Vào trong điện tiếp khách, khách và chủ ngồi xuống, lúc này có đệ tử dâng trà và mâm đựng trái cây, vô cùng ân cần.
Diệp Tích Quân và Dương Viêm không cùng tới đây, cho nên đám người Tiền Thông cũng đều không thấy gò bó, vừa uống trà vừa liên tục khen ngợi. Trong giọng nói tràn đầy ý tôn sùng với hiện tại và tương lai của Lăng Tiêu Tông.
Đã lâu rồi, Dương Khai mới cười tươi như vậy, đưa đề tài dẫn đến chủ đề chính: - Tuy rằng nói như thế này có chút đường đột, nhưng vãn bối còn muốn hỏi, trước đây Đế Ngọc hiện thế, chư vị tiền bối tông môn mỗi người được mấy khối?
Tinh quang trong mắt Tiền Thông cùng Phí Chi Đồ nhoáng lên một cái, trầm ngâm chốc lát nói:
- Tiểu tử ngươi không phải người ngoài, Mặc huynh cùng bọn ta tương giao cũng trên trăm năm, hiểu rõ lẫn nhau. Nếu là người khác hỏi như vậy, lão phu chắc chắn sẽ không trả lời, nhưng nếu là ngươi hỏi Được, Ảnh Nguyệt Điện dốc hết tâm tư, tổng cộng chỉ dành được hai khối thôi.
Nói như thế, hắn quay đầu nhìn Mặc Vũ, người sau cười ha hả: - Càn Thiên Tông ta tuy rằng là nơi cách Đế Uyển khá xa, nhưng vận may tốt, có một khối Đế Ngọc lưu lạc gần tông môn, được các trưởng lão khác trong môn lấy được. Mặc mỗ cũng có cơ duyên may mắn có được một khối.
Cũng là hai khối tương đương với số lượng của Ảnh Nguyệt Điện.
Bên kia, Đại Diên hé đôi môi đỏ mọng: - Lưu Ly Môn có bao nhiêu ta cũng không rõ lắm, chỉ là nghe sư tôn nhắc đến dường như không nhiều lắm, cũng chỉ là một hai khối mà thôi.
Dương Khai khẽ gật đầu, những tin tức này không khác là mấy so với dự đoán của mình. Ngày đó Đế Ngọc xuất thế, khối Đế Ngọc thứ nhất liền rơi vào Long Huyệt Sơn, đánh vỡ đại trận hộ sơn của Long Huyệt Sơn, bị hắn nhanh chân đến trước thu lại. Sau đó khi chạy đến Lưu Viêm Sa Địa, hắn cùng Dương Viêm, Diệp Tích Quân ba người liên thủ, ngăn được một khối Đế Ngọc nữa.
Tuy rằng sau đó lại đuổi theo, nhưng cũng không có thu hoạch, ngược lại lãng phí không ít thời gian.
Nói cách khác, trên người hắn cũng chỉ có hai khối Đế Ngọc!
Đế Ngọc là giấy thông hành đi vào Đế Uyển, là dùng để ngăn cản uy hiếp của Đế. Một khối Đế Ngọc có thể bảo đảm một người bình yên đi vào trong đó. Số lượng các đại tông môn có được ít như thế, đến lúc Đế Uyển thật sự mở ra, rốt cuộc nên cho người nào đi vào trong đó, chắc chắn sẽ có tranh chấp một phen.
Phản Hư tam tầng cảnh đương nhiên không cần phải nói, danh tiếng của Đế Uyển quá lớn, bọn họ có kỳ vọng đi vào trong đó hơn bất kì kẻ nào, tìm kiếm cơ duyên của riêng mình, xem có thể đột phá đến Hư Vương Cảnh không.
Các đệ tử trẻ tuổi cũng không thể thiếu, dù sao mỗi một đệ tử trẻ tuổi đều là hy vọng tương lai của tông môn, cho bọn họ đi vào trong đó một phen, tuyệt đối là điều rất tốt đối với sự trưởng thành trong tương lai.
Chỉ là danh sách có hạn, đến lúc đó nên lựa chọn thế nào, liền xem ý các đại tông môn của mình. Dương Khai đoán chừng đại khái là do cường giả thế hệ trước dẫn theo người trẻ tuổi cùng đi.
- Chao ôi, Đế Ngọc hiện thế tuy tốt, nhưng trên U Ám Tinh cũng vì vậy mà nổi lên một trận mưa phong huyết. Khoảng thời gian này dường như có không ít thế lực nhỏ cùng tiểu gia tộc bị diệt môn, đều vì Đế Ngọc này. Tiền Thông thở dài một tiếng, lắc đầu chầm chậm.
Người thường thì vô tội, ôm ngọc là mang tội! Có vài tiểu tông môn cùng tiểu gia tộc có vận may tốt, có được Đế Ngọc. Đáng tiếc tin tức bị lộ, đương nhiên sẽ bị cường giả để mắt tới, do đó dẫn đến tai họa diệt môn.
Ngoài ra, Đế Ngọc giờ này cũng thành bảo vật tranh giành nhất, có những võ giả không có chỗ dựa lại có được Đế Ngọc, biết mình thực lực thấp kém, lại không muốn tự đưa mình vào chỗ nguy hiểm, cho nên liền có ý đem bán Đế Ngọc đi.
Điều này tự nhiên dẫn tới vô số người tranh đoạt.
Giờ này giá tiền một khối Đế Ngọc đã bị nâng đến hơn trăm triệu thánh tinh, dù vậy, vẫn là cung không đủ cầu.
Tông môn nào không hy vọng mình có số lượng người đi nhiều? Điều này không giống như đi vào Lưu Viêm Sa Địa. Sau khi Lưu Viêm Sa Địa mở ra, chỉ có võ giả Phản Hư Cảnh trở xuống mới có thể đi vào, nhưng Đế Uyển thì không có hạn chế này.
Có thể nói, sự hiện thế bất chợt của Đế Ngọc khiến cho cả U Ám Tinh sẵn sàng chiến đấu, sóng ngầm mãnh liệt.
Ảnh Nguyệt Điện giờ này mặc dù mới chỉ có hai khối Đế Ngọc, nhưng không có nghĩa là sau này cũng chỉ có hai người đi vào. Nói không chừng nếu vận may tốt lại có thể thu mua được Đế Ngọc khác, có thể tăng thêm danh sách người đi vào.
Đủ loại suy nghĩ thoáng lên trong đầu Dương Khai một cái rồi biến mất, Dương Khai lại nói: - Vậy xin mạo phạm hỏi chư vị có biết Đế Ngọc này rốt cuộc sử dụng như thế nào không?
Tiền Thông mỉm cười, duỗi tay sờ lên nhẫn không gian của mình, một khối ngọc trắng nõn lớn chừng bàn tay xuất hiện trên tay, chính là một khối Đế Ngọc, không chút hoang mang nói: - Tuy rằng trước kia chưa bao giờ dùng qua thứ này, nhưng căn cứ suy đoán của chư vị trưởng lão Ảnh Nguyệt Điện ta, Đế Ngọc này đại khái là chìa khóa mở ra Đế Uyển, là giấy thông hành đi vào trong đó.
Nói như thế, bỗng nhiên rót thánh nguyên vào trong, trong Đế Ngọc lập tức bắn ra một đạo bạch quang hình tròn, bao lấy bàn tay của Tiền Thông.
Màn hào quang trắng kia không lớn, ước chừng chỉ có chu vi nửa thước mà thôi.
- Ồ? Lớn hơn một chút rồi. Tiền Thông chân mày chau lại, lộ ra sắc mặt vui mừng, dường như là giải thích cho Dương Khai nghe, chậm rãi nói: - Trước đó vài ngày, lão phu rót thánh nguyên vào trong, lúc đó màn hào quang không lớn như thế này, dường như quầng sáng Đế Ngọc sinh ra theo sự trôi qua của thời gian, dần dần biến lớn hơn, chờ đến lúc nó có thể bao bọc hoàn toàn một người, thì có lẽ có thể an nhiên đi vào Đế Uyển rồi.
- Không sai!
Mặc Vũ ở bên cạnh khẽ gật đầu: - Ý nghĩ của Tiền huynh cùng Mặc mỗ tình cờ trùng hợp.
Vừa nói vừa lấy ra Đế Ngọc của mình, rót thánh nguyên vào trong, khối Đế Ngọc kia cũng bắn ra màn hào quang trắng nõn, hoàn toàn bao phủ bàn tay Mặc Vũ, độ rộng như của Tiền Thông, dường như không có khác biệt, lên tiếng nói: - Trong Đế Uyển tản phát ra lực đế uy không người nào có thể ngăn được, chỉ có thể mượn Đế Ngọc này chống đỡ, nếu không thì dù ta chờ đến tu vi cảnh giới cao hơn, đến gần Đế Uyển cũng chỉ có một kết cục!
Chết!
Khi Đế Uyển lúc mới xuất thế, gần trăm vị cường giả trên U Ám Tinh liên thủ, ý đồ xông mạnh vào, nhưng cuối cùng có một nửa bỏ mạng ở Thiên Đế vô hình kia. Mấy ngày nay, khi các thế lực tông môn lớn trên U Ám Tinh đang giám thị động thái của Đế Uyển, cũng âm thầm suy nghĩ nên làm thế nào hóa giải lực đế uy, nhưng vẫn chưa có biện pháp.
Hiện thế của Đế Ngọc khiến chuyện này xuất hiện biến chuyển.
Ý nghĩ của Mặc Vũ và Tiền Thông giống nhau, đều cảm thấy Dương Khai có lẽ không hiểu chuyện này, cho nên mới có lòng tốt làm mẫu một chút, và cũng nói ra suy đoán của mình, không biết rằng Dương Khai hiểu rõ hơn bất cứ ai trong bọn họ.
Dương Khai gọi bọn họ đi vào Lăng Tiêu Tông, vốn dĩ cũng là có ý muốn nói cho bọn họ cách sử dụng Đế Ngọc. Hiện tại xem ra cũng là mình đã làm điều thừa rồi. Người khác cũng không phải ngu ngốc, đương nhiên có thể thông qua một vài dấu vết suy đoán ra một chút chân tướng.
- Dựa trên tốc độ tăng lên của màn hào quang Đế Ngọc, muốn bình yên đi vào Đế Uyển, đoán chừng ít nhất cũng phải đợi thêm thời gian nửa năm nữa! Tiền Thông ngẩng đầu nhìn Dương Khai.
Dương Khai khẽ gật đầu, sắc mặt hiểu rõ.
Thời gian nửa năm là kéo dài khá lâu, các thế lực lớn có thể thừa cơ hội này thu mua nhiều Đế Ngọc, làm nhiều chuẩn bị trước khi đi vào Đế Uyển, tăng thêm nhiều tu vi cảnh giới. Tuy rằng thời gian nửa năm đối với nhiều người mà nói không tính là gì, không thể trưởng thành quá nhiều. Nhưng đối với Dương Khai mà nói, kì hạn nửa năm này rất quý báu.
Giờ này tu vi của hắn đã là Thánh Vương tam tầng cảnh, khoảng cách đến Phản Hư Cảnh chỉ còn một bước. Nếu là vận may đủ tốt, cơ duyên đủ, hắn hoàn toàn có thể mượn nửa năm này đánh sâu vào Phản Hư Cảnh, chỉ cần đặt chân đến lĩnh vực này, thực lực của hắn sẽ tăng thêm một bước lớn.
Đến lúc đó đi vào Đế Uyển, hệ số an toàn cũng sẽ tăng lên rất nhiều.
Âm thầm quyết định chủ ý, trong lòng Dương Khai cũng có chút tính toán, trầm ngâm một hồi lên tiếng hỏi: - Đúng rồi, Đế Uyển này đã chạy tới bên trên Lăng Tiêu Tông ta từ khi nào, không biết chư vị trước đây có phát hiện gì không?
Đám người Tiền Thông liếc nhau, đều không ngừng cười khổ.
Phí Chi Đồ nói: - Trời mới biết nó chạy đến đây thế nào. Lão phu thậm chí hoài nghi các ngươi có phải đụng tay đụng chân gì không, hay là trong số các người có người nào có liên quan đến Đế Uyển, nếu không nó làm sao đuổi các người không tha chứ?
Tuy là nói giỡn, nhưng lại khiến khóe mắt Dương Khai giật một cái. Lời nói này của Phí Chi Đồ thật đúng không sai, Đế Uyển sở dĩ đuổi theo đến đây, Dương Khai đoán chừng có quan hệ lớn với Dương Viêm, chỉ là chuyện thế này thực sự không thể nói ra.
- Về việc rốt cuộc là khi nào, thì là khoảng một tháng rồi. Ngay khi các người rời khỏi Long Huyệt Sơn không lâu, ngày thứ nhất Đế Uyển vẫn ổn, ngày thứ hai nó liền biến mất. Lúc đó đám người lão phu còn hoảng sợ, nghĩ đến Đế Uyển cứ như vậy sẽ không thấy nữa, bỏ lỡ cơ duyên lớn lao này. Kết quả có tin tức truyền đến, nói là Đế Uyển di chuyển đến bầu trời Lưu Viêm Sa Địa, lúc này mới chạy tới nhìn, không ngờ là thật.
Phí Chi Đồ gương mặt bất đắc dĩ, không ngừng lắc đầu, xem ra bị Đế Uyển trêu đùa không nhẹ.
Dù sao đây là biệt viện của Tinh Không Đại Đế, không ai muốn nó cứ thế mà biến mất khỏi tầm mắt.
- Thì ra là thế! Dương Khai khẽ gật đầu, cười kinh ngạc: - Xem ra Lăng Tiêu Tông ta vẫn thật có duyên với Để Uyển, đi tới chỗ nào đều ở chung một chỗ.
Lời này đương nhiên cũng là khiến những người ngồi đây vui cười, cũng có ý cho là thật.
Lại hàn huyên một hồi, thần sắc Mặc Vũ bỗng lóe lên, lên tiếng nói: - Dương tông chủ, lão phu có một chuyện muốn nhờ, không biết Dương tông chủ có thể đáp ứng hay không!
- Dương Khai toét miệng cười, thẳng thắn nói: - Mặc tiền bối khách khí, tiểu tử mặc dù là tông chủ, nhưng dù sao tuổi trẻ, Mặc tiền bối nếu coi trọng tiểu tử, xưng hô Dương Khai là được rồi, tông chủ gì đó, thực không dám nhận.
Trong mắt Mặc Vũ lóe lên tia dị sắc, cười ha ha, vô cùng vui vẻ: - Được, Dương tông chủ quả nhiên là người hiểu biết, không câu nệ tiểu tiết, lão phu quyết kết giao với người bạn như ngươi.
- Tiền bối quá khen.
Dương Khai khiêm nhường một phen. - Chỉ là không biết tiền bối muốn ta đáp ứng chuyện gì?
Lời tuy hỏi vậy, nhưng Dương Khai cũng mơ hồ đoán được hắn muốn nói cái gì.
Mặc Vũ ho nhẹ một tiếng, sắc mặt dần dần nghiêm nghị: - Hiện nay Đế Uyển lại là trên bầu trời quý tông, quý tông kia đương nhiên là gần thủy lâu đài, không biết chờ đến ngày Đế Uyển mở ra đó, có thể cho người của Càn Thiên Tông ta khởi hành từ đây đi vào trong Đế Uyển không?
Quả nhiên là thế! Không sai so với suy đoán của mình. Hiện nay Đế Uyển ở bên trên Lăng Tiêu Tông, từ nơi này khởi hành đi vào Đế Uyển, so với khởi hành từ bên ngoài, ít nhất cũng tiến kiệm hơn nửa ngày đến một ngày. Có cơ hội sớm hơn một khoảng thời gian dài như vậy, không chừng có thể phát hiện thứ tốt.
Đúng là có suy tính này, Mặc Vũ mới có chút khó mở miệng, dù sao quan hệ hắn và Dương Khai không tính là rất quen thuộc, đối phương không đáp ứng mình cũng là hợp lý. Vào trong điện tiếp khách, khách và chủ ngồi xuống, lúc này có đệ tử dâng trà và mâm đựng trái cây, vô cùng ân cần.
Diệp Tích Quân và Dương Viêm không cùng tới đây, cho nên đám người Tiền Thông cũng đều không thấy gò bó, vừa uống trà vừa liên tục khen ngợi. Trong giọng nói tràn đầy ý tôn sùng với hiện tại và tương lai của Lăng Tiêu Tông.
Đã lâu rồi, Dương Khai mới cười tươi như vậy, đưa đề tài dẫn đến chủ đề chính: - Tuy rằng nói như thế này có chút đường đột, nhưng vãn bối còn muốn hỏi, trước đây Đế Ngọc hiện thế, chư vị tiền bối tông môn mỗi người được mấy khối?
Tinh quang trong mắt Tiền Thông cùng Phí Chi Đồ nhoáng lên một cái, trầm ngâm chốc lát nói:
- Tiểu tử ngươi không phải người ngoài, Mặc huynh cùng bọn ta tương giao cũng trên trăm năm, hiểu rõ lẫn nhau. Nếu là người khác hỏi như vậy, lão phu chắc chắn sẽ không trả lời, nhưng nếu là ngươi hỏi Được, Ảnh Nguyệt Điện dốc hết tâm tư, tổng cộng chỉ dành được hai khối thôi.
Nói như thế, hắn quay đầu nhìn Mặc Vũ, người sau cười ha hả: - Càn Thiên Tông ta tuy rằng là nơi cách Đế Uyển khá xa, nhưng vận may tốt, có một khối Đế Ngọc lưu lạc gần tông môn, được các trưởng lão khác trong môn lấy được. Mặc mỗ cũng có cơ duyên may mắn có được một khối.
Cũng là hai khối tương đương với số lượng của Ảnh Nguyệt Điện.
Bên kia, Đại Diên hé đôi môi đỏ mọng: - Lưu Ly Môn có bao nhiêu ta cũng không rõ lắm, chỉ là nghe sư tôn nhắc đến dường như không nhiều lắm, cũng chỉ là một hai khối mà thôi.
Dương Khai khẽ gật đầu, những tin tức này không khác là mấy so với dự đoán của mình. Ngày đó Đế Ngọc xuất thế, khối Đế Ngọc thứ nhất liền rơi vào Long Huyệt Sơn, đánh vỡ đại trận hộ sơn của Long Huyệt Sơn, bị hắn nhanh chân đến trước thu lại. Sau đó khi chạy đến Lưu Viêm Sa Địa, hắn cùng Dương Viêm, Diệp Tích Quân ba người liên thủ, ngăn được một khối Đế Ngọc nữa.
Tuy rằng sau đó lại đuổi theo, nhưng cũng không có thu hoạch, ngược lại lãng phí không ít thời gian.
Nói cách khác, trên người hắn cũng chỉ có hai khối Đế Ngọc!
Đế Ngọc là giấy thông hành đi vào Đế Uyển, là dùng để ngăn cản uy hiếp của Đế. Một khối Đế Ngọc có thể bảo đảm một người bình yên đi vào trong đó. Số lượng các đại tông môn có được ít như thế, đến lúc Đế Uyển thật sự mở ra, rốt cuộc nên cho người nào đi vào trong đó, chắc chắn sẽ có tranh chấp một phen.
Phản Hư tam tầng cảnh đương nhiên không cần phải nói, danh tiếng của Đế Uyển quá lớn, bọn họ có kỳ vọng đi vào trong đó hơn bất kì kẻ nào, tìm kiếm cơ duyên của riêng mình, xem có thể đột phá đến Hư Vương Cảnh không.
Các đệ tử trẻ tuổi cũng không thể thiếu, dù sao mỗi một đệ tử trẻ tuổi đều là hy vọng tương lai của tông môn, cho bọn họ đi vào trong đó một phen, tuyệt đối là điều rất tốt đối với sự trưởng thành trong tương lai.
Chỉ là danh sách có hạn, đến lúc đó nên lựa chọn thế nào, liền xem ý các đại tông môn của mình. Dương Khai đoán chừng đại khái là do cường giả thế hệ trước dẫn theo người trẻ tuổi cùng đi.
- Chao ôi, Đế Ngọc hiện thế tuy tốt, nhưng trên U Ám Tinh cũng vì vậy mà nổi lên một trận mưa phong huyết. Khoảng thời gian này dường như có không ít thế lực nhỏ cùng tiểu gia tộc bị diệt môn, đều vì Đế Ngọc này. Tiền Thông thở dài một tiếng, lắc đầu chầm chậm.
Người thường thì vô tội, ôm ngọc là mang tội! Có vài tiểu tông môn cùng tiểu gia tộc có vận may tốt, có được Đế Ngọc. Đáng tiếc tin tức bị lộ, đương nhiên sẽ bị cường giả để mắt tới, do đó dẫn đến tai họa diệt môn.
Ngoài ra, Đế Ngọc giờ này cũng thành bảo vật tranh giành nhất, có những võ giả không có chỗ dựa lại có được Đế Ngọc, biết mình thực lực thấp kém, lại không muốn tự đưa mình vào chỗ nguy hiểm, cho nên liền có ý đem bán Đế Ngọc đi.
Điều này tự nhiên dẫn tới vô số người tranh đoạt.
Giờ này giá tiền một khối Đế Ngọc đã bị nâng đến hơn trăm triệu thánh tinh, dù vậy, vẫn là cung không đủ cầu.
Tông môn nào không hy vọng mình có số lượng người đi nhiều? Điều này không giống như đi vào Lưu Viêm Sa Địa. Sau khi Lưu Viêm Sa Địa mở ra, chỉ có võ giả Phản Hư Cảnh trở xuống mới có thể đi vào, nhưng Đế Uyển thì không có hạn chế này.
Có thể nói, sự hiện thế bất chợt của Đế Ngọc khiến cho cả U Ám Tinh sẵn sàng chiến đấu, sóng ngầm mãnh liệt.
Ảnh Nguyệt Điện giờ này mặc dù mới chỉ có hai khối Đế Ngọc, nhưng không có nghĩa là sau này cũng chỉ có hai người đi vào. Nói không chừng nếu vận may tốt lại có thể thu mua được Đế Ngọc khác, có thể tăng thêm danh sách người đi vào.
Đủ loại suy nghĩ thoáng lên trong đầu Dương Khai một cái rồi biến mất, Dương Khai lại nói: - Vậy xin mạo phạm hỏi chư vị có biết Đế Ngọc này rốt cuộc sử dụng như thế nào không?
Tiền Thông mỉm cười, duỗi tay sờ lên nhẫn không gian của mình, một khối ngọc trắng nõn lớn chừng bàn tay xuất hiện trên tay, chính là một khối Đế Ngọc, không chút hoang mang nói: - Tuy rằng trước kia chưa bao giờ dùng qua thứ này, nhưng căn cứ suy đoán của chư vị trưởng lão Ảnh Nguyệt Điện ta, Đế Ngọc này đại khái là chìa khóa mở ra Đế Uyển, là giấy thông hành đi vào trong đó.
Nói như thế, bỗng nhiên rót thánh nguyên vào trong, trong Đế Ngọc lập tức bắn ra một đạo bạch quang hình tròn, bao lấy bàn tay của Tiền Thông.
Màn hào quang trắng kia không lớn, ước chừng chỉ có chu vi nửa thước mà thôi.
- Ồ? Lớn hơn một chút rồi. Tiền Thông chân mày chau lại, lộ ra sắc mặt vui mừng, dường như là giải thích cho Dương Khai nghe, chậm rãi nói: - Trước đó vài ngày, lão phu rót thánh nguyên vào trong, lúc đó màn hào quang không lớn như thế này, dường như quầng sáng Đế Ngọc sinh ra theo sự trôi qua của thời gian, dần dần biến lớn hơn, chờ đến lúc nó có thể bao bọc hoàn toàn một người, thì có lẽ có thể an nhiên đi vào Đế Uyển rồi.
- Không sai!
Mặc Vũ ở bên cạnh khẽ gật đầu: - Ý nghĩ của Tiền huynh cùng Mặc mỗ tình cờ trùng hợp.
Vừa nói vừa lấy ra Đế Ngọc của mình, rót thánh nguyên vào trong, khối Đế Ngọc kia cũng bắn ra màn hào quang trắng nõn, hoàn toàn bao phủ bàn tay Mặc Vũ, độ rộng như của Tiền Thông, dường như không có khác biệt, lên tiếng nói: - Trong Đế Uyển tản phát ra lực đế uy không người nào có thể ngăn được, chỉ có thể mượn Đế Ngọc này chống đỡ, nếu không thì dù ta chờ đến tu vi cảnh giới cao hơn, đến gần Đế Uyển cũng chỉ có một kết cục!
Chết!
Khi Đế Uyển lúc mới xuất thế, gần trăm vị cường giả trên U Ám Tinh liên thủ, ý đồ xông mạnh vào, nhưng cuối cùng có một nửa bỏ mạng ở Thiên Đế vô hình kia. Mấy ngày nay, khi các thế lực tông môn lớn trên U Ám Tinh đang giám thị động thái của Đế Uyển, cũng âm thầm suy nghĩ nên làm thế nào hóa giải lực đế uy, nhưng vẫn chưa có biện pháp.
Hiện thế của Đế Ngọc khiến chuyện này xuất hiện biến chuyển.
Ý nghĩ của Mặc Vũ và Tiền Thông giống nhau, đều cảm thấy Dương Khai có lẽ không hiểu chuyện này, cho nên mới có lòng tốt làm mẫu một chút, và cũng nói ra suy đoán của mình, không biết rằng Dương Khai hiểu rõ hơn bất cứ ai trong bọn họ.
Dương Khai gọi bọn họ đi vào Lăng Tiêu Tông, vốn dĩ cũng là có ý muốn nói cho bọn họ cách sử dụng Đế Ngọc. Hiện tại xem ra cũng là mình đã làm điều thừa rồi. Người khác cũng không phải ngu ngốc, đương nhiên có thể thông qua một vài dấu vết suy đoán ra một chút chân tướng.
- Dựa trên tốc độ tăng lên của màn hào quang Đế Ngọc, muốn bình yên đi vào Đế Uyển, đoán chừng ít nhất cũng phải đợi thêm thời gian nửa năm nữa! Tiền Thông ngẩng đầu nhìn Dương Khai.
Dương Khai khẽ gật đầu, sắc mặt hiểu rõ.
Thời gian nửa năm là kéo dài khá lâu, các thế lực lớn có thể thừa cơ hội này thu mua nhiều Đế Ngọc, làm nhiều chuẩn bị trước khi đi vào Đế Uyển, tăng thêm nhiều tu vi cảnh giới. Tuy rằng thời gian nửa năm đối với nhiều người mà nói không tính là gì, không thể trưởng thành quá nhiều. Nhưng đối với Dương Khai mà nói, kì hạn nửa năm này rất quý báu.
Giờ này tu vi của hắn đã là Thánh Vương tam tầng cảnh, khoảng cách đến Phản Hư Cảnh chỉ còn một bước. Nếu là vận may đủ tốt, cơ duyên đủ, hắn hoàn toàn có thể mượn nửa năm này đánh sâu vào Phản Hư Cảnh, chỉ cần đặt chân đến lĩnh vực này, thực lực của hắn sẽ tăng thêm một bước lớn.
Đến lúc đó đi vào Đế Uyển, hệ số an toàn cũng sẽ tăng lên rất nhiều.
Âm thầm quyết định chủ ý, trong lòng Dương Khai cũng có chút tính toán, trầm ngâm một hồi lên tiếng hỏi: - Đúng rồi, Đế Uyển này đã chạy tới bên trên Lăng Tiêu Tông ta từ khi nào, không biết chư vị trước đây có phát hiện gì không?
Đám người Tiền Thông liếc nhau, đều không ngừng cười khổ.
Phí Chi Đồ nói: - Trời mới biết nó chạy đến đây thế nào. Lão phu thậm chí hoài nghi các ngươi có phải đụng tay đụng chân gì không, hay là trong số các người có người nào có liên quan đến Đế Uyển, nếu không nó làm sao đuổi các người không tha chứ?
Tuy là nói giỡn, nhưng lại khiến khóe mắt Dương Khai giật một cái. Lời nói này của Phí Chi Đồ thật đúng không sai, Đế Uyển sở dĩ đuổi theo đến đây, Dương Khai đoán chừng có quan hệ lớn với Dương Viêm, chỉ là chuyện thế này thực sự không thể nói ra.
- Về việc rốt cuộc là khi nào, thì là khoảng một tháng rồi. Ngay khi các người rời khỏi Long Huyệt Sơn không lâu, ngày thứ nhất Đế Uyển vẫn ổn, ngày thứ hai nó liền biến mất. Lúc đó đám người lão phu còn hoảng sợ, nghĩ đến Đế Uyển cứ như vậy sẽ không thấy nữa, bỏ lỡ cơ duyên lớn lao này. Kết quả có tin tức truyền đến, nói là Đế Uyển di chuyển đến bầu trời Lưu Viêm Sa Địa, lúc này mới chạy tới nhìn, không ngờ là thật.
Phí Chi Đồ gương mặt bất đắc dĩ, không ngừng lắc đầu, xem ra bị Đế Uyển trêu đùa không nhẹ.
Dù sao đây là biệt viện của Tinh Không Đại Đế, không ai muốn nó cứ thế mà biến mất khỏi tầm mắt.
- Thì ra là thế! Dương Khai khẽ gật đầu, cười kinh ngạc: - Xem ra Lăng Tiêu Tông ta vẫn thật có duyên với Để Uyển, đi tới chỗ nào đều ở chung một chỗ.
Lời này đương nhiên cũng là khiến những người ngồi đây vui cười, cũng có ý cho là thật.
Lại hàn huyên một hồi, thần sắc Mặc Vũ bỗng lóe lên, lên tiếng nói: - Dương tông chủ, lão phu có một chuyện muốn nhờ, không biết Dương tông chủ có thể đáp ứng hay không!
- Dương Khai toét miệng cười, thẳng thắn nói: - Mặc tiền bối khách khí, tiểu tử mặc dù là tông chủ, nhưng dù sao tuổi trẻ, Mặc tiền bối nếu coi trọng tiểu tử, xưng hô Dương Khai là được rồi, tông chủ gì đó, thực không dám nhận.
Trong mắt Mặc Vũ lóe lên tia dị sắc, cười ha ha, vô cùng vui vẻ: - Được, Dương tông chủ quả nhiên là người hiểu biết, không câu nệ tiểu tiết, lão phu quyết kết giao với người bạn như ngươi.
- Tiền bối quá khen.
Dương Khai khiêm nhường một phen. - Chỉ là không biết tiền bối muốn ta đáp ứng chuyện gì?
Lời tuy hỏi vậy, nhưng Dương Khai cũng mơ hồ đoán được hắn muốn nói cái gì.
Mặc Vũ ho nhẹ một tiếng, sắc mặt dần dần nghiêm nghị: - Hiện nay Đế Uyển lại là trên bầu trời quý tông, quý tông kia đương nhiên là gần thủy lâu đài, không biết chờ đến ngày Đế Uyển mở ra đó, có thể cho người của Càn Thiên Tông ta khởi hành từ đây đi vào trong Đế Uyển không?
Quả nhiên là thế! Không sai so với suy đoán của mình. Hiện nay Đế Uyển ở bên trên Lăng Tiêu Tông, từ nơi này khởi hành đi vào Đế Uyển, so với khởi hành từ bên ngoài, ít nhất cũng tiến kiệm hơn nửa ngày đến một ngày. Có cơ hội sớm hơn một khoảng thời gian dài như vậy, không chừng có thể phát hiện thứ tốt.
Đúng là có suy tính này, Mặc Vũ mới có chút khó mở miệng, dù sao quan hệ hắn và Dương Khai không tính là rất quen thuộc, đối phương không đáp ứng mình cũng là hợp lý.