Vũ Luyện Điên Phong (Võ Luyện Đỉnh Phong)

Chương 1276: Trừ độc.




Chẳng ai ngờ Tạ Tuyền lại bị Dương Khai giết chết.

Trước đó, sở dĩ những Phản Hư Cảnh này không dám manh động, thứ nhất là do e dè con chim lửa khí linh, thứ hai là vì Tạ Tuyền. Tạ Tuyền bị Dương Khai kiềm chế, dĩ nhiên là bọn họ sợ ném chuột vỡ đồ, sợ chẳng may Dương Khai tức lên liền ra tay giết người. Dù sao, trước đó Dương Khai ra tay tàn nhẫn như thế nào bọn họ đều nhìn thấy, nếu như Tạ Tuyền thật sự bị giết chết, bọn họ cũng không biết ăn nói thế nào trước mặt Tạ Lệ nữa.

Nhưng còn bây giờ, nỗi băn khoan này không còn chút nào nữa, mà nguyên nhân chính là do Dương Khai đích thân ra tay. Điều này khiến người ta vô cùng tức giận và ngoài ý muốn, đến giờ bọn họ mới biết là mình đã đánh giá hoàn toàn sai lầm sự điên cuồng và bất chấp của người thanh niên này!

Không có Tạ Tuyền làm con tin, hắn cho rằng chỉ là một tên Thánh Vương Cảnh như hắn mà có thể nói chuyện ngang hàng với nhiều Phản Hư Cảnh như vậy sao? Vừa nghĩ tới cảnh khi Tạ Lệ biết Tạ Tuyền và những đệ tử Tạ gia bị giết chết sẽ vô cùng tức giận, bọn họ cũng sẽ bị vạ lây, Mã Tâm Viễn giơ ngón tay run run chỉ vào Dương Khai từ xa, tựa như bị chọc tức không nói nên lời, một lúc lâu sau mói nghiến răng nói: - Tiểu tử, ngươi chết chắc rồi, ngươi nhất định phải chết.

- Mã huynh, không cần nhiều lời với hắn, mau bắt hắn giao cho Tạ quản sự thì hơn. Một người ở bên cạnh quát to.

- Chỉ bằng các ngươi sao? Dương Khai ngông cuồng cười to, nếu như đám Thường Khởi và Dư Phong ở đây hắn còn hơi băn khoăn, nhưng giờ chỉ còn mình hắn thì cho dù có Phản Hư tam tầng cảnh trấn giữ cũng đừng hòng bắt được hắn. Hắn tu luyện lực lượng không gian, lúc nào cũng có thể xé rách không gian bỏ chạy được.

Lần này không giống như lần trước ở trong Thi huyệt, chẳng những lúc đó phải dẫn theo Dương Viêm, mà còn phải đối mặt với Thi tướng ngàn năm.

Ở đây chỉ có 7, 8 tên Phản Hư nhất tầng cảnh, muốn bắt hắn lại quả thực là nằm mơ giữa ban ngày.

- Ta sẽ mở đầu màn tính sổ với các ngươi từ Thiên Vận Thành này! Giong nói Dương Khai chợt trở nên lạnh lùng, chỉ tay quát khẽ: - Đốt cháy cho ta!

Con chim lửa khí linh nhận được chỉ thị, lập tức ngửa mặt lên trời hót dài, ánh lửa trên người bập bùng, linh khí hệ hỏa trong trời đất lần nữa hội tụ vào trong cơ thể nó, chỉ trong chớp mắt, thân hình của nó dường như lại biến đổi không ít.

Thấy cảnh này, những tên Phản Hư Cảnh đều biến sắc, vội vàng vận chuyển thánh nguyên ra bên ngoài cơ thể, rồi lại tiếp tục lấy ra bí bảo phòng ngự của mình để bảo vệ.

Ngay sau đó, con chim lửa há to miệng, một quả cầu lửa sáng chói mắt dần hình thành trong miệng của nó rồi lập tức phun ra. Một luồng lửa với uy lực kinh người liền được phóng ra, sức nóng ẩn chứa bên trong làm cho không khí gần như bị hòa tan, khiến người ta cảm thấy rợn cả tóc gáy, chui thẳng xuống lòng đất.

Mục tiêu của khí linh không phải là con người, mà là một cửa hàng lớn ở gần đó.

Dương Khai thật sự muốn lật tung cả Thiên Vận Thành lên rồi nói sau, người của Long Huyệt Sơn bị bắt nạt ra nông nỗi này, dĩ nhiên hắn sẽ không thể bỏ qua. Nếu lần này bỏ qua sẽ chỉ khiến cho người ta cho rằng mình yếu đuối, sau này sẽ càng được nước lấn tới mà thôi.

Dù sao đây cũng coi như là trận chiến đầu tiên của Long Huyệt Sơn tự khi xây dựng xong đến nay!

Luồng lửa còn chưa phóng tới, cửa hàng đã bị bốc cháy. Bỗng nhiên, ngay sau đó một tia sáng màu đen từ đằng xa chợt bắn nhanh đến, bắn sau mà đến trước phóng thẳng vào trong cửa hàng, lập tức một lồng năng lượng mỏng được hình thành bao trùm kín mít toàn bộ cửa hàng.

Đây là cấm chế phòng ngự của cửa hàng, cũng coi như là một loại trận pháp phòng ngự. Trong Thiên Vận Thành, chỉ cần cửa hàng hơi lớn một chút thì đều có, có điều tùy theo mức độ giàu có của cửa hàng mà uy lực của cấm chế này cũng không giống nhau.

Cấm chế của cửa hàng này đương nhiên cũng khôi coi là quá yếu, lồng năng lượng đang bao trùm gợn lên từng đợt giống như sóng biển, phát ra ánh sáng màu xanh nhạt, vừa nhìn đã biết là nó được chú trọng bố trí.

Mặc dù như vậy, nhưng khi ánh lửa chạm vào cấm chế cũng làm cho cấm chế bị lõm sâu vào, rung rẩy một hồi, suýt nữa thì bị phá vỡ. Chỉ trong chốc lát, ánh sáng màu xanh đã ảm đạm hẳn xuống, không đầy hai hơi thở sau đó liền ầm ầm vỡ nát.

Thế lửa phóng tới không giảm, ập thẳng xuống cửa hàng.

Đúng lúc này, bỗng đâu chợt bay đến một món bí bảo nhìn cái bát tròn, cái bát biến lớn ra khoảng mười mấy trượng giữa không trung, chặn ở ngay chính giữa.

Luồng lửa liền phóng thẳng vào trong cái bát tròn, lập tức từ trong cái bát tròn kia tỏa ra ánh sáng màu xanh lấp lánh, nhốt luồng lửa lại thành một khối ở bên trong. Một người đàn ông trung niên mặc trang phục nho sinh chợt xuất hiện một cách quỷ dị bên trên cái bát tròn, vẻ mặt hết sức căng thẳng đánh ra vài luồng thánh nguyên truyền vào bát tròn, rồi điều khiển thần niệm nhanh chóng thu nhỏ cái bát trở lại kích cỡ như lúc ban đầu.

Trung niên nho sinh kia chỉ nhẹ nhàng phất tay một cái, liền thu bát tròn lại, rồi nhìn chăm chú vào khối Hỏa Diễm đang bay lượn ở bên trong với vẻ mặt kinh ngạc, khó coi.

- Cuối cùng cũng đi ra! Dương Khai hừ lạnh, cũng không tiếp tục công kích mà chỉ đứng tại chỗ chăm chú quan sát trung niên nho sinh này.

Lúc hắn vừa mới đặt chân vào Thiên Vận Thành đã nhận ra sự hiện diện của đối phương, dù sao người này cũng có tu vi Phản Hư tam tầng cảnh!

Trừ người này ra, cả Thiên Vận Thành không còn cao thủ nào có thể khiến hắn kiêng kỵ nữa, nếu không vừa nãy hắn đã không làm loạn lên như vậy.

Có đều, hắn thắc mắc không hiểu tại sao, mặc cho hắn làm gì thì đối phương cũng không ra mặt, tuy nhiên Dương Khai vẫn luôn chú ý tới người này. Mãi cho đến bây giờ, khi sắp thiêu hủy cửa hàng kia, người này mới không nhịn được phải ra mặt.

Người này là địch hay bạn Dương Khai cũng không rõ lắm, nhưng bản năng của hắn mách bảo rằng, đối phương không hề có ác ý với hắn, bằng không đã sớm không kiềm chế được từ trước đó rồi.

- Lam Ngọc Bát!

- Phí thành chủ!

Những võ giả Phản Hư nhất tầng cảnh kia liền vội vã hô lên. Dương Khai lập tức biết được trung niên nho sinh này rốt cuộc là ai.

Thành chủ Thiên Vận Thành, Phí Chi Đồ!

Dương Khai cùng người này chưa từng quen biết, nhưng cũng đã nghe nói qua về người này, hơn hai năm trước, hắn, Hải Khắc gia tộc và Từ gia xung đột với nhau, hai gia tộc đã từng phái người tới cầu viện phủ thành chủ, đáng tiếc cuối cùng người của hai gia tộc này đều không thể gặp được Phí Chi Đồ. Tuy nhiên, gia chủ Hải Khắc gia tộc Y Ân lại vô tình gặp được Tạ Hoằng Văn, lôi kéo Tạ Hoằng Văn vào vòng xung đột đó.

Dương Khai biết hắn chính là từ Vũ Y kể, có điều, không ngờ người này lại là một vị Phản Hư tam tầng cảnh.

Nhìn người này, Dương Khai hơi cảm thấy kiêng kỵ, cái Lam Ngọc Bát trên tay đối phương kia không ngờ có thể hấp thu được công kích của con chim lửa, chứng tỏ cấp bậc không thấp. Còn khí tức của người này cũng thâm sâu vô cùng, nhìn qua không kém Tiền Thông chút nào.

Hắn có thể ở trước mặt 7, 8 vị Phản Hư nhất tầng cảnh muốn làm gì thì làm, nhưng điều đó không đại biểu cho việc hắn cũng có thể làm như vậy trước mặt một vị cường giả Phản Hư tam tầng cảnh. Tuy nhiên, trước khi chưa biết rõ thái độ của người ta như thế nào, Dương Khai cũng không định rút lui, vẫn còn đòn sát thủ chưa xuất ra, bất kể Không Gian Nhận hay bí thuật Sinh Liên đều là chỗ dựa vững chắc của hắn.

Đám người bên phe lão giả có chòm râu dê sau khi nhận ra Phí Chi Đồ đều hơi biến săc, vội vã chạy tới trước hành lễ. Mã Tâm Viễn chợt nói: - Thành chủ đại nhân, nghe nói ngài đang bế quan tu luyện bí thuật mà? Chẳng lẽ đã thành công rồi sao?

Phí Chi Đồ ung dung liếc nhìn hắn một cái rồi thản nhiên nói: - Thế nào, Mã quản sự rất quan tâm đối với bí thuật của thành chủ ta sao?

- Không dám không dám, thuộc hạ chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi. Mã Tâm Viễn ngượng ngùng, không dám nói gì nữa.

- Hừ! Phí Chi Đồ nhìn quanh từng võ giả Phản Hư nhất tầng cảnh một, chế nhạo nói: - Bổn thành chủ nếu không ra, có phải các ngươi sẽ phá hủy Thiên Vận Thành của ta hay không?

- Thành chủ đại nhân thứ tội! Mọi người nghe vậy kinh hãi, vội vàng ôm quyền nói, một người trong đó bước lên phía trước một bước giải thích: - Chuyện này có nguyên nhân trong đó, những cửa hàng trong thành sở dĩ biến thành như vậy cũng không phải là do chúng ta làm, mà chính là do tên tiểu tử này không coi ai ra gì, ở chỗ này giết người phóng hỏa, xin thành chủ đại nhân minh giám!

Hắn vừa nói vừa chỉ về Dương Khai ở phía xa xa.

Phí Chi Đồ quay đầu nhìn về phía Dương Khai, phát hiện đối phương không ngờ chẳng hề sợ hãi đang nhìn thẳng vào mắt hắn, trong lòng không khỏi cảm thấy hiếu kỳ, đồng thời trầm mặt xuống mắng: - Một đám phế vật, chỉ có một tiểu tử Thánh Vương Cảnh cũng không bắt được, các ngươi còn có mặt mũi sống tiếp nữa sao, vậy mà cũng tự xưng mình là Phản Hư Cảnh, ta thấy các ngươi là chó thì đúng hơn.

7, 8 tên Phản Hư Cảnh đều cúi gằm mặt xuống, không nói câu gì, trong lòng uất ức muốn chết.

Phí Chi Đồ giáo huấn xong, lúc này mới cười hắc hắc nói: - Tiểu tử, lá gan của ngươi cũng không nhỏ đó, dám giết người phóng hỏa ở trong Thiên Vận Thành của ta, quá là không xem bổn thành chủ ra gì rồi phải không?

- Tiền bối minh giám, sự thật là đám người kia nói không giữ lời, khinh người quá đáng, vãn bối bất đắc dĩ mới phản kháng lại một chút mà thôi! Dương Khai hờ hững nói.

- Phản kháng một chút... Khóe mắt Phí Chi Đồ khẽ giật giật, hắn trốn trong bóng tối đã quan sát được từ đầu đến cuối, chỉ thấy Dương Khai hết sức hung hăng càn rỡ, một đám Phản Hư Cảnh đều bị hắn đùa bỡn trong lòng bàn tay, làm gì có cái gọi là phản kháng chứ? Trong lòng thầm nghĩ, tiểu tử này quả là nói dối không chớp mắt, chẳng biết xấu hổ, liền lạnh lùng nói:

- Vừa rồi ta còn nghe ngươi nói muốn lật tung cả Thiên Vận Thành của ta lên phải không?

Dương Khai miệng lưỡi dẻo quẹo nói: - Xin tiền bối tha thứ, chỉ là do vừa rồi vãn bối tức giận mất khôn, nói nhăng nói cuội thôi, tiền bối là người rộng lượng, sẽ không cho rằng vãn bối nói thật chứ?

Phí Chi Đồ hít sâu một hơi, cười lạnh nói: - Bổn thành chủ không cần biết ngươi có nói nhăng nói cuội hay không, nam nhi đại trượng phu nói chuyện phải giữ lời, hôm nay, một là ngươi thật sự lật tung thiên Vận Thành lên, hoặc là bổn thành chủ mở đường cho ngươi ra, bằng không ngươi đừng mơ tưởng bình yên rời đi.

Nghe hắn nói như vậy, vẻ mặt Dương Khai hơi trầm xuống, tuy nhiên sau khi trầm ngâm một lát liền mỉm cười nói: - Nếu Tiền bối đã nói như vậy, vậy thì vãn bối xin cả gan mời tiền bối chỉ thị!

Có một vị cao thủ như vậy ở đây, chắc chắn là hắn không thể lại tiếp tục chơi đùa được nữa, tuy nhiên, từ trong lời nói của đối phương, hắn mơ hồ nhận ra một thông tin khác, dường như vị thành chủ Phí Chi Đồ này không có ác ý với hắn.

Những tên Phản Hư Cảnh kia cũng không phải là ngu, làm sao không hiểu được ngụ ý trong câu nói của Phí Chi Đồ chứ, thành chủ đại nhân rõ ràng có ý muốn biến chiến tranh thành tơ lụa với đối phương đó. Mã Tâm Viễn trong lòng kinh hãi, đang định lên tiếng ngăn cản thì Phí Chi Đồ đã nói lớn: - Người thì ngươi cũng đã giết rồi, cửa hàng cũng bị thiêu hủy không ít, chuyện này cho dù là Ảnh Nguyệt Điện ta có lỗi trước, thì cũng coi như là ngươi đã xả được cơn tức giận đi, nhưng ta lại không thể cứ như vậy thả ngươi rời khỏi, nếu không việc này lan truyền ra ngoài, người ta sẽ nghĩ bổn thành chủ là người nhát gan sợ phiền phức.

- Vãn bối hiểu rõ! Dương Khai khẽ gật gật đầu. Chẳng ai ngờ Tạ Tuyền lại bị Dương Khai giết chết.

Trước đó, sở dĩ những Phản Hư Cảnh này không dám manh động, thứ nhất là do e dè con chim lửa khí linh, thứ hai là vì Tạ Tuyền. Tạ Tuyền bị Dương Khai kiềm chế, dĩ nhiên là bọn họ sợ ném chuột vỡ đồ, sợ chẳng may Dương Khai tức lên liền ra tay giết người. Dù sao, trước đó Dương Khai ra tay tàn nhẫn như thế nào bọn họ đều nhìn thấy, nếu như Tạ Tuyền thật sự bị giết chết, bọn họ cũng không biết ăn nói thế nào trước mặt Tạ Lệ nữa.

Nhưng còn bây giờ, nỗi băn khoan này không còn chút nào nữa, mà nguyên nhân chính là do Dương Khai đích thân ra tay. Điều này khiến người ta vô cùng tức giận và ngoài ý muốn, đến giờ bọn họ mới biết là mình đã đánh giá hoàn toàn sai lầm sự điên cuồng và bất chấp của người thanh niên này!

Không có Tạ Tuyền làm con tin, hắn cho rằng chỉ là một tên Thánh Vương Cảnh như hắn mà có thể nói chuyện ngang hàng với nhiều Phản Hư Cảnh như vậy sao? Vừa nghĩ tới cảnh khi Tạ Lệ biết Tạ Tuyền và những đệ tử Tạ gia bị giết chết sẽ vô cùng tức giận, bọn họ cũng sẽ bị vạ lây, Mã Tâm Viễn giơ ngón tay run run chỉ vào Dương Khai từ xa, tựa như bị chọc tức không nói nên lời, một lúc lâu sau mói nghiến răng nói: - Tiểu tử, ngươi chết chắc rồi, ngươi nhất định phải chết.

- Mã huynh, không cần nhiều lời với hắn, mau bắt hắn giao cho Tạ quản sự thì hơn. Một người ở bên cạnh quát to.

- Chỉ bằng các ngươi sao? Dương Khai ngông cuồng cười to, nếu như đám Thường Khởi và Dư Phong ở đây hắn còn hơi băn khoăn, nhưng giờ chỉ còn mình hắn thì cho dù có Phản Hư tam tầng cảnh trấn giữ cũng đừng hòng bắt được hắn. Hắn tu luyện lực lượng không gian, lúc nào cũng có thể xé rách không gian bỏ chạy được.

Lần này không giống như lần trước ở trong Thi huyệt, chẳng những lúc đó phải dẫn theo Dương Viêm, mà còn phải đối mặt với Thi tướng ngàn năm.

Ở đây chỉ có 7, 8 tên Phản Hư nhất tầng cảnh, muốn bắt hắn lại quả thực là nằm mơ giữa ban ngày.

- Ta sẽ mở đầu màn tính sổ với các ngươi từ Thiên Vận Thành này! Giong nói Dương Khai chợt trở nên lạnh lùng, chỉ tay quát khẽ: - Đốt cháy cho ta!

Con chim lửa khí linh nhận được chỉ thị, lập tức ngửa mặt lên trời hót dài, ánh lửa trên người bập bùng, linh khí hệ hỏa trong trời đất lần nữa hội tụ vào trong cơ thể nó, chỉ trong chớp mắt, thân hình của nó dường như lại biến đổi không ít.

Thấy cảnh này, những tên Phản Hư Cảnh đều biến sắc, vội vàng vận chuyển thánh nguyên ra bên ngoài cơ thể, rồi lại tiếp tục lấy ra bí bảo phòng ngự của mình để bảo vệ.

Ngay sau đó, con chim lửa há to miệng, một quả cầu lửa sáng chói mắt dần hình thành trong miệng của nó rồi lập tức phun ra. Một luồng lửa với uy lực kinh người liền được phóng ra, sức nóng ẩn chứa bên trong làm cho không khí gần như bị hòa tan, khiến người ta cảm thấy rợn cả tóc gáy, chui thẳng xuống lòng đất.

Mục tiêu của khí linh không phải là con người, mà là một cửa hàng lớn ở gần đó.

Dương Khai thật sự muốn lật tung cả Thiên Vận Thành lên rồi nói sau, người của Long Huyệt Sơn bị bắt nạt ra nông nỗi này, dĩ nhiên hắn sẽ không thể bỏ qua. Nếu lần này bỏ qua sẽ chỉ khiến cho người ta cho rằng mình yếu đuối, sau này sẽ càng được nước lấn tới mà thôi.

Dù sao đây cũng coi như là trận chiến đầu tiên của Long Huyệt Sơn tự khi xây dựng xong đến nay!

Luồng lửa còn chưa phóng tới, cửa hàng đã bị bốc cháy. Bỗng nhiên, ngay sau đó một tia sáng màu đen từ đằng xa chợt bắn nhanh đến, bắn sau mà đến trước phóng thẳng vào trong cửa hàng, lập tức một lồng năng lượng mỏng được hình thành bao trùm kín mít toàn bộ cửa hàng.

Đây là cấm chế phòng ngự của cửa hàng, cũng coi như là một loại trận pháp phòng ngự. Trong Thiên Vận Thành, chỉ cần cửa hàng hơi lớn một chút thì đều có, có điều tùy theo mức độ giàu có của cửa hàng mà uy lực của cấm chế này cũng không giống nhau.

Cấm chế của cửa hàng này đương nhiên cũng khôi coi là quá yếu, lồng năng lượng đang bao trùm gợn lên từng đợt giống như sóng biển, phát ra ánh sáng màu xanh nhạt, vừa nhìn đã biết là nó được chú trọng bố trí.

Mặc dù như vậy, nhưng khi ánh lửa chạm vào cấm chế cũng làm cho cấm chế bị lõm sâu vào, rung rẩy một hồi, suýt nữa thì bị phá vỡ. Chỉ trong chốc lát, ánh sáng màu xanh đã ảm đạm hẳn xuống, không đầy hai hơi thở sau đó liền ầm ầm vỡ nát.

Thế lửa phóng tới không giảm, ập thẳng xuống cửa hàng.

Đúng lúc này, bỗng đâu chợt bay đến một món bí bảo nhìn cái bát tròn, cái bát biến lớn ra khoảng mười mấy trượng giữa không trung, chặn ở ngay chính giữa.

Luồng lửa liền phóng thẳng vào trong cái bát tròn, lập tức từ trong cái bát tròn kia tỏa ra ánh sáng màu xanh lấp lánh, nhốt luồng lửa lại thành một khối ở bên trong. Một người đàn ông trung niên mặc trang phục nho sinh chợt xuất hiện một cách quỷ dị bên trên cái bát tròn, vẻ mặt hết sức căng thẳng đánh ra vài luồng thánh nguyên truyền vào bát tròn, rồi điều khiển thần niệm nhanh chóng thu nhỏ cái bát trở lại kích cỡ như lúc ban đầu.

Trung niên nho sinh kia chỉ nhẹ nhàng phất tay một cái, liền thu bát tròn lại, rồi nhìn chăm chú vào khối Hỏa Diễm đang bay lượn ở bên trong với vẻ mặt kinh ngạc, khó coi.

- Cuối cùng cũng đi ra! Dương Khai hừ lạnh, cũng không tiếp tục công kích mà chỉ đứng tại chỗ chăm chú quan sát trung niên nho sinh này.

Lúc hắn vừa mới đặt chân vào Thiên Vận Thành đã nhận ra sự hiện diện của đối phương, dù sao người này cũng có tu vi Phản Hư tam tầng cảnh!

Trừ người này ra, cả Thiên Vận Thành không còn cao thủ nào có thể khiến hắn kiêng kỵ nữa, nếu không vừa nãy hắn đã không làm loạn lên như vậy.

Có đều, hắn thắc mắc không hiểu tại sao, mặc cho hắn làm gì thì đối phương cũng không ra mặt, tuy nhiên Dương Khai vẫn luôn chú ý tới người này. Mãi cho đến bây giờ, khi sắp thiêu hủy cửa hàng kia, người này mới không nhịn được phải ra mặt.

Người này là địch hay bạn Dương Khai cũng không rõ lắm, nhưng bản năng của hắn mách bảo rằng, đối phương không hề có ác ý với hắn, bằng không đã sớm không kiềm chế được từ trước đó rồi.

- Lam Ngọc Bát!

- Phí thành chủ!

Những võ giả Phản Hư nhất tầng cảnh kia liền vội vã hô lên. Dương Khai lập tức biết được trung niên nho sinh này rốt cuộc là ai.

Thành chủ Thiên Vận Thành, Phí Chi Đồ!

Dương Khai cùng người này chưa từng quen biết, nhưng cũng đã nghe nói qua về người này, hơn hai năm trước, hắn, Hải Khắc gia tộc và Từ gia xung đột với nhau, hai gia tộc đã từng phái người tới cầu viện phủ thành chủ, đáng tiếc cuối cùng người của hai gia tộc này đều không thể gặp được Phí Chi Đồ. Tuy nhiên, gia chủ Hải Khắc gia tộc Y Ân lại vô tình gặp được Tạ Hoằng Văn, lôi kéo Tạ Hoằng Văn vào vòng xung đột đó.

Dương Khai biết hắn chính là từ Vũ Y kể, có điều, không ngờ người này lại là một vị Phản Hư tam tầng cảnh.

Nhìn người này, Dương Khai hơi cảm thấy kiêng kỵ, cái Lam Ngọc Bát trên tay đối phương kia không ngờ có thể hấp thu được công kích của con chim lửa, chứng tỏ cấp bậc không thấp. Còn khí tức của người này cũng thâm sâu vô cùng, nhìn qua không kém Tiền Thông chút nào.

Hắn có thể ở trước mặt 7, 8 vị Phản Hư nhất tầng cảnh muốn làm gì thì làm, nhưng điều đó không đại biểu cho việc hắn cũng có thể làm như vậy trước mặt một vị cường giả Phản Hư tam tầng cảnh. Tuy nhiên, trước khi chưa biết rõ thái độ của người ta như thế nào, Dương Khai cũng không định rút lui, vẫn còn đòn sát thủ chưa xuất ra, bất kể Không Gian Nhận hay bí thuật Sinh Liên đều là chỗ dựa vững chắc của hắn.

Đám người bên phe lão giả có chòm râu dê sau khi nhận ra Phí Chi Đồ đều hơi biến săc, vội vã chạy tới trước hành lễ. Mã Tâm Viễn chợt nói: - Thành chủ đại nhân, nghe nói ngài đang bế quan tu luyện bí thuật mà? Chẳng lẽ đã thành công rồi sao?

Phí Chi Đồ ung dung liếc nhìn hắn một cái rồi thản nhiên nói: - Thế nào, Mã quản sự rất quan tâm đối với bí thuật của thành chủ ta sao?

- Không dám không dám, thuộc hạ chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi. Mã Tâm Viễn ngượng ngùng, không dám nói gì nữa.

- Hừ! Phí Chi Đồ nhìn quanh từng võ giả Phản Hư nhất tầng cảnh một, chế nhạo nói: - Bổn thành chủ nếu không ra, có phải các ngươi sẽ phá hủy Thiên Vận Thành của ta hay không?

- Thành chủ đại nhân thứ tội! Mọi người nghe vậy kinh hãi, vội vàng ôm quyền nói, một người trong đó bước lên phía trước một bước giải thích: - Chuyện này có nguyên nhân trong đó, những cửa hàng trong thành sở dĩ biến thành như vậy cũng không phải là do chúng ta làm, mà chính là do tên tiểu tử này không coi ai ra gì, ở chỗ này giết người phóng hỏa, xin thành chủ đại nhân minh giám!

Hắn vừa nói vừa chỉ về Dương Khai ở phía xa xa.

Phí Chi Đồ quay đầu nhìn về phía Dương Khai, phát hiện đối phương không ngờ chẳng hề sợ hãi đang nhìn thẳng vào mắt hắn, trong lòng không khỏi cảm thấy hiếu kỳ, đồng thời trầm mặt xuống mắng: - Một đám phế vật, chỉ có một tiểu tử Thánh Vương Cảnh cũng không bắt được, các ngươi còn có mặt mũi sống tiếp nữa sao, vậy mà cũng tự xưng mình là Phản Hư Cảnh, ta thấy các ngươi là chó thì đúng hơn.

7, 8 tên Phản Hư Cảnh đều cúi gằm mặt xuống, không nói câu gì, trong lòng uất ức muốn chết.

Phí Chi Đồ giáo huấn xong, lúc này mới cười hắc hắc nói: - Tiểu tử, lá gan của ngươi cũng không nhỏ đó, dám giết người phóng hỏa ở trong Thiên Vận Thành của ta, quá là không xem bổn thành chủ ra gì rồi phải không?

- Tiền bối minh giám, sự thật là đám người kia nói không giữ lời, khinh người quá đáng, vãn bối bất đắc dĩ mới phản kháng lại một chút mà thôi! Dương Khai hờ hững nói.

- Phản kháng một chút... Khóe mắt Phí Chi Đồ khẽ giật giật, hắn trốn trong bóng tối đã quan sát được từ đầu đến cuối, chỉ thấy Dương Khai hết sức hung hăng càn rỡ, một đám Phản Hư Cảnh đều bị hắn đùa bỡn trong lòng bàn tay, làm gì có cái gọi là phản kháng chứ? Trong lòng thầm nghĩ, tiểu tử này quả là nói dối không chớp mắt, chẳng biết xấu hổ, liền lạnh lùng nói:

- Vừa rồi ta còn nghe ngươi nói muốn lật tung cả Thiên Vận Thành của ta lên phải không?

Dương Khai miệng lưỡi dẻo quẹo nói: - Xin tiền bối tha thứ, chỉ là do vừa rồi vãn bối tức giận mất khôn, nói nhăng nói cuội thôi, tiền bối là người rộng lượng, sẽ không cho rằng vãn bối nói thật chứ?

Phí Chi Đồ hít sâu một hơi, cười lạnh nói: - Bổn thành chủ không cần biết ngươi có nói nhăng nói cuội hay không, nam nhi đại trượng phu nói chuyện phải giữ lời, hôm nay, một là ngươi thật sự lật tung thiên Vận Thành lên, hoặc là bổn thành chủ mở đường cho ngươi ra, bằng không ngươi đừng mơ tưởng bình yên rời đi.

Nghe hắn nói như vậy, vẻ mặt Dương Khai hơi trầm xuống, tuy nhiên sau khi trầm ngâm một lát liền mỉm cười nói: - Nếu Tiền bối đã nói như vậy, vậy thì vãn bối xin cả gan mời tiền bối chỉ thị!

Có một vị cao thủ như vậy ở đây, chắc chắn là hắn không thể lại tiếp tục chơi đùa được nữa, tuy nhiên, từ trong lời nói của đối phương, hắn mơ hồ nhận ra một thông tin khác, dường như vị thành chủ Phí Chi Đồ này không có ác ý với hắn.

Những tên Phản Hư Cảnh kia cũng không phải là ngu, làm sao không hiểu được ngụ ý trong câu nói của Phí Chi Đồ chứ, thành chủ đại nhân rõ ràng có ý muốn biến chiến tranh thành tơ lụa với đối phương đó. Mã Tâm Viễn trong lòng kinh hãi, đang định lên tiếng ngăn cản thì Phí Chi Đồ đã nói lớn: - Người thì ngươi cũng đã giết rồi, cửa hàng cũng bị thiêu hủy không ít, chuyện này cho dù là Ảnh Nguyệt Điện ta có lỗi trước, thì cũng coi như là ngươi đã xả được cơn tức giận đi, nhưng ta lại không thể cứ như vậy thả ngươi rời khỏi, nếu không việc này lan truyền ra ngoài, người ta sẽ nghĩ bổn thành chủ là người nhát gan sợ phiền phức.

- Vãn bối hiểu rõ! Dương Khai khẽ gật gật đầu.