Vũ Luyện Điên Phong (Võ Luyện Đỉnh Phong)

Chương 1232: Giao dịch.




Ba sư huynh muội mình đuổi theo đến đây, vốn tưởng mang Dương Khai về Lưu Ly Môn là chuyện thoải mái, lại không ngờ một người chôn xác nơi này, hai người còn lại đều bị thương không nhẹ. Nhìn sắc mặt lạnh lùng của Dương Khai, Doãn Tố Điệp bỗng nhiên ý thức được dường như mình đã làm điều gì sai lầm.

- Dù cho ta muốn lộn ngược thiên hạ này, nàng cũng sẽ đứng sau ủng hộ ta, mà sẽ không cản trước mặt ta hỏi ta có hối hận không. Dương Khai bỗng nhiên nói một câu mà Doãn Tố Điệp không hiểu được, khóe miệng toát ra trào phúng: - Nữ nhân như ngươi, dám hóa thành hình dạng của nàng, quả nhiên không biết sống chết!

Vừa nói, một đoàn khí kình đen thui bắn ra, trực tiếp nhập vào thân thể Doãn Tố Điệp.

Doãn Tố Điệp mặt mày thất sắc, cho là mình không thoát khỏi kiếp này, hai giọt lệ không khống chế được rơi ra.

Vừa rồi Ma diệm đen thui này thoải mái thiêu đốt thi thể Hầu sư huynh thành tro, bây giờ nhập vào mình, nào còn đường sóng nữa? Nhưng làm nàng kinh ngạc, là Ma diệm này không phải nóng rát như nàng nghĩ, mà cực kỳ lạnh lẽo, chảy vào trong người nàng, liền không nhịn được lạnh run, thánh nguyên như đóng băng, vận chuyển không được, một tầng sương trắng phủ lên người nàng.

- Lần này ta không giết ngươi! Lần sau ngươi còn dám ra tay với ta, ta cho ngươi sống không bằng chết! Dương Khai hừ lạnh, phất tay, sợi tơ vàng trói võ giả họ La bay về, chui trở vào người hắn.

Sau đó dưới ánh mắt phức tạp của Doãn Tố Điệp, dẫn Dương Viêm nghênh ngang rời đi.

Chờ cho Dương Khai cùng Dương Viêm biến mất hồi lâu, Doãn Tố Điệp cùng võ giả họ La mới dám cử động. Tuy rằng hai người bị thương không nhẹ, nhưng không phải chí mạng, võ giả họ La chỉ là gãy nhiều xương, cũng không đáng ngại. Còn thương thế của Doãn Tố Điệp nặng hơn, thương thế trên thần thức, còn có hàn khí cực mạnh trong người, không ngừng chảy trong kinh mạch, làm nàng vô cùng khó chịu.

- Doãn sư muội... muội không sao chứ? Võ giả họ La cố gượng đứng lên, quan tâm hỏi han. Vừa nói, vừa đưa một tay ra, như muốn đỡ Doãn Tố Điệp đứng lên.

- Ngươi xem ta có sao không? Sắc mặt Doãn Tố Điệp vặn vẹo, không khách khí đánh bay tay của võ giả họ La, lảo đảo đứng lên. Mái tóc rối tung, nào còn một chút xinh đẹp?

Võ giả họ La biết nàng đang trách mình vô năng, cho nên dù trong lòng tức giận, cũng không dám nói nhiều.

Nhưng nói đi phải nói lại, nếu sớm biết họ Dương này lợi hại đến thế, hắn làm sao lại cùng Doãn Tố Điệp chạy tới đây chặn đường, không phải tự tìm đường chết hay sao? Cũng may cuối cùng họ Dương kia không hạ sát thủ, bằng không bây giờ hắn đã đi cùng đường với Hầu sư huynh.

Đến bây giờ hắn còn không hiểu, tại sao Dương Khai chỉ giết một mình Hầu sư huynh, giết gà dọa khỉ ư?

- Sư muội, có nên tìm chỗ nghỉ ngơi? Nơi này không xa Vạn Thú Sơn, thường xuyên có đệ tử Vạn Thú Sơn qua lại, nếu bị bọn họ thấy được, khẳng định sẽ lại nổi lên sóng gió. Võ giả họ La thừa dịp Doãn Tố Điệp chỉnh lại quần áo, ôn nhu hỏi thử. Tuy rằng Doãn Tố Điệp không hòa nhã gì, nhưng hắn không dám cự lại Doãn Tố Điệp, nếu làm thế, trở về thì nhất định sẽ không có kết quả hay ho.

Nghe vậy, sắc mặt Doãn Tố Điệp hơi thả lỏng, gật đầu nói: - Ừm, chúng ta đi tìm chỗ chữa thương trước, hơn nữa sau khi về phải bẩm báo thế nào với các trưởng lão trong môn, chúng ta cũng phải thương lượng trước.

Võ giả họ La ngẩn ra, lập tức gật đầu: - Cứ theo lời của sư muội.

Hai người cố gượng dậy, kéo thân thể bị thương, tìm chỗ ẩn nấp bắt đầu trị thương.

...............

Xa xa cách đó mấy ngàn dặm, Dương Viêm không nói một lời theo sau Dương Khai, điều khiển Tinh Toa bay về một hướng khác. Nàng nhìn bóng lưng Dương Khai, không biết sao, phát hiện bóng lưng này như toát ra cô đơn buồn bã. Từ sau khi bỏ lại đám người Doãn Tố Điệp, Dương Viêm phát hiện tâm tình của Dương Khai có chút biến đổi, vẫn cắm đầu chạy đi, dường như đang hồi tưởng điều gì.

Nàng không quấy rầy, chỉ lẳng lặng theo sau hắn.

Nàng biết, Dương Khai biến thành như vậy, nguyên nhân chủ yếu là bởi Doãn Tố Điệp thi triển ra bí thuật kia, cùng với tên nữ nhân mà hắn gọi ra.

Chừng một ngày đêm sau, Dương Khai bay đằng trước bỗng chuyển mình, đáp xuống đỉnh ngọn núi nhỏ phía trước, lúc này, cảm giác cô đơn từ bóng lưng đó mới biến mất.

Dương Viêm khống chế Tinh Toa đáp xuống cạnh Dương Khai, liếc xéo nhìn hắn, phát hiện quả nhiên hắn đã khôi phục bình thường, mới thầm thở phào, con mắt xoay tròn, liền hỏi: - Tô Nhan là ai?

- Hỏi chuyện này làm gì? Dương Khai quay sang liếc nàng.

- Tùy tiện hỏi thôi. Dương Viêm bĩu môi, liền hiểu Dương Khai không muốn nhiều lời, cũng không hỏi tới. Nhưng dù Dương Khai không nói, nàng cũng đoán được Tô Nhan này nhất định là người con gái trọng yếu nhất với hắn.

Nàng không hỏi, Dương Khai bỗng nhiên có hứng nói, mỉm cười: - Nàng là sư tỷ thật sự của tôi, không giống sư tỷ giả như cô.

- Các người... Dương Viêm cười gian, tựa như phát hiện chuyện gì hay ho, nụ cười sâu xa.

- Ừm. Dương Khai thản nhiên gật đầu. - Nhưng hiện tại không biết nàng đang ở Tinh Vực nào.

- Nàng không ở U Ám Tinh? Dương Viêm cả kinh.

- Không có, huynh đến nơi này cũng chỉ là chuyện bất ngờ, nàng sớm vào Tinh Vực hơn huynh, cụ thể thì huynh cũng không biết.

- Vậy hả... Huynh có phải rất lo cho cô ấy? Dương Viêm nhẹ nhàng hỏi.

- Lo, cho nên huynh muốn mau tìm được nàng, nhưng đến giờ thì khi nào có thể rời khỏi U Ám Tinh, huynh cũng không rõ. Dương Khai ảm đạm thở dài. - Hiện tại huynh chỉ có thể tu luyện, chờ cho thực lực đủ mạnh, mới có thể rời U Ám Tinh, đi thế giới bên ngoài tìm kiếm.

Dương Viêm xoay chuyển con mắt, như muốn nói gì, nhưng ngẫm lại, liền nuốt vào, khoát tay nói: - Không nói chuyện này, nói nữa thì huynh dường như rất đau lòng. Muội hỏi huynh, sao huynh không giết hai người kia? Huynh sẽ không phải thấy cô ta là nữ nhân liền không xuống tay được?

Dương Khai chầm chậm lắc đầu: - Nếu như được, đương nhiên huynh muốn giết hết bọn chúng, nhưng mà thân phận Doãn Tố Điệp ở Lưu Ly Môn không bình thường. Thật giết cô ta, khẳng định Lưu Ly Môn sẽ không bỏ qua. Lần này bọn họ đi ra, nhất định có người khác biết, nếu không có nguyên nhân này, huynh cũng không ngại giết người diệt khẩu.

- Nếu là vậy, sao huynh cứ phải giết một người trong đó. Dương Viêm thầm cau mày, lúc trước nàng thấy rõ Dương Khai chiến đấu với võ giả họ Hầu và Doãn Tố Điệp, trong lòng cảm thấy hoặc là không giết, hoặc là giết sạch. Bây giờ chỉ giết một người, hiển nhiên mất nhiều hơn được.

Dương Khai cười: - Huynh giết hắn, là bởi hắn muốn giết huynh, không hơn!

Về phần có thể nào bị Lưu Ly Môn ghi thù, Dương Khai không để ý. Không nói kết thù với Lưu Ly Môn là không thể, dù sao một đệ tử của người ta chết trên tay mình, nhưng thân phận võ giả họ Hầu này rõ ràng không bằng Doãn Tố Điệp, đến lúc đó dù có chút rắc rối, cũng không đến mức bị toàn bộ cao tầng Lưu Ly Môn ghi thù, phái người tới gây chuyện, cũng chỉ là một số ít mà thôi. Với lực lượng phòng ngự của Long Huyệt Sơn hiện giờ, hắn còn không tới mức e sợ gì.

Dù sao đã có một Tạ gia chú ý tới hắn, thêm một hai kẻ thù cũng không sao.

Nói lại, đại tông môn mỗi năm sao không có đệ tử xảy ra chuyện, chết một số người? Nếu những tông môn này luôn vì đệ tử chết đi mà tìm người gây chuyện, vậy bản thân khỏi phát triển nữa.

Cho nên giết võ giả họ Hầu, Dương Khai cũng không để ý.

Lần chiến đấu này, hắn chẳng những thí nghiệm uy năng của Kim Huyết Ti, đồng thời thí nghiệm uy năng thần hồn kỹ Ôn Thần Liên bảy màu diễn sinh cho hắn.

Bí thuật Sinh Liên, là lần trước Ôn Thần Liên bảy màu tiến hóa hoàn, cho hắn lĩnh ngộ thành thần hồn kỹ.

Thử một lần, Doãn Tố Điệp căn bản không chịu nổi một đòn.

Tuy nhiên uy năng bí thuật Sinh Liên dù mạnh mẽ, nhưng gánh nặng lên bản thân cũng không nhỏ, tiêu hao rất nhiều lực lượng thần thức. Dương Khai cân nhắc lợi hại, âm thầm cảm thấy chiêu thần hồn kỹ này phải dùng bất ngờ.

Hiện tại hắn có Không Gian Nhận, bí thuật Sinh Liên, Kim Huyết Ti, Diệt Thế Ma Nhãn, Ma diệm có thể biến đổi nóng lạnh, đủ loại thủ đoạn quỷ bí, lại có các bí bảo Bách Nhạc Đồ, khiên tím, lò luyện khí cấp Hư Vương cùng khí linh... Cho nên dù chỉ là võ giả Thánh Vương lưỡng tầng cảnh, Dương Khai có lòng tin so cao thấp với Phản Hư Cảnh.

Về phần có thể thắng hay không, vậy phải xem tu vi cảnh giới nhìn đối phương thế nào.

Tuy nhiên Lãnh Tình Tinh Đế Sơn cùng Lục Diệp Lưu Vân Cốc, Dương Khai không có nắm chắc giết được họ. Nhất là người trước, cho hắn cảm giác cực kỳ nguy hiểm, thậm chí không thua gì mình.

Đương nhiên chuyện như vậy không thể chứng minh, dù sao hai người còn chưa giao đấu.

Trong lòng xẹt qua đủ loại ý tưởng, bỗng nhiên Dương Khai nói: - Bây giờ chúng ta ở đâu?

- Bây giờ mới biết hỏi?

Dương Viêm chu môi. - Hôm qua cắm đầu chạy đi sao không nghĩ trước?

Dương Khai toát ra vẻ lúng túng, hôm qua hắn bị bí thuật của Doãn Tố Điệp dẫn động tâm thần, tuy rằng lúc đó không có gì khác thường, nhưng sau đó vẫn khó tránh nhớ tới một số chiệng, nhưng trải qua một ngày điều chỉnh, hiện tại tâm tình đã khôi phục như ban đầu.

Dương Viêm cười khẽ: - Cũng may, không lệch quá xa mục tiêu của chúng ta, chỉ là đi vòng một chút, trước sau không chậm quá 3 ngày.

- Vậy được rồi. Dương Khai khẽ gật đầu, chuyến này đi ra, hắn cùng Dương Khai không đơn giản chỉ là đi Lưu Ly Môn, còn có chuyện khác phải làm, bằng không Dương Khai sao lại cố ý đi cùng.

- Nhưng mà trước đó, huynh có phải nên thả ra Tiểu Tiểu, để muội xem thử rốt cuộc nó cắn nuốt bao nhiêu Thiên Huyễn Lưu Ly? Bỗng nhiên Dương Viêm hưng phấn đề nghị.

Tuy rằng đêm trước Dương Khai gọi Thạch Khổi trở về, nhưng vì lý do an toàn, hai người không dám kiểm tra, hiện tại cuối cùng có thời gian, Dương Viêm tự nhiên nóng lòng muốn biết.

Thấy vậy, Dương Khai khẽ gật đầu, thả ra thần niệm tra xét xung quanh một hồi, xác nhận trong vòng mấy chục dặm không còn người khác, liền vung tay gọi ra Thạch Khổi. Ba sư huynh muội mình đuổi theo đến đây, vốn tưởng mang Dương Khai về Lưu Ly Môn là chuyện thoải mái, lại không ngờ một người chôn xác nơi này, hai người còn lại đều bị thương không nhẹ. Nhìn sắc mặt lạnh lùng của Dương Khai, Doãn Tố Điệp bỗng nhiên ý thức được dường như mình đã làm điều gì sai lầm.

- Dù cho ta muốn lộn ngược thiên hạ này, nàng cũng sẽ đứng sau ủng hộ ta, mà sẽ không cản trước mặt ta hỏi ta có hối hận không. Dương Khai bỗng nhiên nói một câu mà Doãn Tố Điệp không hiểu được, khóe miệng toát ra trào phúng: - Nữ nhân như ngươi, dám hóa thành hình dạng của nàng, quả nhiên không biết sống chết!

Vừa nói, một đoàn khí kình đen thui bắn ra, trực tiếp nhập vào thân thể Doãn Tố Điệp.

Doãn Tố Điệp mặt mày thất sắc, cho là mình không thoát khỏi kiếp này, hai giọt lệ không khống chế được rơi ra.

Vừa rồi Ma diệm đen thui này thoải mái thiêu đốt thi thể Hầu sư huynh thành tro, bây giờ nhập vào mình, nào còn đường sóng nữa? Nhưng làm nàng kinh ngạc, là Ma diệm này không phải nóng rát như nàng nghĩ, mà cực kỳ lạnh lẽo, chảy vào trong người nàng, liền không nhịn được lạnh run, thánh nguyên như đóng băng, vận chuyển không được, một tầng sương trắng phủ lên người nàng.

- Lần này ta không giết ngươi! Lần sau ngươi còn dám ra tay với ta, ta cho ngươi sống không bằng chết! Dương Khai hừ lạnh, phất tay, sợi tơ vàng trói võ giả họ La bay về, chui trở vào người hắn.

Sau đó dưới ánh mắt phức tạp của Doãn Tố Điệp, dẫn Dương Viêm nghênh ngang rời đi.

Chờ cho Dương Khai cùng Dương Viêm biến mất hồi lâu, Doãn Tố Điệp cùng võ giả họ La mới dám cử động. Tuy rằng hai người bị thương không nhẹ, nhưng không phải chí mạng, võ giả họ La chỉ là gãy nhiều xương, cũng không đáng ngại. Còn thương thế của Doãn Tố Điệp nặng hơn, thương thế trên thần thức, còn có hàn khí cực mạnh trong người, không ngừng chảy trong kinh mạch, làm nàng vô cùng khó chịu.

- Doãn sư muội... muội không sao chứ? Võ giả họ La cố gượng đứng lên, quan tâm hỏi han. Vừa nói, vừa đưa một tay ra, như muốn đỡ Doãn Tố Điệp đứng lên.

- Ngươi xem ta có sao không? Sắc mặt Doãn Tố Điệp vặn vẹo, không khách khí đánh bay tay của võ giả họ La, lảo đảo đứng lên. Mái tóc rối tung, nào còn một chút xinh đẹp?

Võ giả họ La biết nàng đang trách mình vô năng, cho nên dù trong lòng tức giận, cũng không dám nói nhiều.

Nhưng nói đi phải nói lại, nếu sớm biết họ Dương này lợi hại đến thế, hắn làm sao lại cùng Doãn Tố Điệp chạy tới đây chặn đường, không phải tự tìm đường chết hay sao? Cũng may cuối cùng họ Dương kia không hạ sát thủ, bằng không bây giờ hắn đã đi cùng đường với Hầu sư huynh.

Đến bây giờ hắn còn không hiểu, tại sao Dương Khai chỉ giết một mình Hầu sư huynh, giết gà dọa khỉ ư?

- Sư muội, có nên tìm chỗ nghỉ ngơi? Nơi này không xa Vạn Thú Sơn, thường xuyên có đệ tử Vạn Thú Sơn qua lại, nếu bị bọn họ thấy được, khẳng định sẽ lại nổi lên sóng gió. Võ giả họ La thừa dịp Doãn Tố Điệp chỉnh lại quần áo, ôn nhu hỏi thử. Tuy rằng Doãn Tố Điệp không hòa nhã gì, nhưng hắn không dám cự lại Doãn Tố Điệp, nếu làm thế, trở về thì nhất định sẽ không có kết quả hay ho.

Nghe vậy, sắc mặt Doãn Tố Điệp hơi thả lỏng, gật đầu nói: - Ừm, chúng ta đi tìm chỗ chữa thương trước, hơn nữa sau khi về phải bẩm báo thế nào với các trưởng lão trong môn, chúng ta cũng phải thương lượng trước.

Võ giả họ La ngẩn ra, lập tức gật đầu: - Cứ theo lời của sư muội.

Hai người cố gượng dậy, kéo thân thể bị thương, tìm chỗ ẩn nấp bắt đầu trị thương.

...............

Xa xa cách đó mấy ngàn dặm, Dương Viêm không nói một lời theo sau Dương Khai, điều khiển Tinh Toa bay về một hướng khác. Nàng nhìn bóng lưng Dương Khai, không biết sao, phát hiện bóng lưng này như toát ra cô đơn buồn bã. Từ sau khi bỏ lại đám người Doãn Tố Điệp, Dương Viêm phát hiện tâm tình của Dương Khai có chút biến đổi, vẫn cắm đầu chạy đi, dường như đang hồi tưởng điều gì.

Nàng không quấy rầy, chỉ lẳng lặng theo sau hắn.

Nàng biết, Dương Khai biến thành như vậy, nguyên nhân chủ yếu là bởi Doãn Tố Điệp thi triển ra bí thuật kia, cùng với tên nữ nhân mà hắn gọi ra.

Chừng một ngày đêm sau, Dương Khai bay đằng trước bỗng chuyển mình, đáp xuống đỉnh ngọn núi nhỏ phía trước, lúc này, cảm giác cô đơn từ bóng lưng đó mới biến mất.

Dương Viêm khống chế Tinh Toa đáp xuống cạnh Dương Khai, liếc xéo nhìn hắn, phát hiện quả nhiên hắn đã khôi phục bình thường, mới thầm thở phào, con mắt xoay tròn, liền hỏi: - Tô Nhan là ai?

- Hỏi chuyện này làm gì? Dương Khai quay sang liếc nàng.

- Tùy tiện hỏi thôi. Dương Viêm bĩu môi, liền hiểu Dương Khai không muốn nhiều lời, cũng không hỏi tới. Nhưng dù Dương Khai không nói, nàng cũng đoán được Tô Nhan này nhất định là người con gái trọng yếu nhất với hắn.

Nàng không hỏi, Dương Khai bỗng nhiên có hứng nói, mỉm cười: - Nàng là sư tỷ thật sự của tôi, không giống sư tỷ giả như cô.

- Các người... Dương Viêm cười gian, tựa như phát hiện chuyện gì hay ho, nụ cười sâu xa.

- Ừm. Dương Khai thản nhiên gật đầu. - Nhưng hiện tại không biết nàng đang ở Tinh Vực nào.

- Nàng không ở U Ám Tinh? Dương Viêm cả kinh.

- Không có, huynh đến nơi này cũng chỉ là chuyện bất ngờ, nàng sớm vào Tinh Vực hơn huynh, cụ thể thì huynh cũng không biết.

- Vậy hả... Huynh có phải rất lo cho cô ấy? Dương Viêm nhẹ nhàng hỏi.

- Lo, cho nên huynh muốn mau tìm được nàng, nhưng đến giờ thì khi nào có thể rời khỏi U Ám Tinh, huynh cũng không rõ. Dương Khai ảm đạm thở dài. - Hiện tại huynh chỉ có thể tu luyện, chờ cho thực lực đủ mạnh, mới có thể rời U Ám Tinh, đi thế giới bên ngoài tìm kiếm.

Dương Viêm xoay chuyển con mắt, như muốn nói gì, nhưng ngẫm lại, liền nuốt vào, khoát tay nói: - Không nói chuyện này, nói nữa thì huynh dường như rất đau lòng. Muội hỏi huynh, sao huynh không giết hai người kia? Huynh sẽ không phải thấy cô ta là nữ nhân liền không xuống tay được?

Dương Khai chầm chậm lắc đầu: - Nếu như được, đương nhiên huynh muốn giết hết bọn chúng, nhưng mà thân phận Doãn Tố Điệp ở Lưu Ly Môn không bình thường. Thật giết cô ta, khẳng định Lưu Ly Môn sẽ không bỏ qua. Lần này bọn họ đi ra, nhất định có người khác biết, nếu không có nguyên nhân này, huynh cũng không ngại giết người diệt khẩu.

- Nếu là vậy, sao huynh cứ phải giết một người trong đó. Dương Viêm thầm cau mày, lúc trước nàng thấy rõ Dương Khai chiến đấu với võ giả họ Hầu và Doãn Tố Điệp, trong lòng cảm thấy hoặc là không giết, hoặc là giết sạch. Bây giờ chỉ giết một người, hiển nhiên mất nhiều hơn được.

Dương Khai cười: - Huynh giết hắn, là bởi hắn muốn giết huynh, không hơn!

Về phần có thể nào bị Lưu Ly Môn ghi thù, Dương Khai không để ý. Không nói kết thù với Lưu Ly Môn là không thể, dù sao một đệ tử của người ta chết trên tay mình, nhưng thân phận võ giả họ Hầu này rõ ràng không bằng Doãn Tố Điệp, đến lúc đó dù có chút rắc rối, cũng không đến mức bị toàn bộ cao tầng Lưu Ly Môn ghi thù, phái người tới gây chuyện, cũng chỉ là một số ít mà thôi. Với lực lượng phòng ngự của Long Huyệt Sơn hiện giờ, hắn còn không tới mức e sợ gì.

Dù sao đã có một Tạ gia chú ý tới hắn, thêm một hai kẻ thù cũng không sao.

Nói lại, đại tông môn mỗi năm sao không có đệ tử xảy ra chuyện, chết một số người? Nếu những tông môn này luôn vì đệ tử chết đi mà tìm người gây chuyện, vậy bản thân khỏi phát triển nữa.

Cho nên giết võ giả họ Hầu, Dương Khai cũng không để ý.

Lần chiến đấu này, hắn chẳng những thí nghiệm uy năng của Kim Huyết Ti, đồng thời thí nghiệm uy năng thần hồn kỹ Ôn Thần Liên bảy màu diễn sinh cho hắn.

Bí thuật Sinh Liên, là lần trước Ôn Thần Liên bảy màu tiến hóa hoàn, cho hắn lĩnh ngộ thành thần hồn kỹ.

Thử một lần, Doãn Tố Điệp căn bản không chịu nổi một đòn.

Tuy nhiên uy năng bí thuật Sinh Liên dù mạnh mẽ, nhưng gánh nặng lên bản thân cũng không nhỏ, tiêu hao rất nhiều lực lượng thần thức. Dương Khai cân nhắc lợi hại, âm thầm cảm thấy chiêu thần hồn kỹ này phải dùng bất ngờ.

Hiện tại hắn có Không Gian Nhận, bí thuật Sinh Liên, Kim Huyết Ti, Diệt Thế Ma Nhãn, Ma diệm có thể biến đổi nóng lạnh, đủ loại thủ đoạn quỷ bí, lại có các bí bảo Bách Nhạc Đồ, khiên tím, lò luyện khí cấp Hư Vương cùng khí linh... Cho nên dù chỉ là võ giả Thánh Vương lưỡng tầng cảnh, Dương Khai có lòng tin so cao thấp với Phản Hư Cảnh.

Về phần có thể thắng hay không, vậy phải xem tu vi cảnh giới nhìn đối phương thế nào.

Tuy nhiên Lãnh Tình Tinh Đế Sơn cùng Lục Diệp Lưu Vân Cốc, Dương Khai không có nắm chắc giết được họ. Nhất là người trước, cho hắn cảm giác cực kỳ nguy hiểm, thậm chí không thua gì mình.

Đương nhiên chuyện như vậy không thể chứng minh, dù sao hai người còn chưa giao đấu.

Trong lòng xẹt qua đủ loại ý tưởng, bỗng nhiên Dương Khai nói: - Bây giờ chúng ta ở đâu?

- Bây giờ mới biết hỏi?

Dương Viêm chu môi. - Hôm qua cắm đầu chạy đi sao không nghĩ trước?

Dương Khai toát ra vẻ lúng túng, hôm qua hắn bị bí thuật của Doãn Tố Điệp dẫn động tâm thần, tuy rằng lúc đó không có gì khác thường, nhưng sau đó vẫn khó tránh nhớ tới một số chiệng, nhưng trải qua một ngày điều chỉnh, hiện tại tâm tình đã khôi phục như ban đầu.

Dương Viêm cười khẽ: - Cũng may, không lệch quá xa mục tiêu của chúng ta, chỉ là đi vòng một chút, trước sau không chậm quá 3 ngày.

- Vậy được rồi. Dương Khai khẽ gật đầu, chuyến này đi ra, hắn cùng Dương Khai không đơn giản chỉ là đi Lưu Ly Môn, còn có chuyện khác phải làm, bằng không Dương Khai sao lại cố ý đi cùng.

- Nhưng mà trước đó, huynh có phải nên thả ra Tiểu Tiểu, để muội xem thử rốt cuộc nó cắn nuốt bao nhiêu Thiên Huyễn Lưu Ly? Bỗng nhiên Dương Viêm hưng phấn đề nghị.

Tuy rằng đêm trước Dương Khai gọi Thạch Khổi trở về, nhưng vì lý do an toàn, hai người không dám kiểm tra, hiện tại cuối cùng có thời gian, Dương Viêm tự nhiên nóng lòng muốn biết.

Thấy vậy, Dương Khai khẽ gật đầu, thả ra thần niệm tra xét xung quanh một hồi, xác nhận trong vòng mấy chục dặm không còn người khác, liền vung tay gọi ra Thạch Khổi.