Vũ Luyện Điên Phong (Võ Luyện Đỉnh Phong)

Chương 1249: Khối Tinh Đế Lệnh thứ hai.




Lôi Thú gầm lên, mây xanh trên trời như bị thứ gì dẫn dắt, cuộn trào di chuyển, sau đó mọi người trợn mắt há mồm nhìn thấy mây xanh biến thành hình cái phiễu, điên cuồng trút xuống người Ngân Tiêu Lôi Thú.

Trước sau không quá ba nhịp thở, một mảnh mây xanh bao phủ trên không trung liền biến mất, toàn bộ đều bị Ngân Tiêu Lôi Thú hút vào người.

Dương Khai thấy vậy, ánh mắt co rút, lông tơ toàn thân dựng thẳng. Tuy rằng nhìn Ngân Tiêu Lôi Thú không có biến hóa, nhưng hắn mơ hồ cảm nhận được khí tức nguy hiểm từ đối phương.

Đúng lúc này, hai người Uông Ngọc Hàm cùng Thẩm Phàm Lôi vốn thấy Ngân Tiêu Lôi Thú không động đậy, liền muốn xông lên đánh chết. Vừa đến trước mặt yêu thú, chưa kịp thi triển sát chiêu gì, Ngân Tiêu Lôi Thú bỗng nhiên dùng con mắt khổng lồ liếc bọn họ, ánh mắt toát ra giễu cợt khinh thường nhân tính hóa.

Ngay sau đó, uy áp khủng bố bùng nổ trên người Ngân Tiêu Lôi Thú, giống như hấp thu mây xanh, làm cho thực lực của nó tăng vọt.

Đến lúc này, Uông Ngọc Hàm mới cảm thấy không ổn, quát khẽ: - Không xong!

Thân hình xoay chuyển, trong người bắn ra những chiếc khiên năng lượng màu đỏ to cỡ bàn tay, bảo vệ dày đặc quanh người. Thẩm Phàm Lôi cũng ý thức được không ổn, quanh người lóe lên sấm sét, như khoác chiến giáp sét, nhìn rất uy mãnh.

Nhưng Ngân Tiêu Lôi Thú lại coi như không thấy, người lóe lên, hóa thành tia sét biến mất tại chỗ. Ngay sau đó, Uông Ngọc Hàm rên rỉ cùng Thẩm Phàm Lôi rống giận đồng thời vang lên, hai người bị trọng thương, từ trên không bị đánh xuống.

Vô số khiên năng lượng quanh người Uông Ngọc Hàm nổ thành bụi phấn, chiến giáp sấm sét của Thẩm Phàm Lôi cũng mờ đi. Có thể thấy rõ ràng, sắc mặt hai người đều tái nhợt, phun máu, bị thương không nhẹ.

Biến cố này chỉ diễn ra trong chớp nhoáng, Thẩm Thi Đào cùng Lục Oánh đang muốn rục rịch thấy thế, mặt hoa biến sắc, kinh hô lên. Vốn muốn chuẩn bị ra tay cũng bị dập tắt, đều xông lên đón lấy một người, kiểm tra thương thế của bọn họ.

Ngân Tiêu Lôi Thú chợt biến mất cũng lại hiện thân, lần này nó lạnh băng liếc Dương Viêm đang thi triển thủ đoạn rút lấy Lôi Dịch, trong mắt toát ra một tia giận dữ, thân thể chợt lóe, lại biến mất.

Thực lực của nó quả nhiên vì hút lấy mây xanh mà tăng lên diện rộng.

Dương Viêm đứng yên tại chỗ, nhưng bản năng vẫn nhận ra một tia nguy hiểm, bên ngoài người lóe lên hào quang đỏ, lập tức hình thành một tầng phòng hộ. Ngay khi vừa xuất hiện, nó liền vỡ nát, trong hư không cái bóng Ngân Tiêu Lôi Thú như ẩn như hiện, tốc độ nhanh đến mức Dương Viêm không thấy được.

Sắc mặt của nàng trắng nhợt, nhưng nhành chóng bình tĩnh lại.

Ngay khi Ngân Tiêu Lôi Thú chuẩn bị hạ sát thủ với nàng, Dương Khai xuất hiện trước mặt Dương Viêm, vươn nắm đấm bao phủ Ma diệm, một quyền đánh vào hư không.

Tiếng nổ ầm thật lớn, sóng khí lan tỏa, Dương Khai không khỏi bay ngược lại, thuận thế đứng lại bên cạnh Dương Viêm. Ngân Tiêu Lôi Thú biến mất cũng gầm lên hiện ra, dường như cũng không đứng vững, thân thể to lớn đùng đùng lùi lại, bốn móng vuốt to khỏe cào vào không trung như cắt ra những đường thấy được bằng mắt thường.

Vừa đứng vững, nó liền rống lớn, trong miệng lập tức hình thành quả cầu sét, đầu vung lên, quả cầu sét bắn về phía Dương Khai.

Dương Khai nghiêm mặt, ngón tay bắn ra tơ vàng, nháy mắt hóa thành lưới vàng bao trùm, phủ lấy quả cầu sét, cắt xét lung tung. Quả cầu sét còn chưa đến gần, đã bị ngoại lực làm co nổ tung, vô số tia sét nhỏ trào ra, tiêu tán mất.

Tơ vàng xuyên qua khu vực tia sét lan tỏa, trực tiếp ập tới trước mặt Ngân Tiêu Lôi Thú, sắc bén như kiếm đâm vào thân mình nó.

Tiếng vang nhỏ truyền ra, ngoài người Ngân Tiêu Lôi Thú toát ra tia lửa chói mắt, tơ vàng cực kỳ sắc bén lại không thể xuyên thủng thân thể nó, mà bị vảy bao phủ bên ngoài ngăn cản, chỉ đi sâu ba tấc liền không còn sức.

Dương Khai như đã sớm liệu trước, lạnh lùng nhin Ngân Tiêu Lôi Thú, trong mắt bỗng hiện ra hoa sen ngậm nở. Ngân Tiêu Lôi Thú này rất bất phàm, hơn nữa tu vi còn cao hơn Dương Khai cả mảng lớn, hắn muốn tốc chiến tốc thắng, chỉ có thể vận dụng đòn sát thủ.

Ngân Tiêu Lôi Thú vừa nhìn thấy hoa sen, bản năng lại cảm giác được nguy hiểm, trong mắt toát ra hoảng loạn, căn bản không dám nhìn Dương Khai, thân hình lóe lên liền nhào vào trong Lôi Trì.

Lôi Trì nổi sóng, lại khôi phục bình tĩnh.

Nó không đánh mà chạy, làm Dương Khai rất kinh ngạc.

Tuy nhiên Dương Khai cũng không khỏi thở phào, nói thật, hắn thật không muốn tử chiến với Ngân Tiêu Lôi Thú. Nếu đối phương biết khó mà lui, vậy đúng là kết quả hắn muốn, nếu là bình thường, Dương Khai sẽ không cho con Lôi Thú bậc chín này chạy đi.

Thẩm Thi Đào cùng Lục Oánh vừa đỡ lấy hai người Uông Ngọc Hàm cùng Thẩm Phàm Lôi bị thương, lại nhìn sang bên này, phát hiện Ngân Tiêu Lôi Thú hoảng loạn bỏ chạy, làm cho bọn họ trợn mắt há mồm, căn bản không biết Dương Khai đã làm gì, lại hù dọa yêu thú rút lui.

Hai mặt nhìn nhau, đều kinh nghi không thôi.

Lúc này, Dương Viêm lén lút đưa cho Dương Khai một món, sau đó nhỏ giọng nói mấy câu bên tai.

Dương Khai nghe vậy, như có suy nghĩ liếc sắc mặt tái nhợt của Uông Ngọc Hàm, khóe miệng nhếch lên, toát ra mỉm cười. Uông Ngọc Hàm bị hắn nhìn mà không hiểu ra sao, cũng không có ý sợ hãi, ngược lại sắc mặt âm trầm đối đầu Dương Khai.

- Dương tiểu ca... Thẩm Thi Đào chậm chậm đi sang bên này, sợ hãi nhìn Lôi Trì, hỏi: - Có phải Ngân Tiêu Lôi Thú bị thương rồi?

- Không rõ, nhưng nó chủ động rút lui.

Thẩm Thi Đào ngạc nhiên, sau đó cười khổ: - Xem ra quả nhiên Dương tiểu ca quá mạnh, ngay cả Ngân Tiêu Lôi Thú cũng sợ hãi bỏ chạy, là thiếp thân đánh giá thấp ngươi.

- Thẩm cô nương quá lời, nó bỏ chạy không phải công lao của tôi, nguyên nhân là Uông huynh cùng lệnh đệ, chỉ sợ yêu thú kia biết không phải đối thủ của các người, cho nên biết khó mà lui. Dương Khai nhàn nhạt đáp, không có ý ôm hết công lao.

- Không sai! Uông Ngọc Hàm không khách khí tiếp lời. - Xem nó vừa rồi, hẳn là thi triển bí thuật gì, mới làm cho thực lực tăng lên, nhưng mà bí thuật này phải trả giá rất đắt. Mà nó vừa lên cấp chín không lâu, sợ là không áp chế được lực cắn trả, cho nên mới chủ động rút lui.

Vừa nghe hắn nói thế, mấy người khác như đều hiểu ra, hồi lâu không ai nói gì, xem như thầm chấp nhận suy đoán của Uông Ngọc Hàm.

- Uông huynh thật là hiểu biết tình huống của yêu thú này. Bỗng nhiên Dương Khai cười hì hì nói.

- Cái gì? Uông Ngọc Hàm nhướng mày.

- Không có gì. Dương Khai phất tay, quay sang Thẩm Thi Đào: - Thẩm cô nương, nếu bên này không có chuyện, vậy tôi cáo từ trước.

- Cậu muốn đi đâu?

Thẩm Thi Đào hỏi.

- Tự nhiên là rời khỏi nơi này. Dương Khai thuận miệng đáp, lại thấy Thẩm Thi Đào như cười như không nhìn mình, sắc mặt ngượng ngùng, cười ha ha nói: - Lần trước tách khỏi các người, chúng tôi bị lạc đường rất lâu, nhưng cuối cùng bây giờ cũng tìm đúng hướng, sẽ không lạc đường nữa.

Dù sao lần trước Dương Khai cũng nói với nàng sẽ rời khỏi đây, nhưng đã nhiều ngày qua, vẫn còn ở trong này, hiển nhiên là lần trước nói dối.

Thẩm Thi Đào cũng không có ý truy cứu, mà nhìn sang những người khác: - Chúng ta cũng rời khỏi đây.

- Nhưng sư đệ còn chưa tu luyện bí thuật thành công mà. Uông Ngọc Hàm sửng sốt, theo bản năng không muốn đi cùng Dương Khai, vừa rồi một câu không đầu đuôi của đối phương quả thật làm hắn cảnh giác, không biết có phải đối phương đã phát hiện điều gì.

- Trong này đã có một con Ngân Tiêu Lôi Thú bậc chín, tự nhiên không thể tiếp tục tu luyện, lần này có thể thoát nạn là chúng ta may mắn, nếu còn ở lại...

- Nhưng rõ ràng Ngân Tiêu Lôi Thú đã bị thương, với thực lực của chúng ta thì chưa chắc không bắt được nó. Cho đến lúc này, Uông Ngọc Hàm vẫn còn tưởng nhớ Ngân Tiêu Lôi Thú.

Nghe hắn nói vậy, Thẩm Thi Đào rõ ràng có chút động lòng, nhưng nàng vẫn quay sang nhìn Dương Khai:

- Dương tiểu ca, ý cậu thế nào? Cậu cảm thấy nếu chúng ta ở lại, có thể đánh chết được Ngân Tiêu Lôi Thú?

Dương Khai khẽ cau mày, hắn đã nhìn ra Thẩm Thi Đào nhìn như đang hỏi ý kiến của mình, kỳ thật là mời mình ở lại cùng hành động. Nếu mình gia nhập liên minh, nói không chừng nàng sẽ ở lại đối phó Lôi Thú, dù sao theo họ nghĩ thì Ngân Tiêu Lôi Thú quả thật bị bí thuật cắn trả không nhẹ, chỉ cần nghĩ cách đẩy nó ra khỏi Lôi Trì, chưa chắc sẽ không giết được nó.

Hiểu ra điều này, Dương Khai liền lắc đầu: - Có đánh chết được nó hay không thì tôi không biết, nhưng không thể ở lại đây lâu, có thể sẽ xảy ra chuyện bất ngờ khác. Thẩm cô nương nếu tin vào Dương mỗ, vậy mau rời khỏi đây.

Hắn không nói ra chuyện Thi huyệt, cho nên nghe như cố làm ra vẻ huyền bí.

Uông Ngọc Hàm liền không thích, đang muốn nói, Thẩm Thi Đào liền gật đầu: - Nếu Dương tiểu ca nói vậy, chúng ta mau rời khỏi đây. Phàm Lôi, bí thuật của đệ cũng không phải đến Lôi Trì mới tu luyện được, tìm linh đan thuộc tính lôi cũng có thể, chỉ là hiệu quả kém chút mà thôi. Chờ đến Hắc Nha Thành, tỷ giúp đệ thu mua.

Nàng dường như rất tin tưởng vào suy đoán của Dương Khai.

- Được. Thẩm Phàm Lôi không có ý kiến, tự nhiên là tuân theo ý của chị mình.

Thẩm Thi Đào thế mới cười hì hì nhìn sang Dương Khai:

- Nếu vậy, chúng ta cùng rời cốc, trên đường cũng có thể chiếu cố nhau.

Dương Khai tự nhiên không làm mất mặt nàng, lập tức gật đầu, tuy rằng Uông Ngọc Hàm không muốn, nhưng một mình lẻ loi, đành phải nhắm mắt chấp nhận.

Vì vậy một đoàn 6 người cùng nhau đi ra khỏi Táng Hùng Cốc. Lôi Thú gầm lên, mây xanh trên trời như bị thứ gì dẫn dắt, cuộn trào di chuyển, sau đó mọi người trợn mắt há mồm nhìn thấy mây xanh biến thành hình cái phiễu, điên cuồng trút xuống người Ngân Tiêu Lôi Thú.

Trước sau không quá ba nhịp thở, một mảnh mây xanh bao phủ trên không trung liền biến mất, toàn bộ đều bị Ngân Tiêu Lôi Thú hút vào người.

Dương Khai thấy vậy, ánh mắt co rút, lông tơ toàn thân dựng thẳng. Tuy rằng nhìn Ngân Tiêu Lôi Thú không có biến hóa, nhưng hắn mơ hồ cảm nhận được khí tức nguy hiểm từ đối phương.

Đúng lúc này, hai người Uông Ngọc Hàm cùng Thẩm Phàm Lôi vốn thấy Ngân Tiêu Lôi Thú không động đậy, liền muốn xông lên đánh chết. Vừa đến trước mặt yêu thú, chưa kịp thi triển sát chiêu gì, Ngân Tiêu Lôi Thú bỗng nhiên dùng con mắt khổng lồ liếc bọn họ, ánh mắt toát ra giễu cợt khinh thường nhân tính hóa.

Ngay sau đó, uy áp khủng bố bùng nổ trên người Ngân Tiêu Lôi Thú, giống như hấp thu mây xanh, làm cho thực lực của nó tăng vọt.

Đến lúc này, Uông Ngọc Hàm mới cảm thấy không ổn, quát khẽ: - Không xong!

Thân hình xoay chuyển, trong người bắn ra những chiếc khiên năng lượng màu đỏ to cỡ bàn tay, bảo vệ dày đặc quanh người. Thẩm Phàm Lôi cũng ý thức được không ổn, quanh người lóe lên sấm sét, như khoác chiến giáp sét, nhìn rất uy mãnh.

Nhưng Ngân Tiêu Lôi Thú lại coi như không thấy, người lóe lên, hóa thành tia sét biến mất tại chỗ. Ngay sau đó, Uông Ngọc Hàm rên rỉ cùng Thẩm Phàm Lôi rống giận đồng thời vang lên, hai người bị trọng thương, từ trên không bị đánh xuống.

Vô số khiên năng lượng quanh người Uông Ngọc Hàm nổ thành bụi phấn, chiến giáp sấm sét của Thẩm Phàm Lôi cũng mờ đi. Có thể thấy rõ ràng, sắc mặt hai người đều tái nhợt, phun máu, bị thương không nhẹ.

Biến cố này chỉ diễn ra trong chớp nhoáng, Thẩm Thi Đào cùng Lục Oánh đang muốn rục rịch thấy thế, mặt hoa biến sắc, kinh hô lên. Vốn muốn chuẩn bị ra tay cũng bị dập tắt, đều xông lên đón lấy một người, kiểm tra thương thế của bọn họ.

Ngân Tiêu Lôi Thú chợt biến mất cũng lại hiện thân, lần này nó lạnh băng liếc Dương Viêm đang thi triển thủ đoạn rút lấy Lôi Dịch, trong mắt toát ra một tia giận dữ, thân thể chợt lóe, lại biến mất.

Thực lực của nó quả nhiên vì hút lấy mây xanh mà tăng lên diện rộng.

Dương Viêm đứng yên tại chỗ, nhưng bản năng vẫn nhận ra một tia nguy hiểm, bên ngoài người lóe lên hào quang đỏ, lập tức hình thành một tầng phòng hộ. Ngay khi vừa xuất hiện, nó liền vỡ nát, trong hư không cái bóng Ngân Tiêu Lôi Thú như ẩn như hiện, tốc độ nhanh đến mức Dương Viêm không thấy được.

Sắc mặt của nàng trắng nhợt, nhưng nhành chóng bình tĩnh lại.

Ngay khi Ngân Tiêu Lôi Thú chuẩn bị hạ sát thủ với nàng, Dương Khai xuất hiện trước mặt Dương Viêm, vươn nắm đấm bao phủ Ma diệm, một quyền đánh vào hư không.

Tiếng nổ ầm thật lớn, sóng khí lan tỏa, Dương Khai không khỏi bay ngược lại, thuận thế đứng lại bên cạnh Dương Viêm. Ngân Tiêu Lôi Thú biến mất cũng gầm lên hiện ra, dường như cũng không đứng vững, thân thể to lớn đùng đùng lùi lại, bốn móng vuốt to khỏe cào vào không trung như cắt ra những đường thấy được bằng mắt thường.

Vừa đứng vững, nó liền rống lớn, trong miệng lập tức hình thành quả cầu sét, đầu vung lên, quả cầu sét bắn về phía Dương Khai.

Dương Khai nghiêm mặt, ngón tay bắn ra tơ vàng, nháy mắt hóa thành lưới vàng bao trùm, phủ lấy quả cầu sét, cắt xét lung tung. Quả cầu sét còn chưa đến gần, đã bị ngoại lực làm co nổ tung, vô số tia sét nhỏ trào ra, tiêu tán mất.

Tơ vàng xuyên qua khu vực tia sét lan tỏa, trực tiếp ập tới trước mặt Ngân Tiêu Lôi Thú, sắc bén như kiếm đâm vào thân mình nó.

Tiếng vang nhỏ truyền ra, ngoài người Ngân Tiêu Lôi Thú toát ra tia lửa chói mắt, tơ vàng cực kỳ sắc bén lại không thể xuyên thủng thân thể nó, mà bị vảy bao phủ bên ngoài ngăn cản, chỉ đi sâu ba tấc liền không còn sức.

Dương Khai như đã sớm liệu trước, lạnh lùng nhin Ngân Tiêu Lôi Thú, trong mắt bỗng hiện ra hoa sen ngậm nở. Ngân Tiêu Lôi Thú này rất bất phàm, hơn nữa tu vi còn cao hơn Dương Khai cả mảng lớn, hắn muốn tốc chiến tốc thắng, chỉ có thể vận dụng đòn sát thủ.

Ngân Tiêu Lôi Thú vừa nhìn thấy hoa sen, bản năng lại cảm giác được nguy hiểm, trong mắt toát ra hoảng loạn, căn bản không dám nhìn Dương Khai, thân hình lóe lên liền nhào vào trong Lôi Trì.

Lôi Trì nổi sóng, lại khôi phục bình tĩnh.

Nó không đánh mà chạy, làm Dương Khai rất kinh ngạc.

Tuy nhiên Dương Khai cũng không khỏi thở phào, nói thật, hắn thật không muốn tử chiến với Ngân Tiêu Lôi Thú. Nếu đối phương biết khó mà lui, vậy đúng là kết quả hắn muốn, nếu là bình thường, Dương Khai sẽ không cho con Lôi Thú bậc chín này chạy đi.

Thẩm Thi Đào cùng Lục Oánh vừa đỡ lấy hai người Uông Ngọc Hàm cùng Thẩm Phàm Lôi bị thương, lại nhìn sang bên này, phát hiện Ngân Tiêu Lôi Thú hoảng loạn bỏ chạy, làm cho bọn họ trợn mắt há mồm, căn bản không biết Dương Khai đã làm gì, lại hù dọa yêu thú rút lui.

Hai mặt nhìn nhau, đều kinh nghi không thôi.

Lúc này, Dương Viêm lén lút đưa cho Dương Khai một món, sau đó nhỏ giọng nói mấy câu bên tai.

Dương Khai nghe vậy, như có suy nghĩ liếc sắc mặt tái nhợt của Uông Ngọc Hàm, khóe miệng nhếch lên, toát ra mỉm cười. Uông Ngọc Hàm bị hắn nhìn mà không hiểu ra sao, cũng không có ý sợ hãi, ngược lại sắc mặt âm trầm đối đầu Dương Khai.

- Dương tiểu ca... Thẩm Thi Đào chậm chậm đi sang bên này, sợ hãi nhìn Lôi Trì, hỏi: - Có phải Ngân Tiêu Lôi Thú bị thương rồi?

- Không rõ, nhưng nó chủ động rút lui.

Thẩm Thi Đào ngạc nhiên, sau đó cười khổ: - Xem ra quả nhiên Dương tiểu ca quá mạnh, ngay cả Ngân Tiêu Lôi Thú cũng sợ hãi bỏ chạy, là thiếp thân đánh giá thấp ngươi.

- Thẩm cô nương quá lời, nó bỏ chạy không phải công lao của tôi, nguyên nhân là Uông huynh cùng lệnh đệ, chỉ sợ yêu thú kia biết không phải đối thủ của các người, cho nên biết khó mà lui. Dương Khai nhàn nhạt đáp, không có ý ôm hết công lao.

- Không sai! Uông Ngọc Hàm không khách khí tiếp lời. - Xem nó vừa rồi, hẳn là thi triển bí thuật gì, mới làm cho thực lực tăng lên, nhưng mà bí thuật này phải trả giá rất đắt. Mà nó vừa lên cấp chín không lâu, sợ là không áp chế được lực cắn trả, cho nên mới chủ động rút lui.

Vừa nghe hắn nói thế, mấy người khác như đều hiểu ra, hồi lâu không ai nói gì, xem như thầm chấp nhận suy đoán của Uông Ngọc Hàm.

- Uông huynh thật là hiểu biết tình huống của yêu thú này. Bỗng nhiên Dương Khai cười hì hì nói.

- Cái gì? Uông Ngọc Hàm nhướng mày.

- Không có gì. Dương Khai phất tay, quay sang Thẩm Thi Đào: - Thẩm cô nương, nếu bên này không có chuyện, vậy tôi cáo từ trước.

- Cậu muốn đi đâu?

Thẩm Thi Đào hỏi.

- Tự nhiên là rời khỏi nơi này. Dương Khai thuận miệng đáp, lại thấy Thẩm Thi Đào như cười như không nhìn mình, sắc mặt ngượng ngùng, cười ha ha nói: - Lần trước tách khỏi các người, chúng tôi bị lạc đường rất lâu, nhưng cuối cùng bây giờ cũng tìm đúng hướng, sẽ không lạc đường nữa.

Dù sao lần trước Dương Khai cũng nói với nàng sẽ rời khỏi đây, nhưng đã nhiều ngày qua, vẫn còn ở trong này, hiển nhiên là lần trước nói dối.

Thẩm Thi Đào cũng không có ý truy cứu, mà nhìn sang những người khác: - Chúng ta cũng rời khỏi đây.

- Nhưng sư đệ còn chưa tu luyện bí thuật thành công mà. Uông Ngọc Hàm sửng sốt, theo bản năng không muốn đi cùng Dương Khai, vừa rồi một câu không đầu đuôi của đối phương quả thật làm hắn cảnh giác, không biết có phải đối phương đã phát hiện điều gì.

- Trong này đã có một con Ngân Tiêu Lôi Thú bậc chín, tự nhiên không thể tiếp tục tu luyện, lần này có thể thoát nạn là chúng ta may mắn, nếu còn ở lại...

- Nhưng rõ ràng Ngân Tiêu Lôi Thú đã bị thương, với thực lực của chúng ta thì chưa chắc không bắt được nó. Cho đến lúc này, Uông Ngọc Hàm vẫn còn tưởng nhớ Ngân Tiêu Lôi Thú.

Nghe hắn nói vậy, Thẩm Thi Đào rõ ràng có chút động lòng, nhưng nàng vẫn quay sang nhìn Dương Khai:

- Dương tiểu ca, ý cậu thế nào? Cậu cảm thấy nếu chúng ta ở lại, có thể đánh chết được Ngân Tiêu Lôi Thú?

Dương Khai khẽ cau mày, hắn đã nhìn ra Thẩm Thi Đào nhìn như đang hỏi ý kiến của mình, kỳ thật là mời mình ở lại cùng hành động. Nếu mình gia nhập liên minh, nói không chừng nàng sẽ ở lại đối phó Lôi Thú, dù sao theo họ nghĩ thì Ngân Tiêu Lôi Thú quả thật bị bí thuật cắn trả không nhẹ, chỉ cần nghĩ cách đẩy nó ra khỏi Lôi Trì, chưa chắc sẽ không giết được nó.

Hiểu ra điều này, Dương Khai liền lắc đầu: - Có đánh chết được nó hay không thì tôi không biết, nhưng không thể ở lại đây lâu, có thể sẽ xảy ra chuyện bất ngờ khác. Thẩm cô nương nếu tin vào Dương mỗ, vậy mau rời khỏi đây.

Hắn không nói ra chuyện Thi huyệt, cho nên nghe như cố làm ra vẻ huyền bí.

Uông Ngọc Hàm liền không thích, đang muốn nói, Thẩm Thi Đào liền gật đầu: - Nếu Dương tiểu ca nói vậy, chúng ta mau rời khỏi đây. Phàm Lôi, bí thuật của đệ cũng không phải đến Lôi Trì mới tu luyện được, tìm linh đan thuộc tính lôi cũng có thể, chỉ là hiệu quả kém chút mà thôi. Chờ đến Hắc Nha Thành, tỷ giúp đệ thu mua.

Nàng dường như rất tin tưởng vào suy đoán của Dương Khai.

- Được. Thẩm Phàm Lôi không có ý kiến, tự nhiên là tuân theo ý của chị mình.

Thẩm Thi Đào thế mới cười hì hì nhìn sang Dương Khai:

- Nếu vậy, chúng ta cùng rời cốc, trên đường cũng có thể chiếu cố nhau.

Dương Khai tự nhiên không làm mất mặt nàng, lập tức gật đầu, tuy rằng Uông Ngọc Hàm không muốn, nhưng một mình lẻ loi, đành phải nhắm mắt chấp nhận.

Vì vậy một đoàn 6 người cùng nhau đi ra khỏi Táng Hùng Cốc.