Trong lòng suy ngẫm, Dương Khai liền thấy Liên Nghiễm đang điều khiển con rối đón đỡ một con vân thú bậc tám bị mấy người Phí Chi Đồ cố ý để lại. Thân thể vân thú như có như không, hoàn toàn luyện hóa từ đám mây mà thành, biến hóa khó lường, xông lên đánh ngất trời với mấy con rối của Liên Nghiễm.
Dương Khai không chần chờ, lóe lên đã ngăn cản một con vân thú bậc tám khác.
Mấy người Phí Chi Đồ cố ý chừa lại 2 con vân thú bậc tám, một là bọn họ không thế đối phó được, hai là cố ý muốn kiểm tra sức chiến đấu của hai người Dương Khai cùng Liên Nghiễm, miễn cho hai người tốt mã dẻ cùi, thành kẻ kéo chân trên con đường tiếp theo.
Dương Khai ngăn cản con yêu thú bậc tám có hình dạng hổ lớn hung dữ, trên trán hiện rõ một chữ vương, đuôi dài như rèn bằng thép, lóe lên tia sáng lạnh, thân cao ba trượng, nhưng toàn thân xanh biếc, nhìn rất quỷ dị.
Vừa động đậy, mùi tanh phà tới, làm người ta muốn ói, Dương Khai liền hiểu được, con vân thú này có lẽ đã dung hợp vật kịch độc.
Dương Khai không cho nó có phản ứng, liền tung tơ vàng, hóa thành ánh sáng ngập rời, không ngừng cắt thân thể nó. Tiếng rống giận vang lên, thân thể con hổ nháy mắt tan tành, bị cắt thành vô số mảnh, tựa như không chịu nổi một đòn.
Nhưng Dương Khai thấy cảnh này cũng không mừng mà lại sợ, bởi vì khí thế của nó không vì bị mình cắt nhỏ mà trở nên yếu đi, ngược lại càng thêm hung bạo hơn.
Đợi thu hồi tơ vàng, thân thể con hổ bị cắt tan nát co bóp dung hợp, liền khôi phục như ban đầu, căn bản không thấy một chút vết thương, khí tức cũng không yếu đi.
Quả nhiên khó mà đánh chết được vân thú, nếu là yêu thú bậc tám bình thường, bị Dương Khai làm như vậy, đã chết mất xác. Nhưng đối phương không còn xác thịt, dù bị đánh tan cũng có thể tái tạo thân thể, xem ra Đỗ Tư Tư không phải nói quá.
Hiểu ra điểm này, Dương Khai thu hồi tơ vàng, thần niệm vừa động, tiếng chim hót vang dội truyền ra, sau đó khí linh chim lửa đỏ rực hiện lên. Nó mở rộng cánh, hóa thành con chim lớn, theo Dương Khai chỉ thị, lao về phía con hổ lớn.
Trong mắt con hổ kia cũng toát ra sợ hãi, theo bản năng cảm thấy khí linh này không dễ chọc, không còn dám lớn lối khinh thường Dương Khai nữa. Vừa há miệng, phun ra một đoàn khói độc xanh lục, bao phủ che giấu thân mình.
Khí linh chim lửa khinh thường, ngửa đầu hót vang, không chút chùn bước lao vào trong khói độc.
Nhất thời, màu xanh và đỏ quấn lấy nhau, tiếng hổ gầm cùng chim hót vang dội, Dương Khai đứng đó lạnh nhạt mà nhìn.
Những luồng màu xanh bị hơi nóng chưng khô, chỉ một lát sau, khói độc xanh lục bao phủ quanh con hổ mờ đi, hiện ra thân thể.
Lúc này, khí linh chim lửa hoàn toàn chiếm ưu thế, phun ra ngọn lửa cực nóng, không ngừng thiêu đốt chưng khô khói độc của con hổ, áp chế nó không thể chống cự. Con hổ gầm giận dữ cũng chuyển sang gào thét, mỗi lần bị lửa thiêu đốt, nó đều toát ra vẻ sợ hãi kiêng kỵ.
Khí linh chim lửa dường như được thế không tha, phun ra ngọn lửa càng mạnh mẽ hơn, thề phải đuổi tận giết tuyệt con hổ.
Cảnh này, khiến cho võ giả họ Văn bảo vệ Thái Hợp Đỗ Tư Tư lóe lên tia kỳ dị, nhìn chằm chằm chim lửa đang phát uy, không khỏi toát ra thần sắc hâm mộ.
Dương Khai đại náo Thiên Vận Thành, chém chết một vị Phản Hư Cảnh Tạ gia, chuyện này truyền ra, rất nhiều người đều biết hắn có một con khí linh rất dữ dằn, nó còn là thuộc tính hỏa.
Đây là nguyên nhân mà trên đường đi, ba người Ninh Hướng Trần không ngừng tỏ ý tốt với Dương Khai.
Không có gì khác, thực lực đạt tới Phản Hư Cảnh, trong tay mỗi người đều có vài món bí bảo Hư cấp, hơn nữa còn là bị hư hại đánh mất linh tính trong chiến đấu, muốn sửa chữa, vậy phải do luyện khí sư Hư cấp ra tay.
Trên U Ám Tinh, luyện khí sư Hư cấp hiếm cỡ nào? Ảnh Nguyệt Điện chỉ có một vị Cách Lâm đại sư, còn đã qua đời nửa năm trước, các Phản Hư Cảnh bọn họ muốn sửa chữa bí bảo, thật là khổ không tìm được lối.
Mà biết được Dương Khai có khí linh chim lửa, bọn họ liền động lòng.
Chỉ cần có thể để Dương Khai cho mượn khí linh chim lửa một thời gian, với thực lực của bọn họ, không chừng có thể sửa chữa được bí bảo tổn thương, dù không thể khôi phục trạng thái hoàn mỹ, khẳng định cũng có ích lớn.
Nếu không phải vậy, làm sao trên đường ba vị Phản Hư Cảnh cứ lấy lễ đối đãi Dương Khai? Bọn họ ăn no rững mỡ hay sao?
Hiện giờ võ giả họ Văn tận mắt thấy hung uy của khí linh chim lửa, càng thêm mừng rỡ, khí linh như vậy tuyệt đối sinh ra trong lò luyện khí cấp bậc không thấp, hơn nữa nghe nói lúc đại náo Thiên Vận Thành, quả thật Dương Khai tế ra bí bảo dạng chiếc lò.
Nếu không đoán sau, đó là bí bảo chứa đựng khí linh.
Có khí linh cùng lò luyện khí, dù không tinh thông luyện khí cũng không sao. Nhưng muốn mượn trọng bảo này, khẳng định không phải chuyện dễ, trước tiên phải làm người ta yên tâm với mình, còn phải có giao tình sống chết.
Võ giả họ Văn chiếu cố Thái Hợp cùng Đỗ Tư Tư, cũng tìm cơ hội hỗ trợ Dương Khai, muốn bán cho một cái ân tình. Nào ngờ Dương Khai đánh một trận với vân thú, căn bản không cần hắn nhúng tay, làm cho hắn vừa mừng rỡ vì uy lực của khí linh, lại có chút đáng tiếc.
Trong lúc hắn suy nghĩ lung tung, thân thể con hổ đã bị rút nhỏ 2/3, bị khí linh chim lửa đuổi giết một trận, đám mây hình thành nó bị bốc hơi quá nửa.
Dù sao cũng dung hợp tinh hồn của yêu thú, phát hiện không ổn, con hổ rống lớn, thân thể to lớn phồng lên, bên trong tỏa ra khí tức cực kỳ nguy hiểm.
Sắc mặt Dương Khai chợt ngưng, khí linh cũng xoay chuyển tròng mắt, lập tức bay lên cao, cách xa chỗ con hổ.
Ngay sau đó, thân thể con hổ bỗng nhiên bùng nổ, trong tiếng nổ lớn, những đoàn hào quang xanh lục bắn tung tóe, nháy mắt hóa thành những con hổ nhỏ, phân tán chạy trối chết.
Khí linh chim lửa ngẩn ngơ, liền nổi trận lôi đình, nó cứ nghĩ con hổ này phát hiện không địch nổi, muốn tự bạo tinh hồn, bởi vậy mới tránh xa. Nào ngờ đối phương chỉ tung chiêu hỏa mù, thừa cơ chạy trốn.
Mở rộng cánh, những quả cầu lửa nóng rực bay ra, cực kỳ chính xác nhắm ngay những cái bóng xanh lục, trực tiếp tinh lọc sạch sẽ.
Thân thể con hổ vỡ ra, rất nhiều cái bóng xanh phân tán chạy trốn, khí linh không thể bao quát toàn bộ, cuối cùng vẫn có vài con trốn thoát, may mắn sống sót.
Dương Khai lại mỉm cười, vung tay lên, tấm lưới hình thành từ Ma diệm bay ra bao phủ những cái bóng chạy trốn được.
Không một con sót lại, những con trốn khỏi công kích của chim lửa đều bị những tấm lưới này bao bọc.
La Thiên Võng, cũng là một loại Cửu Thiên Thần Kỹ, vừa lúc thích hợp sử dụng lúc này.
Cửu Thiên Thần Kỹ dù là võ kỹ trên Thông Huyền đại lục, nhưng theo thực lực Dương Khai tăng lên, nó phát huy uy năng không như xưa nữa, huống gì lưới này làm bằng Ma diệm.
Tiếng xèo xèo truyền ra, mặc kệ cái bóng xanh trong La Thiên Võng giãy giụa thế nào, cũng không thể phá lưới ra ngoài, mà bị Ma diệm nóng rực thiêu đốt đến hết.
Chỉ một lát, con hổ vân thú đã biến mất.
Dương Khai thở phào, trong lòng biết lần này có khí linh chim lửa phát uy, chỉ dựa vào thủ đoạn của mình mà tiêu diệt vân thú thì còn khó khăn. Tuy rằng Ma diệm cũng khắc chế khói độc của nó, nhưng bản thân Dương Khai lại không sợ kịch độc như khí linh, đơn đấu một mình thì chắc chắn bó tay bó chân, đến lúc đó còn có khi sinh ra biến cố.
Gọi khí linh trở về, Dương Khai nhìn sang bên kia, vừa lúc thấy ánh mắt Liên Nghiễm nhìn lại, bên phía hắn cũng đã xong chiến đấu, vân thú bị hắn dùng con rối cuốn lấy cũng bị diệt thành bã.
Hai mắt nhìn nhau, đều có chút bất ngờ, Dương Khai không biết Liên Nghiễm dùng thủ đoạn gì có thể tiêu diệt một con vân thú trong thời gian ngắn như vậy, đối phương cũng không rõ năng lực của Dương Khai.
Ngược lại nhìn thấy khí linh chim lửa đang rỉa lông trên vai Dương Khai, anh mắt liền toát ra một tia hiểu được, trong mắt lóe lên khinh thường, rõ ràng nghĩ rằng tiêu diệt vân thú đều là công lao của khí linh.
Sau đó, hai người ngẩng đầu nhìn lên, muốn xem tình hình chiến đấu của các vị Phản Hư Cảnh.
Vừa nhìn, sắc mặt đều sầm xuống.
Bởi vì hai người đánh chết vân thú, đám mây xung quanh lại co bóp, toát ra một con văn thú khác, hơn nữa lần này vân thú tỏa ra khí tức yêu thú bậc chín.
Nhận ra điểm này, chẳng những sắc mặt Dương Khai Liên Nghiễm khó coi, ngay cả đám người Phí Chi Đồ cũng đau đầu.
Hắn liên thủ cùng hai người kia, cuối cùng đánh ngang tay với những vân thú khác, duy trì cục diện bất bại. Nếu thâm một con yêu thú bậc chín, thế cục sẽ phát triển thế nào, bọn họ cũng không dám suy đoán.
Võ giả họ Văn cũng nhìn ra điểm này, nhưng phải bảo vệ Thái Hợp cùng Đỗ Tư Tư, dù muốn hỗ trợ cũng không dám tùy tiện rời khỏi hai người này, bằng không bọn họ xảy ra chuyện gì, vậy sẽ không còn ai phá giải trận pháp.
Hơn nữa nhìn xung quanh còn nhiều đám mây như thế, dù có dốc sức tiêu diệt con vân thú mới xuất hiện, vậy vẫn sẽ còn xuất hiện vân thú nữa.
Quả thật là muốn tiêu hao đến chết trong trận này mà.
Mọi người mới hiểu được dụng tâm hiểm ác của người bày trận, để người ta thấy được hy vọng, nhưng rồi lại vô tình bóp nát hy vọng này, quả thật cực kỳ ác độc.
Trong khi võ giả họ Văn thần sắc âm trầm không thôi, Dương Khai chỉ ra, dùng khí linh đón đỡ vân thú đó, quay sang Liên Nghiễm, cười hì hì nói: - Liên huynh, liên thủ bám trụ nó được chứ? Xem tình hình này, không thể nào tiếp tục giết được, chỉ có thể kéo dài thời gian.
- Chuyện này không cần ngươi nhắc nhở! Liên Nghiễm mặt lạnh đáp, sai khiến mấy con rối đi lên nghênh đón. Trong lòng suy ngẫm, Dương Khai liền thấy Liên Nghiễm đang điều khiển con rối đón đỡ một con vân thú bậc tám bị mấy người Phí Chi Đồ cố ý để lại. Thân thể vân thú như có như không, hoàn toàn luyện hóa từ đám mây mà thành, biến hóa khó lường, xông lên đánh ngất trời với mấy con rối của Liên Nghiễm.
Dương Khai không chần chờ, lóe lên đã ngăn cản một con vân thú bậc tám khác.
Mấy người Phí Chi Đồ cố ý chừa lại 2 con vân thú bậc tám, một là bọn họ không thế đối phó được, hai là cố ý muốn kiểm tra sức chiến đấu của hai người Dương Khai cùng Liên Nghiễm, miễn cho hai người tốt mã dẻ cùi, thành kẻ kéo chân trên con đường tiếp theo.
Dương Khai ngăn cản con yêu thú bậc tám có hình dạng hổ lớn hung dữ, trên trán hiện rõ một chữ vương, đuôi dài như rèn bằng thép, lóe lên tia sáng lạnh, thân cao ba trượng, nhưng toàn thân xanh biếc, nhìn rất quỷ dị.
Vừa động đậy, mùi tanh phà tới, làm người ta muốn ói, Dương Khai liền hiểu được, con vân thú này có lẽ đã dung hợp vật kịch độc.
Dương Khai không cho nó có phản ứng, liền tung tơ vàng, hóa thành ánh sáng ngập rời, không ngừng cắt thân thể nó. Tiếng rống giận vang lên, thân thể con hổ nháy mắt tan tành, bị cắt thành vô số mảnh, tựa như không chịu nổi một đòn.
Nhưng Dương Khai thấy cảnh này cũng không mừng mà lại sợ, bởi vì khí thế của nó không vì bị mình cắt nhỏ mà trở nên yếu đi, ngược lại càng thêm hung bạo hơn.
Đợi thu hồi tơ vàng, thân thể con hổ bị cắt tan nát co bóp dung hợp, liền khôi phục như ban đầu, căn bản không thấy một chút vết thương, khí tức cũng không yếu đi.
Quả nhiên khó mà đánh chết được vân thú, nếu là yêu thú bậc tám bình thường, bị Dương Khai làm như vậy, đã chết mất xác. Nhưng đối phương không còn xác thịt, dù bị đánh tan cũng có thể tái tạo thân thể, xem ra Đỗ Tư Tư không phải nói quá.
Hiểu ra điểm này, Dương Khai thu hồi tơ vàng, thần niệm vừa động, tiếng chim hót vang dội truyền ra, sau đó khí linh chim lửa đỏ rực hiện lên. Nó mở rộng cánh, hóa thành con chim lớn, theo Dương Khai chỉ thị, lao về phía con hổ lớn.
Trong mắt con hổ kia cũng toát ra sợ hãi, theo bản năng cảm thấy khí linh này không dễ chọc, không còn dám lớn lối khinh thường Dương Khai nữa. Vừa há miệng, phun ra một đoàn khói độc xanh lục, bao phủ che giấu thân mình.
Khí linh chim lửa khinh thường, ngửa đầu hót vang, không chút chùn bước lao vào trong khói độc.
Nhất thời, màu xanh và đỏ quấn lấy nhau, tiếng hổ gầm cùng chim hót vang dội, Dương Khai đứng đó lạnh nhạt mà nhìn.
Những luồng màu xanh bị hơi nóng chưng khô, chỉ một lát sau, khói độc xanh lục bao phủ quanh con hổ mờ đi, hiện ra thân thể.
Lúc này, khí linh chim lửa hoàn toàn chiếm ưu thế, phun ra ngọn lửa cực nóng, không ngừng thiêu đốt chưng khô khói độc của con hổ, áp chế nó không thể chống cự. Con hổ gầm giận dữ cũng chuyển sang gào thét, mỗi lần bị lửa thiêu đốt, nó đều toát ra vẻ sợ hãi kiêng kỵ.
Khí linh chim lửa dường như được thế không tha, phun ra ngọn lửa càng mạnh mẽ hơn, thề phải đuổi tận giết tuyệt con hổ.
Cảnh này, khiến cho võ giả họ Văn bảo vệ Thái Hợp Đỗ Tư Tư lóe lên tia kỳ dị, nhìn chằm chằm chim lửa đang phát uy, không khỏi toát ra thần sắc hâm mộ.
Dương Khai đại náo Thiên Vận Thành, chém chết một vị Phản Hư Cảnh Tạ gia, chuyện này truyền ra, rất nhiều người đều biết hắn có một con khí linh rất dữ dằn, nó còn là thuộc tính hỏa.
Đây là nguyên nhân mà trên đường đi, ba người Ninh Hướng Trần không ngừng tỏ ý tốt với Dương Khai.
Không có gì khác, thực lực đạt tới Phản Hư Cảnh, trong tay mỗi người đều có vài món bí bảo Hư cấp, hơn nữa còn là bị hư hại đánh mất linh tính trong chiến đấu, muốn sửa chữa, vậy phải do luyện khí sư Hư cấp ra tay.
Trên U Ám Tinh, luyện khí sư Hư cấp hiếm cỡ nào? Ảnh Nguyệt Điện chỉ có một vị Cách Lâm đại sư, còn đã qua đời nửa năm trước, các Phản Hư Cảnh bọn họ muốn sửa chữa bí bảo, thật là khổ không tìm được lối.
Mà biết được Dương Khai có khí linh chim lửa, bọn họ liền động lòng.
Chỉ cần có thể để Dương Khai cho mượn khí linh chim lửa một thời gian, với thực lực của bọn họ, không chừng có thể sửa chữa được bí bảo tổn thương, dù không thể khôi phục trạng thái hoàn mỹ, khẳng định cũng có ích lớn.
Nếu không phải vậy, làm sao trên đường ba vị Phản Hư Cảnh cứ lấy lễ đối đãi Dương Khai? Bọn họ ăn no rững mỡ hay sao?
Hiện giờ võ giả họ Văn tận mắt thấy hung uy của khí linh chim lửa, càng thêm mừng rỡ, khí linh như vậy tuyệt đối sinh ra trong lò luyện khí cấp bậc không thấp, hơn nữa nghe nói lúc đại náo Thiên Vận Thành, quả thật Dương Khai tế ra bí bảo dạng chiếc lò.
Nếu không đoán sau, đó là bí bảo chứa đựng khí linh.
Có khí linh cùng lò luyện khí, dù không tinh thông luyện khí cũng không sao. Nhưng muốn mượn trọng bảo này, khẳng định không phải chuyện dễ, trước tiên phải làm người ta yên tâm với mình, còn phải có giao tình sống chết.
Võ giả họ Văn chiếu cố Thái Hợp cùng Đỗ Tư Tư, cũng tìm cơ hội hỗ trợ Dương Khai, muốn bán cho một cái ân tình. Nào ngờ Dương Khai đánh một trận với vân thú, căn bản không cần hắn nhúng tay, làm cho hắn vừa mừng rỡ vì uy lực của khí linh, lại có chút đáng tiếc.
Trong lúc hắn suy nghĩ lung tung, thân thể con hổ đã bị rút nhỏ 2/3, bị khí linh chim lửa đuổi giết một trận, đám mây hình thành nó bị bốc hơi quá nửa.
Dù sao cũng dung hợp tinh hồn của yêu thú, phát hiện không ổn, con hổ rống lớn, thân thể to lớn phồng lên, bên trong tỏa ra khí tức cực kỳ nguy hiểm.
Sắc mặt Dương Khai chợt ngưng, khí linh cũng xoay chuyển tròng mắt, lập tức bay lên cao, cách xa chỗ con hổ.
Ngay sau đó, thân thể con hổ bỗng nhiên bùng nổ, trong tiếng nổ lớn, những đoàn hào quang xanh lục bắn tung tóe, nháy mắt hóa thành những con hổ nhỏ, phân tán chạy trối chết.
Khí linh chim lửa ngẩn ngơ, liền nổi trận lôi đình, nó cứ nghĩ con hổ này phát hiện không địch nổi, muốn tự bạo tinh hồn, bởi vậy mới tránh xa. Nào ngờ đối phương chỉ tung chiêu hỏa mù, thừa cơ chạy trốn.
Mở rộng cánh, những quả cầu lửa nóng rực bay ra, cực kỳ chính xác nhắm ngay những cái bóng xanh lục, trực tiếp tinh lọc sạch sẽ.
Thân thể con hổ vỡ ra, rất nhiều cái bóng xanh phân tán chạy trốn, khí linh không thể bao quát toàn bộ, cuối cùng vẫn có vài con trốn thoát, may mắn sống sót.
Dương Khai lại mỉm cười, vung tay lên, tấm lưới hình thành từ Ma diệm bay ra bao phủ những cái bóng chạy trốn được.
Không một con sót lại, những con trốn khỏi công kích của chim lửa đều bị những tấm lưới này bao bọc.
La Thiên Võng, cũng là một loại Cửu Thiên Thần Kỹ, vừa lúc thích hợp sử dụng lúc này.
Cửu Thiên Thần Kỹ dù là võ kỹ trên Thông Huyền đại lục, nhưng theo thực lực Dương Khai tăng lên, nó phát huy uy năng không như xưa nữa, huống gì lưới này làm bằng Ma diệm.
Tiếng xèo xèo truyền ra, mặc kệ cái bóng xanh trong La Thiên Võng giãy giụa thế nào, cũng không thể phá lưới ra ngoài, mà bị Ma diệm nóng rực thiêu đốt đến hết.
Chỉ một lát, con hổ vân thú đã biến mất.
Dương Khai thở phào, trong lòng biết lần này có khí linh chim lửa phát uy, chỉ dựa vào thủ đoạn của mình mà tiêu diệt vân thú thì còn khó khăn. Tuy rằng Ma diệm cũng khắc chế khói độc của nó, nhưng bản thân Dương Khai lại không sợ kịch độc như khí linh, đơn đấu một mình thì chắc chắn bó tay bó chân, đến lúc đó còn có khi sinh ra biến cố.
Gọi khí linh trở về, Dương Khai nhìn sang bên kia, vừa lúc thấy ánh mắt Liên Nghiễm nhìn lại, bên phía hắn cũng đã xong chiến đấu, vân thú bị hắn dùng con rối cuốn lấy cũng bị diệt thành bã.
Hai mắt nhìn nhau, đều có chút bất ngờ, Dương Khai không biết Liên Nghiễm dùng thủ đoạn gì có thể tiêu diệt một con vân thú trong thời gian ngắn như vậy, đối phương cũng không rõ năng lực của Dương Khai.
Ngược lại nhìn thấy khí linh chim lửa đang rỉa lông trên vai Dương Khai, anh mắt liền toát ra một tia hiểu được, trong mắt lóe lên khinh thường, rõ ràng nghĩ rằng tiêu diệt vân thú đều là công lao của khí linh.
Sau đó, hai người ngẩng đầu nhìn lên, muốn xem tình hình chiến đấu của các vị Phản Hư Cảnh.
Vừa nhìn, sắc mặt đều sầm xuống.
Bởi vì hai người đánh chết vân thú, đám mây xung quanh lại co bóp, toát ra một con văn thú khác, hơn nữa lần này vân thú tỏa ra khí tức yêu thú bậc chín.
Nhận ra điểm này, chẳng những sắc mặt Dương Khai Liên Nghiễm khó coi, ngay cả đám người Phí Chi Đồ cũng đau đầu.
Hắn liên thủ cùng hai người kia, cuối cùng đánh ngang tay với những vân thú khác, duy trì cục diện bất bại. Nếu thâm một con yêu thú bậc chín, thế cục sẽ phát triển thế nào, bọn họ cũng không dám suy đoán.
Võ giả họ Văn cũng nhìn ra điểm này, nhưng phải bảo vệ Thái Hợp cùng Đỗ Tư Tư, dù muốn hỗ trợ cũng không dám tùy tiện rời khỏi hai người này, bằng không bọn họ xảy ra chuyện gì, vậy sẽ không còn ai phá giải trận pháp.
Hơn nữa nhìn xung quanh còn nhiều đám mây như thế, dù có dốc sức tiêu diệt con vân thú mới xuất hiện, vậy vẫn sẽ còn xuất hiện vân thú nữa.
Quả thật là muốn tiêu hao đến chết trong trận này mà.
Mọi người mới hiểu được dụng tâm hiểm ác của người bày trận, để người ta thấy được hy vọng, nhưng rồi lại vô tình bóp nát hy vọng này, quả thật cực kỳ ác độc.
Trong khi võ giả họ Văn thần sắc âm trầm không thôi, Dương Khai chỉ ra, dùng khí linh đón đỡ vân thú đó, quay sang Liên Nghiễm, cười hì hì nói: - Liên huynh, liên thủ bám trụ nó được chứ? Xem tình hình này, không thể nào tiếp tục giết được, chỉ có thể kéo dài thời gian.
- Chuyện này không cần ngươi nhắc nhở! Liên Nghiễm mặt lạnh đáp, sai khiến mấy con rối đi lên nghênh đón.