Càng là cấm chế ẩn nấp ở trong này, càng khiến cho Dương Khai khẳng định suy đoán trước đó.
Nhìn chăm chú vào cấm chế một lúc lâu, Dương Khai bỗng nhiên thay đổi vẻ mặt, lấy lò luyện khí cấp Hư Vương ra, chỉ tay quát khẽ: - Vào xem!
Một tiếng hót dài vang lên, con chim lửa khí linh từ lò luyện khí liền bay ra, dứt khoát lao thẳng vào cấm chế, không gian bốn phía bỗng nhiên rung động, ngay sau đó khí linh liền biến mất.
Dương Khai nhướng mày, sau khi cảm ứng thấy hắn và khí linh vẫn còn giữ được liên lạc mới yên tâm trở lại.
Đứng tại chỗ cảm ứng tin tức từ khí linh truyền về, Dương Khai liền trở nên trầm tư, một hồi lâu sau hắn mới mở miệng nói: - Xem ra đúng là ở trong này, bên trong còn có một không gian khác, hơn nữa linh khí thiên địa rất nồng đậm, rất có khả năng là nơi chúng ta muốn tìm.
- Thật sao? Dương Viêm mừng rỡ hỏi.
- Tuy nhiên... bên trong còn có rất nhiều thi khí. Xem ra ở nơi này không chỉ có một con Thi binh sinh sống. Vẻ mặt Dương Khai ngưng trọng nói.
Dương Viêm ngơ ngác, dáng vẻ cũng trở nên lưỡng lự. Nếu chỉ có một con Thi binh, với thủ đoạn của Dương Khai thì không có gì đáng ngại, nhưng nếu như số lượng quá nhiều, Dương Khai căn bản là không thể địch lại, có tiếp tục xâm nhập hay không cần phải cẩn thận xem xét.
Một hồi lâu sau, Dương Viêm liền nói: - Nếu trong này là di chỉ của Cổ Dương Tông, vậy có nghĩa là những Thi binh này xuất hiện sau khi Cổ Dương Tông bị diệt môn. Rất có thể tông môn này có số lượng đệ tử đông đảo, sau khi chết lại may mắn gặp được cơ duyên nên mới biến thành như vậy. Nói cách khác, lợi hại nhất trong bọn chúng cũng chỉ là Thi tướng đã tu luyện 2000 năm mà thôi, cùng lắm là có trình độ tương đương với Phản Hư lưỡng tầng cảnh, thậm chí còn hơi không bằng.
- Phản Hư lưỡng tầng cảnh sao... Dương Khai lộ ra vẻ trầm tư, lẩm bẩm nói.
Nếu chỉ là như vậy, hắn cũng không cần e ngại, loại Thi tướng thực lực cỡ này hắn không nhất định có thể đánh thắng được, nhưng mang theo Dương Viêm chạy trốn thì không thành vấn đề.
Sau một hồi trầm tư, Dương Khai liền có quyết định, khẽ gật đầu nói: - Vậy thì đi vào thôi.
Nếu như cảm nhận được bên trong chỉ toàn là thi khí, nhất định Dương Khai sẽ quay trở về. Tuy hắn không sợ những Thi tướng ngàn năm kia, nhưng khi không cần thiết có thể tránh được tranh đấu thì nên tránh. Nhưng ngoài trừ thi khí ra, linh khí thiên địa bên trong cũng đồng dạng hết sức nồng đậm, rõ ràng là có cất giấu thứ tốt gì đó.
Hắn và Dương Viêm đã xâm nhập một mạch đến tận đây, lúc này mục tiêu đã gần trong gang tấc, dĩ nhiên sẽ không "chưa lâm trận mà đã rút lui".
Sau khi nói xong, Dương Khai liền phát động thánh nguyên bao phủ Dương Viêm ở bên trong, dẫn nàng bước về phía trước một bước.
Chỉ bước tới một bước, trời đất liền xoay chuyển, ngay sau đó không gian trước mắt liền biến đổi, không ngờ hai người đã hiện ra tại một nơi trông giống như là hang động. Từ xa, tiếng gió rít vù vù vọng lại nghe như tiếng gào khóc thê lương, khiến người ta không rét mà run.
Xung quanh hang động hiện lên ánh sáng lờ mờ do một loại vật chất không rõ nguồn gốc, màu xanh mượt giống như ma trơi phát ra.
Nhưng không gian bên trong hang động này lại chứa đựng thiên địa linh khí hết sức nồng đậm, thậm chí Dương Khai còn thoáng ngửi thấy mùi hương của dược liệu trong đó. Trong lòng hắn lúc này rất rung động, biết rằng hắn và Dương Viêm đã tìm đúng chỗ rồi, vị trí mà 2 tấm bản đồ khiếm khuyết chỉ dẫn, tám chín phần mười chính là hang động bí mật của Cổ Dương Tông này.
Ánh sáng trong hang động tuy rằng chỉ lờ mờ, nhưng với tu vi của Dương Khai, sau khi rót thánh nguyên vào hai mắt vẫn có thể nhìn thấy mọi thứ rất rõ ràng. Ngầm thả thần thần niệm ra cảm nhận một hồi, rất nhanh Dương Khai đã phát hiện hang động này có dấu vết của con người cải tạo, dường như đây vốn là một hang động tự nhiên nằm cách mặt đất khoảng trăm trượng, sau đó lại được người ta cải tạo rộng thêm ra.
Mà ở chỗ sâu nhất trong hang động có bốn lối đi thông suốt, mỗi một lối đi cũng không biết thông tới đâu. Dương Khai thả thần niệm ra dò xét dọc theo một lối đi, đến độ sâu khoảng ba mươi trượng chợt biến sắc, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ.
- Phát hiện cái gì hả? Dương Viêm khẽ hỏi.
- Suỵt! Dương Khai vội vàng đưa một ngón tay lên ra hiệu im lặng, rồi lén lút thu hồi lại thần niệm, truyền âm cho Dương Viêm: - Thi binh, rất nhiều Thi binh.
Dương Viêm tái mặt.
Dương Khai nói tiếp: - Nhưng dường như chúng đều đang ngủ say, chưa tỉnh lại, chúng ta chỉ cần cẩn thận một chút, không đánh thức bọn chúng thì không sao đâu.
- Có bao nhiêu con? Mặt Dương Viêm trắng bệch, khẩn trương hỏi thăm.
- Không rõ lắm, huynh chỉ mới dò xét dưới đáy một lối đi đã có ít nhất mấy trăm con rồi, nếu như mỗi lối đi đều có số lượng Thi binh như vậy...
- Trong này chẳng lẽ là Thi huyệt! Dương Viêm dường như nhớ ra điều gì đó.
- Thi huyệt? Dương Khai nhướng mày.
- Vâng, nghe đồn đó là một nơi đặc biệt, dễ dàng sinh ra Thi binh, hơn nữa nếu như Thi binh ngủ say tu luyện ở nơi này thì có thể khiến cho thần hồn và thân thể dễ dàng dung hợp, mở ra linh trí. Nếu đây thật sự là Thi huyệt vậy thì hết sức nguy hiểm.
- Có phải Thi huyệt hay không huynh không biết, nhưng ở sâu trong lối đi quả thật thi khí rất nồng đậm, khí âm hàn cũng vậy, những Thi binh ngủ say kia đúng là đang hô hấp những luồng khí trắng âm hàn trong đó.
- Vậy thì chính xác là Thi huyệt rồi. Dương Viêm hoảng sợ, khẽ giải thích: - Có nhiều Thi binh như vậy, rất có thể một phần trong số đó là đệ tử Cổ Dương Tông trước kia, mà số còn lại là những võ giả gặp nạn sau đó, dường như chúng ta đã vào một nơi khủng khiếp rồi.
- Dù sao cũng đã tới rồi, nói chuyện này để làm gì. Dương Khai cười khà khà, vận chuyển tâm niệm, xa xa một quầng lửa liền lặng lẽ bay trở về, ngay sau đó biến mất vào trong cơ thể Dương Khai, chính là khí linh do Dương Khai thả ra dò đường trước đó.
Dương Viêm thấy vậy liền nghiến răng, lần nữa phát động ra năng lực của bí bảo dây chuyền, bí bảo dây chuyền liền tỏa ra vầng sáng sóng sánh như nước bao phủ Dương Viêm lại, cả Dương Khai cũng được bao phủ trong đó.
Trong chốc lát, khí tức của hai người đã bị ngăn cách với bên ngoài.
Hai người liếc nhau, lén lút đi về phía trước.
Những Thi binh kia nếu như đang ngủ say thì cũng không có gì đáng lo ngại, điều khiến Dương Khai lo lắng duy nhất chính là, tên Thi binh có cấp độ Thánh Vương đỉnh phong hắn đả thương trước đó không biết giờ đang trốn ở nơi nào. Dương Khai không dám tùy tiện đi dò xét, cho nên nhất thời cũng không tìm ra tung tích của hắn.
Chỉ mới đi qua một vài đường rẽ đã có thể nghe thấy tiếng hô hấp rất rõ ràng của Thi binh đang phun ra hít vào thi khí nồng đậm. Tuy nhiên những tiếng hô hấp này rất đều đặn, dĩ nhiên nếu không có ngoại lực tác động, những Thi binh kia sẽ không thể nào thức tỉnh.
Mỗi lần đi qua một đường rẽ, Dương Viêm đều không kìm được nép sát vào Dương Khai, tựa như theo bản năng muốn tìm một chỗ dựa an toàn vậy.
Cũng may Dương Viêm có bí bảo xuất sắc, hai người lại hết sức cảnh giác, cho nên đoạn đường xâm nhập này cũng không lộ ra chút khí tức nào.
Mà trong lúc hai người đang xâm nhập, tại một ngã ba ở sâu bên trong có ba con Thi binh thân hình khô gầy, bộ dạng khủng khiếp đang khoanh chân ngồi dưới đất, chính bọn chúng cũng không biết công pháp chúng đang vận chuyển là gì, nhưng chỉ mới hít vào một hơi đã thu từng luồng từng luồng khí trắng vào trong thân thể, tăng cường thực lực của bản thân.
Mà trong cơ thể ba con Thi binh này đều tỏa ra khí tức năng lượng Thánh Vương Cảnh đỉnh phong.
Bỗng nhiên, một bóng dáng chợt lóe lên xuất hiện ở lối đi, không ngờ lại chính là tên Thi binh đang chạy trốn kia, bộ dáng của nó hết sức chật vật, một cánh tay đã bị đứt lên quá khửu, hai cái nanh thò ra ngoài, nhìn qua hết sức dữ tợn.
Hắn vừa mới xuất hiện ba Thi binh khác đã nhận ra, quay mặt nhìn về phía hắn. Trong chốc lát, ngọn lửa xanh biếc trong sáu con mắt liền không ngừng nhảy nhót lên trong huyệt động âm u.
- Hả, Nhiếp huynh, sao huynh lại biến thành như vậy? Một Thi binh trong đó vừa nhìn thoáng qua đã thấy đồng bạn của hắn bị cụt tay, kinh ngạc hỏi: - Chẳng lẽ gặp phải nguy hiểm gì đó ở bên ngoài?
Ánh mắt Thi binh cụt tay kia liền lóe lên vẻ hung ác, nghiến răng nói: - Đúng là đụng phải chút nguy hiểm, nhất thời sơ suất bị người ta chém rớt một tay!
- Không ngờ lại còn có chuyện như vậy!
Tên Thi binh vừa lên tiếng tước đó lộ ra vẻ giật mình, nói: - Từ rất nhiều năm nay, không phải là chưa từng có võ giả Phản Hư Cảnh nào đi vào Táng Hùng Cốc sao? Chẳng lẽ bây giờ lại có võ giả Phản Hư Cảnh đi vào?
- Không phải Phản Hư Cảnh, mà chỉ là một Thánh Vương lưỡng tầng cảnh mà thôi. Thi binh cụt tay dường như hơi xấu hổ, nói tiếp: - Nhiếp mỗ nhất thời không để ý, mới bị thương nặng như vậy.
- Ha ha, Nhiếp huynh nói đùa rồi, nếu như ta và huynh đang còn thân thể con người thì bị thương kiểu này quả thật rất khó chữa khỏi, nhưng bây giờ đã biến thành hình dáng này, thương thế như vậy nhằm nhò gì, chỉ cần tốn chút thi khí bản mạng là có thể mọc ra như cũ rồi.
- Thương thế này của Nhiếp huynh chỉ sợ không có cách nào khỏi được. Một Thi binh tóc dài khác dường như đã phát hiện ra điều gì đó, liền nói, hơn nữa âm thanh phát ra từ Thi binh này lại tròn tiếng, êm tai, hiển nhiên thân thể của Thi binh này là một nữ nhân. Tuy không thấy rõ toàn thân của Thi binh, nhưng có thể tưởng tượng được khi còn sống Thi binh này nhất định là một nữ nhân xinh đẹp.
- Vì sao lại nói như vậy? Thi binh vừa lên tiếng lúc nãy nghi hoặc hỏi thăm.
- Nếu như ta không nhìn lầm, cánh tay bị cụt của Nhiếp huynh có phải là thiếu một bộ phận hay không? Ánh mắt của nữ Thi binh lóe lên, hỏi.
Vừa nghe nữ Thi binh nói như vậy, hai tên khác đều cẩn thận quan sát, vừa nhìn đã phát hiện đúng thật là như thế. Cánh tay bị chặt đứt được Thi binh kia mang về quả thật bị thiếu một bộ phận, hơn nữa vết cắt rất đều đặn, giống như là bị cắt qua hai lần vậy.
- Chỉ là một tên Thánh Vương lưỡng tầng cảnh mà lại lợi hại như vậy sao? Nhiếp huynh có phải ngươi quá khinh địch hay không? Nữ Thi binh giọng nói có một chút trách cứ nói.
- Không phải Nhiếp mỗ khinh địch, mà là lực lượng của hắn quá mức kỳ quái, từ trước tới giờ ta chưa từng gặp qua loại công kích như vậy. Thi binh cụt tay hồi tưởng lại lúc lưỡi đao đen như mực đánh tới, ngay cả hắn đã là thi thể thì gương mặt cũng co rúm lại kinh hãi không ngớt, nếu lúc đó hắn không phản ứng nhanh, chỉ sợ đã chết thêm một lần nữa rồi. Lần trước, sau khi chết trở thành Thi binh, hắn đã phải tu luyện hết sức vất vả để xuất hiện thần trí, sau đó lại trải qua vô số năm mới có được thực lực như ngày hôm nay. Lần này nếu lại chết lần nữa, sẽ thật sự tan thành mây khói.
- Là loại lực lượng gì? Ba Thi binh khác đều cảm thấy ngạc nhiên, vội vàng truy hỏi. Càng là cấm chế ẩn nấp ở trong này, càng khiến cho Dương Khai khẳng định suy đoán trước đó.
Nhìn chăm chú vào cấm chế một lúc lâu, Dương Khai bỗng nhiên thay đổi vẻ mặt, lấy lò luyện khí cấp Hư Vương ra, chỉ tay quát khẽ: - Vào xem!
Một tiếng hót dài vang lên, con chim lửa khí linh từ lò luyện khí liền bay ra, dứt khoát lao thẳng vào cấm chế, không gian bốn phía bỗng nhiên rung động, ngay sau đó khí linh liền biến mất.
Dương Khai nhướng mày, sau khi cảm ứng thấy hắn và khí linh vẫn còn giữ được liên lạc mới yên tâm trở lại.
Đứng tại chỗ cảm ứng tin tức từ khí linh truyền về, Dương Khai liền trở nên trầm tư, một hồi lâu sau hắn mới mở miệng nói: - Xem ra đúng là ở trong này, bên trong còn có một không gian khác, hơn nữa linh khí thiên địa rất nồng đậm, rất có khả năng là nơi chúng ta muốn tìm.
- Thật sao? Dương Viêm mừng rỡ hỏi.
- Tuy nhiên... bên trong còn có rất nhiều thi khí. Xem ra ở nơi này không chỉ có một con Thi binh sinh sống. Vẻ mặt Dương Khai ngưng trọng nói.
Dương Viêm ngơ ngác, dáng vẻ cũng trở nên lưỡng lự. Nếu chỉ có một con Thi binh, với thủ đoạn của Dương Khai thì không có gì đáng ngại, nhưng nếu như số lượng quá nhiều, Dương Khai căn bản là không thể địch lại, có tiếp tục xâm nhập hay không cần phải cẩn thận xem xét.
Một hồi lâu sau, Dương Viêm liền nói: - Nếu trong này là di chỉ của Cổ Dương Tông, vậy có nghĩa là những Thi binh này xuất hiện sau khi Cổ Dương Tông bị diệt môn. Rất có thể tông môn này có số lượng đệ tử đông đảo, sau khi chết lại may mắn gặp được cơ duyên nên mới biến thành như vậy. Nói cách khác, lợi hại nhất trong bọn chúng cũng chỉ là Thi tướng đã tu luyện 2000 năm mà thôi, cùng lắm là có trình độ tương đương với Phản Hư lưỡng tầng cảnh, thậm chí còn hơi không bằng.
- Phản Hư lưỡng tầng cảnh sao... Dương Khai lộ ra vẻ trầm tư, lẩm bẩm nói.
Nếu chỉ là như vậy, hắn cũng không cần e ngại, loại Thi tướng thực lực cỡ này hắn không nhất định có thể đánh thắng được, nhưng mang theo Dương Viêm chạy trốn thì không thành vấn đề.
Sau một hồi trầm tư, Dương Khai liền có quyết định, khẽ gật đầu nói: - Vậy thì đi vào thôi.
Nếu như cảm nhận được bên trong chỉ toàn là thi khí, nhất định Dương Khai sẽ quay trở về. Tuy hắn không sợ những Thi tướng ngàn năm kia, nhưng khi không cần thiết có thể tránh được tranh đấu thì nên tránh. Nhưng ngoài trừ thi khí ra, linh khí thiên địa bên trong cũng đồng dạng hết sức nồng đậm, rõ ràng là có cất giấu thứ tốt gì đó.
Hắn và Dương Viêm đã xâm nhập một mạch đến tận đây, lúc này mục tiêu đã gần trong gang tấc, dĩ nhiên sẽ không "chưa lâm trận mà đã rút lui".
Sau khi nói xong, Dương Khai liền phát động thánh nguyên bao phủ Dương Viêm ở bên trong, dẫn nàng bước về phía trước một bước.
Chỉ bước tới một bước, trời đất liền xoay chuyển, ngay sau đó không gian trước mắt liền biến đổi, không ngờ hai người đã hiện ra tại một nơi trông giống như là hang động. Từ xa, tiếng gió rít vù vù vọng lại nghe như tiếng gào khóc thê lương, khiến người ta không rét mà run.
Xung quanh hang động hiện lên ánh sáng lờ mờ do một loại vật chất không rõ nguồn gốc, màu xanh mượt giống như ma trơi phát ra.
Nhưng không gian bên trong hang động này lại chứa đựng thiên địa linh khí hết sức nồng đậm, thậm chí Dương Khai còn thoáng ngửi thấy mùi hương của dược liệu trong đó. Trong lòng hắn lúc này rất rung động, biết rằng hắn và Dương Viêm đã tìm đúng chỗ rồi, vị trí mà 2 tấm bản đồ khiếm khuyết chỉ dẫn, tám chín phần mười chính là hang động bí mật của Cổ Dương Tông này.
Ánh sáng trong hang động tuy rằng chỉ lờ mờ, nhưng với tu vi của Dương Khai, sau khi rót thánh nguyên vào hai mắt vẫn có thể nhìn thấy mọi thứ rất rõ ràng. Ngầm thả thần thần niệm ra cảm nhận một hồi, rất nhanh Dương Khai đã phát hiện hang động này có dấu vết của con người cải tạo, dường như đây vốn là một hang động tự nhiên nằm cách mặt đất khoảng trăm trượng, sau đó lại được người ta cải tạo rộng thêm ra.
Mà ở chỗ sâu nhất trong hang động có bốn lối đi thông suốt, mỗi một lối đi cũng không biết thông tới đâu. Dương Khai thả thần niệm ra dò xét dọc theo một lối đi, đến độ sâu khoảng ba mươi trượng chợt biến sắc, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ.
- Phát hiện cái gì hả? Dương Viêm khẽ hỏi.
- Suỵt! Dương Khai vội vàng đưa một ngón tay lên ra hiệu im lặng, rồi lén lút thu hồi lại thần niệm, truyền âm cho Dương Viêm: - Thi binh, rất nhiều Thi binh.
Dương Viêm tái mặt.
Dương Khai nói tiếp: - Nhưng dường như chúng đều đang ngủ say, chưa tỉnh lại, chúng ta chỉ cần cẩn thận một chút, không đánh thức bọn chúng thì không sao đâu.
- Có bao nhiêu con? Mặt Dương Viêm trắng bệch, khẩn trương hỏi thăm.
- Không rõ lắm, huynh chỉ mới dò xét dưới đáy một lối đi đã có ít nhất mấy trăm con rồi, nếu như mỗi lối đi đều có số lượng Thi binh như vậy...
- Trong này chẳng lẽ là Thi huyệt! Dương Viêm dường như nhớ ra điều gì đó.
- Thi huyệt? Dương Khai nhướng mày.
- Vâng, nghe đồn đó là một nơi đặc biệt, dễ dàng sinh ra Thi binh, hơn nữa nếu như Thi binh ngủ say tu luyện ở nơi này thì có thể khiến cho thần hồn và thân thể dễ dàng dung hợp, mở ra linh trí. Nếu đây thật sự là Thi huyệt vậy thì hết sức nguy hiểm.
- Có phải Thi huyệt hay không huynh không biết, nhưng ở sâu trong lối đi quả thật thi khí rất nồng đậm, khí âm hàn cũng vậy, những Thi binh ngủ say kia đúng là đang hô hấp những luồng khí trắng âm hàn trong đó.
- Vậy thì chính xác là Thi huyệt rồi. Dương Viêm hoảng sợ, khẽ giải thích: - Có nhiều Thi binh như vậy, rất có thể một phần trong số đó là đệ tử Cổ Dương Tông trước kia, mà số còn lại là những võ giả gặp nạn sau đó, dường như chúng ta đã vào một nơi khủng khiếp rồi.
- Dù sao cũng đã tới rồi, nói chuyện này để làm gì. Dương Khai cười khà khà, vận chuyển tâm niệm, xa xa một quầng lửa liền lặng lẽ bay trở về, ngay sau đó biến mất vào trong cơ thể Dương Khai, chính là khí linh do Dương Khai thả ra dò đường trước đó.
Dương Viêm thấy vậy liền nghiến răng, lần nữa phát động ra năng lực của bí bảo dây chuyền, bí bảo dây chuyền liền tỏa ra vầng sáng sóng sánh như nước bao phủ Dương Viêm lại, cả Dương Khai cũng được bao phủ trong đó.
Trong chốc lát, khí tức của hai người đã bị ngăn cách với bên ngoài.
Hai người liếc nhau, lén lút đi về phía trước.
Những Thi binh kia nếu như đang ngủ say thì cũng không có gì đáng lo ngại, điều khiến Dương Khai lo lắng duy nhất chính là, tên Thi binh có cấp độ Thánh Vương đỉnh phong hắn đả thương trước đó không biết giờ đang trốn ở nơi nào. Dương Khai không dám tùy tiện đi dò xét, cho nên nhất thời cũng không tìm ra tung tích của hắn.
Chỉ mới đi qua một vài đường rẽ đã có thể nghe thấy tiếng hô hấp rất rõ ràng của Thi binh đang phun ra hít vào thi khí nồng đậm. Tuy nhiên những tiếng hô hấp này rất đều đặn, dĩ nhiên nếu không có ngoại lực tác động, những Thi binh kia sẽ không thể nào thức tỉnh.
Mỗi lần đi qua một đường rẽ, Dương Viêm đều không kìm được nép sát vào Dương Khai, tựa như theo bản năng muốn tìm một chỗ dựa an toàn vậy.
Cũng may Dương Viêm có bí bảo xuất sắc, hai người lại hết sức cảnh giác, cho nên đoạn đường xâm nhập này cũng không lộ ra chút khí tức nào.
Mà trong lúc hai người đang xâm nhập, tại một ngã ba ở sâu bên trong có ba con Thi binh thân hình khô gầy, bộ dạng khủng khiếp đang khoanh chân ngồi dưới đất, chính bọn chúng cũng không biết công pháp chúng đang vận chuyển là gì, nhưng chỉ mới hít vào một hơi đã thu từng luồng từng luồng khí trắng vào trong thân thể, tăng cường thực lực của bản thân.
Mà trong cơ thể ba con Thi binh này đều tỏa ra khí tức năng lượng Thánh Vương Cảnh đỉnh phong.
Bỗng nhiên, một bóng dáng chợt lóe lên xuất hiện ở lối đi, không ngờ lại chính là tên Thi binh đang chạy trốn kia, bộ dáng của nó hết sức chật vật, một cánh tay đã bị đứt lên quá khửu, hai cái nanh thò ra ngoài, nhìn qua hết sức dữ tợn.
Hắn vừa mới xuất hiện ba Thi binh khác đã nhận ra, quay mặt nhìn về phía hắn. Trong chốc lát, ngọn lửa xanh biếc trong sáu con mắt liền không ngừng nhảy nhót lên trong huyệt động âm u.
- Hả, Nhiếp huynh, sao huynh lại biến thành như vậy? Một Thi binh trong đó vừa nhìn thoáng qua đã thấy đồng bạn của hắn bị cụt tay, kinh ngạc hỏi: - Chẳng lẽ gặp phải nguy hiểm gì đó ở bên ngoài?
Ánh mắt Thi binh cụt tay kia liền lóe lên vẻ hung ác, nghiến răng nói: - Đúng là đụng phải chút nguy hiểm, nhất thời sơ suất bị người ta chém rớt một tay!
- Không ngờ lại còn có chuyện như vậy!
Tên Thi binh vừa lên tiếng tước đó lộ ra vẻ giật mình, nói: - Từ rất nhiều năm nay, không phải là chưa từng có võ giả Phản Hư Cảnh nào đi vào Táng Hùng Cốc sao? Chẳng lẽ bây giờ lại có võ giả Phản Hư Cảnh đi vào?
- Không phải Phản Hư Cảnh, mà chỉ là một Thánh Vương lưỡng tầng cảnh mà thôi. Thi binh cụt tay dường như hơi xấu hổ, nói tiếp: - Nhiếp mỗ nhất thời không để ý, mới bị thương nặng như vậy.
- Ha ha, Nhiếp huynh nói đùa rồi, nếu như ta và huynh đang còn thân thể con người thì bị thương kiểu này quả thật rất khó chữa khỏi, nhưng bây giờ đã biến thành hình dáng này, thương thế như vậy nhằm nhò gì, chỉ cần tốn chút thi khí bản mạng là có thể mọc ra như cũ rồi.
- Thương thế này của Nhiếp huynh chỉ sợ không có cách nào khỏi được. Một Thi binh tóc dài khác dường như đã phát hiện ra điều gì đó, liền nói, hơn nữa âm thanh phát ra từ Thi binh này lại tròn tiếng, êm tai, hiển nhiên thân thể của Thi binh này là một nữ nhân. Tuy không thấy rõ toàn thân của Thi binh, nhưng có thể tưởng tượng được khi còn sống Thi binh này nhất định là một nữ nhân xinh đẹp.
- Vì sao lại nói như vậy? Thi binh vừa lên tiếng lúc nãy nghi hoặc hỏi thăm.
- Nếu như ta không nhìn lầm, cánh tay bị cụt của Nhiếp huynh có phải là thiếu một bộ phận hay không? Ánh mắt của nữ Thi binh lóe lên, hỏi.
Vừa nghe nữ Thi binh nói như vậy, hai tên khác đều cẩn thận quan sát, vừa nhìn đã phát hiện đúng thật là như thế. Cánh tay bị chặt đứt được Thi binh kia mang về quả thật bị thiếu một bộ phận, hơn nữa vết cắt rất đều đặn, giống như là bị cắt qua hai lần vậy.
- Chỉ là một tên Thánh Vương lưỡng tầng cảnh mà lại lợi hại như vậy sao? Nhiếp huynh có phải ngươi quá khinh địch hay không? Nữ Thi binh giọng nói có một chút trách cứ nói.
- Không phải Nhiếp mỗ khinh địch, mà là lực lượng của hắn quá mức kỳ quái, từ trước tới giờ ta chưa từng gặp qua loại công kích như vậy. Thi binh cụt tay hồi tưởng lại lúc lưỡi đao đen như mực đánh tới, ngay cả hắn đã là thi thể thì gương mặt cũng co rúm lại kinh hãi không ngớt, nếu lúc đó hắn không phản ứng nhanh, chỉ sợ đã chết thêm một lần nữa rồi. Lần trước, sau khi chết trở thành Thi binh, hắn đã phải tu luyện hết sức vất vả để xuất hiện thần trí, sau đó lại trải qua vô số năm mới có được thực lực như ngày hôm nay. Lần này nếu lại chết lần nữa, sẽ thật sự tan thành mây khói.
- Là loại lực lượng gì? Ba Thi binh khác đều cảm thấy ngạc nhiên, vội vàng truy hỏi.