tới gần, nhưng có uy áp như sóng to gió lớn vậy ầm ầm đánh thẳng tới hướng bên này. Mỗi một võ giả đang tranh đấu đều sắc mặt kinh hãi, rối rít dừng tay, ghé mắt nhìn lại bên kia. Một lát sau, đạo ánh sáng màu đỏ xanh đã tới bên cạnh chiến trường hỗn loạn, tia sáng tản đi, lộ ra sáu bảy đạo thân ảnh ẩn núp ở bên trong.
Đợi sau khi đã nhận ra tu vi của sáu bảy người này, mọi người tại chỗ đều biến sắc! Những người đó nữ có nam có, có già có trẻ, nhưng cũng chỉ có một người là Phản Hư lưỡng tầng cảnh tu vi, những người khác còn lại là thuần một sắc Phản Hư tam tầng cảnh! Đội hình cường đại như vậy, mặc dù không dám nói có thể quét ngang tất cả mọi người trước mắt, nhưng cũng không phải những quân lính tản mạn này có thể ngăn cản. Những người đó rõ ràng là tinh anh của một thế lực lớn. Sau khi gặp được những người mặc đeo y phục, bọn họ lại có người la thất thanh:
- Hằng La Thương Hội! Nghe được tiếng hô, mọi người đều lộ ra vẻ kiêng kỵ. Hằng La Thương Hội, trong cả Tinh Vực cũng là đại danh đỉnh đỉnh tồn tại, là một trong mấy thế lực siêu cấp số lượng không nhiều lắm, nắm trong tay sự tồn tại của mấy người tu luyện chi tinh, riêng là cường giả Hư Vương Cảnh, đã có nhiều đến mười mấy người. Cũng có nghe đồn, người chưởng đà Ngả Âu hội trưởng của Hằng La Thương Hội, cũng đã đạt tới trình độ của Hư Vương lưỡng tầng cảnh điên phong, chỉ thiếu chút nữa có thể tấn thăng đến Hư Vương tam tầng cảnh.
Đây chính là sự tồn tại làm cho cả Tinh Vực ngưỡng mộ. Cho nên vừa thấy là người của Hằng La Thương Hội, những võ giả kia mỗi một người đều trở nên cực kỳ đàng hoàng, không dám có chút lỗ mãng. Riêng Dương Khai lại là thần sắc chấn động mạnh, nhìn một người trong nhóm người đó, trong lòng kinh hoàng. Gương mặt của người đó như quan ngọc, môi đỏ thắm, hình thể cao cao, da trắng nõn có hơi quá phần, dùng câu khi dễ sương tranh giành với tuyết để hình dung cũng không quá đáng. Sắc mặt hắn treo nụ cười khiêm hòa nhàn nhạt, khiến người không tự chủ được sinh ra một cỗ cảm giác thân thiết.
Tu vi của hắn là Phản Hư lưỡng tầng cảnh, thực lực thấp nhất trong nhóm người đó, nhưng hắn lại như tinh tú nổi bật nhất vậy. Vì những cường giả khác như đám sao vây quanh mặt trăng bao lấy hắn vào giữa, hấp dẫn chú ý của mọi người. Những cường giả Phản Hư tam tầng cảnh ở trước mặt hắn, đột nhiên ảm nhiên thất sắc. Bất kỳ cô gái nào cũng sẽ ái mộ hắn, không đơn thuần là bộ dạng xuất chúng của hắn, còn có phần khí chất đó, dường như ngọn đèn dầu thắp sáng, hấp dẫn bươm bướm phốc trên người.
Tuyết Nguyệt! Trong Tinh Vực, đại danh đỉnh đỉnh Hằng La Thương Hội, Tuyết Nguyệt tam thiếu! Dương Khai làm sao cũng không nghĩ tới, mình không có thể gặp lại Tô Nhan ở chỗ này, thế nhưng cùng oan gia ngõ hẹp của hắn, chạm mặt ở chỗ này. Thật trùng hợp! Dương Khai là bởi vì sau khi Đế Uyển mở ra, ở bên ngoài trì hoãn lâu mười ngày, mới chậm chạp đến chỗ này.
Tuyết Nguyệt vì cái gì cũng cho tới bây giờ mới tới Đế Uyển? Dương Khai không biết hắn rốt cuộc sau khi đi vào đã làm chuyện gì, nhưng cũng tuyệt đối không hy vọng đối phương chú ý tới hắn. Nguyên nhân không gì khác, giữa Dương Khai cùng Tuyết Nguyệt hơi có chút ân oán gút mắt, hơn nữa hắn còn biết Tuyết Nguyệt là một tên có thiên đại bí mật không muốn người biết.
Tuyết Nguyệt tam thiếu gia thoạt nhìn ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng, làm mê say hết hàng vạn hàng ngàn thiếu nữ thiếu phụ của Tinh Vực, căn bản là một nữ nhân! Tin tức này nếu lan truyền ra ngoài, cũng không biết ít nhiều thiếu nữ phải ảm nhiên hao tổn tinh thần, càng không biết ít nhiều thiếu phụ phải khóc nức nở chảy nước mắt.
Ân oán giữa hai người không đơn giản chỉ là Dương Khai biết bí mật này của nàng, hai người còn có quá rất nhiều điều không muốn cho người ta biết, tao ngộ không đủ để nói với người ngoài. Ví dụ như ở trên Tử Tinh, quần áo của hai người rách hết, hay người trần truồng ôm nhau, da thịt tiếp xúc nhau, lại sát khí sinh ra liên tục, hận không thể đưa đối phương vào chỗ chết.
Kết quả dưới giằng co, Tuyết Nguyệt thi triển Sinh Mệnh Tỏa Liên bí thuật, liên tiếp tánh mạng của hai người ở cùng một chỗ, mới khiến cho nguy cơ đó hóa giải. Bởi vì bí thuật ấy, Dương Khai trước kia còn không thể không nghĩ mọi cách cứu vớt tánh mạnh của Tuyết Nguyệt, vì thế còn chịu không ít khổ đầu, suýt nữa cùng nàng cùng chung bỏ mình.
Mặc dù trong sự tiếp xúc sau đó, cảm nhận của Tuyết Nguyệt đối với Dương Khai khá hơn nhiều, nhưng người như nàng vậy, chắc là sẽ không cho phép Dương Khai mang bí mật của mình du đãng chung quanh. Vạn nhất ngày nào đó Dương Khai không cẩn thận tiết lộ bí mật này ra ngoài, kết quả ấy thiết tưởng không chịu nổi.