Vũ Luyện Điên Phong (Võ Luyện Đỉnh Phong)

Chương 1213: Thấy hắn chướng mắt.




Trong một chỗ lầu các Long Huyệt Sơn, Đại Diên ngồi bên cửa sổ tầng hai, chống má hồng nhìn chằm chằm bên dưới, sắc mặt lo lắng không yên.

Long Huyệt Sơn vẫn luôn bình thản, bởi vì nơi này vốn không có nhiều võ giả, khoảng chừng mấy chục người mà thôi, tuy rằng tu vi không cao, nhưng hết sức chăm chỉ. Phần lớn thời gian, mọi người đều bế quan tu luyện, chỉ có những võ giả làm nhiệm vụ mới thỉnh thoảng đi lại, kiểm tra tình hình xung quanh Long Huyệt Sơn.

Hôm nay là thời hạn 3 ngày ước hẹn với Dương Khai, từ sáng sớm là Đại Diên đã ngồi chờ ở đây, trong lòng không yên, muốn từ lầu các nhìn thấy bóng Dương Khai.

Dù biết đây chỉ là hy vọng xa vời, nhưng nàng vẫn ôm một tia hy vọng cuối cùng.

Mặt trời đã lên, ánh sáng ấm áp chiếu rọi, làm cho Long Huyệt Sơn tăng thêm một tia mơ hồ xinh đẹp, đây đúng là chỗ tốt để tu thân dưỡng tính, chỉ sợ không kém gì Thiên Huyễn Phong ở Lưu Ly Môn.

Thật không biết những người này làm thế nào để biến đổi dãy núi bình thường trở thành thế này, nàng nghe nói trước kia không ai để ý chỗ này, nhưng bây giờ lại trở thành Thánh địa tu luyện nổi danh gần đây. Rất nhiều võ giả không có chỗ dựa đều nghe danh mà đến, muốn gia nhập nơi này, tìm chỗ dung thân.

Nhưng trong này không nhận võ giả bên ngoài, cũng không có ý phát triển lớn mạnh, chỉ một mình sinh hoạt tu luyện.

Đây là cách làm rất sáng suốt, dù sao nơi này ngay dưới mắt Ảnh Nguyệt Điện, nếu quả thật có ý phát triển lớn mạnh, khẳng định Ảnh Nguyệt Điện sẽ không ngồi yên mặc kệ.

Nghĩ vậy, Đại Diên không khỏi buồn cười, nơi này có Dương Khai trấn giữ, dựa vào trí tuệ cùng thủ đoạn của hắn, khẳng định sẽ không làm chuyện tự đào mộ cho mình, bản thân nàng đúng là lo chuyện không đâu.

Nghĩ lung tung một hồi, trong lòng bình tĩnh hơn nhiều, ngẩng đầu nhìn lên trời, mặt trời đã lên cao, nhìn phía dưới, căn bản không có bóng dáng mà nàng hy vọng.

Đại Diên thở dài u uất, biết chỉ sợ nàng chờ vô ích, không có oán hận hay không cam lòng gì, chỉ là khóe miệng toát ra cười khổ. Đang lòng đầy mất mát xoay người, chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên biến sắc, quay đầu nhìn lại.

Trong khoảng khắc, ánh mắt Đại Diên sáng lên, toát ra hào quang vừa mừng vừa sợ, kinh ngạc nhìn bóng người không biết đã xuất hiện từ lúc nào.

- Đại Diên cô nương, chào buổi sáng! Dương Khai đứng bên dưới, nhìn lên nàng cười chào hỏi.

Đại Diên nhất thời sững sờ ra đó, nhưng cũng nhanh chóng khôi phục thần sắc như thường, nhẹ nhàng gật đầu với Dương Khai, nói: - Dương sư đệ, chào buổi sáng, hãy chờ đã, tôi xuống ngay!

Vừa nói, vừa nhanh chóng xoay người, đi xuống lầu các, dù thần thái vững vàng, nhưng bước chân thoáng rối loạn thể hiện nội tâm căng thẳng của nàng lúc này.

Nàng không biết Dương Khai sẽ đưa ra đáp án gì, nếu nói hắn sẽ từ chối nàng, có vẻ không cần phải mới sáng sớm đã đến đây? Hơn nữa mấy ngày trước hắn tỏ ý chối từ rõ ràng, dù cho Dương Khai từ chối, nàng cũng không bất ngờ.

Nhưng nếu nói là hắn đồng ý với nàng, vậy sẽ là vì sao? Bản thân nàng không có một chút nắm chắc thuyết phục được hắn.

Trong lòng suy nghĩ lung tung, Đại Diên nhanh chóng xuống lầu các, gặp được Dương Khai, đôi mắt nhìn chằm chằm vào hắn, nhất thời lại không biết nói gì.

- Đại Diên cô nương có gì cần thu dọn? Nếu không có, chúng ta lên đường thôi! Dương Khai vẻ mặt mỉm cười như gió xuân.

- Hả? Đại Diên sửng sốt, lại ngây người ra đó.

Dương Khai cười ha ha, nói: - Sao vậy, không phải cô nương muốn tôi theo cô đi Lưu Ly Môn một chuyến hay sao? Chẳng lẽ phong cảnh Long Huyệt Sơn làm cô nương lưu luyến quên về? Nếu là thế, vậy không ngại ở lại vài ngày.

- Không phải không phải! Đại Diên thế mới phản ứng lại, vội xua tay, ánh mắt tràn đầy mừng rỡ bất ngờ - Phong cảnh nơi này dù đẹp, nhưng tôi lại không có lòng dạ thưởng thức, chỉ là...

- Chỉ là Đại Diên cô nương nghi ngờ tại sao tại hạ đồng ý theo cô một chuyến? Dương Khai như cười như không nhìn Đại Diên, một lời vạch ra khó hiểu của nàng.

Thần sắc Đại Diên có chút khó xử, nàng vốn yêu cầu Dương Khai cùng nàng đi Lưu Ly Môn, nhưng bây giờ người ta đồng ý, nàng lại nghi thần nghi quỷ, tự nhiên có chút không ổn.

- Rất đơn giản. Dương Khai đã sớm chuẩn bị lời giải thích, liền nói: - Sau khi trở về từ Lưu Viêm Sa Địa, tôi bế quan nửa năm, cảm thấy là lúc nên đi ra ngoài. Hiện tại tôi đang ở bình cảnh, tự nhiên không muốn nhắm mắt làm liều. Hơn nữa có lẽ cô cũng hiểu rõ lai lịch của tôi, cho nên vẫn luôn hiếu kỳ với các đại tông môn trên U Ám Tinh, hiện tại có cơ hội tiếp xúc gần, tự nhiên sẽ không bỏ qua, đi mở rộng tầm mắt cũng được.

Nghe hắn nói thế, Đại Diên mất hết nghi ngờ, mỉm cười: - Thì ra vậy, nhưng mà Lưu Ly Môn mặc dù thế lực không yếu trên U Ám Tinh, nhưng nói về tình cảnh và uy thế tông môn, lại không bằng được Chiến Thiên Minh cùng Lôi Đài Tông, ngày sau nếu Dương sư đệ có cơ hội đi Chiến Thiên Minh cùng Lôi Đài Tông xem thử, sẽ biết Lưu Ly Môn không đáng kể. Nhưng mà tu vi Dương sư đệ lại đến bình cảnh, thật là tư chất kinh người.

Đại Diên nói câu này đúng là chân thành, ở trong Lưu Viêm Sa Địa, nàng cùng Dương Khai sóng vai hành động, Dương Khai mới là Thánh Vương nhất tầng cảnh. Tuy rằng tách ra không biết Dương Khai gặp phải gì, để hắn đột phá Thánh Vương lưỡng tầng cảnh, nhưng bây giờ đã đến lưỡng tầng cảnh đỉnh phong, quả thật khiến người ta giật mình.

Xem ra Dương sư đệ gặp được cơ duyên không nhỏ trong Lưu Viêm Sa Địa, bằng không làm sao tu vi cảnh giới tăng nhanh như thế? Đại Diên thầm nghĩ.

Nhưng mà đến bình cảnh, quả thật phải nên đi lại bên ngoài.

Nghĩ tới đây, Đại Diên mỉm cười nói: - Tôi không có gì thu dọn, chúng ta lên đường thôi, nơi này không gần Lưu Ly Môn, cho dù thông qua pháp trận không gian, cũng phải tốn 1 tháng mới được.

- Không sao, chuyến này ra ngoài chủ yếu là giải sầu, thời gian không thành vấn đề. Đúng rồi, quên nói với cô, chuyến này tôi sẽ không đi một mình, Dương Viêm sẽ đi cùng, không biết có tiện không? Bỗng nhiên Dương Khai chuyển giọng, dò hỏi.

- Dương Viêm cô nương? Có gì không tiện. Đại Diên nghe vậy, lập tức đồng ý, không chút chần chờ. Quay đầu nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy Dương Viêm khoác áo bào đen đứng ở gần đó, tựa như đóa hoa xinh đẹp màu đen.

Dương Khai chủ động giải thích: - Sư tỷ của tôi có hứng thú với trận pháp, cho nên cứ muốn đi cùng, xem thử bố trí trận pháp của quý tông, muốn học được chút gì. Cô cũng biết, con gái mà... khụ khụ, tôi chịu không nổi, đành phải dẫn tỷ ấy theo cùng.

Dương Khai vốn còn muốn nói con gái mà, hay thích bướng bỉnh, nào ngờ vừa nói ra liền ý thức được không đúng, vội cắt nửa đoạn sau. Ngay cả vậy, Đại Diên cũng u oán liếc hắn, làm hắn rất ngượng nghịu.

Hắn thật là nhất thời hồ đồ, quên mất Đại Diên cũng là con gái.

Tuy nhiên, thân phận đối ngoại của Dương Viêm chính là sư tỷ của Dương Khai, chuyện này trước kia Dương Khai đã nhắc với Tiền Thông.

Đại Diên thoải mái đồng ý, Dương Khai cũng không chần chờ, vẫy gọi Dương Viêm sang, ba người tế ra Tinh Toa, hóa thành ánh sáng chạy khỏi Long Huyệt Sơn.

Tuy rằng Dương Khai cùng Dương Viêm đều rời Long Huyệt Sơn, nhưng còn có Vũ Y quản lý, dựa vào trận pháp mà Dương Viêm bố trí trước đó, phối hợp với lệnh bài để lại, chỉ cần không gặp phải kẻ thù mạnh mẽ tấn công, Long Huyệt Sơn sẽ bình yên vô sự. Huống chi, hiện tại Long Huyệt Sơn không có kẻ địch, tự nhiên sẽ không bị người ta chú ý.

Ba người nhanh chóng đi đến Thiên Vận Thành.

Trước đó Đại Diên đến đây, là trực tiếp từ Lưu Ly Môn bay tới, căn bản không mượn bất kỳ pháp trận không gian ở thành trì nào, cho nên 3 ngày trước nàng nói với Dương Khai là không ai biết nàng đến đây, cũng không phải nói dối, mà quả thật không ai biết nàng đến Long Huyệt Sơn, ngay cả Ngụy Cổ Xương cùng Đổng Huyên Nhi đang trong bế quan cũng không hề biết.

Chính vì bay tới từ Lưu Ly Môn, tiêu tốn thời gian quá dài, cho nên nàng mới đến đây từ 1 tháng trước.

Cũng may Ảnh Nguyệt Điện và Lưu Ly Môn quan hệ không tệ, mà Đại Diên lại có địa vị nhất định ở Lưu Ly Môn, ba người mượn pháp trận không gian ở Thiên Vận Thành cũng không khó khăn gì, sau khi bỏ ra thánh tinh chi phí, pháp trận không gian lập tức mở ra cho 3 người.

Liên tiếp xuyên qua pháp trận không gian mấy tòa thành, Đại Diên mới dẫn Dương Khai cùng Dương Viêm lên Tinh Toa chạy đi.

Một đoàn 3 người, tốc độ như tia chớp, nhưng hành trình rất khô khan.

Đại Diên không phải hàng thích giao lưu với người khác, nếu không phải có chuyện nhờ Dương Khai, lúc trước ở trong Lưu Viêm Sa Địa nàng đã không cố ý kết giao, còn cá tính Dương Viêm dường như khá sợ lạ, cả ngày bọc trong áo bào đen, tựa như sợ người khác thấy mặt mình. Như vậy, trên đường ngoài Dương Khai nói mấy câu với các nàng, hai cô nàng này cũng không nói một lời, chỉ cắm đầu mà chạy.

Thấy vậy, Dương Khai cũng thức thời im lặng, vừa chạy vừa tiếp tục luyện hóa Kim Huyết Ti trong người, đồng thời âm thầm thúc đẩy khí linh cùng uy lực lò luyện khí Hư cấp, tăng tốc luyện hóa Long Cốt Long Châu.

Trên đường đi, hắn cũng không lãng phí thời gian, lợi dụng từng giây phút một.

Càng luyện hóa Kim Huyết Ti, hắn lại càng hứng thú với bí thuật Ma Huyết Ti Ma Huyết Giáo, loại bí thuật này như chế tạo dành riêng cho hắn, hắn chỉ lấy được một nửa, thật là làm người ta tiếc nuối.

Nhưng mà lúc trước kết giao với Đặng Ngưng đệ tử Ma Huyết Giáo, lại cho hắn một cơ hội, ngày sau không phải không còn cơ hội lấy tới một nửa bí thuật còn lại, chỉ là phải chờ bản thân mình mạnh lên mới được.

Thời gian trôi nhanh, trong khi ba người chạy đi, thời gian thoáng cái trôi qua một tháng, hành trình không có sự cố gì, rất là bình thản.

Một ngày, trong lúc Dương Khai ngồi yên trên Tinh Toa, lặng lẽ luyện hóa Kim Huyết Ti cùng thúc đẩy uy lực lò luyện khí, Đại Diên dẫn đường phía trước bỗng ngừng lại.

Thấy vậy, Dương Khai cũng thu hồi tâm thần, cùng Dương Viêm dừng lại đằng sau nàng, tập trung nhìn phía trước, chỉ có thể mơ hồ thấy dãy núi liên miên, không có gì đặc biệt. Trong lòng khẽ động, Dương Khai liền biết Lưu Ly Môn nằm trong dãy núi kia. Trong một chỗ lầu các Long Huyệt Sơn, Đại Diên ngồi bên cửa sổ tầng hai, chống má hồng nhìn chằm chằm bên dưới, sắc mặt lo lắng không yên.

Long Huyệt Sơn vẫn luôn bình thản, bởi vì nơi này vốn không có nhiều võ giả, khoảng chừng mấy chục người mà thôi, tuy rằng tu vi không cao, nhưng hết sức chăm chỉ. Phần lớn thời gian, mọi người đều bế quan tu luyện, chỉ có những võ giả làm nhiệm vụ mới thỉnh thoảng đi lại, kiểm tra tình hình xung quanh Long Huyệt Sơn.

Hôm nay là thời hạn 3 ngày ước hẹn với Dương Khai, từ sáng sớm là Đại Diên đã ngồi chờ ở đây, trong lòng không yên, muốn từ lầu các nhìn thấy bóng Dương Khai.

Dù biết đây chỉ là hy vọng xa vời, nhưng nàng vẫn ôm một tia hy vọng cuối cùng.

Mặt trời đã lên, ánh sáng ấm áp chiếu rọi, làm cho Long Huyệt Sơn tăng thêm một tia mơ hồ xinh đẹp, đây đúng là chỗ tốt để tu thân dưỡng tính, chỉ sợ không kém gì Thiên Huyễn Phong ở Lưu Ly Môn.

Thật không biết những người này làm thế nào để biến đổi dãy núi bình thường trở thành thế này, nàng nghe nói trước kia không ai để ý chỗ này, nhưng bây giờ lại trở thành Thánh địa tu luyện nổi danh gần đây. Rất nhiều võ giả không có chỗ dựa đều nghe danh mà đến, muốn gia nhập nơi này, tìm chỗ dung thân.

Nhưng trong này không nhận võ giả bên ngoài, cũng không có ý phát triển lớn mạnh, chỉ một mình sinh hoạt tu luyện.

Đây là cách làm rất sáng suốt, dù sao nơi này ngay dưới mắt Ảnh Nguyệt Điện, nếu quả thật có ý phát triển lớn mạnh, khẳng định Ảnh Nguyệt Điện sẽ không ngồi yên mặc kệ.

Nghĩ vậy, Đại Diên không khỏi buồn cười, nơi này có Dương Khai trấn giữ, dựa vào trí tuệ cùng thủ đoạn của hắn, khẳng định sẽ không làm chuyện tự đào mộ cho mình, bản thân nàng đúng là lo chuyện không đâu.

Nghĩ lung tung một hồi, trong lòng bình tĩnh hơn nhiều, ngẩng đầu nhìn lên trời, mặt trời đã lên cao, nhìn phía dưới, căn bản không có bóng dáng mà nàng hy vọng.

Đại Diên thở dài u uất, biết chỉ sợ nàng chờ vô ích, không có oán hận hay không cam lòng gì, chỉ là khóe miệng toát ra cười khổ. Đang lòng đầy mất mát xoay người, chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên biến sắc, quay đầu nhìn lại.

Trong khoảng khắc, ánh mắt Đại Diên sáng lên, toát ra hào quang vừa mừng vừa sợ, kinh ngạc nhìn bóng người không biết đã xuất hiện từ lúc nào.

- Đại Diên cô nương, chào buổi sáng! Dương Khai đứng bên dưới, nhìn lên nàng cười chào hỏi.

Đại Diên nhất thời sững sờ ra đó, nhưng cũng nhanh chóng khôi phục thần sắc như thường, nhẹ nhàng gật đầu với Dương Khai, nói: - Dương sư đệ, chào buổi sáng, hãy chờ đã, tôi xuống ngay!

Vừa nói, vừa nhanh chóng xoay người, đi xuống lầu các, dù thần thái vững vàng, nhưng bước chân thoáng rối loạn thể hiện nội tâm căng thẳng của nàng lúc này.

Nàng không biết Dương Khai sẽ đưa ra đáp án gì, nếu nói hắn sẽ từ chối nàng, có vẻ không cần phải mới sáng sớm đã đến đây? Hơn nữa mấy ngày trước hắn tỏ ý chối từ rõ ràng, dù cho Dương Khai từ chối, nàng cũng không bất ngờ.

Nhưng nếu nói là hắn đồng ý với nàng, vậy sẽ là vì sao? Bản thân nàng không có một chút nắm chắc thuyết phục được hắn.

Trong lòng suy nghĩ lung tung, Đại Diên nhanh chóng xuống lầu các, gặp được Dương Khai, đôi mắt nhìn chằm chằm vào hắn, nhất thời lại không biết nói gì.

- Đại Diên cô nương có gì cần thu dọn? Nếu không có, chúng ta lên đường thôi! Dương Khai vẻ mặt mỉm cười như gió xuân.

- Hả? Đại Diên sửng sốt, lại ngây người ra đó.

Dương Khai cười ha ha, nói: - Sao vậy, không phải cô nương muốn tôi theo cô đi Lưu Ly Môn một chuyến hay sao? Chẳng lẽ phong cảnh Long Huyệt Sơn làm cô nương lưu luyến quên về? Nếu là thế, vậy không ngại ở lại vài ngày.

- Không phải không phải! Đại Diên thế mới phản ứng lại, vội xua tay, ánh mắt tràn đầy mừng rỡ bất ngờ - Phong cảnh nơi này dù đẹp, nhưng tôi lại không có lòng dạ thưởng thức, chỉ là...

- Chỉ là Đại Diên cô nương nghi ngờ tại sao tại hạ đồng ý theo cô một chuyến? Dương Khai như cười như không nhìn Đại Diên, một lời vạch ra khó hiểu của nàng.

Thần sắc Đại Diên có chút khó xử, nàng vốn yêu cầu Dương Khai cùng nàng đi Lưu Ly Môn, nhưng bây giờ người ta đồng ý, nàng lại nghi thần nghi quỷ, tự nhiên có chút không ổn.

- Rất đơn giản. Dương Khai đã sớm chuẩn bị lời giải thích, liền nói: - Sau khi trở về từ Lưu Viêm Sa Địa, tôi bế quan nửa năm, cảm thấy là lúc nên đi ra ngoài. Hiện tại tôi đang ở bình cảnh, tự nhiên không muốn nhắm mắt làm liều. Hơn nữa có lẽ cô cũng hiểu rõ lai lịch của tôi, cho nên vẫn luôn hiếu kỳ với các đại tông môn trên U Ám Tinh, hiện tại có cơ hội tiếp xúc gần, tự nhiên sẽ không bỏ qua, đi mở rộng tầm mắt cũng được.

Nghe hắn nói thế, Đại Diên mất hết nghi ngờ, mỉm cười: - Thì ra vậy, nhưng mà Lưu Ly Môn mặc dù thế lực không yếu trên U Ám Tinh, nhưng nói về tình cảnh và uy thế tông môn, lại không bằng được Chiến Thiên Minh cùng Lôi Đài Tông, ngày sau nếu Dương sư đệ có cơ hội đi Chiến Thiên Minh cùng Lôi Đài Tông xem thử, sẽ biết Lưu Ly Môn không đáng kể. Nhưng mà tu vi Dương sư đệ lại đến bình cảnh, thật là tư chất kinh người.

Đại Diên nói câu này đúng là chân thành, ở trong Lưu Viêm Sa Địa, nàng cùng Dương Khai sóng vai hành động, Dương Khai mới là Thánh Vương nhất tầng cảnh. Tuy rằng tách ra không biết Dương Khai gặp phải gì, để hắn đột phá Thánh Vương lưỡng tầng cảnh, nhưng bây giờ đã đến lưỡng tầng cảnh đỉnh phong, quả thật khiến người ta giật mình.

Xem ra Dương sư đệ gặp được cơ duyên không nhỏ trong Lưu Viêm Sa Địa, bằng không làm sao tu vi cảnh giới tăng nhanh như thế? Đại Diên thầm nghĩ.

Nhưng mà đến bình cảnh, quả thật phải nên đi lại bên ngoài.

Nghĩ tới đây, Đại Diên mỉm cười nói: - Tôi không có gì thu dọn, chúng ta lên đường thôi, nơi này không gần Lưu Ly Môn, cho dù thông qua pháp trận không gian, cũng phải tốn 1 tháng mới được.

- Không sao, chuyến này ra ngoài chủ yếu là giải sầu, thời gian không thành vấn đề. Đúng rồi, quên nói với cô, chuyến này tôi sẽ không đi một mình, Dương Viêm sẽ đi cùng, không biết có tiện không? Bỗng nhiên Dương Khai chuyển giọng, dò hỏi.

- Dương Viêm cô nương? Có gì không tiện. Đại Diên nghe vậy, lập tức đồng ý, không chút chần chờ. Quay đầu nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy Dương Viêm khoác áo bào đen đứng ở gần đó, tựa như đóa hoa xinh đẹp màu đen.

Dương Khai chủ động giải thích: - Sư tỷ của tôi có hứng thú với trận pháp, cho nên cứ muốn đi cùng, xem thử bố trí trận pháp của quý tông, muốn học được chút gì. Cô cũng biết, con gái mà... khụ khụ, tôi chịu không nổi, đành phải dẫn tỷ ấy theo cùng.

Dương Khai vốn còn muốn nói con gái mà, hay thích bướng bỉnh, nào ngờ vừa nói ra liền ý thức được không đúng, vội cắt nửa đoạn sau. Ngay cả vậy, Đại Diên cũng u oán liếc hắn, làm hắn rất ngượng nghịu.

Hắn thật là nhất thời hồ đồ, quên mất Đại Diên cũng là con gái.

Tuy nhiên, thân phận đối ngoại của Dương Viêm chính là sư tỷ của Dương Khai, chuyện này trước kia Dương Khai đã nhắc với Tiền Thông.

Đại Diên thoải mái đồng ý, Dương Khai cũng không chần chờ, vẫy gọi Dương Viêm sang, ba người tế ra Tinh Toa, hóa thành ánh sáng chạy khỏi Long Huyệt Sơn.

Tuy rằng Dương Khai cùng Dương Viêm đều rời Long Huyệt Sơn, nhưng còn có Vũ Y quản lý, dựa vào trận pháp mà Dương Viêm bố trí trước đó, phối hợp với lệnh bài để lại, chỉ cần không gặp phải kẻ thù mạnh mẽ tấn công, Long Huyệt Sơn sẽ bình yên vô sự. Huống chi, hiện tại Long Huyệt Sơn không có kẻ địch, tự nhiên sẽ không bị người ta chú ý.

Ba người nhanh chóng đi đến Thiên Vận Thành.

Trước đó Đại Diên đến đây, là trực tiếp từ Lưu Ly Môn bay tới, căn bản không mượn bất kỳ pháp trận không gian ở thành trì nào, cho nên 3 ngày trước nàng nói với Dương Khai là không ai biết nàng đến đây, cũng không phải nói dối, mà quả thật không ai biết nàng đến Long Huyệt Sơn, ngay cả Ngụy Cổ Xương cùng Đổng Huyên Nhi đang trong bế quan cũng không hề biết.

Chính vì bay tới từ Lưu Ly Môn, tiêu tốn thời gian quá dài, cho nên nàng mới đến đây từ 1 tháng trước.

Cũng may Ảnh Nguyệt Điện và Lưu Ly Môn quan hệ không tệ, mà Đại Diên lại có địa vị nhất định ở Lưu Ly Môn, ba người mượn pháp trận không gian ở Thiên Vận Thành cũng không khó khăn gì, sau khi bỏ ra thánh tinh chi phí, pháp trận không gian lập tức mở ra cho 3 người.

Liên tiếp xuyên qua pháp trận không gian mấy tòa thành, Đại Diên mới dẫn Dương Khai cùng Dương Viêm lên Tinh Toa chạy đi.

Một đoàn 3 người, tốc độ như tia chớp, nhưng hành trình rất khô khan.

Đại Diên không phải hàng thích giao lưu với người khác, nếu không phải có chuyện nhờ Dương Khai, lúc trước ở trong Lưu Viêm Sa Địa nàng đã không cố ý kết giao, còn cá tính Dương Viêm dường như khá sợ lạ, cả ngày bọc trong áo bào đen, tựa như sợ người khác thấy mặt mình. Như vậy, trên đường ngoài Dương Khai nói mấy câu với các nàng, hai cô nàng này cũng không nói một lời, chỉ cắm đầu mà chạy.

Thấy vậy, Dương Khai cũng thức thời im lặng, vừa chạy vừa tiếp tục luyện hóa Kim Huyết Ti trong người, đồng thời âm thầm thúc đẩy khí linh cùng uy lực lò luyện khí Hư cấp, tăng tốc luyện hóa Long Cốt Long Châu.

Trên đường đi, hắn cũng không lãng phí thời gian, lợi dụng từng giây phút một.

Càng luyện hóa Kim Huyết Ti, hắn lại càng hứng thú với bí thuật Ma Huyết Ti Ma Huyết Giáo, loại bí thuật này như chế tạo dành riêng cho hắn, hắn chỉ lấy được một nửa, thật là làm người ta tiếc nuối.

Nhưng mà lúc trước kết giao với Đặng Ngưng đệ tử Ma Huyết Giáo, lại cho hắn một cơ hội, ngày sau không phải không còn cơ hội lấy tới một nửa bí thuật còn lại, chỉ là phải chờ bản thân mình mạnh lên mới được.

Thời gian trôi nhanh, trong khi ba người chạy đi, thời gian thoáng cái trôi qua một tháng, hành trình không có sự cố gì, rất là bình thản.

Một ngày, trong lúc Dương Khai ngồi yên trên Tinh Toa, lặng lẽ luyện hóa Kim Huyết Ti cùng thúc đẩy uy lực lò luyện khí, Đại Diên dẫn đường phía trước bỗng ngừng lại.

Thấy vậy, Dương Khai cũng thu hồi tâm thần, cùng Dương Viêm dừng lại đằng sau nàng, tập trung nhìn phía trước, chỉ có thể mơ hồ thấy dãy núi liên miên, không có gì đặc biệt. Trong lòng khẽ động, Dương Khai liền biết Lưu Ly Môn nằm trong dãy núi kia.