Vũ Luyện Điên Phong (Võ Luyện Đỉnh Phong)

Chương 1242: Luyện hóa..




Những chuyện này không cần chúng ta tính, hơn nữa dù chúng vào trong, với tu vi cảnh giới của chúng, có thể mang đi Thái Dương Chân Tinh hay không là chuyện khác, nghĩ những chuyện này làm gì. Thi binh nữ cười lạnh.

- Đúng rồi. Thi binh nam cũng cười hắc hắc. - Thái Dương Chân Tinh không dễ cầm như thế, nói không chừng hai người kia sẽ chịu thiệt, căn bản không cần chúng ta ra tay đã bỏ mạng trong này, chúng ta chỉ cần xem kịch là được.

Nghĩ vậy, hai Thi binh đều vui vẻ, ẩn nấp thân hình, lén lút trốn sang một bên, chờ đợi chuyện hay xảy ra.

Ở trong hang, Dương Khai nhìn cảnh này, không nhịn được muốn cười ha hả.

Trong hang, cất giấu toàn là thánh tinh cùng các loại khoáng thạch quý hiểm!

Những khối thánh tinh đều là cấp thượng phẩm, chất đống thành mấy quả núi nhỏ, mỗi một cái đều cao mười mấy trượng, phóng mắt quét qua, trong mỗi chỗ phải chứa ít nhất ba bốn triệu thánh tinh.

Nói cách khác, chỗ này chứa đựng mấy chục triệu thánh tinh!

Trước đó Dương Khai còn cầu nguyện, nếu có thể mượn hành trình lần này giải quyết cục diện khó khăn của Long Huyệt Sơn thì không gì tốt hơn, bây giờ, liền dễ dàng đạt được nguyện vọng này.

Liếc sang Dương Viêm, hai người đều thấy được ánh mắt vui mừng của đối phương.

Không vội đi thu những đống thánh tinh, ánh mắt hai người đều bị một cái đài ngọc thu hút. Đài ngọc trắng như tuyết, tỏa ra luồng hơi lạnh băng, làm cho hang động trở nên lạnh buốt, vừa nhìn là biết thứ bất phàm.

Ở trên đài ngọc, đặt 4 chiếc nhẫn không gian, còn có khoáng thạch đặc biệt bị bao phủ trong màng sáng năng lượng.

Cùng đi tới trước đài ngọc, cẩn thận xem xét, Dương Viêm khẽ hô lên: - Đây là Băng Ngọc vạn năm!

- Băng Ngọc vạn năm!

Ánh mắt Dương Khai co rụt, vội hỏi: - Muội không nhìn nhầm?

- Đây chắc chắn là Băng Ngọc vạn năm, muội không nhìn nhầm. Nhìn nàng chắc chắn, Dương Khai tự nhiên tin tưởng vào ánh mắt của nàng, nhất thời, trong ánh mắt vừa mừng rỡ vừa giật mình.

Thứ như Băng Ngọc, vốn là cực kỳ ít ỏi, mà Băng Ngọc vạn năm lại càng cực kỳ khó có. Nếu dùng Băng Ngọc vạn năm chế tạo ra bí bảo mang theo người, có thể khiến võ giả tu luyện thuộc tính băng hàn chuyển hóa linh khí thiên địa tốt hơn, tăng cường hiệu suất tu luyện.

Băng Ngọc vạn năm không đơn giản chỉ có một tác dụng như thế, luyện chế bí bảo hệ băng hàn, nếu bỏ vào một chút Băng Ngọc vạn năm, sẽ tự nhiên tăng thêm 3 phần uy năng, thậm chí có thể phóng thích ra hàn khí Băng Ngọc. Loại hàn khí này có tác dụng với thân thể hay thần hồn, cực kỳ lạnh giá.

Băng Ngọc vạn năm, là một trong ba loại huyền ngọc nổi danh, một cục to bằng nắm tay, cũng là bảo bối giá trên trời.

Mà trước mắt lại có một khối Băng Ngọc vạn năm lớn như vậy, sao không làm Dương Khai mừng rỡ. Hắn kinh hãi, là Băng Ngọc vạn năm này lại bị chế tạo thành đài ngọc, đặt 4 chiếc nhẫn không gian cùng một cục khoáng thạch.

4 chiếc nhẫn không gian thì cũng thôi, có lẽ chỉ tùy ý đặt ở đây. Còn cục khoáng thạch to cỡ đầu người, không có gì nổi bật, khẳng định là có lai lịch, bằng không sao lại dùng cấm chế bảo vệ.

Dương Khai liếc Dương Viêm, quả nhiên phát hiện thần sắc của nàng ngưng trọng, đang quan sát cục khoáng thạch đó, nhưng vẫn không nói gì, dường như ngay cả nàng cũng không dám xác định cục khoáng thạch này là vật gì, điều này khiến Dương Khai càng thêm kinh ngạc.

- Trước tiên xem 4 chiếc nhẫn không gian đã. Dương Khai chờ hồi lâu, cũng không thấy Dương Khai có phản ứng, liền đưa ra đề nghị. Vừa nói, vừa cầm lấy những chiếc nhẫn kia.

Thần niệm đi vào tra xét bên trong, Dương Khai khẽ gật đầu.

Không ngoài dự đoán, trong 4 chiếc nhẫn không gian này cũng chứa đựng thánh tinh cùng khoáng thạch quý hiếm, mỗi thứ một nửa. Thánh tinh thì khỏi nói, số lượng khổng lồ, còn khoáng thạch quý hiếm thì càng hiếm hơn cả những loại bên ngoài.

Ném nhẫn cho Dương Viêm kiểm tra, nàng liền mừng rỡ: - Thật quá tốt, có những thứ này, muội sẽ có thể luyện chế những bảo bối vẫn luôn suy xét.

- Bảo bối gì? Dương Khai tò mò không thôi, không biết bảo bối gì mà phải sử dụng nhiều đồ như vậy.

- Trước tiên không nói cho huynh, nhưng đến lúc đó phải mượn lực lượng của huynh. Dương Viêm cười hì hì, trả lại chiếc nhẫn.

Dương Khai nhìn nàng, cũng không hỏi, thu lại hẫn, mới nhìn vào cục khoáng thạch kỳ quái bị cấm chế bao phủ trên đài ngọc, nói:

- Muội có thể mở ra cấm chế này không?

- Có thể mở ra! Dương Viêm khẽ gật đầu. - Nhưng mà nhất định phải mở ra? Không biết sao, muội cảm nhận được một tia hơi thở nguy hiểm từ thứ này.

- Muội cũng có cảm giác này? Dương Khai kinh ngạc, vốn hắn tưởng là ảo giác của mình, nhưng không ngờ Dương Viêm cũng giống vậy, thần sắc liền ngưng trọng hơn. Có thể làm hắn cảm thấy nguy hiểm, nhất định là cực kỳ nguy hiểm, nhưng đồng thời cũng là vô giá.

Dương Viêm không nói nữa, mà tập trung nhìn tảng đá to bằng đầu người, hồi lâu sau mới nói:

- Mở ra đi, dù có nguy hiểm, tin rằng chúng ta cũng có thể chống đỡ được. Gặp vật như thế mà bỏ qua, quả thật quá đáng tiếc.

Nói rồi, lấy ra công cụ giải trừ cấm chế, ném xung quanh.

Dương Khai thấy thế, liền trở nên cảnh giác, âm thầm thúc đẩy thánh nguyên, chuẩn bị sẵn sàng ra tay.

Ngẫm lại, phất tay gọi, thả ra Thạch Khổi, truyền thần niệm sang hạ lệnh cho nó. Thạch Khổi liền tới trước đống thánh tinh khoáng thạch, há to miệng, bắt đầu cắn nuốt chúng.

Không biết cấu tạo thân thể Thạch Khổi thần kỳ thế nào, nhìn nó nhỏ nhắn, nhưng dung lượng cái bụng không giới hạn, thoáng cái đã nuốt mất nửa quả núi nhỏ.

Trước kia Dương Khai có hỏi Dương Viêm về chuyện này, nghe nàng nói, Dương Khai mới biết bản thân Thạch Khổi có năng lực thiên phú cắn nuốt khoáng thạch tiến hóa, nó cắn nuốt khoáng thạch, tuy rằng đa số sẽ phun ra, hơn nữa còn là sau khi tinh luyện, nhưng bản thân nó cũng sẽ hấp thu một chút, hấp thu những tinh hoa khoáng vật là căn bản cho nó trưởng thành.

Khoáng thạch có đặc tính gì, nó hấp thu xong sẽ có được năng lực của khoáng thạch đó.

Mà cực kỳ trùng hợp, Thạch Khổi sinh ra cắn nuốt số khoáng vật đầu tiên, chính là Không Linh Tinh, loại khoáng vật có lực lượng không gian này làm hình thành không gian rộng lớn trong bụng Thạch Khổi, cho nên nó mới có thể cắn nuốt vô hạn. Nếu không thì Thạch Khổi bình thường dù có thiên phú cắn nuốt, cũng không có dung lượng khổng lồ như con này.

Thạch Khổi cắn nuốt thánh tinh cùng khoáng vật, tốc độ rất nhanh, Dương Khai cũng không chú ý nó nữa, mà nhìn chằm chằm động tác của Dương Viêm.

Cấm chế bao phủ trên hòn đá kỳ lạ kia rất là phức tạp, ngay cả tự mình Dương Viêm ra tay, cũng không thể phá giải ngay được. Dương Khai sợ xảy ra chuyện gì, tự nhiên lén thả ra thần niệm tra xét xung quanh.

Vừa tra, hắn liền giật mình.

Bởi vì trong hang động bí mật mà hai người vừa cướp bóc, lại có hai cỗ thi khí nhàn nhạt ẩn nấp. Tuy rằng chúng ẩn nấp không kém, nhưng dưới thần niệm mạnh mẽ của Dương Khai thì vẫn lộ ra một chút dấu vết, làm hắn phát giác ra.

Nhưng làm Dương Khai hơi yên lòng, hai Thi binh này chỉ là Thánh Vương tam tầng cảnh, hơn nữa không có ý ra tay, chỉ nằm yên trong đất, không động đậy.

Dương Khai càng thích vậy, giả vờ như không phát hiện gì, vừa chú ý động tĩnh của chúng, vừa chú ý tiến triển của Dương Viêm.

Đối với Dương Khai, chỉ cần lấy hết những thứ này, coi như đại công cáo thành. Đến lúc đó trực tiếp xé rách không gian, dẫn Dương Viêm chạy đi, dù cho kinh động vô số Thi binh trong này, hắn vẫn có thể thoải mái chạy thoát.

Đổi lại trước kia, hắn còn không dám tùy tiện mang theo người xé rách không gian. Dù sao xé rách không gian cực kỳ không ổn, trong quá trình đi qua rất có thể sẽ xảy ra chuyện gì bất ngờ, một mình hắn còn có thể đối phó, nhưng mang theo một người liền không đảm bảo được an toàn của đối phương.

Nhưng hiện tại, hắn lý giải cùng lĩnh ngộ lực lượng không gian đã sớm lên đến độ cao mới, mang theo người nháy mắt đi xa ngàn dặm không thành vấn đề.

Có chỗ dựa, hắn tự nhiên không e ngại gì.

Quầng sáng cấm chế bao phủ trên đài ngọc, bị Dương Viêm phá giải, nhưng vẫn chắc chắn như ban đầu. Chỉ có thể thấy trên màng sáng có những gợn sóng khác thường lóe lên, cùng lúc đó, màng sáng lại rung động không yên, khi thì phình ra, khi thì co lại, nhìn rất quái lạ.

Hơn nữa, không giống như phá giải những loại cấm chế khác, lần này sắc mặt của Dương Viêm đặc biệt ngưng trọng, mặt nhỏ hồng lên, xem ra rất khó khăn.

Thời gian trôi qua, màng sáng cấm chế bắt đầu lung lay sắp đổ, Dương Khai vừa thấy, liền biết cấm chế sẽ bị phá giải ngay.

Đúng lúc này, Dương Viêm bỗng nhiên quát khẽ: - Cẩn thận!

Vừa nói xong, tầng cấm chế kia liền vỡ tan, đồng thời, một cỗ hỏa linh khí tinh thuần khiến cho hai người biến sắc, trào ra từ cục khoáng thạch kỳ quái kia.

Trong khoảng khắc, toàn bộ hang động nóng rực, đối diện như có một con rồng lửa ập tới.

Sắc mặt Dương Viêm trắng bạch, tuy rằng nàng sớm dự cảm được nguy hiểm, nhưng không ngờ sau khi phá giải cấm chế lại xảy ra chuyện như thế. Rồng lửa chưa ập tới, nàng bỗng sinh ra cảm giác như bị hòa tan.

Vừa cảm nhận được nguy hiểm, nàng cũng thúc đẩy uy năng các món bí bảo phòng ngự, những tầng phòng hộ bố trí trước mặt nàng.

Những bí bảo này toàn là Hư cấp trung hạ phẩm, là bí bảo đặc chế dành riêng cho nàng. Nói tới năng lực phòng hộ, không kém gì bí bảo Hư cấp thượng phẩm.

Nhưng ngay cả như thế, rồng lửa vẫn không gì cản nổi ập tới trước mặt nàng, hỏa linh khí dày đặc vừa chạm vào phòng hộ, liền hòa tan tất cả. Những tiếng răng rắc vang lên, hai vòng tai của Dương Viêm vỡ vụn, vòng tay cũng vỡ nát, đồng thời chiếc bảo giáp mặc trên người cũng mờ nhạt.

Ba tầng phòng hộ lại không chống nổi rồng lửa xâm nhập, ở trước mặt rồng lửa, phòng hộ này như tờ giấy mỏng không chịu nổi một đòn, ngay cả bí bảo của nàng cũng bị phá hủy. Những chuyện này không cần chúng ta tính, hơn nữa dù chúng vào trong, với tu vi cảnh giới của chúng, có thể mang đi Thái Dương Chân Tinh hay không là chuyện khác, nghĩ những chuyện này làm gì. Thi binh nữ cười lạnh.

- Đúng rồi. Thi binh nam cũng cười hắc hắc. - Thái Dương Chân Tinh không dễ cầm như thế, nói không chừng hai người kia sẽ chịu thiệt, căn bản không cần chúng ta ra tay đã bỏ mạng trong này, chúng ta chỉ cần xem kịch là được.

Nghĩ vậy, hai Thi binh đều vui vẻ, ẩn nấp thân hình, lén lút trốn sang một bên, chờ đợi chuyện hay xảy ra.

Ở trong hang, Dương Khai nhìn cảnh này, không nhịn được muốn cười ha hả.

Trong hang, cất giấu toàn là thánh tinh cùng các loại khoáng thạch quý hiểm!

Những khối thánh tinh đều là cấp thượng phẩm, chất đống thành mấy quả núi nhỏ, mỗi một cái đều cao mười mấy trượng, phóng mắt quét qua, trong mỗi chỗ phải chứa ít nhất ba bốn triệu thánh tinh.

Nói cách khác, chỗ này chứa đựng mấy chục triệu thánh tinh!

Trước đó Dương Khai còn cầu nguyện, nếu có thể mượn hành trình lần này giải quyết cục diện khó khăn của Long Huyệt Sơn thì không gì tốt hơn, bây giờ, liền dễ dàng đạt được nguyện vọng này.

Liếc sang Dương Viêm, hai người đều thấy được ánh mắt vui mừng của đối phương.

Không vội đi thu những đống thánh tinh, ánh mắt hai người đều bị một cái đài ngọc thu hút. Đài ngọc trắng như tuyết, tỏa ra luồng hơi lạnh băng, làm cho hang động trở nên lạnh buốt, vừa nhìn là biết thứ bất phàm.

Ở trên đài ngọc, đặt 4 chiếc nhẫn không gian, còn có khoáng thạch đặc biệt bị bao phủ trong màng sáng năng lượng.

Cùng đi tới trước đài ngọc, cẩn thận xem xét, Dương Viêm khẽ hô lên: - Đây là Băng Ngọc vạn năm!

- Băng Ngọc vạn năm!

Ánh mắt Dương Khai co rụt, vội hỏi: - Muội không nhìn nhầm?

- Đây chắc chắn là Băng Ngọc vạn năm, muội không nhìn nhầm. Nhìn nàng chắc chắn, Dương Khai tự nhiên tin tưởng vào ánh mắt của nàng, nhất thời, trong ánh mắt vừa mừng rỡ vừa giật mình.

Thứ như Băng Ngọc, vốn là cực kỳ ít ỏi, mà Băng Ngọc vạn năm lại càng cực kỳ khó có. Nếu dùng Băng Ngọc vạn năm chế tạo ra bí bảo mang theo người, có thể khiến võ giả tu luyện thuộc tính băng hàn chuyển hóa linh khí thiên địa tốt hơn, tăng cường hiệu suất tu luyện.

Băng Ngọc vạn năm không đơn giản chỉ có một tác dụng như thế, luyện chế bí bảo hệ băng hàn, nếu bỏ vào một chút Băng Ngọc vạn năm, sẽ tự nhiên tăng thêm 3 phần uy năng, thậm chí có thể phóng thích ra hàn khí Băng Ngọc. Loại hàn khí này có tác dụng với thân thể hay thần hồn, cực kỳ lạnh giá.

Băng Ngọc vạn năm, là một trong ba loại huyền ngọc nổi danh, một cục to bằng nắm tay, cũng là bảo bối giá trên trời.

Mà trước mắt lại có một khối Băng Ngọc vạn năm lớn như vậy, sao không làm Dương Khai mừng rỡ. Hắn kinh hãi, là Băng Ngọc vạn năm này lại bị chế tạo thành đài ngọc, đặt 4 chiếc nhẫn không gian cùng một cục khoáng thạch.

4 chiếc nhẫn không gian thì cũng thôi, có lẽ chỉ tùy ý đặt ở đây. Còn cục khoáng thạch to cỡ đầu người, không có gì nổi bật, khẳng định là có lai lịch, bằng không sao lại dùng cấm chế bảo vệ.

Dương Khai liếc Dương Viêm, quả nhiên phát hiện thần sắc của nàng ngưng trọng, đang quan sát cục khoáng thạch đó, nhưng vẫn không nói gì, dường như ngay cả nàng cũng không dám xác định cục khoáng thạch này là vật gì, điều này khiến Dương Khai càng thêm kinh ngạc.

- Trước tiên xem 4 chiếc nhẫn không gian đã. Dương Khai chờ hồi lâu, cũng không thấy Dương Khai có phản ứng, liền đưa ra đề nghị. Vừa nói, vừa cầm lấy những chiếc nhẫn kia.

Thần niệm đi vào tra xét bên trong, Dương Khai khẽ gật đầu.

Không ngoài dự đoán, trong 4 chiếc nhẫn không gian này cũng chứa đựng thánh tinh cùng khoáng thạch quý hiếm, mỗi thứ một nửa. Thánh tinh thì khỏi nói, số lượng khổng lồ, còn khoáng thạch quý hiếm thì càng hiếm hơn cả những loại bên ngoài.

Ném nhẫn cho Dương Viêm kiểm tra, nàng liền mừng rỡ: - Thật quá tốt, có những thứ này, muội sẽ có thể luyện chế những bảo bối vẫn luôn suy xét.

- Bảo bối gì? Dương Khai tò mò không thôi, không biết bảo bối gì mà phải sử dụng nhiều đồ như vậy.

- Trước tiên không nói cho huynh, nhưng đến lúc đó phải mượn lực lượng của huynh. Dương Viêm cười hì hì, trả lại chiếc nhẫn.

Dương Khai nhìn nàng, cũng không hỏi, thu lại hẫn, mới nhìn vào cục khoáng thạch kỳ quái bị cấm chế bao phủ trên đài ngọc, nói:

- Muội có thể mở ra cấm chế này không?

- Có thể mở ra! Dương Viêm khẽ gật đầu. - Nhưng mà nhất định phải mở ra? Không biết sao, muội cảm nhận được một tia hơi thở nguy hiểm từ thứ này.

- Muội cũng có cảm giác này? Dương Khai kinh ngạc, vốn hắn tưởng là ảo giác của mình, nhưng không ngờ Dương Viêm cũng giống vậy, thần sắc liền ngưng trọng hơn. Có thể làm hắn cảm thấy nguy hiểm, nhất định là cực kỳ nguy hiểm, nhưng đồng thời cũng là vô giá.

Dương Viêm không nói nữa, mà tập trung nhìn tảng đá to bằng đầu người, hồi lâu sau mới nói:

- Mở ra đi, dù có nguy hiểm, tin rằng chúng ta cũng có thể chống đỡ được. Gặp vật như thế mà bỏ qua, quả thật quá đáng tiếc.

Nói rồi, lấy ra công cụ giải trừ cấm chế, ném xung quanh.

Dương Khai thấy thế, liền trở nên cảnh giác, âm thầm thúc đẩy thánh nguyên, chuẩn bị sẵn sàng ra tay.

Ngẫm lại, phất tay gọi, thả ra Thạch Khổi, truyền thần niệm sang hạ lệnh cho nó. Thạch Khổi liền tới trước đống thánh tinh khoáng thạch, há to miệng, bắt đầu cắn nuốt chúng.

Không biết cấu tạo thân thể Thạch Khổi thần kỳ thế nào, nhìn nó nhỏ nhắn, nhưng dung lượng cái bụng không giới hạn, thoáng cái đã nuốt mất nửa quả núi nhỏ.

Trước kia Dương Khai có hỏi Dương Viêm về chuyện này, nghe nàng nói, Dương Khai mới biết bản thân Thạch Khổi có năng lực thiên phú cắn nuốt khoáng thạch tiến hóa, nó cắn nuốt khoáng thạch, tuy rằng đa số sẽ phun ra, hơn nữa còn là sau khi tinh luyện, nhưng bản thân nó cũng sẽ hấp thu một chút, hấp thu những tinh hoa khoáng vật là căn bản cho nó trưởng thành.

Khoáng thạch có đặc tính gì, nó hấp thu xong sẽ có được năng lực của khoáng thạch đó.

Mà cực kỳ trùng hợp, Thạch Khổi sinh ra cắn nuốt số khoáng vật đầu tiên, chính là Không Linh Tinh, loại khoáng vật có lực lượng không gian này làm hình thành không gian rộng lớn trong bụng Thạch Khổi, cho nên nó mới có thể cắn nuốt vô hạn. Nếu không thì Thạch Khổi bình thường dù có thiên phú cắn nuốt, cũng không có dung lượng khổng lồ như con này.

Thạch Khổi cắn nuốt thánh tinh cùng khoáng vật, tốc độ rất nhanh, Dương Khai cũng không chú ý nó nữa, mà nhìn chằm chằm động tác của Dương Viêm.

Cấm chế bao phủ trên hòn đá kỳ lạ kia rất là phức tạp, ngay cả tự mình Dương Viêm ra tay, cũng không thể phá giải ngay được. Dương Khai sợ xảy ra chuyện gì, tự nhiên lén thả ra thần niệm tra xét xung quanh.

Vừa tra, hắn liền giật mình.

Bởi vì trong hang động bí mật mà hai người vừa cướp bóc, lại có hai cỗ thi khí nhàn nhạt ẩn nấp. Tuy rằng chúng ẩn nấp không kém, nhưng dưới thần niệm mạnh mẽ của Dương Khai thì vẫn lộ ra một chút dấu vết, làm hắn phát giác ra.

Nhưng làm Dương Khai hơi yên lòng, hai Thi binh này chỉ là Thánh Vương tam tầng cảnh, hơn nữa không có ý ra tay, chỉ nằm yên trong đất, không động đậy.

Dương Khai càng thích vậy, giả vờ như không phát hiện gì, vừa chú ý động tĩnh của chúng, vừa chú ý tiến triển của Dương Viêm.

Đối với Dương Khai, chỉ cần lấy hết những thứ này, coi như đại công cáo thành. Đến lúc đó trực tiếp xé rách không gian, dẫn Dương Viêm chạy đi, dù cho kinh động vô số Thi binh trong này, hắn vẫn có thể thoải mái chạy thoát.

Đổi lại trước kia, hắn còn không dám tùy tiện mang theo người xé rách không gian. Dù sao xé rách không gian cực kỳ không ổn, trong quá trình đi qua rất có thể sẽ xảy ra chuyện gì bất ngờ, một mình hắn còn có thể đối phó, nhưng mang theo một người liền không đảm bảo được an toàn của đối phương.

Nhưng hiện tại, hắn lý giải cùng lĩnh ngộ lực lượng không gian đã sớm lên đến độ cao mới, mang theo người nháy mắt đi xa ngàn dặm không thành vấn đề.

Có chỗ dựa, hắn tự nhiên không e ngại gì.

Quầng sáng cấm chế bao phủ trên đài ngọc, bị Dương Viêm phá giải, nhưng vẫn chắc chắn như ban đầu. Chỉ có thể thấy trên màng sáng có những gợn sóng khác thường lóe lên, cùng lúc đó, màng sáng lại rung động không yên, khi thì phình ra, khi thì co lại, nhìn rất quái lạ.

Hơn nữa, không giống như phá giải những loại cấm chế khác, lần này sắc mặt của Dương Viêm đặc biệt ngưng trọng, mặt nhỏ hồng lên, xem ra rất khó khăn.

Thời gian trôi qua, màng sáng cấm chế bắt đầu lung lay sắp đổ, Dương Khai vừa thấy, liền biết cấm chế sẽ bị phá giải ngay.

Đúng lúc này, Dương Viêm bỗng nhiên quát khẽ: - Cẩn thận!

Vừa nói xong, tầng cấm chế kia liền vỡ tan, đồng thời, một cỗ hỏa linh khí tinh thuần khiến cho hai người biến sắc, trào ra từ cục khoáng thạch kỳ quái kia.

Trong khoảng khắc, toàn bộ hang động nóng rực, đối diện như có một con rồng lửa ập tới.

Sắc mặt Dương Viêm trắng bạch, tuy rằng nàng sớm dự cảm được nguy hiểm, nhưng không ngờ sau khi phá giải cấm chế lại xảy ra chuyện như thế. Rồng lửa chưa ập tới, nàng bỗng sinh ra cảm giác như bị hòa tan.

Vừa cảm nhận được nguy hiểm, nàng cũng thúc đẩy uy năng các món bí bảo phòng ngự, những tầng phòng hộ bố trí trước mặt nàng.

Những bí bảo này toàn là Hư cấp trung hạ phẩm, là bí bảo đặc chế dành riêng cho nàng. Nói tới năng lực phòng hộ, không kém gì bí bảo Hư cấp thượng phẩm.

Nhưng ngay cả như thế, rồng lửa vẫn không gì cản nổi ập tới trước mặt nàng, hỏa linh khí dày đặc vừa chạm vào phòng hộ, liền hòa tan tất cả. Những tiếng răng rắc vang lên, hai vòng tai của Dương Viêm vỡ vụn, vòng tay cũng vỡ nát, đồng thời chiếc bảo giáp mặc trên người cũng mờ nhạt.

Ba tầng phòng hộ lại không chống nổi rồng lửa xâm nhập, ở trước mặt rồng lửa, phòng hộ này như tờ giấy mỏng không chịu nổi một đòn, ngay cả bí bảo của nàng cũng bị phá hủy.