Vũ Luyện Điên Phong (Võ Luyện Đỉnh Phong)

Chương 1348: Chọn một trong hai.




Tiểu tử, có thể bỏ qua được thì bỏ qua, nếu thật sự muốn cùng lão phu liều mạng, cẩn thận gãy răng! Lão giả họ Độ ngoài mạnh trong yếu gầm nhẹ.

- Ồ? Ta muốn xem xem ngươi có thể làm ra gãy được mấy cái răng. Dương Khai tàn khốc nói, không nhường nhịn chút nào.

Địch nhân đánh tới nhà mình, sao Dương Khai có thể nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, để hắn bình an rời đi? Hắn đã có ý định giết sạch người của Long Huyệt Sơn, người hiền lành bị người khác khi dễ, ngựa hiền bị người khác cưỡi, đây là lúc Long Huyệt Sơn lộ ra nanh vuốt của mình.

Nghe Dương Khai trả lời, trong mắt lão giả họ Độ lóe lên một tia ngoan lệ, cắn răng nói: - Ngươi thật sự muốn đánh đến cùng?

Dương Khai không trả lời, hắn giơ cao trường kiếm trong tay, lại bổ một đạo kiếm mang về phía trước, dùng hành động thay câu trả lời.

- Đây là ngươi ép ta! Lão giả họ Độ trở nên dữ tợn, nhưng vẫn đứng tại chỗ không thèm né tránh, xem kiếm mang kia như không tồn tại, bộ dáng không chút e ngại.

Dương Khai nhướng mày, sắc mặt ngưng trọng, hắn không cho là đối phương đang chờ chết, từ lời nói vừa rồi của hắn và thần sắc hiện tại, hiển nhiên đối phương có thủ đoạn át chủ bài gì đó, nếu hắn dám tự phụ như thế, nhất định là có tự tin đỡ được đòn tấn công này.

Vừa nghĩ đến đây, Dương Khai không chần chờ nữa, búng ngón tay ra, một đạo Không Gian Nhận lặng yên không một tiếng động bắn về phía lão giả.

Dương Khai không có ý định để đối phương thi triển thủ đoạn át chủ bài đó nên chuẩn bị sẵn Không Gian Nhận để giải quyết dứt khoát.

Kiếm mang đen như mực ở phía trước, Không Gian Nhận ở phía sau, hai đòn tấn công phối hợp, lão giả họ Độ căn bản không hề phát hiện, hắn vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, từ không gian của mình móc ra một cái hộp ngọc.

Hộp ngọc vừa mở ra, bên trong là một viên đan dược đỏ tươi to cỡ trái nhãn.

Lão giả họ Độ cầm viên đan lên ném vào miệng, ực một tiếng nuốt xuống.

Cũng không biết có phải là ảo giác hay không, khi hắn vừa nuốt viên đan xuống, Dương Khai thấy rõ ràng trong mắt hắn lộ chút luyến tiếc và phân vân, không biết đang nghĩ cái gì.

Cùng lúc đó, kiếm mang đã cách hắn ba trượng, chuẩn bị chém vào người hắn.

Nhưng vào thời khắc này, một con quái vật to lớn bỗng từ trên trời rớt xuống, kèm theo một tiếng vang thật lớn và mặt đất run rẩy, quái vật này chắn trước mặt của lão giả họ Độ.

Xì xì...

Kiếm mang đánh lên người quái vật, âm thanh chói tai vang lên, còn có tiếng xì xào thống khổ.

Bích Nhãn Huyết Thiềm!

Vào thời khắc mấu chốt, không ngờ lão giả họ Độ lại gọi Bích Nhãn Huyết Thiềm trở lại, mặc dù yêu thú này là bậc chín, nhưng bàn về thực lực không bằng khí linh hỏa điểu, nhưng có một chỗ tốt là da dày thịt béo.

Đại chiến với khí linh hỏa điểu một thời gian, Bích Nhãn Huyết Thiềm đã thương tích đầy mình, tất cả đều là vết thương do lửa đốt, các bọc nước trên người nó vỡ ra làm cho nọc độc đủ màu sắc chảy ra, mùi hôi làm người ta buồn nôn.

Cho dù là như thế, nó vẫn không chết, nếu là một yêu thú bậc chín khác chắc đã sớm mất mạng.

Vốn mang thương tích đầy mình, lại bị Dương Khai bổ thêm một kiếm, trên người Bích Nhãn Huyết Thiềm lộ ra một vết nứt thật dài, gần như có thể thấy được xương cốt trắng hếu.

Mà lão giả họ Độ không quan tâm chuyện đó, dường như con yêu thú này không phải thú cưng hắn đã nuôi nhiều năm, đưa tay vỗ vào lưng Bích Nhãn Huyết Thiềm, liều mạng rót thánh nguyên vào.

Vô thanh vô tức, ngay sau đó Không Gian Nhận cũng đánh tới, trong nháy mắt bụng của Bích Nhãn Huyết Thiềm xuất hiện lỗ hổng dài một xích hình lưỡi liềm.

Mục tiêu Bị Không Gian Nhận đánh trúng đều bị đày vào hư không, cho nên thương thế gây ra bởi Không Gian Nhận căn bản không thể khôi phục.

Uy lực của Không Gian Nhận quả nhiên không nhỏ, thân thể của Bích Nhãn Huyết Thiềm dù cường hãn cũng không thể khinh thường, đòn công kích miễn cưỡng xuyên qua thân thể, sau đó liền tiêu tán mất.

Thấy vậy, Dương Khai hơi tiếc hận, nếu Không Gian Nhận có thể đi sâu thêm hai thước nữa, nói không chừng có thể giết luôn lão giả họ Độ.

Bây giờ tiếc cũng không có ích gì.

Cho dù Bích Nhãn Huyết Thiềm da dày thịt béo, bị thương thế nghiêm trọng như vậy cũng phải chết không thể nghi ngờ, lão giả họ Độ là chủ nhân của nó cũng bị cắn trả, liều mạng thúc dục thánh nguyên, không tự chủ được phun một ngụm máu tươi ra ngoài, ngay sau đó cả kinh nhìn Bích Nhãn Huyết Thiềm, ánh mắt kinh hãi đến cực điểm.

Hắn nhận ra sinh cơ của yêu thú tương liên với bản mạng mình chính đang nhanh chóng tiêu tán, lão giả họ Độ càng thêm điên cuồng thúc giục thánh nguyên, bằng mắt thường có thể thấy thân thể của Bích Nhãn Huyết Thiềm cấp tốc bành trướng, rất nhanh trở nên tròn vo, dường như có thể nổ tung bất cứ lúc nào.

Dương Khai nheo mắt, thầm hạ lệnh cho hỏa điểu khí linh, kèm theo một tiếng chim hót thanh thúy, một đạo hồng quang nhanh chóng đánh về phía bên kia.

Không đợi khí linh đánh tới, bỗng một tiếng nổ vang truyền đến, Bích Nhãn Huyết Thiềm đã biến thành sương máu, hài cốt không còn, khói độc và nọc độc đầy trời.

Khí linh bị dọa sợ, vội vàng xoay một cái, bay thẳng lên trời.

Nhưng thần sắc lão giả họ Độ dữ tợn, khuôn mặt sung sướng, hưởng thụ sự thanh tẩy của khói độc và nọc độc, lại càng không biết rốt cuộc hắn dùng công pháp hay bí thuật gì, lại đem hút tất cả những thứ đó vào cơ thể.

Đồng thời hắn vươn tay bắt lấy nội đan của Bích Nhãn Huyết Thiềm, ném vào trong miệng, nhai ngấu nghiến.

Một loạt sự việc xảy ra trong nháy mắt, Dương Khai nhìn đến trợn mắt há mồm.

Sau khi hút những thứ kia và nuốt nội đan của Bích Nhãn Huyết Thiềm, ngoại hình của lão giả họ Độ cũng phát sinh biến hóa cực kỳ đáng sợ, trên da nổi lên những bọc nước không ngừng chảy nọc độc tanh hôi, nhìn qua không khác gì Bích Nhãn Huyết Thiềm.

Vốn lão già này đã nhìn không ra người, lúc này càng thê thảm không dám nhìn.

Không chỉ như thế, hai con ngươi của hắn cũng đổi thành màu xanh ngọc, dường như ẩn chứa cái gì huyền diệu trong đó.

Buồn cười nhất chính là hai bên quai hàm của hắn, không ngờ lại phồng lên y như Bích Nhãn Huyết Thiềm, thoạt nhìn vô cùng tức cười.

Nhưng Dương Khai không thể nào cười được, bởi vì lúc này khí thế của lão giả họ Độ bạo tăng rất nhiều so với trước, đồng thời tạo cảm giác cực kỳ nguy hiểm.

- Hay, hay, hay! Lão giả họ Độ bỗng nhiên cuồng tiếu, đôi mắt xanh lạnh như băng nhìn chằm chằm Dương Khai:

- Có thể buộc lão phu yêu hóa, coi như ngươi chết cũng có ý nghĩa!

Yêu hóa! Dương Khai cau mày, chuyện như vậy mặc dù là lần đầu hắn nghe nói, nhưng nghĩ lại đây hẳn là bí mật bất truyền của Vạn Thú Sơn, dù sao võ giả Vạn Thú Sơn hàng năm giao thiệp với yêu thú, nô dịch yêu thú để tác chiến, cũng không hẳn là không làm được chuyện như vậy.

Với nhãn lực của hắn có thể dễ dàng nhìn thấu lúc này lão giả họ Độ đã không hoàn toàn là một nhân loại, có thể coi như là nửa người nửa yêu.

Hơn nữa, trong cơ thể chẳng những có thánh nguyên dao động, còn có yêu nguyên, hai cái chồng lên, có thể nói hết sức kinh khủng.

Nhất định đây là một bí thuật để lại hậu hoạn cực lớn! Nói không chừng là không thể nghịch chuyển, trong lòng Dương Khai lập tức có phán đoán, nếu không lão giả họ Độ sẽ không chờ tới lúc này mới dùng đến, dù sao thánh nguyên và yêu nguyên là hai loại bất đồng, hoàn toàn không có khả năng cùng tồn tại trong một cơ thể người.

Dương Khai đoán không sai, bí thuật yêu hóa này của Vạn Thú Sơn quả thật để lại hậu hoạn cực lớn, cũng không có biện pháp nghịch chuyển, cho dù thành công đè nén yêu nguyên bạo động, một thân tu vi của lão giả họ Độ cũng phải phế bỏ hơn phân nửa, càng không thể động thủ cùng người khác, nếu không sẽ bị yêu nguyên cắn trả, hắn sẽ phải chết không thể nghi ngờ.

Hắn cũng là bị ép buộc, nếu không sao có thể dùng bí thuật này.

Thấy đối phương khí thế ngập trời, Dương Khai không hề sợ hãi, phất tay một cái, hỏa điểu khí linh bay tới, một người một khí linh, nhìn chằm chằm sang bên kia.

Lão giả họ Độ không lãng phí thời gian, vừa kết thúc yêu hóa liền banh hàm ra, nhìn như chậm rãi thở ra một hơi, một đạo độc tiễn xanh biếc từ trong miệng bắn ra, tấn công Dương Khai.

Sau khi yêu hóa, không ngờ hắn lại có thể sử dụng năng lực của Bích Nhãn Huyết Thiềm.

Dương Khai nhướng mày, đương nhiên không thể đứng yên tại chỗ, thân hình thoắt cái liền né sang một bên.

Nào ngờ độc tiễn kia bỗng nhiên nổ tung giữa không trung, biến thành vô số giọt nọc độc thật nhỏ, bay khắp bốn phương.

Trong nháy mắt, Dương Khai chỉ có thể ngưng tụ thánh nguyên, tạo thành lớp phòng hộ.

Xì xì, nọc độc đụng phải thánh nguyên, ăn mòn vòng bảo hộ Ma diệm tạo thành một hố sâu, sau khi yêu hóa, dường như nọc độc cũng mạnh hơn rất nhiều.

Không để Dương Khai cẩn thận dò xét, một cỗ khí tức nguy hiểm từ không trung đè xuống.

Dương Khai kinh hãi, chưởng một chưởng lên trời, thánh nguyên cuồng bạo tuôn ra.

Một lực mạnh mẽ từ bên trên truyền xuống, cả người Dương Khai bị ép rơi xuống, ngẩng đầu lên nhìn thì không thấy bóng dáng đối phương đâu. Chỉ khi dùng thần niệm dò xét mới phát hiện lão giả họ Độ với tốc độ không thể tưởng tượng nổi, ở bên cạnh mình tìm kiếm sơ hở, chọn thời cơ xuất thủ.

Tốc độ này hoàn toàn không phải tốc độ của nhân loại, xem ra sau khi lão giả họ Độ yêu hóa, còn thừa kế tốc độ của Bích Nhãn Huyết Thiềm.

Cái này quả thật có chút khó giải quyết! Tốc độ của đối phương nhanh như vậy, muốn đánh trúng hắn cũng không dễ. Bất quá mình là hai đánh một, khí linh là trợ thủ không yếu, lại có ưu thế trận pháp áp chế, hắn không hề hoảng hốt, dùng thần ra chỉ thị cho khí linh.

Lúc này hỏa điểu vỡ toạt ra, biến thành vô số con chim thật nhỏ, những con chim này nhìn giống khí linh như đúc, chỉ là thể tích nhỏ hơn vô số lần mà thôi. Đàn chim rậm rạp bao trùm một không gian lớn.

Bỗng nhiên, có mấy con chim kêu to, toàn thân bốc cháy.

Mà bên kia, thân hình lão giả họ Độ thoắt một cái, bất đắc dĩ phải hiện thân, vẻ mặt lộ vẻ oán độc.

Hắn không ngờ Dương Khai dùng khí linh tra xét tung tích của hắn, nhất thời bại lộ hành tung.

Vài sợi tơ vàng bỗng nhiên bắn tới, biến thành ánh sáng vàng đầy trời bao phủ lấy hắn.

Tơ vàng kia có vẻ vô cùng sắc bén, một khi cắt trúng kết quả chắc chắn không tốt đẹp gì, lão giả họ Độ biến sắc, tròng mắt màu xanh ngọc trừng lên, nhìn chằm chặp Dương Khai.

Một lực lượng vô hình từ trong đầu hắn bắn vào đầu Dương Khai.

Thần thức độc tố! Sau khi yêu hóa, thức hải của lão giả họ Độ cũng phát sinh biến dị, có thể sử dụng thủ đoạn có uy lực cường hãn như thần thức độc tố, một khi bị dính vào thì giống như giòi đục xương vậy, rất khó để giải trừ, sử dụng lúc cùng người khác chiến đấu càng làm cho người ta khó lòng phòng bị, có thể nói là cực kỳ ác độc. Tiểu tử, có thể bỏ qua được thì bỏ qua, nếu thật sự muốn cùng lão phu liều mạng, cẩn thận gãy răng! Lão giả họ Độ ngoài mạnh trong yếu gầm nhẹ.

- Ồ? Ta muốn xem xem ngươi có thể làm ra gãy được mấy cái răng. Dương Khai tàn khốc nói, không nhường nhịn chút nào.

Địch nhân đánh tới nhà mình, sao Dương Khai có thể nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, để hắn bình an rời đi? Hắn đã có ý định giết sạch người của Long Huyệt Sơn, người hiền lành bị người khác khi dễ, ngựa hiền bị người khác cưỡi, đây là lúc Long Huyệt Sơn lộ ra nanh vuốt của mình.

Nghe Dương Khai trả lời, trong mắt lão giả họ Độ lóe lên một tia ngoan lệ, cắn răng nói: - Ngươi thật sự muốn đánh đến cùng?

Dương Khai không trả lời, hắn giơ cao trường kiếm trong tay, lại bổ một đạo kiếm mang về phía trước, dùng hành động thay câu trả lời.

- Đây là ngươi ép ta! Lão giả họ Độ trở nên dữ tợn, nhưng vẫn đứng tại chỗ không thèm né tránh, xem kiếm mang kia như không tồn tại, bộ dáng không chút e ngại.

Dương Khai nhướng mày, sắc mặt ngưng trọng, hắn không cho là đối phương đang chờ chết, từ lời nói vừa rồi của hắn và thần sắc hiện tại, hiển nhiên đối phương có thủ đoạn át chủ bài gì đó, nếu hắn dám tự phụ như thế, nhất định là có tự tin đỡ được đòn tấn công này.

Vừa nghĩ đến đây, Dương Khai không chần chờ nữa, búng ngón tay ra, một đạo Không Gian Nhận lặng yên không một tiếng động bắn về phía lão giả.

Dương Khai không có ý định để đối phương thi triển thủ đoạn át chủ bài đó nên chuẩn bị sẵn Không Gian Nhận để giải quyết dứt khoát.

Kiếm mang đen như mực ở phía trước, Không Gian Nhận ở phía sau, hai đòn tấn công phối hợp, lão giả họ Độ căn bản không hề phát hiện, hắn vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, từ không gian của mình móc ra một cái hộp ngọc.

Hộp ngọc vừa mở ra, bên trong là một viên đan dược đỏ tươi to cỡ trái nhãn.

Lão giả họ Độ cầm viên đan lên ném vào miệng, ực một tiếng nuốt xuống.

Cũng không biết có phải là ảo giác hay không, khi hắn vừa nuốt viên đan xuống, Dương Khai thấy rõ ràng trong mắt hắn lộ chút luyến tiếc và phân vân, không biết đang nghĩ cái gì.

Cùng lúc đó, kiếm mang đã cách hắn ba trượng, chuẩn bị chém vào người hắn.

Nhưng vào thời khắc này, một con quái vật to lớn bỗng từ trên trời rớt xuống, kèm theo một tiếng vang thật lớn và mặt đất run rẩy, quái vật này chắn trước mặt của lão giả họ Độ.

Xì xì...

Kiếm mang đánh lên người quái vật, âm thanh chói tai vang lên, còn có tiếng xì xào thống khổ.

Bích Nhãn Huyết Thiềm!

Vào thời khắc mấu chốt, không ngờ lão giả họ Độ lại gọi Bích Nhãn Huyết Thiềm trở lại, mặc dù yêu thú này là bậc chín, nhưng bàn về thực lực không bằng khí linh hỏa điểu, nhưng có một chỗ tốt là da dày thịt béo.

Đại chiến với khí linh hỏa điểu một thời gian, Bích Nhãn Huyết Thiềm đã thương tích đầy mình, tất cả đều là vết thương do lửa đốt, các bọc nước trên người nó vỡ ra làm cho nọc độc đủ màu sắc chảy ra, mùi hôi làm người ta buồn nôn.

Cho dù là như thế, nó vẫn không chết, nếu là một yêu thú bậc chín khác chắc đã sớm mất mạng.

Vốn mang thương tích đầy mình, lại bị Dương Khai bổ thêm một kiếm, trên người Bích Nhãn Huyết Thiềm lộ ra một vết nứt thật dài, gần như có thể thấy được xương cốt trắng hếu.

Mà lão giả họ Độ không quan tâm chuyện đó, dường như con yêu thú này không phải thú cưng hắn đã nuôi nhiều năm, đưa tay vỗ vào lưng Bích Nhãn Huyết Thiềm, liều mạng rót thánh nguyên vào.

Vô thanh vô tức, ngay sau đó Không Gian Nhận cũng đánh tới, trong nháy mắt bụng của Bích Nhãn Huyết Thiềm xuất hiện lỗ hổng dài một xích hình lưỡi liềm.

Mục tiêu Bị Không Gian Nhận đánh trúng đều bị đày vào hư không, cho nên thương thế gây ra bởi Không Gian Nhận căn bản không thể khôi phục.

Uy lực của Không Gian Nhận quả nhiên không nhỏ, thân thể của Bích Nhãn Huyết Thiềm dù cường hãn cũng không thể khinh thường, đòn công kích miễn cưỡng xuyên qua thân thể, sau đó liền tiêu tán mất.

Thấy vậy, Dương Khai hơi tiếc hận, nếu Không Gian Nhận có thể đi sâu thêm hai thước nữa, nói không chừng có thể giết luôn lão giả họ Độ.

Bây giờ tiếc cũng không có ích gì.

Cho dù Bích Nhãn Huyết Thiềm da dày thịt béo, bị thương thế nghiêm trọng như vậy cũng phải chết không thể nghi ngờ, lão giả họ Độ là chủ nhân của nó cũng bị cắn trả, liều mạng thúc dục thánh nguyên, không tự chủ được phun một ngụm máu tươi ra ngoài, ngay sau đó cả kinh nhìn Bích Nhãn Huyết Thiềm, ánh mắt kinh hãi đến cực điểm.

Hắn nhận ra sinh cơ của yêu thú tương liên với bản mạng mình chính đang nhanh chóng tiêu tán, lão giả họ Độ càng thêm điên cuồng thúc giục thánh nguyên, bằng mắt thường có thể thấy thân thể của Bích Nhãn Huyết Thiềm cấp tốc bành trướng, rất nhanh trở nên tròn vo, dường như có thể nổ tung bất cứ lúc nào.

Dương Khai nheo mắt, thầm hạ lệnh cho hỏa điểu khí linh, kèm theo một tiếng chim hót thanh thúy, một đạo hồng quang nhanh chóng đánh về phía bên kia.

Không đợi khí linh đánh tới, bỗng một tiếng nổ vang truyền đến, Bích Nhãn Huyết Thiềm đã biến thành sương máu, hài cốt không còn, khói độc và nọc độc đầy trời.

Khí linh bị dọa sợ, vội vàng xoay một cái, bay thẳng lên trời.

Nhưng thần sắc lão giả họ Độ dữ tợn, khuôn mặt sung sướng, hưởng thụ sự thanh tẩy của khói độc và nọc độc, lại càng không biết rốt cuộc hắn dùng công pháp hay bí thuật gì, lại đem hút tất cả những thứ đó vào cơ thể.

Đồng thời hắn vươn tay bắt lấy nội đan của Bích Nhãn Huyết Thiềm, ném vào trong miệng, nhai ngấu nghiến.

Một loạt sự việc xảy ra trong nháy mắt, Dương Khai nhìn đến trợn mắt há mồm.

Sau khi hút những thứ kia và nuốt nội đan của Bích Nhãn Huyết Thiềm, ngoại hình của lão giả họ Độ cũng phát sinh biến hóa cực kỳ đáng sợ, trên da nổi lên những bọc nước không ngừng chảy nọc độc tanh hôi, nhìn qua không khác gì Bích Nhãn Huyết Thiềm.

Vốn lão già này đã nhìn không ra người, lúc này càng thê thảm không dám nhìn.

Không chỉ như thế, hai con ngươi của hắn cũng đổi thành màu xanh ngọc, dường như ẩn chứa cái gì huyền diệu trong đó.

Buồn cười nhất chính là hai bên quai hàm của hắn, không ngờ lại phồng lên y như Bích Nhãn Huyết Thiềm, thoạt nhìn vô cùng tức cười.

Nhưng Dương Khai không thể nào cười được, bởi vì lúc này khí thế của lão giả họ Độ bạo tăng rất nhiều so với trước, đồng thời tạo cảm giác cực kỳ nguy hiểm.

- Hay, hay, hay! Lão giả họ Độ bỗng nhiên cuồng tiếu, đôi mắt xanh lạnh như băng nhìn chằm chằm Dương Khai:

- Có thể buộc lão phu yêu hóa, coi như ngươi chết cũng có ý nghĩa!

Yêu hóa! Dương Khai cau mày, chuyện như vậy mặc dù là lần đầu hắn nghe nói, nhưng nghĩ lại đây hẳn là bí mật bất truyền của Vạn Thú Sơn, dù sao võ giả Vạn Thú Sơn hàng năm giao thiệp với yêu thú, nô dịch yêu thú để tác chiến, cũng không hẳn là không làm được chuyện như vậy.

Với nhãn lực của hắn có thể dễ dàng nhìn thấu lúc này lão giả họ Độ đã không hoàn toàn là một nhân loại, có thể coi như là nửa người nửa yêu.

Hơn nữa, trong cơ thể chẳng những có thánh nguyên dao động, còn có yêu nguyên, hai cái chồng lên, có thể nói hết sức kinh khủng.

Nhất định đây là một bí thuật để lại hậu hoạn cực lớn! Nói không chừng là không thể nghịch chuyển, trong lòng Dương Khai lập tức có phán đoán, nếu không lão giả họ Độ sẽ không chờ tới lúc này mới dùng đến, dù sao thánh nguyên và yêu nguyên là hai loại bất đồng, hoàn toàn không có khả năng cùng tồn tại trong một cơ thể người.

Dương Khai đoán không sai, bí thuật yêu hóa này của Vạn Thú Sơn quả thật để lại hậu hoạn cực lớn, cũng không có biện pháp nghịch chuyển, cho dù thành công đè nén yêu nguyên bạo động, một thân tu vi của lão giả họ Độ cũng phải phế bỏ hơn phân nửa, càng không thể động thủ cùng người khác, nếu không sẽ bị yêu nguyên cắn trả, hắn sẽ phải chết không thể nghi ngờ.

Hắn cũng là bị ép buộc, nếu không sao có thể dùng bí thuật này.

Thấy đối phương khí thế ngập trời, Dương Khai không hề sợ hãi, phất tay một cái, hỏa điểu khí linh bay tới, một người một khí linh, nhìn chằm chằm sang bên kia.

Lão giả họ Độ không lãng phí thời gian, vừa kết thúc yêu hóa liền banh hàm ra, nhìn như chậm rãi thở ra một hơi, một đạo độc tiễn xanh biếc từ trong miệng bắn ra, tấn công Dương Khai.

Sau khi yêu hóa, không ngờ hắn lại có thể sử dụng năng lực của Bích Nhãn Huyết Thiềm.

Dương Khai nhướng mày, đương nhiên không thể đứng yên tại chỗ, thân hình thoắt cái liền né sang một bên.

Nào ngờ độc tiễn kia bỗng nhiên nổ tung giữa không trung, biến thành vô số giọt nọc độc thật nhỏ, bay khắp bốn phương.

Trong nháy mắt, Dương Khai chỉ có thể ngưng tụ thánh nguyên, tạo thành lớp phòng hộ.

Xì xì, nọc độc đụng phải thánh nguyên, ăn mòn vòng bảo hộ Ma diệm tạo thành một hố sâu, sau khi yêu hóa, dường như nọc độc cũng mạnh hơn rất nhiều.

Không để Dương Khai cẩn thận dò xét, một cỗ khí tức nguy hiểm từ không trung đè xuống.

Dương Khai kinh hãi, chưởng một chưởng lên trời, thánh nguyên cuồng bạo tuôn ra.

Một lực mạnh mẽ từ bên trên truyền xuống, cả người Dương Khai bị ép rơi xuống, ngẩng đầu lên nhìn thì không thấy bóng dáng đối phương đâu. Chỉ khi dùng thần niệm dò xét mới phát hiện lão giả họ Độ với tốc độ không thể tưởng tượng nổi, ở bên cạnh mình tìm kiếm sơ hở, chọn thời cơ xuất thủ.

Tốc độ này hoàn toàn không phải tốc độ của nhân loại, xem ra sau khi lão giả họ Độ yêu hóa, còn thừa kế tốc độ của Bích Nhãn Huyết Thiềm.

Cái này quả thật có chút khó giải quyết! Tốc độ của đối phương nhanh như vậy, muốn đánh trúng hắn cũng không dễ. Bất quá mình là hai đánh một, khí linh là trợ thủ không yếu, lại có ưu thế trận pháp áp chế, hắn không hề hoảng hốt, dùng thần ra chỉ thị cho khí linh.

Lúc này hỏa điểu vỡ toạt ra, biến thành vô số con chim thật nhỏ, những con chim này nhìn giống khí linh như đúc, chỉ là thể tích nhỏ hơn vô số lần mà thôi. Đàn chim rậm rạp bao trùm một không gian lớn.

Bỗng nhiên, có mấy con chim kêu to, toàn thân bốc cháy.

Mà bên kia, thân hình lão giả họ Độ thoắt một cái, bất đắc dĩ phải hiện thân, vẻ mặt lộ vẻ oán độc.

Hắn không ngờ Dương Khai dùng khí linh tra xét tung tích của hắn, nhất thời bại lộ hành tung.

Vài sợi tơ vàng bỗng nhiên bắn tới, biến thành ánh sáng vàng đầy trời bao phủ lấy hắn.

Tơ vàng kia có vẻ vô cùng sắc bén, một khi cắt trúng kết quả chắc chắn không tốt đẹp gì, lão giả họ Độ biến sắc, tròng mắt màu xanh ngọc trừng lên, nhìn chằm chặp Dương Khai.

Một lực lượng vô hình từ trong đầu hắn bắn vào đầu Dương Khai.

Thần thức độc tố! Sau khi yêu hóa, thức hải của lão giả họ Độ cũng phát sinh biến dị, có thể sử dụng thủ đoạn có uy lực cường hãn như thần thức độc tố, một khi bị dính vào thì giống như giòi đục xương vậy, rất khó để giải trừ, sử dụng lúc cùng người khác chiến đấu càng làm cho người ta khó lòng phòng bị, có thể nói là cực kỳ ác độc.