Vũ Luyện Điên Phong (Võ Luyện Đỉnh Phong)

Chương 1162: Đấu giá kinh khủng..




Tuyết Tàm, thứ này hiếm thấy, chỉ có những nơi cực kì lạnh mới có khả năng tồn tại, mà ấu trùng Tuyết Tàm không nhả tơ, chỉ có nuôi 200, 300 năm sau khi trưởng thành mới có thể nhả tơ, cứ 10 năm nhả tơ một lần, phân lượng một lần chỉ một chút xíu, muốn luyện chế ra bí bảo như vậy, tối thiểu cũng phải mấy trăm năm mới tích lũy được.

Nữ nhân tên là Đại Diên này không ngờ có thể luyện chế ra được một bí bảo Tuyết Tàm Ti, điều này khiến Dương Khai không khỏi thay đổi cách nhìn về nàng.

Nàng có thể quen thân với Ngụy Cổ Xương và Đổng Huyên Nhi, lại có bảo vật quý giá như vậy, xem ra thân phận không thấp.

Khi Dương Khai đang phỏng đoán lai lịch của nàng, Đại Diên chạy tới bên hồ dung nham, chân mày to nhíu chặt lại đưa mắt nhìn hồ dung nham kia, thần niệm không ngừng dò xét ở đó, một lúc lâu mới rất âm trầm lấy ra bí bảo Tuyết Tàm Ti của mình.

Nàng bấm tay bắn ra, một sợi Tuyết Tằm Ti nhỏ bé gần như mắt thường không nhìn thấy được bắn ra từ đầu ngón tay, bắn bay ra xa mười mấy trượng.

Nhưng khoảng cách xa như vậy vẫn không đủ, mai rùa mà nhóm của Ngụy Cổ Xương đang đứng cách bờ ít nhất cũng 30 trượng, Tuyết Tàm Ti kia bay vụt đến một nửa liền rơi xuống, rơi vào trong hồ dung nham, lực băng hàn tích trong tàm ti cùng lửa nóng của dung nham tạo xung đột kịch liệt.

Hơi nước màu trắng bốc lên mù mịt, khiến trong phạm vi lớn gần như không thể thấy gì. Sắc mặt Đại Diên càng thêm âm trầm, một tay cầm đoạn đầu của Tuyết Tàm Ti, thánh nguyên điên cuồng rót vào trong, ngăn cản lực lượng dung nham. Đồng thời khống chế Tuyết Tàm Ti của mình kéo dài đến nhóm Ngụy Cổ Xương bên kia.

Mọi người đều đang lo lắng chú ý động tác của nàng, năm người trên mai rùa càng lo lắng hơn.

Tuy rằng Tuyết Tàm Ti là bí bảo thuộc tính băng hàn. Nhưng vẫn không biết rốt cuộc có thể đối kháng dung nham nóng rực này không, dù sao bí bảo của nhóm Ngụy Cổ Xương đã bị tổn hại ở đây không phải một hai thứ, gần như mỗi người đều có một hai bí bảo bị dung nham kia thiêu hủy, trong đó không thiếu tồn tại của Hư cấp.

Nếu như ngay cả bí bảo quý giá Tuyết Tàm Ti này không thể xuyên qua phong tỏa của dung nham, bọn họ chỉ đành chờ chết.

Trong hơi nước bốc lên, Đại Diên cắn chặt môi đỏ mọng, trên tay không biết đã biến ảo pháp quyết gì, khí nội hàn Tuyết Tàm Ti bên kia đột nhiên mạnh lên rất nhiều, lập tức nén dung nham nóng rực xuống. "Răng rắc". Một loạt tiếng giòn vang truyền ra.

Mắt thường có thể thấy được trên hồ dung nham bỗng nhiên xuất hiện một đường băng nhỏ, đường băng nhỏ kia chỉ rộng chừng một ngón tay mà thôi, nhưng với tốc độ nhanh chóng hướng về nhóm người Ngụy Cổ Xương bên kia. Mọi người vui mừng quá đỗi.

Bọn họ thấy rõ đường băng nhỏ này chính là năng lượng băng hàn trong Tuyết Tàm Ti, dung nham đông lại mà tạo ra. Tàm Ti mỏng manh liền ẩn trong đường băng nhỏ. Chớp mắt một cái, đường băng nhỏ kéo dài khoảng 10 trượng, nhưng lúc này, tốc độ kéo dài của nó đột nhiên chậm dần.

Dương Khai luôn chú ý động tĩnh của Đại Diên cũng phát hiện sắc mặt nàng chợt có chút đỏ ửng không bình thường, rõ ràng lực có chút không chịu được. Quả nhiên, tốc độ kéo dài của đường băng nhỏ kia càng ngày càng chậm, nhìn khoảng cách còn lại đến chỗ mai rùa chỉ 10 trượng, lại không thể tiến thêm chút nào nữa.

Ngược lại được băng nhỏ lại có dấu hiệu nhanh chóng tan ra. Cảnh này khiến sắc mặt 5 người đang đứng trên mai rùa chờ cứu viện buồn bã, Ngụy Cổ Xương và Đổng Huyên Nhi còn tốt một chút, thần sắc rất nhanh phục hồi như cũ, nhưng ba đệ tử khác của Ảnh Nguyệt Điện lại một lần nữa trở nên tuyệt vọng.

Bọn họ vốn cho rằng có thể dễ dàng được cứu, đầy lòng tin với Đại Diên.

Nhưng đến giờ thấy Đại Diên dáng vẻ dường như không được, trong lòng lập tức trở nên thất vọng. Khoảng cách hơn 30 trượng, Đại Diện và Đổng Huyên Nhi nhìn nhau từ xa, trong mắt Đổng Huyên Nhi đầy vẻ lo âu.

Nàng không lo lắng cho an nguy của mình mà ngược lại lo lắng Đại Diên sẽ làm những việc hao tổn nguyên khí.

Quả nhiên, Đại Diên cắn răng, trên mặt chợt lộ vẻ kiên nghị, cắn rách đầu lưỡi mình, một tia máu tươi phun ra, tan ra trên Tuyết Tàm Ti của mình, Tuyết Tàm Ti trắng tinh lập tức trở nên đỏ sẫm, khí tức băng hàn tăng vọt, kéo dài một đường hướng về đầu đường băng nhỏ vốn dĩ đang có dấu hiệu tan rã, lại một lần nữa kết lại, mà Tuyết Tàm Ti bất động không ngừng kia cuối cùng kia cũng tiến lên phía trước, lần nữa kéo dài theo đường đường dung nham đã đóng băng.

Dương Khai chau mày, lúc này chú ý động tĩnh Đại Diên, sau khi thấy nàng lại phun ra một ngụm máu, Dương Khai cũng xúc động.

Hắn nhìn ra rằng, Đại Diên cho dù tự tổn hại tinh huyết của mình để điều khiển Tuyết Tàm Ti, cũng không chắc có thể đem tàm ti đến tay nhóm Ngụy Cổ Xương.

Hơn nữa cho dù đưa qua, với trạng thái hiện tại của nhóm Ngụy Cổ Xương cũng không cách nào nắm chặt lấy Tuyết Tàm Ti để tự cứu. Tuyết Tàm Ti này cực kì sắc bén, băng hàn cắt xương.

Ngụy Cổ Xương hiện tại vốn dĩ cũng không phải có thể ngăn chặn. Cho nên hắn phải qua một chuyến, vừa lúc đường băng nhỏ Tuyết Tàm Ti đóng thành băng, Dương Khai nắm chắc thuận lợi chạy qua. Đường băng nhỏ nhanh chóng lan ra hướng về phía mai rùa bên kia.

Dương Khai thân nhanh như chớp, đã giẫm lên trên đường băng nhỏ, nhanh chóng chạy như bay về phía bên kia.

Nhìn thấy cảnh này, trong mắt Ngụy Cổ Xương không kiềm được lộ ra vẻ cảm động. Với sự tinh nhanh của hắn sao có thể không thấy được Dương Khai muốn làm gì? Ngược lại cũng không muốn nhiều lời, chỉ là lên tiếng nhắc nhở:

- Dương huynh, không nên coi thường bí bảo Tuyết Tàm Ti, cho dù Đại Diên sư muội không nhằm vào ngươi, băng hàn và sắc bén kia cũng không phải dễ dàng ngăn cản.

- Ta biết rồi! Dương Khai lạnh lùng trả lời một câu, người đã chạy tới chỗ cuối cùng của đường băng nhỏ.

Lúc này, khoảng cách đến mai rùa chỉ chừng năm trượng. Tuy rằng vẫn kéo dài ra phía trước nhưng tốc độ lại một lần nữa chậm lại.

Dương Khai không chờ Đại Diên điều khiển bí bảo này, mà trên tay kết thành một lớp Ma diệm màu đen bảo vệ cơ thể, chộp về phía đầu cuối của đường băng nhỏ.

Một tiếng răng rắc, đường băng nhỏ bị Dương Khai tạo ra một lỗ thủng, Dương Khai thu tay lại, trên tay bất ngờ đã nắm một đoạn Tuyết Tàm Ti đỏ rực.

Mọi người đều tròn mắt há hốc miệng, ngay cả Đại Diên cũng bị hành động điên cuồng này của Dương Khai khiến nàng kinh ngạc run sợ, trong mắt đẹp tràn đầy vẻ kinh ngạc cùng dáng vẻ không thể tin được.

Võ giả bình thường, đừng nói cầm được Tuyết Tàm Ti, cho dù là ở gần, cũng sẽ bị băng hàn đó đâm làm thân thể đông cứng. Nhưng lúc này Dương Khai lại cầm nó trên tay, chẳng những không bị đóng băng, đến bàn tay của hắn đều không bị cắt, chỉ có một giọt máu vàng tươi từ khe của năm ngón tay chảy xuống.

Nhưng Đại Diên cũng không phải người thường, sau khi sửng sốt một chút lập tức kịp thời phản ứng, toàn lực phối hợp với Dương Khai, để Tuyết Tàm Ti kéo dài không ngừng.

Vừa rồi trong dung nham, nàng nghĩ kéo dài Tuyết Tàm Ti rất khó khăn, vì có lực lượng dung nham nóng rực cản trở. Nhưng đến giờ Tuyết Tàm Ti đã được Dương Khai nắm trên tay, có thể thoải mái triển khai các loại thần thông của mình. Tuyết Tàm Ti lập tức kéo dài vô tận.

Dương Khai một tay cầm một đầu Tuyết Tàm Ti, một tay điểm ra trên dung nham, một Hạo Thiên Thuẫn hình thành, hắn xuyên qua đường băng nhỏ giẫm đạpn lên trên Hạo Thiên Thuẫn của mình, lập tức bước từng bước lớn.

Bước chân hạ xuống, Hạo Thiên Thuẫn thứ hai nâng chân hắn, chờ chân hắn đến mới đi.

Hạo Thiên Thuẫn liền bị vỡ nát, thấy tình hình vô cùng khẩn trương, 5 đệ tử Ảnh Nguyệt Điện đều vì Dương Khai mà toát mồ hôi, sợ hắn giẫm hụt, rơi vào trong hồ dung nham. Khoảng cách đến mai rùa chỉ còn có năm trượng mà thôi.

Dương Khai chỉ là bước ra mười mấy bước là đến mai rùa.

Nhóm người Ngụy Cổ Xương sớm đã đứng gọn lại tạo ra một vị trí cho Dương Khai bước tới.

Vọt tới mai rùa, Dương Khai hướng về phía Ngụy Cổ Xương khẽ gật đầu, lấy Tuyết Tàm Ti trên tay quấn lấy mai rùa, xác nhận đã đủ vững chắc, hắn lúc này mới nhìn Ngụy Cổ Xương nói:

- Ta có thể mang hai người trở về, ai cùng ta trở về?

Ngụy Cổ Xương không hề nghĩ ngợi, chỉ vào cô gái có dáng người cao gầy và một đệ tử nam có vẻ trẻ tuổi nói;

- Đưa bọn họ về đi. Đổng Huyên Nhi ở bên cạnh cũng gật đầu, đồng ý với ý kiến của Ngụy Cổ Xương.

Dương Khai gật đầu, một tay nắm chắc, đứng ở mai rùa ra hiệu về phía Đại Diên ở bên bờ, sắc mặt đại Đại Diên nghiêm lại, dưới tác động của thánh nguyên, Tuyết Tàm Ti lập tức nhảy ra thẳng tắp, Dương Khai đạp trực tiếp lên Tuyết Tàm Ti, một đường quay về.

Hạo Thiên Thuẫn ngưng tụ đang rơi xuống từng mảnh, chỉ là tạm thời thích nghi. Nhiệt độ của dung nham kia quá cao, dù là Hạo Thiên Thuẫn cũng chỉ có thể xuất hiện trong chớp mắt mà thôi, một chút sơ sẩy sẽ trượt chân rơi xuống hồ.

Dương Khai vừa rồi xông tới cũng là vô cùng mạo hiểm, hắn tình nguyện bị Tuyết Tàm Ti cắt mình đầy thương tích, cũng không muốn thử thêm lần nữa.

Quá trình quay về nam đệ tử bị Dương Khai kẹp dưới nách kia sắc mặt trắng bạch, hai mắt trợn tròn, luôn nhìn chằm chằm vào hồ dung nham phía dưới, không dám nhúc nhích.

Ngược lại nữ đệ tử vóc dáng cao gầy khi cũng không biết nghĩ gì, ôm chặt lấy Dương Khai, thân thể mềm mại gần như áp sát vào người Dương Khai, bộ ngực đầy đặn truyền đến sự đàn hồi rất kinh người, đôi mắt đẹp nhắm chặt, dường như có ý nghĩ có chết cũng không muốn đối mặt với dung nham khủng khiếp kia.

Khi nam nữ đối diện với nguy hiểm, phản ứng hoàn toàn không giống nhau.

Trong khoảnh khắc, Dương Khai liền về tới bờ, buông hai đệ tử Ảnh Nguyệt Điện kia xuống. Hai người đều thở dốc từng hơi, nữ đệ tử kia vỗ vỗ bộ ngực cao của mình, dáng vẻ như cuối cùng cũng may mắn sống sót.

Sau khi Dương Khai quay trở về, Đại Diện thử kéo mai rùa, lại phát hiện vật kia giống như sinh trưởng trong hồ dung nham, không nhúc nhích. Bất kể nàng huy động thánh nguyên như thế nào, cũng không thể kéo lại.

Rơi vào đường cùng, nàng chỉ có thể nhìn về phía Dương Khai, thấy hai chân Dương Khai máu đầm đìa, vẻ mặt cầu xin. Tất cả những người ở đây lúc này, nàng cần sử dụng Tuyết Tàm Ti, kéo nó thành đường thẳng, tạo thành lối đi đơn giản.

Nhóm người Ngụy Cổ Xương thế suy sức yếu, hoàn toàn không thể tự lên bờ, có thể cứu bọn họ, cũng chỉ có Dương Khai. Nhưng Dương Khai chuyến này rõ ràng đã bị thương chút, Đại Diên cũng không biết nếu Dương Khai lại đi một lần nữa, hai chân của hắn liệu có bị cắt đứt không.

Nữ nhân này đương nhiên đã đánh giá thấp khả năng chịu đựng của Dương Khai. Tuyết Tàm Ti sắc bén tuy rằng khiến Dương Khai e sợ, bởi vì đến thân thể của mình đều bị thương, nhưng không thể khiến mình bị thương nặng. Dù là bàn tay bàn chân đều bị thương, lúc này đều đã khôi phục như ban đầu.

Năng lực khôi phục Kim huyết từ trước tới nay luôn mạnh như vậy, ngay cả sức lạnh tích chứa trong Tuyết Tàm Ti cũng sớm bị Dương Khai tiêu trừ, căn bản là không chút ảnh hưởng đến hắn. Tuyết Tàm, thứ này hiếm thấy, chỉ có những nơi cực kì lạnh mới có khả năng tồn tại, mà ấu trùng Tuyết Tàm không nhả tơ, chỉ có nuôi 200, 300 năm sau khi trưởng thành mới có thể nhả tơ, cứ 10 năm nhả tơ một lần, phân lượng một lần chỉ một chút xíu, muốn luyện chế ra bí bảo như vậy, tối thiểu cũng phải mấy trăm năm mới tích lũy được.

Nữ nhân tên là Đại Diên này không ngờ có thể luyện chế ra được một bí bảo Tuyết Tàm Ti, điều này khiến Dương Khai không khỏi thay đổi cách nhìn về nàng.

Nàng có thể quen thân với Ngụy Cổ Xương và Đổng Huyên Nhi, lại có bảo vật quý giá như vậy, xem ra thân phận không thấp.

Khi Dương Khai đang phỏng đoán lai lịch của nàng, Đại Diên chạy tới bên hồ dung nham, chân mày to nhíu chặt lại đưa mắt nhìn hồ dung nham kia, thần niệm không ngừng dò xét ở đó, một lúc lâu mới rất âm trầm lấy ra bí bảo Tuyết Tàm Ti của mình.

Nàng bấm tay bắn ra, một sợi Tuyết Tằm Ti nhỏ bé gần như mắt thường không nhìn thấy được bắn ra từ đầu ngón tay, bắn bay ra xa mười mấy trượng.

Nhưng khoảng cách xa như vậy vẫn không đủ, mai rùa mà nhóm của Ngụy Cổ Xương đang đứng cách bờ ít nhất cũng 30 trượng, Tuyết Tàm Ti kia bay vụt đến một nửa liền rơi xuống, rơi vào trong hồ dung nham, lực băng hàn tích trong tàm ti cùng lửa nóng của dung nham tạo xung đột kịch liệt.

Hơi nước màu trắng bốc lên mù mịt, khiến trong phạm vi lớn gần như không thể thấy gì. Sắc mặt Đại Diên càng thêm âm trầm, một tay cầm đoạn đầu của Tuyết Tàm Ti, thánh nguyên điên cuồng rót vào trong, ngăn cản lực lượng dung nham. Đồng thời khống chế Tuyết Tàm Ti của mình kéo dài đến nhóm Ngụy Cổ Xương bên kia.

Mọi người đều đang lo lắng chú ý động tác của nàng, năm người trên mai rùa càng lo lắng hơn.

Tuy rằng Tuyết Tàm Ti là bí bảo thuộc tính băng hàn. Nhưng vẫn không biết rốt cuộc có thể đối kháng dung nham nóng rực này không, dù sao bí bảo của nhóm Ngụy Cổ Xương đã bị tổn hại ở đây không phải một hai thứ, gần như mỗi người đều có một hai bí bảo bị dung nham kia thiêu hủy, trong đó không thiếu tồn tại của Hư cấp.

Nếu như ngay cả bí bảo quý giá Tuyết Tàm Ti này không thể xuyên qua phong tỏa của dung nham, bọn họ chỉ đành chờ chết.

Trong hơi nước bốc lên, Đại Diên cắn chặt môi đỏ mọng, trên tay không biết đã biến ảo pháp quyết gì, khí nội hàn Tuyết Tàm Ti bên kia đột nhiên mạnh lên rất nhiều, lập tức nén dung nham nóng rực xuống. "Răng rắc". Một loạt tiếng giòn vang truyền ra.

Mắt thường có thể thấy được trên hồ dung nham bỗng nhiên xuất hiện một đường băng nhỏ, đường băng nhỏ kia chỉ rộng chừng một ngón tay mà thôi, nhưng với tốc độ nhanh chóng hướng về nhóm người Ngụy Cổ Xương bên kia. Mọi người vui mừng quá đỗi.

Bọn họ thấy rõ đường băng nhỏ này chính là năng lượng băng hàn trong Tuyết Tàm Ti, dung nham đông lại mà tạo ra. Tàm Ti mỏng manh liền ẩn trong đường băng nhỏ. Chớp mắt một cái, đường băng nhỏ kéo dài khoảng 10 trượng, nhưng lúc này, tốc độ kéo dài của nó đột nhiên chậm dần.

Dương Khai luôn chú ý động tĩnh của Đại Diên cũng phát hiện sắc mặt nàng chợt có chút đỏ ửng không bình thường, rõ ràng lực có chút không chịu được. Quả nhiên, tốc độ kéo dài của đường băng nhỏ kia càng ngày càng chậm, nhìn khoảng cách còn lại đến chỗ mai rùa chỉ 10 trượng, lại không thể tiến thêm chút nào nữa.

Ngược lại được băng nhỏ lại có dấu hiệu nhanh chóng tan ra. Cảnh này khiến sắc mặt 5 người đang đứng trên mai rùa chờ cứu viện buồn bã, Ngụy Cổ Xương và Đổng Huyên Nhi còn tốt một chút, thần sắc rất nhanh phục hồi như cũ, nhưng ba đệ tử khác của Ảnh Nguyệt Điện lại một lần nữa trở nên tuyệt vọng.

Bọn họ vốn cho rằng có thể dễ dàng được cứu, đầy lòng tin với Đại Diên.

Nhưng đến giờ thấy Đại Diên dáng vẻ dường như không được, trong lòng lập tức trở nên thất vọng. Khoảng cách hơn 30 trượng, Đại Diện và Đổng Huyên Nhi nhìn nhau từ xa, trong mắt Đổng Huyên Nhi đầy vẻ lo âu.

Nàng không lo lắng cho an nguy của mình mà ngược lại lo lắng Đại Diên sẽ làm những việc hao tổn nguyên khí.

Quả nhiên, Đại Diên cắn răng, trên mặt chợt lộ vẻ kiên nghị, cắn rách đầu lưỡi mình, một tia máu tươi phun ra, tan ra trên Tuyết Tàm Ti của mình, Tuyết Tàm Ti trắng tinh lập tức trở nên đỏ sẫm, khí tức băng hàn tăng vọt, kéo dài một đường hướng về đầu đường băng nhỏ vốn dĩ đang có dấu hiệu tan rã, lại một lần nữa kết lại, mà Tuyết Tàm Ti bất động không ngừng kia cuối cùng kia cũng tiến lên phía trước, lần nữa kéo dài theo đường đường dung nham đã đóng băng.

Dương Khai chau mày, lúc này chú ý động tĩnh Đại Diên, sau khi thấy nàng lại phun ra một ngụm máu, Dương Khai cũng xúc động.

Hắn nhìn ra rằng, Đại Diên cho dù tự tổn hại tinh huyết của mình để điều khiển Tuyết Tàm Ti, cũng không chắc có thể đem tàm ti đến tay nhóm Ngụy Cổ Xương.

Hơn nữa cho dù đưa qua, với trạng thái hiện tại của nhóm Ngụy Cổ Xương cũng không cách nào nắm chặt lấy Tuyết Tàm Ti để tự cứu. Tuyết Tàm Ti này cực kì sắc bén, băng hàn cắt xương.

Ngụy Cổ Xương hiện tại vốn dĩ cũng không phải có thể ngăn chặn. Cho nên hắn phải qua một chuyến, vừa lúc đường băng nhỏ Tuyết Tàm Ti đóng thành băng, Dương Khai nắm chắc thuận lợi chạy qua. Đường băng nhỏ nhanh chóng lan ra hướng về phía mai rùa bên kia.

Dương Khai thân nhanh như chớp, đã giẫm lên trên đường băng nhỏ, nhanh chóng chạy như bay về phía bên kia.

Nhìn thấy cảnh này, trong mắt Ngụy Cổ Xương không kiềm được lộ ra vẻ cảm động. Với sự tinh nhanh của hắn sao có thể không thấy được Dương Khai muốn làm gì? Ngược lại cũng không muốn nhiều lời, chỉ là lên tiếng nhắc nhở:

- Dương huynh, không nên coi thường bí bảo Tuyết Tàm Ti, cho dù Đại Diên sư muội không nhằm vào ngươi, băng hàn và sắc bén kia cũng không phải dễ dàng ngăn cản.

- Ta biết rồi! Dương Khai lạnh lùng trả lời một câu, người đã chạy tới chỗ cuối cùng của đường băng nhỏ.

Lúc này, khoảng cách đến mai rùa chỉ chừng năm trượng. Tuy rằng vẫn kéo dài ra phía trước nhưng tốc độ lại một lần nữa chậm lại.

Dương Khai không chờ Đại Diên điều khiển bí bảo này, mà trên tay kết thành một lớp Ma diệm màu đen bảo vệ cơ thể, chộp về phía đầu cuối của đường băng nhỏ.

Một tiếng răng rắc, đường băng nhỏ bị Dương Khai tạo ra một lỗ thủng, Dương Khai thu tay lại, trên tay bất ngờ đã nắm một đoạn Tuyết Tàm Ti đỏ rực.

Mọi người đều tròn mắt há hốc miệng, ngay cả Đại Diên cũng bị hành động điên cuồng này của Dương Khai khiến nàng kinh ngạc run sợ, trong mắt đẹp tràn đầy vẻ kinh ngạc cùng dáng vẻ không thể tin được.

Võ giả bình thường, đừng nói cầm được Tuyết Tàm Ti, cho dù là ở gần, cũng sẽ bị băng hàn đó đâm làm thân thể đông cứng. Nhưng lúc này Dương Khai lại cầm nó trên tay, chẳng những không bị đóng băng, đến bàn tay của hắn đều không bị cắt, chỉ có một giọt máu vàng tươi từ khe của năm ngón tay chảy xuống.

Nhưng Đại Diên cũng không phải người thường, sau khi sửng sốt một chút lập tức kịp thời phản ứng, toàn lực phối hợp với Dương Khai, để Tuyết Tàm Ti kéo dài không ngừng.

Vừa rồi trong dung nham, nàng nghĩ kéo dài Tuyết Tàm Ti rất khó khăn, vì có lực lượng dung nham nóng rực cản trở. Nhưng đến giờ Tuyết Tàm Ti đã được Dương Khai nắm trên tay, có thể thoải mái triển khai các loại thần thông của mình. Tuyết Tàm Ti lập tức kéo dài vô tận.

Dương Khai một tay cầm một đầu Tuyết Tàm Ti, một tay điểm ra trên dung nham, một Hạo Thiên Thuẫn hình thành, hắn xuyên qua đường băng nhỏ giẫm đạpn lên trên Hạo Thiên Thuẫn của mình, lập tức bước từng bước lớn.

Bước chân hạ xuống, Hạo Thiên Thuẫn thứ hai nâng chân hắn, chờ chân hắn đến mới đi.

Hạo Thiên Thuẫn liền bị vỡ nát, thấy tình hình vô cùng khẩn trương, 5 đệ tử Ảnh Nguyệt Điện đều vì Dương Khai mà toát mồ hôi, sợ hắn giẫm hụt, rơi vào trong hồ dung nham. Khoảng cách đến mai rùa chỉ còn có năm trượng mà thôi.

Dương Khai chỉ là bước ra mười mấy bước là đến mai rùa.

Nhóm người Ngụy Cổ Xương sớm đã đứng gọn lại tạo ra một vị trí cho Dương Khai bước tới.

Vọt tới mai rùa, Dương Khai hướng về phía Ngụy Cổ Xương khẽ gật đầu, lấy Tuyết Tàm Ti trên tay quấn lấy mai rùa, xác nhận đã đủ vững chắc, hắn lúc này mới nhìn Ngụy Cổ Xương nói:

- Ta có thể mang hai người trở về, ai cùng ta trở về?

Ngụy Cổ Xương không hề nghĩ ngợi, chỉ vào cô gái có dáng người cao gầy và một đệ tử nam có vẻ trẻ tuổi nói;

- Đưa bọn họ về đi. Đổng Huyên Nhi ở bên cạnh cũng gật đầu, đồng ý với ý kiến của Ngụy Cổ Xương.

Dương Khai gật đầu, một tay nắm chắc, đứng ở mai rùa ra hiệu về phía Đại Diên ở bên bờ, sắc mặt đại Đại Diên nghiêm lại, dưới tác động của thánh nguyên, Tuyết Tàm Ti lập tức nhảy ra thẳng tắp, Dương Khai đạp trực tiếp lên Tuyết Tàm Ti, một đường quay về.

Hạo Thiên Thuẫn ngưng tụ đang rơi xuống từng mảnh, chỉ là tạm thời thích nghi. Nhiệt độ của dung nham kia quá cao, dù là Hạo Thiên Thuẫn cũng chỉ có thể xuất hiện trong chớp mắt mà thôi, một chút sơ sẩy sẽ trượt chân rơi xuống hồ.

Dương Khai vừa rồi xông tới cũng là vô cùng mạo hiểm, hắn tình nguyện bị Tuyết Tàm Ti cắt mình đầy thương tích, cũng không muốn thử thêm lần nữa.

Quá trình quay về nam đệ tử bị Dương Khai kẹp dưới nách kia sắc mặt trắng bạch, hai mắt trợn tròn, luôn nhìn chằm chằm vào hồ dung nham phía dưới, không dám nhúc nhích.

Ngược lại nữ đệ tử vóc dáng cao gầy khi cũng không biết nghĩ gì, ôm chặt lấy Dương Khai, thân thể mềm mại gần như áp sát vào người Dương Khai, bộ ngực đầy đặn truyền đến sự đàn hồi rất kinh người, đôi mắt đẹp nhắm chặt, dường như có ý nghĩ có chết cũng không muốn đối mặt với dung nham khủng khiếp kia.

Khi nam nữ đối diện với nguy hiểm, phản ứng hoàn toàn không giống nhau.

Trong khoảnh khắc, Dương Khai liền về tới bờ, buông hai đệ tử Ảnh Nguyệt Điện kia xuống. Hai người đều thở dốc từng hơi, nữ đệ tử kia vỗ vỗ bộ ngực cao của mình, dáng vẻ như cuối cùng cũng may mắn sống sót.

Sau khi Dương Khai quay trở về, Đại Diện thử kéo mai rùa, lại phát hiện vật kia giống như sinh trưởng trong hồ dung nham, không nhúc nhích. Bất kể nàng huy động thánh nguyên như thế nào, cũng không thể kéo lại.

Rơi vào đường cùng, nàng chỉ có thể nhìn về phía Dương Khai, thấy hai chân Dương Khai máu đầm đìa, vẻ mặt cầu xin. Tất cả những người ở đây lúc này, nàng cần sử dụng Tuyết Tàm Ti, kéo nó thành đường thẳng, tạo thành lối đi đơn giản.

Nhóm người Ngụy Cổ Xương thế suy sức yếu, hoàn toàn không thể tự lên bờ, có thể cứu bọn họ, cũng chỉ có Dương Khai. Nhưng Dương Khai chuyến này rõ ràng đã bị thương chút, Đại Diên cũng không biết nếu Dương Khai lại đi một lần nữa, hai chân của hắn liệu có bị cắt đứt không.

Nữ nhân này đương nhiên đã đánh giá thấp khả năng chịu đựng của Dương Khai. Tuyết Tàm Ti sắc bén tuy rằng khiến Dương Khai e sợ, bởi vì đến thân thể của mình đều bị thương, nhưng không thể khiến mình bị thương nặng. Dù là bàn tay bàn chân đều bị thương, lúc này đều đã khôi phục như ban đầu.

Năng lực khôi phục Kim huyết từ trước tới nay luôn mạnh như vậy, ngay cả sức lạnh tích chứa trong Tuyết Tàm Ti cũng sớm bị Dương Khai tiêu trừ, căn bản là không chút ảnh hưởng đến hắn.