Vũ Luyện Điên Phong (Võ Luyện Đỉnh Phong)

Chương 1246: Rời đi.




Lúc đi vào Táng Hùng cốc, bởi vì phải tìm tòi cùng dò xét, cho nên tốc độ hai người cũng không nhanh, cũng chỉ có thể đi bộ đi tới. Nhưng bây giờ rời đi, Dương Khai điều khiển Tinh Toa, thời gian hao phí trên tự nhiên sẽ không khá dài như vậy.

Ngay vào lúc Dương Khai mang Dương Viêm hỏa cấp hỏa liệu tiến ra ngoài, bỗng nhiên hắn dừng lại thân hình, hình như có phát hiện nhìn lại phía bên phương xa, trong miệng khẽ di một tiếng, lộ ra vẻ kinh ngạc.

- Thế nào? Dương Viêm ngạc nhiên hỏi thăm, không biết Dương Khai tại sao đột nhiên không đi.

- Không có gì.

Dương Khai nhàn nhạt trả lời:

- Lại đụng phải một người trong đám người trước kia, tuy nhiên trạng thái của nàng dường như có cái gì không ổn. Bên kia, có một đạo thân ảnh đang vội vội vàng vàng chạy đến bên này, cũng không biết có phải là trùng hợp hay không, đúng lúc chạy về phía phương hướng của Dương Khai.

Hơn nữa dưới Dương Khai cố ý quan sát, hắn phát hiện người đến dĩ nhiên là cô gái tên Lục Oánh đi theo bên cạnh Thẩm Thi Đào.

Chỉ có điều thời khắc này thần tình của nàng hốt hoảng, một thân dao động thánh nguyên cực kỳ không xong, thoạt nhìn có chút dáng vẻ chật vật, dường như vừa mới trải qua một cuộc đại chiến gian khổ.

Mà trừ nàng ra, Càn Thiên tông Thẩm Thi Đào, Cực Đạo môn Thẩm Phàm Lôi cùng Uông Ngọc Hàm đều không thấy bóng dáng, cũng không biết bọn họ đi đâu.

Đối phương rõ ràng là gặp phiền toái gì rồi. Nếu là người xa lạ, Dương Khai lập tức sẽ cách xa chỗ này, dù sao trước đó không lâu hắn mới trêu chọc qua một ít sự tồn tại đặc thù bên trong Thi huyệt, làm gì còn có tâm tư dừng lại?

Nhưng đối phương là người mà hắn biết, không gặp thì thôi, nếu đã gặp bỏ đi như vậy, Dương Khai ít nhiều có chút bất an. Lại nói thế nào đi nữa, cũng là nhờ có Thẩm Thi Đào, hắn mới biết nơi này là Táng Hùng cốc.

Trầm ngâm một hồi, Dương Khai cắn răng một cái, điều khiển Tinh Toa tiến lên đón Lục Oánh. Lục Oánh một bên phi độn một bên hết nhìn đông tới nhìn tây, dường như là đang tìm kiếm cái gì, bỗng nhiên đã nhận ra có người lại gần, không khỏi trong lòng giật mình, trông lại phía Dương Khai.

Sau khi đợi thấy rõ khuôn mặt của hắn, nàng lúc này mới vui mừng quá đỗi, vẻ cảnh giác cùng hốt hoảng trên mặt biến mất không thấy, đồng dạng vội vàng tiến lên đón.

Người còn chưa tới tới gần, liền run giọng la lên một tiếng:

- Dương sư huynh!" - Lục Oánh cô nương! Dương Khai vọt tới ngừng lại trước mặt nàng, hồ nghi hỏi:

- Chuyện gì hốt hoảng như vậy? - Dương sư huynh, nhanh đi mau cứu Thẩm sư tỷ bọn họ đi, bọn họ bị một con yêu thú bậc chín để mắt tới.

- Yêu thú bậc chín sao? Dương Khai sắc mặt trầm xuống.

- Nơi này tại sao có thể có yêu thú? Hơn nữa còn là bậc chín. Yêu thú bậc chín, đây chính là tương đương với trình độ của phản hư cảnh. Ở Táng Hùng cốc chỗ đặc thù như vậy, không ngờ lại tồn tại yêu thú, thật sự là rất ngoài dự liệu của hắn.

- Ta cũng không biết. Nhưng ở đây quả thật có một con yêu thú bậc chín, Thẩm sư tỷ bọn họ bị vây ở bên kia, nghĩ biện pháp thật vất vả đẩy ta ra tìm người hỗ trợ. Dương sư huynh, van cầu ngươi nhanh qua đi, kéo dài không còn kịp rồi.

- Lục Oánh cô nương nói đùa rồi. Dương Khai cũng chưa có một tiếng đáp ứng, mà nhíu mày hỏi:

- Ta chỉ có thánh vương lưỡng tầng cảnh tu vi, thực lực còn không bằng Thẩm cô nương cùng vị Uông huynh kia. Bọn họ đều bị vây, nếu ta đi, chẳng phải là tự tìm đường chết sao?

Lục Oánh nghe vậy, biểu tình ngẩn ngơ, dường như cũng phản ứng lại. Chỉ là vừa rồi nàng nóng lòng tìm người, hơn nữa Táng Hùng cốc loại địa phương này vốn cũng rất ít có người ra vào. Nàng thật vất vả thấy được Dương Khai, đương nhiên là nhanh lên tiếng cầu viện, bây giờ bị Dương Khai chợt đề tỉnh như vậy, mặt mày lập tức thất sắc.

Yêu thú kia lợi hại nàng cũng tận mắt nhìn thấy, hợp lực của bốn người mới có thể miễn cưỡng ngăn cản, cho dù Dương Khai đi, với cảnh giới tu vi của hắn thì làm sao có thể ngăn cơn sóng dữ? Chỉ sợ cũng phải bị dính líu không thể thoát thân trong đó.

Trong lúc nhất thời, Lục Oánh sợ run tại chỗ, tấc lòng đại loạn. Dương Khai mặc dù không có một tiếng đáp ứng, nhưng cũng đuổi theo hỏi một câu:

- Yêu thú kia là cái loại hình gì? Thực lực cụ thể ra sao? Lục Oánh theo bản năng đáp:

- Là lôi chúc tính yêu thú, nói về thực lực phải tương đương với phản hư nhất tầng cảnh, có thể nó mượn một cái Lôi Trì cùng cấm chế bên kia, lại có thể phát huy vượt xa người thường.

Nếu không đám người Thẩm sư tỷ cũng sẽ không bị giam ở trong đó không thể đào thoát, ngay cả không địch nổi, chạy trối chết vẫn là không có vấn đề.

- Lôi Trì? Dương Khai vẫn không trả lời, Dương Viêm thì trước mắt sáng ngời, dường như rất cảm thấy hứng thú.

- Ừ, nơi này có một cái Lôi Trì thì rất nhiều người đều biết. Lần này Thẩm Phàm Lôi đệ đệ của Thẩm sư tỷ chính là muốn mượn Lôi Trì tu luyện một loại bí thuật, đột phá bình cảnh trước mắt, nhưng không ngờ tới xuất hiện chuyện ngoài ý này. Lục Oánh vội vàng giải thích.

Dương Khai nhìn nhìn Dương Viêm một cái, bên tai bỗng nhiên vang lên tiếng chuyển lời của Dương Viêm:

- Ta muốn Lôi Dịch trong Lôi Trì đó!

Dương Khai thở dài, biết lần này chỉ sợ là phải đi một chuyến rồi. Trước không nói hắn vốn không có ý định thật khoanh tay đứng nhìn, giờ này Dương Viêm đối với Lôi Dịch gì đó cũng cảm thấy hứng thú, nhất định là thứ tốt có chỗ dùng lớn rồi.

Vừa rồi nói như vậy, cũng chỉ là duyên cớ bản thân cẩn thận. Vừa nghĩ đến đây, Dương Khai cũng không chần chờ nữa, mở miệng nói:

- Lục Oánh cô nương dẫn đường đi, tuy rằng Dương mỗ thực lực không cao, nhưng nếu Thẩm cô nương gặp nạn, ta đây cũng không thể thờ ơ lạnh nhạt. Nhưng ta không dám bảo đảm với ngươi điều gì, chỉ có thể nói làm hết sức.

- Hả? Lục Oánh vừa nghe, sắc mặt chuyển buồn làm vui, vừa rồi nàng nghe khẩu khí của Dương Khai, còn tưởng rằng đối phương cũng không nguyện ý đáp ứng xuất thủ. Nhưng nàng không nghĩ tới trong nháy mắt tình thế xoay chuyển, nàng vui mừng, lúc này gật đầu, dẫn đường đi tới phía trước.

Tuy nhiên nàng dường như cũng không có ôm hy vọng quá lớn đối với Dương Khai, dọc theo đường đi vẫn như cũ ưu tâm xung xung, đồng thời thần niệm khuếch tán ra bên ngoài, thỉnh thoảng dò xét bốn phía có những võ giả khác lợi hại hơn hoạt động hay không.

Nhưng khiến cho nàng thất vọng chính là nàng không thu hoạch được gì. Mà ở trên đường, thông qua hỏi thăm, Dương Khai cũng biết, bọn họ lần này đến Táng Hùng cốc mục đích chủ yếu chính là một chỗ Lôi Trì đó.

Vốn hết thảy sống yên ổn với nhau vô sự, sau khi tìm đến chỗ Lôi Trì, Thẩm Phàm Lôi đi vào trong đó, dẫn lôi vào cơ thể, bắt đầu tu luyện bí thuật của hắn. Ba người kia thì ở một bên bảo vệ.

Sau khi ở đó được mấy ngày, từ phía dưới Lôi Trì bỗng nhiên xông lên một con Ngân Tiêu Lôi Thú, chẳng những khiến Thẩm Phàm Lôi tu luyện thất bại trong gang tấc, đồng thời Ngân Tiêu Lôi Thú nọ thần trí không thấp, còn kích phát cấm chế phụ cận Lôi Trì, vây khốn hết thảy bốn người, rất có niệm đầu muốn đánh chết toàn bộ bốn tên vỏ giả xâm nhập Lôi Trì.

Bởi vì Lục Oánh có một món bí bảo rất thích ứng chạy trối chết. Cho nên dưới tình huống phát hiện không địch nổi hơn nữa không thể thoát vây, Thẩm Thi Đào liền liên hiệp Uông Ngọc Hàm cùng Thẩm Phàm Lôi, cưỡng ép xé mở một phần cấm chế, để cho Lục Oánh trốn thoát.

Nhưng bởi vì cấm chế đó bố trí cạnh Lôi Trì, có địa lôi điện lực cuồn cuộn không ngừng bổ sung chữa trị, cho nên ba người căn bản chưa kịp cùng nhau trốn ra, vẫn như cũ bị vây trong đó. Khoảng cách Lục Oánh trốn ra tìm cứu binh, đã qua một ngày một đêm, ai cũng không biết tình huống bên kia như thế nào.

- Thời gian trôi qua lâu như vậy, có phải có chút không còn kịp rồi hay không? Dương Khai khẽ thở dài một cái.

- Không đâu! Lục Oánh liền liên tục xua tay:

- Thẩm sư tỷ có một món bí bảo phòng ngự uy lực vô cùng lớn, ngay cả không địch nổi, cũng có thể chống đỡ một ít thời gian vẫn có thể làm được.

- Hả? Dương Khai cau mày lại. Lục Oánh chủ động giải thích:

- Nhắc tới cũng phải cảm tạ Dương sư huynh, lần trước trong Lưu Viêm Sa Địa, chúng ta đào được đại lượng thánh tinh, sau khi trở về đem thánh tinh nộp lên trên tông môn. Trưởng lão trong môn ban cho từng người chúng ta một chút bí bảo quý hiếm.

Thẩm sư tỷ được một kiện Cửu Cung Thiên La Tán, đó là bí bảo hư cấp thượng phẩm, sớm được Thẩm sư tỷ luyện hóa vào cơ thể, thúc dục khiến cho tự nhiên. Mà bí bảo dùng để chạy trối chết của ta, cũng là các trưởng lão ban cho, nếu không với thực lực của ta, sao có thể chạy thoát đi ra.

- Thì ra là thế! Nghe vậy, Dương Khai cũng hơi yên tâm, đã có bí bảo phòng ngự hư cấp thượng phẩm bảo vệ, Thẩm Thi Đào cũng sẽ không xảy ra vấn đề lớn lao gì.

Nếu không chờ hắn chạy tới chỉ có thể nhặt xác đám người Thẩm Thi Đào, cũng là chuyện đĩnh bi kịch. Vị trí chỗ Lôi Trì khoảng cách ba người vốn cũng không gần, hao tốn thời gian ước chừng nửa ngày, mới đến được chỗ cần đến.

Dương Khai dọc theo con đường này, quan sát bốn phía chặt chẽ, sợ một ít Thi binh Thi tướng đột nhiên toát ra từ địa phương nào đến vây quanh đuổi chặn hắn.

Dù sao hắn cũng không dám xác định, những thứ đặc thù tồn tại trong Thi huyệt có thể đuổi theo đến đây hay không. Hắn đã đáp ứng đi cứu viện Thẩm Thi Đào, thật ra cũng mạo nguy hiểm nhất định.

Vào lúc khoảng cách Lôi Trì còn có mười dặm, Lục Oánh liền chỉ một cái xa xa, đồng thời vui vẻ nói:

- Chính là bên kia, xem ra đám người Thẩm sư tỷ quả nhiên bình yên vô sự! Không cần nàng nhắc tới, Dương Khai đã chú ý tới bên kia dị thường, chỉ thấy bầu trời bên kia, đè nặng một mảng lớn mây xanh. Bên trong đó, lôi hồ lóe lên, thỉnh thoảng có một vài đạo lôi điện đánh rớt từ bầu trời, thanh thế kinh người. Mà ở phía dưới mây xanh, có hiện lên cái lồng năng lượng của lôi quang, bao phủ mặt đất.

Tuy rằng vẫn thấy không rõ tình huống bên trong cụ thể như thế nào. Nhưng từ trong những tiếng đánh nhau có thể phán đoán ra, đám người Thẩm Thi Đào cũng chưa chết, chính là khí tức có chút hư nhược, xem ra kiên trì tới hiên tại, chỉ sợ cũng sắp đến cực hạn.

Thấy vậy, Dương Khai không chậm trễ chút nào nói:

- Đi thôi!. Thân hình thoắt một cái, liền là trăm trượng khoảng cách, thẳng tắp phóng đi phía bên kia. Lục Oánh cũng theo sát phía sau, đồng thời miệng anh đào hé ra, từ trong miệng phát ra thanh âm dễ nghe như chim tước vậy.

Thanh âm này thoải mái phập phồng, nghe ra đúng như chim tước kêu to bình thường, nhưng trong đó lại tích chứa một chút tin tức ngời ngoài không cách nào phát hiện. Trong khi nghe được thanh âm này, Thẩm Thi Đào đang khổ sở chống đỡ cạnh Lôi Trì gương mặt xinh đẹp vui mừng, duyên dáng gọi to:

- Là Lục Oánh sư muội, nàng tìm tới trợ thủ, chúng ta được cứu rồi. Nghe vậy, Uông Ngọc Hàm cùng Thẩm Phàm Lôi tất cả đều tinh thần chấn động, đồng loạt thúc giục bí bảo phòng ngự trên tay, chặn lại từng đạo tia chớp lực đánh tới trước mặt.

Cũng nhờ có ba người đồng tâm, chỉ phòng thủ không phản công, nếu không cũng không kiên trì được đến bây giờ.

- Thẩm sư tỷ! Một lát sau, Lục Oánh duyên dáng gọi to từ bên ngoài truyền đến. Thẩm Thi Đào nghe vậy, vội vàng quay đầu nhìn lại phía bên kia, vui vẻ nói:

- Lục Oánh sư muội, đã tìm được trợ thủ phải không?

- A, không phụ sự kỳ vọng rất lớn của sư tỷ, ta dẫn Dương sư huynh đến rồi. Lục Oánh liền vội vàng gật đầu.

- Dương sư huynh sao? Thẩm Thi Đào nghe vậy ngạc nhiên, nhìn lại phía sau Lục Oánh, đã thấy đến Dương Khai biểu tình ngưng trọng đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm cục diện phía này không nói một lời.

- Dương tiểu ca... Thẩm Thi Đào dở khóc dở cười, nàng tuyệt đối không nghĩ tới, Lục Oánh tìm tới trợ thủ lại là Dương Khai. Mặc dù là trong lòng nàng nhận định người này nhiều may mắn, nhưng vận may cùng tình huống dưới mắt không có quan hệ gì, chỉ trông vào vận khí, chỉ sợ còn là một con đường chết a. Lúc đi vào Táng Hùng cốc, bởi vì phải tìm tòi cùng dò xét, cho nên tốc độ hai người cũng không nhanh, cũng chỉ có thể đi bộ đi tới. Nhưng bây giờ rời đi, Dương Khai điều khiển Tinh Toa, thời gian hao phí trên tự nhiên sẽ không khá dài như vậy.

Ngay vào lúc Dương Khai mang Dương Viêm hỏa cấp hỏa liệu tiến ra ngoài, bỗng nhiên hắn dừng lại thân hình, hình như có phát hiện nhìn lại phía bên phương xa, trong miệng khẽ di một tiếng, lộ ra vẻ kinh ngạc.

- Thế nào? Dương Viêm ngạc nhiên hỏi thăm, không biết Dương Khai tại sao đột nhiên không đi.

- Không có gì.

Dương Khai nhàn nhạt trả lời:

- Lại đụng phải một người trong đám người trước kia, tuy nhiên trạng thái của nàng dường như có cái gì không ổn. Bên kia, có một đạo thân ảnh đang vội vội vàng vàng chạy đến bên này, cũng không biết có phải là trùng hợp hay không, đúng lúc chạy về phía phương hướng của Dương Khai.

Hơn nữa dưới Dương Khai cố ý quan sát, hắn phát hiện người đến dĩ nhiên là cô gái tên Lục Oánh đi theo bên cạnh Thẩm Thi Đào.

Chỉ có điều thời khắc này thần tình của nàng hốt hoảng, một thân dao động thánh nguyên cực kỳ không xong, thoạt nhìn có chút dáng vẻ chật vật, dường như vừa mới trải qua một cuộc đại chiến gian khổ.

Mà trừ nàng ra, Càn Thiên tông Thẩm Thi Đào, Cực Đạo môn Thẩm Phàm Lôi cùng Uông Ngọc Hàm đều không thấy bóng dáng, cũng không biết bọn họ đi đâu.

Đối phương rõ ràng là gặp phiền toái gì rồi. Nếu là người xa lạ, Dương Khai lập tức sẽ cách xa chỗ này, dù sao trước đó không lâu hắn mới trêu chọc qua một ít sự tồn tại đặc thù bên trong Thi huyệt, làm gì còn có tâm tư dừng lại?

Nhưng đối phương là người mà hắn biết, không gặp thì thôi, nếu đã gặp bỏ đi như vậy, Dương Khai ít nhiều có chút bất an. Lại nói thế nào đi nữa, cũng là nhờ có Thẩm Thi Đào, hắn mới biết nơi này là Táng Hùng cốc.

Trầm ngâm một hồi, Dương Khai cắn răng một cái, điều khiển Tinh Toa tiến lên đón Lục Oánh. Lục Oánh một bên phi độn một bên hết nhìn đông tới nhìn tây, dường như là đang tìm kiếm cái gì, bỗng nhiên đã nhận ra có người lại gần, không khỏi trong lòng giật mình, trông lại phía Dương Khai.

Sau khi đợi thấy rõ khuôn mặt của hắn, nàng lúc này mới vui mừng quá đỗi, vẻ cảnh giác cùng hốt hoảng trên mặt biến mất không thấy, đồng dạng vội vàng tiến lên đón.

Người còn chưa tới tới gần, liền run giọng la lên một tiếng:

- Dương sư huynh!" - Lục Oánh cô nương! Dương Khai vọt tới ngừng lại trước mặt nàng, hồ nghi hỏi:

- Chuyện gì hốt hoảng như vậy? - Dương sư huynh, nhanh đi mau cứu Thẩm sư tỷ bọn họ đi, bọn họ bị một con yêu thú bậc chín để mắt tới.

- Yêu thú bậc chín sao? Dương Khai sắc mặt trầm xuống.

- Nơi này tại sao có thể có yêu thú? Hơn nữa còn là bậc chín. Yêu thú bậc chín, đây chính là tương đương với trình độ của phản hư cảnh. Ở Táng Hùng cốc chỗ đặc thù như vậy, không ngờ lại tồn tại yêu thú, thật sự là rất ngoài dự liệu của hắn.

- Ta cũng không biết. Nhưng ở đây quả thật có một con yêu thú bậc chín, Thẩm sư tỷ bọn họ bị vây ở bên kia, nghĩ biện pháp thật vất vả đẩy ta ra tìm người hỗ trợ. Dương sư huynh, van cầu ngươi nhanh qua đi, kéo dài không còn kịp rồi.

- Lục Oánh cô nương nói đùa rồi. Dương Khai cũng chưa có một tiếng đáp ứng, mà nhíu mày hỏi:

- Ta chỉ có thánh vương lưỡng tầng cảnh tu vi, thực lực còn không bằng Thẩm cô nương cùng vị Uông huynh kia. Bọn họ đều bị vây, nếu ta đi, chẳng phải là tự tìm đường chết sao?

Lục Oánh nghe vậy, biểu tình ngẩn ngơ, dường như cũng phản ứng lại. Chỉ là vừa rồi nàng nóng lòng tìm người, hơn nữa Táng Hùng cốc loại địa phương này vốn cũng rất ít có người ra vào. Nàng thật vất vả thấy được Dương Khai, đương nhiên là nhanh lên tiếng cầu viện, bây giờ bị Dương Khai chợt đề tỉnh như vậy, mặt mày lập tức thất sắc.

Yêu thú kia lợi hại nàng cũng tận mắt nhìn thấy, hợp lực của bốn người mới có thể miễn cưỡng ngăn cản, cho dù Dương Khai đi, với cảnh giới tu vi của hắn thì làm sao có thể ngăn cơn sóng dữ? Chỉ sợ cũng phải bị dính líu không thể thoát thân trong đó.

Trong lúc nhất thời, Lục Oánh sợ run tại chỗ, tấc lòng đại loạn. Dương Khai mặc dù không có một tiếng đáp ứng, nhưng cũng đuổi theo hỏi một câu:

- Yêu thú kia là cái loại hình gì? Thực lực cụ thể ra sao? Lục Oánh theo bản năng đáp:

- Là lôi chúc tính yêu thú, nói về thực lực phải tương đương với phản hư nhất tầng cảnh, có thể nó mượn một cái Lôi Trì cùng cấm chế bên kia, lại có thể phát huy vượt xa người thường.

Nếu không đám người Thẩm sư tỷ cũng sẽ không bị giam ở trong đó không thể đào thoát, ngay cả không địch nổi, chạy trối chết vẫn là không có vấn đề.

- Lôi Trì? Dương Khai vẫn không trả lời, Dương Viêm thì trước mắt sáng ngời, dường như rất cảm thấy hứng thú.

- Ừ, nơi này có một cái Lôi Trì thì rất nhiều người đều biết. Lần này Thẩm Phàm Lôi đệ đệ của Thẩm sư tỷ chính là muốn mượn Lôi Trì tu luyện một loại bí thuật, đột phá bình cảnh trước mắt, nhưng không ngờ tới xuất hiện chuyện ngoài ý này. Lục Oánh vội vàng giải thích.

Dương Khai nhìn nhìn Dương Viêm một cái, bên tai bỗng nhiên vang lên tiếng chuyển lời của Dương Viêm:

- Ta muốn Lôi Dịch trong Lôi Trì đó!

Dương Khai thở dài, biết lần này chỉ sợ là phải đi một chuyến rồi. Trước không nói hắn vốn không có ý định thật khoanh tay đứng nhìn, giờ này Dương Viêm đối với Lôi Dịch gì đó cũng cảm thấy hứng thú, nhất định là thứ tốt có chỗ dùng lớn rồi.

Vừa rồi nói như vậy, cũng chỉ là duyên cớ bản thân cẩn thận. Vừa nghĩ đến đây, Dương Khai cũng không chần chờ nữa, mở miệng nói:

- Lục Oánh cô nương dẫn đường đi, tuy rằng Dương mỗ thực lực không cao, nhưng nếu Thẩm cô nương gặp nạn, ta đây cũng không thể thờ ơ lạnh nhạt. Nhưng ta không dám bảo đảm với ngươi điều gì, chỉ có thể nói làm hết sức.

- Hả? Lục Oánh vừa nghe, sắc mặt chuyển buồn làm vui, vừa rồi nàng nghe khẩu khí của Dương Khai, còn tưởng rằng đối phương cũng không nguyện ý đáp ứng xuất thủ. Nhưng nàng không nghĩ tới trong nháy mắt tình thế xoay chuyển, nàng vui mừng, lúc này gật đầu, dẫn đường đi tới phía trước.

Tuy nhiên nàng dường như cũng không có ôm hy vọng quá lớn đối với Dương Khai, dọc theo đường đi vẫn như cũ ưu tâm xung xung, đồng thời thần niệm khuếch tán ra bên ngoài, thỉnh thoảng dò xét bốn phía có những võ giả khác lợi hại hơn hoạt động hay không.

Nhưng khiến cho nàng thất vọng chính là nàng không thu hoạch được gì. Mà ở trên đường, thông qua hỏi thăm, Dương Khai cũng biết, bọn họ lần này đến Táng Hùng cốc mục đích chủ yếu chính là một chỗ Lôi Trì đó.

Vốn hết thảy sống yên ổn với nhau vô sự, sau khi tìm đến chỗ Lôi Trì, Thẩm Phàm Lôi đi vào trong đó, dẫn lôi vào cơ thể, bắt đầu tu luyện bí thuật của hắn. Ba người kia thì ở một bên bảo vệ.

Sau khi ở đó được mấy ngày, từ phía dưới Lôi Trì bỗng nhiên xông lên một con Ngân Tiêu Lôi Thú, chẳng những khiến Thẩm Phàm Lôi tu luyện thất bại trong gang tấc, đồng thời Ngân Tiêu Lôi Thú nọ thần trí không thấp, còn kích phát cấm chế phụ cận Lôi Trì, vây khốn hết thảy bốn người, rất có niệm đầu muốn đánh chết toàn bộ bốn tên vỏ giả xâm nhập Lôi Trì.

Bởi vì Lục Oánh có một món bí bảo rất thích ứng chạy trối chết. Cho nên dưới tình huống phát hiện không địch nổi hơn nữa không thể thoát vây, Thẩm Thi Đào liền liên hiệp Uông Ngọc Hàm cùng Thẩm Phàm Lôi, cưỡng ép xé mở một phần cấm chế, để cho Lục Oánh trốn thoát.

Nhưng bởi vì cấm chế đó bố trí cạnh Lôi Trì, có địa lôi điện lực cuồn cuộn không ngừng bổ sung chữa trị, cho nên ba người căn bản chưa kịp cùng nhau trốn ra, vẫn như cũ bị vây trong đó. Khoảng cách Lục Oánh trốn ra tìm cứu binh, đã qua một ngày một đêm, ai cũng không biết tình huống bên kia như thế nào.

- Thời gian trôi qua lâu như vậy, có phải có chút không còn kịp rồi hay không? Dương Khai khẽ thở dài một cái.

- Không đâu! Lục Oánh liền liên tục xua tay:

- Thẩm sư tỷ có một món bí bảo phòng ngự uy lực vô cùng lớn, ngay cả không địch nổi, cũng có thể chống đỡ một ít thời gian vẫn có thể làm được.

- Hả? Dương Khai cau mày lại. Lục Oánh chủ động giải thích:

- Nhắc tới cũng phải cảm tạ Dương sư huynh, lần trước trong Lưu Viêm Sa Địa, chúng ta đào được đại lượng thánh tinh, sau khi trở về đem thánh tinh nộp lên trên tông môn. Trưởng lão trong môn ban cho từng người chúng ta một chút bí bảo quý hiếm.

Thẩm sư tỷ được một kiện Cửu Cung Thiên La Tán, đó là bí bảo hư cấp thượng phẩm, sớm được Thẩm sư tỷ luyện hóa vào cơ thể, thúc dục khiến cho tự nhiên. Mà bí bảo dùng để chạy trối chết của ta, cũng là các trưởng lão ban cho, nếu không với thực lực của ta, sao có thể chạy thoát đi ra.

- Thì ra là thế! Nghe vậy, Dương Khai cũng hơi yên tâm, đã có bí bảo phòng ngự hư cấp thượng phẩm bảo vệ, Thẩm Thi Đào cũng sẽ không xảy ra vấn đề lớn lao gì.

Nếu không chờ hắn chạy tới chỉ có thể nhặt xác đám người Thẩm Thi Đào, cũng là chuyện đĩnh bi kịch. Vị trí chỗ Lôi Trì khoảng cách ba người vốn cũng không gần, hao tốn thời gian ước chừng nửa ngày, mới đến được chỗ cần đến.

Dương Khai dọc theo con đường này, quan sát bốn phía chặt chẽ, sợ một ít Thi binh Thi tướng đột nhiên toát ra từ địa phương nào đến vây quanh đuổi chặn hắn.

Dù sao hắn cũng không dám xác định, những thứ đặc thù tồn tại trong Thi huyệt có thể đuổi theo đến đây hay không. Hắn đã đáp ứng đi cứu viện Thẩm Thi Đào, thật ra cũng mạo nguy hiểm nhất định.

Vào lúc khoảng cách Lôi Trì còn có mười dặm, Lục Oánh liền chỉ một cái xa xa, đồng thời vui vẻ nói:

- Chính là bên kia, xem ra đám người Thẩm sư tỷ quả nhiên bình yên vô sự! Không cần nàng nhắc tới, Dương Khai đã chú ý tới bên kia dị thường, chỉ thấy bầu trời bên kia, đè nặng một mảng lớn mây xanh. Bên trong đó, lôi hồ lóe lên, thỉnh thoảng có một vài đạo lôi điện đánh rớt từ bầu trời, thanh thế kinh người. Mà ở phía dưới mây xanh, có hiện lên cái lồng năng lượng của lôi quang, bao phủ mặt đất.

Tuy rằng vẫn thấy không rõ tình huống bên trong cụ thể như thế nào. Nhưng từ trong những tiếng đánh nhau có thể phán đoán ra, đám người Thẩm Thi Đào cũng chưa chết, chính là khí tức có chút hư nhược, xem ra kiên trì tới hiên tại, chỉ sợ cũng sắp đến cực hạn.

Thấy vậy, Dương Khai không chậm trễ chút nào nói:

- Đi thôi!. Thân hình thoắt một cái, liền là trăm trượng khoảng cách, thẳng tắp phóng đi phía bên kia. Lục Oánh cũng theo sát phía sau, đồng thời miệng anh đào hé ra, từ trong miệng phát ra thanh âm dễ nghe như chim tước vậy.

Thanh âm này thoải mái phập phồng, nghe ra đúng như chim tước kêu to bình thường, nhưng trong đó lại tích chứa một chút tin tức ngời ngoài không cách nào phát hiện. Trong khi nghe được thanh âm này, Thẩm Thi Đào đang khổ sở chống đỡ cạnh Lôi Trì gương mặt xinh đẹp vui mừng, duyên dáng gọi to:

- Là Lục Oánh sư muội, nàng tìm tới trợ thủ, chúng ta được cứu rồi. Nghe vậy, Uông Ngọc Hàm cùng Thẩm Phàm Lôi tất cả đều tinh thần chấn động, đồng loạt thúc giục bí bảo phòng ngự trên tay, chặn lại từng đạo tia chớp lực đánh tới trước mặt.

Cũng nhờ có ba người đồng tâm, chỉ phòng thủ không phản công, nếu không cũng không kiên trì được đến bây giờ.

- Thẩm sư tỷ! Một lát sau, Lục Oánh duyên dáng gọi to từ bên ngoài truyền đến. Thẩm Thi Đào nghe vậy, vội vàng quay đầu nhìn lại phía bên kia, vui vẻ nói:

- Lục Oánh sư muội, đã tìm được trợ thủ phải không?

- A, không phụ sự kỳ vọng rất lớn của sư tỷ, ta dẫn Dương sư huynh đến rồi. Lục Oánh liền vội vàng gật đầu.

- Dương sư huynh sao? Thẩm Thi Đào nghe vậy ngạc nhiên, nhìn lại phía sau Lục Oánh, đã thấy đến Dương Khai biểu tình ngưng trọng đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm cục diện phía này không nói một lời.

- Dương tiểu ca... Thẩm Thi Đào dở khóc dở cười, nàng tuyệt đối không nghĩ tới, Lục Oánh tìm tới trợ thủ lại là Dương Khai. Mặc dù là trong lòng nàng nhận định người này nhiều may mắn, nhưng vận may cùng tình huống dưới mắt không có quan hệ gì, chỉ trông vào vận khí, chỉ sợ còn là một con đường chết a.