- Nguỵ huynh!
Dương Khai cười ha hả hướng về phía người nam kia ôm quyền. Người tới bất ngờ c hính là số bằng hữu ít ỏi của hắn, là cao đồ Ảnh Nguyệt Điện Nguỵ Cổ Xương cùng Đổng Huyên Nhi.
- Dương huynh, đã lâu không gặp.
Nguỵ Cố Xương mừng rỡ đáp.
- Đúng vây, từ lần từ biệt trước đã mấy năm,không ngờ Nguỵ huynh cùng Đổng cô nương đều đã tấn thăng Phản Hư Cảnh, chúc mừng chúc mừng.
Dương Khai thân thiết chúc mừng. Lần trước sau khi trở về từ Lưu Viêm Sa Địa, Nguỵ Cổ Xương cùng Đổng Huyên Nhi hai người liền bế quan chuẩn bị tiến sâu vào Phản Hư Cảnh. Giờ gặp lại họ quả nhiên đã thành công, đều đã tới cảnh giới này. Hơn nữa thánh nguyên dao động toát ra tử cơ thể hai người họ mà nói thì tu vi cảnh giới của họ đã vững chắc, bằng không cũng sẽ không chạy ra khỏi Ảnh Nguyệt Điện tổng đàn. Nhưng thật ra Đại Diên lần trước cũng nói muốn bế quan tiến vào Phản Hư Cảnh, lại không biết tại sao lại chậm chạp không có động tĩnh gì. Nghĩ tới điều này Dương Khai quay đầu nhìn lướt qua Đại Diên, phát hiện cô đang cùng Đổng Huyên Nhi hai người tay nắm tay, bộ dáng thân mật nói chuyện, cũng không biết họ đang nói dị. Đại Diên mặt đỏ bừng phì cười còn Đổng Huyên Nhi nét mặt tươi cười, đôi mắt đẹp như có như không hướng nhìn về phía Dương Khai. Ai cũng bỏ mặc lão già tóc đỏ, coi lão cùng chúng đệ tử Hải Tông Môn như không khí. Lão già kia trong lòng phẫn nộ, nhưng lại cẩn thận nhìn hai người Nguỵ Cổ Xương cùng Đổng Huyên Nhi, sau khi liên tưởng tới cách Dương Khai xưng hô trước đó liền hơi đổi sắc mặt, ngưng trọng ôm quyền nói:
- Xin hỏi các hạ có phải là Nguỵ Cổ Xương của Ảnh Nguyệt Điện?
Nghe vậy Nguỵ Cổ Xương khẽ gật đầu:
- Không sai, chính là Nguỵ mỗ, tiền bối có gì chỉ giáo? Tuy rằng Nguỵ Cổ Diên có bối phận và tuổi tác thấp hơn lão già tóc đỏ rất nhiều, nhưng với tu vi cảnh giới này cũng không cần quá khách khí cho nên khẩu khí cũng không vồn vã không lạnh nhạt. - Không dám không dám. Lão già tóc dọ vẻ cả kinh sợ hãi. Dù đối phương chỉ mới tấn thăng Phản Hư Cảnh nhưng tên tuổi đối phương sớm đã truyền trên U Ám Tinh. Bàn về tư chất cùng tốc độ tu luyện lão có thúc ngựa cũng không đuổi kịp, thanh niên tuấn ngạn danh chấn nam bắc này đều là nhân vật thống trị U Ám Tinh trong tương lai. Nếu hiện tại đắc tội người này thì chắc chắn sau này sẽ không có quả ngọt. Sau khi biết đối phương chính là Ngụy Cổ Xương, lão già tóc đỏ đâu còn dám càn rỡ. Trong lòng không ngừng suy nghĩ chủ nhân của Long Huyệt Sơn này cùng Ngụy Cổ Xương có quan hệ thân mật như vậy, mình muốn thay đệ tử báo thù rửa hận căn bản là chuyện không thể, nhưng nếu cứ nuốt ác khí này xuống thực là không thoải mai, còn làm tổn hại đến uy nghiêm của Hải Tâm Môn. Trong nhất thời lão chần chừ không biết phải làm sao cho đúng. Đồng thời trong lòng lão cũng tự trách móc bản thân, nếu không có họ Hải kia có mắt không tròng trêu chọc một người như vậy thì sao mình có thể bó tay bó chân như vậy. Nếu đổi lại là một võ giả tiểu gia tộc thế lực nhỏ thì đối phương giết người mình báo thù cũng không thành vấn đề gì. Nhưng bây giờ báo thù vô vọng, có thể lùi toàn thây không cũng còn phải xem ý tứ của đối phương.
- Dương huynh, chỗ này xảy ra chuyện gì vậy, sao lại có nhiều người tụ tập vậy. Ngụy Cổ Xương chuyển đề tài lên tiếng ho ri thăm:
- Có phải là muốn đánh nhau không? Ngụy mỗ mới đột phá không lâu đang buồn vì không có cơ hội kiểm chứng những gì mình lĩnh ngộ được. Tặng Ngụy mỗ cơ hội này được không?
Bộ dạng Cổ Xương ôm đồm làm nét mặt lão già tóc đỏ thực khó coi.
- Hắc hắc. Dương Khai cười một tiếng
- Không có chuyện gì lớn, chỉ là có người coi trọng Long Huyệt Sơn của ta, muốn trưng dụng chỗ này mà thôi.
- Trưng dụng? Ngụy Cổ Xương cau mày liên lục cười lạnh:
- Khẩu khí thật lớn, không biết ai muốn trưng dụng nơi này hãy nói với Ngụy mỗ.
Lời nói như vậy, Ngụy Cổ Xương nhìn thẳng lão già tóc đỏ, thần sắc không thiện. Lão già tóc đỏ âm thầm kinh hãi nhưng cũng rất thức thời vội vàng ôm quyền nói:
- Ngụy hiền điệt hiểu lầm rồi, lời này chỉ là đệ tử trong tông môn của tại hạ nói hươu nói vượn, không phải có ý gì cả, chỉ là hiểu lầm thôi.
Người này cũng là người biết cương biết nhu, khi nói những lời này biểu hiện lão lạnh nhạt cũng không có chút vẻ oán hận, dường như việc đệ tử tinh anh vừa chết lão cũng không để trong lòng.
- Hiểu lầm? Ngụy Cổ Xương không có ý bỏ qua, chỉ vào thi thể trên mặt đất nói:
- Hiểu lầm này cũng hơi lớn, sao lại còn có cả người chết ở đây? Lão già tóc đỏ mi mắt co rụt, da mặt hơi co quắp miệng nói”
- Ngụy hiền điệt yên tâm, tên không có mắt này chết không đáng tiếc, lão phu sẽ sai người thu dọn chỗ này, sẽ không làm bẩn nơi này.
Ngụy Cổ Xương nhíu mắt chăm chú nhìn lão, hồi lâu mới cười ha hả quai đầu nhìn Dương Khai nói:
- Dương huynh, ý người thế nào?
- Đã là hiểu lầm thì không còn gì đáng nói cả. Nhưng loại hiểu lần này lần sau tốt nhất không nên xảy ra nữa, tránh gây tai ương đổ máu. Dương Khai miệng cười nhìn lão già.
- Các hạ nói vậy lão phu xin ghi nhớ, sau này nhất định sẽ dạy dỗ đệ tử. Lão già tóc đỏ hơi gật đầu, thấy Ngụy Cổ Xương cùng Dương Khai đều không có ý nói thêm gì lúc này mới lệnh cho đệ tử thu dọn sạch sẽ bầm thây cùng máu tươi trước mắt rồi ôm quyền, dẫn mười mấy đệ tử Hải Tâm Môn nhanh chóng rời đi.
Nhìn bóng lưng người này biến mất Ngụy Cổ Xương nhăn mặt nhắc nhở:
- Dương huynh, cẩn thận một chút với người này. Lão có thể chịu nhục, chắc chắn sẽ không bỏ qua như vậy.
- Ta biết, binh tới tướng đỡ, nước tới đắp đê thôi.
Dương Khai cười không chút phật lòng.
- Ngụy mỗ cũng không phải xin lỗi huynh, chính là cố ý muốn cản trở huynh. Tình hình Ảnh Nguyệt Điện giờ này huynh cũng biết, nếu quả thực bởi vì xung đột ở đây mà dẫn đến xung đột với những thế lực sau lưng họ để họ có cớ thì Ảnh Nguyệt Điện ta…
- Ta biết, Nguyh huynh không cần để ý. Dương Khai dĩ nhiên biết ý Cổ Xương. Thực ra vừa rồi nếu không phải Cổ Xương tới thì hắn chắc chắn sẽ đại khai sát giới, làm vật tất sẽ dẫn đến một loạt mâu thuẫn, Ảnh Nguyệt Điện bên kia cũng sẽ không bỏ mặc. Giờ này cục diện hỗn loạn, bất kỳ xung đột nào cũng có thể dẫn tới tranh chấp. Nhưng nếu Ngụy Cổ Xương tới tham gia thì cũng không phải không khó được nể mặt.
- Đừng nói chuyện này nữa, mấy người vào đi. Dương Khai cười ha hả phất tay mở ra cấm chế vào Long Huyệt Sơn, dẫn ba người kia tiến vào bên trong. Bước vào đây,linh khí dồi dào từ bốn phía bao phủ tới. Ngụy Cổ Xương hít sâu một hơi không ngừng khen:
- Dương huynh Long Huyệt Sơn của huynh thật lợi hại, tới nay đã tụ tập được linh khí thiên địa nồng đậm như vậy, so với mấy chỗ ở Ảnh Nguyệt Điện của ta cũng không kém chút nào.
- Ngụy huynh quá khen, Long Huyệt Sơn đất hẹp người thưa, sao có thể so sánh với Ảnh Nguyệt Điện, chẳng qua chỗ này linh khí cũng đủ thừa cho mấy chục người tu luyện. - Phong cảnh ở đây cũng không tệ, ta vẫn nói với sư huynh, có cơ hội hãy tới đây ở vài ngày giải sầu một chút cũng được, chỉ sợ Dương huynh không chào đón. Đổng Huyên Nhi ở bên cạnh cười nói.
- Hahaha.
Dương Khai mừng rỡ, Huyên Nhi cô nương cũng nói những lời thăm dò này sao? Mấy người muốn tới có lúc nào ta lại không chào đó? Cửa Long Huyệt Sơn luôn mở rộng đón các người.
Đổng Huyên Nhi nghe đỏ mặt thè lưỡi vẻ rất ngượng ngùng.
Trong lúc lúng túng lại nhìn thấy một vật không khỏi làm cô kêu lên. Ngụy Cổ Xương cũng chau mày hướng nhìn phía bên kia kinh ngạc nói:
- Dương huynh, ở nơi này của huynh còn có một viên thông linh chi mộc?
Bọn họ nhìn thấy chính là Thần Thụ thuộc tính dương. Thần thụ sau khi được Dương Khai thả từ không gian Hắc Thư ra đã luôn sinh sống ở Long Huyệt Sơn. Tuy rằng nó không có tứ chi, hoạt động cũng không thuận lợi nhưng đôi khi hứng trí nó cũng sẽ dời chỗ. Lúc này Thần Thụ chính là đang dời c hỗ, rễ cây lượn lờ như mái chèo đi tới đi lui. Theo rễ cây đong đưa, Thần Thụ từng chút một đi tới phía trước. Trên thân cây khô có một khuôn mặt già nua, tuy rằng giống như lão nhân bình thường nhưng cũng coi như ngũ quan rõ ràng. Đây rõ ràng chính là dấu hiệu của thần mộc thông linh. Dường như nghe được giọng nói, Thần Thụ dừng lại nhìn về bên này, ngay sao đó lá cây liền vang đội một trận, một lát sau, hai cành cây như hai sợi dây thừng vươn tới trước mặt Đại Diên cùng Đổng Huyên Nhi.
Mà ở ngay trước cành đó đều có từng quả tròn vàng óng tỏa hương. Khuôn mặt khô lão trên thân cây như đang mỉm cười có vẻ rất hòa nhã, dễ gần.
- Đây là…
Đổng Huyên Nhi cùng Đại Diên liếc nhau đều tỏ vẻ bất ngờ, ngay sau đó liền đưa tay cầm quả kia không ngớt lời cảm ơn. Dương Khai cũng rất bất ngờ, hắn lần đầu tiên thấy Thần Thụ làm vậy, hắn âm thầm ngạc nhiên đồng thời cũng vô cùng mừng rỡ. Xem ra linh trí của Thần Thụ so với trước kia cũng toàn diện hơn, thả nó ra quả nhiên rất tốt cho sự tiến hóa của nó. Còn Thần Thụ sau khi đưa hai quả kia liền tiếp tục di chuyển rễ cây tiến về phía trược. Ngụy Cổ Xương bật cười khanh khách:
- Cái cây thông linh này tặng quà còn phân biệt nam nữ? Vì sao hai muội đều có mà chỉ ta là không có? Nói vậy mọi người đều vui vẻ cười.
Đây chỉ coi là một tình tiết rất nhỏ mà thôi. Thần Thụ quả thực không coi là gì ghê gớm nhưng Đổng Huyên Nhi và Đại Diên đều là lần đầu tiên nhận được quà như vậy tự nhiên sẽ trân trọng mà giữ thật cẩn thận. Dương Khai dẫn mấy người tiếp tục hướng về phía trước. Cùng lúc đó ở bên ngoài Long Huyệt Sơn, một đám người Hải Tâm Môn dưới sự hướng dẫn của lão già tóc đỏ ai nấy mặt mũi khó coi như cha chết mẹ chết.Họ vốn tưởng sư thúc nhà mình tới nhất định có thể báo thù rửa hận cho võ giả họ Hải kia, nhưng không ngờ cuối cùng lại chuồn đi xám xịt như vậy. Trong lòng mỗi người đều cảm thấy không tốt, sắc mặt mọi người đều u ám, không khí buồn bực. Lúc này lại có một võ giả Phản Hư Cảnh ngăn ở phía trước bọn họ, điều này làm lão giả tóc đỏ lửa giận ngút trời. Vừa rồi trước mặt Ngụy Cổ Xương bản thân lão không dám càn rỡ, chỉ như con rắn lủi đi, nhưng còn người trước mặt bây giờ có lai lịch thế nào mà lại không nói câu nào cứ tự đứng chắn trước mặt mình? Nếu không phải nhìn thấy đối phương không có ác ý thì với cơn giận trong lòng, lão già nhất định phải trực tiếp rat ay.
- Vị bằng hữu này có chuyện gì quan trọng sao? Vì sao lại cản đường chúng ta?
Lão già tóc đỏ nén hơi lạnh hùng nhìn đối phương hỏi han.
- Thôi huynh không cần căng thẳng, tại hạ là bạn không phải địch. Người kia mỉm cười.
- Ngươi biết lai lịch của ta? Lão già tóc đỏ nghe thấy người này gọi họ mình liền không khỏi lạnh sắc mặt lộ vẻ cảnh giác. - Nguỵ huynh!
Dương Khai cười ha hả hướng về phía người nam kia ôm quyền. Người tới bất ngờ c hính là số bằng hữu ít ỏi của hắn, là cao đồ Ảnh Nguyệt Điện Nguỵ Cổ Xương cùng Đổng Huyên Nhi.
- Dương huynh, đã lâu không gặp.
Nguỵ Cố Xương mừng rỡ đáp.
- Đúng vây, từ lần từ biệt trước đã mấy năm,không ngờ Nguỵ huynh cùng Đổng cô nương đều đã tấn thăng Phản Hư Cảnh, chúc mừng chúc mừng.
Dương Khai thân thiết chúc mừng. Lần trước sau khi trở về từ Lưu Viêm Sa Địa, Nguỵ Cổ Xương cùng Đổng Huyên Nhi hai người liền bế quan chuẩn bị tiến sâu vào Phản Hư Cảnh. Giờ gặp lại họ quả nhiên đã thành công, đều đã tới cảnh giới này. Hơn nữa thánh nguyên dao động toát ra tử cơ thể hai người họ mà nói thì tu vi cảnh giới của họ đã vững chắc, bằng không cũng sẽ không chạy ra khỏi Ảnh Nguyệt Điện tổng đàn. Nhưng thật ra Đại Diên lần trước cũng nói muốn bế quan tiến vào Phản Hư Cảnh, lại không biết tại sao lại chậm chạp không có động tĩnh gì. Nghĩ tới điều này Dương Khai quay đầu nhìn lướt qua Đại Diên, phát hiện cô đang cùng Đổng Huyên Nhi hai người tay nắm tay, bộ dáng thân mật nói chuyện, cũng không biết họ đang nói dị. Đại Diên mặt đỏ bừng phì cười còn Đổng Huyên Nhi nét mặt tươi cười, đôi mắt đẹp như có như không hướng nhìn về phía Dương Khai. Ai cũng bỏ mặc lão già tóc đỏ, coi lão cùng chúng đệ tử Hải Tông Môn như không khí. Lão già kia trong lòng phẫn nộ, nhưng lại cẩn thận nhìn hai người Nguỵ Cổ Xương cùng Đổng Huyên Nhi, sau khi liên tưởng tới cách Dương Khai xưng hô trước đó liền hơi đổi sắc mặt, ngưng trọng ôm quyền nói:
- Xin hỏi các hạ có phải là Nguỵ Cổ Xương của Ảnh Nguyệt Điện?
Nghe vậy Nguỵ Cổ Xương khẽ gật đầu:
- Không sai, chính là Nguỵ mỗ, tiền bối có gì chỉ giáo? Tuy rằng Nguỵ Cổ Diên có bối phận và tuổi tác thấp hơn lão già tóc đỏ rất nhiều, nhưng với tu vi cảnh giới này cũng không cần quá khách khí cho nên khẩu khí cũng không vồn vã không lạnh nhạt. - Không dám không dám. Lão già tóc dọ vẻ cả kinh sợ hãi. Dù đối phương chỉ mới tấn thăng Phản Hư Cảnh nhưng tên tuổi đối phương sớm đã truyền trên U Ám Tinh. Bàn về tư chất cùng tốc độ tu luyện lão có thúc ngựa cũng không đuổi kịp, thanh niên tuấn ngạn danh chấn nam bắc này đều là nhân vật thống trị U Ám Tinh trong tương lai. Nếu hiện tại đắc tội người này thì chắc chắn sau này sẽ không có quả ngọt. Sau khi biết đối phương chính là Ngụy Cổ Xương, lão già tóc đỏ đâu còn dám càn rỡ. Trong lòng không ngừng suy nghĩ chủ nhân của Long Huyệt Sơn này cùng Ngụy Cổ Xương có quan hệ thân mật như vậy, mình muốn thay đệ tử báo thù rửa hận căn bản là chuyện không thể, nhưng nếu cứ nuốt ác khí này xuống thực là không thoải mai, còn làm tổn hại đến uy nghiêm của Hải Tâm Môn. Trong nhất thời lão chần chừ không biết phải làm sao cho đúng. Đồng thời trong lòng lão cũng tự trách móc bản thân, nếu không có họ Hải kia có mắt không tròng trêu chọc một người như vậy thì sao mình có thể bó tay bó chân như vậy. Nếu đổi lại là một võ giả tiểu gia tộc thế lực nhỏ thì đối phương giết người mình báo thù cũng không thành vấn đề gì. Nhưng bây giờ báo thù vô vọng, có thể lùi toàn thây không cũng còn phải xem ý tứ của đối phương.
- Dương huynh, chỗ này xảy ra chuyện gì vậy, sao lại có nhiều người tụ tập vậy. Ngụy Cổ Xương chuyển đề tài lên tiếng ho ri thăm:
- Có phải là muốn đánh nhau không? Ngụy mỗ mới đột phá không lâu đang buồn vì không có cơ hội kiểm chứng những gì mình lĩnh ngộ được. Tặng Ngụy mỗ cơ hội này được không?
Bộ dạng Cổ Xương ôm đồm làm nét mặt lão già tóc đỏ thực khó coi.
- Hắc hắc. Dương Khai cười một tiếng
- Không có chuyện gì lớn, chỉ là có người coi trọng Long Huyệt Sơn của ta, muốn trưng dụng chỗ này mà thôi.
- Trưng dụng? Ngụy Cổ Xương cau mày liên lục cười lạnh:
- Khẩu khí thật lớn, không biết ai muốn trưng dụng nơi này hãy nói với Ngụy mỗ.
Lời nói như vậy, Ngụy Cổ Xương nhìn thẳng lão già tóc đỏ, thần sắc không thiện. Lão già tóc đỏ âm thầm kinh hãi nhưng cũng rất thức thời vội vàng ôm quyền nói:
- Ngụy hiền điệt hiểu lầm rồi, lời này chỉ là đệ tử trong tông môn của tại hạ nói hươu nói vượn, không phải có ý gì cả, chỉ là hiểu lầm thôi.
Người này cũng là người biết cương biết nhu, khi nói những lời này biểu hiện lão lạnh nhạt cũng không có chút vẻ oán hận, dường như việc đệ tử tinh anh vừa chết lão cũng không để trong lòng.
- Hiểu lầm? Ngụy Cổ Xương không có ý bỏ qua, chỉ vào thi thể trên mặt đất nói:
- Hiểu lầm này cũng hơi lớn, sao lại còn có cả người chết ở đây? Lão già tóc đỏ mi mắt co rụt, da mặt hơi co quắp miệng nói”
- Ngụy hiền điệt yên tâm, tên không có mắt này chết không đáng tiếc, lão phu sẽ sai người thu dọn chỗ này, sẽ không làm bẩn nơi này.
Ngụy Cổ Xương nhíu mắt chăm chú nhìn lão, hồi lâu mới cười ha hả quai đầu nhìn Dương Khai nói:
- Dương huynh, ý người thế nào?
- Đã là hiểu lầm thì không còn gì đáng nói cả. Nhưng loại hiểu lần này lần sau tốt nhất không nên xảy ra nữa, tránh gây tai ương đổ máu. Dương Khai miệng cười nhìn lão già.
- Các hạ nói vậy lão phu xin ghi nhớ, sau này nhất định sẽ dạy dỗ đệ tử. Lão già tóc đỏ hơi gật đầu, thấy Ngụy Cổ Xương cùng Dương Khai đều không có ý nói thêm gì lúc này mới lệnh cho đệ tử thu dọn sạch sẽ bầm thây cùng máu tươi trước mắt rồi ôm quyền, dẫn mười mấy đệ tử Hải Tâm Môn nhanh chóng rời đi.
Nhìn bóng lưng người này biến mất Ngụy Cổ Xương nhăn mặt nhắc nhở:
- Dương huynh, cẩn thận một chút với người này. Lão có thể chịu nhục, chắc chắn sẽ không bỏ qua như vậy.
- Ta biết, binh tới tướng đỡ, nước tới đắp đê thôi.
Dương Khai cười không chút phật lòng.
- Ngụy mỗ cũng không phải xin lỗi huynh, chính là cố ý muốn cản trở huynh. Tình hình Ảnh Nguyệt Điện giờ này huynh cũng biết, nếu quả thực bởi vì xung đột ở đây mà dẫn đến xung đột với những thế lực sau lưng họ để họ có cớ thì Ảnh Nguyệt Điện ta…
- Ta biết, Nguyh huynh không cần để ý. Dương Khai dĩ nhiên biết ý Cổ Xương. Thực ra vừa rồi nếu không phải Cổ Xương tới thì hắn chắc chắn sẽ đại khai sát giới, làm vật tất sẽ dẫn đến một loạt mâu thuẫn, Ảnh Nguyệt Điện bên kia cũng sẽ không bỏ mặc. Giờ này cục diện hỗn loạn, bất kỳ xung đột nào cũng có thể dẫn tới tranh chấp. Nhưng nếu Ngụy Cổ Xương tới tham gia thì cũng không phải không khó được nể mặt.
- Đừng nói chuyện này nữa, mấy người vào đi. Dương Khai cười ha hả phất tay mở ra cấm chế vào Long Huyệt Sơn, dẫn ba người kia tiến vào bên trong. Bước vào đây,linh khí dồi dào từ bốn phía bao phủ tới. Ngụy Cổ Xương hít sâu một hơi không ngừng khen:
- Dương huynh Long Huyệt Sơn của huynh thật lợi hại, tới nay đã tụ tập được linh khí thiên địa nồng đậm như vậy, so với mấy chỗ ở Ảnh Nguyệt Điện của ta cũng không kém chút nào.
- Ngụy huynh quá khen, Long Huyệt Sơn đất hẹp người thưa, sao có thể so sánh với Ảnh Nguyệt Điện, chẳng qua chỗ này linh khí cũng đủ thừa cho mấy chục người tu luyện. - Phong cảnh ở đây cũng không tệ, ta vẫn nói với sư huynh, có cơ hội hãy tới đây ở vài ngày giải sầu một chút cũng được, chỉ sợ Dương huynh không chào đón. Đổng Huyên Nhi ở bên cạnh cười nói.
- Hahaha.
Dương Khai mừng rỡ, Huyên Nhi cô nương cũng nói những lời thăm dò này sao? Mấy người muốn tới có lúc nào ta lại không chào đó? Cửa Long Huyệt Sơn luôn mở rộng đón các người.
Đổng Huyên Nhi nghe đỏ mặt thè lưỡi vẻ rất ngượng ngùng.
Trong lúc lúng túng lại nhìn thấy một vật không khỏi làm cô kêu lên. Ngụy Cổ Xương cũng chau mày hướng nhìn phía bên kia kinh ngạc nói:
- Dương huynh, ở nơi này của huynh còn có một viên thông linh chi mộc?
Bọn họ nhìn thấy chính là Thần Thụ thuộc tính dương. Thần thụ sau khi được Dương Khai thả từ không gian Hắc Thư ra đã luôn sinh sống ở Long Huyệt Sơn. Tuy rằng nó không có tứ chi, hoạt động cũng không thuận lợi nhưng đôi khi hứng trí nó cũng sẽ dời chỗ. Lúc này Thần Thụ chính là đang dời c hỗ, rễ cây lượn lờ như mái chèo đi tới đi lui. Theo rễ cây đong đưa, Thần Thụ từng chút một đi tới phía trước. Trên thân cây khô có một khuôn mặt già nua, tuy rằng giống như lão nhân bình thường nhưng cũng coi như ngũ quan rõ ràng. Đây rõ ràng chính là dấu hiệu của thần mộc thông linh. Dường như nghe được giọng nói, Thần Thụ dừng lại nhìn về bên này, ngay sao đó lá cây liền vang đội một trận, một lát sau, hai cành cây như hai sợi dây thừng vươn tới trước mặt Đại Diên cùng Đổng Huyên Nhi.
Mà ở ngay trước cành đó đều có từng quả tròn vàng óng tỏa hương. Khuôn mặt khô lão trên thân cây như đang mỉm cười có vẻ rất hòa nhã, dễ gần.
- Đây là…
Đổng Huyên Nhi cùng Đại Diên liếc nhau đều tỏ vẻ bất ngờ, ngay sau đó liền đưa tay cầm quả kia không ngớt lời cảm ơn. Dương Khai cũng rất bất ngờ, hắn lần đầu tiên thấy Thần Thụ làm vậy, hắn âm thầm ngạc nhiên đồng thời cũng vô cùng mừng rỡ. Xem ra linh trí của Thần Thụ so với trước kia cũng toàn diện hơn, thả nó ra quả nhiên rất tốt cho sự tiến hóa của nó. Còn Thần Thụ sau khi đưa hai quả kia liền tiếp tục di chuyển rễ cây tiến về phía trược. Ngụy Cổ Xương bật cười khanh khách:
- Cái cây thông linh này tặng quà còn phân biệt nam nữ? Vì sao hai muội đều có mà chỉ ta là không có? Nói vậy mọi người đều vui vẻ cười.
Đây chỉ coi là một tình tiết rất nhỏ mà thôi. Thần Thụ quả thực không coi là gì ghê gớm nhưng Đổng Huyên Nhi và Đại Diên đều là lần đầu tiên nhận được quà như vậy tự nhiên sẽ trân trọng mà giữ thật cẩn thận. Dương Khai dẫn mấy người tiếp tục hướng về phía trước. Cùng lúc đó ở bên ngoài Long Huyệt Sơn, một đám người Hải Tâm Môn dưới sự hướng dẫn của lão già tóc đỏ ai nấy mặt mũi khó coi như cha chết mẹ chết.Họ vốn tưởng sư thúc nhà mình tới nhất định có thể báo thù rửa hận cho võ giả họ Hải kia, nhưng không ngờ cuối cùng lại chuồn đi xám xịt như vậy. Trong lòng mỗi người đều cảm thấy không tốt, sắc mặt mọi người đều u ám, không khí buồn bực. Lúc này lại có một võ giả Phản Hư Cảnh ngăn ở phía trước bọn họ, điều này làm lão giả tóc đỏ lửa giận ngút trời. Vừa rồi trước mặt Ngụy Cổ Xương bản thân lão không dám càn rỡ, chỉ như con rắn lủi đi, nhưng còn người trước mặt bây giờ có lai lịch thế nào mà lại không nói câu nào cứ tự đứng chắn trước mặt mình? Nếu không phải nhìn thấy đối phương không có ác ý thì với cơn giận trong lòng, lão già nhất định phải trực tiếp rat ay.
- Vị bằng hữu này có chuyện gì quan trọng sao? Vì sao lại cản đường chúng ta?
Lão già tóc đỏ nén hơi lạnh hùng nhìn đối phương hỏi han.
- Thôi huynh không cần căng thẳng, tại hạ là bạn không phải địch. Người kia mỉm cười.
- Ngươi biết lai lịch của ta? Lão già tóc đỏ nghe thấy người này gọi họ mình liền không khỏi lạnh sắc mặt lộ vẻ cảnh giác.