Vũ Luyện Điên Phong (Võ Luyện Đỉnh Phong)

Chương 1234: Tiếp tục xâm nhập.




Nói tới, trước kia Dương Khai thật đúng là từng đối phó những thứ này. Nhiều năm trước, khi hắn lịch lãm trong Hung Sát Tà động ở Thương Vân Tà Địa, gặp các Tà Linh cũng tương tự như âm hồn. Lúc đó hắn có thể thu được không ít căn nguyên Tà Linh, đáng tiếc âm hồn này tiêu tán mà không dể lại thứ này.

Sau khi vào sơn cốc, Dương Khai cũng hoài nghi chỗ này có thể nào cũng tồn tại âm hồn, nhưng đi một đường vẫn không phát hiện, cho nên cũng không để ý, nhưng không ngờ bây giờ mới đụng trúng.

Càng làm sắc mặt Dương Khai khó coi, đó là nếu xuất hiện một con âm hồn, vậy tức là nói sẽ có con thứ hai, thứ ba, thậm chí...

Nhìn sắc mặt Dương Viêm, rõ ràng nàng cũng nghĩ tới điều này, thần sắc âm trầm không thôi.

Giống như chứng thật suy đoán của hai người, sau khi âm hồn kia bị tiêu diệt, trong lòng đất xung quanh bỗng nhiên trào ra những đoàn khí âm hàn thấy được bằng mắt thường, giống như bị tiếng hét của âm hồn kia đánh thức.

Những luồng khí âm hàn này có đậm có nhạt, nhạt đến mức không phát hiện ra, đậm thì như làn khói, bất kể hình thái nào, chúng nó vặn vẹo một hồi liền hiện ra những âm hồn hình người, không ngoại lệ, đều không có mặt mũi rõ ràng, ngay cả tứ chi cũng không đầy đủ, nhìn rất quỷ dị.

Dương Viêm thấythế, thúc đẩy bảo giáp, thoáng cái một đoàn hào quang đỏ lửa bao bọc người nàng, còn Dương Khai không nói một tiếng, mười ngón tay bắn ra, từng đoàn Ma diệm bắn phá, xuyên trúng thân thể những âm hồn kia.

Tuy rằng số lượng âm hồn không ít, nhìn dày đặc, nhưng quả thật không chịu nổi một đòn. Một vòng công kích, không một con nào chống đỡ nổi, lần lượt bị Ma diệm bao phủ, hóa thành tro bụi tiêu tán trong trời đất.

Dương Viêm thấy vậy, cũng yên lòng hơn, con mắt xoay chuyển, liền lấy ra một món bí bảo hình vòng tròn, truyền thánh nguyên vào đó, thúc đẩy uy năng bí bảo.

Sau đó, lấy bí bảo vòng tròn làm trung tâm, một vòng ánh sáng đỏ rực khuếch tán ra, nơi ánh lửa quét qua, xua tan toàn bộ khí âm hành. Những âm hồn ngưng tụ thành cũng không chống nổi uy lực ánh lửa, hét thảm vỡ tan thân thể.

Vòng lửa đỏ rực lan tràn ra trăm trượng, mới dần mất đi uy năng, biến mất. Phóng mắt nhìn ra, âm hôn dày đặc lúc này không còn gì, toàn bộ bị vòng lửa diệt sạch.

Dương Khai ngẩn ngơ, kinh ngạc liếc Dương Viêm.

- Hì hì! Bí bảo mới luyện chế không lâu, cũng khá lắm phải không? Dương Viêm đắc ý cười với Dương Khai.

- Ừm, thích hợp với tình huống hiện giờ, nhưng nếu đối phó một người thì có vẻ không đủ. Ánh mắt của Dương Khai không kém, liếc qua liền nhìn ra khuyết điểm của bí bảo này.

Nghe Dương Khai nói thế, Dương Viêm bĩu môi: - Muội còn những bí bảo khác dùng đối phó một người, chỉ là lười đánh nhau với người ta mà thôi, hừ!

Dường như vì Dương Khai nói thật, làm nàng rất không vui.

Dương Khai vuốt mũi, thản nhiên nói: - Đi thôi, tuy rằng những âm hồn này không chịu nổi một đòn, nhưng nói không chừng bên trong còn có hung hồn lệ quỷ gì, không thể coi thường.

Hai người tiếp tục lên đường.

Mảnh di chỉ tông môn này thật là cổ quái, không nói còn sót lại nhiều cấm chế, còn diễn sinh ra âm hồn. Trên đường đi tiếp, hai người mấy lần gặp âm hồn tập kích cùng cấm chế ngăn cản, nhưng cũng chỉ làm hai người tốn chút sức liền thoải mái giải quyết, cũng không có chuyện gì quá nguy hiểm.

Một hơi thăm dò mấy ngày trong sơ cốc, theo thời gian trôi đi, mỗi lần Dương Viêm kiểm tra mảnh bản đồ cũng càng lâu, dường như tới gần mục tiêu, nàng càng khó xác định vị trí chính xác.

Đến một ngày, Dương Viêm đang kiểm tra mảnh bản đồ chỉ dẫn, bỗng nhiên Dương Khai biến sắc, thả ra thần niệm khuếch tán bên ngoài, một lát sau, sắc mặt của hắn cổ quái, cau mày nói: - Trong này lại còn có người?

- Là ai? Dương Viêm giật mình, hỏi.

- Không rõ lắm, nhưng chỉ có bốn người, hai Thánh Vương tam tầng cảnh, hai Thánh Vương lưỡng tầng cảnh, dường như bị nhốt trong cấm chế gì đó.

- Có muốn xem thử không, vừa lúc hỏi thăm nơi này là chỗ nào. Dương Viêm đề nghị.

Theo ý kiến của Dương Khai, nếu lần này hai người đến tìm bảo vật, đương nhiên không nên làm rối, mặc kệ người bên kia là ai, gặp nguy hiểm gì, hắn cũng lười để ý. Nhưng trong thần niệm cảm ứng được có hai khí tức làm hắn quen thuộc, dường như đã gặp qua ở đâu.

Điều này làm hắn không khỏi tò mò, nghe Dương Viêm nói thế, trầm ngâm một hồi liền gật đầu: - Được, âm thầm đi qua xem, nhưng đừng làm lộ dấu vết.

- Ừm. Dương Viêm tự nhiên không có ý kiến.

Hai người mới lén lút tiến về bên kia, thần niệm của Dương Khai mạnh mẽ, chỉ cần thu liễm khí tức, thần niệm bao bọc trên người, tự nhiên không sợ bị võ giả ngang cấp phát hiện dấu vết.

Còn Dương Viêm thúc đẩy uy năng bí bảo dây chuyền, trên người nhanh chóng bao phủ lớp màng mỏng năng lượng, tựa như có nước chảy, sau đó trong chớp mắt, nàng biến mất khỏi ánh mắt Dương Khai, chỉ để lại một cái bóng nhàn nhạt. Ngay cả thần niệm của Dương Khai tra xét cũng không phát hiện được khí tức gì, trừ khi có người tới gần dùng mắt thường để nhìn, bằng không khó mà bại lộ được.

Thấy thế, Dương Khai khẽ gật đầu.

Vị trí bốn người kia cũng không gần bên này, cách xa 30 dặm, chỉ có Dương Khai mới có thể không kiêng kỵ thả ra thần niệm tra xét ở trong này.

Sau một nén nhang, Dương Khai cùng Dương Viêm đến dưới một gò đất, ló đầu nhìn sang bên kia.

Chỉ thấy trên mảnh đất trống gần đó, có quầng sáng năng lượng rộng khoảng 30 trượng, dạng nửa vòng tròn, như cái tô lớn ụp xuống đất. Ở bên trong quầng sáng, có 4 võ giả, dựa lưng vào nhau, thần sắc ngưng trọng cảnh giác xung quanh, trên người lưu chuyển ánh sáng, thánh nguyên tuông trào, mỗi người cầm bí bảo khác nhau, trong đó hai người không ngừng thúc đẩy uy năng pháp bảo đánh vào quầng sáng.

Mỗi một lần, tuy rằng làm cho quầng sáng rung chuyển, nhưng không biết quầng sáng này dùng chiêu gì, chẳng những giam bốn người ở trong, còn bắn ngược công kích trở về.

Hai người còn lại sau khi đồng bạn công kích, liền dùng bí bảo phòng ngự tiếp đón năng lượng bắn về, tránh cho đồng bạn bị thương.

Bốn người phối hợp có vẻ rất thành thạo, vừa nhìn là biết hiểu nhau, nhưng mặc kệ bọn họ cố gắng thế nào, dường như không thể nhất thời đánh vỡ quầng sáng năng lượng. Hơn nữa không biết bọn họ bị nhốt bao lâu, dao động thánh nguyên của mỗi người đều trồi sụt, nhìn có vẻ tiêu hao rất lớn.

- Ồ, là cấm chế có tính chất bắn ngược, thật là thú vị. Ánh mắt Dương Viêm sáng ngời, tựa hồ có hứng thú lớn với cấm chế nửa vòng tròn kia.

Dương Khai lại nhíu mày, nhìn cô gái mặc kiểu thiếu phụ, đôi mắt như hoa đào, sắc mặt cổ quái nói: - Là cô ta!

Trước đó hắn cảm nhận được khí tức hai người có vẻ quen thuộc, cho nên mới tới đây tìm kiếm, nhưng quả thật không ngờ là nữ nhân này.

Thiếu phụ kia, lại chính là Thẩm Thi Đào Càn Thiên Tông, nói tới hắn cũng không có thâm giao, chỉ là gặp mấy lần trong Lưu Viêm Sa Địa. Nhưng mà nữ nhân này lại nhận định hắn là người mang đại số mệnh, lúc đó cố ý muốn kéo hắn cùng hành động, nhưng chưa chờ Dương Khai từ chối, liền gặp phải Thường Khởi truy đuổi long hồn, kết quả vận số của nàng không tệ, đi theo Dương Khai vào tới một cái quặng mỏ thánh tinh dưới lòng đất.

Sau đó Dương Khai rời khỏi quặng mỏ thánh tinh trước, chỉ để lại mấy người Càn Thiên Tông cùng Thường Khởi khai thác thánh tinh, cũng không biết mấy người kia thu hoạch thế nào.

Nhưng xem thu hoạch của Thường Khởi, cũng biết bọn họ có thu hoạch không nhỏ, mấy người gộp lại cũng tối thiểu hơn trăm triệu thánh tinh, lại còn không gánh vác nguy hiểm gì.

Huống chi, Dương Khai có thể lấy được Long Cốt Long Châu và Cửu Khúc Tinh Ngọc Thụ trong quặng mỏ thánh tinh đó, nói không chừng đám người Thẩm Thi Đào cũng có cơ duyên khác, lấy được thứ quý giá gì.

Nhìn từ góc độ khác, lúc đó nàng cũng dính vận may từ Dương Khai, mới có thu hoạch lớn đến vậy.

Chỉ là Dương Khai không ngờ, đến chỗ này cũng gặp phải Thẩm Thi Đào. Lúc trước hắn cảm nhận được khí tức quen thuộc, một trong đó chính là nàng, còn người khác, chính là cô gái thanh tú gặp khi đó, nàng là Thánh Vương lưỡng tầng cảnh, lúc này là thành viên phụ trách phòng ngự.

- Quen biết? Dương Viêm nghiêng đầu, nhỏ giọng hỏi.

- Miễn cưỡng là thế. Dương Khai gật đầu.

- Vậy có cần giúp bọn họ không?

- Không cần. Dương Khai quyết đoán lắc đầu. - Nữ nhân này thật là phiền, đừng để bọn họ phát hiện thì hơn. Xem ra cấm chế này không quá nguy hiểm, xem chừng có thể nhốt bọn họ mấy ngày mà thôi, đến lúc đó tự nhiên sẽ ra được.

- Nhưng muội vẫn muốn đi nghiên cứu xem... Dương Viêm chưa nói hết, ánh mắt khựng lại, nhìn về phía đằng xa sau Dương Khai.

Dương Khai cũng cảm ứng được quay đầu lại, sắc mặt liền khó coi.

Bởi vì gần đó có mấy con âm hồn đang bay về phía bên này, dường như bị động tĩnh bên này thu hút, hơn nữa nhìn tuyến đường, sẽ đi ngang qua chỗ Dương Khai ẩn thân.

Dương Khai rất căm tức, lén lút ra dấu tay với hướng về phía Dương Viêm, muốn rút chạy.

Nào ngờ, bọn họ vừa động dậy, mấy con âm hồn kia như cảm ứng được, ồ ạt chạy sang bên này, sau đó mỗi con há miệng kêu to, hung dữ đánh tới.

Tuy rằng Dương Khai và Dương Viêm ẩn nấp cực kỳ hoàn mỹ, sẽ không bị võ giả Thánh Vương Cảnh phát hiện, nhưng đối với những âm hồn này, chỉ cần là vật sống, chúng đều có thể cảm ứng được thông qua sinh cơ phát ra.

Thấy thế, ánh mắt Dương Khai lóe lên tia sát khí lạnh lẽo, vung tay, tóm lấy con âm hồn xông lên trước, tay còn lại bắn ra Ma diệm, phát tán khắp nơi. Nói tới, trước kia Dương Khai thật đúng là từng đối phó những thứ này. Nhiều năm trước, khi hắn lịch lãm trong Hung Sát Tà động ở Thương Vân Tà Địa, gặp các Tà Linh cũng tương tự như âm hồn. Lúc đó hắn có thể thu được không ít căn nguyên Tà Linh, đáng tiếc âm hồn này tiêu tán mà không dể lại thứ này.

Sau khi vào sơn cốc, Dương Khai cũng hoài nghi chỗ này có thể nào cũng tồn tại âm hồn, nhưng đi một đường vẫn không phát hiện, cho nên cũng không để ý, nhưng không ngờ bây giờ mới đụng trúng.

Càng làm sắc mặt Dương Khai khó coi, đó là nếu xuất hiện một con âm hồn, vậy tức là nói sẽ có con thứ hai, thứ ba, thậm chí...

Nhìn sắc mặt Dương Viêm, rõ ràng nàng cũng nghĩ tới điều này, thần sắc âm trầm không thôi.

Giống như chứng thật suy đoán của hai người, sau khi âm hồn kia bị tiêu diệt, trong lòng đất xung quanh bỗng nhiên trào ra những đoàn khí âm hàn thấy được bằng mắt thường, giống như bị tiếng hét của âm hồn kia đánh thức.

Những luồng khí âm hàn này có đậm có nhạt, nhạt đến mức không phát hiện ra, đậm thì như làn khói, bất kể hình thái nào, chúng nó vặn vẹo một hồi liền hiện ra những âm hồn hình người, không ngoại lệ, đều không có mặt mũi rõ ràng, ngay cả tứ chi cũng không đầy đủ, nhìn rất quỷ dị.

Dương Viêm thấythế, thúc đẩy bảo giáp, thoáng cái một đoàn hào quang đỏ lửa bao bọc người nàng, còn Dương Khai không nói một tiếng, mười ngón tay bắn ra, từng đoàn Ma diệm bắn phá, xuyên trúng thân thể những âm hồn kia.

Tuy rằng số lượng âm hồn không ít, nhìn dày đặc, nhưng quả thật không chịu nổi một đòn. Một vòng công kích, không một con nào chống đỡ nổi, lần lượt bị Ma diệm bao phủ, hóa thành tro bụi tiêu tán trong trời đất.

Dương Viêm thấy vậy, cũng yên lòng hơn, con mắt xoay chuyển, liền lấy ra một món bí bảo hình vòng tròn, truyền thánh nguyên vào đó, thúc đẩy uy năng bí bảo.

Sau đó, lấy bí bảo vòng tròn làm trung tâm, một vòng ánh sáng đỏ rực khuếch tán ra, nơi ánh lửa quét qua, xua tan toàn bộ khí âm hành. Những âm hồn ngưng tụ thành cũng không chống nổi uy lực ánh lửa, hét thảm vỡ tan thân thể.

Vòng lửa đỏ rực lan tràn ra trăm trượng, mới dần mất đi uy năng, biến mất. Phóng mắt nhìn ra, âm hôn dày đặc lúc này không còn gì, toàn bộ bị vòng lửa diệt sạch.

Dương Khai ngẩn ngơ, kinh ngạc liếc Dương Viêm.

- Hì hì! Bí bảo mới luyện chế không lâu, cũng khá lắm phải không? Dương Viêm đắc ý cười với Dương Khai.

- Ừm, thích hợp với tình huống hiện giờ, nhưng nếu đối phó một người thì có vẻ không đủ. Ánh mắt của Dương Khai không kém, liếc qua liền nhìn ra khuyết điểm của bí bảo này.

Nghe Dương Khai nói thế, Dương Viêm bĩu môi: - Muội còn những bí bảo khác dùng đối phó một người, chỉ là lười đánh nhau với người ta mà thôi, hừ!

Dường như vì Dương Khai nói thật, làm nàng rất không vui.

Dương Khai vuốt mũi, thản nhiên nói: - Đi thôi, tuy rằng những âm hồn này không chịu nổi một đòn, nhưng nói không chừng bên trong còn có hung hồn lệ quỷ gì, không thể coi thường.

Hai người tiếp tục lên đường.

Mảnh di chỉ tông môn này thật là cổ quái, không nói còn sót lại nhiều cấm chế, còn diễn sinh ra âm hồn. Trên đường đi tiếp, hai người mấy lần gặp âm hồn tập kích cùng cấm chế ngăn cản, nhưng cũng chỉ làm hai người tốn chút sức liền thoải mái giải quyết, cũng không có chuyện gì quá nguy hiểm.

Một hơi thăm dò mấy ngày trong sơ cốc, theo thời gian trôi đi, mỗi lần Dương Viêm kiểm tra mảnh bản đồ cũng càng lâu, dường như tới gần mục tiêu, nàng càng khó xác định vị trí chính xác.

Đến một ngày, Dương Viêm đang kiểm tra mảnh bản đồ chỉ dẫn, bỗng nhiên Dương Khai biến sắc, thả ra thần niệm khuếch tán bên ngoài, một lát sau, sắc mặt của hắn cổ quái, cau mày nói: - Trong này lại còn có người?

- Là ai? Dương Viêm giật mình, hỏi.

- Không rõ lắm, nhưng chỉ có bốn người, hai Thánh Vương tam tầng cảnh, hai Thánh Vương lưỡng tầng cảnh, dường như bị nhốt trong cấm chế gì đó.

- Có muốn xem thử không, vừa lúc hỏi thăm nơi này là chỗ nào. Dương Viêm đề nghị.

Theo ý kiến của Dương Khai, nếu lần này hai người đến tìm bảo vật, đương nhiên không nên làm rối, mặc kệ người bên kia là ai, gặp nguy hiểm gì, hắn cũng lười để ý. Nhưng trong thần niệm cảm ứng được có hai khí tức làm hắn quen thuộc, dường như đã gặp qua ở đâu.

Điều này làm hắn không khỏi tò mò, nghe Dương Viêm nói thế, trầm ngâm một hồi liền gật đầu: - Được, âm thầm đi qua xem, nhưng đừng làm lộ dấu vết.

- Ừm. Dương Viêm tự nhiên không có ý kiến.

Hai người mới lén lút tiến về bên kia, thần niệm của Dương Khai mạnh mẽ, chỉ cần thu liễm khí tức, thần niệm bao bọc trên người, tự nhiên không sợ bị võ giả ngang cấp phát hiện dấu vết.

Còn Dương Viêm thúc đẩy uy năng bí bảo dây chuyền, trên người nhanh chóng bao phủ lớp màng mỏng năng lượng, tựa như có nước chảy, sau đó trong chớp mắt, nàng biến mất khỏi ánh mắt Dương Khai, chỉ để lại một cái bóng nhàn nhạt. Ngay cả thần niệm của Dương Khai tra xét cũng không phát hiện được khí tức gì, trừ khi có người tới gần dùng mắt thường để nhìn, bằng không khó mà bại lộ được.

Thấy thế, Dương Khai khẽ gật đầu.

Vị trí bốn người kia cũng không gần bên này, cách xa 30 dặm, chỉ có Dương Khai mới có thể không kiêng kỵ thả ra thần niệm tra xét ở trong này.

Sau một nén nhang, Dương Khai cùng Dương Viêm đến dưới một gò đất, ló đầu nhìn sang bên kia.

Chỉ thấy trên mảnh đất trống gần đó, có quầng sáng năng lượng rộng khoảng 30 trượng, dạng nửa vòng tròn, như cái tô lớn ụp xuống đất. Ở bên trong quầng sáng, có 4 võ giả, dựa lưng vào nhau, thần sắc ngưng trọng cảnh giác xung quanh, trên người lưu chuyển ánh sáng, thánh nguyên tuông trào, mỗi người cầm bí bảo khác nhau, trong đó hai người không ngừng thúc đẩy uy năng pháp bảo đánh vào quầng sáng.

Mỗi một lần, tuy rằng làm cho quầng sáng rung chuyển, nhưng không biết quầng sáng này dùng chiêu gì, chẳng những giam bốn người ở trong, còn bắn ngược công kích trở về.

Hai người còn lại sau khi đồng bạn công kích, liền dùng bí bảo phòng ngự tiếp đón năng lượng bắn về, tránh cho đồng bạn bị thương.

Bốn người phối hợp có vẻ rất thành thạo, vừa nhìn là biết hiểu nhau, nhưng mặc kệ bọn họ cố gắng thế nào, dường như không thể nhất thời đánh vỡ quầng sáng năng lượng. Hơn nữa không biết bọn họ bị nhốt bao lâu, dao động thánh nguyên của mỗi người đều trồi sụt, nhìn có vẻ tiêu hao rất lớn.

- Ồ, là cấm chế có tính chất bắn ngược, thật là thú vị. Ánh mắt Dương Viêm sáng ngời, tựa hồ có hứng thú lớn với cấm chế nửa vòng tròn kia.

Dương Khai lại nhíu mày, nhìn cô gái mặc kiểu thiếu phụ, đôi mắt như hoa đào, sắc mặt cổ quái nói: - Là cô ta!

Trước đó hắn cảm nhận được khí tức hai người có vẻ quen thuộc, cho nên mới tới đây tìm kiếm, nhưng quả thật không ngờ là nữ nhân này.

Thiếu phụ kia, lại chính là Thẩm Thi Đào Càn Thiên Tông, nói tới hắn cũng không có thâm giao, chỉ là gặp mấy lần trong Lưu Viêm Sa Địa. Nhưng mà nữ nhân này lại nhận định hắn là người mang đại số mệnh, lúc đó cố ý muốn kéo hắn cùng hành động, nhưng chưa chờ Dương Khai từ chối, liền gặp phải Thường Khởi truy đuổi long hồn, kết quả vận số của nàng không tệ, đi theo Dương Khai vào tới một cái quặng mỏ thánh tinh dưới lòng đất.

Sau đó Dương Khai rời khỏi quặng mỏ thánh tinh trước, chỉ để lại mấy người Càn Thiên Tông cùng Thường Khởi khai thác thánh tinh, cũng không biết mấy người kia thu hoạch thế nào.

Nhưng xem thu hoạch của Thường Khởi, cũng biết bọn họ có thu hoạch không nhỏ, mấy người gộp lại cũng tối thiểu hơn trăm triệu thánh tinh, lại còn không gánh vác nguy hiểm gì.

Huống chi, Dương Khai có thể lấy được Long Cốt Long Châu và Cửu Khúc Tinh Ngọc Thụ trong quặng mỏ thánh tinh đó, nói không chừng đám người Thẩm Thi Đào cũng có cơ duyên khác, lấy được thứ quý giá gì.

Nhìn từ góc độ khác, lúc đó nàng cũng dính vận may từ Dương Khai, mới có thu hoạch lớn đến vậy.

Chỉ là Dương Khai không ngờ, đến chỗ này cũng gặp phải Thẩm Thi Đào. Lúc trước hắn cảm nhận được khí tức quen thuộc, một trong đó chính là nàng, còn người khác, chính là cô gái thanh tú gặp khi đó, nàng là Thánh Vương lưỡng tầng cảnh, lúc này là thành viên phụ trách phòng ngự.

- Quen biết? Dương Viêm nghiêng đầu, nhỏ giọng hỏi.

- Miễn cưỡng là thế. Dương Khai gật đầu.

- Vậy có cần giúp bọn họ không?

- Không cần. Dương Khai quyết đoán lắc đầu. - Nữ nhân này thật là phiền, đừng để bọn họ phát hiện thì hơn. Xem ra cấm chế này không quá nguy hiểm, xem chừng có thể nhốt bọn họ mấy ngày mà thôi, đến lúc đó tự nhiên sẽ ra được.

- Nhưng muội vẫn muốn đi nghiên cứu xem... Dương Viêm chưa nói hết, ánh mắt khựng lại, nhìn về phía đằng xa sau Dương Khai.

Dương Khai cũng cảm ứng được quay đầu lại, sắc mặt liền khó coi.

Bởi vì gần đó có mấy con âm hồn đang bay về phía bên này, dường như bị động tĩnh bên này thu hút, hơn nữa nhìn tuyến đường, sẽ đi ngang qua chỗ Dương Khai ẩn thân.

Dương Khai rất căm tức, lén lút ra dấu tay với hướng về phía Dương Viêm, muốn rút chạy.

Nào ngờ, bọn họ vừa động dậy, mấy con âm hồn kia như cảm ứng được, ồ ạt chạy sang bên này, sau đó mỗi con há miệng kêu to, hung dữ đánh tới.

Tuy rằng Dương Khai và Dương Viêm ẩn nấp cực kỳ hoàn mỹ, sẽ không bị võ giả Thánh Vương Cảnh phát hiện, nhưng đối với những âm hồn này, chỉ cần là vật sống, chúng đều có thể cảm ứng được thông qua sinh cơ phát ra.

Thấy thế, ánh mắt Dương Khai lóe lên tia sát khí lạnh lẽo, vung tay, tóm lấy con âm hồn xông lên trước, tay còn lại bắn ra Ma diệm, phát tán khắp nơi.