Một phen dò xét, cũng làm cho Dương Khai có chút niềm vui ngoài ý muốn..
Một viên Dung Huyết đan này đúng như suy đoán của hắn, bên trong tuy rằng tích chứa khí huyết lực cực mạnh, nhưng đồng dạng cũng có chứa lệ khí cùng sát khí rất khổng lồ. Võ giả bình thường nếu chiếm được vật này, cũng chỉ sẽ vứt bỏ như đôi giày cũ, căn bản không thể cũng không dám dùng nó. Chỉ có võ giả xuất thân tu luyện công pháp tà ác như Ma Huyết Giáo mới có thể mượn sát khí lệ khí bên trong Dung Huyết đan trợ giúp làm lớn mạnh tu vi bản thân.
Sát khí lệ khí này, với Dương Khai dĩ nhiên sẽ không coi vào đâu, dù sao trước đây hắn cũng từng có năng lượng cực kỳ tà ác như thế.
Lại cẩn thận kiểm tra vật liệu luyện chế của Dung Huyết đan, Dương Khai thầm kinh hãi: tuy rằng hắn không thể phân biệt nhận ra tất cả thành phần vật liệu, chỉ nhìn ra đại khái, nhưng vật liệu cần dùng để luyện chế loại đan dược này tất cả đều là linh thảo khó có được. Trách không được ba sư huynh đệ Đặng Ngưng đều đã là võ giả Thánh Vương tam tầng cảnh, còn có thể vì một quả Dung Huyết đan mà vung tay tàn nhẫn.
Chỉ sợ ở trong Ma Huyết Giáo, loại đan dược cổ quái này số lượng cũng không nhiều lắm, cũng chỉ có đệ tử trong giáo lập được công lao lớn, mới được ban thưởng một viên. Đặng Ngưng là từ trong Lưu Viêm Sa Địa chiếm được không ít chỗ tốt mang trở về, dâng lên cho cao tầng Ma Huyết Giáo, mới được thưởng một quả Dung Huyết đan như vậy.
Chỉ là không biết vì sao để lộ tin tức, bị Diệp Dương Vinh cùng An Chí Dụng để mắt tới.
Lắc lắc đầu, Dương Khai không có đi nghĩ sâu xa ân oán giữa bọn họ, mà là sắc mặt cổ quái trầm ngâm một hồi, ngay sau đó há miệng thảy viên Dung Huyết đan vào trong miệng, nuốt xuống bụng.
Trong nháy mắt Ma diệm trong cơ thể hóa thành luồng hơi nóng chí dương, dược hiệu Dung Huyết đan kia vừa vào trong bụng liền tan ra, truyền đến từng luồng năng lượng âm hàn, lan ra khắp tứ chi bách hài của Dương Khai, nhưng ở dưới luyện hóa của Ma diệm chí dương cực nóng, tất cả những năng lượng âm hàn này đều bị bức ra bên ngoài cơ thể, từng luồng hơi màu đen tràn ra từ trong lỗ chân lông của Dương Khai, biến mất trên không trung.
Chỉ còn lại có khí huyết lực khổng lồ tích chứa trong Dung Huyết đan, chảy quanh trong cơ thể Dương Khai, tan vào trong máu thịt của hắn.
Không có đi để ý tới dược hiệu của Dung Huyết đan, ngược lại Dương Khai bắt đầu dò xét bí thuật Ma Huyết Ti của Đặng Ngưng đưa cho hắn.
Hắn dò xét thứ này, thật ra cũng không phải là muốn tu luyện loại bí thuật của Ma Huyết Giáo này, mà chỉ là làm chuẩn bị cho sau này mà thôi! Bởi vì nói không chính xác khi nào, hắn sẽ đụng phải giới cao tầng Ma Huyết Giáo, nếu như tranh chấp đấu nhau với những người đó, đối phương thi triển ra bí thuật này, hắn cũng có thể biết người biết ta.
Nào biết vừa nhìn xem, Dương Khai khẽ "Ồ" một tiếng, tâm thần lập tức đắm chìm bên trong bí thuật này, thật lâu không thể tự kềm chế, theo dò xét, sắc mặt của hắn cũng từ từ bắt đầu biến đổi, khi thì vui mừng, khi thì cau mày, khi thì như có điều suy nghĩ...
- - - - - - -
Một tháng sau, trên bầu trời Thiên Vận Thành, một luồng sáng xanh nhoáng lên một cái rồi biến mất, phóng thẳng tới bên ngoài Long Huyệt Sơn chừng 50 dặm. Một lát sau, luồng sáng xanh kia dừng lại dưới chân Long Huyệt Sơn, từ trong đó hiển lộ ra thân hình Dương Khai.
Ngẩng đầu nhìn tới hướng Long Huyệt Sơn bên kia, Dương Khai thất kinh, mắt lộ vẻ kinh nghi, trong lúc nhất thời lại quên mất tiếp tục đi tới.
Từ khi hắn đi tới Lưu Viêm Sa Địa, đến lúc này chạy về, cũng chỉ thời gian hơn một năm mà thôi, nhưng chỉ trong một năm ngắn ngủi này, cả Long Huyệt Sơn đã phát sinh biến hóa long trời lỡ đất.
Từ chỗ chân núi nhìn tới, vốn là ít ỏi mấy ngọn núi trước kia hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng, mà đập vào mắt, chỉ là cảnh tượng một màn mây mù vờn quanh. Trong mây mù kia lộ ra dao động linh khí thiên địa không tầm thường, xuyên thấu qua mây mù, mơ hồ có thể nhìn thấy sơn động trước kia mình dùng ngồi tĩnh tọa, còn có một số hình dáng lầu các nhà cửa, số lượng tuy rằng không nhiều lắm, nhưng đã nối tiếp thành một khu vực.
Có một vài bóng người đang xuyên qua xuyên lại, bận rộn ở trong đó.
Đây là Long Huyệt Sơn ư? Dương Khai thậm chí hoài nghi mình đi nhầm phương hướng, chạy tới sơn môn của tông môn nhà ai, nhưng ngoài 50 dặm đúng là Thiên Vận Thành không thể nghi ngờ, vừa rồi lúc Dương Khai băng ngang bên kia, còn suy nghĩ có nên hay không ghé lại gặp Tiền Thông một chút, báo cho lão biết mình trở về bình an.
Tuy rằng cảnh tượng trước mặt này so sánh với khí tượng đại sơn môn tông môn khác vẫn còn chênh lệch rất nhiều, nhưng chỉ trong một năm ngắn ngủi không ngờ có thể phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất như thế, vẫn làm cho Dương Khai có chút không dám tin!
Thay đổi thế này, khẳng định là công lao của Dương Viêm! Nàng sớm trước đây bố trí Tụ Linh Trận ở nơi này, hẳn đã phát huy ra tác dụng. Hơn nữa khi Dương Khai dùng thần niệm dò xét, cả Long Huyệt Sơn này đều bị một loại đại trận không hiểu bao quanh, thần niệm vào trong đó đều có chút tắc nghẽn không thông. Thậm chí có mấy nơi bí ẩn, thần niệm hoàn toàn không thể dò xét. Mấy nơi bí ẩn này bao gồm sơn động của mình tĩnh tọa trước đây.
Dương Khai giờ này tu vi thần thức không thể kém so với Phản Hư lưỡng tầng cảnh, mà ngay cả thần niệm của hắn đều không thể dò xét bên trong, phỏng chừng cho dù là cao thủ đứng đầu nhất trên U Ám Tinh đến đây, muốn dò xét tới cùng cũng phải mất chút tay chân.
Dương Viêm nhưng lại thật sự làm được! Dương Khai không khỏi có chút thất thần. Trước khi hắn đi Lưu Viêm Sa Địa, Dương Viêm đã từng nói, sẽ bố trí toàn bộ Long Huyệt Sơn thành một tòa đại trận kinh thiên, đâu ngờ chỉ tốn thời gian ngắn như vậy, nàng đã làm được quy mô thế này.
Dương Khai không biết công trình này nàng có làm xong hay không, nếu như làm xong thì đúng là một kiệt tác.
Bất quá... hơn trăm triệu thánh tinh kia hẳn là không còn dư lại bao nhiêu rồi đây? Bố trí trận pháp khổng lồ như vậy, khẳng định sẽ hao phí vật liệu không tầm thường... nghĩ tới đây, da mặt Dương Khai liền hơi có chút co rút.
Mà trong lúc Dương Khai đang dò xét bên trong, bên trong đồng dạng cũng trào ra vài cổ thần thức không mạnh, vừa tiếp xúc với Dương Khai liền nhanh chóng quay trở về.
Ngay sau đó một đạo sáng cầu vồng từ bên trong Long Huyệt Sơn bắn vọt ra, trực tiếp đánh vào chỗ hư không trước mặt Dương Khai: cực kỳ cổ quái, trước mặt Dương Khai dường như mở ra một cánh cửa vô hình, linh khí có mặt khắp nơi chủ động tách ra hướng hai bên, xuất hiện một lối đi thẳng tắp dùng mắt thường không thể thấy được, lối đi kia đi thẳng vào bụng Long Huyệt Sơn.
Dương Khai toét miệng cười, biết bên kia nhất định đã phát hiện thân ảnh của mình, cũng không chần chờ, thả bước đi vào.
Vừa đi, vừa dò xét biến hóa bốn phía.
Một lát sau, Dương Khai thở dài, biến hóa của Long Huyệt Sơn quả thực quá lớn, lớn đến mức hắn hoàn toàn không dám nói nhận ra.
Không bao lâu, phía trước nhiều bóng người cấp tốc vọt tới hướng bên này, dẫn đầu chính là Dương Viêm toàn thân đều bao bọc trong áo bào đen, bởi vì chạy quá nhanh, bộ ngực to thẳng kia phập phồng lên xuống, vô cùng bắt mắt; vốn cái mũ nối liền áo bào đen bao ở trên đầu nàng cũng xốc ra sau lưng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nụ cười như trút được gánh nặng.
Mà theo sát phía sau Dương Viêm, là Vũ Y cùng đám người Dư Phong.
Thường Khởi, Hách An cũng bất ngờ ở trong nhóm.
Dương Khai thậm chí từ trong đó thấy được bóng dáng của La Khánh, võ giả Phản Hư nhất tầng cảnh của Ảnh Nguyệt Điện.
Mỗi người đều nét mặt buông lỏng, vui mừng không tự kiềm chế, mỗi người dường như đều vứt bỏ một tảng đá lớn đè nặng trong lòng, trong vẻ tươi cười lộ ra một tia buông lỏng.
Xem ra, Lưu Viêm Sa Địa đóng cửa hơn nửa năm, Dương Khai còn không có quay trở về, quả thực đã làm cho bọn họ lo lắng một phen.
Dương Viêm lo lắng cho Dương Khai, đó là quan hệ cá nhân, nếu như không có Dương Khai, hiện tại nói không chừng nàng còn ở trong Luyện Bảo Các của Thiên Vận Thành tuyên bố mình là luyện khí sư Hư cấp, sau đó dưới tình huống người khác không tín nhiệm giúp một số võ giả luyện chế một vài vật nhỏ duy trì sinh kế... Sao có cơ hội để phát huy tài năng ngút trời của mình. Có thể nói Dương Khai cấp cho nàng không gian, cung cấp tiền bạc khó có thể tưởng tượng, nàng mới có thể phát huy tài năng của mình. Đám người Vũ Y, Dư Phong cũng giống như vậy. Về phần La Khánh, hẳn là Tiền Thông phân phó ở lại nơi này, dò xét tin tức Dương Khai.
- Huynh đã trở về! Dương Viêm bước chân nhỏ bé chạy tới trước mặt Dương Khai, một đôi mắt đẹp nhìn hắn từ trên xuống dưới, xác định Dương Khai không có cụt tay cụt chân, lúc này mới vỗ vỗ ngực, duyên dáng gọi to một tiếng.
Đám người Vũ Y, Dư Phong nối tiếp chạy tới, tất cả đều mừng rỡ chào hỏi Dương Khai.
Dương Khai trong lòng một mảnh ấm áp, bỗng nhiên có cảm giác trở thành nơi được người dựa vào được người tin tưởng. Từ khi hắn đi vào Tinh Vực tới nay, trong lòng hắn luôn cô tịch vắng vẻ, bởi vì ở trong Tinh Vực rộng lớn này, không ai tưởng nhớ, không ai nghĩ tới an nguy của hắn, cho dù chết ở địa phương nào cũng không có người biết, không có người nhớ nhung, càng không có người hỏi han ân cần với hắn... hoàn toàn khác với ở Thông Huyền đại lục.
Nhưng thời khắc này, hắn lại một lần nữa có được cảm giác như vậy, trong lúc nhất thời, phảng phất như về tới Thông Huyền đại lục, đối mặt với đám người tiểu sư tỷ cùng Mộng Vô Nhai, Lăng Thái Hư, Sở Lăng Tiêu...
- Ta đã trở về! Dương Khai bình thản nói một câu, nhưng trong nội tâm một mực trống rỗng kia lại phong phú hơn rất nhiều.
- Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi! Trong khoảng thời gian này mọi người đều lo lắng, thật không biết huynh ở bên ngoài xảy ra điều gì ngoài ý muốn, không ngờ lâu như vậy không thấy bóng dáng, cũng không có một chút tin tức! Vũ Y đi lên trước, cười tươi xinh đẹp, đôi mắt đẹp liếc nhìn La Khánh bên kia một cái, khẽ hé đôi môi đỏ mọng nói: - Huynh biết không, sau khi Lưu Viêm Sa Địa đóng cửa, Tiền trưởng lão còn phái người ở bên ngoài canh giữ nửa năm, đáng tiếc một mực không thấy huynh đi ra, thẳng đến trước đây không lâu mới trở về Ảnh Nguyệt Điện!
Nửa năm! Dương Khai vừa động trong lòng: đây chẳng phải là đệ tử của Ảnh Nguyệt Điện chân trước vừa mới đi, ngay sau đó mình liền từ bên trong đi ra.
Tiền Thông thật đúng là có lòng, Dương Khai vội vàng hướng về phía La Khánh ôm quyền nói: - Chào La huynh, làm phiền Tiền trưởng lão nhớ trông, chỉ là ta ở trong Lưu Viêm Sa Địa gặp một ít chuyện, lúc đi ra cũng không có đi chung với người khác, sau đó lại lập tức tìm một chỗ bế quan tu luyện, cho nên mới trì hoãn lâu như vậy, cũng không có thời gian truyền tin tức trở về, để Tiền trưởng lão lo lắng rồi...
La Khánh cười ha hả nói: - Dương huynh nói lời khách sáo rồi, Tiền trưởng lão nếu biết huynh bình an trở về, nhất định sẽ rất vui mừng. Huynh trở về bình an, hết thảy đều tốt... Ồ, Dương huynh không ngờ đã là Thánh Vương lưỡng tầng cảnh, thật đáng mừng, thật đáng mừng!
La Khánh trước mặt còn hàn huyên với Dương Khai, chờ tới khi phát hiện tu vi cảnh giới của Dương Khai tiến bộ một tầng, vừa nói vừa toát ra vẻ mặt hâm mộ.
Bởi vì hắn là võ giả Phản Hư Cảnh không thể đi vào Lưu Viêm Sa Địa, cho nên trong lòng vẫn luôn cảm thấy rất tiếc nuối. Hắn đã sớm nghe nói những võ giả đi vào Lưu Viêm Sa Địa an toàn quay trở về, mỗi người đều có thu hoạch lớn; thậm chí có người đột phá bình cảnh của mình... giờ này xem ra, quả nhiên như thế.
Nghe La Khánh nói như vậy, những người khác cũng đều lộ ra vẻ mặt vô cùng phấn chấn.
Nghiêm túc mà nói, đám người bọn họ này tất cả đều nhờ có Dương Khai mà tụ tập chung với nhau, cho nên Dương Khai mới là lãnh tụ chân chính, giờ này Dương Khai tăng lên tu vi, đương nhiên bọn họ cũng theo đó vô cùng phấn chấn.
Lại tùy tiện nói mấy câu, La Khánh liền tỏ ý muốn cáo từ trở về... Một phen dò xét, cũng làm cho Dương Khai có chút niềm vui ngoài ý muốn..
Một viên Dung Huyết đan này đúng như suy đoán của hắn, bên trong tuy rằng tích chứa khí huyết lực cực mạnh, nhưng đồng dạng cũng có chứa lệ khí cùng sát khí rất khổng lồ. Võ giả bình thường nếu chiếm được vật này, cũng chỉ sẽ vứt bỏ như đôi giày cũ, căn bản không thể cũng không dám dùng nó. Chỉ có võ giả xuất thân tu luyện công pháp tà ác như Ma Huyết Giáo mới có thể mượn sát khí lệ khí bên trong Dung Huyết đan trợ giúp làm lớn mạnh tu vi bản thân.
Sát khí lệ khí này, với Dương Khai dĩ nhiên sẽ không coi vào đâu, dù sao trước đây hắn cũng từng có năng lượng cực kỳ tà ác như thế.
Lại cẩn thận kiểm tra vật liệu luyện chế của Dung Huyết đan, Dương Khai thầm kinh hãi: tuy rằng hắn không thể phân biệt nhận ra tất cả thành phần vật liệu, chỉ nhìn ra đại khái, nhưng vật liệu cần dùng để luyện chế loại đan dược này tất cả đều là linh thảo khó có được. Trách không được ba sư huynh đệ Đặng Ngưng đều đã là võ giả Thánh Vương tam tầng cảnh, còn có thể vì một quả Dung Huyết đan mà vung tay tàn nhẫn.
Chỉ sợ ở trong Ma Huyết Giáo, loại đan dược cổ quái này số lượng cũng không nhiều lắm, cũng chỉ có đệ tử trong giáo lập được công lao lớn, mới được ban thưởng một viên. Đặng Ngưng là từ trong Lưu Viêm Sa Địa chiếm được không ít chỗ tốt mang trở về, dâng lên cho cao tầng Ma Huyết Giáo, mới được thưởng một quả Dung Huyết đan như vậy.
Chỉ là không biết vì sao để lộ tin tức, bị Diệp Dương Vinh cùng An Chí Dụng để mắt tới.
Lắc lắc đầu, Dương Khai không có đi nghĩ sâu xa ân oán giữa bọn họ, mà là sắc mặt cổ quái trầm ngâm một hồi, ngay sau đó há miệng thảy viên Dung Huyết đan vào trong miệng, nuốt xuống bụng.
Trong nháy mắt Ma diệm trong cơ thể hóa thành luồng hơi nóng chí dương, dược hiệu Dung Huyết đan kia vừa vào trong bụng liền tan ra, truyền đến từng luồng năng lượng âm hàn, lan ra khắp tứ chi bách hài của Dương Khai, nhưng ở dưới luyện hóa của Ma diệm chí dương cực nóng, tất cả những năng lượng âm hàn này đều bị bức ra bên ngoài cơ thể, từng luồng hơi màu đen tràn ra từ trong lỗ chân lông của Dương Khai, biến mất trên không trung.
Chỉ còn lại có khí huyết lực khổng lồ tích chứa trong Dung Huyết đan, chảy quanh trong cơ thể Dương Khai, tan vào trong máu thịt của hắn.
Không có đi để ý tới dược hiệu của Dung Huyết đan, ngược lại Dương Khai bắt đầu dò xét bí thuật Ma Huyết Ti của Đặng Ngưng đưa cho hắn.
Hắn dò xét thứ này, thật ra cũng không phải là muốn tu luyện loại bí thuật của Ma Huyết Giáo này, mà chỉ là làm chuẩn bị cho sau này mà thôi! Bởi vì nói không chính xác khi nào, hắn sẽ đụng phải giới cao tầng Ma Huyết Giáo, nếu như tranh chấp đấu nhau với những người đó, đối phương thi triển ra bí thuật này, hắn cũng có thể biết người biết ta.
Nào biết vừa nhìn xem, Dương Khai khẽ "Ồ" một tiếng, tâm thần lập tức đắm chìm bên trong bí thuật này, thật lâu không thể tự kềm chế, theo dò xét, sắc mặt của hắn cũng từ từ bắt đầu biến đổi, khi thì vui mừng, khi thì cau mày, khi thì như có điều suy nghĩ...
- - - - - - -
Một tháng sau, trên bầu trời Thiên Vận Thành, một luồng sáng xanh nhoáng lên một cái rồi biến mất, phóng thẳng tới bên ngoài Long Huyệt Sơn chừng 50 dặm. Một lát sau, luồng sáng xanh kia dừng lại dưới chân Long Huyệt Sơn, từ trong đó hiển lộ ra thân hình Dương Khai.
Ngẩng đầu nhìn tới hướng Long Huyệt Sơn bên kia, Dương Khai thất kinh, mắt lộ vẻ kinh nghi, trong lúc nhất thời lại quên mất tiếp tục đi tới.
Từ khi hắn đi tới Lưu Viêm Sa Địa, đến lúc này chạy về, cũng chỉ thời gian hơn một năm mà thôi, nhưng chỉ trong một năm ngắn ngủi này, cả Long Huyệt Sơn đã phát sinh biến hóa long trời lỡ đất.
Từ chỗ chân núi nhìn tới, vốn là ít ỏi mấy ngọn núi trước kia hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng, mà đập vào mắt, chỉ là cảnh tượng một màn mây mù vờn quanh. Trong mây mù kia lộ ra dao động linh khí thiên địa không tầm thường, xuyên thấu qua mây mù, mơ hồ có thể nhìn thấy sơn động trước kia mình dùng ngồi tĩnh tọa, còn có một số hình dáng lầu các nhà cửa, số lượng tuy rằng không nhiều lắm, nhưng đã nối tiếp thành một khu vực.
Có một vài bóng người đang xuyên qua xuyên lại, bận rộn ở trong đó.
Đây là Long Huyệt Sơn ư? Dương Khai thậm chí hoài nghi mình đi nhầm phương hướng, chạy tới sơn môn của tông môn nhà ai, nhưng ngoài 50 dặm đúng là Thiên Vận Thành không thể nghi ngờ, vừa rồi lúc Dương Khai băng ngang bên kia, còn suy nghĩ có nên hay không ghé lại gặp Tiền Thông một chút, báo cho lão biết mình trở về bình an.
Tuy rằng cảnh tượng trước mặt này so sánh với khí tượng đại sơn môn tông môn khác vẫn còn chênh lệch rất nhiều, nhưng chỉ trong một năm ngắn ngủi không ngờ có thể phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất như thế, vẫn làm cho Dương Khai có chút không dám tin!
Thay đổi thế này, khẳng định là công lao của Dương Viêm! Nàng sớm trước đây bố trí Tụ Linh Trận ở nơi này, hẳn đã phát huy ra tác dụng. Hơn nữa khi Dương Khai dùng thần niệm dò xét, cả Long Huyệt Sơn này đều bị một loại đại trận không hiểu bao quanh, thần niệm vào trong đó đều có chút tắc nghẽn không thông. Thậm chí có mấy nơi bí ẩn, thần niệm hoàn toàn không thể dò xét. Mấy nơi bí ẩn này bao gồm sơn động của mình tĩnh tọa trước đây.
Dương Khai giờ này tu vi thần thức không thể kém so với Phản Hư lưỡng tầng cảnh, mà ngay cả thần niệm của hắn đều không thể dò xét bên trong, phỏng chừng cho dù là cao thủ đứng đầu nhất trên U Ám Tinh đến đây, muốn dò xét tới cùng cũng phải mất chút tay chân.
Dương Viêm nhưng lại thật sự làm được! Dương Khai không khỏi có chút thất thần. Trước khi hắn đi Lưu Viêm Sa Địa, Dương Viêm đã từng nói, sẽ bố trí toàn bộ Long Huyệt Sơn thành một tòa đại trận kinh thiên, đâu ngờ chỉ tốn thời gian ngắn như vậy, nàng đã làm được quy mô thế này.
Dương Khai không biết công trình này nàng có làm xong hay không, nếu như làm xong thì đúng là một kiệt tác.
Bất quá... hơn trăm triệu thánh tinh kia hẳn là không còn dư lại bao nhiêu rồi đây? Bố trí trận pháp khổng lồ như vậy, khẳng định sẽ hao phí vật liệu không tầm thường... nghĩ tới đây, da mặt Dương Khai liền hơi có chút co rút.
Mà trong lúc Dương Khai đang dò xét bên trong, bên trong đồng dạng cũng trào ra vài cổ thần thức không mạnh, vừa tiếp xúc với Dương Khai liền nhanh chóng quay trở về.
Ngay sau đó một đạo sáng cầu vồng từ bên trong Long Huyệt Sơn bắn vọt ra, trực tiếp đánh vào chỗ hư không trước mặt Dương Khai: cực kỳ cổ quái, trước mặt Dương Khai dường như mở ra một cánh cửa vô hình, linh khí có mặt khắp nơi chủ động tách ra hướng hai bên, xuất hiện một lối đi thẳng tắp dùng mắt thường không thể thấy được, lối đi kia đi thẳng vào bụng Long Huyệt Sơn.
Dương Khai toét miệng cười, biết bên kia nhất định đã phát hiện thân ảnh của mình, cũng không chần chờ, thả bước đi vào.
Vừa đi, vừa dò xét biến hóa bốn phía.
Một lát sau, Dương Khai thở dài, biến hóa của Long Huyệt Sơn quả thực quá lớn, lớn đến mức hắn hoàn toàn không dám nói nhận ra.
Không bao lâu, phía trước nhiều bóng người cấp tốc vọt tới hướng bên này, dẫn đầu chính là Dương Viêm toàn thân đều bao bọc trong áo bào đen, bởi vì chạy quá nhanh, bộ ngực to thẳng kia phập phồng lên xuống, vô cùng bắt mắt; vốn cái mũ nối liền áo bào đen bao ở trên đầu nàng cũng xốc ra sau lưng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nụ cười như trút được gánh nặng.
Mà theo sát phía sau Dương Viêm, là Vũ Y cùng đám người Dư Phong.
Thường Khởi, Hách An cũng bất ngờ ở trong nhóm.
Dương Khai thậm chí từ trong đó thấy được bóng dáng của La Khánh, võ giả Phản Hư nhất tầng cảnh của Ảnh Nguyệt Điện.
Mỗi người đều nét mặt buông lỏng, vui mừng không tự kiềm chế, mỗi người dường như đều vứt bỏ một tảng đá lớn đè nặng trong lòng, trong vẻ tươi cười lộ ra một tia buông lỏng.
Xem ra, Lưu Viêm Sa Địa đóng cửa hơn nửa năm, Dương Khai còn không có quay trở về, quả thực đã làm cho bọn họ lo lắng một phen.
Dương Viêm lo lắng cho Dương Khai, đó là quan hệ cá nhân, nếu như không có Dương Khai, hiện tại nói không chừng nàng còn ở trong Luyện Bảo Các của Thiên Vận Thành tuyên bố mình là luyện khí sư Hư cấp, sau đó dưới tình huống người khác không tín nhiệm giúp một số võ giả luyện chế một vài vật nhỏ duy trì sinh kế... Sao có cơ hội để phát huy tài năng ngút trời của mình. Có thể nói Dương Khai cấp cho nàng không gian, cung cấp tiền bạc khó có thể tưởng tượng, nàng mới có thể phát huy tài năng của mình. Đám người Vũ Y, Dư Phong cũng giống như vậy. Về phần La Khánh, hẳn là Tiền Thông phân phó ở lại nơi này, dò xét tin tức Dương Khai.
- Huynh đã trở về! Dương Viêm bước chân nhỏ bé chạy tới trước mặt Dương Khai, một đôi mắt đẹp nhìn hắn từ trên xuống dưới, xác định Dương Khai không có cụt tay cụt chân, lúc này mới vỗ vỗ ngực, duyên dáng gọi to một tiếng.
Đám người Vũ Y, Dư Phong nối tiếp chạy tới, tất cả đều mừng rỡ chào hỏi Dương Khai.
Dương Khai trong lòng một mảnh ấm áp, bỗng nhiên có cảm giác trở thành nơi được người dựa vào được người tin tưởng. Từ khi hắn đi vào Tinh Vực tới nay, trong lòng hắn luôn cô tịch vắng vẻ, bởi vì ở trong Tinh Vực rộng lớn này, không ai tưởng nhớ, không ai nghĩ tới an nguy của hắn, cho dù chết ở địa phương nào cũng không có người biết, không có người nhớ nhung, càng không có người hỏi han ân cần với hắn... hoàn toàn khác với ở Thông Huyền đại lục.
Nhưng thời khắc này, hắn lại một lần nữa có được cảm giác như vậy, trong lúc nhất thời, phảng phất như về tới Thông Huyền đại lục, đối mặt với đám người tiểu sư tỷ cùng Mộng Vô Nhai, Lăng Thái Hư, Sở Lăng Tiêu...
- Ta đã trở về! Dương Khai bình thản nói một câu, nhưng trong nội tâm một mực trống rỗng kia lại phong phú hơn rất nhiều.
- Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi! Trong khoảng thời gian này mọi người đều lo lắng, thật không biết huynh ở bên ngoài xảy ra điều gì ngoài ý muốn, không ngờ lâu như vậy không thấy bóng dáng, cũng không có một chút tin tức! Vũ Y đi lên trước, cười tươi xinh đẹp, đôi mắt đẹp liếc nhìn La Khánh bên kia một cái, khẽ hé đôi môi đỏ mọng nói: - Huynh biết không, sau khi Lưu Viêm Sa Địa đóng cửa, Tiền trưởng lão còn phái người ở bên ngoài canh giữ nửa năm, đáng tiếc một mực không thấy huynh đi ra, thẳng đến trước đây không lâu mới trở về Ảnh Nguyệt Điện!
Nửa năm! Dương Khai vừa động trong lòng: đây chẳng phải là đệ tử của Ảnh Nguyệt Điện chân trước vừa mới đi, ngay sau đó mình liền từ bên trong đi ra.
Tiền Thông thật đúng là có lòng, Dương Khai vội vàng hướng về phía La Khánh ôm quyền nói: - Chào La huynh, làm phiền Tiền trưởng lão nhớ trông, chỉ là ta ở trong Lưu Viêm Sa Địa gặp một ít chuyện, lúc đi ra cũng không có đi chung với người khác, sau đó lại lập tức tìm một chỗ bế quan tu luyện, cho nên mới trì hoãn lâu như vậy, cũng không có thời gian truyền tin tức trở về, để Tiền trưởng lão lo lắng rồi...
La Khánh cười ha hả nói: - Dương huynh nói lời khách sáo rồi, Tiền trưởng lão nếu biết huynh bình an trở về, nhất định sẽ rất vui mừng. Huynh trở về bình an, hết thảy đều tốt... Ồ, Dương huynh không ngờ đã là Thánh Vương lưỡng tầng cảnh, thật đáng mừng, thật đáng mừng!
La Khánh trước mặt còn hàn huyên với Dương Khai, chờ tới khi phát hiện tu vi cảnh giới của Dương Khai tiến bộ một tầng, vừa nói vừa toát ra vẻ mặt hâm mộ.
Bởi vì hắn là võ giả Phản Hư Cảnh không thể đi vào Lưu Viêm Sa Địa, cho nên trong lòng vẫn luôn cảm thấy rất tiếc nuối. Hắn đã sớm nghe nói những võ giả đi vào Lưu Viêm Sa Địa an toàn quay trở về, mỗi người đều có thu hoạch lớn; thậm chí có người đột phá bình cảnh của mình... giờ này xem ra, quả nhiên như thế.
Nghe La Khánh nói như vậy, những người khác cũng đều lộ ra vẻ mặt vô cùng phấn chấn.
Nghiêm túc mà nói, đám người bọn họ này tất cả đều nhờ có Dương Khai mà tụ tập chung với nhau, cho nên Dương Khai mới là lãnh tụ chân chính, giờ này Dương Khai tăng lên tu vi, đương nhiên bọn họ cũng theo đó vô cùng phấn chấn.
Lại tùy tiện nói mấy câu, La Khánh liền tỏ ý muốn cáo từ trở về...