Vũ Luyện Điên Phong (Võ Luyện Đỉnh Phong)

Chương 1362: Hám Thiên Trụ.




Hào quang chói mắt kia chỉ nhoáng một cái, rồi dường như bị công kích gì đó đánh tắt ngúm, ngay sau đó truyền ra tiếng "răng rắc", bí bảo trường kiếm cấp bậc không thấp trên tay võ giả Chiến Thiên Minh vừa va chạm với cây gậy đen lại lập tức gãy lìa, trông rất mong manh.

- Điều này sao có thể! Người này thân mình run cầm cập, kiện bí bảo của hắn này, dù gì cũng là cấp bậc Hư cấp, tuy rằng với sắc bén và nhẹ nhàng là chính, không tính là chắc chắn lắm, nhưng cũng không phải dễ dàng bị phá huỷ như vậy.

Bí bảo này theo hắn mấy chục năm, giết địch vô số, dùng thánh nguyên cùng thần thức bản thân ôn dưỡng, cũng là một kiện bí bảo hắn coi trọng nhất.

Nhưng không ngờ bị hủy diệt ở chỗ này.

Trong lòng hắn đau xót, đồng thời trong mắt lóe lên một tia kinh hãi, cây gậy đen kia cũng không biết tích chứa uy năng bực nào, không ngờ chỉ là tùy ý quét ra liền phá huỷ trường kiếm của mình, nếu như thật bị đánh trúng ngay mặt, khẳng định mình không còn mạng sống?

Nghĩ tới đây, trong mắt người này chợt lóe lên vẻ quyết liệt, cắn chót lưỡi phun ra một búng máu, đồng thời cấp tốc bứt lui về sau, cần phải tránh xa một kích của trường côn này.

Hắn tính toán rất tốt, nhưng cũng thật sự đã coi thường quỷ dị của cây gậy đen.

Cây gậy đen này, không nghi ngờ gì chính là Hám Thiên Trụ, từ trong Đế Uyển, Dương Khai mang ra ngoài. Theo Dương Viêm nói, cây côn này toàn thân chính là dùng Thiên Tinh Huyền Thiết chế tạo thành, loại vật liệu này chính là vật liệu luyện khí cấp Hư Vương, bản thân cực kỳ nặng, một khối lớn chừng bàn tay đã có sức nặng vạn cân; hơn nữa cực kỳ chắc chắn, thế gian hiếm có lợi khí nào có thể làm hư hại nó.

Dù là Dương Khai cũng đừng mơ tưởng vung múa nổi cây Hám Thiên Trụ này.

Cũng không biết là người nào luyện chế, làm cho bí bảo này có năng lực tùy ý biến hóa lớn nhỏ. Lúc khôi lỗi trong Đế Uyển kia sử dụng Hám Thiên Trụ, dài đến mười mấy trượng, cuối cùng đưa cho Thạch Khổi, nó lại có thể nuốt vào trong bụng.

Thời khắc này lấy ra ngăn địch, Thạch Khổi cũng phối hợp với hình thể bản thân, Hám Thiên Trụ chỉ dài không tới một trượng mà thôi, nhưng không có nghĩa là nó chỉ là lớn nhỏ như vậy.

Mắt thấy võ giả Chiến Thiên Minh kia phun ra một búng máu, sau đó bật lui muốn tránh ra phạm vi công kích, trong đôi mắt tròn trơn nhẵn của Thạch Khổi lóe lên một tia sáng, Hám Thiên Trụ trên tay nó không ngờ bỗng dưng dài thêm một chút, lần nữa trùm địch nhân vào phạm vi công kích, dư thế quét ra không giảm chút nào.

Biến cố này khiến võ giả Chiến Thiên Minh kia lộ vẻ tuyệt vọng, dưới tình thế cấp bách, chỉ có thể liều mạng thúc giục thánh nguyên bản thân, bày ra một tầng phòng hộ ngoài thân thể của mình.

"Bốp..." Truyền ra một tiếng vang nhỏ, Hám Thiên Trụ đánh trúng thân thể võ giả, thánh nguyên hộ thể nhìn như chói mắt kia liền giống như bọt biển vỡ nát. Thân mình võ giả Chiến Thiên Minh lại vặn vẹo với trình độ khó tin, truyền ra một tràng tiếng xương cốt gãy lìa, làm da đầu người ta tê dại.

Máu tươi từ trong miệng phun ra ngoài, xen lẫn mảnh vỡ ngũ tạng lục phủ, thân mình võ giả này lại bị Hám Thiên Trụ quét bay thật xa giống như mũi tên rời cung.

Một kích liền thân bị thương nặng. Tuy rằng không chết, nhưng thương thế khẳng định không nhẹ.

Nếu như hắn chỉ đối mặt với đối thủ là một mình Thạch Khổi, không hẳn không có cơ hội trốn thoát một mạng, nhưng Dương Khai sao có thể bỏ lỡ cơ hội tốt đánh rắn giập đầu này, Kim Huyết Ti bắn ra liền biến thành ánh sáng vàng đầy trời, bao phủ hắn trong công kích của mình.

Vang lên tiếng xé gió "xoạt xoạt", sương máu bắn tung tóe đầy trời.

Vị Phản Hư lưỡng tầng cảnh này thân ở giữa không trung, đã hoàn toàn không còn sinh cơ!

Chớp mắt một cái, một võ giả Phản Hư lưỡng tầng cảnh bị mất mạng tại chỗ, hơn nữa tử trạng thê thảm không nỡ nhìn, điều này làm cho mọi người còn lại đều biến sắc, vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ!

Thật ra theo đạo lý mà nói, một màn vừa rồi cũng không tính là hung hiểm nhiều lắm, chỉ trách là võ giả Chiến Thiên Minh kia vận khí không tốt, đụng phải Thạch Khổi cầm Hám Thiên Trụ, Hám Thiên Trụ biến hóa tùy ý, đánh hắn một cái quá bất ngờ, khó lòng phòng bị, vì nguyên hung lớn nhất này hắn mới phải bỏ mình trong nháy mắt. Nếu hắn biết trước một chút về Thạch Khổi, khẳng định cũng sẽ không sơ suất xem thường như vậy.

Bất quá bây giờ nói gì cũng đã chậm.

Sau khi đánh chết địch nhân, trong miệng Thạch Khổi phát ra một tiếng rống giận như dã thú, thân thể nhỏ bé không ngờ cấp tốc bành trướng, trong chớp mắt liền biến thành cự nhân bằng đá cao tới ba bốn trượng, mà cùng đối ứng, Hám Thiên Trụ trên tay nó cũng biến thành dài hơn rất nhiều.

"Rầm Rầm Rầm..."

Thạch Khổi vừa biến thân xong, bước lớn bước chân to, khí thế mười phần phóng vọt tới phía trước.

Cự nhân đá thân cao ba bốn trượng, phối hợp với Hám Thiên Trụ bí bảo nghịch thiên bực này, phát huy toàn lực sức chiến đấu thì dù là Phản Hư tam tầng cảnh đụng phải cũng phải tạm lánh mũi nhọn. Từng côn từng côn quét ra, gần như ngay cả không gian đều ngưng đọng lại, rất nhiều địch nhân đang bị Thần Thụ dây dưa, khó thoát thân lập tức bị xui xẻo, từng người kêu gào, không tiếc liều mạng sử dụng bí thuật tổn hao nhiều nguyên khí, cũng muốn trốn thoát khỏi tầm mắt của Thạch Khổi.

Nhưng Thần Thụ sao có thể để cho địch nhân vừa lòng đẹp ý, vô số cành nhánh huyễn hóa thành trường tiên vung múa kín mít không kẽ hở, đều bao bọc tất cả địch nhân ở trong đó, nếu như nhất thời không cẩn thận bị đánh trúng, cũng không tránh khỏi kết quả da tróc thịt bong.

Thạch Khổi mượn cơ hội này, đại phát thần uy, Hám Thiên Trụ đánh ra từng côn từng côn, phàm là địch nhân bị quét trúng, không một ai không miệng phun máu tươi, chật vật không chịu nổi.

Hám Thiên Trụ bản thân đã nặng đến mấy chục vạn cân, ở trên tay Thạch Khổi lại nhẹ như không có vật gì, mặc dù không có rót vào thánh nguyên, thì cũng là một kiện đại sát khí không thể tưởng tượng, trừ cường giả Hư Vương Cảnh có thể dùng sức chống đỡ, còn Phản Hư Cảnh chỉ có thể tránh né.

Lực một đánh mười chính là đạo lý này, Thạch Khổi không cần tinh thông bí thuật gì, chỉ riêng phần lực lượng kinh thiên động địa này đã khiến thiên địa thất sắc.

Võ giả Phản Hư nhất tầng cảnh chạm trúng tức chết, thỉnh thoảng có địch nhân vận khí tốt đánh trúng một côn không chết, thì cũng chỉ kéo dài hơi tàn mà thôi, lập tức bị vài miếng lá cây sáng vàng rực rỡ của Thần Thụ thoải mái thu gặt tánh mạng.

Cường giả Phản Hư lưỡng tầng cảnh mới có thể đỡ được một kích, tam tầng cảnh cũng không dám vọng động, hoảng hốt né tránh.

Mặc Vũ đứng ở cách đó không xa, khóe mắt giật giật, môi run run không dứt.

Long Huyệt Sơn này... rốt cuộc giống như một cái đầm rồng hang hổ mà!

Trước có cổ thụ thông linh, hiện tại lại có thạch cự nhân xuất hiện... trường diện mới lạ trăm năm chưa từng thấy, hôm nay chỉ trong một lần lại xuất hiện đầy mắt.

Mặc Vũ cũng không phải là người kiến thức nông cạn, ngược lại, là một đại trưởng lão của Càn Thiên Tông, kiến thức rộng rãi, học thức uyên bác, nhưng hôm nay chứng kiến, lại không thể không làm cho tâm thần lão lay động.

Riêng là hai loại dị chủng cây cổ thụ thông linh cùng thạch cự nhân này, đã có thể chống được với thiên quân vạn mã, huống chi, tiểu tử kêu là Dương Khai kia dường như từ đầu tới giờ còn chưa có ra tay, cũng không biết đang chuẩn bị làm cái gì.

Tuy rằng không thấy Dương Khai ra tay, nhưng có thể có hai đại dị sủng cổ thụ thông linh cùng thạch cự nhân này, nhất định thủ đoạn sẽ không kém bao nhiêu, tuyệt đối không thể dùng Thánh Vương tam tầng cảnh bình thường để cân nhắc.

Trong lúc nhất thời, Mặc Vũ lại cảm thấy mình may mắn, may mắn là mình nghe đồ đệ thỉnh cầu, không có ngay mặt xảy ra xung đột cái gì với Long Huyệt Sơn, nếu không, kết mối thù này, cuối cùng Càn Thiên Tông chỉ có chỗ xấu, không có lợi!

Cổ thụ thông linh kia còn dễ đối phó, tuy rằng vô cùng uy mãnh, nhưng dù sao cũng là một cây linh thụ, hành động bất tiện. Cắm rễ tại chỗ làm pháo đài phòng thủ còn tốt một chút, nhưng dùng để tấn công thì có chút không đủ lực.

Nhưng thạch cự nhân kia lại làm cho lòng người run sợ, trên U Ám Tinh hiện nay ai có thể đánh nhau với một quái vật như vậy? Phản Hư tam tầng cảnh cũng không được! Trừ phi tập kết rất nhiều nhân thủ, vây công nó, mới có khả năng đánh ngã nó.

Vừa rồi mình ra tay giúp tiểu tử kia, hắn hẳn là biết rõ thì phải? Trong đầu Mặc Vũ nghĩ tới nghĩ lui, e sợ việc tốt mình làm vừa rồi Dương Khai không có cảm nhận được, nếu thật đúng như thế, thì mình thua thiệt lớn rồi!

Mà đang lúc Thần Thụ cùng Thạch Khổi phối hợp tác chiến, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, bỗng nhiên truyền ra một tiếng long ngâm cao vút, ngay sau đó, bầu trời trở nên tối sầm lại, uy áp khiến người ta kinh sợ từ trên trời giáng xuống.

Cổ uy áp cường đại này, làm da đầu tất cả mọi người đều tê dại, dường như trong mơ hồ có cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, hơi có dị động là sẽ tan xương nát thịt.

Uy áp này mặc dù không bằng lực lượng đế uy của Đế Uyển khi dị biến sinh ra vừa rồi, nhưng cũng không kém bao nhiêu.

Động tác của mọi người đều trở nên bị kiềm hãm, đồng loạt quay đầu nhìn lại hướng phát ra uy áp kia, với ánh mắt hoảng sợ.

Chỉ thấy bên kia, Dương Khai gương mặt ngạo nghễ đứng sừng sững tại chỗ, bên cạnh là lò luyện khí cấp Hư Vương đang xoay tròn, mà bàn tay của hắn đang chậm rãi rút ra từ trong lò luyện khí vật gì đó màu xanh biếc, giống như một thanh trường kiếm... theo vật kia xuất hiện, không ngờ uy áp vô hình càng ngày càng mãnh liệt.

Chỉ chốc lát, vật màu xanh biếc giống như trường kiếm kia đã hoàn toàn rút ra.

Phóng mắt nhìn tới, vật kia dài chỉ có ba xích mà thôi, nhưng toàn thân lóng lánh xanh biếc, thoạt nhìn dường như là kiếm, lại cực kỳ cổ quái, không có vẻ sắc bén, bởi vì trên thân kiếm vốn không có mũi kiếm, nhìn qua dường như chỉ từ một đoạn xương cốt làm ẩu mà thành.

Chỗ chuôi kiếm được khảm một hạt châu lớn chừng trái nhãn; trong thân kiếm xanh biếc, cũng có một vật gì đó giống như một con rắn nhỏ đang vui sướng bơi lội.

Kiếm này phảng phất đã thông linh, lúc Dương Khai cầm ở trên tay, nó kêu "ong ong", dường như muốn tránh thoát Dương Khai nắm trong tay, bay lên trời cao.

Một cái hư ảnh đầu rồng to lớn, bỗng nhiên từ chỗ thân kiếm xanh biếc kia nổi lên, đầu rồng giống y như vật còn sống, hai con ngươi như hai cái đồng la bắn ra uy nghiêm vô tận, theo hai mắt nó quét qua, vô số cường giả nhưng lại không tự chủ được sinh ra một loại cảm giác mình nhỏ bé như một con kiến.

Uy áp khiến người ta kinh sợ, chính là từ trong trường kiếm màu xanh biếc này phát ra.

Không ai dám nhìn thẳng vào đầu rồng, chỉ có Dương Khai như có điều suy nghĩ ngẩng đầu, chỗ con mắt trái hiện ra Diệt Thế Ma Nhãn, cùng hai mắt của nó nhìn nhau, vui mừng không sợ.

Lực phản chấn vô hình với Dương Khai làm trung tâm, ầm ầm lan tràn ra hướng bốn phía, lực lượng thần thức khiến người ta kinh sợ kia giống như thực chất cuốn ra, võ giả mạnh như Phản Hư tam tầng cảnh, cũng trong lúc nhất thời tâm thần không xong, thức hải sôi trào.

Dương Khai đồng dạng cũng kêu lên một tiếng đau đớn, nhướng mày, trong Diệt Thế Ma Nhãn hiển lộ ra hư ảnh một nụ hoa sen đợi nở hoa, quỷ dị chìm vào trong đầu rồng kia.

Bí thuật Sinh Liên, cũng là bí kỹ thần hồn cường đại nhất của Dương Khai nắm giữ.

Lần nữa truyền ra tiếng long ngâm, trong thanh âm lộ ra ý kiêng kỵ và hoảng sợ, trong hai mắt rồng kia lại toát ra vẻ đau đớn, ngay sau đó thân thể nó nhoáng lên một cái, chìm vào thanh trường kiếm xanh biếc trên tay Dương Khai, biến mất không thấy.

Tiếng động "ong ong" biến mất không còn, thân kiếm run run cũng khôi phục bình tĩnh, không còn vùng vẫy, Dương Khai thở phào nhẹ nhõm, nhưng trên mặt như có điều suy nghĩ.

Trường kiếm xanh biếc này là lần đầu tiên Dương Khai sử dụng, chính là dùng Long Cốt Long Châu luyện hóa thành.

Long Cốt Long Châu là Dương Khai chiếm được trong quặng mỏ thánh tinh ở tầng thứ hai Lưu Viêm Sa Địa, từ khi thu được đến nay, đã qua nhiều năm. Lúc đó chiếm được chúng Dương Khai vốn cũng không biết dùng chúng như thế nào, dù sao đây là Long Cốt Long Châu chân chính, là vật liệu thân thể của sinh linh thượng cổ, căn bản không phải luyện khí sư bình thường có thể luyện hóa... Hào quang chói mắt kia chỉ nhoáng một cái, rồi dường như bị công kích gì đó đánh tắt ngúm, ngay sau đó truyền ra tiếng "răng rắc", bí bảo trường kiếm cấp bậc không thấp trên tay võ giả Chiến Thiên Minh vừa va chạm với cây gậy đen lại lập tức gãy lìa, trông rất mong manh.

- Điều này sao có thể! Người này thân mình run cầm cập, kiện bí bảo của hắn này, dù gì cũng là cấp bậc Hư cấp, tuy rằng với sắc bén và nhẹ nhàng là chính, không tính là chắc chắn lắm, nhưng cũng không phải dễ dàng bị phá huỷ như vậy.

Bí bảo này theo hắn mấy chục năm, giết địch vô số, dùng thánh nguyên cùng thần thức bản thân ôn dưỡng, cũng là một kiện bí bảo hắn coi trọng nhất.

Nhưng không ngờ bị hủy diệt ở chỗ này.

Trong lòng hắn đau xót, đồng thời trong mắt lóe lên một tia kinh hãi, cây gậy đen kia cũng không biết tích chứa uy năng bực nào, không ngờ chỉ là tùy ý quét ra liền phá huỷ trường kiếm của mình, nếu như thật bị đánh trúng ngay mặt, khẳng định mình không còn mạng sống?

Nghĩ tới đây, trong mắt người này chợt lóe lên vẻ quyết liệt, cắn chót lưỡi phun ra một búng máu, đồng thời cấp tốc bứt lui về sau, cần phải tránh xa một kích của trường côn này.

Hắn tính toán rất tốt, nhưng cũng thật sự đã coi thường quỷ dị của cây gậy đen.

Cây gậy đen này, không nghi ngờ gì chính là Hám Thiên Trụ, từ trong Đế Uyển, Dương Khai mang ra ngoài. Theo Dương Viêm nói, cây côn này toàn thân chính là dùng Thiên Tinh Huyền Thiết chế tạo thành, loại vật liệu này chính là vật liệu luyện khí cấp Hư Vương, bản thân cực kỳ nặng, một khối lớn chừng bàn tay đã có sức nặng vạn cân; hơn nữa cực kỳ chắc chắn, thế gian hiếm có lợi khí nào có thể làm hư hại nó.

Dù là Dương Khai cũng đừng mơ tưởng vung múa nổi cây Hám Thiên Trụ này.

Cũng không biết là người nào luyện chế, làm cho bí bảo này có năng lực tùy ý biến hóa lớn nhỏ. Lúc khôi lỗi trong Đế Uyển kia sử dụng Hám Thiên Trụ, dài đến mười mấy trượng, cuối cùng đưa cho Thạch Khổi, nó lại có thể nuốt vào trong bụng.

Thời khắc này lấy ra ngăn địch, Thạch Khổi cũng phối hợp với hình thể bản thân, Hám Thiên Trụ chỉ dài không tới một trượng mà thôi, nhưng không có nghĩa là nó chỉ là lớn nhỏ như vậy.

Mắt thấy võ giả Chiến Thiên Minh kia phun ra một búng máu, sau đó bật lui muốn tránh ra phạm vi công kích, trong đôi mắt tròn trơn nhẵn của Thạch Khổi lóe lên một tia sáng, Hám Thiên Trụ trên tay nó không ngờ bỗng dưng dài thêm một chút, lần nữa trùm địch nhân vào phạm vi công kích, dư thế quét ra không giảm chút nào.

Biến cố này khiến võ giả Chiến Thiên Minh kia lộ vẻ tuyệt vọng, dưới tình thế cấp bách, chỉ có thể liều mạng thúc giục thánh nguyên bản thân, bày ra một tầng phòng hộ ngoài thân thể của mình.

"Bốp..." Truyền ra một tiếng vang nhỏ, Hám Thiên Trụ đánh trúng thân thể võ giả, thánh nguyên hộ thể nhìn như chói mắt kia liền giống như bọt biển vỡ nát. Thân mình võ giả Chiến Thiên Minh lại vặn vẹo với trình độ khó tin, truyền ra một tràng tiếng xương cốt gãy lìa, làm da đầu người ta tê dại.

Máu tươi từ trong miệng phun ra ngoài, xen lẫn mảnh vỡ ngũ tạng lục phủ, thân mình võ giả này lại bị Hám Thiên Trụ quét bay thật xa giống như mũi tên rời cung.

Một kích liền thân bị thương nặng. Tuy rằng không chết, nhưng thương thế khẳng định không nhẹ.

Nếu như hắn chỉ đối mặt với đối thủ là một mình Thạch Khổi, không hẳn không có cơ hội trốn thoát một mạng, nhưng Dương Khai sao có thể bỏ lỡ cơ hội tốt đánh rắn giập đầu này, Kim Huyết Ti bắn ra liền biến thành ánh sáng vàng đầy trời, bao phủ hắn trong công kích của mình.

Vang lên tiếng xé gió "xoạt xoạt", sương máu bắn tung tóe đầy trời.

Vị Phản Hư lưỡng tầng cảnh này thân ở giữa không trung, đã hoàn toàn không còn sinh cơ!

Chớp mắt một cái, một võ giả Phản Hư lưỡng tầng cảnh bị mất mạng tại chỗ, hơn nữa tử trạng thê thảm không nỡ nhìn, điều này làm cho mọi người còn lại đều biến sắc, vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ!

Thật ra theo đạo lý mà nói, một màn vừa rồi cũng không tính là hung hiểm nhiều lắm, chỉ trách là võ giả Chiến Thiên Minh kia vận khí không tốt, đụng phải Thạch Khổi cầm Hám Thiên Trụ, Hám Thiên Trụ biến hóa tùy ý, đánh hắn một cái quá bất ngờ, khó lòng phòng bị, vì nguyên hung lớn nhất này hắn mới phải bỏ mình trong nháy mắt. Nếu hắn biết trước một chút về Thạch Khổi, khẳng định cũng sẽ không sơ suất xem thường như vậy.

Bất quá bây giờ nói gì cũng đã chậm.

Sau khi đánh chết địch nhân, trong miệng Thạch Khổi phát ra một tiếng rống giận như dã thú, thân thể nhỏ bé không ngờ cấp tốc bành trướng, trong chớp mắt liền biến thành cự nhân bằng đá cao tới ba bốn trượng, mà cùng đối ứng, Hám Thiên Trụ trên tay nó cũng biến thành dài hơn rất nhiều.

"Rầm Rầm Rầm..."

Thạch Khổi vừa biến thân xong, bước lớn bước chân to, khí thế mười phần phóng vọt tới phía trước.

Cự nhân đá thân cao ba bốn trượng, phối hợp với Hám Thiên Trụ bí bảo nghịch thiên bực này, phát huy toàn lực sức chiến đấu thì dù là Phản Hư tam tầng cảnh đụng phải cũng phải tạm lánh mũi nhọn. Từng côn từng côn quét ra, gần như ngay cả không gian đều ngưng đọng lại, rất nhiều địch nhân đang bị Thần Thụ dây dưa, khó thoát thân lập tức bị xui xẻo, từng người kêu gào, không tiếc liều mạng sử dụng bí thuật tổn hao nhiều nguyên khí, cũng muốn trốn thoát khỏi tầm mắt của Thạch Khổi.

Nhưng Thần Thụ sao có thể để cho địch nhân vừa lòng đẹp ý, vô số cành nhánh huyễn hóa thành trường tiên vung múa kín mít không kẽ hở, đều bao bọc tất cả địch nhân ở trong đó, nếu như nhất thời không cẩn thận bị đánh trúng, cũng không tránh khỏi kết quả da tróc thịt bong.

Thạch Khổi mượn cơ hội này, đại phát thần uy, Hám Thiên Trụ đánh ra từng côn từng côn, phàm là địch nhân bị quét trúng, không một ai không miệng phun máu tươi, chật vật không chịu nổi.

Hám Thiên Trụ bản thân đã nặng đến mấy chục vạn cân, ở trên tay Thạch Khổi lại nhẹ như không có vật gì, mặc dù không có rót vào thánh nguyên, thì cũng là một kiện đại sát khí không thể tưởng tượng, trừ cường giả Hư Vương Cảnh có thể dùng sức chống đỡ, còn Phản Hư Cảnh chỉ có thể tránh né.

Lực một đánh mười chính là đạo lý này, Thạch Khổi không cần tinh thông bí thuật gì, chỉ riêng phần lực lượng kinh thiên động địa này đã khiến thiên địa thất sắc.

Võ giả Phản Hư nhất tầng cảnh chạm trúng tức chết, thỉnh thoảng có địch nhân vận khí tốt đánh trúng một côn không chết, thì cũng chỉ kéo dài hơi tàn mà thôi, lập tức bị vài miếng lá cây sáng vàng rực rỡ của Thần Thụ thoải mái thu gặt tánh mạng.

Cường giả Phản Hư lưỡng tầng cảnh mới có thể đỡ được một kích, tam tầng cảnh cũng không dám vọng động, hoảng hốt né tránh.

Mặc Vũ đứng ở cách đó không xa, khóe mắt giật giật, môi run run không dứt.

Long Huyệt Sơn này... rốt cuộc giống như một cái đầm rồng hang hổ mà!

Trước có cổ thụ thông linh, hiện tại lại có thạch cự nhân xuất hiện... trường diện mới lạ trăm năm chưa từng thấy, hôm nay chỉ trong một lần lại xuất hiện đầy mắt.

Mặc Vũ cũng không phải là người kiến thức nông cạn, ngược lại, là một đại trưởng lão của Càn Thiên Tông, kiến thức rộng rãi, học thức uyên bác, nhưng hôm nay chứng kiến, lại không thể không làm cho tâm thần lão lay động.

Riêng là hai loại dị chủng cây cổ thụ thông linh cùng thạch cự nhân này, đã có thể chống được với thiên quân vạn mã, huống chi, tiểu tử kêu là Dương Khai kia dường như từ đầu tới giờ còn chưa có ra tay, cũng không biết đang chuẩn bị làm cái gì.

Tuy rằng không thấy Dương Khai ra tay, nhưng có thể có hai đại dị sủng cổ thụ thông linh cùng thạch cự nhân này, nhất định thủ đoạn sẽ không kém bao nhiêu, tuyệt đối không thể dùng Thánh Vương tam tầng cảnh bình thường để cân nhắc.

Trong lúc nhất thời, Mặc Vũ lại cảm thấy mình may mắn, may mắn là mình nghe đồ đệ thỉnh cầu, không có ngay mặt xảy ra xung đột cái gì với Long Huyệt Sơn, nếu không, kết mối thù này, cuối cùng Càn Thiên Tông chỉ có chỗ xấu, không có lợi!

Cổ thụ thông linh kia còn dễ đối phó, tuy rằng vô cùng uy mãnh, nhưng dù sao cũng là một cây linh thụ, hành động bất tiện. Cắm rễ tại chỗ làm pháo đài phòng thủ còn tốt một chút, nhưng dùng để tấn công thì có chút không đủ lực.

Nhưng thạch cự nhân kia lại làm cho lòng người run sợ, trên U Ám Tinh hiện nay ai có thể đánh nhau với một quái vật như vậy? Phản Hư tam tầng cảnh cũng không được! Trừ phi tập kết rất nhiều nhân thủ, vây công nó, mới có khả năng đánh ngã nó.

Vừa rồi mình ra tay giúp tiểu tử kia, hắn hẳn là biết rõ thì phải? Trong đầu Mặc Vũ nghĩ tới nghĩ lui, e sợ việc tốt mình làm vừa rồi Dương Khai không có cảm nhận được, nếu thật đúng như thế, thì mình thua thiệt lớn rồi!

Mà đang lúc Thần Thụ cùng Thạch Khổi phối hợp tác chiến, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, bỗng nhiên truyền ra một tiếng long ngâm cao vút, ngay sau đó, bầu trời trở nên tối sầm lại, uy áp khiến người ta kinh sợ từ trên trời giáng xuống.

Cổ uy áp cường đại này, làm da đầu tất cả mọi người đều tê dại, dường như trong mơ hồ có cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, hơi có dị động là sẽ tan xương nát thịt.

Uy áp này mặc dù không bằng lực lượng đế uy của Đế Uyển khi dị biến sinh ra vừa rồi, nhưng cũng không kém bao nhiêu.

Động tác của mọi người đều trở nên bị kiềm hãm, đồng loạt quay đầu nhìn lại hướng phát ra uy áp kia, với ánh mắt hoảng sợ.

Chỉ thấy bên kia, Dương Khai gương mặt ngạo nghễ đứng sừng sững tại chỗ, bên cạnh là lò luyện khí cấp Hư Vương đang xoay tròn, mà bàn tay của hắn đang chậm rãi rút ra từ trong lò luyện khí vật gì đó màu xanh biếc, giống như một thanh trường kiếm... theo vật kia xuất hiện, không ngờ uy áp vô hình càng ngày càng mãnh liệt.

Chỉ chốc lát, vật màu xanh biếc giống như trường kiếm kia đã hoàn toàn rút ra.

Phóng mắt nhìn tới, vật kia dài chỉ có ba xích mà thôi, nhưng toàn thân lóng lánh xanh biếc, thoạt nhìn dường như là kiếm, lại cực kỳ cổ quái, không có vẻ sắc bén, bởi vì trên thân kiếm vốn không có mũi kiếm, nhìn qua dường như chỉ từ một đoạn xương cốt làm ẩu mà thành.

Chỗ chuôi kiếm được khảm một hạt châu lớn chừng trái nhãn; trong thân kiếm xanh biếc, cũng có một vật gì đó giống như một con rắn nhỏ đang vui sướng bơi lội.

Kiếm này phảng phất đã thông linh, lúc Dương Khai cầm ở trên tay, nó kêu "ong ong", dường như muốn tránh thoát Dương Khai nắm trong tay, bay lên trời cao.

Một cái hư ảnh đầu rồng to lớn, bỗng nhiên từ chỗ thân kiếm xanh biếc kia nổi lên, đầu rồng giống y như vật còn sống, hai con ngươi như hai cái đồng la bắn ra uy nghiêm vô tận, theo hai mắt nó quét qua, vô số cường giả nhưng lại không tự chủ được sinh ra một loại cảm giác mình nhỏ bé như một con kiến.

Uy áp khiến người ta kinh sợ, chính là từ trong trường kiếm màu xanh biếc này phát ra.

Không ai dám nhìn thẳng vào đầu rồng, chỉ có Dương Khai như có điều suy nghĩ ngẩng đầu, chỗ con mắt trái hiện ra Diệt Thế Ma Nhãn, cùng hai mắt của nó nhìn nhau, vui mừng không sợ.

Lực phản chấn vô hình với Dương Khai làm trung tâm, ầm ầm lan tràn ra hướng bốn phía, lực lượng thần thức khiến người ta kinh sợ kia giống như thực chất cuốn ra, võ giả mạnh như Phản Hư tam tầng cảnh, cũng trong lúc nhất thời tâm thần không xong, thức hải sôi trào.

Dương Khai đồng dạng cũng kêu lên một tiếng đau đớn, nhướng mày, trong Diệt Thế Ma Nhãn hiển lộ ra hư ảnh một nụ hoa sen đợi nở hoa, quỷ dị chìm vào trong đầu rồng kia.

Bí thuật Sinh Liên, cũng là bí kỹ thần hồn cường đại nhất của Dương Khai nắm giữ.

Lần nữa truyền ra tiếng long ngâm, trong thanh âm lộ ra ý kiêng kỵ và hoảng sợ, trong hai mắt rồng kia lại toát ra vẻ đau đớn, ngay sau đó thân thể nó nhoáng lên một cái, chìm vào thanh trường kiếm xanh biếc trên tay Dương Khai, biến mất không thấy.

Tiếng động "ong ong" biến mất không còn, thân kiếm run run cũng khôi phục bình tĩnh, không còn vùng vẫy, Dương Khai thở phào nhẹ nhõm, nhưng trên mặt như có điều suy nghĩ.

Trường kiếm xanh biếc này là lần đầu tiên Dương Khai sử dụng, chính là dùng Long Cốt Long Châu luyện hóa thành.

Long Cốt Long Châu là Dương Khai chiếm được trong quặng mỏ thánh tinh ở tầng thứ hai Lưu Viêm Sa Địa, từ khi thu được đến nay, đã qua nhiều năm. Lúc đó chiếm được chúng Dương Khai vốn cũng không biết dùng chúng như thế nào, dù sao đây là Long Cốt Long Châu chân chính, là vật liệu thân thể của sinh linh thượng cổ, căn bản không phải luyện khí sư bình thường có thể luyện hóa...