Vũ Luyện Điên Phong (Võ Luyện Đỉnh Phong)

Chương 1368: Chỉ là hiểu lầm.




Di chỉ Thái Huyền Tông lớn như vậy trải qua mấy vạn năm yên lặng, rốt cuộc hôm nay đã nghênh đón nhóm người đầu tiên đặt chân tới. Linh khí thiên địa nồng đậm bao phủ bốn phía thân thể làm cả người ấm áp thư thái, gần như không cần vận chuyển công pháp linh khí thiên địa kia cũng tự hướng rót vào trong cơ thể. Tu luyện trong hoàn cảnh này có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian. Chẳng những đám người Vũ Y sắc mặt phấn chấn mà ngay cả nữ nhân họ Diệp cũng biểu hiện mong chờ.

Trên U Ám Tinh, nơi có linh khí nồng đậm nhất cũng không vượt qua được Tinh Đế Sơn, nữ nhân họ Diệp thân là đời tông chủ trước của Tinh Đế Sơn, tất nhiên có quyền lên tiếng về chuyện này, nhưng linh khí ở Tinh Đế Sơn cũng khó so sánh nổi với chỗ này, khác nhau một trời một vực.

Dưới Tinh Đế Sơn có một cực phẩm địa mạch cung cấp linh khí thiên địa vẩn chuyển. Nhưng ở nơi này, dưới di chỉ Thái Huyền Tông dường như không có có một cực phẩm địa mạch mà có tới vài đường đan chéo dọc ngang. Phía trước là một thang bạch ngọc, thoạt nhìn trắng không tì vết, mặc dù mấy vạn năm không có người quét cũng không nhiễm một hạt bụi. Bậc thang bạch ngọc kia là do ngọc thạch thuần chánh nhất kiến tạo thành, sáng bóc ôn nhuận nối thẳng lên trên.

Đếm sơ qua cũng phải có hơn vạn bậc. Dương Khai cùng Dương Viêm sóng vai hướng phía trước đi tới, bước chân không nhanh không chậm, vừa cảm nhận linh khí nồng đậm nơi đây, vừa buông ra thần niệm dò xét bốn phía. Nữ nhân họ Diệp theo sát phía sau, phía sau cô mới là đám người Thường Khởi. Mấy chục đệ tử thuộc Hải Khắc gia tộc ở phía sau túm năm tụm ba xì xào bàn tán, tâm tình phấn khởi.

Năm đó bọn họ đi theo Vũ Y thoát khỏi Hải Khắc gia tộc gia nhập Long Huyệt Sơn tuy nói là chân thành nhưng mỗi người dù ít dù nhiều đều có chút nhung nhớ gia tộc cũ của mình. Nhưng sau đó mấy năm, bọn họ ở Long Huyệt Sơn thu được vật tư tu luyện phong phú cùng môi trường tu luyện tốt đẹp mới bắt đầu thay đổi, nảy sinh lòng trung thành đối với Long Huyệt Sơn, cảm giác mình như một phần tử nơi này.

Giờ này Long Huyệt Sơn đã bị san thành bình địa, tuy là chuyện buồn nhưng Dương Khai cùng Dương Viêm lại dẫn theo bọn họ tới một trời đất mới, hơn nữa nơi này còn tốt hơn Long Huyệt Sơn vô số lần. Các chuyện cũ lần lượt hiện lên trước mắt. Mỗi người đều âm thầm cảm thấy may mắn vì quyết định của mình năm đó.

Những võ giả còn lưu tại Hải Khắc gia tộc lúc này chỉ sợ còn đang phấn đấu chiến đấu vì chút vật tư tu luyện ít ỏi không đáng kể, còn đám người mình lại không phải lo lắng những chuyện này, chỉ cần ngồi thiền tu luyện là được, thánh tinh cung ứng vô hạn, linh đan diệu dược vô hạn, thậm chí ngay cả bí bảo cũng là phẩm chất cực tốt. Đãi ngộ như vậy dù là những tông môn hàng đầu U Ám Tinh cũng không thể cung cấp, nhưng chính bọn họ lại được hưởng.

Nếu bây giờ có người của Chiến Thiên Minh hay Lôi Đài Tông mời bọn họ ra nhập bọn họ chắc chắn cũng sẽ bĩu môi xem thường, không thèm liếc mắt. Chiến Thiên Minh thì sao, Lôi Đài Tông thì sao? Có thể so sánh với Long Huyệt Sơn sao?

Từng bậc từng bậc thang rơi sau mọi người, ước chừng qua nửa canh giờ,đám người Dương Khai mới bước lên tầng cao nhất. Đưa mắt nhìn lên thấy hai cây thông thiên trụ lớn sừng sững đứng ở phía trước.

Mà ở bên trên hai cây trụ kia còn treo một tấm biển cực lớn, trên đó có ba chữ lớn rồng bay phượng múa. Thái Huyền Tông. Ba chữ kia mơ hồ hiện ra ý nhị cao thâm làm người ta tính toán không thấy, không cách nào tưởng tượng được đây là bút tích người nào lưu lại, thực lực chắc hẳn không thấp, rất có khả năng là cường giả Hư Vương Cảnh. Gió núi thổi tới tự nhiên thanh tích, phóng tầm mắt qua sơn môn Thái Huyền Tông nhìn lại từng dãy núi trùng điệp, lầu các san sát,cảnh tượng nhìn hút tầm mắt.

Mà trong di tích tông môn rộng lớn này không hề thấy sinh cơ cùng khí tức sinh mạng. Dương Khai khuếch tán thần niệm nhưng không thể bao trùm cả Thái Huyền Tông. Tông môn khổng lồ như vậy dù chứa cả trăm ngàn đệ tử cũng không có vẻ chật chội. Hiện tại chỉ có không tới một trăm người tiến vào đây, và trong khoảng thời gian rất dài nữa cũng chỉ có bằng này người sinh sống tu luyện ở đây. Mỗi người chiếm cứ một đỉnh núi cũng không thành vấn đề. - Đây chắc hẳn là tiền điện. Dương Viêm hơi nhíu mày như có cảm giác.

- Chia nhau ra thăm dò một chút đi, thoạt nhìn nơi này không có cấm chế nhưng cũng không thể qua loa khinh thường. Nếu gặp chỗ nào khả nghi đừng tùy tiện xâm nhập, truyền tin cho ta hoặc Dương Khai là được.

- Được.

Vũ Y lên tiếng, lúc này chia mấy chục võ giả kia thành hơn chục nhóm, vài ba người một nhóm, chia nhau tản đi bốn phương tám hướng. Dương Khai tất nhiên cũng không nhàn rỗi, một thân một mình bắt đầu thăm dò Thái Huyền Tông tiền điện. Hắn vốn tưởng rằng ở đây còn lưu lại chút thứ gì tốt, không biết ở đây không có bất kỳ vật gì có giá trị.

Dường như chỉ còn lại một di chỉ tông môn lớn như vậy, điều này làm cho hắn không khỏi có chút thất vọng. Liên tục thăm dò cả ngày Dương Khai không hề có thu hoạch. Nhưng những đệ tử Hải Khắc gia tộc kia lại may mắn, có người tìm được một chút bí bảo cổ xưa, có người phát hiện chút đan dược có thể dùng được, từng người mặt mày hớn hở chạy đến hồi báo, cần phải đem vật liệu mình phát hiện ra nộp lên trên.

Dương Khai sao có thể coi trọng những thứ này, hắn hơi kiểm tra một chút liền để bọn họ giữ lại. Quyết sách này càng thêm kích thích khát vọng thăm dò của đệ tử, cả Thái Huyền Tông tiền điện chỉ thấy bọn họ hưng phấn tới lui đi ra đi vào.

Thời gian thoáng qua đã chừng nửa tháng. Trong thời gian nửa tháng này một nhóm mấy chục người chưa làm gì mà chỉ mới thăm dò di chỉ Thái Huyền Tông, vậy mà vẫn chưa thăm dò hết. Chỗ này có chừng tám mốt ngọn núi lớn nhỏ, mỗi đỉnh núi đều có linh khí bức người, không kém hơn tổng đàn của bất kỳ tông môn nào thậm chí còn có xu thế vượt trội hơn. Riêng chín ngọn núi lớn nhất còn có linh khí nồng đậm tới mức làm người ta thấy phải cảm thán.

Mặc dù không có nhiều lắm thu hoạch ngoài mức nhưng có thể đặt chân ở đây cũng đã đủ làm tất cả mọi người hài lòng. Sau một hồi suy tính, mọi người quyết định ở lại tiền điện kia, dù sao số người quá ít còn di chỉ Thái Huyền Tông lại quá mức khổng lồ, nếu phân tán ra thì mọi người cũng không tiện liên lạc với nhau.

Linh khí tiền điện tuy rằng không bằng chín ngọn núi cao nhất kia nhưng so với bất kỳ nơi nào cũng tốt hơn. Một mình Dương Khai chiếm cứ một cung điện rộng lớn, cung điện đó tọa lạc trên một linh tuyền chi nhãn, từ linh tuyền chi nhãn toát ra linh khí lại bị trận pháp bói buộc không hề tiết ra ngoài, là nơi tốt nhất để tu luyện.

Dương Khai rất hài lòng vì điều này. Tuy nhiên dù sao mọi người cũng đã tới đây, cái tên Thái Huyền Tông là không thể dùng lại, dù sao sau này còn phải giao thiệp với các thế lực khác trên U Ám Tinh, cũng không thể lại dùng danh tiếng của Long Huyệt Sơn hay Thái Huyền Tông, Dương Viêm cùng Vũ Y đám người tới trưng cầu ý kiến Dương Khai, hắn lập tức đem tấm biển Thái Huyền Tông kia đổi thành Lăng Tiêu Tông. Mặc dù không có chiêu cáo thiên hạ nhưng cũng coi như là khiêm tốn khai tông lập phái.

Lăng Tiêu Các là sư môn Dương Khai xuất thân, đem nơi mới đặt chân này xưng là Lăng Tiêu Tông cũng là chuyện đương nhiên. Những người khác đều không có ý kiến gì với chuyện này, thậm chí cũng không hỏi nhiều về ý nghĩa của danh xưng này. Bọn họ đã sớm coi Dương Khai là thủ lĩnh.

Mặc dù tài đặt tên của hắn có kém họ cũng sẽ không nhiều lời. Nữ nhân họ Diệp kia lại không khỏi khen ngợi tên tông môn mới này. Thời gian tiếp xúc dài như vậy Dương Khai cũng biết xuất thân của nữ nhân họ Diệp này. Diệp Tích Quân, tông chủ đời trước của Tinh Đế Sơn, là nhân vật uy danh hiển hách bản lĩnh thông thiên trên U Ám Tinh.

Đáng tiếc nhiều năm trước không biết vì sao cô lại rời bỏ Tinh Đế Sơn, mọi người đều nghĩ Diệp Tích Quân đã tử vong mà không biết cô vẫn luôn ẩn cư tị thế trong thâm sơn cùng cốc.

Nếu không phải lần này Cát Thất trong lúc vô tình phát hiện Dương Viêm thì chỉ sợ cô vẫn còn chưa xuất quan. Thân là tông chủ đời trước của Tinh Đế Sơn, năm đó Diệp Tích Quân rời khỏi Tinh Đế Sơn chỉ mang theo hai món, một là bí bảo cấp Hư Vương Thực Cốt Ly Hỏa Đăng, một thứ khác chính là một bức họa chân dung. Chính là bức họa Tinh Không Đại Đế. Tinh Đế Sơn cổ xưa tương truyền Đại Đế dù đang ngủ say nhưng rồi sẽ có một ngày sẽ phủ xuống thế gian một lần nữa.

Thời gian trôi đi mấy vạn năm, tổ huấn này từ từ bị người đời quên đi, bản thân Tinh Đế Sơn cũng không biết mình có quan hệ gì với Tinh Không Đại Đế hay không, nhưng Diệp Tích Quân lại rất tin tưởng không hề nghi ngờ chuyện này. Vì tìm hiểu bí mật Đại Đế mà năm đó cô đã tra xét điển tịch cổ xưa lần ra một đầu mối kinh người. Chính là Đại Đế năm đó gặp cường địch bị thương nặng, bất đắc dĩ vận dụng thần thông nào đó lâm vào giấc ngủ say, đợi thương thế bình phục.

Chuyện này vừa hợp với những gì Dương Viêm nói với Dương Khai. Để dò xét tin tức này Diệp Tích Quân ước chừng hao tốn tới mấy chục cả trăm năm, trong khoảng thời gian đó cô chưa từng hỏi Tinh Đế Sơn bất cứ chuyện gì, kết quả bị đại thúc bỏ rơi, bị kẻ gian thừa dịp ép rời khỏi Tinh Đế Sơn.

Cô hiểu tốn nhiều thời gian như vậy tìm hiểu tung tích Đại Đế chỉ vì một nguyên nhân – cô muốn tấn thăng Hư Vương Cảnh. Đại Đế tu vi cảnh giới tuy không nắm rõ nhưng cũng biết chắc chắn là vượt qua Hư Vương cảnh, nếu mấy vạn năm trước Đại Đế có thể đạt tới cảnh giới đó vậy tại sao bản thân cô lại không thể?

Đại Đế có thể dùng đá trên núi công ngọc, Diệp Tích Quân vốn ý cũng chỉ là thông qua quá trình tìm hiểu để tìm ra con đường tấn thăng Hư Vương Cảnh, nhưng không ngờ lại tìm ra bí mật này. Sau khi rời khỏi Tinh Đế Sơn cô liền ẩn cư tị thế, bức họa Đại Đế vẫn treo trong phủ cô, sớm muộn thắp nhang lạy ba dập đầu.

Cát Thất là đệ tử cô thu nuôi nhiều năm trước, tuy thực sự là sư đồ nhưng Cát Thế lại xưng hô với cô là sư tổ, thường xuyên đi thăm viếng Diệp Tích Quân hoặc là lúc gặp vấn đề khó khăn sẽ đi thỉnh giáo. Cát Thất tự nhiên cũng nhiều lần nhìn thấy bức họa Đại Đế. Cho nên người này lúc ở Thiên Vận Thành vừa thấy Dương Viêm giống như thấy quỷ, bộ dạng bảo sao nghe vậy hết sức lo sợ.

Lần đó về bên cạnh Diệp Tích Quân hắn đã liên tục nói về những gì mình thấy, Diệp Tích Quân không đợi thương thế bình phục liền ngựa không dừng vó câu hướng chạy tới Long Huyệt Sơn, vừa lúc đụng phải chuyện chúng cường vây công Long Huyệt Sơn.

Trên đời dù có chuyện người giống người nhưng không thể có gương mặt giống nhau như đúc. Diệp Tích Quân lúc đó liền đoán cô gái tên Dương Viêm kia có thể có quan hệ với Đại Đế. Đợi tới Long Huyệt Sơn, dùng la bàn truyền tin giao lưu một hồi với Dương Viêm, cô liền lập tức xác định suy đoán của mình. Nếu không sao cô có thể vô duyên vô cớ ra tay trợ giúp Long Huyệt Sơn. Làm sao một người với tu vi Phản Hư tam tầng cảnh đỉnh phong lại có thể phục tùng vâng mệnh Dương Khai.

Nếu như trước đó cô còn có gì hoài nghi thì qua mấy ngày nay tiếp xúc cô đã không còn nghi ngờ, trên đời này cũng chỉ có Đại Đế mới có thể luyện chế chiến hạm như vậy, cũng chỉ có Đại Đế mới có thể dễ dàng phá bỏ Thái Huyền Tông đại trận hộ tông. Theo bản năng cô nghĩ Dương Viêm là Đại Đế chuyển thế, lại không biết bản thể Đại Đế vẫn ngủ say trong Đế Uyển. Di chỉ Thái Huyền Tông lớn như vậy trải qua mấy vạn năm yên lặng, rốt cuộc hôm nay đã nghênh đón nhóm người đầu tiên đặt chân tới. Linh khí thiên địa nồng đậm bao phủ bốn phía thân thể làm cả người ấm áp thư thái, gần như không cần vận chuyển công pháp linh khí thiên địa kia cũng tự hướng rót vào trong cơ thể. Tu luyện trong hoàn cảnh này có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian. Chẳng những đám người Vũ Y sắc mặt phấn chấn mà ngay cả nữ nhân họ Diệp cũng biểu hiện mong chờ.

Trên U Ám Tinh, nơi có linh khí nồng đậm nhất cũng không vượt qua được Tinh Đế Sơn, nữ nhân họ Diệp thân là đời tông chủ trước của Tinh Đế Sơn, tất nhiên có quyền lên tiếng về chuyện này, nhưng linh khí ở Tinh Đế Sơn cũng khó so sánh nổi với chỗ này, khác nhau một trời một vực.

Dưới Tinh Đế Sơn có một cực phẩm địa mạch cung cấp linh khí thiên địa vẩn chuyển. Nhưng ở nơi này, dưới di chỉ Thái Huyền Tông dường như không có có một cực phẩm địa mạch mà có tới vài đường đan chéo dọc ngang. Phía trước là một thang bạch ngọc, thoạt nhìn trắng không tì vết, mặc dù mấy vạn năm không có người quét cũng không nhiễm một hạt bụi. Bậc thang bạch ngọc kia là do ngọc thạch thuần chánh nhất kiến tạo thành, sáng bóc ôn nhuận nối thẳng lên trên.

Đếm sơ qua cũng phải có hơn vạn bậc. Dương Khai cùng Dương Viêm sóng vai hướng phía trước đi tới, bước chân không nhanh không chậm, vừa cảm nhận linh khí nồng đậm nơi đây, vừa buông ra thần niệm dò xét bốn phía. Nữ nhân họ Diệp theo sát phía sau, phía sau cô mới là đám người Thường Khởi. Mấy chục đệ tử thuộc Hải Khắc gia tộc ở phía sau túm năm tụm ba xì xào bàn tán, tâm tình phấn khởi.

Năm đó bọn họ đi theo Vũ Y thoát khỏi Hải Khắc gia tộc gia nhập Long Huyệt Sơn tuy nói là chân thành nhưng mỗi người dù ít dù nhiều đều có chút nhung nhớ gia tộc cũ của mình. Nhưng sau đó mấy năm, bọn họ ở Long Huyệt Sơn thu được vật tư tu luyện phong phú cùng môi trường tu luyện tốt đẹp mới bắt đầu thay đổi, nảy sinh lòng trung thành đối với Long Huyệt Sơn, cảm giác mình như một phần tử nơi này.

Giờ này Long Huyệt Sơn đã bị san thành bình địa, tuy là chuyện buồn nhưng Dương Khai cùng Dương Viêm lại dẫn theo bọn họ tới một trời đất mới, hơn nữa nơi này còn tốt hơn Long Huyệt Sơn vô số lần. Các chuyện cũ lần lượt hiện lên trước mắt. Mỗi người đều âm thầm cảm thấy may mắn vì quyết định của mình năm đó.

Những võ giả còn lưu tại Hải Khắc gia tộc lúc này chỉ sợ còn đang phấn đấu chiến đấu vì chút vật tư tu luyện ít ỏi không đáng kể, còn đám người mình lại không phải lo lắng những chuyện này, chỉ cần ngồi thiền tu luyện là được, thánh tinh cung ứng vô hạn, linh đan diệu dược vô hạn, thậm chí ngay cả bí bảo cũng là phẩm chất cực tốt. Đãi ngộ như vậy dù là những tông môn hàng đầu U Ám Tinh cũng không thể cung cấp, nhưng chính bọn họ lại được hưởng.

Nếu bây giờ có người của Chiến Thiên Minh hay Lôi Đài Tông mời bọn họ ra nhập bọn họ chắc chắn cũng sẽ bĩu môi xem thường, không thèm liếc mắt. Chiến Thiên Minh thì sao, Lôi Đài Tông thì sao? Có thể so sánh với Long Huyệt Sơn sao?

Từng bậc từng bậc thang rơi sau mọi người, ước chừng qua nửa canh giờ,đám người Dương Khai mới bước lên tầng cao nhất. Đưa mắt nhìn lên thấy hai cây thông thiên trụ lớn sừng sững đứng ở phía trước.

Mà ở bên trên hai cây trụ kia còn treo một tấm biển cực lớn, trên đó có ba chữ lớn rồng bay phượng múa. Thái Huyền Tông. Ba chữ kia mơ hồ hiện ra ý nhị cao thâm làm người ta tính toán không thấy, không cách nào tưởng tượng được đây là bút tích người nào lưu lại, thực lực chắc hẳn không thấp, rất có khả năng là cường giả Hư Vương Cảnh. Gió núi thổi tới tự nhiên thanh tích, phóng tầm mắt qua sơn môn Thái Huyền Tông nhìn lại từng dãy núi trùng điệp, lầu các san sát,cảnh tượng nhìn hút tầm mắt.

Mà trong di tích tông môn rộng lớn này không hề thấy sinh cơ cùng khí tức sinh mạng. Dương Khai khuếch tán thần niệm nhưng không thể bao trùm cả Thái Huyền Tông. Tông môn khổng lồ như vậy dù chứa cả trăm ngàn đệ tử cũng không có vẻ chật chội. Hiện tại chỉ có không tới một trăm người tiến vào đây, và trong khoảng thời gian rất dài nữa cũng chỉ có bằng này người sinh sống tu luyện ở đây. Mỗi người chiếm cứ một đỉnh núi cũng không thành vấn đề. - Đây chắc hẳn là tiền điện. Dương Viêm hơi nhíu mày như có cảm giác.

- Chia nhau ra thăm dò một chút đi, thoạt nhìn nơi này không có cấm chế nhưng cũng không thể qua loa khinh thường. Nếu gặp chỗ nào khả nghi đừng tùy tiện xâm nhập, truyền tin cho ta hoặc Dương Khai là được.

- Được.

Vũ Y lên tiếng, lúc này chia mấy chục võ giả kia thành hơn chục nhóm, vài ba người một nhóm, chia nhau tản đi bốn phương tám hướng. Dương Khai tất nhiên cũng không nhàn rỗi, một thân một mình bắt đầu thăm dò Thái Huyền Tông tiền điện. Hắn vốn tưởng rằng ở đây còn lưu lại chút thứ gì tốt, không biết ở đây không có bất kỳ vật gì có giá trị.

Dường như chỉ còn lại một di chỉ tông môn lớn như vậy, điều này làm cho hắn không khỏi có chút thất vọng. Liên tục thăm dò cả ngày Dương Khai không hề có thu hoạch. Nhưng những đệ tử Hải Khắc gia tộc kia lại may mắn, có người tìm được một chút bí bảo cổ xưa, có người phát hiện chút đan dược có thể dùng được, từng người mặt mày hớn hở chạy đến hồi báo, cần phải đem vật liệu mình phát hiện ra nộp lên trên.

Dương Khai sao có thể coi trọng những thứ này, hắn hơi kiểm tra một chút liền để bọn họ giữ lại. Quyết sách này càng thêm kích thích khát vọng thăm dò của đệ tử, cả Thái Huyền Tông tiền điện chỉ thấy bọn họ hưng phấn tới lui đi ra đi vào.

Thời gian thoáng qua đã chừng nửa tháng. Trong thời gian nửa tháng này một nhóm mấy chục người chưa làm gì mà chỉ mới thăm dò di chỉ Thái Huyền Tông, vậy mà vẫn chưa thăm dò hết. Chỗ này có chừng tám mốt ngọn núi lớn nhỏ, mỗi đỉnh núi đều có linh khí bức người, không kém hơn tổng đàn của bất kỳ tông môn nào thậm chí còn có xu thế vượt trội hơn. Riêng chín ngọn núi lớn nhất còn có linh khí nồng đậm tới mức làm người ta thấy phải cảm thán.

Mặc dù không có nhiều lắm thu hoạch ngoài mức nhưng có thể đặt chân ở đây cũng đã đủ làm tất cả mọi người hài lòng. Sau một hồi suy tính, mọi người quyết định ở lại tiền điện kia, dù sao số người quá ít còn di chỉ Thái Huyền Tông lại quá mức khổng lồ, nếu phân tán ra thì mọi người cũng không tiện liên lạc với nhau.

Linh khí tiền điện tuy rằng không bằng chín ngọn núi cao nhất kia nhưng so với bất kỳ nơi nào cũng tốt hơn. Một mình Dương Khai chiếm cứ một cung điện rộng lớn, cung điện đó tọa lạc trên một linh tuyền chi nhãn, từ linh tuyền chi nhãn toát ra linh khí lại bị trận pháp bói buộc không hề tiết ra ngoài, là nơi tốt nhất để tu luyện.

Dương Khai rất hài lòng vì điều này. Tuy nhiên dù sao mọi người cũng đã tới đây, cái tên Thái Huyền Tông là không thể dùng lại, dù sao sau này còn phải giao thiệp với các thế lực khác trên U Ám Tinh, cũng không thể lại dùng danh tiếng của Long Huyệt Sơn hay Thái Huyền Tông, Dương Viêm cùng Vũ Y đám người tới trưng cầu ý kiến Dương Khai, hắn lập tức đem tấm biển Thái Huyền Tông kia đổi thành Lăng Tiêu Tông. Mặc dù không có chiêu cáo thiên hạ nhưng cũng coi như là khiêm tốn khai tông lập phái.

Lăng Tiêu Các là sư môn Dương Khai xuất thân, đem nơi mới đặt chân này xưng là Lăng Tiêu Tông cũng là chuyện đương nhiên. Những người khác đều không có ý kiến gì với chuyện này, thậm chí cũng không hỏi nhiều về ý nghĩa của danh xưng này. Bọn họ đã sớm coi Dương Khai là thủ lĩnh.

Mặc dù tài đặt tên của hắn có kém họ cũng sẽ không nhiều lời. Nữ nhân họ Diệp kia lại không khỏi khen ngợi tên tông môn mới này. Thời gian tiếp xúc dài như vậy Dương Khai cũng biết xuất thân của nữ nhân họ Diệp này. Diệp Tích Quân, tông chủ đời trước của Tinh Đế Sơn, là nhân vật uy danh hiển hách bản lĩnh thông thiên trên U Ám Tinh.

Đáng tiếc nhiều năm trước không biết vì sao cô lại rời bỏ Tinh Đế Sơn, mọi người đều nghĩ Diệp Tích Quân đã tử vong mà không biết cô vẫn luôn ẩn cư tị thế trong thâm sơn cùng cốc.

Nếu không phải lần này Cát Thất trong lúc vô tình phát hiện Dương Viêm thì chỉ sợ cô vẫn còn chưa xuất quan. Thân là tông chủ đời trước của Tinh Đế Sơn, năm đó Diệp Tích Quân rời khỏi Tinh Đế Sơn chỉ mang theo hai món, một là bí bảo cấp Hư Vương Thực Cốt Ly Hỏa Đăng, một thứ khác chính là một bức họa chân dung. Chính là bức họa Tinh Không Đại Đế. Tinh Đế Sơn cổ xưa tương truyền Đại Đế dù đang ngủ say nhưng rồi sẽ có một ngày sẽ phủ xuống thế gian một lần nữa.

Thời gian trôi đi mấy vạn năm, tổ huấn này từ từ bị người đời quên đi, bản thân Tinh Đế Sơn cũng không biết mình có quan hệ gì với Tinh Không Đại Đế hay không, nhưng Diệp Tích Quân lại rất tin tưởng không hề nghi ngờ chuyện này. Vì tìm hiểu bí mật Đại Đế mà năm đó cô đã tra xét điển tịch cổ xưa lần ra một đầu mối kinh người. Chính là Đại Đế năm đó gặp cường địch bị thương nặng, bất đắc dĩ vận dụng thần thông nào đó lâm vào giấc ngủ say, đợi thương thế bình phục.

Chuyện này vừa hợp với những gì Dương Viêm nói với Dương Khai. Để dò xét tin tức này Diệp Tích Quân ước chừng hao tốn tới mấy chục cả trăm năm, trong khoảng thời gian đó cô chưa từng hỏi Tinh Đế Sơn bất cứ chuyện gì, kết quả bị đại thúc bỏ rơi, bị kẻ gian thừa dịp ép rời khỏi Tinh Đế Sơn.

Cô hiểu tốn nhiều thời gian như vậy tìm hiểu tung tích Đại Đế chỉ vì một nguyên nhân – cô muốn tấn thăng Hư Vương Cảnh. Đại Đế tu vi cảnh giới tuy không nắm rõ nhưng cũng biết chắc chắn là vượt qua Hư Vương cảnh, nếu mấy vạn năm trước Đại Đế có thể đạt tới cảnh giới đó vậy tại sao bản thân cô lại không thể?

Đại Đế có thể dùng đá trên núi công ngọc, Diệp Tích Quân vốn ý cũng chỉ là thông qua quá trình tìm hiểu để tìm ra con đường tấn thăng Hư Vương Cảnh, nhưng không ngờ lại tìm ra bí mật này. Sau khi rời khỏi Tinh Đế Sơn cô liền ẩn cư tị thế, bức họa Đại Đế vẫn treo trong phủ cô, sớm muộn thắp nhang lạy ba dập đầu.

Cát Thất là đệ tử cô thu nuôi nhiều năm trước, tuy thực sự là sư đồ nhưng Cát Thế lại xưng hô với cô là sư tổ, thường xuyên đi thăm viếng Diệp Tích Quân hoặc là lúc gặp vấn đề khó khăn sẽ đi thỉnh giáo. Cát Thất tự nhiên cũng nhiều lần nhìn thấy bức họa Đại Đế. Cho nên người này lúc ở Thiên Vận Thành vừa thấy Dương Viêm giống như thấy quỷ, bộ dạng bảo sao nghe vậy hết sức lo sợ.

Lần đó về bên cạnh Diệp Tích Quân hắn đã liên tục nói về những gì mình thấy, Diệp Tích Quân không đợi thương thế bình phục liền ngựa không dừng vó câu hướng chạy tới Long Huyệt Sơn, vừa lúc đụng phải chuyện chúng cường vây công Long Huyệt Sơn.

Trên đời dù có chuyện người giống người nhưng không thể có gương mặt giống nhau như đúc. Diệp Tích Quân lúc đó liền đoán cô gái tên Dương Viêm kia có thể có quan hệ với Đại Đế. Đợi tới Long Huyệt Sơn, dùng la bàn truyền tin giao lưu một hồi với Dương Viêm, cô liền lập tức xác định suy đoán của mình. Nếu không sao cô có thể vô duyên vô cớ ra tay trợ giúp Long Huyệt Sơn. Làm sao một người với tu vi Phản Hư tam tầng cảnh đỉnh phong lại có thể phục tùng vâng mệnh Dương Khai.

Nếu như trước đó cô còn có gì hoài nghi thì qua mấy ngày nay tiếp xúc cô đã không còn nghi ngờ, trên đời này cũng chỉ có Đại Đế mới có thể luyện chế chiến hạm như vậy, cũng chỉ có Đại Đế mới có thể dễ dàng phá bỏ Thái Huyền Tông đại trận hộ tông. Theo bản năng cô nghĩ Dương Viêm là Đại Đế chuyển thế, lại không biết bản thể Đại Đế vẫn ngủ say trong Đế Uyển.