Võ giả xuất thân từ Chiến Thiên Minh rất dễ nhận ra. Điểm này có thể đoán được từ phục sức từ trên người của bọn họ, tên nào cũng mặc trường sam vàng sáng rực rỡ, uy phong không ai bì nổi. Mà những võ giả này, phần đông đều tạo cho người ta một loại cảm giác mắt cao hơn đỉnh đầu, ngoại trừ đối xử với võ giả của Lôi Đài Tông có chút tôn trọng ra, còn khi nhìn về võ giả của thế lực khác, bất kể là đối phương có tu vi cao hay thấp, đều mang một loại khinh miệt và coi thường. Họ làm như Chiến Thiên Minh rất dễ sợ vậy, và dường như cũng sợ người khác không biết mình xuất thân từ Chiến Thiên Minh vậy, nên dùng kim tuyến thêu ra chữ "Chiến" to lớn ở trên ngực, có thể nhìn thấy được từ rất xa. Bởi vì Khúc Trường Phong, Dương Khai một mực không có cảm tình gì đối với người của Chiến Thiên Minh, cho nên vừa nhìn thấy mấy người này thuộc Chiến Thiên Minh, hắn đã biết ngay chuyện ngày hôm nay không cách nào yên lành rồi, và một màn vừa rồi khi hắn thu Lưu Viêm Phi Hỏa ắt là đã rơi vào trong mắt của mấy người này. Cũng không biết bọn họ nhìn thấy được bao nhiêu.
Trong giây lát, bốn người của Chiến Thiên Minh liền vọt tới cách không xa trước mặt Dương Khai, sắc mặt hoặc là kinh ngạc hoặc là vui mừng, không ngừng nhìn và đánh giá hắn. Không thể không thừa nhận, Chiến Thiên Minh quả thật có lực lượng rất hùng hậu. Bốn người này đều là võ giả Thánh Vương tam tầng cảnh. Thánh nguyên trong cơ thể của mỗi người đều tinh thuần và hùng hồn hơn so với võ giả bình thường. Trên người họ đều lóe ra quầng sáng màu lam nhạt bao phủ quanh thân. Quầng sáng này hàn khí bức người, rõ ràng là do một loại bí bảo thuộc tính lạnh đang phát huy tác dụng, ngăn cản hỏa độc của chỗ này xâm lấn thay cho bọn họ. Cầm đầu là một nam tử mặt trắng không râu, nhìn qua hơn bốn mươi tuổi. Sau khi khám phá tu vi thật sự của Dương Khai xong, mày của hắn không nhịn được nhướng lên, tạo ra một biểu tình kinh ngạc hết sức. Hắn không rõ Dương Khai là một Thánh Vương nhất tầng cảnh này sao lại còn sống ở cái loại môi trường ác liệt như nơi này. Hơn nữa nhìn dáng vẻ của hắn, dường như cũng không có bí bảo bảo vệ, điều này làm cho trong lòng kẻ này cả kinh, biểu tình khi nhìn về phía Dương Khai hơi có chút ngưng trọng. Kẻ có thể không cần bí bảo khi ở chỗ này, chỉ dựa vào thánh nguyên ngăn cản sự nóng bức cùng hỏa độc, thì không thể coi là một kẻ bình thường được.
- Hắn vừa rồi không phải đã thu một viên Lưu Viêm Phi Hỏa sao? Bên cạnh đó, một nam nhân có thân hình gầy yếu khác trợn to tròng mắt, ngạc nhiên hỏi toáng lên. Xem ra vừa rồi vì còn cách quá xa, bọn chúng cũng không nhìn thấy rõ ràng, chỉ hơi có chút hoài nghi, cho nên mới phải lập tức chạy tới muốn xác nhận một phen. - Không đến mức như vậy chứ. Lưu Viêm Phi Hỏa đâu phải là vật có thể tùy tiện muốn thu là thu? Tầng thứ ba này tuy rằng số lượng Lưu Viêm Phi Hỏa có nhiều hơn một chút. Nhưng ngay cả Phương Thiên Trọng đều không thể đuổi kịp, hắn dựa vào cái gì mà có thể thu?
Võ giả thứ ba vô cùng xấu xí chậm rãi lắc đầu, ra vẻ không tin. - Có phải hay không, hỏi một chút chẳng phải sẽ biết ngay hay sao? Nam nhân thân hình gầy yếu cười hăng hắc, đĩnh đạc nói với Dương Khai: - Tiểu tử, vừa rồi ngươi thu thứ gì, lấy ra xem thử một chút. - Liên quan gì đến các ngươi? Dương Khai nhàn nhạt nhìn bốn người, một chút hoảng sợ thậm chí ý tứ chạy trốn cũng không có. - Ha ha... Nam nhân thân hình nhỏ gầy nghe vậy cười ha hả, không ngừng gật đầu nói:
- Ừ. Quả thật không liên quan đến chuyện của chúng ta, nhưng mà tiểu tử kia, ngươi biết chúng ta là ai không? Lại dám nói với chúng ta như vậy, có chút ý tứ! Nói như thế, thần sắc hắn biến thành dữ tợn, lạnh căm căm bảo: - Tiểu tử, muốn sống mau giao thứ gì đó ngươi vừa thu ra đây, đại gia tâm tình tốt, sẽ tha cho ngươi không chết, bằng không... Hắc hắc... Tiếng cười hăng hắc như thế, ý uy hiếp bộc lộ rõ ràng trong lời nói. Nam nhân mặt trắng không râu một mực quan sát Dương Khai, nghe vậy khẽ cau mày, bất quá nhanh chóng giãn ra ngay. Hắn tuy nhìn thấu Dương Khai có chút không bình thường, thần tình đối phương trấn định rất quỷ dị, nhưng đối phương dù sao chỉ là một người mà thôi, hắn không tin thực lực của bốn người mình sẽ không có biện pháp bắt đối phương. Trên đời này dù sao cũng có võ giả tự cho là mình rất cao cường, có chút bản lãnh liền cảm giác mình rất giỏi rồi. Người như thế hắn đã thấy qua rất nhiều, bởi vì bản thân hắn cũng chính là một người trong số đó. Bất quá, sau khi bị Khúc Trường Phong làm nhục nhiều lần, hắn mới nhận rõ núi cao thực tế còn có núi cao hơn. Hắn theo bản năng quy nạp Dương Khai vào trong loại người như thế. Người như thế nhất định là sẽ chịu thua thiệt lớn. Bản thân của hắn vận khí tốt, bởi vì xuất thân cùng tông môn với Khúc Trường Phong, cho nên không bỏ mạng ở dưới tay của Khúc Trường Phong. Bất quá sau khi nhận rõ thực tế, hắn làm việc khiêm tốn hơn rất nhiều so với trước kia.
- Ngươi cứ muốn là ta đưa hay sao? Ngươi là cái thá gì? Dương Khai khinh bỉ nhìn bốn người đối phương, thần tình vẫn lạnh nhạt như cũ.
- Tiểu tử đừng có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!
Nam nhân thân hình nhỏ gầy không ngờ là Dương Khai lại cứng cỏi như thế, lập tức sắc mặt có chút không nhịn được. Hắn trước kia dùng chiêu này để đe dọa người khác, có võ giả nào không ngoan ngoãn chịu phép? Thậm chí ngay cả khi hắn nhìn trúng nữ nhân của một võ giả trong số đó, đối phương cũng ngoan ngoãn đem cô gái mi mục như họa kia nhường lại. Mặc dù hắn chỉ đùa bỡn mấy ngày liền bỏ mặc, nhưng cho tới bây giờ không ai dám không đáp ứng yêu cầu của hắn. Đơn giản là hắn xuất thân từ Chiến Thiên Minh! Huống chi đây không phải là ở bên ngoài, mà là Lưu Viêm Sa Địa, là nơi hoang vu không người. Chỗ vắng vẻ này chính là địa phương tốt để giết người chôn thây! Vừa nghĩ đến đây, hàn quang lóe lên trong mắt võ giả này, sát khí hiển lộ ra hết.
- Chờ một chút! Không đợi hắn động thủ, trung niên mặt trắng không râu bỗng nhiên ngăn hắn lại. Hai người khác đều nhìn qua, chỉ thấy này nam nhân đi ra vài bước, ngưng thần nhìn Dương Khai, hơi chắp tay nói: - Bằng hữu, vị sư đệ này của tại hạ tánh khí có chút nóng nảy, vừa rồi nếu có gì đắc tội, mong rằng đừng chấp. Ánh mắt của Dương Khai chớp lóe, thờ ơ không biểu hiện gì.
- Sư huynh...
Nam tử gầy nhỏ thấy sư huynh của mình không ngờ nói xin lỗivới Dương Khai, lập tức giật mình cả kinh, kêu lên:
- Huynh quá cẩn thận rồi? Nhiều lời cùng hắn làm cái gì a.
Trung niên nam tử kia mỉm cười: - Cẩn thận không có gì sai, sư phụ cũng đã dạy chúng ta rằng, cẩn thận lái được thuyền vạn năm! Vị bằng hữu này cũng không phải là người bình thường, tuy rằng sư huynh nhìn không ra lai lịch cùng thân phận của hắn. Nhưng có thể bình yên vô sự ở chỗ này, chắc là có chút bản lãnh, chúng ta có thể bình hòa giải quyết chuyện này tự nhiên là tốt nhất. Trong lời còn có ý khác, rằng nếu như không thể hòa bình giải quyết thì động thủ đi nữa cũng không muộn. Nam tử gầy nhỏ nghe vậy, sắc mặt âm trầm suy nghĩ một chút, rồi không nhiều lời nữa. Nam nhân trung niên lúc này mới cười cười nhìn Dương Khai, tiếp tục nói: - Bằng hữu, chúng ta cũng không muốn nhiều chuyện, dù sao nơi này là tầng thứ ba của Lưu Viêm Sa Địa, bất cứ người nào ở chỗ này đều cũng lo lắng đề phòng. Cho nên bằng hữu có thể nễ mặt mũi của tại hạ một chút, để cho vị sư đệ này của tại hạ kiểm tra nhẫn không gian của ngươi một chút hay không? Hắn cười híp mắt nói, hồn nhiên không thèm để ý, dường như cũng không phải là đang yêu cầu kiểm tra nhẫn không gian của Dương Khai, mà như là một người bạn cũ đang tìm Dương Khai hỏi mượn một thứ không đáng gì vậy.
- Các ngươi muốn xem nhẫn không gian của ta? Dương Khai bỗng nhiên toét miệng nở nụ cười.
- Đúng vậy! Nam nhân đứng tuổi nhẹ nhàng gật gật đầu, nụ cười vẫn như cây gặp gió xuân như cũ: - Mấy sư huynh đệ tại hạ cũng không ác ý, chỉ là muốn xác nhận xem, vừa rồi bằng hữu rốt cuộc là thu được thứ gì. Nếu như không phải là Lưu Viêm Phi Hỏa, chúng ta nhất định sẽ không tham tài vật của bằng hữu, chắc chắn sẽ hoàn trả nhẫn không gian, không biết ý của bằng hữu như thế nào?
- Tốt lắm! Ngoài dự liệu của hắn, Dương Khai đáp ứng ngay. Điều này làm cho nam nhân trung niên hơi nhướn mày, có vẻ hơi bất ngờ, trong lòng thầm nghĩ, mình không phải là cẩn thận hơi quá rồi, đối phương thật ra cũng không có bản lãnh gì, bằng không sao lại dễ nói chuyện như vậy? Đang lúc hắn còn kinh nghi bất định, đã thấy Dương Khai quả nhiên rút nhẫn không gian ra khỏi ngón tay của mình, nhẹ nhàng ném lên ném xuống, 4 cặp mắt lập tức dập dềnh lên xuống theo cái nhẫn không gian bình thường bay lên bay xuống này. - Mau ném qua đây! Nam tử gầy nhỏ thấy Dương Khai phối hợp như thế, lập tức cao giọng hô, dường như không kịp chờ đợi muốn cẩn thận kiểm tra một phen. - Bên trong nhẫn không gian của ta cũng không có vật gì tốt. Dương Khai cười cười với hắn, ngữ khí hơi lộ ra vẻ nghèo kiết hủ lậu: - Cũng chỉ có một khối Hỏa Diệu Tinh Tủy... Trên tay Dương Khai bỗng nhiên xuất hiện thêm hòn đá lớn cỡ đầu người, toàn thân màu đỏ tươi, một cỗ viêm hỏa có lực lượng tinh thuần và nóng rực phát ra từ trên tảng đá này, từng đạo hỏa hệ năng lượng giống như thực chất đang chuyển động không ngừng ở trên tảng đá, dường như vật sống vậy.
- Hỏa Diệu Tinh Tủy? Bốn người đồng loạt la lên thất thanh, ngay cả nam nhân trung niên một mực mỉm cười lạnh nhạt kia cũng rốt cục biến đổi sắc mặt, trong mắt tràn đầy sự tham lam cùng khát vọng. Hỏa Diệu Tinh Tủy là vật liệu cấp Hư Vương, mà một khối trên tay Dương Khai này mặc dù chỉ là cấp Hư Vương cấp bậc hạ phẩm, nhưng quý ở chỗ kích cỡ của nó không nhỏ, Hỏa Diệu Tinh Tủy lớn chừng đầu người đừng nói chi bốn người nhìn thấy qua, ngay cả nghe cũng đều chưa nghe nói qua lần nào. Một khối vật liệu như vậy nếu như ở bên ngoài, thì tuyệt đối là vật vô giá, có thể dễ dàng bán 20, 30 triệu thánh tinh cũng không thành vấn đề. Trước đây bọn họ từng nghe nói qua, ở trong hội đấu giá tại Tụ Bảo Lâu trong Thiên Vận Thành, xuất hiện một số bảo bối giá trị chục triệu, thậm chí hơn trăm triệu thánh tinh. Đáng tiếc là bọn họ lúc đó không có tư cách tham gia, không có thể tận mắt chứng kiến tràng diện chấn động kia, nên một mực tiếc rẻ không thôi. Nhưng hôm nay, không ngờ lại có một khối đỉnh cấp tài liệu luyện khí xuất hiện ở trước mắt mình như vậy.
Nhưng nó lại bị một võ giả Thánh Vương nhất tầng cảnh chiếm hữu! Nếu như sư huynh đệ mấy người mình có thể chiếm đoạt cái bảo bối này, cho dù là chia đều cho mọi người, thì mỗi người cũng có thể phân mấy triệu thánh tinh a, cả đời này đều không cần rầu rỉ chuyện tu luyện vật tư nữa. Trong lúc nhất thời, bốn người đều hít thở ồ ồ, trong mắt bắn đầy tinh quang, dường như sẽ ra tay tranh đoạt bất cứ lúc nào. Về phần nam nhân trung niên trước đó nói sẽ không ham tài vật của Dương Khai, thì lời nói này sớm đã được ném ra ngoài chín tầng mây rồi.
Nhưng không chờ bọn họ có động tác gì, Dương Khai không ngờ lại thù Hỏa Diệu Tinh Tủy to bằng đầu người đó vào trong nhẫn không gian, khiến cho bốn người vừa giận lại vừa thất vọng. - Ai, còn có khối Hỏa Tinh Thạch này, cũng không tính là thứ tốt gì. Dương Khai thở dài u uất, dường như căn bản không biết cái gì gọi là tiền tài không được khoe khoang, lấy ra thêm một khối tinh thể giống như cái thớt có màu đỏ sậm. Khối tinh thể này tuy cũng giống như khối Hỏa Diệu Tinh Tủy kia, đều tản ra hỏa lực nóng rực, nhưng hai thứ rõ ràng không phải là cùng một loại vật liệu.
Thứ trước là một loại khoáng thạch, thứ sau rất giống với năng lượng khí tức của Hỏa Tinh Thạch mà bốn người của Chiến Thiên Minh thu được dọc đường. - Không có khả năng! Nam tử gầy nhỏ hét lên một tiếng, chỉ vào viên Hỏa Tinh Thạch to lớn mà Dương Khai đang dùng hai tay ôm kia, không ngừng lắc đầu nói: - Không có khả năng có khối Hỏa Tinh Thạch lớn như vậy, không có con Hỏa Linh Thú nào trong cơ thể chứa được thứ này! Không thể trách hắn không biết hàng, chỉ là do bốn sư huynh đệ bọn hắn dọc đường đánh giết đến đây, lấy được khối Hỏa Tinh Thạch lớn nhất cũng chỉ bằng trứng bồ câu, so với khối tinh thạch trên tay Dương Khai này, thì quả thực là sự khác biệt giữa đại thụ che trời cùng mầm xanh mới mọc. Hơn nữa, nếu như đây quả thật là Hỏa Tinh Thạch, thì Hỏa Linh Thú tích chứa nó nên có cấp bậc gì? Và nên có hình thể với kích cỡ khổng lồ như thế nào? Hắn không cảm thấy Dương Khai có thể đánh chết Hỏa Linh Thú như vậy, mà nghĩ rằng Dương Khai đang lừa gạt! Võ giả xuất thân từ Chiến Thiên Minh rất dễ nhận ra. Điểm này có thể đoán được từ phục sức từ trên người của bọn họ, tên nào cũng mặc trường sam vàng sáng rực rỡ, uy phong không ai bì nổi. Mà những võ giả này, phần đông đều tạo cho người ta một loại cảm giác mắt cao hơn đỉnh đầu, ngoại trừ đối xử với võ giả của Lôi Đài Tông có chút tôn trọng ra, còn khi nhìn về võ giả của thế lực khác, bất kể là đối phương có tu vi cao hay thấp, đều mang một loại khinh miệt và coi thường. Họ làm như Chiến Thiên Minh rất dễ sợ vậy, và dường như cũng sợ người khác không biết mình xuất thân từ Chiến Thiên Minh vậy, nên dùng kim tuyến thêu ra chữ "Chiến" to lớn ở trên ngực, có thể nhìn thấy được từ rất xa. Bởi vì Khúc Trường Phong, Dương Khai một mực không có cảm tình gì đối với người của Chiến Thiên Minh, cho nên vừa nhìn thấy mấy người này thuộc Chiến Thiên Minh, hắn đã biết ngay chuyện ngày hôm nay không cách nào yên lành rồi, và một màn vừa rồi khi hắn thu Lưu Viêm Phi Hỏa ắt là đã rơi vào trong mắt của mấy người này. Cũng không biết bọn họ nhìn thấy được bao nhiêu.
Trong giây lát, bốn người của Chiến Thiên Minh liền vọt tới cách không xa trước mặt Dương Khai, sắc mặt hoặc là kinh ngạc hoặc là vui mừng, không ngừng nhìn và đánh giá hắn. Không thể không thừa nhận, Chiến Thiên Minh quả thật có lực lượng rất hùng hậu. Bốn người này đều là võ giả Thánh Vương tam tầng cảnh. Thánh nguyên trong cơ thể của mỗi người đều tinh thuần và hùng hồn hơn so với võ giả bình thường. Trên người họ đều lóe ra quầng sáng màu lam nhạt bao phủ quanh thân. Quầng sáng này hàn khí bức người, rõ ràng là do một loại bí bảo thuộc tính lạnh đang phát huy tác dụng, ngăn cản hỏa độc của chỗ này xâm lấn thay cho bọn họ. Cầm đầu là một nam tử mặt trắng không râu, nhìn qua hơn bốn mươi tuổi. Sau khi khám phá tu vi thật sự của Dương Khai xong, mày của hắn không nhịn được nhướng lên, tạo ra một biểu tình kinh ngạc hết sức. Hắn không rõ Dương Khai là một Thánh Vương nhất tầng cảnh này sao lại còn sống ở cái loại môi trường ác liệt như nơi này. Hơn nữa nhìn dáng vẻ của hắn, dường như cũng không có bí bảo bảo vệ, điều này làm cho trong lòng kẻ này cả kinh, biểu tình khi nhìn về phía Dương Khai hơi có chút ngưng trọng. Kẻ có thể không cần bí bảo khi ở chỗ này, chỉ dựa vào thánh nguyên ngăn cản sự nóng bức cùng hỏa độc, thì không thể coi là một kẻ bình thường được.
- Hắn vừa rồi không phải đã thu một viên Lưu Viêm Phi Hỏa sao? Bên cạnh đó, một nam nhân có thân hình gầy yếu khác trợn to tròng mắt, ngạc nhiên hỏi toáng lên. Xem ra vừa rồi vì còn cách quá xa, bọn chúng cũng không nhìn thấy rõ ràng, chỉ hơi có chút hoài nghi, cho nên mới phải lập tức chạy tới muốn xác nhận một phen. - Không đến mức như vậy chứ. Lưu Viêm Phi Hỏa đâu phải là vật có thể tùy tiện muốn thu là thu? Tầng thứ ba này tuy rằng số lượng Lưu Viêm Phi Hỏa có nhiều hơn một chút. Nhưng ngay cả Phương Thiên Trọng đều không thể đuổi kịp, hắn dựa vào cái gì mà có thể thu?
Võ giả thứ ba vô cùng xấu xí chậm rãi lắc đầu, ra vẻ không tin. - Có phải hay không, hỏi một chút chẳng phải sẽ biết ngay hay sao? Nam nhân thân hình gầy yếu cười hăng hắc, đĩnh đạc nói với Dương Khai: - Tiểu tử, vừa rồi ngươi thu thứ gì, lấy ra xem thử một chút. - Liên quan gì đến các ngươi? Dương Khai nhàn nhạt nhìn bốn người, một chút hoảng sợ thậm chí ý tứ chạy trốn cũng không có. - Ha ha... Nam nhân thân hình nhỏ gầy nghe vậy cười ha hả, không ngừng gật đầu nói:
- Ừ. Quả thật không liên quan đến chuyện của chúng ta, nhưng mà tiểu tử kia, ngươi biết chúng ta là ai không? Lại dám nói với chúng ta như vậy, có chút ý tứ! Nói như thế, thần sắc hắn biến thành dữ tợn, lạnh căm căm bảo: - Tiểu tử, muốn sống mau giao thứ gì đó ngươi vừa thu ra đây, đại gia tâm tình tốt, sẽ tha cho ngươi không chết, bằng không... Hắc hắc... Tiếng cười hăng hắc như thế, ý uy hiếp bộc lộ rõ ràng trong lời nói. Nam nhân mặt trắng không râu một mực quan sát Dương Khai, nghe vậy khẽ cau mày, bất quá nhanh chóng giãn ra ngay. Hắn tuy nhìn thấu Dương Khai có chút không bình thường, thần tình đối phương trấn định rất quỷ dị, nhưng đối phương dù sao chỉ là một người mà thôi, hắn không tin thực lực của bốn người mình sẽ không có biện pháp bắt đối phương. Trên đời này dù sao cũng có võ giả tự cho là mình rất cao cường, có chút bản lãnh liền cảm giác mình rất giỏi rồi. Người như thế hắn đã thấy qua rất nhiều, bởi vì bản thân hắn cũng chính là một người trong số đó. Bất quá, sau khi bị Khúc Trường Phong làm nhục nhiều lần, hắn mới nhận rõ núi cao thực tế còn có núi cao hơn. Hắn theo bản năng quy nạp Dương Khai vào trong loại người như thế. Người như thế nhất định là sẽ chịu thua thiệt lớn. Bản thân của hắn vận khí tốt, bởi vì xuất thân cùng tông môn với Khúc Trường Phong, cho nên không bỏ mạng ở dưới tay của Khúc Trường Phong. Bất quá sau khi nhận rõ thực tế, hắn làm việc khiêm tốn hơn rất nhiều so với trước kia.
- Ngươi cứ muốn là ta đưa hay sao? Ngươi là cái thá gì? Dương Khai khinh bỉ nhìn bốn người đối phương, thần tình vẫn lạnh nhạt như cũ.
- Tiểu tử đừng có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!
Nam nhân thân hình nhỏ gầy không ngờ là Dương Khai lại cứng cỏi như thế, lập tức sắc mặt có chút không nhịn được. Hắn trước kia dùng chiêu này để đe dọa người khác, có võ giả nào không ngoan ngoãn chịu phép? Thậm chí ngay cả khi hắn nhìn trúng nữ nhân của một võ giả trong số đó, đối phương cũng ngoan ngoãn đem cô gái mi mục như họa kia nhường lại. Mặc dù hắn chỉ đùa bỡn mấy ngày liền bỏ mặc, nhưng cho tới bây giờ không ai dám không đáp ứng yêu cầu của hắn. Đơn giản là hắn xuất thân từ Chiến Thiên Minh! Huống chi đây không phải là ở bên ngoài, mà là Lưu Viêm Sa Địa, là nơi hoang vu không người. Chỗ vắng vẻ này chính là địa phương tốt để giết người chôn thây! Vừa nghĩ đến đây, hàn quang lóe lên trong mắt võ giả này, sát khí hiển lộ ra hết.
- Chờ một chút! Không đợi hắn động thủ, trung niên mặt trắng không râu bỗng nhiên ngăn hắn lại. Hai người khác đều nhìn qua, chỉ thấy này nam nhân đi ra vài bước, ngưng thần nhìn Dương Khai, hơi chắp tay nói: - Bằng hữu, vị sư đệ này của tại hạ tánh khí có chút nóng nảy, vừa rồi nếu có gì đắc tội, mong rằng đừng chấp. Ánh mắt của Dương Khai chớp lóe, thờ ơ không biểu hiện gì.
- Sư huynh...
Nam tử gầy nhỏ thấy sư huynh của mình không ngờ nói xin lỗivới Dương Khai, lập tức giật mình cả kinh, kêu lên:
- Huynh quá cẩn thận rồi? Nhiều lời cùng hắn làm cái gì a.
Trung niên nam tử kia mỉm cười: - Cẩn thận không có gì sai, sư phụ cũng đã dạy chúng ta rằng, cẩn thận lái được thuyền vạn năm! Vị bằng hữu này cũng không phải là người bình thường, tuy rằng sư huynh nhìn không ra lai lịch cùng thân phận của hắn. Nhưng có thể bình yên vô sự ở chỗ này, chắc là có chút bản lãnh, chúng ta có thể bình hòa giải quyết chuyện này tự nhiên là tốt nhất. Trong lời còn có ý khác, rằng nếu như không thể hòa bình giải quyết thì động thủ đi nữa cũng không muộn. Nam tử gầy nhỏ nghe vậy, sắc mặt âm trầm suy nghĩ một chút, rồi không nhiều lời nữa. Nam nhân trung niên lúc này mới cười cười nhìn Dương Khai, tiếp tục nói: - Bằng hữu, chúng ta cũng không muốn nhiều chuyện, dù sao nơi này là tầng thứ ba của Lưu Viêm Sa Địa, bất cứ người nào ở chỗ này đều cũng lo lắng đề phòng. Cho nên bằng hữu có thể nễ mặt mũi của tại hạ một chút, để cho vị sư đệ này của tại hạ kiểm tra nhẫn không gian của ngươi một chút hay không? Hắn cười híp mắt nói, hồn nhiên không thèm để ý, dường như cũng không phải là đang yêu cầu kiểm tra nhẫn không gian của Dương Khai, mà như là một người bạn cũ đang tìm Dương Khai hỏi mượn một thứ không đáng gì vậy.
- Các ngươi muốn xem nhẫn không gian của ta? Dương Khai bỗng nhiên toét miệng nở nụ cười.
- Đúng vậy! Nam nhân đứng tuổi nhẹ nhàng gật gật đầu, nụ cười vẫn như cây gặp gió xuân như cũ: - Mấy sư huynh đệ tại hạ cũng không ác ý, chỉ là muốn xác nhận xem, vừa rồi bằng hữu rốt cuộc là thu được thứ gì. Nếu như không phải là Lưu Viêm Phi Hỏa, chúng ta nhất định sẽ không tham tài vật của bằng hữu, chắc chắn sẽ hoàn trả nhẫn không gian, không biết ý của bằng hữu như thế nào?
- Tốt lắm! Ngoài dự liệu của hắn, Dương Khai đáp ứng ngay. Điều này làm cho nam nhân trung niên hơi nhướn mày, có vẻ hơi bất ngờ, trong lòng thầm nghĩ, mình không phải là cẩn thận hơi quá rồi, đối phương thật ra cũng không có bản lãnh gì, bằng không sao lại dễ nói chuyện như vậy? Đang lúc hắn còn kinh nghi bất định, đã thấy Dương Khai quả nhiên rút nhẫn không gian ra khỏi ngón tay của mình, nhẹ nhàng ném lên ném xuống, 4 cặp mắt lập tức dập dềnh lên xuống theo cái nhẫn không gian bình thường bay lên bay xuống này. - Mau ném qua đây! Nam tử gầy nhỏ thấy Dương Khai phối hợp như thế, lập tức cao giọng hô, dường như không kịp chờ đợi muốn cẩn thận kiểm tra một phen. - Bên trong nhẫn không gian của ta cũng không có vật gì tốt. Dương Khai cười cười với hắn, ngữ khí hơi lộ ra vẻ nghèo kiết hủ lậu: - Cũng chỉ có một khối Hỏa Diệu Tinh Tủy... Trên tay Dương Khai bỗng nhiên xuất hiện thêm hòn đá lớn cỡ đầu người, toàn thân màu đỏ tươi, một cỗ viêm hỏa có lực lượng tinh thuần và nóng rực phát ra từ trên tảng đá này, từng đạo hỏa hệ năng lượng giống như thực chất đang chuyển động không ngừng ở trên tảng đá, dường như vật sống vậy.
- Hỏa Diệu Tinh Tủy? Bốn người đồng loạt la lên thất thanh, ngay cả nam nhân trung niên một mực mỉm cười lạnh nhạt kia cũng rốt cục biến đổi sắc mặt, trong mắt tràn đầy sự tham lam cùng khát vọng. Hỏa Diệu Tinh Tủy là vật liệu cấp Hư Vương, mà một khối trên tay Dương Khai này mặc dù chỉ là cấp Hư Vương cấp bậc hạ phẩm, nhưng quý ở chỗ kích cỡ của nó không nhỏ, Hỏa Diệu Tinh Tủy lớn chừng đầu người đừng nói chi bốn người nhìn thấy qua, ngay cả nghe cũng đều chưa nghe nói qua lần nào. Một khối vật liệu như vậy nếu như ở bên ngoài, thì tuyệt đối là vật vô giá, có thể dễ dàng bán 20, 30 triệu thánh tinh cũng không thành vấn đề. Trước đây bọn họ từng nghe nói qua, ở trong hội đấu giá tại Tụ Bảo Lâu trong Thiên Vận Thành, xuất hiện một số bảo bối giá trị chục triệu, thậm chí hơn trăm triệu thánh tinh. Đáng tiếc là bọn họ lúc đó không có tư cách tham gia, không có thể tận mắt chứng kiến tràng diện chấn động kia, nên một mực tiếc rẻ không thôi. Nhưng hôm nay, không ngờ lại có một khối đỉnh cấp tài liệu luyện khí xuất hiện ở trước mắt mình như vậy.
Nhưng nó lại bị một võ giả Thánh Vương nhất tầng cảnh chiếm hữu! Nếu như sư huynh đệ mấy người mình có thể chiếm đoạt cái bảo bối này, cho dù là chia đều cho mọi người, thì mỗi người cũng có thể phân mấy triệu thánh tinh a, cả đời này đều không cần rầu rỉ chuyện tu luyện vật tư nữa. Trong lúc nhất thời, bốn người đều hít thở ồ ồ, trong mắt bắn đầy tinh quang, dường như sẽ ra tay tranh đoạt bất cứ lúc nào. Về phần nam nhân trung niên trước đó nói sẽ không ham tài vật của Dương Khai, thì lời nói này sớm đã được ném ra ngoài chín tầng mây rồi.
Nhưng không chờ bọn họ có động tác gì, Dương Khai không ngờ lại thù Hỏa Diệu Tinh Tủy to bằng đầu người đó vào trong nhẫn không gian, khiến cho bốn người vừa giận lại vừa thất vọng. - Ai, còn có khối Hỏa Tinh Thạch này, cũng không tính là thứ tốt gì. Dương Khai thở dài u uất, dường như căn bản không biết cái gì gọi là tiền tài không được khoe khoang, lấy ra thêm một khối tinh thể giống như cái thớt có màu đỏ sậm. Khối tinh thể này tuy cũng giống như khối Hỏa Diệu Tinh Tủy kia, đều tản ra hỏa lực nóng rực, nhưng hai thứ rõ ràng không phải là cùng một loại vật liệu.
Thứ trước là một loại khoáng thạch, thứ sau rất giống với năng lượng khí tức của Hỏa Tinh Thạch mà bốn người của Chiến Thiên Minh thu được dọc đường. - Không có khả năng! Nam tử gầy nhỏ hét lên một tiếng, chỉ vào viên Hỏa Tinh Thạch to lớn mà Dương Khai đang dùng hai tay ôm kia, không ngừng lắc đầu nói: - Không có khả năng có khối Hỏa Tinh Thạch lớn như vậy, không có con Hỏa Linh Thú nào trong cơ thể chứa được thứ này! Không thể trách hắn không biết hàng, chỉ là do bốn sư huynh đệ bọn hắn dọc đường đánh giết đến đây, lấy được khối Hỏa Tinh Thạch lớn nhất cũng chỉ bằng trứng bồ câu, so với khối tinh thạch trên tay Dương Khai này, thì quả thực là sự khác biệt giữa đại thụ che trời cùng mầm xanh mới mọc. Hơn nữa, nếu như đây quả thật là Hỏa Tinh Thạch, thì Hỏa Linh Thú tích chứa nó nên có cấp bậc gì? Và nên có hình thể với kích cỡ khổng lồ như thế nào? Hắn không cảm thấy Dương Khai có thể đánh chết Hỏa Linh Thú như vậy, mà nghĩ rằng Dương Khai đang lừa gạt!