Dương Khai thấy cảnh này mắt trợn tròn, thầm nghĩ Thẩm Phàm Lôi dẫn mình đến cái nơi đúng như mình nghĩ mà.
Nơi này chẳng khác gì kỹ viện ở trong các thành trì cả!
Chỉ có điều nơi này so với kỹ viện cao cấp hơn rất nhiều, bởi vì người ra vào nơi này đều là võ giả, hơn nữa các cô gái cũng đồng dạng đều là võ giả. Dương Khai dùng thần niệm quét qua xung quanh cũng không thấy có cô gái nào tu vi thấp hơn Chân Nguyên Cảnh cả, nhưng thực lực các nàng cũng không quá cao, cao nhất cũng chỉ là Thần Du Cảnh tam, tứ tầng cảnh mà thôi.
Mà tu vi của những nam nhân mua vui ở chỗ này cũng vậy, cao nhất không quá Nhập Thánh Cảnh, so với những cô gái kia thì cảnh giới tu vi cũng chỉ cao hơn một bậc mà thôi.
Thẩm Phàm Lôi không ngờ lại cảm thấy hứng thú đối với nơi này, khiến Dương Khai rất ngoài ý muốn.
Quay đầu lại nhìn hắn, Dương Khai không khỏi hết sức buồn cười.
Giờ phút này hồn phách Thẩm Phàm Lôi như bay lên mây vậy, miệng hắn há thật to, mắt nhìn chòng chọc vào cảnh tượng khiêu gợi trước mắt, dường như cảnh tượng ở đây đập vào mắt đã khiến cho hắn mất đi năng lực hành động và suy nghĩ, sắc mặt đỏ bừng lên.
Dương Khai khẽ lắc đầu, đang muốn gọi cho hắn tỉnh lại thì một thiếu phụ ăn mặc như thiếu nữ chợt đi tới trước mặt. Thiếu phụ này mặt đẹp như hoa, mắt sáng như sao, bộ ngực cao vút, vòng eo thon thả, thướt tha đi tới trước mặt hai người thi lễ rồi chân thành nói: - Thiếp thân bái kiến hai vị công tử.
Khi nói chuyện, không biết nàng vô tình hay cố ý liếc nhìn sang Thẩm Phàm Lôi, thấy bộ dáng của hắn như vậy liền che miệng cười trộm.
Tuy nhiên đây cũng không phải lần đầu tiên nàng thấy chuyện như vậy, cho nên cũng không quá để ý, mà chỉ nói: - Hai vị công tử nhìn rất lạ mặt, có phải đây là lần đầu tiên đến Hợp Hoan Lâu không?
Dương Khai liếc nhìn Thẩm Phàm Lôi, thấy hắn dường như vẫn còn chưa hồi phục tinh thần, khẽ thở dài, biết là không trông cậy được nào hắn nên khẽ gật đầu nói: - Không sai, đúng là chúng ta tới quý lâu lần đầu tiên, tuy nhiên đã hâm mộ danh tiếng ở đây từ lâu rồi, chuyến này đi qua Hắc Nha Thành, liền cố ý vào xem qua.
- Thì ra là thế. Thiếu phụ kia nghe vậy khẽ gật đầu, vén lọn tóc rủ xuống bên tai, cố ý lộ ra vẻ phong tình, hé môi cười nói: - Hai vị có hài lòng với nơi này không, nếu như hài lòng thiếp sẽ sắp xếp cho hai vị công tử một gian phòng, hai vị công tử thấy sao?
Nàng thấy tu vi của hai người Dương Khai và Thẩm Phàm Lôi đều không yếu, nên nhận định chắc chắn hai người không muốn dừng lại ở trên quảng trường này, do vậy đã chủ động đưa ra đề nghị.
Dĩ nhiên là Dương Khai không có ý kiến gì, lập tức gật đầu, dặn dò nàng đi sắp xếp.
Thiếu phụ kia thưa vâng rồi lập tức dẫn hai người đi qua quảng trường, đến một gian lầu các xinh đẹp ở phía sau.
Cùng lúc đó, trong một gian phòng ở sâu bên trong Hợp Hoan Lâu có hai người một già một trẻ đang ngồi xếp bằng đối diện nhau, lão giả có tu vi Phản Hư nhất tầng cảnh, còn thanh niên cũng có trình độ Thánh Vương tam tầng cảnh.
Lão giả kia thần thái ung dung, không nóng nảy không vội vàng, âm thầm vận chuyển công pháp. Ngược lại, thanh niên ăn mặc gọn gàng kia lại như có tâm sự gì đó, cứ thỉnh thoảng lại nhăn mày nhìn ra bên ngoài.
- Ngọc Hàm, tâm tính của ngươi cần phải ma luyện nhiều hơn. Lão giả kia hé mắt, lạnh nhạt nói.
Thanh niên ngồi đối diện nghe vậy kinh hãi, lộ ra vẻ áy náy, cung kính nói: - Thất gia gia nói đúng, Ngọc Hàm vẫn còn quá non nớt.
Lão giả kia mỉm cười, mở hẳn mắt ra, nhìn thanh niên ở đối diện nói: - Ngươi cũng không cần tự trách bản thân quá, dù sao chuyện này cũng liên quan đến tương lai sau này của ngươi, tâm trạng có hơi bồn chồn cũng phải. Tuy Uông gia chúng ta không phải là một tiểu gia tộc không có chút tiếng tăm gì, nhưng cũng không phải là đại gia tộc, trong những người của thế hệ này ngươi là người có tương lai nhất. Ngươi có thể xin gia nhập Cực Đạo Môn, tu luyện đến Thánh Vương tam tầng cảnh, nếu gặp được cơ duyên, đột phá Phản Hư Cảnh cũng không phải là không có khả năng. Đến lúc đó ngươi sẽ là một trong những trụ cột của Uông gia, mà xuất phát điểm của ngươi cao hơn lão phu rất nhiều, sau này sẽ còn tiến triển xa hơn nhiều so với lão phu.
- Thất gia gia quá khen rồi, Ngọc Hàm có thể có được như ngày hôm nay, toàn bộ đều do gia tộc hao tốn tiền của bồi dưỡng, nhất định sẽ không thẹn với gia tộc.
- Có câu nói này của ngươi ta yên tâm rồi, nếu không phải ngươi mà là một tộc nhân khác đi cầu khẩn lão phu chuyện này, lão phu sẽ không thể đáp ứng. Mặc dù ta đã tìm cách để có được chức vụ quản sự bên trong Hợp Hoan Lâu, nhưng nơi này là sản nghiệp do Khuyết Hợp Tông đứng sau duy trì, hơn nữa còn có vị thành chủ đại nhân kia, nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì không phải là Uông gia chúng ta có thể chống đỡ được đâu.
- Ngọc Hàm hiểu rõ, tuy lần này người mà chúng ta muốn đối phó chỉ là Thánh Vương lưỡng tầng cảnh mà thôi, hơn nữa cũng không trực tiếp ra tay đối với hắn mà chỉ tạo cho hắn một ít tai tiếng mà thôi, cho nên sẽ không có vấn đề gì đâu.
- Nếu không như vậy, làm sao ta có thể đáp ứng để cho ngươi làm liều chứ? Lão giả kia hừ nhẹ một tiếng, ngay sau đó liền thay đổi thái độ, khẽ cười hỏi thăm: - Ngươi xác định cô gái kia thật sự là xuất thân từ Càn Thiên Tông, thế lực lớn như vậy sao?
- Không sai. Thanh niên đối diện dường như đã lấy lại tinh thần, lập tức nói: - Chẳng những xuất thân từ Càn Thiên Tông, mà địa vị của nàng ở trong Càn Thiên Tông cũng không thấp, hơn nữa cũng rất giàu có, ít nhất cũng phải có một triệu thánh tinh!
- Một triệu? Lão giả nghe vậy kinh hãi, ánh mắt hiện lên vẻ tham lam: - Nàng chỉ là một Thánh Vương tam tầng cảnh nhỏ bé, làm sao lại có tài sản khổng lồ như vậy?
- Vận khí của nàng may mắn, lần trước tìm được một mỏ quặng thánh tinh ở trong Lưu Viêm Sa Địa, khai thác ở đó suốt năm tháng trời, ước chừng đào được khoảng gần trăm triệu thánh tinh, sau khi về tới Càn Thiên Tông đã nộp lên cho tông môn phần lớn, nhưng vẫn giữ lại cho bản thân một phần.
- Thì ra là vậy! Sự nghi ngờ trong lòng lão giả kia liền biến mất, trầm ngâm nói: - Nếu vậy thì càng không thể buông tha dễ dàng, ngươi nhất định phải bắt nữ tử này lại, chỉ cần có thể chiếm được trái tim của nàng ta, con đường tu luyện sau này của ngươi sẽ hết sức bằng phẳng, cũng không cần phải buồn phiền vì chuyện tài nguyên nữa.
- Ngọc Hàm cũng nghĩ như vậy, nếu không cũng sẽ không phải ra tay đối phó với tiểu tử họ Dương kia. Con thấy tiểu tử kia đối Thẩm cô nương cũng không thật lòng gì, chỉ cần chuyện nơi này bại lộ, nhất định Thẩm cô nương sẽ không thèm gặp mặt hắn nữa.
- Biện pháp này quả là không tệ, nhưng ngươi có chắc hắn sẽ đến chỗ này không? Lão giả lại hỏi một câu.
Thanh niên kia nghe vậy cười nói: - Không dám chắc chắn tuyệt đối, nhưng tối thiểu cũng nắm chắc đến tám phần mười.
- Nói nghe thử xem... Lão giả kia cảm thấy hứng thú nói.
Thanh niên lập tức giải thích cho hắn nghe, lão giả thỉnh thoảng lại gật đầu, trên mặt hiện ra vẻ khen ngợi.
Đúng lúc này, bên ngoài bỗng nhiên truyền tới một tiếng động nhẹ, ánh mắt của lão giả liền sáng lên, lắng tai nghe ngóng, một lát sau khẽ quát: - Quả nhiên bọn chúng đã tới rồi.
- Thật sao Thanh niên kia mừng rỡ hỏi.
- Đúng vậy! Lão giả nhìn thanh niên cười tủm tỉm, ném cho hắn một vật rồi nói: - Kế hoạch của ngươi không sai, nhưng có thể thực hiện được bước kế tiếp hay không thì phải do chính ngươi làm rồi. Đây là lệnh bài quản sự của lão phu, có lệnh bài này, gặp một số tình huống khẩn cấp sẽ có những người khác phối hợp với ngươi cùng hành động.
Thanh niên nhận lấy lệnh bài, vội vàng dập đầu: - Đa tạ thất gia gia!
...
Trong một gian phòng ở một phía khác của Hợp Hoan Lâu, Dương Khai và Thẩm Phàm Lôi được bố trí tạm thời nghỉ ngơi chỗ này, thiếu phụ dẫn đường đến đây cũng không biết đã đi đâu. Trong gian phòng ngọai trừ Dương Khai và Thẩm Phàm Lôi ra thì không còn ai khác.
Bình linh trà để trên bàn Dương Khai chưa uống một giọt nào, nhưng Thẩm Phàm Lôi thì cứ một ly lại một ly nối tiếp nhau, dường như là đang muốn mượn linh trà để dập tắt ngọn lửa cháy hừng hực trong lòng đi vậy.
Dương Khai chỉ tủm tỉm cười nhìn hắn uống trà.
Một hồi lâu sau, bỗng nhiên Dương Khai lên tiếng: - Thẩm huynh, lần đầu tiên tới chỗ này phải không?
- Ừm... Thẩm Phàm Lôi gật gật đầu, vẻ mặt ngượng ngùng, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Dương Khai nói: - Nhìn Dương huynh quen thuộc như vậy, chẳng lẽ rất có kinh nghiệm đối với chuyện này phải không?
- Nói bậy! Dương Khai sa sầm nét mặt, nói: - Ta cũng mới tới lần đầu tiên.
- Ha ha... Thẩm Phàm Lôi cười khan một tiếng, cũng không biết có tin hay không.
Dương Khai chợt nhìn Thẩm Phàm Lôi đầy thâm ý nói: - Thẩm huynh cũng sẽ không tự nhiên mà cố ý dẫn ta tới nơi như thế này chứ, có phải có lý do gì hay không? Xin nói rõ.
Thẩm Phàm Lôi cười khổ nói: - Dương huynh đã nhìn ra rồi phải không?
- Chỉ đoán được sơ sơ mà thôi. Dương Khai không nói rõ ý kiến.
- Nếu vậy, Thẩm mỗ cũng không giả bộ nữa. Thẩm Phàm Lôi hít một hơi lấy lại bình tĩnh rồi nói: - Dương huynh nghĩ chúng ta đến chỗ này chỉ đơn thuần là mua vui thôi sao?
- Chẳng lẽ không đúng sao? Dương Khai cau mày hỏi.
- Tất nhiên là không, nếu như chỉ mua vui thì trong Hắc Nha Thành vẫn còn mấy nơi nữa, không cần thiết phải cố ý tới đây làm gì. Sau khi nói mấy câu, Thẩm Phàm Lôi đã khôi phục lại bình tĩnh, dù sao cũng một võ giả Thánh Vương Cảnh, khả năng kiềm chế cảm xúc ít nhiều vẫn phải có.
- Vậy sao? Nơi này có điều gì đặc biệt mà hấp dẫn Thẩm huynh như vậy? Dương Khai nghi ngờ hỏi.
- Thật ra cũng không có gì là bí mật, những ai đã biết Hợp Hoan Lâu, khi tới đây đều có cùng mục đích như Thẩm mỗ. Nơi này tuy rằng phần lớn là làm ăn dựa vào mua vui về thể xác, nhưng cũng có một bộ phận được huấn luyện nghiêm chỉnh, đó là những nữ nhân chỉ chuyên tu luyện một loại công pháp rất kỳ lạ - công pháp song tu, công pháp này rất dễ đột phá bình cảnh!
- Công pháp song tu, đột phá bình cảnh sao?
Hai mắt Dương Khai sáng ngời, lập tức hiểu rõ mục đích Thẩm Phàm Lôi muốn tới nơi này làm gì.
- Không sai. Thẩm Phàm Lôi khẽ gật đầu: - Vốn lần trước ta muốn mượn trợ Lôi Trì đột phá bình cảnh trước mắt, nhưng lại bị Ngân Tiêu Lôi Thú cản trở, thất bại trong gang tấc, nhưng ta cũng đã ngâm ở Lôi Trì được mấy ngày, cảm giác chỉ còn một bước cuối cùng là vượt qua bình cảnh. Một bước này nếu như chỉ trông vào khổ tu, cũng không biết đến khi nào mới thành công, cho nên ta liền nghĩ đi tới nơi này để thử một lần. Nếu như may mắn thành công ta sẽ tiết kiệm được rất nhiều công sức và linh dược, còn nếu không thành công cũng không sao, cũng lắm thì sau khi trở về tông môn lại tiếp tục kiên trì tu luyện.
- Thì ra là như vậy.
Dương Khai lập tức sáng tỏ, hắn luôn cảm thấy kỳ quái, không hiểu sao Thẩm Phàm Lôi mới chỉ bị hai tỳ nữ nhìn chằm chằm vào thôi đã hết sức căng thẳng, dễ xấu hổ như vậy lại còn mặt dày chạy đến nơi này, thì ra là muốn đột phá bình cảnh, nói vậy còn có thể hiểu được.
- Không biết Thẩm huynh đã tìm hiểu phương pháp này chưa? Dương Khai làm ra vẻ như vô tình hỏi.
- À, là Uông sư huynh nói cho ta biết, sáng nay lúc ta và huynh ấy đang bàn luận về vấn đề bình cảnh, hắn liền nói cho ta biết ở Hắc Nha Thành có một nơi bí ẩn như ở đây. Ta vốn định tìm Uông sư huynh rủ đi cùng, đáng tiếc sư huynh đã đi mất, ta chỉ có thể mời Dương huynh đi theo để tăng thêm can đảm, xin Dương huynh chớ trách. Thẩm Phàm Lôi áy náy nói. Dương Khai thấy cảnh này mắt trợn tròn, thầm nghĩ Thẩm Phàm Lôi dẫn mình đến cái nơi đúng như mình nghĩ mà.
Nơi này chẳng khác gì kỹ viện ở trong các thành trì cả!
Chỉ có điều nơi này so với kỹ viện cao cấp hơn rất nhiều, bởi vì người ra vào nơi này đều là võ giả, hơn nữa các cô gái cũng đồng dạng đều là võ giả. Dương Khai dùng thần niệm quét qua xung quanh cũng không thấy có cô gái nào tu vi thấp hơn Chân Nguyên Cảnh cả, nhưng thực lực các nàng cũng không quá cao, cao nhất cũng chỉ là Thần Du Cảnh tam, tứ tầng cảnh mà thôi.
Mà tu vi của những nam nhân mua vui ở chỗ này cũng vậy, cao nhất không quá Nhập Thánh Cảnh, so với những cô gái kia thì cảnh giới tu vi cũng chỉ cao hơn một bậc mà thôi.
Thẩm Phàm Lôi không ngờ lại cảm thấy hứng thú đối với nơi này, khiến Dương Khai rất ngoài ý muốn.
Quay đầu lại nhìn hắn, Dương Khai không khỏi hết sức buồn cười.
Giờ phút này hồn phách Thẩm Phàm Lôi như bay lên mây vậy, miệng hắn há thật to, mắt nhìn chòng chọc vào cảnh tượng khiêu gợi trước mắt, dường như cảnh tượng ở đây đập vào mắt đã khiến cho hắn mất đi năng lực hành động và suy nghĩ, sắc mặt đỏ bừng lên.
Dương Khai khẽ lắc đầu, đang muốn gọi cho hắn tỉnh lại thì một thiếu phụ ăn mặc như thiếu nữ chợt đi tới trước mặt. Thiếu phụ này mặt đẹp như hoa, mắt sáng như sao, bộ ngực cao vút, vòng eo thon thả, thướt tha đi tới trước mặt hai người thi lễ rồi chân thành nói: - Thiếp thân bái kiến hai vị công tử.
Khi nói chuyện, không biết nàng vô tình hay cố ý liếc nhìn sang Thẩm Phàm Lôi, thấy bộ dáng của hắn như vậy liền che miệng cười trộm.
Tuy nhiên đây cũng không phải lần đầu tiên nàng thấy chuyện như vậy, cho nên cũng không quá để ý, mà chỉ nói: - Hai vị công tử nhìn rất lạ mặt, có phải đây là lần đầu tiên đến Hợp Hoan Lâu không?
Dương Khai liếc nhìn Thẩm Phàm Lôi, thấy hắn dường như vẫn còn chưa hồi phục tinh thần, khẽ thở dài, biết là không trông cậy được nào hắn nên khẽ gật đầu nói: - Không sai, đúng là chúng ta tới quý lâu lần đầu tiên, tuy nhiên đã hâm mộ danh tiếng ở đây từ lâu rồi, chuyến này đi qua Hắc Nha Thành, liền cố ý vào xem qua.
- Thì ra là thế. Thiếu phụ kia nghe vậy khẽ gật đầu, vén lọn tóc rủ xuống bên tai, cố ý lộ ra vẻ phong tình, hé môi cười nói: - Hai vị có hài lòng với nơi này không, nếu như hài lòng thiếp sẽ sắp xếp cho hai vị công tử một gian phòng, hai vị công tử thấy sao?
Nàng thấy tu vi của hai người Dương Khai và Thẩm Phàm Lôi đều không yếu, nên nhận định chắc chắn hai người không muốn dừng lại ở trên quảng trường này, do vậy đã chủ động đưa ra đề nghị.
Dĩ nhiên là Dương Khai không có ý kiến gì, lập tức gật đầu, dặn dò nàng đi sắp xếp.
Thiếu phụ kia thưa vâng rồi lập tức dẫn hai người đi qua quảng trường, đến một gian lầu các xinh đẹp ở phía sau.
Cùng lúc đó, trong một gian phòng ở sâu bên trong Hợp Hoan Lâu có hai người một già một trẻ đang ngồi xếp bằng đối diện nhau, lão giả có tu vi Phản Hư nhất tầng cảnh, còn thanh niên cũng có trình độ Thánh Vương tam tầng cảnh.
Lão giả kia thần thái ung dung, không nóng nảy không vội vàng, âm thầm vận chuyển công pháp. Ngược lại, thanh niên ăn mặc gọn gàng kia lại như có tâm sự gì đó, cứ thỉnh thoảng lại nhăn mày nhìn ra bên ngoài.
- Ngọc Hàm, tâm tính của ngươi cần phải ma luyện nhiều hơn. Lão giả kia hé mắt, lạnh nhạt nói.
Thanh niên ngồi đối diện nghe vậy kinh hãi, lộ ra vẻ áy náy, cung kính nói: - Thất gia gia nói đúng, Ngọc Hàm vẫn còn quá non nớt.
Lão giả kia mỉm cười, mở hẳn mắt ra, nhìn thanh niên ở đối diện nói: - Ngươi cũng không cần tự trách bản thân quá, dù sao chuyện này cũng liên quan đến tương lai sau này của ngươi, tâm trạng có hơi bồn chồn cũng phải. Tuy Uông gia chúng ta không phải là một tiểu gia tộc không có chút tiếng tăm gì, nhưng cũng không phải là đại gia tộc, trong những người của thế hệ này ngươi là người có tương lai nhất. Ngươi có thể xin gia nhập Cực Đạo Môn, tu luyện đến Thánh Vương tam tầng cảnh, nếu gặp được cơ duyên, đột phá Phản Hư Cảnh cũng không phải là không có khả năng. Đến lúc đó ngươi sẽ là một trong những trụ cột của Uông gia, mà xuất phát điểm của ngươi cao hơn lão phu rất nhiều, sau này sẽ còn tiến triển xa hơn nhiều so với lão phu.
- Thất gia gia quá khen rồi, Ngọc Hàm có thể có được như ngày hôm nay, toàn bộ đều do gia tộc hao tốn tiền của bồi dưỡng, nhất định sẽ không thẹn với gia tộc.
- Có câu nói này của ngươi ta yên tâm rồi, nếu không phải ngươi mà là một tộc nhân khác đi cầu khẩn lão phu chuyện này, lão phu sẽ không thể đáp ứng. Mặc dù ta đã tìm cách để có được chức vụ quản sự bên trong Hợp Hoan Lâu, nhưng nơi này là sản nghiệp do Khuyết Hợp Tông đứng sau duy trì, hơn nữa còn có vị thành chủ đại nhân kia, nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì không phải là Uông gia chúng ta có thể chống đỡ được đâu.
- Ngọc Hàm hiểu rõ, tuy lần này người mà chúng ta muốn đối phó chỉ là Thánh Vương lưỡng tầng cảnh mà thôi, hơn nữa cũng không trực tiếp ra tay đối với hắn mà chỉ tạo cho hắn một ít tai tiếng mà thôi, cho nên sẽ không có vấn đề gì đâu.
- Nếu không như vậy, làm sao ta có thể đáp ứng để cho ngươi làm liều chứ? Lão giả kia hừ nhẹ một tiếng, ngay sau đó liền thay đổi thái độ, khẽ cười hỏi thăm: - Ngươi xác định cô gái kia thật sự là xuất thân từ Càn Thiên Tông, thế lực lớn như vậy sao?
- Không sai. Thanh niên đối diện dường như đã lấy lại tinh thần, lập tức nói: - Chẳng những xuất thân từ Càn Thiên Tông, mà địa vị của nàng ở trong Càn Thiên Tông cũng không thấp, hơn nữa cũng rất giàu có, ít nhất cũng phải có một triệu thánh tinh!
- Một triệu? Lão giả nghe vậy kinh hãi, ánh mắt hiện lên vẻ tham lam: - Nàng chỉ là một Thánh Vương tam tầng cảnh nhỏ bé, làm sao lại có tài sản khổng lồ như vậy?
- Vận khí của nàng may mắn, lần trước tìm được một mỏ quặng thánh tinh ở trong Lưu Viêm Sa Địa, khai thác ở đó suốt năm tháng trời, ước chừng đào được khoảng gần trăm triệu thánh tinh, sau khi về tới Càn Thiên Tông đã nộp lên cho tông môn phần lớn, nhưng vẫn giữ lại cho bản thân một phần.
- Thì ra là vậy! Sự nghi ngờ trong lòng lão giả kia liền biến mất, trầm ngâm nói: - Nếu vậy thì càng không thể buông tha dễ dàng, ngươi nhất định phải bắt nữ tử này lại, chỉ cần có thể chiếm được trái tim của nàng ta, con đường tu luyện sau này của ngươi sẽ hết sức bằng phẳng, cũng không cần phải buồn phiền vì chuyện tài nguyên nữa.
- Ngọc Hàm cũng nghĩ như vậy, nếu không cũng sẽ không phải ra tay đối phó với tiểu tử họ Dương kia. Con thấy tiểu tử kia đối Thẩm cô nương cũng không thật lòng gì, chỉ cần chuyện nơi này bại lộ, nhất định Thẩm cô nương sẽ không thèm gặp mặt hắn nữa.
- Biện pháp này quả là không tệ, nhưng ngươi có chắc hắn sẽ đến chỗ này không? Lão giả lại hỏi một câu.
Thanh niên kia nghe vậy cười nói: - Không dám chắc chắn tuyệt đối, nhưng tối thiểu cũng nắm chắc đến tám phần mười.
- Nói nghe thử xem... Lão giả kia cảm thấy hứng thú nói.
Thanh niên lập tức giải thích cho hắn nghe, lão giả thỉnh thoảng lại gật đầu, trên mặt hiện ra vẻ khen ngợi.
Đúng lúc này, bên ngoài bỗng nhiên truyền tới một tiếng động nhẹ, ánh mắt của lão giả liền sáng lên, lắng tai nghe ngóng, một lát sau khẽ quát: - Quả nhiên bọn chúng đã tới rồi.
- Thật sao Thanh niên kia mừng rỡ hỏi.
- Đúng vậy! Lão giả nhìn thanh niên cười tủm tỉm, ném cho hắn một vật rồi nói: - Kế hoạch của ngươi không sai, nhưng có thể thực hiện được bước kế tiếp hay không thì phải do chính ngươi làm rồi. Đây là lệnh bài quản sự của lão phu, có lệnh bài này, gặp một số tình huống khẩn cấp sẽ có những người khác phối hợp với ngươi cùng hành động.
Thanh niên nhận lấy lệnh bài, vội vàng dập đầu: - Đa tạ thất gia gia!
...
Trong một gian phòng ở một phía khác của Hợp Hoan Lâu, Dương Khai và Thẩm Phàm Lôi được bố trí tạm thời nghỉ ngơi chỗ này, thiếu phụ dẫn đường đến đây cũng không biết đã đi đâu. Trong gian phòng ngọai trừ Dương Khai và Thẩm Phàm Lôi ra thì không còn ai khác.
Bình linh trà để trên bàn Dương Khai chưa uống một giọt nào, nhưng Thẩm Phàm Lôi thì cứ một ly lại một ly nối tiếp nhau, dường như là đang muốn mượn linh trà để dập tắt ngọn lửa cháy hừng hực trong lòng đi vậy.
Dương Khai chỉ tủm tỉm cười nhìn hắn uống trà.
Một hồi lâu sau, bỗng nhiên Dương Khai lên tiếng: - Thẩm huynh, lần đầu tiên tới chỗ này phải không?
- Ừm... Thẩm Phàm Lôi gật gật đầu, vẻ mặt ngượng ngùng, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Dương Khai nói: - Nhìn Dương huynh quen thuộc như vậy, chẳng lẽ rất có kinh nghiệm đối với chuyện này phải không?
- Nói bậy! Dương Khai sa sầm nét mặt, nói: - Ta cũng mới tới lần đầu tiên.
- Ha ha... Thẩm Phàm Lôi cười khan một tiếng, cũng không biết có tin hay không.
Dương Khai chợt nhìn Thẩm Phàm Lôi đầy thâm ý nói: - Thẩm huynh cũng sẽ không tự nhiên mà cố ý dẫn ta tới nơi như thế này chứ, có phải có lý do gì hay không? Xin nói rõ.
Thẩm Phàm Lôi cười khổ nói: - Dương huynh đã nhìn ra rồi phải không?
- Chỉ đoán được sơ sơ mà thôi. Dương Khai không nói rõ ý kiến.
- Nếu vậy, Thẩm mỗ cũng không giả bộ nữa. Thẩm Phàm Lôi hít một hơi lấy lại bình tĩnh rồi nói: - Dương huynh nghĩ chúng ta đến chỗ này chỉ đơn thuần là mua vui thôi sao?
- Chẳng lẽ không đúng sao? Dương Khai cau mày hỏi.
- Tất nhiên là không, nếu như chỉ mua vui thì trong Hắc Nha Thành vẫn còn mấy nơi nữa, không cần thiết phải cố ý tới đây làm gì. Sau khi nói mấy câu, Thẩm Phàm Lôi đã khôi phục lại bình tĩnh, dù sao cũng một võ giả Thánh Vương Cảnh, khả năng kiềm chế cảm xúc ít nhiều vẫn phải có.
- Vậy sao? Nơi này có điều gì đặc biệt mà hấp dẫn Thẩm huynh như vậy? Dương Khai nghi ngờ hỏi.
- Thật ra cũng không có gì là bí mật, những ai đã biết Hợp Hoan Lâu, khi tới đây đều có cùng mục đích như Thẩm mỗ. Nơi này tuy rằng phần lớn là làm ăn dựa vào mua vui về thể xác, nhưng cũng có một bộ phận được huấn luyện nghiêm chỉnh, đó là những nữ nhân chỉ chuyên tu luyện một loại công pháp rất kỳ lạ - công pháp song tu, công pháp này rất dễ đột phá bình cảnh!
- Công pháp song tu, đột phá bình cảnh sao?
Hai mắt Dương Khai sáng ngời, lập tức hiểu rõ mục đích Thẩm Phàm Lôi muốn tới nơi này làm gì.
- Không sai. Thẩm Phàm Lôi khẽ gật đầu: - Vốn lần trước ta muốn mượn trợ Lôi Trì đột phá bình cảnh trước mắt, nhưng lại bị Ngân Tiêu Lôi Thú cản trở, thất bại trong gang tấc, nhưng ta cũng đã ngâm ở Lôi Trì được mấy ngày, cảm giác chỉ còn một bước cuối cùng là vượt qua bình cảnh. Một bước này nếu như chỉ trông vào khổ tu, cũng không biết đến khi nào mới thành công, cho nên ta liền nghĩ đi tới nơi này để thử một lần. Nếu như may mắn thành công ta sẽ tiết kiệm được rất nhiều công sức và linh dược, còn nếu không thành công cũng không sao, cũng lắm thì sau khi trở về tông môn lại tiếp tục kiên trì tu luyện.
- Thì ra là như vậy.
Dương Khai lập tức sáng tỏ, hắn luôn cảm thấy kỳ quái, không hiểu sao Thẩm Phàm Lôi mới chỉ bị hai tỳ nữ nhìn chằm chằm vào thôi đã hết sức căng thẳng, dễ xấu hổ như vậy lại còn mặt dày chạy đến nơi này, thì ra là muốn đột phá bình cảnh, nói vậy còn có thể hiểu được.
- Không biết Thẩm huynh đã tìm hiểu phương pháp này chưa? Dương Khai làm ra vẻ như vô tình hỏi.
- À, là Uông sư huynh nói cho ta biết, sáng nay lúc ta và huynh ấy đang bàn luận về vấn đề bình cảnh, hắn liền nói cho ta biết ở Hắc Nha Thành có một nơi bí ẩn như ở đây. Ta vốn định tìm Uông sư huynh rủ đi cùng, đáng tiếc sư huynh đã đi mất, ta chỉ có thể mời Dương huynh đi theo để tăng thêm can đảm, xin Dương huynh chớ trách. Thẩm Phàm Lôi áy náy nói.