Thần sắc biến hóa của hắn cũng không qua được quan sát của Dương Viêm. Thấy hắn dường như không còn hứng thú với Trữ Linh Châu, Dương Viêm hé miệng cười nói: - Vật mặc dù tốt, nhưng dùng là có hạn chế, huynh không cần cảm thấy đáng tiếc.
- Hả? Hạn chế gì? Dương Khai ngạc nhiên hỏi.
- Hừ, vật tuy tốt, nhưng Nhậm hiền điệt cũng không cần khoa trương như thế, viên châu này khi dùng có yêu cầu hạn chế như thế nào, sao không nói hết! Dương Viêm vẫn chưa trả lời, Dương Khai liền nghe được từ trong một sương phòng truyền tới một giọng cực kỳ uy nghiêm, vang vọng.
Xem ra không một mình Dương Viêm có hiểu biết với Trữ Linh Châu, Dương Khai thầm nghĩ trong lòng.
Ánh mắt Nhậm Thiên Thụy nhìn về phía bên kia, mỉm cười, tay ôm quyền nói: - Thì ra là Thành tiền bối của Lôi Đài Tông. Trữ Linh Châu này sử dụng tuy rằng nhanh và tiện, nhưng quả thật có chút yêu cầu hạn chế. Tiền bối dù không hỏi, vãn bối cũng chuẩn bị nói tường tận rõ ràng, đương nhiên sẽ không để cho bằng hữu tới tham gia đấu giá không hiểu rõ mà mua đi, chút danh dự này Tụ Bảo Lâu ta vẫn có.
Nghe hắn nói như vậy, võ giả họ Thành kia hừ nhẹ một tiếng, không tỏ rõ ý kiến, còn về việc có tin lời đối phương hay không, chỉ có trời mới biết.
Không ít người thầm đoán, nếu như không ai lên tiếng chất vấn, Nhậm Thiên Thụy chắc chắn sẽ không nói ra yêu cầu hạn chế kia. Nhiều lắm chính là sau khi hội đấu giá chấm dứt, phái người lặng lẽ thông báo cho chủ nhân đã mua Trữ Linh Châu mà thôi, như vậy cũng xem như là đã hết lòng quan tâm rồi.
Chuyện như vậy cũng không phải là Tụ Bảo Lâu làm lần đầu tiên.
- Người này là ai? Dương Khai nhìn về phía giọng nói phát ra, hướng về phía thiếu nữ hỏi.
Thanh nhi tuy rằng tu vi không cao, nhưng cũng là sinh ra và lớn lên ở U Ám Tinh, đối với thân phận của người vừa nói đương nhiên có suy đoán. Nghe được Dương Khai hỏi, trong con ngươi xinh đẹp lóe lên vẻ kinh ngạc, dường như có chút nghi hoặc tại sao Dương Khai lại hỏi như vậy, lên tiếng nói: - Nếu vãn bối không đoán nhầm thì có lẽ là tiền bối Thành Bằng Huyên của Lôi Đài Tông. Dù sao cường giả trong Lôi Đài Tông có họ như thế này chỉ có một mình ông ta mà thôi.
Dương Khai khẽ gật đầu, cảm nhận được sự hài lòng đối với câu trả lời của nàng.
Cùng lúc đó, Nhậm Thiên Thụy đã nói rõ hạn chế sử dụng của Trữ Linh Châu.
Cũng phải là quá làm người khác thất vọng, chỉ là Trữ linh Châu này chính là Tụ Bảo Lâu trong lúc vô tình thu mua lại được từ một tiểu gia tộc lụi bại, nghe người bán ra vật này nói, thánh nguyên viên Trữ Linh Châu chứa đựng có hạn chế mức nhất định. Cụ thể hạn chế tương đương tổng hòa thánh nguyên trong cơ thể một võ giả Thánh Vương tam tầng cảnh.
Nói cách khác, nó không thể đón nhận năng lượng thánh nguyên trong cơ thể vượt quá võ giả Thánh Vương tam tầng cảnh, một khi vượt qua, lập tức đẩy ra.
Hạn chế này cũng không phải vấn đề gì lớn. Đối với võ giả Thánh Vương Cảnh mà nói, hạn chế này có hay không cũng không có chút khác biệt. Đối với võ giả Phản Hư Cảnh mà nói, thông thường chỉ cần chú ý một chút, đừng tích chứa quá nhiều thánh nguyên trong Trữ Linh Châu, cũng có thể sử dụng.
Chỉ có điều tại thời khắc nguy cơ, thánh nguyên khôi phục lại không thể nào khiến cơ thể khôi phục lại trạng thái đỉnh phong mà thôi.
Tổng thể mà nói, hạn chế này không ảnh hưởng đại cục.
Nhưng điều hạn chế thứ hai khiến cho giá trị Trữ Linh Châu giảm xuống cực lớn.
Đây là một bí bảo, có lẽ là bí bảo do võ giả thời kì thượng cổ luyện chế, viên châu này đã bị người ta sử dụng qua nhiều lần. Dựa vào giám định của những giám bảo sư Tụ Bảo Lâu, viên châu này nhiều lắm cũng chỉ có thể sử dụng vài ba lần nữa rồi sẽ hoàn toàn hư hỏng, đến lúc đó không thể sử dụng nữa.
Nghe đến đó, ánh mắt nóng rực của rất nhiều võ giả lập tức tắt xuống. Đối với bọn họ mà nói, tuy rằng con số vài ba lần không ít, nhưng tiêu số tiền lớn như vậy mua một thứ như thế này, không hề trợ giúp tăng lên thực lực, cho nên chỉ có thể bình tĩnh lại.
- Ngoài hai hạn chế này, viên châu này không có điều gì khác cần chú ý. Nhậm Thiên Thụy dường như tuyệt nhiên không để ý vật đấu giá này có thể bán giá cao hay không, mỉm cười nói to một tiếng: - Giá quy định viên châu này là 500 ngàn thánh tinh, mỗi lần tăng giá không thể ít hơn 10 ngàn, mời chư vị!
Nói đến đây, giá quy định đối với công dụng Trữ Linh Châu mà nói, quả thực không cao. Dù sao cũng là vật đấu giá thứ nhất, Tụ Bảo Lâu cũng có ý bán nhanh.
Nhưng con số 500 ngàn trong nháy mắt vẫn khiến võ giả trong đại sảnh tức giận.
Dù sao một bí bảo cấp Thánh Vương thượng phẩm cũng chỉ khoảng 300 ngàn. Thứ này giá khởi điểm 500 ngàn bọn họ cho cho dù trả được cũng không chịu nổi.
Cũng không phải mọi người đều như thế, nếu tới tham gia hội đấu giá, đương nhiên là gom góp đủ thánh tinh mà đến, Nhậm Thiên Thụy bên này vừa dứt lời, lập tức có người ra giá.
Ngay sau đó, các ngóc ngách trong đại sảnh liên tiếp vang lên tiếng ra giá.
Mỗi một lần tăng giá cũng bình thường, nhưng cũng ngăn nổi sự lên giá ào ào của mọi người, trong nửa thời gian cạn chung trà ngắn ngủi, Trữ Linh Châu đã bị đưa lên giá 820 ngàn.
Đến lúc này, tiếng ra giá trong đại sảnh đã rất thưa thớt, chỉ còn hai ba người mà thôi.
- Lão phu ra giá 1 triệu! Trong sương phòng Lôi Đài Tông truyền ra giọng của Thành Bằng Huyên kia, giọng vẫn vang như cũ.
Đứng trên đài cao, Nhậm Thiên Thụy nghe vậy, khẽ mỉm cười, không lộ chút ngạc nhiên. Thứ tốt như vậy, nếu không có mấy thế lực lớn tranh đoạt mới là kì quái.
Mấy võ giả tham gia đấu giá trong đại sảnh từ trước nghe vậy, mặt đều sầm xuống, thở dài. Nếu người Lôi Đài Tông tham gia đấu giá, bọn họ chắc chắn không có hy vọng gì. Từng người không ngừng oán thầm, mắng chửi Thành Bằng Huyên không ra giá sớm một chút, nếu sớm biết hắn cũng muốn đấu giá, nhóm người của mình sao phải uổng phí khí lực?
Thật là đen đủi! Mọi người đến lòng giết người đều có.
- Ha ha, Thành lão quỷ, ngươi đã là Phản Hư tam tầng cảnh, sao lại muốn Trữ Linh Châu này. Không cần mặt dày tranh đoạt với những vãn bối này chứ? Trong một sương phòng khác, bỗng nhiên truyền ra một tiếng cười to, xen lẫn ý châm chọc cùng chế nhạo.
- Hừ, lão phu không cần thì không thể mua cho đệ tử môn hạ được sao? Thành Bằng Huyên hừ lạnh một tiếng. - Thật ra lời nói này của Mạc huynh có chút không đúng. Nếu là đấu giá, lão phu tham dự vào trong đó là chính đáng, thế nào là mặt dày tranh đoạt với vãn bối?
- Nói cũng có đạo lý! Người trong sương phòng kia không lưu tâm, chầm chậm nói: - Được rồi, vậy Mạc mỗ tới tham gia góp thêm phần nào nhiệt, không thể để Thành huynh giành tiếng tốt, một triệu mốt!
- Mạc lão quỷ, lão có biết cái gì gọi là giúp người khác đạt được ước nguyện không? Giọng Thành Bằng Huyên nghe có chút không vui: - Một triệu hai!
- Thành huynh cũng nói rồi, đây là đấu giá, đương nhiên người trả giá cao được, một triệu rưỡi.
- Nếu như thế, vậy chúng ta căng mắt chờ xem, hai triệu!
"...".
Hai người dường như vẫn đối đầu, lời nói cũng tranh đấu với nhau đến tận cùng, giương thương múa kiếm, không người nào chịu yếu thế. Chớp mắt một cái, giá Trữ Linh Châu đã tăng lên vài lần. Hơn nữa với thế đó, con số cuối cùng sợ rằng sẽ cao hơn bình thường, khiến các võ giả trong đại sảnh tròn mắt líu lưỡi.
- Họ Mạc? Trong phòng bao Ất số 13, Dương Khai chau mày nhìn về sương phòng cạnh Thành Bằng Huyên kia.
- Đó có lẽ là trưởng lão Mạc Tiếu Sinh của Chiến Thiên Minh! Thanh nhi vội giải thích một câu.
Dương Khai khẽ gật đầu, lần này dù Thanh nhi không giải thích thì hắn cũng đoán được. Bởi vì hắn nhiều lần nghe được người khác nhắc đến Mạc Tiếu Sinh của Chiến Thiên Minh này. Bản thân Dương khai cũng khá lưu tâm đến hắn. Nguyên nhân không gì khác, nghe nói Mạc Tiếu Sinh cũng như hắn, đã tu luyện lực lượng không gian!
Đây chính là lực lượng Cập Kì Thiên Môn, tìm khắp U Ám Tinh cũng không tìm ra người thứ 3 tu luyện.
Đối với việc chuyên tâm nghiên cứu lực lượng không gian, Dương Khai tự tin sẽ không thua Mạc Tiếu Sinh này. Nếu như chỉ lấy lực lượng không gian tỉ thí, Dương Khai đoán chừng bản thân mình có thể khiến đối phương bị nghiền ép chí tử. Dù sao Không Gian Nhận loại thủ đoạn sát thương lớn này không phải ai cũng có thể lĩnh ngộ.
Nhưng người này tuổi tác như vậy, nghiên cứu đối với lực lượng không gian nói không chừng có chỗ độc đáo của riêng mình, cũng không thể khinh thường. Nếu có thể tìm cơ hội trao đổi một chút, nói không chừng sẽ có chút thu hoạch.
Nhưng điều này là không thể. Phong cách hành sự của Chiến Thiên Minh là làm người không biết xấu hổ, nếu thực sự để lộ ra lực lượng không gian tinh thông của mình, sẽ chỉ đưa đến mối họa.
Cho nên ý niệm này chỉ là Dương Khai nghĩ lướt qua, lập tức phủ định.
Mà lúc này, Nhậm Thiên Thụy trên đài cao ở bên dưới đã mở quạt gấp ra, ôn tồn nho nhã khẽ quạt, như văn nhân nho sĩ phóng khoáng, trên mặt nở nụ cười ấm áp, bên tai truyền đến tiếng ra giá của hai trưởng lão, người một câu, ta một câu, tâm tình khá là vui sướng.
Chiến Thiên Minh cùng Lôi Đài Tông từ trước đến nay có chút không hợp nhau lắm. Tranh đoạt một viên Trữ Linh Châu không chỉ là so đấu về tài lực, cũng là thể hiện giao phong. Lần này đối hợp, không người nào chịu thế yếu.
Sau một tuần nhang, Thành Bằng Huyên hô lên giá trên trời 10 triệu, khiến võ giả bên trong đại sảnh ồn ào náo động.
Bình tĩnh mà xem xét, Trữ Linh Châu tuy rằng rất tốt, nhưng giá tiền 10 triệu cũng thật là vượt quá dự đoán của mọi người. Nếu như không phải Mạc Tiếu Sinh của Chiến Thiên Minh ra tranh đoạt, giá tiền tuyệt đối không có ngoại hạng như vậy.
Mà tranh chấp đến bây giờ, bất luận là Thành Bằng Huyên hay Mạc Tiếu Sinh đều âm thầm căm tức. Hai người đương nhiên biết tranh đoạt như vậy sẽ chỉ là làm không công có lợi cho Tụ Bảo Lâu. Nhưng hôm nay đâm lao phải theo lao, đành ngậm bồ hòn làm ngọt, trong miệng đắng chát như ngậm Hoàng Liên.
10 triệu, đối với hai thế lực này mà nói chẳng là gì. Nhưng cũng không phải con số để có thể tùy tiện lãng phí. Phải biết rằng một khoản thánh tinh như vậy đã đủ cho rất nhiều đệ tử tu luyện cả đời. Mà mua Trữ Linh Châu về, lại chỉ có thể cung cấp cho một người sử dụng.
Trong lòng hai cường giả Phản Hư tam tầng cảnh đều đang mắng đối phương, cắn răng ra giá.
Giá 10 triệu sau khi báo ra, Chiến Thiên Minh bên kia trầm xuống, dường như Mạc Tiếu Sinh đang cân bằng giữa lợi hại trong đó, nên hay không tiếp tục theo vào.
Đúng lúc này, một giọng nói đột ngột vang lên.
- 10 triệu lẻ 10 ngàn!
Trong nháy mắt, gần như tất cả mọi ánh mắt đều tập trung trên người vừa ra giá. Mà khiến mọi người vạn phần kinh ngạc chính là, người ra cái giá này cũng không phải ngồi trong các bao sương lớn, ngược lại là một võ giả trẻ tuổi trong đại sảnh.
Tu vi cảnh giới cũng không tính là quá cao, chỉ có Thánh Vương tam tầng cảnh. Mặc trên người quần áo rộng bình thường. Có thể nói, võ giả như thế trên U Ám Tinh túm một cái được cả nắm lớn, mà xét từ việc hắn phải tham dự đấu giá ở đại sảnh, có thể thấy được xuất thân của người này không cao, nếu không cũng sẽ không chen lấn ở chỗ này.
Nhưng người hô ra giá tiền này khiến lòng người không ngừng rung động, càng khiến cho người khác bội phục chính là, người này can đảm và khí phách!
Phải biết rằng, vừa rồi tham gia cạnh tranh lại là lão trưởng của hai thế lực lớn Lôi Đài Tông và Chiến Thiên Minh. Điểm mấu chốt này, không ai dám chạm vào rủi ro đó, nhưng người thanh niên này lại cố tình ra tay. Thần sắc biến hóa của hắn cũng không qua được quan sát của Dương Viêm. Thấy hắn dường như không còn hứng thú với Trữ Linh Châu, Dương Viêm hé miệng cười nói: - Vật mặc dù tốt, nhưng dùng là có hạn chế, huynh không cần cảm thấy đáng tiếc.
- Hả? Hạn chế gì? Dương Khai ngạc nhiên hỏi.
- Hừ, vật tuy tốt, nhưng Nhậm hiền điệt cũng không cần khoa trương như thế, viên châu này khi dùng có yêu cầu hạn chế như thế nào, sao không nói hết! Dương Viêm vẫn chưa trả lời, Dương Khai liền nghe được từ trong một sương phòng truyền tới một giọng cực kỳ uy nghiêm, vang vọng.
Xem ra không một mình Dương Viêm có hiểu biết với Trữ Linh Châu, Dương Khai thầm nghĩ trong lòng.
Ánh mắt Nhậm Thiên Thụy nhìn về phía bên kia, mỉm cười, tay ôm quyền nói: - Thì ra là Thành tiền bối của Lôi Đài Tông. Trữ Linh Châu này sử dụng tuy rằng nhanh và tiện, nhưng quả thật có chút yêu cầu hạn chế. Tiền bối dù không hỏi, vãn bối cũng chuẩn bị nói tường tận rõ ràng, đương nhiên sẽ không để cho bằng hữu tới tham gia đấu giá không hiểu rõ mà mua đi, chút danh dự này Tụ Bảo Lâu ta vẫn có.
Nghe hắn nói như vậy, võ giả họ Thành kia hừ nhẹ một tiếng, không tỏ rõ ý kiến, còn về việc có tin lời đối phương hay không, chỉ có trời mới biết.
Không ít người thầm đoán, nếu như không ai lên tiếng chất vấn, Nhậm Thiên Thụy chắc chắn sẽ không nói ra yêu cầu hạn chế kia. Nhiều lắm chính là sau khi hội đấu giá chấm dứt, phái người lặng lẽ thông báo cho chủ nhân đã mua Trữ Linh Châu mà thôi, như vậy cũng xem như là đã hết lòng quan tâm rồi.
Chuyện như vậy cũng không phải là Tụ Bảo Lâu làm lần đầu tiên.
- Người này là ai? Dương Khai nhìn về phía giọng nói phát ra, hướng về phía thiếu nữ hỏi.
Thanh nhi tuy rằng tu vi không cao, nhưng cũng là sinh ra và lớn lên ở U Ám Tinh, đối với thân phận của người vừa nói đương nhiên có suy đoán. Nghe được Dương Khai hỏi, trong con ngươi xinh đẹp lóe lên vẻ kinh ngạc, dường như có chút nghi hoặc tại sao Dương Khai lại hỏi như vậy, lên tiếng nói: - Nếu vãn bối không đoán nhầm thì có lẽ là tiền bối Thành Bằng Huyên của Lôi Đài Tông. Dù sao cường giả trong Lôi Đài Tông có họ như thế này chỉ có một mình ông ta mà thôi.
Dương Khai khẽ gật đầu, cảm nhận được sự hài lòng đối với câu trả lời của nàng.
Cùng lúc đó, Nhậm Thiên Thụy đã nói rõ hạn chế sử dụng của Trữ Linh Châu.
Cũng phải là quá làm người khác thất vọng, chỉ là Trữ linh Châu này chính là Tụ Bảo Lâu trong lúc vô tình thu mua lại được từ một tiểu gia tộc lụi bại, nghe người bán ra vật này nói, thánh nguyên viên Trữ Linh Châu chứa đựng có hạn chế mức nhất định. Cụ thể hạn chế tương đương tổng hòa thánh nguyên trong cơ thể một võ giả Thánh Vương tam tầng cảnh.
Nói cách khác, nó không thể đón nhận năng lượng thánh nguyên trong cơ thể vượt quá võ giả Thánh Vương tam tầng cảnh, một khi vượt qua, lập tức đẩy ra.
Hạn chế này cũng không phải vấn đề gì lớn. Đối với võ giả Thánh Vương Cảnh mà nói, hạn chế này có hay không cũng không có chút khác biệt. Đối với võ giả Phản Hư Cảnh mà nói, thông thường chỉ cần chú ý một chút, đừng tích chứa quá nhiều thánh nguyên trong Trữ Linh Châu, cũng có thể sử dụng.
Chỉ có điều tại thời khắc nguy cơ, thánh nguyên khôi phục lại không thể nào khiến cơ thể khôi phục lại trạng thái đỉnh phong mà thôi.
Tổng thể mà nói, hạn chế này không ảnh hưởng đại cục.
Nhưng điều hạn chế thứ hai khiến cho giá trị Trữ Linh Châu giảm xuống cực lớn.
Đây là một bí bảo, có lẽ là bí bảo do võ giả thời kì thượng cổ luyện chế, viên châu này đã bị người ta sử dụng qua nhiều lần. Dựa vào giám định của những giám bảo sư Tụ Bảo Lâu, viên châu này nhiều lắm cũng chỉ có thể sử dụng vài ba lần nữa rồi sẽ hoàn toàn hư hỏng, đến lúc đó không thể sử dụng nữa.
Nghe đến đó, ánh mắt nóng rực của rất nhiều võ giả lập tức tắt xuống. Đối với bọn họ mà nói, tuy rằng con số vài ba lần không ít, nhưng tiêu số tiền lớn như vậy mua một thứ như thế này, không hề trợ giúp tăng lên thực lực, cho nên chỉ có thể bình tĩnh lại.
- Ngoài hai hạn chế này, viên châu này không có điều gì khác cần chú ý. Nhậm Thiên Thụy dường như tuyệt nhiên không để ý vật đấu giá này có thể bán giá cao hay không, mỉm cười nói to một tiếng: - Giá quy định viên châu này là 500 ngàn thánh tinh, mỗi lần tăng giá không thể ít hơn 10 ngàn, mời chư vị!
Nói đến đây, giá quy định đối với công dụng Trữ Linh Châu mà nói, quả thực không cao. Dù sao cũng là vật đấu giá thứ nhất, Tụ Bảo Lâu cũng có ý bán nhanh.
Nhưng con số 500 ngàn trong nháy mắt vẫn khiến võ giả trong đại sảnh tức giận.
Dù sao một bí bảo cấp Thánh Vương thượng phẩm cũng chỉ khoảng 300 ngàn. Thứ này giá khởi điểm 500 ngàn bọn họ cho cho dù trả được cũng không chịu nổi.
Cũng không phải mọi người đều như thế, nếu tới tham gia hội đấu giá, đương nhiên là gom góp đủ thánh tinh mà đến, Nhậm Thiên Thụy bên này vừa dứt lời, lập tức có người ra giá.
Ngay sau đó, các ngóc ngách trong đại sảnh liên tiếp vang lên tiếng ra giá.
Mỗi một lần tăng giá cũng bình thường, nhưng cũng ngăn nổi sự lên giá ào ào của mọi người, trong nửa thời gian cạn chung trà ngắn ngủi, Trữ Linh Châu đã bị đưa lên giá 820 ngàn.
Đến lúc này, tiếng ra giá trong đại sảnh đã rất thưa thớt, chỉ còn hai ba người mà thôi.
- Lão phu ra giá 1 triệu! Trong sương phòng Lôi Đài Tông truyền ra giọng của Thành Bằng Huyên kia, giọng vẫn vang như cũ.
Đứng trên đài cao, Nhậm Thiên Thụy nghe vậy, khẽ mỉm cười, không lộ chút ngạc nhiên. Thứ tốt như vậy, nếu không có mấy thế lực lớn tranh đoạt mới là kì quái.
Mấy võ giả tham gia đấu giá trong đại sảnh từ trước nghe vậy, mặt đều sầm xuống, thở dài. Nếu người Lôi Đài Tông tham gia đấu giá, bọn họ chắc chắn không có hy vọng gì. Từng người không ngừng oán thầm, mắng chửi Thành Bằng Huyên không ra giá sớm một chút, nếu sớm biết hắn cũng muốn đấu giá, nhóm người của mình sao phải uổng phí khí lực?
Thật là đen đủi! Mọi người đến lòng giết người đều có.
- Ha ha, Thành lão quỷ, ngươi đã là Phản Hư tam tầng cảnh, sao lại muốn Trữ Linh Châu này. Không cần mặt dày tranh đoạt với những vãn bối này chứ? Trong một sương phòng khác, bỗng nhiên truyền ra một tiếng cười to, xen lẫn ý châm chọc cùng chế nhạo.
- Hừ, lão phu không cần thì không thể mua cho đệ tử môn hạ được sao? Thành Bằng Huyên hừ lạnh một tiếng. - Thật ra lời nói này của Mạc huynh có chút không đúng. Nếu là đấu giá, lão phu tham dự vào trong đó là chính đáng, thế nào là mặt dày tranh đoạt với vãn bối?
- Nói cũng có đạo lý! Người trong sương phòng kia không lưu tâm, chầm chậm nói: - Được rồi, vậy Mạc mỗ tới tham gia góp thêm phần nào nhiệt, không thể để Thành huynh giành tiếng tốt, một triệu mốt!
- Mạc lão quỷ, lão có biết cái gì gọi là giúp người khác đạt được ước nguyện không? Giọng Thành Bằng Huyên nghe có chút không vui: - Một triệu hai!
- Thành huynh cũng nói rồi, đây là đấu giá, đương nhiên người trả giá cao được, một triệu rưỡi.
- Nếu như thế, vậy chúng ta căng mắt chờ xem, hai triệu!
"...".
Hai người dường như vẫn đối đầu, lời nói cũng tranh đấu với nhau đến tận cùng, giương thương múa kiếm, không người nào chịu yếu thế. Chớp mắt một cái, giá Trữ Linh Châu đã tăng lên vài lần. Hơn nữa với thế đó, con số cuối cùng sợ rằng sẽ cao hơn bình thường, khiến các võ giả trong đại sảnh tròn mắt líu lưỡi.
- Họ Mạc? Trong phòng bao Ất số 13, Dương Khai chau mày nhìn về sương phòng cạnh Thành Bằng Huyên kia.
- Đó có lẽ là trưởng lão Mạc Tiếu Sinh của Chiến Thiên Minh! Thanh nhi vội giải thích một câu.
Dương Khai khẽ gật đầu, lần này dù Thanh nhi không giải thích thì hắn cũng đoán được. Bởi vì hắn nhiều lần nghe được người khác nhắc đến Mạc Tiếu Sinh của Chiến Thiên Minh này. Bản thân Dương khai cũng khá lưu tâm đến hắn. Nguyên nhân không gì khác, nghe nói Mạc Tiếu Sinh cũng như hắn, đã tu luyện lực lượng không gian!
Đây chính là lực lượng Cập Kì Thiên Môn, tìm khắp U Ám Tinh cũng không tìm ra người thứ 3 tu luyện.
Đối với việc chuyên tâm nghiên cứu lực lượng không gian, Dương Khai tự tin sẽ không thua Mạc Tiếu Sinh này. Nếu như chỉ lấy lực lượng không gian tỉ thí, Dương Khai đoán chừng bản thân mình có thể khiến đối phương bị nghiền ép chí tử. Dù sao Không Gian Nhận loại thủ đoạn sát thương lớn này không phải ai cũng có thể lĩnh ngộ.
Nhưng người này tuổi tác như vậy, nghiên cứu đối với lực lượng không gian nói không chừng có chỗ độc đáo của riêng mình, cũng không thể khinh thường. Nếu có thể tìm cơ hội trao đổi một chút, nói không chừng sẽ có chút thu hoạch.
Nhưng điều này là không thể. Phong cách hành sự của Chiến Thiên Minh là làm người không biết xấu hổ, nếu thực sự để lộ ra lực lượng không gian tinh thông của mình, sẽ chỉ đưa đến mối họa.
Cho nên ý niệm này chỉ là Dương Khai nghĩ lướt qua, lập tức phủ định.
Mà lúc này, Nhậm Thiên Thụy trên đài cao ở bên dưới đã mở quạt gấp ra, ôn tồn nho nhã khẽ quạt, như văn nhân nho sĩ phóng khoáng, trên mặt nở nụ cười ấm áp, bên tai truyền đến tiếng ra giá của hai trưởng lão, người một câu, ta một câu, tâm tình khá là vui sướng.
Chiến Thiên Minh cùng Lôi Đài Tông từ trước đến nay có chút không hợp nhau lắm. Tranh đoạt một viên Trữ Linh Châu không chỉ là so đấu về tài lực, cũng là thể hiện giao phong. Lần này đối hợp, không người nào chịu thế yếu.
Sau một tuần nhang, Thành Bằng Huyên hô lên giá trên trời 10 triệu, khiến võ giả bên trong đại sảnh ồn ào náo động.
Bình tĩnh mà xem xét, Trữ Linh Châu tuy rằng rất tốt, nhưng giá tiền 10 triệu cũng thật là vượt quá dự đoán của mọi người. Nếu như không phải Mạc Tiếu Sinh của Chiến Thiên Minh ra tranh đoạt, giá tiền tuyệt đối không có ngoại hạng như vậy.
Mà tranh chấp đến bây giờ, bất luận là Thành Bằng Huyên hay Mạc Tiếu Sinh đều âm thầm căm tức. Hai người đương nhiên biết tranh đoạt như vậy sẽ chỉ là làm không công có lợi cho Tụ Bảo Lâu. Nhưng hôm nay đâm lao phải theo lao, đành ngậm bồ hòn làm ngọt, trong miệng đắng chát như ngậm Hoàng Liên.
10 triệu, đối với hai thế lực này mà nói chẳng là gì. Nhưng cũng không phải con số để có thể tùy tiện lãng phí. Phải biết rằng một khoản thánh tinh như vậy đã đủ cho rất nhiều đệ tử tu luyện cả đời. Mà mua Trữ Linh Châu về, lại chỉ có thể cung cấp cho một người sử dụng.
Trong lòng hai cường giả Phản Hư tam tầng cảnh đều đang mắng đối phương, cắn răng ra giá.
Giá 10 triệu sau khi báo ra, Chiến Thiên Minh bên kia trầm xuống, dường như Mạc Tiếu Sinh đang cân bằng giữa lợi hại trong đó, nên hay không tiếp tục theo vào.
Đúng lúc này, một giọng nói đột ngột vang lên.
- 10 triệu lẻ 10 ngàn!
Trong nháy mắt, gần như tất cả mọi ánh mắt đều tập trung trên người vừa ra giá. Mà khiến mọi người vạn phần kinh ngạc chính là, người ra cái giá này cũng không phải ngồi trong các bao sương lớn, ngược lại là một võ giả trẻ tuổi trong đại sảnh.
Tu vi cảnh giới cũng không tính là quá cao, chỉ có Thánh Vương tam tầng cảnh. Mặc trên người quần áo rộng bình thường. Có thể nói, võ giả như thế trên U Ám Tinh túm một cái được cả nắm lớn, mà xét từ việc hắn phải tham dự đấu giá ở đại sảnh, có thể thấy được xuất thân của người này không cao, nếu không cũng sẽ không chen lấn ở chỗ này.
Nhưng người hô ra giá tiền này khiến lòng người không ngừng rung động, càng khiến cho người khác bội phục chính là, người này can đảm và khí phách!
Phải biết rằng, vừa rồi tham gia cạnh tranh lại là lão trưởng của hai thế lực lớn Lôi Đài Tông và Chiến Thiên Minh. Điểm mấu chốt này, không ai dám chạm vào rủi ro đó, nhưng người thanh niên này lại cố tình ra tay.