Bên trong thung lũng, Dương Khai thần sắc lạnh nhạt nhìn Tạ Quân, cũng không lập tức giết hắn, mà là nói: - Nói xem, các ngươi làm sao biết được ta đi bên này, đừng nói là trùng hợp. Lưu Viêm Sa Địa lớn như vậy, nếu các ngươi không có phương pháp đặc biệt, không thể nào luôn đi theo sau ta. Nếu trả lời làm ta hài lòng, cho ngươi được toàn thây. Còn nếu...
Sắc mặt Dương Khai bỗng hung ác, lạnh giọng nói: - Nếu ngươi dám che giấu gì, ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là sống không bằng chết. Tin ta đi, ta có thể cho ngươi khôi phục lại, sau đó chầm chậm dày vò ngươi!
Tạ Quân cười khổ, há miệng thở hổn hển, thế mới nói: - Rất đơn giản, có đệ tử Ảnh Nguyệt Điện đưa thư báo tin cho chúng ta, nói cho chúng ta biết được vị trí của ngươi. Mọi người đều dựa theo Nguyên Từ Chỉ Châm chỉ dẫn, đi vào trong Lưu Viêm Sa Địa. Chỉ cần có thể xác định vị trí ngươi đi vào, muốn đuổi theo ngươi cũng không phải chuyện khó, mà Tạ Dũng bị ngươi giết, chính là cao thủ theo dõi!
Dương Khai khẽ gật đầu, thầm nghĩ cũng không khác gì mình suy đoán.
Sau khi phát hiện kẻ đánh lén là ba người Tạ Hoằng Văn, Dương Khai liền có suy đoán.
Từ khi mình vào Lưu Viêm Sa Địa đến giờ, tổng cộng đụng phải hai người, hơn nữa vừa mới vào còn gặp một người mặc quần áo đệ tử Ảnh Nguyệt Điện, người còn lại thì Dương Khai không nhận ra, nhưng nghe giọng có chút quen.
Theo Dương Khai nghĩ, mấy người Tạ Hoằng Văn có thể đuổi theo sau mình nhanh như vậy, nhất định là có người tiết lộ tin tức, mà người này nhất định là một trong hai người đã thấy vị trí của mình.
Hiện tại phát hiện quả nhiên là vậy, khó trách đệ tử Ảnh Nguyệt Điện kia vừa vào Lưu Viêm Sa Địa, phát hiện mình liền có biểu tình quái dị, nhất định là Tạ Hoằng Văn đã nói trước với hắn, cho nên hắn mới vội vã rời đi, đương nhiên là báo tin cho Tạ Hoằng Văn.
Hơn nữa Dương Khai dám xác định, Tạ Hoằng Văn không chỉ báo trước cho một người, có đến 70 người Ảnh Nguyệt Điện đi vào Lưu Viêm Sa Địa, trong đó tuyệt đối không ít người động lòng vì tiền.
Xưa nay tiền tài luôn khiến người rung động mà.
- Cho ta được dứt khoát đi. Tạ Quân nói xong, lạnh nhạt nằm xuống đất, không động đậy gì.
Dương Khai thuận tay chỉ tới, một đạo khí kình bắn ra, xuyên thủng trán Tạ Quân.
Hắn là người giữ tín, nếu nói cho đối phương được toàn thây, vậy sẽ không dùng Ma diệm đốt cháy.
Dương Khai quay lại nhặt cây nỏ bí bảo, thoáng cảm giác, liền cau mày. Bí bảo này quả thật có uy lực không nhỏ, nhưng sử dụng lại có hạn chế rất lớn. Nhìn trạng thái của Tạ Quân sau khi sử dụng nó, Dương Khai có thể đoán được, cây nỏ này chẳng những sẽ điên cuồng cắn nuốt thánh nguyên người sử dụng, thậm chí còn muốn cắn nuốt máu tươi.
Đây là một món bí bảo tà ác.
Dương Khai không có hứng thú với nó, sử dụng một lần liền nằm đó cho người ta làm thịt, bí bảo này chỉ có thể sử dụng lúc có người bảo vệ, phát huy tác dụng ám sát.
Thuận tay ném nó vào nhẫn không gian, Dương Khai lại nhặt lên nhẫn của Tạ Hoằng Văn và Tạ Quân, tra xét qua, không khỏi thất vọng.
Trong nhẫn của hai người, ngoài một chút đan dược và dùng để khôi phục và thánh tinh ra, lại không còn thứ gì khác.
Nhưng ngẫm lại cũng phải, ngoài bản thân Dương Khai sẽ mang theo toàn bộ thứ quý giá trên người, những võ giả khác vào Lưu Viêm Sa Địa, sợ là sẽ để vật phẩm quý giá ở bên ngoài, không dám mang vào. Bằng không một khi xuất hiện chuyện bất ngờ, vậy thì sẽ tổn thất rất lớn.
Trong số đan dược đó, chỉ duy nhất một thứ làm Dương Khai coi được, chính là một lọ 5 viên Băng Tuyết đan.
Băng Tuyết đan của hắn đều đưa cho Thường Khởi, Hách An, vào trong này cũng không có thời gian luyện chế, hiện tại thu hoạch được một chút, cũng coi như được, nói không chừng còn có lúc dùng tới.
Thấy được hai người Tạ Hoằng Văn cùng Tạ Quân nghèo mạt, Dương Khai không còn hứng thú tra xét nhẫn không gian của Tạ Dũng, trực tiếp đi sâu vào Lưu Viêm Sa Địa.
Không còn bị Hỏa Linh Thú cản trở, Dương Khai mượn Phong Lôi Vũ Dực tăng tốc, chỉ cần hơn 2 ngày là rời khỏi thung lũng này.
Càng đi tới, uy lực khu cực nóng càng mạnh, thể chất của Dương Khai khác người thường, thánh nguyên hùng hồn, hơn nữa trước kia tu luyện công pháp thuộc tính dương, hiện tại có Ma diệm, cho nên không e ngại lắm, chỉ cần thoáng vận chuyển thánh nguyên, ngăn cản hỏa độc xâm nhập là được.
Khu cực nóng rộng lớn không biết bao nhiêu, Dương Khai một đường xâm nhập, nửa đường không đụng tới bóng người, thu hoạch ít ỏi đáng thương. Chừng nửa tháng, ngoài thu hạch vài viên Hỏa Tinh Thạch bậc bảy, cũng chỉ đào được mười mấy cây linh thảo thuộc tính hỏa.
Thẳng đến lúc này, Dương Khai mới ý thức được Hỏa Tinh Thạch quý giá ít hỏi, lúc trước hắn trùng hợp chém giết một con Hỏa Linh Thú bậc tám, thu hoạch một viên Hỏa Tinh Thạch to cỡ trứng bồ câu, sau đó lại đến thung lũng lấy được viên Hỏa Tinh Thạch to như tấm thớt, có thể nói thu hoạch còn lớn hơn những người khác đi Lưu Viêm Sa Địa.
Chính vì Hỏa Linh Thú bậc bảy trở lên hiếm hoi, cho nên Hỏa Tinh Thạch mới quý giá như thế.
Hỏa Linh Thú bậc năm bậc sáu, Hỏa Tinh Thạch của chúng quá nhỏ, căn bản không có tác dụng gì, chỉ có thể để võ giả dùng hấp thu tu luyện.
Mười mấy cây linh thảo thuộc tính hỏa thì cũng tàm tạm, có cấp Thánh Vương, Hư cấp, số lượng không nhiều. Dù sao linh thảo có thể trưởng thành ở khu cực nóng vốn cũng không mấy, điều duy nhất làm Dương Khai cảm thấy hài lòng là bọn chúng có dược tính tràn trề, 400 năm không có người vào, chúng tự nhiên có đủ thời gian trưởng thành.
Một ngày, Dương Khai đang chạy đi, trước mắt bỗng lóe lên ánh lửa, nó giống đốm lửa bắn xuyên qua hư không, tốc độ nhanh không thể tưởng tượng, trong nháy mắt phát hiện nó, thần thứccủa Dương Khai quét qua, lại không thể bao trùm được.
Nó thoáng qua một cái, nhanh chóng vượt khỏi tầm mắt Dương Khai.
- Lưu Viêm Phi Hỏa? Ánh mắt Dương Khai co rụt, lập tức hiểu được đó là gì.
Lúc trước Ngụy Cổ Xương từng nhắc tới Lưu Viêm Phi Hỏa quỷ dị, lúc đó Dương Khai đã có ý muốn dùng Lưu Viêm Phi Hỏa tăng cường thần thức hỏa của mình. Nhưng Ngụy Cổ Xương đã nói, Lưu Viêm Phi Hỏa vô cùng hiếm có, nhiều người đi vào Lưu Viêm Sa Địa như thế, có nói không chừng ở nửa năm cũng không thể gặp được, có người dù đụng phải cũng không cách nào phát hiện.
Dương Khai không cảm thấy hắn nói quá, nhưng bây giờ vẫn phát hiện mình đánh giá thấp tốc độ của Lưu Viêm Phi Hỏa.
Chỉ trong khoảng khắc, Dương Khai liền đuổi theo, sau lưng bùng nổ tiếng sấm, vận chuyển thánh nguyên tới cực hạn, tốc độ của Dương Khai nhanh như tia chớp.
Hắn muốn xem thử, rốt cuộc mình có đuổi kịp đoàn Lưu Viêm Phi Hỏa kia không.
Dương Khai nhanh chóng thất vọng, đuổi theo nửa canh giờ, hắn phát hiện Lưu Viêm Phi Hỏa đã sớm mất bóng, đành dừng lại, cười khổ không thôi.
Vật như thế, tốc độ như thế, ai mà bắt được chứ?
Không biết những người trên U Ám Tinh làm sao hiểu được Lưu Viêm Phi Hỏa có thể làm thần thức người ta sinh ra biến dị, nếu bọn họ biết tin này, khẳng định có người đã tử qua. Nói cách khác, người đã từng lấy được Lưu Viêm Phi Hỏa.
Làm sao lấy được? Ngoài cơ duyên xảo hợp ra, không còn cách nào khác.
Dương Khai không tin ở chỗ Lưu Viêm Sa Địa này còn có ai tốc độ nhanh hơn hắn, hắn còn không đuổi kịp Lưu Viêm Phi Hỏa, những người khác càng không thể.
Đứng đó cúi đầu ủ rũ một hồi, Dương Khai bất đắc dĩ lấy ra Nguyên Từ Chỉ Châm, xác định phương hướng, tiếp tục đi sâu vào Lưu Viêm Sa Địa.
Sáu ngày sau, Dương Khai đứng ở một chỗ, nhìn mấy cọng cỏ đỏ rực trước mặt, thần sắc cổ quái.
Sau đó hắn đi tới, sờ vuố mấy cọng cỏ này, phát hiện chúng hết sức cứng rắn, sắc bén như dao.
Cỏ dại này, 3 ngày trước hắn đã thấy qua một lần, rất giống mấy cọng này, quả thật giống như đúc. Cỏ dại có thể sóng sót trong Lưu Viêm Sa Địa thì tuyệt đối không tầm thường, lúc đó hắn cho là linh thảo linh dược gì, kết quả đi tới xem, mới phát hiện quả thật là cỏ dại, căn bản không có giá trị luyện đan, cho nên liền bỏ qua.
Nhưng đó bọn nó sắc bén cùng cứng rắn làm Dương Khai có chút giật mình.
3 ngày trước đã gặp, không ngờ hôm nay lại thấy.
Mình sẽ không bị lạc đường đó chứ? Dương Khai nhíu mày, lấy ra Nguyên Từ Chỉ Châm, xác định mình không bị lạc, dù sao mấy ngày nay cứ cách một thời gian là hắn sẽ lấy ra Nguyên Từ Chỉ Châm tra xét phương hướng, muốn lạc đường cũng không dễ dàng.
Bật cười, lắc đầu, Dương Khai tiếp tục đi tới.
Nhưng rất nhanh, hắn lại trở về, để lại những ký hiệu trên bụi cỏ quái dị này, thế mới đi.
Lại 3 ngày sau, Dương Khai âm trầm đứng ở chỗ bụi cỏ này, sắc mặt hết sức khó coi.
Lúc này hắn mới hiểu được, mấy ngày trước không phải ảo giác, mình thật sự lạc đường!
Ký hiệu bên bụi cỏ này vẫn không thay đổi, chính là mình lưu lại phòng ngừa trước khi lên đường.
Nhưng mà... mình làm sao lại lạc đường chứ? Ngụy Cổ Xương đã nói, chỉ cần đi theo hướng chỉ dẫn của Nguyên Từ Chỉ Châm là được, nhất định có thể xâm nhập vào khu thiên tài địa bảo.
Chẳng lẽ Nguyên Từ Chỉ Châm này bị hỏng?
Dương Khai không tin bí bảo như vậy lại dễ dàng hư hỏng, vậy rốt cuộc là tại sao. Sao mình cứ chạy vòng vòng trong phạm vi lớn này, đã lãng phí đến 9 ngày rồi.
Sắc mặt Dương Khai âm trầm không thôi, đứng đó trầm tư.
Bỗng nhiên, hắn nhớ tới điều gì, đưa ngón tay vào miệng, cắn rách ngón tay, đưa lên quẹt ngang mắt trái.
Máu tươi màu vàng chảy vào mắt, khoảng khắc, mắt trái của Dương Khai biến thành màu vàng rừng rỡ. Con ngươi hẹp dài, màu vàng tuôn trào uy nghiêm vô hạn, khiến người ta không rét mà run.
Diệt Thế Ma Nhãn!
Dương Khai nhìn bốn phía, lập tức phát hiện một tia không ổn, hai mắt của mình nhìn ra thế giới có một chút khác biệt. Mắt phải nhìn thấy giống như trước, nhưng mắt trái nhìn thấy trong mảnh không gian này chảy những tia năng lượng không thể phát hiện, thậm chí có đồi núi, đống đất, đều trở nên hư ảo.
Trận pháp?
Dương Khai cả kinh, trong lòng chìm xuống tận đáy.
Diệt Thế Ma Nhãn có thể nhìn thấu mọi thứ hư ảo trên đời, tuy rằng Đại Ma Thần chỉ tu luyện đến Thánh Vương Cảnh, nhưng con mắt của hắn là thần thông thiên phú dị bẩm, có thể phát huy tác dụng vượt trội so với Thánh Vương Cảnh. Bên trong thung lũng, Dương Khai thần sắc lạnh nhạt nhìn Tạ Quân, cũng không lập tức giết hắn, mà là nói: - Nói xem, các ngươi làm sao biết được ta đi bên này, đừng nói là trùng hợp. Lưu Viêm Sa Địa lớn như vậy, nếu các ngươi không có phương pháp đặc biệt, không thể nào luôn đi theo sau ta. Nếu trả lời làm ta hài lòng, cho ngươi được toàn thây. Còn nếu...
Sắc mặt Dương Khai bỗng hung ác, lạnh giọng nói: - Nếu ngươi dám che giấu gì, ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là sống không bằng chết. Tin ta đi, ta có thể cho ngươi khôi phục lại, sau đó chầm chậm dày vò ngươi!
Tạ Quân cười khổ, há miệng thở hổn hển, thế mới nói: - Rất đơn giản, có đệ tử Ảnh Nguyệt Điện đưa thư báo tin cho chúng ta, nói cho chúng ta biết được vị trí của ngươi. Mọi người đều dựa theo Nguyên Từ Chỉ Châm chỉ dẫn, đi vào trong Lưu Viêm Sa Địa. Chỉ cần có thể xác định vị trí ngươi đi vào, muốn đuổi theo ngươi cũng không phải chuyện khó, mà Tạ Dũng bị ngươi giết, chính là cao thủ theo dõi!
Dương Khai khẽ gật đầu, thầm nghĩ cũng không khác gì mình suy đoán.
Sau khi phát hiện kẻ đánh lén là ba người Tạ Hoằng Văn, Dương Khai liền có suy đoán.
Từ khi mình vào Lưu Viêm Sa Địa đến giờ, tổng cộng đụng phải hai người, hơn nữa vừa mới vào còn gặp một người mặc quần áo đệ tử Ảnh Nguyệt Điện, người còn lại thì Dương Khai không nhận ra, nhưng nghe giọng có chút quen.
Theo Dương Khai nghĩ, mấy người Tạ Hoằng Văn có thể đuổi theo sau mình nhanh như vậy, nhất định là có người tiết lộ tin tức, mà người này nhất định là một trong hai người đã thấy vị trí của mình.
Hiện tại phát hiện quả nhiên là vậy, khó trách đệ tử Ảnh Nguyệt Điện kia vừa vào Lưu Viêm Sa Địa, phát hiện mình liền có biểu tình quái dị, nhất định là Tạ Hoằng Văn đã nói trước với hắn, cho nên hắn mới vội vã rời đi, đương nhiên là báo tin cho Tạ Hoằng Văn.
Hơn nữa Dương Khai dám xác định, Tạ Hoằng Văn không chỉ báo trước cho một người, có đến 70 người Ảnh Nguyệt Điện đi vào Lưu Viêm Sa Địa, trong đó tuyệt đối không ít người động lòng vì tiền.
Xưa nay tiền tài luôn khiến người rung động mà.
- Cho ta được dứt khoát đi. Tạ Quân nói xong, lạnh nhạt nằm xuống đất, không động đậy gì.
Dương Khai thuận tay chỉ tới, một đạo khí kình bắn ra, xuyên thủng trán Tạ Quân.
Hắn là người giữ tín, nếu nói cho đối phương được toàn thây, vậy sẽ không dùng Ma diệm đốt cháy.
Dương Khai quay lại nhặt cây nỏ bí bảo, thoáng cảm giác, liền cau mày. Bí bảo này quả thật có uy lực không nhỏ, nhưng sử dụng lại có hạn chế rất lớn. Nhìn trạng thái của Tạ Quân sau khi sử dụng nó, Dương Khai có thể đoán được, cây nỏ này chẳng những sẽ điên cuồng cắn nuốt thánh nguyên người sử dụng, thậm chí còn muốn cắn nuốt máu tươi.
Đây là một món bí bảo tà ác.
Dương Khai không có hứng thú với nó, sử dụng một lần liền nằm đó cho người ta làm thịt, bí bảo này chỉ có thể sử dụng lúc có người bảo vệ, phát huy tác dụng ám sát.
Thuận tay ném nó vào nhẫn không gian, Dương Khai lại nhặt lên nhẫn của Tạ Hoằng Văn và Tạ Quân, tra xét qua, không khỏi thất vọng.
Trong nhẫn của hai người, ngoài một chút đan dược và dùng để khôi phục và thánh tinh ra, lại không còn thứ gì khác.
Nhưng ngẫm lại cũng phải, ngoài bản thân Dương Khai sẽ mang theo toàn bộ thứ quý giá trên người, những võ giả khác vào Lưu Viêm Sa Địa, sợ là sẽ để vật phẩm quý giá ở bên ngoài, không dám mang vào. Bằng không một khi xuất hiện chuyện bất ngờ, vậy thì sẽ tổn thất rất lớn.
Trong số đan dược đó, chỉ duy nhất một thứ làm Dương Khai coi được, chính là một lọ 5 viên Băng Tuyết đan.
Băng Tuyết đan của hắn đều đưa cho Thường Khởi, Hách An, vào trong này cũng không có thời gian luyện chế, hiện tại thu hoạch được một chút, cũng coi như được, nói không chừng còn có lúc dùng tới.
Thấy được hai người Tạ Hoằng Văn cùng Tạ Quân nghèo mạt, Dương Khai không còn hứng thú tra xét nhẫn không gian của Tạ Dũng, trực tiếp đi sâu vào Lưu Viêm Sa Địa.
Không còn bị Hỏa Linh Thú cản trở, Dương Khai mượn Phong Lôi Vũ Dực tăng tốc, chỉ cần hơn 2 ngày là rời khỏi thung lũng này.
Càng đi tới, uy lực khu cực nóng càng mạnh, thể chất của Dương Khai khác người thường, thánh nguyên hùng hồn, hơn nữa trước kia tu luyện công pháp thuộc tính dương, hiện tại có Ma diệm, cho nên không e ngại lắm, chỉ cần thoáng vận chuyển thánh nguyên, ngăn cản hỏa độc xâm nhập là được.
Khu cực nóng rộng lớn không biết bao nhiêu, Dương Khai một đường xâm nhập, nửa đường không đụng tới bóng người, thu hoạch ít ỏi đáng thương. Chừng nửa tháng, ngoài thu hạch vài viên Hỏa Tinh Thạch bậc bảy, cũng chỉ đào được mười mấy cây linh thảo thuộc tính hỏa.
Thẳng đến lúc này, Dương Khai mới ý thức được Hỏa Tinh Thạch quý giá ít hỏi, lúc trước hắn trùng hợp chém giết một con Hỏa Linh Thú bậc tám, thu hoạch một viên Hỏa Tinh Thạch to cỡ trứng bồ câu, sau đó lại đến thung lũng lấy được viên Hỏa Tinh Thạch to như tấm thớt, có thể nói thu hoạch còn lớn hơn những người khác đi Lưu Viêm Sa Địa.
Chính vì Hỏa Linh Thú bậc bảy trở lên hiếm hoi, cho nên Hỏa Tinh Thạch mới quý giá như thế.
Hỏa Linh Thú bậc năm bậc sáu, Hỏa Tinh Thạch của chúng quá nhỏ, căn bản không có tác dụng gì, chỉ có thể để võ giả dùng hấp thu tu luyện.
Mười mấy cây linh thảo thuộc tính hỏa thì cũng tàm tạm, có cấp Thánh Vương, Hư cấp, số lượng không nhiều. Dù sao linh thảo có thể trưởng thành ở khu cực nóng vốn cũng không mấy, điều duy nhất làm Dương Khai cảm thấy hài lòng là bọn chúng có dược tính tràn trề, 400 năm không có người vào, chúng tự nhiên có đủ thời gian trưởng thành.
Một ngày, Dương Khai đang chạy đi, trước mắt bỗng lóe lên ánh lửa, nó giống đốm lửa bắn xuyên qua hư không, tốc độ nhanh không thể tưởng tượng, trong nháy mắt phát hiện nó, thần thứccủa Dương Khai quét qua, lại không thể bao trùm được.
Nó thoáng qua một cái, nhanh chóng vượt khỏi tầm mắt Dương Khai.
- Lưu Viêm Phi Hỏa? Ánh mắt Dương Khai co rụt, lập tức hiểu được đó là gì.
Lúc trước Ngụy Cổ Xương từng nhắc tới Lưu Viêm Phi Hỏa quỷ dị, lúc đó Dương Khai đã có ý muốn dùng Lưu Viêm Phi Hỏa tăng cường thần thức hỏa của mình. Nhưng Ngụy Cổ Xương đã nói, Lưu Viêm Phi Hỏa vô cùng hiếm có, nhiều người đi vào Lưu Viêm Sa Địa như thế, có nói không chừng ở nửa năm cũng không thể gặp được, có người dù đụng phải cũng không cách nào phát hiện.
Dương Khai không cảm thấy hắn nói quá, nhưng bây giờ vẫn phát hiện mình đánh giá thấp tốc độ của Lưu Viêm Phi Hỏa.
Chỉ trong khoảng khắc, Dương Khai liền đuổi theo, sau lưng bùng nổ tiếng sấm, vận chuyển thánh nguyên tới cực hạn, tốc độ của Dương Khai nhanh như tia chớp.
Hắn muốn xem thử, rốt cuộc mình có đuổi kịp đoàn Lưu Viêm Phi Hỏa kia không.
Dương Khai nhanh chóng thất vọng, đuổi theo nửa canh giờ, hắn phát hiện Lưu Viêm Phi Hỏa đã sớm mất bóng, đành dừng lại, cười khổ không thôi.
Vật như thế, tốc độ như thế, ai mà bắt được chứ?
Không biết những người trên U Ám Tinh làm sao hiểu được Lưu Viêm Phi Hỏa có thể làm thần thức người ta sinh ra biến dị, nếu bọn họ biết tin này, khẳng định có người đã tử qua. Nói cách khác, người đã từng lấy được Lưu Viêm Phi Hỏa.
Làm sao lấy được? Ngoài cơ duyên xảo hợp ra, không còn cách nào khác.
Dương Khai không tin ở chỗ Lưu Viêm Sa Địa này còn có ai tốc độ nhanh hơn hắn, hắn còn không đuổi kịp Lưu Viêm Phi Hỏa, những người khác càng không thể.
Đứng đó cúi đầu ủ rũ một hồi, Dương Khai bất đắc dĩ lấy ra Nguyên Từ Chỉ Châm, xác định phương hướng, tiếp tục đi sâu vào Lưu Viêm Sa Địa.
Sáu ngày sau, Dương Khai đứng ở một chỗ, nhìn mấy cọng cỏ đỏ rực trước mặt, thần sắc cổ quái.
Sau đó hắn đi tới, sờ vuố mấy cọng cỏ này, phát hiện chúng hết sức cứng rắn, sắc bén như dao.
Cỏ dại này, 3 ngày trước hắn đã thấy qua một lần, rất giống mấy cọng này, quả thật giống như đúc. Cỏ dại có thể sóng sót trong Lưu Viêm Sa Địa thì tuyệt đối không tầm thường, lúc đó hắn cho là linh thảo linh dược gì, kết quả đi tới xem, mới phát hiện quả thật là cỏ dại, căn bản không có giá trị luyện đan, cho nên liền bỏ qua.
Nhưng đó bọn nó sắc bén cùng cứng rắn làm Dương Khai có chút giật mình.
3 ngày trước đã gặp, không ngờ hôm nay lại thấy.
Mình sẽ không bị lạc đường đó chứ? Dương Khai nhíu mày, lấy ra Nguyên Từ Chỉ Châm, xác định mình không bị lạc, dù sao mấy ngày nay cứ cách một thời gian là hắn sẽ lấy ra Nguyên Từ Chỉ Châm tra xét phương hướng, muốn lạc đường cũng không dễ dàng.
Bật cười, lắc đầu, Dương Khai tiếp tục đi tới.
Nhưng rất nhanh, hắn lại trở về, để lại những ký hiệu trên bụi cỏ quái dị này, thế mới đi.
Lại 3 ngày sau, Dương Khai âm trầm đứng ở chỗ bụi cỏ này, sắc mặt hết sức khó coi.
Lúc này hắn mới hiểu được, mấy ngày trước không phải ảo giác, mình thật sự lạc đường!
Ký hiệu bên bụi cỏ này vẫn không thay đổi, chính là mình lưu lại phòng ngừa trước khi lên đường.
Nhưng mà... mình làm sao lại lạc đường chứ? Ngụy Cổ Xương đã nói, chỉ cần đi theo hướng chỉ dẫn của Nguyên Từ Chỉ Châm là được, nhất định có thể xâm nhập vào khu thiên tài địa bảo.
Chẳng lẽ Nguyên Từ Chỉ Châm này bị hỏng?
Dương Khai không tin bí bảo như vậy lại dễ dàng hư hỏng, vậy rốt cuộc là tại sao. Sao mình cứ chạy vòng vòng trong phạm vi lớn này, đã lãng phí đến 9 ngày rồi.
Sắc mặt Dương Khai âm trầm không thôi, đứng đó trầm tư.
Bỗng nhiên, hắn nhớ tới điều gì, đưa ngón tay vào miệng, cắn rách ngón tay, đưa lên quẹt ngang mắt trái.
Máu tươi màu vàng chảy vào mắt, khoảng khắc, mắt trái của Dương Khai biến thành màu vàng rừng rỡ. Con ngươi hẹp dài, màu vàng tuôn trào uy nghiêm vô hạn, khiến người ta không rét mà run.
Diệt Thế Ma Nhãn!
Dương Khai nhìn bốn phía, lập tức phát hiện một tia không ổn, hai mắt của mình nhìn ra thế giới có một chút khác biệt. Mắt phải nhìn thấy giống như trước, nhưng mắt trái nhìn thấy trong mảnh không gian này chảy những tia năng lượng không thể phát hiện, thậm chí có đồi núi, đống đất, đều trở nên hư ảo.
Trận pháp?
Dương Khai cả kinh, trong lòng chìm xuống tận đáy.
Diệt Thế Ma Nhãn có thể nhìn thấu mọi thứ hư ảo trên đời, tuy rằng Đại Ma Thần chỉ tu luyện đến Thánh Vương Cảnh, nhưng con mắt của hắn là thần thông thiên phú dị bẩm, có thể phát huy tác dụng vượt trội so với Thánh Vương Cảnh.