Vũ Luyện Điên Phong (Võ Luyện Đỉnh Phong)

Chương 1151: Đệ tử đã làm sai điều gì?.




Thường nói họa phúc song hành, giờ phút này Dương Khai hết sức thấm thía.

Hắn không ngờ trong Lưu Viêm Sa Địa lại ẩn giấu một vùng không gian kỳ lạ ở nơi này, giúp hắn có thể tìm hiểu ảo diệu của lực lượng không gian.

Nhưng hắn cũng không định bước khỏi chỗ này, mà đứng nguyên tại chỗ liên tục ngưng tụ lực lượng không gian, cộng hưởng với mọi thứ xung quanh, nhận thức từng chút một, khắc sâu vào trong linh hồn.

Lực lượng không gian hết sức khó tu luyện, bởi vì người am hiểu loại lực lượng này rất ít, không có phương thức tu luyện cụ thể, càng không có ai truyền thụ.

Lúc ban đầu Dương Khai tu luyện lực lượng không gian là dựa vào xé rách không gian, đi vào trong không gian loạn lưu để cảm ngộ dòng chảy không gian khi bắt đầu sinh ra, làm tăng lên sự hiểu biết đối với lực lượng không gian. Nhưng loại tu luyện này chỉ kéo dài không lâu liền trở nên vô dụng, theo sự hiểu biết về lực lượng không gian dần tăng lên, hắn đi lại trong không gian loạn lưu như đi trên đất bằng, tự nhiên cũng không thể lĩnh ngộ được cái gì nữa.

Muốn tiếp tục phải hấp thu năng lượng Không Linh Tinh, hành vi tu luyện phá của như vậy, Dương Khai không làm được.

Cũng may Thạch Khổi phát hiện được khu mỏ quặng Không Linh Tinh có sản lượng phong phú, đủ để hắn tiêu xài trong một thời gian rất dài. Nhưng một khi xài hết nhưng Không Linh Tinh đó, nếu hắn còn muốn tiếp tục tìm hiểu đã không phải là chuyện dễ dàng nữa.

Không lo xa, sẽ có lo gần, Không Linh Tinh tại bất kỳ nơi nào đều là tài nguyên thưa thớt, bởi vì nó có thể dùng để chế tạo nhẫn không gian, mà nhẫn không gian là bí bảo mà mỗi võ giả đều phải chuẩn bị để chứa đồ.

Lúc này ở đây có một địa phương vô cùng thích hợp để tu luyện lực lượng không gian, đương nhiên Dương Khai phải tận dụng thật tốt.

Hơn nữa, tu luyện ở chỗ này dường như so với hấp thu Không Linh Tinh đơn thuần hiệu quả tốt hơn, thu hoạch cũng lớn hơn!

Sau khi đã nhận ra điểm này, Dương Khai lập tức hạ quyết định, tạm thời không đi. Lưu Viêm Sa Địa còn khoảng bốn tháng nữa mới đóng cửa, thời gian lâu như vậy, đủ để hắn tìm được nơi thích hợp để luyện hóa Huyền Âm Quỳ Thủy, trước mắt không cần nóng vội.

Sau khoảng một nén nhang, Dương Khai mới chậm rãi ngồi xuống, tiến hành tu luyện trong vùng không gian kỳ dị này. Mặc dù Dương Khai tinh thông ảo diệu của lực lượng không gian nhưng cũng chậm như rùa, nếu có người khác nhìn thấy, khẳng định sẽ cảm thấy rất kỳ quái, không biết Dương Khai đang làm trò gì. Bởi vì tại vùng không gian kỳ lạ này thần thức không thể phát hiện, chỉ có xâm nhập vào trong cơ thể mới có thể phát hiện được.

Sau khi ngồi xuống, Dương Khai ổn định lại khí huyết đang chạy loạn trong người, hai mắt sáng quắc, từ từ đưa một tay ra phía trước.

Chỉ một động tác phất tay đơn giản cũng đã tốn rất nhiều thời gian và sức lực của Dương Khai, nhưng cùng với đó, một cái khe nhỏ như sợi tóc bỗng nhiên xuất hiện trong tích tắc rồi biến mất không thấy bóng dáng.

Thấy được cảnh này, Dương Khai không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, toét miệng cười ha hả.

Một khi hắn quyết định lợi dụng môi trường khó có được ở chỗ này để tu luyện lực lượng không gian, hiển nhiên là muốn tu luyện Không Gian Nhận.

Tại trong thạch thất Long Huyệt Sơn, Dương Khai đã tìm hiểu ra thủ đoạn công kích bằng lực lượng không gian hóa hình, nhưng lúc đó bất kể hắn có tu luyện như thế nào thì uy lực của Không Gian Nhận cũng không lớn, không thể chân chính đối địch. Đối phó với địch nhân nhỏ yếu thì không cần phải dùng tới lực lượng không gian, còn đối phó với địch nhân cường đại thì lại vô dụng như chân gà.

Cho nên hắn rất muốn tu luyện thành công một chiêu thần thông duy nhất mà hắn tự nghĩ ra này, nhưng không may là không có môi trường thích hợp để tu luyện.

Còn ở nơi đây, tuyệt đối là địa điểm tu luyện lý tưởng nhất. Dương Khai có thể đoán được, một khi mình có thể ngưng tụ ra Không Gian Nhận ở loại địa phương này, Không Gian Nhận sẽ có thể phát huy ra uy lực nhất định.

Sau khi vừa mới thử một lần, trong đầu Dương Khai liền tính toán, vùng không gian này đọng lại sền sệt, để xé rách được rất không dễ dàng, nếu tu luyện Không Gian Nhận ở chỗ này, chẳng những có thể tăng cường lĩnh ngộ và am hiểu về lực lượng không gian, mà chắn chắn còn có thể khiến cho thủ đoạn công kích này được hoàn thiện.

Không nóng không vội, tâm tình tường hòa, Dương Khai thi triển Không Gian Nhận của mình xé rách không gian từng lần một.

Khe nứt không gian nhỏ như sợi tóc kia mỗi lần vừa xuất hiện, dưới áp lực khổng lồ liền lập tức biến mất không thấy bóng dáng.

Dương Khai tu luyện mất khoảng một ngày đã tiêu hao hết sạch thần thức khổng lồ của bản thân, cũng hề tiến triển thêm.

Tuy nhiên hắn cũng không hoảng hốt chút nào, bởi vì hắn đã cảm thấy, sự vận dụng đối với lực lượng không gian đã thuận buồm xuôi gió hơn rất nhiều, thủ đoạn xé rách không gian hiển nhiên cũng không ít, hắn tin chỉ cần tiếp tục tu luyện, nhất định sẽ có đột phá.

Lực lượng thần thức dùng hết, Dương Khai đã không thể tiếp tục tu luyện, chỉ có thể uống đan dược bổ sung thần thức vào, rồi ngồi khôi phục lại.

Ôn Thần Liên tuy rằng đang tiến hóa ở trong đó, nhưng về phương diện khôi phục và điều hòa vẫn không yếu bớt, thậm chí so với trước đây còn có vẻ mạnh hơn một chút.

Dương Khai chỉ tốn hai canh giờ, thức hải khô cạn đã lần nữa trở nên tràn đầy.

Hắn chậm rãi mở mắt ra, đang chuẩn bị thi triển Không Gian Nhận một lần nữa, bỗng nhiên một luồng Hỏa tinh từ nơi xa xăm chợt nhanh chóng bay tới. Hỏa tinh men theo lối đi hẹp trong hẻm núi, nhanh như chớp phóng lại gần Dương Khai.

- Lưu Viêm Phi Hỏa! Dương Khai chợt hô lên thất thanh.

Trước đó, hắn đã gặp qua Lưu Viêm Phi Hỏa tại tầng thứ nhất khu cực nóng một lần, bây giờ gặp lại tự nhiên liếc mắt một cái là nhận ra. Lần trước, trong lúc vô tình gặp được, Lưu Viêm Phi Hỏa đã nhanh chóng bay ra khỏi phạm vi thần thức của hắn có thể cảm nhận, khiến Dương Khai đuổi theo hồi lâu vẫn không kịp, vô cùng mất hứng.

Viên Lưu Viêm Phi Hỏa này giống y hệt viên đã đuổi theo lần trước, tốc độ đều nhanh không thể tưởng tượng, nhanh hơn cả tốc độ khuyếch tán của thần thức, Dương Khai vừa thấy bóng dáng nó ở tận cuối hẻm núi, ngay sau đó đã thấy nó vọt tới trước mặt của mình.

Theo bản năng Dương Khai định tránh ra, hắn không ôm hy vọng thu hoạch được cái gì, bởi vì Lưu Viêm Phi Hỏa có tốc độ biến thái, hắn căn bản không thể đuổi kịp.

Nhưng thân hình vừa cử động, đột nhiên lúc này mới nhớ lại, không gian chỗ ở mình không phải tầm thường, đọng lại sền sệt, cơ bản không nhúc nhích được.

Hai mắt Dương Khai trợn to, sáng ngời, chăm chú nhìn chằm chằm vào Lưu Viêm Phi Hỏa đang nhanh chóng bay vọt tới phía hắn, trong lòng âm thầm mong đợi.

- Ke...ét...

Một tiếng vang nhỏ truyền ra, Viên Hỏa tinh kia vừa lọt vào vùng không gian kỳ dị dài mười mấy trượng, tốc độ lập tức trở nên chậm lại vô số lần, y hệt như Dương Khai dự liệu!

Dương Khai mừng rỡ, vừa rồi hắn suy đoán vùng không gian ngưng kết này có thể ngăn cản được Lưu Viêm Phi Hỏa, hiện tại tận mắt chứng thực lập tức biết bản thân suy đoán không sai, không gian ngưng kết này tuy không thể ngăn cản động tác của Hỏa Linh Thú, nhưng có thể ngăn cản tốc độ biến thái của Lưu Viêm Phi Hỏa.

Ít nhất, hiện tại Dương Khai đã biết tia Lưu Viêm Phi Hỏa này rốt cuộc là thứ gì.

Nó giống như một viên hỏa tinh có màu sắc tựa như cục than đang cháy, tỏa ra ánh sáng đỏ rực, tuy rằng rất nhỏ nhưng bên trong lại ẩn chứa năng lượng kinh người.

Sau khi lọt vào không gian kỳ dị kia, Lưu Viêm Phi Hỏa cũng không bị cố định hẳn, mà tốc độ giảm lại bằng với một người chạy bộ bình thường, chậm rãi lao về phía trước.

Dương Khai xem xét sơ qua, rất nhanh đã phát hiện nếu như hắn đứng nguyên tại chỗ không làm gì, nhất định sẽ bị bỏ lỡ dịp tốt đối với viên Lưu Viêm Phi Hỏa quý hiếm này, bởi vì dựa theo quỹ tích phi hành của nó cho thấy, nó sẽ từ vị trí cách hắn một xích bay ngoặt đi hướng khác.

Dương Khai sao có thể dễ dàng bỏ qua dịp tốt như vậy chứ? Hắn nhanh chóng vận dụng lực lượng không gian, di chuyển thân thể một cách chậm chạp khó nhọc, vòng qua bên phải Lưu Viêm Phi Hỏa, đón đầu áp sát lại.

Từng chút một, mỗi khi di chuyển được một chút, Dương Khai lại cảm thấy như mình là một lão nhân sắp gần đất xa trời, muốn hoạt động chân tay lần cuối trước khi chết vậy, mỗi một tấc dịch chuyển tốn rất nhiều lực lượng thần thức và khí lực. Chỉ qua một lát, thân thể của hắn liền run lẩy bẩy, vô cùng đau đớn.

Trong khi đó, Lưu Viêm Phi Hỏa vẫn như cũ bay tới bên này với tốc độ không nhanh không chậm.

Không lâu sau, nó liền bay đến bên cạnh Dương Khai không xa.

Dương Khai kêu lên một tiếng gấp gáp, đưa một cánh tay ra muốn chộp về phía Lưu Viêm Phi Hỏa, nhưng cuối cùng nó lại từ vị trí cách đầu ngón tay khoảng ba tấc từ từ sượt qua.

Dương Khai tức đến lệch mũi.

Hắn cảm thấy nếu như viên Lưu Viêm Phi Hỏa này có thần trí mà nói, khẳng định là đang đùa giỡn hắn vì không biết tự lượng sức mình.

Dương Khai gian nan quay đầu lại, trơ mắt nhìn nó lướt qua trước mặt, trên mặt hiện lên vẻ ảo não.

Vẫn bị thất bại! Nếu nó đã bay đi, Dương Khai liền biết mình không có khả năng bắt được nó nữa. Quả nhiên, một lúc sau, sau khi Lưu Viêm Phi Hỏa bay ra khỏi phạm vi phong tỏa của vùng không gian kỳ dị, liền khôi phục lại tốc độ biến thái, nhoáng lên một cái rồi biến mất khỏi tầm mắt Dương Khai không còn thấy bóng dáng.

Chỉ một chút xíu nữa đã bắt được bảo vật có thể khiến thần thức sinh ra biến dị!

Nói trong lòng không tiếc nuối là không thể nào, tuy nhiên rất nhanh Dương Khai đã ổn định lại tâm lý, không suy nghĩ về chuyện Lưu Viêm Phi Hỏa nữa, mà bắt đầu tập trung rèn luyện Không Gian Nhận của mình.

Lưu Viêm Phi Hỏa chưa bắt được thì không nói, chuyện chủ yếu nhất trước mắt vẫn là tu luyện lực lượng không gian.

Phát ra một mũi Không Gian Nhận, Dương Khai ngạc nhiên phát hiện ra uy lực của mũi Không Gian Nhận kia dường như được tăng lên một chút, tuy rằng vẫn là xuất hiện trong nháy mắt liền biến mất, nhưng thời gian kéo dài so với hôm qua rõ ràng dài hơn một chút.

Dương Khai chấn động trong lòng, chuyện Lưu Viêm Phi Hỏa rất nhanh đã bị hắn ném ra khỏi đầu, hết sức tập trung bắt đầu lĩnh ngộ huyền bí của không gian.

Ba ngày sau, Dương Khai nhìn mũi Không Gian Nhận rộng nửa tấc trước mặt đang bay ra tới gần một xích mới biến mất, trên mặt hiện lên vẻ hài lòng và phấn chấn.

Cái địa phương kỳ quái này đúng là địa điểm tu luyện không gian huyền bí tốt nhất, hắn mới tu luyện ở chỗ này ngắn ngủi ba ngày đã cảm thấy hiểu thêm được một chút về không gian huyền bí, theo sự hiểu biết tăng lên, uy lực Không Gian Nhận được phát ra so với ba ngày trước cũng mạnh mẽ hơn vô số lần.

Bất kể là độ lớn của Không Gian Nhận, hay thời gian tồn tại trong vùng không gian kỳ dị, khoảng cách xé rách đều có tiến bộ rõ rệt.

Dựa theo tốc độ tiến bộ như vậy, chỉ cần một tháng nữa, Dương Khai suy đoán Không Gian Nhận của mình đã có thể dùng để đối địch, đến lúc đó cho dù đối mặt với Thế của cường giả Phản Hư Cảnh chưa chắc đã không có sức liều mạng.

Dù sao loại lực lượng như Thế, mặc dù chính là sở hữu riêng của cường giả Phản Hư Cảnh, nhưng Không Gian Nhận cũng khó lòng phòng bị tương tự, quỷ dị khó lường, là sát chiêu ngoại trừ Dương Khai ra không ai có thể sử dụng. Thường nói họa phúc song hành, giờ phút này Dương Khai hết sức thấm thía.

Hắn không ngờ trong Lưu Viêm Sa Địa lại ẩn giấu một vùng không gian kỳ lạ ở nơi này, giúp hắn có thể tìm hiểu ảo diệu của lực lượng không gian.

Nhưng hắn cũng không định bước khỏi chỗ này, mà đứng nguyên tại chỗ liên tục ngưng tụ lực lượng không gian, cộng hưởng với mọi thứ xung quanh, nhận thức từng chút một, khắc sâu vào trong linh hồn.

Lực lượng không gian hết sức khó tu luyện, bởi vì người am hiểu loại lực lượng này rất ít, không có phương thức tu luyện cụ thể, càng không có ai truyền thụ.

Lúc ban đầu Dương Khai tu luyện lực lượng không gian là dựa vào xé rách không gian, đi vào trong không gian loạn lưu để cảm ngộ dòng chảy không gian khi bắt đầu sinh ra, làm tăng lên sự hiểu biết đối với lực lượng không gian. Nhưng loại tu luyện này chỉ kéo dài không lâu liền trở nên vô dụng, theo sự hiểu biết về lực lượng không gian dần tăng lên, hắn đi lại trong không gian loạn lưu như đi trên đất bằng, tự nhiên cũng không thể lĩnh ngộ được cái gì nữa.

Muốn tiếp tục phải hấp thu năng lượng Không Linh Tinh, hành vi tu luyện phá của như vậy, Dương Khai không làm được.

Cũng may Thạch Khổi phát hiện được khu mỏ quặng Không Linh Tinh có sản lượng phong phú, đủ để hắn tiêu xài trong một thời gian rất dài. Nhưng một khi xài hết nhưng Không Linh Tinh đó, nếu hắn còn muốn tiếp tục tìm hiểu đã không phải là chuyện dễ dàng nữa.

Không lo xa, sẽ có lo gần, Không Linh Tinh tại bất kỳ nơi nào đều là tài nguyên thưa thớt, bởi vì nó có thể dùng để chế tạo nhẫn không gian, mà nhẫn không gian là bí bảo mà mỗi võ giả đều phải chuẩn bị để chứa đồ.

Lúc này ở đây có một địa phương vô cùng thích hợp để tu luyện lực lượng không gian, đương nhiên Dương Khai phải tận dụng thật tốt.

Hơn nữa, tu luyện ở chỗ này dường như so với hấp thu Không Linh Tinh đơn thuần hiệu quả tốt hơn, thu hoạch cũng lớn hơn!

Sau khi đã nhận ra điểm này, Dương Khai lập tức hạ quyết định, tạm thời không đi. Lưu Viêm Sa Địa còn khoảng bốn tháng nữa mới đóng cửa, thời gian lâu như vậy, đủ để hắn tìm được nơi thích hợp để luyện hóa Huyền Âm Quỳ Thủy, trước mắt không cần nóng vội.

Sau khoảng một nén nhang, Dương Khai mới chậm rãi ngồi xuống, tiến hành tu luyện trong vùng không gian kỳ dị này. Mặc dù Dương Khai tinh thông ảo diệu của lực lượng không gian nhưng cũng chậm như rùa, nếu có người khác nhìn thấy, khẳng định sẽ cảm thấy rất kỳ quái, không biết Dương Khai đang làm trò gì. Bởi vì tại vùng không gian kỳ lạ này thần thức không thể phát hiện, chỉ có xâm nhập vào trong cơ thể mới có thể phát hiện được.

Sau khi ngồi xuống, Dương Khai ổn định lại khí huyết đang chạy loạn trong người, hai mắt sáng quắc, từ từ đưa một tay ra phía trước.

Chỉ một động tác phất tay đơn giản cũng đã tốn rất nhiều thời gian và sức lực của Dương Khai, nhưng cùng với đó, một cái khe nhỏ như sợi tóc bỗng nhiên xuất hiện trong tích tắc rồi biến mất không thấy bóng dáng.

Thấy được cảnh này, Dương Khai không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, toét miệng cười ha hả.

Một khi hắn quyết định lợi dụng môi trường khó có được ở chỗ này để tu luyện lực lượng không gian, hiển nhiên là muốn tu luyện Không Gian Nhận.

Tại trong thạch thất Long Huyệt Sơn, Dương Khai đã tìm hiểu ra thủ đoạn công kích bằng lực lượng không gian hóa hình, nhưng lúc đó bất kể hắn có tu luyện như thế nào thì uy lực của Không Gian Nhận cũng không lớn, không thể chân chính đối địch. Đối phó với địch nhân nhỏ yếu thì không cần phải dùng tới lực lượng không gian, còn đối phó với địch nhân cường đại thì lại vô dụng như chân gà.

Cho nên hắn rất muốn tu luyện thành công một chiêu thần thông duy nhất mà hắn tự nghĩ ra này, nhưng không may là không có môi trường thích hợp để tu luyện.

Còn ở nơi đây, tuyệt đối là địa điểm tu luyện lý tưởng nhất. Dương Khai có thể đoán được, một khi mình có thể ngưng tụ ra Không Gian Nhận ở loại địa phương này, Không Gian Nhận sẽ có thể phát huy ra uy lực nhất định.

Sau khi vừa mới thử một lần, trong đầu Dương Khai liền tính toán, vùng không gian này đọng lại sền sệt, để xé rách được rất không dễ dàng, nếu tu luyện Không Gian Nhận ở chỗ này, chẳng những có thể tăng cường lĩnh ngộ và am hiểu về lực lượng không gian, mà chắn chắn còn có thể khiến cho thủ đoạn công kích này được hoàn thiện.

Không nóng không vội, tâm tình tường hòa, Dương Khai thi triển Không Gian Nhận của mình xé rách không gian từng lần một.

Khe nứt không gian nhỏ như sợi tóc kia mỗi lần vừa xuất hiện, dưới áp lực khổng lồ liền lập tức biến mất không thấy bóng dáng.

Dương Khai tu luyện mất khoảng một ngày đã tiêu hao hết sạch thần thức khổng lồ của bản thân, cũng hề tiến triển thêm.

Tuy nhiên hắn cũng không hoảng hốt chút nào, bởi vì hắn đã cảm thấy, sự vận dụng đối với lực lượng không gian đã thuận buồm xuôi gió hơn rất nhiều, thủ đoạn xé rách không gian hiển nhiên cũng không ít, hắn tin chỉ cần tiếp tục tu luyện, nhất định sẽ có đột phá.

Lực lượng thần thức dùng hết, Dương Khai đã không thể tiếp tục tu luyện, chỉ có thể uống đan dược bổ sung thần thức vào, rồi ngồi khôi phục lại.

Ôn Thần Liên tuy rằng đang tiến hóa ở trong đó, nhưng về phương diện khôi phục và điều hòa vẫn không yếu bớt, thậm chí so với trước đây còn có vẻ mạnh hơn một chút.

Dương Khai chỉ tốn hai canh giờ, thức hải khô cạn đã lần nữa trở nên tràn đầy.

Hắn chậm rãi mở mắt ra, đang chuẩn bị thi triển Không Gian Nhận một lần nữa, bỗng nhiên một luồng Hỏa tinh từ nơi xa xăm chợt nhanh chóng bay tới. Hỏa tinh men theo lối đi hẹp trong hẻm núi, nhanh như chớp phóng lại gần Dương Khai.

- Lưu Viêm Phi Hỏa! Dương Khai chợt hô lên thất thanh.

Trước đó, hắn đã gặp qua Lưu Viêm Phi Hỏa tại tầng thứ nhất khu cực nóng một lần, bây giờ gặp lại tự nhiên liếc mắt một cái là nhận ra. Lần trước, trong lúc vô tình gặp được, Lưu Viêm Phi Hỏa đã nhanh chóng bay ra khỏi phạm vi thần thức của hắn có thể cảm nhận, khiến Dương Khai đuổi theo hồi lâu vẫn không kịp, vô cùng mất hứng.

Viên Lưu Viêm Phi Hỏa này giống y hệt viên đã đuổi theo lần trước, tốc độ đều nhanh không thể tưởng tượng, nhanh hơn cả tốc độ khuyếch tán của thần thức, Dương Khai vừa thấy bóng dáng nó ở tận cuối hẻm núi, ngay sau đó đã thấy nó vọt tới trước mặt của mình.

Theo bản năng Dương Khai định tránh ra, hắn không ôm hy vọng thu hoạch được cái gì, bởi vì Lưu Viêm Phi Hỏa có tốc độ biến thái, hắn căn bản không thể đuổi kịp.

Nhưng thân hình vừa cử động, đột nhiên lúc này mới nhớ lại, không gian chỗ ở mình không phải tầm thường, đọng lại sền sệt, cơ bản không nhúc nhích được.

Hai mắt Dương Khai trợn to, sáng ngời, chăm chú nhìn chằm chằm vào Lưu Viêm Phi Hỏa đang nhanh chóng bay vọt tới phía hắn, trong lòng âm thầm mong đợi.

- Ke...ét...

Một tiếng vang nhỏ truyền ra, Viên Hỏa tinh kia vừa lọt vào vùng không gian kỳ dị dài mười mấy trượng, tốc độ lập tức trở nên chậm lại vô số lần, y hệt như Dương Khai dự liệu!

Dương Khai mừng rỡ, vừa rồi hắn suy đoán vùng không gian ngưng kết này có thể ngăn cản được Lưu Viêm Phi Hỏa, hiện tại tận mắt chứng thực lập tức biết bản thân suy đoán không sai, không gian ngưng kết này tuy không thể ngăn cản động tác của Hỏa Linh Thú, nhưng có thể ngăn cản tốc độ biến thái của Lưu Viêm Phi Hỏa.

Ít nhất, hiện tại Dương Khai đã biết tia Lưu Viêm Phi Hỏa này rốt cuộc là thứ gì.

Nó giống như một viên hỏa tinh có màu sắc tựa như cục than đang cháy, tỏa ra ánh sáng đỏ rực, tuy rằng rất nhỏ nhưng bên trong lại ẩn chứa năng lượng kinh người.

Sau khi lọt vào không gian kỳ dị kia, Lưu Viêm Phi Hỏa cũng không bị cố định hẳn, mà tốc độ giảm lại bằng với một người chạy bộ bình thường, chậm rãi lao về phía trước.

Dương Khai xem xét sơ qua, rất nhanh đã phát hiện nếu như hắn đứng nguyên tại chỗ không làm gì, nhất định sẽ bị bỏ lỡ dịp tốt đối với viên Lưu Viêm Phi Hỏa quý hiếm này, bởi vì dựa theo quỹ tích phi hành của nó cho thấy, nó sẽ từ vị trí cách hắn một xích bay ngoặt đi hướng khác.

Dương Khai sao có thể dễ dàng bỏ qua dịp tốt như vậy chứ? Hắn nhanh chóng vận dụng lực lượng không gian, di chuyển thân thể một cách chậm chạp khó nhọc, vòng qua bên phải Lưu Viêm Phi Hỏa, đón đầu áp sát lại.

Từng chút một, mỗi khi di chuyển được một chút, Dương Khai lại cảm thấy như mình là một lão nhân sắp gần đất xa trời, muốn hoạt động chân tay lần cuối trước khi chết vậy, mỗi một tấc dịch chuyển tốn rất nhiều lực lượng thần thức và khí lực. Chỉ qua một lát, thân thể của hắn liền run lẩy bẩy, vô cùng đau đớn.

Trong khi đó, Lưu Viêm Phi Hỏa vẫn như cũ bay tới bên này với tốc độ không nhanh không chậm.

Không lâu sau, nó liền bay đến bên cạnh Dương Khai không xa.

Dương Khai kêu lên một tiếng gấp gáp, đưa một cánh tay ra muốn chộp về phía Lưu Viêm Phi Hỏa, nhưng cuối cùng nó lại từ vị trí cách đầu ngón tay khoảng ba tấc từ từ sượt qua.

Dương Khai tức đến lệch mũi.

Hắn cảm thấy nếu như viên Lưu Viêm Phi Hỏa này có thần trí mà nói, khẳng định là đang đùa giỡn hắn vì không biết tự lượng sức mình.

Dương Khai gian nan quay đầu lại, trơ mắt nhìn nó lướt qua trước mặt, trên mặt hiện lên vẻ ảo não.

Vẫn bị thất bại! Nếu nó đã bay đi, Dương Khai liền biết mình không có khả năng bắt được nó nữa. Quả nhiên, một lúc sau, sau khi Lưu Viêm Phi Hỏa bay ra khỏi phạm vi phong tỏa của vùng không gian kỳ dị, liền khôi phục lại tốc độ biến thái, nhoáng lên một cái rồi biến mất khỏi tầm mắt Dương Khai không còn thấy bóng dáng.

Chỉ một chút xíu nữa đã bắt được bảo vật có thể khiến thần thức sinh ra biến dị!

Nói trong lòng không tiếc nuối là không thể nào, tuy nhiên rất nhanh Dương Khai đã ổn định lại tâm lý, không suy nghĩ về chuyện Lưu Viêm Phi Hỏa nữa, mà bắt đầu tập trung rèn luyện Không Gian Nhận của mình.

Lưu Viêm Phi Hỏa chưa bắt được thì không nói, chuyện chủ yếu nhất trước mắt vẫn là tu luyện lực lượng không gian.

Phát ra một mũi Không Gian Nhận, Dương Khai ngạc nhiên phát hiện ra uy lực của mũi Không Gian Nhận kia dường như được tăng lên một chút, tuy rằng vẫn là xuất hiện trong nháy mắt liền biến mất, nhưng thời gian kéo dài so với hôm qua rõ ràng dài hơn một chút.

Dương Khai chấn động trong lòng, chuyện Lưu Viêm Phi Hỏa rất nhanh đã bị hắn ném ra khỏi đầu, hết sức tập trung bắt đầu lĩnh ngộ huyền bí của không gian.

Ba ngày sau, Dương Khai nhìn mũi Không Gian Nhận rộng nửa tấc trước mặt đang bay ra tới gần một xích mới biến mất, trên mặt hiện lên vẻ hài lòng và phấn chấn.

Cái địa phương kỳ quái này đúng là địa điểm tu luyện không gian huyền bí tốt nhất, hắn mới tu luyện ở chỗ này ngắn ngủi ba ngày đã cảm thấy hiểu thêm được một chút về không gian huyền bí, theo sự hiểu biết tăng lên, uy lực Không Gian Nhận được phát ra so với ba ngày trước cũng mạnh mẽ hơn vô số lần.

Bất kể là độ lớn của Không Gian Nhận, hay thời gian tồn tại trong vùng không gian kỳ dị, khoảng cách xé rách đều có tiến bộ rõ rệt.

Dựa theo tốc độ tiến bộ như vậy, chỉ cần một tháng nữa, Dương Khai suy đoán Không Gian Nhận của mình đã có thể dùng để đối địch, đến lúc đó cho dù đối mặt với Thế của cường giả Phản Hư Cảnh chưa chắc đã không có sức liều mạng.

Dù sao loại lực lượng như Thế, mặc dù chính là sở hữu riêng của cường giả Phản Hư Cảnh, nhưng Không Gian Nhận cũng khó lòng phòng bị tương tự, quỷ dị khó lường, là sát chiêu ngoại trừ Dương Khai ra không ai có thể sử dụng.