Trên đời này chỉ có địa phương kia, mới có thể xuất hiện loại quái kiệt kinh thiên động địa, cho nên Mạnh Hồng Lượng tại phút cuối cùng mới tỏ ra kinh hoảng như vậy.
Trước kia nghe nói người ở nơi đó làm việc lạnh lùng vô tình, hiện tại xem ra cũng không phải như vậy, tối thiểu thì người tên Dương Khai này rất tốt.
Xem ra miệng lưỡi thế gian quả nhiên không thể tin hết.
Chuyện về Hỏa Diệu Tinh Tủy, Dương Khai cũng không nói ra, Hoàng Hi Nhiên cũng không hỏi, hai người đều ngầm hiểu với nhau.
Đối với Hoàng Hi Nhiên mà nói, có thể báo thù rửa hận đã thõa mãn lắm rồi, làm sao hắn còn được voi đòi tiên, hỏi Hỏa Diệu Tinh Tủy mà Dương Khai đã lấy được chứ? Dù sao đó cũng coi như là chiến lợi phẩm.
Đợi cho bóng dáng của Dương Khai khuất hẳn, Hoàng Hi Nhiên mới vội vội vàng vàng nhặt mấy chiếc nhẫn không gian rải rác trên mặt đất lên, lấy đan dược và thánh tinh ra rồi nhanh chóng rời khỏi đó, chuẩn bị tìm một chỗ kín đáo trị thương, nhân tiện nhìn xem có thể liên lạc được với những đồng môn khác để giúp mình hộ pháp hay không.
5 ngày sau, Dương Khai xuyên qua khu cực nóng, bỗng nhiên đi tới một khu vực có thiên địa linh khí vô cùng nồng đậm, khu vực này không có chút sóng nhiệt của khu cực nóng, càng không có lửa độc từng giây từng phút xâm nhập thân thể, khắp tầm mắt đều là cỏ cây xanh biếc, hương hoa thơm ngát, chim muông hót líu lo, không khí tràn đầy vui tươi, đây quả thực chính là chốn bồng lai tiên cảnh.
Khu thiên tài địa bảo!
Dương Khai tinh thần phấn chấn, biết rằng cuối cùng bản thân cũng đã vượt qua khu cực nóng ở tầng thứ nhất, đi tới tầng thứ hai, khu thiên tài địa bảo.
Lưu Viêm Sa Địa quả thật là cổ quái, mỗi một tầng đều khác nhau một trời một vực, nhưng tại nơi giao tiếp giữa các tầng lại hoàn hảo chia cắt giữa khu thiên tài địa bảo và khu cực nóng, sóng nhiệt và lửa độc không thể nào thẩm thấu qua được chút nào.
Sau khi chia tay Hoàng Hi Nhiên của Cực Đạo Môn, suốt 5 ngày tiếp theo Dương Khai vẫn một mực chạy trên đường.
Đi sâu dần vào bên trong, hắn cũng gặp được võ giả của vài thế lực, những võ giả này kết thành từng đội, không làm chuyện gì khác ngoài chém giết Hỏa Linh Thú trong khu cực nóng, nhân tiện tìm một vài linh dược thuộc tính hỏa. Tất nhiên, nếu có khoáng thạch trân quý như Hỏa Diệu Tinh thì càng tốt.
Trên cơ bản, võ giả của mỗi một thế lực lớn khi vào trong này đều có quá nửa dừng chân tại khu cực nóng làm công việc này, những người còn lại mới có thể đi vào khu thiên tài địa bảo tìm linh dược linh thảo, mà người có tư cách tiến vào, đều là tinh anh trong tinh anh của từng môn phái.
Nhìn qua có vẻ không công bằng, người có tư chất kém, thực lực thấp thì phải vất vả ở bên ngoài chiến đấu, còn người có tư chất tốt, thực lực cao thì bình yên tầm bảo. Nhưng thói đời vốn là như vậy, người càng có tư chất tốt thực lực cao, đãi ngộ lại càng sung túc.
Đây cùng là đạo lý người giàu càng giàu thêm, người người càng nghèo thêm.
Muốn có tài nguyên tốt, trước tiên phải tăng lên thực lực của bản thân.
Dương Khai một mạch đi tới nhưng vẫn bình an vô sự, không có đụng phải hạng người... thích phiền phức như Mạnh Hồng Lượng, ngoại trừ những võ giả nhìn hắn với ánh mắt là lạ, những chuyện khác đều tốt.
Những võ giả kia thấy cảnh giới Dương Khai thấp kém, hơn nữa lại đi lại lẻ loi một mình trong khu cực nóng, chỉ cho rằng người này không biết sống chết, hầu h ngết mọi người đều ôm thái độ xem kịch vui. Nhưng cá biệt có một cô gái thanh tú mà Dương Khai không nhận ra chạy tới, khuyên hắn mau quay trở lại, không cần tự tìm đường chết.
Người khác có ý tốt, Dương Khai cũng nói khách sáo vài câu. Cô gái kia thấy Dương Khai vẫn cố ý tiến vào trong, ngược lại cũng không lãng phí nước miếng nữa, chỉ lắc đầu thở dài, cảm thấy trên đời này thật sự là có kẻ ngốc không sợ chết.
Vốn phải mất khoảng mười ngày mới có thể đi hết khu cực nóng, nhưng bởi vì gặp phải mê trận và sơn cốc kỳ quái trì hoãn, khiến Dương Khai phải đi mất khoảng một tháng.
Giờ này chắc chắn đã có không ít người đi vào khu thiên tài địa bảo. Ngược lại, Dương Khai cũng không vội vàng nóng nảy, thả thần thức ra dò xét, dù bận vẫn ung dung tìm kiếm linh thảo linh dược.
Ngụy Cổ Xương đã nói, ở trong khu thiên tài địa bảo này, mặc dù không có những thứ như Hỏa Linh Thú, nhưng lại có không ít yêu thú tồn tại, cho nên phải chú ý cẩn thận một chút.
Liên tiếp mấy ngày, Dương Khai đều không gặp một ai.
Thu hoạch thì không lớn, cũng không biết có phải là do bị người khác nhanh chân đến trước hay không, hay là nơi đây vốn đã như vậy. Dù sao cũng có nhiều người đã đi qua, hơn nữa, hắn cũng đã từng thấy qua sự trù phú của Huyền Không đại lục, do vậy hy vọng trong lòng Dương Khai cũng dần dần giảm bớt.
Tài nguyên thiên nhiên ở Huyền Không đại lục mới tính là phong phú, khắp nơi đều có linh thảo linh dược, linh thảo Hư cấp Hư Vương nhiều không đếm xuể.
Dược liệu thu hoạch được tại khu thiên tài địa bảo đại đa số đều là cấp Thánh Vương trung, thượng phẩm, cũng có một phần là Hư cấp, thu hoạch như vậy đối với bất kỳ người nào khác mà nói đều vô cùng lớn, nhưng đối với Dương Khai lại chẳng thấm vào đâu.
Hắn cũng không tìm được vài loại dược liệu cần tìm.
Đợi sau khi Lưu Viêm Sa Địa đóng cửa, hắn muốn luyện chế cho nhóm người Vũ Y một ít đan dược tăng cường thực lực, dù sao thực lực của bọn Vũ Y và Dư Phong cũng quá thấp.
Một ngày nọ, Dương Khai đang đi trên đường, bỗng nhiên hít hít không khí mấy cái, sắc mặt trở nên kỳ lạ.
Hắn ngửi được một mùi hương quen thuộc, đó là một loại mùi hương rất đặc biệt, mang theo vị thuốc chua cay thoang thoảng.
Là mùi hương của Thúy La Thảo! Hai mắt Dương Khai sáng ngời.
Thúy La Thảo đúng là một trong những mục đích chuyến đi này của hắn, trên U Ám Tinh không phải là không có Thúy La Thảo, mà là một khi xuất hiện cũng sẽ bị các thế lực lớn tranh giành hầu như không còn, bởi vì đây chính là dược liệu chủ yếu để luyện chế Ngưng Hư đan.
Tuy rằng luyện đan sư cấp bậc cao nhất trên U Ám Tinh chỉ là Hư cấp hạ phẩm, nhưng bọn họ cũng có thể luyện chế thử Ngưng Hư đan, 10 lò đan dược nói không chừng có thể luyện chế thành công một lò, đó cũng là tỷ lệ để có thể sinh ra một cao thủ Phản Hư Cảnh.
Chính bởi vì nguyên nhân này, cho nên ở nơi giao dịch căn bản không thể mua được Thúy La Thảo, đó là một trong những dược liệu được tranh nhau mua nhiều nhất.
Dương Khai muốn có được, cũng chỉ có thể gửi hy vọng vào hành trình đi Lưu Viêm Sa Địa lần này mà thôi.
Chỉ có điều, không nghĩ tới hắn lại thật sự phát hiện ra.
Loại mùi chua cay thoang thoảng này chỉ có Thúy La Thảo mới có thể phát ra, mà từ độ nồng đậm của mùi hương phát ra, số lượng có vẻ không ít, nếu không mùi hương cũng không có khả năng lan xa như vậy.
Tinh thần Dương Khai phấn chấn, không cần vận dụng thần thức, nhanh chóng chạy men theo hướng mùi hương của dược liệu phát ra.
Khoảng nửa canh giờ sau, cuối Dương Khai cũng đến nơi. Hắn không có vội vã đi nhổ Thúy La Thảo, mà ẩn dấu khí tức, quan sát xung quanh.
Bởi vì hắn biết, nơi có Thúy La Thảo tồn tại, có tỷ lệ xuất hiện một vài loại yêu thú đặc biệt là rất lớn.
Hắn quyết định trước tiên phải nhìn qua xem nơi này có dấu vết yêu thú không.
Nhìn về phía bên kia, Dương Khai liền hết sức kinh ngạc, không thể che dấu được sự mừng rỡ.
Bởi vì trong một khoảng đất phía đó, lại có tới mười mấy cây thảo dược đã có trên 7 chiếc lá xanh biếc.
Mọc ra 7 chiếc lá có nghĩa là những linh dược Thúy La Thảo này đã có ít nhất 500 năm tuổi, thuộc loại thảo dược hoàn toàn trưởng thành. Vào tay Dương Khai, chính là mười mấy viên Ngưng Hư đan.
Mà ở cách mười mấy cây Thúy La Thảo không xa, còn có một cái một cái hang đất cao hơn đầu người, từ trong hang đất tỏa ra mùi tanh hôi thoang thoảng, còn có một vài vết lằn nhẵn thín.
Thấy vậy, Dương Khai biết ngay yêu thú canh giữ Thúy La Thảo này là gì.
Ngân Giác Điện Mãng!
Ngân Giác Điện Mãng là yêu thú cấp bảy hoặc cấp tám, khi phát triển tới cực hạn có thể biến thành giao, đó chính là yêu thú cấp chín. Hơn nữa Ngân Giác Điện Mãng rất thích loại mùi vị chua cay này của Thúy La Thảo, cho nên mới lựa chọn chỗ này để sinh sống.
Những tin tức này đều do Dương Khai đọc được trong những điển tịch của Tông Ngạo ở Vũ Bộc Tinh đưa cho, bằng không hắn cũng không thể biết được nhiều loại thảo dược trong Tinh Vực như vậy.
Bất kể là yêu thú cấp bảy hay cấp tám, Dương Khai đều không quan tâm nhiều, hắn tin với tốc độ của mình, sau khi hái được Thúy La Thảo có thể nhanh chóng rời khỏi.
Thần thức đảo qua hang đất, hắn liền thấy được bên trong có hai con Ngân Giác Điện Mãng, hơn nữa đều đã đạt đến cấp tám!
Hai con yêu thú sống ở chỗ này không biết đã bao nhiêu năm, có thể phát triển đến cấp tám chẳng có gì lạ.
Tuy nhiên điều khiến Dương Khai chú ý chính là, ở nơi này không ngờ không chỉ một mình hắn, mà còn có hai võ giả khác đã nhanh chân đến trước.
Hai người kia hiển nhiên cũng biết trong hang đất kia có thứ không thể trêu chọc vào, cho nên mặc dù đến sớm hơn so với Dương Khai, nhưng bọn hắn cũng không dám manh động, dường như đang thương lượng nên làm như thế nào để đào được những gốc Thúy La Thảo kia.
Biện pháp tốt nhất hiển nhiên chính là một người đi nhử rắn ra khỏi hang, điệu hổ ly sơn, một người khác phụ trách đào linh thảo.
Nhưng hai người này đều chỉ có tu vi Thánh Vương lưỡng tầng cảnh, đối mặt với một con Ngân Giác Điện Mãng không có gì đáng nói, đánh không lại còn có thể chạy. Nhưng nếu đồng thời đối phó hai con thì hết sức nguy hiểm, hai người đều không ai nguyện ý đối mặt với nguy hiểm, cho nên mới chậm chạp như vậy.
Nhưng không đợi cho bọn họ thương lượng xong, một nam nhân mặc trang phục màu đen ở cách đó không xa đã thản nhiên đi ra, rồi nhanh chóng phóng tới gần mười mấy cây Thúy La Thảo.
Hai người kia đồng loạt ngẩn người ra, lúc này mới biết có người muốn đoạt bảo.
Nam nhân mặc trang phục màu đen kia dường như không ý thức được nguy cơ đang tiềm ẩn, trên mặt còn nở nụ cười mừng rỡ.
Sau phút ngẩn người, hai người kia cũng... không kiềm chế được nữa, không cần biết người này có thể đào được Thúy La Thảo hay không, một khi hắn đã dám đả thảo kinh xà thì với thực lực của hai người bọn họ cũng đừng nghĩ tới việc đoạt được.
Hai người kia liền vỗi vã phóng ra ngoài.
Dương Khai nhướng mày, sau khi nhìn thấy động tác của hai người kia, tốc độ dưới chân hắn liền nhanh hơn mấy lần, trong nháy mắt đã tới ngay phía trước mười mấy cây Thúy La Thảo.
Nhanh như chớp liền hái mười mấy cây Thúy La Thảo vào tay, rồi ném thẳng vào nhẫn không gian.
Cho đến lúc này, hai con Ngân Giác Điện Mãng trong hang đất kia mới bị đánh động, một tia sáng màu xanh đậm từ trong hang đất bất chợt phóng vút ra, đánh thẳng vào phần bụng của Dương Khai.
Cùng lúc đó, một đầu mãng xà to như cái bàn từ trong hang thò ra, cặp mắt rắn hình tam giác xanh lè đang lạnh lẽo nhìn Dương Khai chằm chằm, lưỡi rắn thò ra thụt vào, trên đầu nhô ra một đoạn sừng màu bạc tỏa ra điện năng vô cùng cao.
Ầm ầm. Ngân Giác Điện Mãng kéo theo thân thể to lớn từ trong hang đất chui ra, khí thế mạnh mẽ, việc Dương Khai đào được Thúy La Thảo rõ ràng đã chọc giận nó.
Không chỉ như thế, một con Ngân Giác Điện Mãng khác cũng theo sát phía sau con trước, trườn ra ngoài.
Dương Khai nhanh chóng lách người, tránh khỏi công kích của tia chớp màu xanh, đang định chạy trốn, chợt nghe thấy một tiếng gầm lên; - Không muốn chết thì để lại Thúy La Thảo!
Vừa dứt lời, một đầu hổ được ngưng tụ từ thánh nguyên, mang theo khí thế uy phong lẫm liệt, nhe nanh múa vuốt cắn thẳng về phía Dương Khai.
Đồ đã tới tay làm gì có chuyện tặng lại cho người khác? Dương Khai biết hai người này hơi vội vàng, nếu không cũng không tùy tiện lao ra ngoài như vậy, thân hình hắn lại khẽ lay động, dễ dàng tránh khỏi đầu hổ công kích.
Mà đầu hổ kia, sau khi đánh hụt lại hết sức trùng hợp đâm trúng thân hai con Ngân Giác Điện Mãng đang trườn từ trong hang ra. Sau một tiếng hổ gầm, trên thân hai con Ngân Giác Điện Mãng liền bắn ra tia lửa điện, mặc dù không bị đả thương, nhưng chúng đã bị công kích kia chọc giận. Trên đời này chỉ có địa phương kia, mới có thể xuất hiện loại quái kiệt kinh thiên động địa, cho nên Mạnh Hồng Lượng tại phút cuối cùng mới tỏ ra kinh hoảng như vậy.
Trước kia nghe nói người ở nơi đó làm việc lạnh lùng vô tình, hiện tại xem ra cũng không phải như vậy, tối thiểu thì người tên Dương Khai này rất tốt.
Xem ra miệng lưỡi thế gian quả nhiên không thể tin hết.
Chuyện về Hỏa Diệu Tinh Tủy, Dương Khai cũng không nói ra, Hoàng Hi Nhiên cũng không hỏi, hai người đều ngầm hiểu với nhau.
Đối với Hoàng Hi Nhiên mà nói, có thể báo thù rửa hận đã thõa mãn lắm rồi, làm sao hắn còn được voi đòi tiên, hỏi Hỏa Diệu Tinh Tủy mà Dương Khai đã lấy được chứ? Dù sao đó cũng coi như là chiến lợi phẩm.
Đợi cho bóng dáng của Dương Khai khuất hẳn, Hoàng Hi Nhiên mới vội vội vàng vàng nhặt mấy chiếc nhẫn không gian rải rác trên mặt đất lên, lấy đan dược và thánh tinh ra rồi nhanh chóng rời khỏi đó, chuẩn bị tìm một chỗ kín đáo trị thương, nhân tiện nhìn xem có thể liên lạc được với những đồng môn khác để giúp mình hộ pháp hay không.
5 ngày sau, Dương Khai xuyên qua khu cực nóng, bỗng nhiên đi tới một khu vực có thiên địa linh khí vô cùng nồng đậm, khu vực này không có chút sóng nhiệt của khu cực nóng, càng không có lửa độc từng giây từng phút xâm nhập thân thể, khắp tầm mắt đều là cỏ cây xanh biếc, hương hoa thơm ngát, chim muông hót líu lo, không khí tràn đầy vui tươi, đây quả thực chính là chốn bồng lai tiên cảnh.
Khu thiên tài địa bảo!
Dương Khai tinh thần phấn chấn, biết rằng cuối cùng bản thân cũng đã vượt qua khu cực nóng ở tầng thứ nhất, đi tới tầng thứ hai, khu thiên tài địa bảo.
Lưu Viêm Sa Địa quả thật là cổ quái, mỗi một tầng đều khác nhau một trời một vực, nhưng tại nơi giao tiếp giữa các tầng lại hoàn hảo chia cắt giữa khu thiên tài địa bảo và khu cực nóng, sóng nhiệt và lửa độc không thể nào thẩm thấu qua được chút nào.
Sau khi chia tay Hoàng Hi Nhiên của Cực Đạo Môn, suốt 5 ngày tiếp theo Dương Khai vẫn một mực chạy trên đường.
Đi sâu dần vào bên trong, hắn cũng gặp được võ giả của vài thế lực, những võ giả này kết thành từng đội, không làm chuyện gì khác ngoài chém giết Hỏa Linh Thú trong khu cực nóng, nhân tiện tìm một vài linh dược thuộc tính hỏa. Tất nhiên, nếu có khoáng thạch trân quý như Hỏa Diệu Tinh thì càng tốt.
Trên cơ bản, võ giả của mỗi một thế lực lớn khi vào trong này đều có quá nửa dừng chân tại khu cực nóng làm công việc này, những người còn lại mới có thể đi vào khu thiên tài địa bảo tìm linh dược linh thảo, mà người có tư cách tiến vào, đều là tinh anh trong tinh anh của từng môn phái.
Nhìn qua có vẻ không công bằng, người có tư chất kém, thực lực thấp thì phải vất vả ở bên ngoài chiến đấu, còn người có tư chất tốt, thực lực cao thì bình yên tầm bảo. Nhưng thói đời vốn là như vậy, người càng có tư chất tốt thực lực cao, đãi ngộ lại càng sung túc.
Đây cùng là đạo lý người giàu càng giàu thêm, người người càng nghèo thêm.
Muốn có tài nguyên tốt, trước tiên phải tăng lên thực lực của bản thân.
Dương Khai một mạch đi tới nhưng vẫn bình an vô sự, không có đụng phải hạng người... thích phiền phức như Mạnh Hồng Lượng, ngoại trừ những võ giả nhìn hắn với ánh mắt là lạ, những chuyện khác đều tốt.
Những võ giả kia thấy cảnh giới Dương Khai thấp kém, hơn nữa lại đi lại lẻ loi một mình trong khu cực nóng, chỉ cho rằng người này không biết sống chết, hầu h ngết mọi người đều ôm thái độ xem kịch vui. Nhưng cá biệt có một cô gái thanh tú mà Dương Khai không nhận ra chạy tới, khuyên hắn mau quay trở lại, không cần tự tìm đường chết.
Người khác có ý tốt, Dương Khai cũng nói khách sáo vài câu. Cô gái kia thấy Dương Khai vẫn cố ý tiến vào trong, ngược lại cũng không lãng phí nước miếng nữa, chỉ lắc đầu thở dài, cảm thấy trên đời này thật sự là có kẻ ngốc không sợ chết.
Vốn phải mất khoảng mười ngày mới có thể đi hết khu cực nóng, nhưng bởi vì gặp phải mê trận và sơn cốc kỳ quái trì hoãn, khiến Dương Khai phải đi mất khoảng một tháng.
Giờ này chắc chắn đã có không ít người đi vào khu thiên tài địa bảo. Ngược lại, Dương Khai cũng không vội vàng nóng nảy, thả thần thức ra dò xét, dù bận vẫn ung dung tìm kiếm linh thảo linh dược.
Ngụy Cổ Xương đã nói, ở trong khu thiên tài địa bảo này, mặc dù không có những thứ như Hỏa Linh Thú, nhưng lại có không ít yêu thú tồn tại, cho nên phải chú ý cẩn thận một chút.
Liên tiếp mấy ngày, Dương Khai đều không gặp một ai.
Thu hoạch thì không lớn, cũng không biết có phải là do bị người khác nhanh chân đến trước hay không, hay là nơi đây vốn đã như vậy. Dù sao cũng có nhiều người đã đi qua, hơn nữa, hắn cũng đã từng thấy qua sự trù phú của Huyền Không đại lục, do vậy hy vọng trong lòng Dương Khai cũng dần dần giảm bớt.
Tài nguyên thiên nhiên ở Huyền Không đại lục mới tính là phong phú, khắp nơi đều có linh thảo linh dược, linh thảo Hư cấp Hư Vương nhiều không đếm xuể.
Dược liệu thu hoạch được tại khu thiên tài địa bảo đại đa số đều là cấp Thánh Vương trung, thượng phẩm, cũng có một phần là Hư cấp, thu hoạch như vậy đối với bất kỳ người nào khác mà nói đều vô cùng lớn, nhưng đối với Dương Khai lại chẳng thấm vào đâu.
Hắn cũng không tìm được vài loại dược liệu cần tìm.
Đợi sau khi Lưu Viêm Sa Địa đóng cửa, hắn muốn luyện chế cho nhóm người Vũ Y một ít đan dược tăng cường thực lực, dù sao thực lực của bọn Vũ Y và Dư Phong cũng quá thấp.
Một ngày nọ, Dương Khai đang đi trên đường, bỗng nhiên hít hít không khí mấy cái, sắc mặt trở nên kỳ lạ.
Hắn ngửi được một mùi hương quen thuộc, đó là một loại mùi hương rất đặc biệt, mang theo vị thuốc chua cay thoang thoảng.
Là mùi hương của Thúy La Thảo! Hai mắt Dương Khai sáng ngời.
Thúy La Thảo đúng là một trong những mục đích chuyến đi này của hắn, trên U Ám Tinh không phải là không có Thúy La Thảo, mà là một khi xuất hiện cũng sẽ bị các thế lực lớn tranh giành hầu như không còn, bởi vì đây chính là dược liệu chủ yếu để luyện chế Ngưng Hư đan.
Tuy rằng luyện đan sư cấp bậc cao nhất trên U Ám Tinh chỉ là Hư cấp hạ phẩm, nhưng bọn họ cũng có thể luyện chế thử Ngưng Hư đan, 10 lò đan dược nói không chừng có thể luyện chế thành công một lò, đó cũng là tỷ lệ để có thể sinh ra một cao thủ Phản Hư Cảnh.
Chính bởi vì nguyên nhân này, cho nên ở nơi giao dịch căn bản không thể mua được Thúy La Thảo, đó là một trong những dược liệu được tranh nhau mua nhiều nhất.
Dương Khai muốn có được, cũng chỉ có thể gửi hy vọng vào hành trình đi Lưu Viêm Sa Địa lần này mà thôi.
Chỉ có điều, không nghĩ tới hắn lại thật sự phát hiện ra.
Loại mùi chua cay thoang thoảng này chỉ có Thúy La Thảo mới có thể phát ra, mà từ độ nồng đậm của mùi hương phát ra, số lượng có vẻ không ít, nếu không mùi hương cũng không có khả năng lan xa như vậy.
Tinh thần Dương Khai phấn chấn, không cần vận dụng thần thức, nhanh chóng chạy men theo hướng mùi hương của dược liệu phát ra.
Khoảng nửa canh giờ sau, cuối Dương Khai cũng đến nơi. Hắn không có vội vã đi nhổ Thúy La Thảo, mà ẩn dấu khí tức, quan sát xung quanh.
Bởi vì hắn biết, nơi có Thúy La Thảo tồn tại, có tỷ lệ xuất hiện một vài loại yêu thú đặc biệt là rất lớn.
Hắn quyết định trước tiên phải nhìn qua xem nơi này có dấu vết yêu thú không.
Nhìn về phía bên kia, Dương Khai liền hết sức kinh ngạc, không thể che dấu được sự mừng rỡ.
Bởi vì trong một khoảng đất phía đó, lại có tới mười mấy cây thảo dược đã có trên 7 chiếc lá xanh biếc.
Mọc ra 7 chiếc lá có nghĩa là những linh dược Thúy La Thảo này đã có ít nhất 500 năm tuổi, thuộc loại thảo dược hoàn toàn trưởng thành. Vào tay Dương Khai, chính là mười mấy viên Ngưng Hư đan.
Mà ở cách mười mấy cây Thúy La Thảo không xa, còn có một cái một cái hang đất cao hơn đầu người, từ trong hang đất tỏa ra mùi tanh hôi thoang thoảng, còn có một vài vết lằn nhẵn thín.
Thấy vậy, Dương Khai biết ngay yêu thú canh giữ Thúy La Thảo này là gì.
Ngân Giác Điện Mãng!
Ngân Giác Điện Mãng là yêu thú cấp bảy hoặc cấp tám, khi phát triển tới cực hạn có thể biến thành giao, đó chính là yêu thú cấp chín. Hơn nữa Ngân Giác Điện Mãng rất thích loại mùi vị chua cay này của Thúy La Thảo, cho nên mới lựa chọn chỗ này để sinh sống.
Những tin tức này đều do Dương Khai đọc được trong những điển tịch của Tông Ngạo ở Vũ Bộc Tinh đưa cho, bằng không hắn cũng không thể biết được nhiều loại thảo dược trong Tinh Vực như vậy.
Bất kể là yêu thú cấp bảy hay cấp tám, Dương Khai đều không quan tâm nhiều, hắn tin với tốc độ của mình, sau khi hái được Thúy La Thảo có thể nhanh chóng rời khỏi.
Thần thức đảo qua hang đất, hắn liền thấy được bên trong có hai con Ngân Giác Điện Mãng, hơn nữa đều đã đạt đến cấp tám!
Hai con yêu thú sống ở chỗ này không biết đã bao nhiêu năm, có thể phát triển đến cấp tám chẳng có gì lạ.
Tuy nhiên điều khiến Dương Khai chú ý chính là, ở nơi này không ngờ không chỉ một mình hắn, mà còn có hai võ giả khác đã nhanh chân đến trước.
Hai người kia hiển nhiên cũng biết trong hang đất kia có thứ không thể trêu chọc vào, cho nên mặc dù đến sớm hơn so với Dương Khai, nhưng bọn hắn cũng không dám manh động, dường như đang thương lượng nên làm như thế nào để đào được những gốc Thúy La Thảo kia.
Biện pháp tốt nhất hiển nhiên chính là một người đi nhử rắn ra khỏi hang, điệu hổ ly sơn, một người khác phụ trách đào linh thảo.
Nhưng hai người này đều chỉ có tu vi Thánh Vương lưỡng tầng cảnh, đối mặt với một con Ngân Giác Điện Mãng không có gì đáng nói, đánh không lại còn có thể chạy. Nhưng nếu đồng thời đối phó hai con thì hết sức nguy hiểm, hai người đều không ai nguyện ý đối mặt với nguy hiểm, cho nên mới chậm chạp như vậy.
Nhưng không đợi cho bọn họ thương lượng xong, một nam nhân mặc trang phục màu đen ở cách đó không xa đã thản nhiên đi ra, rồi nhanh chóng phóng tới gần mười mấy cây Thúy La Thảo.
Hai người kia đồng loạt ngẩn người ra, lúc này mới biết có người muốn đoạt bảo.
Nam nhân mặc trang phục màu đen kia dường như không ý thức được nguy cơ đang tiềm ẩn, trên mặt còn nở nụ cười mừng rỡ.
Sau phút ngẩn người, hai người kia cũng... không kiềm chế được nữa, không cần biết người này có thể đào được Thúy La Thảo hay không, một khi hắn đã dám đả thảo kinh xà thì với thực lực của hai người bọn họ cũng đừng nghĩ tới việc đoạt được.
Hai người kia liền vỗi vã phóng ra ngoài.
Dương Khai nhướng mày, sau khi nhìn thấy động tác của hai người kia, tốc độ dưới chân hắn liền nhanh hơn mấy lần, trong nháy mắt đã tới ngay phía trước mười mấy cây Thúy La Thảo.
Nhanh như chớp liền hái mười mấy cây Thúy La Thảo vào tay, rồi ném thẳng vào nhẫn không gian.
Cho đến lúc này, hai con Ngân Giác Điện Mãng trong hang đất kia mới bị đánh động, một tia sáng màu xanh đậm từ trong hang đất bất chợt phóng vút ra, đánh thẳng vào phần bụng của Dương Khai.
Cùng lúc đó, một đầu mãng xà to như cái bàn từ trong hang thò ra, cặp mắt rắn hình tam giác xanh lè đang lạnh lẽo nhìn Dương Khai chằm chằm, lưỡi rắn thò ra thụt vào, trên đầu nhô ra một đoạn sừng màu bạc tỏa ra điện năng vô cùng cao.
Ầm ầm. Ngân Giác Điện Mãng kéo theo thân thể to lớn từ trong hang đất chui ra, khí thế mạnh mẽ, việc Dương Khai đào được Thúy La Thảo rõ ràng đã chọc giận nó.
Không chỉ như thế, một con Ngân Giác Điện Mãng khác cũng theo sát phía sau con trước, trườn ra ngoài.
Dương Khai nhanh chóng lách người, tránh khỏi công kích của tia chớp màu xanh, đang định chạy trốn, chợt nghe thấy một tiếng gầm lên; - Không muốn chết thì để lại Thúy La Thảo!
Vừa dứt lời, một đầu hổ được ngưng tụ từ thánh nguyên, mang theo khí thế uy phong lẫm liệt, nhe nanh múa vuốt cắn thẳng về phía Dương Khai.
Đồ đã tới tay làm gì có chuyện tặng lại cho người khác? Dương Khai biết hai người này hơi vội vàng, nếu không cũng không tùy tiện lao ra ngoài như vậy, thân hình hắn lại khẽ lay động, dễ dàng tránh khỏi đầu hổ công kích.
Mà đầu hổ kia, sau khi đánh hụt lại hết sức trùng hợp đâm trúng thân hai con Ngân Giác Điện Mãng đang trườn từ trong hang ra. Sau một tiếng hổ gầm, trên thân hai con Ngân Giác Điện Mãng liền bắn ra tia lửa điện, mặc dù không bị đả thương, nhưng chúng đã bị công kích kia chọc giận.