Vũ Luyện Điên Phong (Võ Luyện Đỉnh Phong)

Chương 1090: Sao ngươi còn chưa chết?




Vận dụng một giọt Kim huyết mới đánh hai người trọng thương, thừa cơ chặt bỏ một tay một chân của bọn họ, chuyến này lỗ lớn, trong lòng Dương Khai tràn đầy buồn bực.

Một giọt Kim huyết tương đương 3 tháng khổ tu của hắn, không phải gió thổi tới.

Hai sư huynh đệ Hồng Chấn lúc này hẳn không còn bao nhiêu sức chiến đấu, tùy tiện một Nhập Thánh Cảnh đi lên cũng có thể thoải mái giết bọn họ. Nhưng bây giờ Tiền Thông người ta đã tới đây, Dương Khai đương nhiên không thể nào giết cao thủ Phản Hư Cảnh của Ảnh Nguyệt Điện ở trước mặt hắn. Nếu thật làm vậy, khẳng định trong lòng Tiền Thông sẽ có ý kiến.

Đáng tiếc nhìn hai sư huynh đệ Hồng Chấn, Dương Khai mới đi về phía Tiền Thông.

- Dương hiền điệt, để cậu giật mình, lão phu đã đến chậm, thật hổ thẹn. Tiền Thông đi lên đón, vẻ mặt sợ hãi nói.

Vừa nói, hắn vừa lén lút nhìn vào hang động, chỉ sợ luyện khí sư Hư cấp ảo tưởng sau lưng Dương Khai không vừa lòng thái độ của mình, trong lòng cũng cực kỳ căm tức. Mình vừa mới kết giao Dương Khai, mưu tính tiền đồ cho Ảnh Nguyệt Điện, thằng ngu Tạ Hoằng Văn kia lại ngáng chân, đúng là quá ngu xuẩn.

Cũng may nhìn Dương Khai không nguy tới tính mạng, thậm chí không trọng thương, hơn nữa đến giờ vị luyện khí sư Hư cấp kia cũng không lộ mặt, làm cho Tiền Thông an lòng hơn. Nếu vị đại sư luyện khí kia thật giận chó đánh mèo lên Ảnh Nguyệt Điện, khẳng định đã sớm ra mặt, mà thẳng đến giờ ngài ấy vẫn không ra, hiển nhiên là rất tin tưởng vào Dương Khai.

Tiền Thông càng nghĩ càng cảm thấy suy đoán của mình là chính xác, thần thái càng thêm cẩn thận.

Cũng khó trách Tiền Thông không nghĩ ra chân tướng chuyện này, chỉ có thể nói tồn tại của Dương Viêm là quá nghịch thiên. Tiền Thông không thể nào ngờ tới nàng chính là vị luyện khí sư Hư cấp mà mình muốn lôi kéo.

- Tiền trưởng lão quá nặng lời rồi, vẫn bối không có gì đáng ngại. Dương Khai chắp tay, Tiền Thông cho hắn ấn tượng không tệ, coi như hắn tỏ ý tốt với mình là có mục đích, nhưng cũng là chuyện thường tình. Tiền Thông không có âm mưu tính kế mình, hơn nữa còn phải đặt chân ở U Ám Tinh, kết giao với trưởng lão Ảnh Nguyệt Điện thì không có chỗ hỏng nào. Cho nên Dương Khai cũng hạ mình thật thấp, luôn miệng vãn bối, Tiền Thông nghe mà trong lòng vững vàng.

- Vậy thì tốt, vậy thì tốt. Tiền Thông thở phào.

- Tiền trưởng lão cứ cầm viên Sắc Vi đan này, trên người vãn bối còn có chút đan dược chữa thương, tạm thời không cần dùng, xin nhận ý tốt của Tiền trưởng lão. Dương Khai nói rồi, đẩy viên Sắc Vi đan trở lại.

Ánh mắt Tiền Thông lóe lên, lập tức hiểu được Dương Khai không muốn thiếu ân tình của mình, cũng không ép buộc, cười lớn nhận lấy Sắc Vi đan. Thầm nghĩ cũng đúng, sau lưng người ta có đại sư luyện khí, tuy rằng không biết luyện đan, nhưng nhất định không thiếu thứ tốt, làm gì để ý một viên đan dược trị thương của mình?

- Dương hiền điệt, ta đã nói với Từ gia, để La Khánh đi xử lý trước, cam đoan sẽ làm cậu hài lòng. Ta xem Hải Khắc gia tộc bọn họ còn có chút xâu xa với cậu, cứ giao cho hiền điệt tự mình xử lý. Tiền Thông già đời, tự nhiên biết chuyện gì nên xử lý, vừa rồi hắn không làm quá mức, cũng là vì thấy rất nhiều võ giả Hải Khắc gia tộc đứng ở bên phía Dương Khai. Những người khác thì hắn không biết, nhưng lại nhận ra Vũ Y, cũng biết đây là đệ tử tư chất tốt nhất Hải Khắc gia tộc.

Dương Khai gật đầu cám ơn, nhàn nhạt liếc Y Ân. Y Ân sắc mặt tái nhợt, run rẩy đi lên, cúi đầu đứng đó run giọng nói: - Chúng tôi có mặt không tròng, tôn giá giá lâm, Hải Khắc gia tộc tôi chẳng những chiêu đãi không chu toàn, còn có mạo phạm, xin tôn giá trách phạt!

Dương Khai hừ lạnh, thầm nghĩ Y Ân này quả thật là thông minh quá bị thông minh hại. Nếu hiện tại hắn ngoan ngoãn cầu xin tha, nể tình đoàn người Vũ Y, mình có thể còn thật không truy cứu. Nhưng hắn lại đi nói là chiêu đãi không chu toàn, hiển nhiên là coi mình đến Long Huyệt sơn làm khách. Trên đời nào có đạo lý khách làm khó chủ, đã không đứng vững được trên đạo nghĩa.

Tiền Thông cũng nghe ra lão già này nói bóng gió, không khỏi cười lạnh, dứt khoát nhắm mắt, lười xem trò hề của hắn.

- Hải Khắc gia tộc các ngươi dù không trực tiếp ra tay với ta, nhưng kẻ dám chọc tới ta, trước giờ ta đều sẽ không nương tay. Dương Khai lạnh buốt nhìn Y Ân, Y Ân thân mình nhũn ra, suýt nữa té xuống đất.

- Chỉ là...

Dương Khai chợt chuyển giọng: - Ta mặc kệ sống chết của các ngươi, muốn sống, tự mình đi cầu xin Vũ Y.

Y Ân sững ra một hồi, thế mới chuyển sợ thành mừng, quỳ rạp xuống: - Cảm tạ ơn không giết của tôn giá.

Hắn biết Hải Khắc gia tộc sẽ không diệt vong, không ai hiểu tính Vũ Y hơn hắn. Chỉ cần mình đi cầu xin Vũ Y, khẳng định nàng sẽ không hạ sát thủ với người trong tộc, dù sao nàng cũng là một phần tử của gia tộc.

- Cút! Dương Khai trầm giọng quát.

- Vâng vâng vâng!

Y Ân vội vàng bò dậy, đi sang bên Vũ Y, trong lòng đang tính toán phải làm sao cầu xin Vũ Y.

- Dương hiền điệt nhân hậu rộng rãi, lão hủ bội phục. Nếu là lão hủ, trực tiếp giết cho xong chuyện. Tiền Thông cười ha ha.

Dương Khai cười khẽ, cũng không tiếp lời.

Hắn không thể giết đám người Y Ân trước mắt Vũ Y, nếu đánh chết trong chiến đấu còn không tính, bây giờ người ta không chống cự, giết như vậy cũng không có ý nghĩa gì. Mặc kệ trong lòng Y Ân tính toán ranh ma thế nào, thực lực của mình bày ra đó, Dương Khai sẽ không sợ hắn.

- Dương hiền điệt, còn có tên tiểu súc sinh này, cậu xem xử lý thế nào, lão phu ủng hộ vô điều kiện. Tiền Thông phẩy tay, liền bắt lấy Tạ Hoằng Văn hai má sưng vù, rụng hết một bên răng, ném tới trước mặt Dương Khai.

Dương Khai híp mắt nhìn Tạ Hoằng Văn, thần sắc lạnh nhạt.

Nhưng Tiền Thông lại nhạy cảm phát hiện, sâu trong mắt hắn toát ra sát khí dày đặc, trong lòng kinh hãi. Vừa rồi hắn cũng không biểu lộ sát khí gì với Y Ân, hiện tại đối mặt Tạ Hoằng Văn lại có biểu hiện thế này, tức là nói hắn thật muốn giết người.

Tạ Hoằng Văn chết thì cũng không sao, nhưng hắn còn có người cha là chấp sự Ảnh Nguyệt Điện. Một khi Tạ Hoằng Văn bị giết, khẳng định sẽ có chút rắc rối.

Biểu tình rất nhỏ trên mặt Tiền Thông không thể thoát khỏi quan sát của Dương Khai. Nếu như Tiền Thông thờ ơ như không, hắn thật sẽ giết người, rắn đánh chưa chết sẽ bò lên cắn người, những ngày qua Từ gia là ví dụ hoàn mỹ cho đạo lý này. Nhưng Tiền Thông thoáng có chút biến sắc, làm Dương Khai hiểu được, giết Tạ Hoằng Văn thì ngay cả Tiền Thông cũng khó xử lý chuyện này.

Một cái chấp sự thì có lực lượng bao lớn? Ngay cả trưởng lão cũng phải kiêng kỵ?

Dương Khai bỗng hiểu ra, Tiền Thông không phải kiêng kỵ cha của Tạ Hoằng Văn, hẳn là người sau lưng hắn. Giống như hắn tỏ ý tốt với mình, thật ra hắn không phải muốn kết giao với mình, mà là người luyện chế bí bảo cao cấp.

Hiểu rõ những điều này, trong lòng Dương Khai đã có tính toán.

Tạ Hoằng Văn dẫn 2 Phản Hư Cảnh đến đây gây sự, nếu không phải dựa vào trận pháp của Dương Viêm, vậy lần này hắn có thể xé rách không gian bỏ chạy, kết cục của mấy người Vũ Y cùng Dương Viêm sẽ rất thảm, chuyện này không thể cứ vậy là thôi.

Vừa thấy sát khí của Dương Khai ngày càng mạnh, như muốn lập tức ra tay, Tiền Thông đạp mạnh một cái, đạp cho Tạ Hoằng Văn lăn lóc, miệng mắng: - Tên súc sinh ngươi thật làm mất hết thể diện Ảnh Nguyệt Điện, cho rằng mình có cha là chấp sự liền có thể làm bất cứ chuyện gì? Ngươi có tin bây giờ lão phu giết ngươi, thanh lý môn hộ thay Ảnh Nguyệt Điện?

Tạ Hoằng Văn sắc mặt đại biến, vội vàng bò tới, ôm chân Tiền Thông khóc rống: - Tiền trưởng lão khai ơn, đệ tử biết sai, Tiền trưởng lão khai ơn, đệ tử biết sai. Sau này đệ tử không dám nữa, lần này trở về nhất định sẽ ở yên trong Ảnh Nguyệt Điện bế quan không ra, cầu xin trưởng lão tha mạng!

Tiền Thông lén lút nhìn sắc mặt Dương Khai, phát hiện sát cơ của hắn không giảm bớt chút nào, cũng thầm thở dài, biết rõ nếu hôm nay mình không thể làm Dương Khai hài lòng, Tạ Hoằng Văn chết là cái chắc, liền giận dữ quát: - Chỉ dựa vào Thánh Vương Cảnh như ngươi, còn không có gan coi khinh anh hùng thiên hạ như thế, xem ra phân phối cho ngươi hai hộ vệ Phản Hư Cảnh thật là sai lầm. Là bọn chúng cho ngươi gan hùm mật báo, dám chống đối lão phu, nếu là vậy, ta giết hai tên khốn kia.

Nói xong, đột nhiên ra tay đánh ra hai đạo khí kình, bắn về phía hai sư huynh đệ Hồng Chấn đang mỏi mệt trị thương.

Hai sư huynh đệ Hồng Chấn không dễ dàng sống lại từ cõi chết, tuy rằng một người mất một cánh tay, một người mất một chân, nhưng nói thế nào cũng giữ được mạng. Ngay khi đang thầm may mắn, bỗng nhiên nghe Tiền Thông nói vậy, đợi cho phản ứng lại, hai đạo khí kình đã đập tới trước mặt.

- Trưởng lão đừng mà! Hồng Chấn cả kinh thất sắc, hô to một tiếng, vừa dứt lời, trên đầu đã có thêm một lỗ thủng, thần thái trong mắt nhanh chóng tiêu tán, sư huynh Phản Hư Cảnh của hắn cũng đã mất mạng tại chỗ.

Tạ Hoằng Văn ngây người, mùi thối bỗng lan tràn từ đũng quần của hắn, mặt tái nhợt như giấy.

Dương Khai cũng ngây người.

Hắn không ngờ Tiền Thông lại giết hai tên Phản Hư Cảnh kia. Vừa nghe lời Tiền Thông, Dương Khai còn tưởng hắn đang ngầm nhắc nhở mình, Tạ Hoằng Văn có người cha thế lực không kém, bảo mình được thì nên tha người. Dương Khai cũng đã quyết định chủ ý đòi chỗ tốt từ Tạ Hoằng Văn, cũng không có ý thật giết hắn. Nhưng chỉ chớp mắt, hai người Phản Hư Cảnh kia đã mất mạng.

Ngây ra một hồi, Dương Khai liền mừng rỡ không thôi, vội vàng vận dụng lực lượng Diệt Thế Ma Nhãn, dưới tình huống không ai phát hiện, liền hút thần hồn của hai người vào trong thức hải của mình, một luồng sáng vàng liền tinh lọc bọn họ.

Mình vận dụng một giọt Kim huyết, mượn đại trận của Dương Viêm cũng không thể giải quyết được hai người. Đang ảo não vì đánh mất cơ hội tốt, Tiền Thông lại thành toàn cho mình.

Nhưng mà Dương Khai cũng nhanh chóng hiểu vì sao Tiền Thông quyết đoán như thế. Hai sư huynh đệ Hồng Chấn đều đã tàn phế, coi như không chết, sau này cũng không còn bao nhiêu tiền đồ, trên đời không có linh đan diệu dược gì có thể ghép chi tái sinh. Lấy tánh mạng hai tên Phản Hư Cảnh không có tiền đồ để bình ổn cơn giận của Dương Khai, giành lấy một đường sống cho Tạ Hoằng Văn, Tiền Thông làm thật chặt chẽ kín kẽ.

Quả nhiên sau khi sư huynh đệ Hồng Chấn đã chết, sắc mặt âm trầm của Dương Khai rốt cục cũng dịu xuống, Tiền Thông thầm thở phào. Hắn không biết sắc mặt Dương Khai dịu lại không giống như hắn nghĩ, mà là bởi hai thần hồn cao thủ Phản Hư Cảnh bị hắn tinh lọc, cuối cùng hắn có thể biết cái gì gọi là Thế. Vận dụng một giọt Kim huyết mới đánh hai người trọng thương, thừa cơ chặt bỏ một tay một chân của bọn họ, chuyến này lỗ lớn, trong lòng Dương Khai tràn đầy buồn bực.

Một giọt Kim huyết tương đương 3 tháng khổ tu của hắn, không phải gió thổi tới.

Hai sư huynh đệ Hồng Chấn lúc này hẳn không còn bao nhiêu sức chiến đấu, tùy tiện một Nhập Thánh Cảnh đi lên cũng có thể thoải mái giết bọn họ. Nhưng bây giờ Tiền Thông người ta đã tới đây, Dương Khai đương nhiên không thể nào giết cao thủ Phản Hư Cảnh của Ảnh Nguyệt Điện ở trước mặt hắn. Nếu thật làm vậy, khẳng định trong lòng Tiền Thông sẽ có ý kiến.

Đáng tiếc nhìn hai sư huynh đệ Hồng Chấn, Dương Khai mới đi về phía Tiền Thông.

- Dương hiền điệt, để cậu giật mình, lão phu đã đến chậm, thật hổ thẹn. Tiền Thông đi lên đón, vẻ mặt sợ hãi nói.

Vừa nói, hắn vừa lén lút nhìn vào hang động, chỉ sợ luyện khí sư Hư cấp ảo tưởng sau lưng Dương Khai không vừa lòng thái độ của mình, trong lòng cũng cực kỳ căm tức. Mình vừa mới kết giao Dương Khai, mưu tính tiền đồ cho Ảnh Nguyệt Điện, thằng ngu Tạ Hoằng Văn kia lại ngáng chân, đúng là quá ngu xuẩn.

Cũng may nhìn Dương Khai không nguy tới tính mạng, thậm chí không trọng thương, hơn nữa đến giờ vị luyện khí sư Hư cấp kia cũng không lộ mặt, làm cho Tiền Thông an lòng hơn. Nếu vị đại sư luyện khí kia thật giận chó đánh mèo lên Ảnh Nguyệt Điện, khẳng định đã sớm ra mặt, mà thẳng đến giờ ngài ấy vẫn không ra, hiển nhiên là rất tin tưởng vào Dương Khai.

Tiền Thông càng nghĩ càng cảm thấy suy đoán của mình là chính xác, thần thái càng thêm cẩn thận.

Cũng khó trách Tiền Thông không nghĩ ra chân tướng chuyện này, chỉ có thể nói tồn tại của Dương Viêm là quá nghịch thiên. Tiền Thông không thể nào ngờ tới nàng chính là vị luyện khí sư Hư cấp mà mình muốn lôi kéo.

- Tiền trưởng lão quá nặng lời rồi, vẫn bối không có gì đáng ngại. Dương Khai chắp tay, Tiền Thông cho hắn ấn tượng không tệ, coi như hắn tỏ ý tốt với mình là có mục đích, nhưng cũng là chuyện thường tình. Tiền Thông không có âm mưu tính kế mình, hơn nữa còn phải đặt chân ở U Ám Tinh, kết giao với trưởng lão Ảnh Nguyệt Điện thì không có chỗ hỏng nào. Cho nên Dương Khai cũng hạ mình thật thấp, luôn miệng vãn bối, Tiền Thông nghe mà trong lòng vững vàng.

- Vậy thì tốt, vậy thì tốt. Tiền Thông thở phào.

- Tiền trưởng lão cứ cầm viên Sắc Vi đan này, trên người vãn bối còn có chút đan dược chữa thương, tạm thời không cần dùng, xin nhận ý tốt của Tiền trưởng lão. Dương Khai nói rồi, đẩy viên Sắc Vi đan trở lại.

Ánh mắt Tiền Thông lóe lên, lập tức hiểu được Dương Khai không muốn thiếu ân tình của mình, cũng không ép buộc, cười lớn nhận lấy Sắc Vi đan. Thầm nghĩ cũng đúng, sau lưng người ta có đại sư luyện khí, tuy rằng không biết luyện đan, nhưng nhất định không thiếu thứ tốt, làm gì để ý một viên đan dược trị thương của mình?

- Dương hiền điệt, ta đã nói với Từ gia, để La Khánh đi xử lý trước, cam đoan sẽ làm cậu hài lòng. Ta xem Hải Khắc gia tộc bọn họ còn có chút xâu xa với cậu, cứ giao cho hiền điệt tự mình xử lý. Tiền Thông già đời, tự nhiên biết chuyện gì nên xử lý, vừa rồi hắn không làm quá mức, cũng là vì thấy rất nhiều võ giả Hải Khắc gia tộc đứng ở bên phía Dương Khai. Những người khác thì hắn không biết, nhưng lại nhận ra Vũ Y, cũng biết đây là đệ tử tư chất tốt nhất Hải Khắc gia tộc.

Dương Khai gật đầu cám ơn, nhàn nhạt liếc Y Ân. Y Ân sắc mặt tái nhợt, run rẩy đi lên, cúi đầu đứng đó run giọng nói: - Chúng tôi có mặt không tròng, tôn giá giá lâm, Hải Khắc gia tộc tôi chẳng những chiêu đãi không chu toàn, còn có mạo phạm, xin tôn giá trách phạt!

Dương Khai hừ lạnh, thầm nghĩ Y Ân này quả thật là thông minh quá bị thông minh hại. Nếu hiện tại hắn ngoan ngoãn cầu xin tha, nể tình đoàn người Vũ Y, mình có thể còn thật không truy cứu. Nhưng hắn lại đi nói là chiêu đãi không chu toàn, hiển nhiên là coi mình đến Long Huyệt sơn làm khách. Trên đời nào có đạo lý khách làm khó chủ, đã không đứng vững được trên đạo nghĩa.

Tiền Thông cũng nghe ra lão già này nói bóng gió, không khỏi cười lạnh, dứt khoát nhắm mắt, lười xem trò hề của hắn.

- Hải Khắc gia tộc các ngươi dù không trực tiếp ra tay với ta, nhưng kẻ dám chọc tới ta, trước giờ ta đều sẽ không nương tay. Dương Khai lạnh buốt nhìn Y Ân, Y Ân thân mình nhũn ra, suýt nữa té xuống đất.

- Chỉ là...

Dương Khai chợt chuyển giọng: - Ta mặc kệ sống chết của các ngươi, muốn sống, tự mình đi cầu xin Vũ Y.

Y Ân sững ra một hồi, thế mới chuyển sợ thành mừng, quỳ rạp xuống: - Cảm tạ ơn không giết của tôn giá.

Hắn biết Hải Khắc gia tộc sẽ không diệt vong, không ai hiểu tính Vũ Y hơn hắn. Chỉ cần mình đi cầu xin Vũ Y, khẳng định nàng sẽ không hạ sát thủ với người trong tộc, dù sao nàng cũng là một phần tử của gia tộc.

- Cút! Dương Khai trầm giọng quát.

- Vâng vâng vâng!

Y Ân vội vàng bò dậy, đi sang bên Vũ Y, trong lòng đang tính toán phải làm sao cầu xin Vũ Y.

- Dương hiền điệt nhân hậu rộng rãi, lão hủ bội phục. Nếu là lão hủ, trực tiếp giết cho xong chuyện. Tiền Thông cười ha ha.

Dương Khai cười khẽ, cũng không tiếp lời.

Hắn không thể giết đám người Y Ân trước mắt Vũ Y, nếu đánh chết trong chiến đấu còn không tính, bây giờ người ta không chống cự, giết như vậy cũng không có ý nghĩa gì. Mặc kệ trong lòng Y Ân tính toán ranh ma thế nào, thực lực của mình bày ra đó, Dương Khai sẽ không sợ hắn.

- Dương hiền điệt, còn có tên tiểu súc sinh này, cậu xem xử lý thế nào, lão phu ủng hộ vô điều kiện. Tiền Thông phẩy tay, liền bắt lấy Tạ Hoằng Văn hai má sưng vù, rụng hết một bên răng, ném tới trước mặt Dương Khai.

Dương Khai híp mắt nhìn Tạ Hoằng Văn, thần sắc lạnh nhạt.

Nhưng Tiền Thông lại nhạy cảm phát hiện, sâu trong mắt hắn toát ra sát khí dày đặc, trong lòng kinh hãi. Vừa rồi hắn cũng không biểu lộ sát khí gì với Y Ân, hiện tại đối mặt Tạ Hoằng Văn lại có biểu hiện thế này, tức là nói hắn thật muốn giết người.

Tạ Hoằng Văn chết thì cũng không sao, nhưng hắn còn có người cha là chấp sự Ảnh Nguyệt Điện. Một khi Tạ Hoằng Văn bị giết, khẳng định sẽ có chút rắc rối.

Biểu tình rất nhỏ trên mặt Tiền Thông không thể thoát khỏi quan sát của Dương Khai. Nếu như Tiền Thông thờ ơ như không, hắn thật sẽ giết người, rắn đánh chưa chết sẽ bò lên cắn người, những ngày qua Từ gia là ví dụ hoàn mỹ cho đạo lý này. Nhưng Tiền Thông thoáng có chút biến sắc, làm Dương Khai hiểu được, giết Tạ Hoằng Văn thì ngay cả Tiền Thông cũng khó xử lý chuyện này.

Một cái chấp sự thì có lực lượng bao lớn? Ngay cả trưởng lão cũng phải kiêng kỵ?

Dương Khai bỗng hiểu ra, Tiền Thông không phải kiêng kỵ cha của Tạ Hoằng Văn, hẳn là người sau lưng hắn. Giống như hắn tỏ ý tốt với mình, thật ra hắn không phải muốn kết giao với mình, mà là người luyện chế bí bảo cao cấp.

Hiểu rõ những điều này, trong lòng Dương Khai đã có tính toán.

Tạ Hoằng Văn dẫn 2 Phản Hư Cảnh đến đây gây sự, nếu không phải dựa vào trận pháp của Dương Viêm, vậy lần này hắn có thể xé rách không gian bỏ chạy, kết cục của mấy người Vũ Y cùng Dương Viêm sẽ rất thảm, chuyện này không thể cứ vậy là thôi.

Vừa thấy sát khí của Dương Khai ngày càng mạnh, như muốn lập tức ra tay, Tiền Thông đạp mạnh một cái, đạp cho Tạ Hoằng Văn lăn lóc, miệng mắng: - Tên súc sinh ngươi thật làm mất hết thể diện Ảnh Nguyệt Điện, cho rằng mình có cha là chấp sự liền có thể làm bất cứ chuyện gì? Ngươi có tin bây giờ lão phu giết ngươi, thanh lý môn hộ thay Ảnh Nguyệt Điện?

Tạ Hoằng Văn sắc mặt đại biến, vội vàng bò tới, ôm chân Tiền Thông khóc rống: - Tiền trưởng lão khai ơn, đệ tử biết sai, Tiền trưởng lão khai ơn, đệ tử biết sai. Sau này đệ tử không dám nữa, lần này trở về nhất định sẽ ở yên trong Ảnh Nguyệt Điện bế quan không ra, cầu xin trưởng lão tha mạng!

Tiền Thông lén lút nhìn sắc mặt Dương Khai, phát hiện sát cơ của hắn không giảm bớt chút nào, cũng thầm thở dài, biết rõ nếu hôm nay mình không thể làm Dương Khai hài lòng, Tạ Hoằng Văn chết là cái chắc, liền giận dữ quát: - Chỉ dựa vào Thánh Vương Cảnh như ngươi, còn không có gan coi khinh anh hùng thiên hạ như thế, xem ra phân phối cho ngươi hai hộ vệ Phản Hư Cảnh thật là sai lầm. Là bọn chúng cho ngươi gan hùm mật báo, dám chống đối lão phu, nếu là vậy, ta giết hai tên khốn kia.

Nói xong, đột nhiên ra tay đánh ra hai đạo khí kình, bắn về phía hai sư huynh đệ Hồng Chấn đang mỏi mệt trị thương.

Hai sư huynh đệ Hồng Chấn không dễ dàng sống lại từ cõi chết, tuy rằng một người mất một cánh tay, một người mất một chân, nhưng nói thế nào cũng giữ được mạng. Ngay khi đang thầm may mắn, bỗng nhiên nghe Tiền Thông nói vậy, đợi cho phản ứng lại, hai đạo khí kình đã đập tới trước mặt.

- Trưởng lão đừng mà! Hồng Chấn cả kinh thất sắc, hô to một tiếng, vừa dứt lời, trên đầu đã có thêm một lỗ thủng, thần thái trong mắt nhanh chóng tiêu tán, sư huynh Phản Hư Cảnh của hắn cũng đã mất mạng tại chỗ.

Tạ Hoằng Văn ngây người, mùi thối bỗng lan tràn từ đũng quần của hắn, mặt tái nhợt như giấy.

Dương Khai cũng ngây người.

Hắn không ngờ Tiền Thông lại giết hai tên Phản Hư Cảnh kia. Vừa nghe lời Tiền Thông, Dương Khai còn tưởng hắn đang ngầm nhắc nhở mình, Tạ Hoằng Văn có người cha thế lực không kém, bảo mình được thì nên tha người. Dương Khai cũng đã quyết định chủ ý đòi chỗ tốt từ Tạ Hoằng Văn, cũng không có ý thật giết hắn. Nhưng chỉ chớp mắt, hai người Phản Hư Cảnh kia đã mất mạng.

Ngây ra một hồi, Dương Khai liền mừng rỡ không thôi, vội vàng vận dụng lực lượng Diệt Thế Ma Nhãn, dưới tình huống không ai phát hiện, liền hút thần hồn của hai người vào trong thức hải của mình, một luồng sáng vàng liền tinh lọc bọn họ.

Mình vận dụng một giọt Kim huyết, mượn đại trận của Dương Viêm cũng không thể giải quyết được hai người. Đang ảo não vì đánh mất cơ hội tốt, Tiền Thông lại thành toàn cho mình.

Nhưng mà Dương Khai cũng nhanh chóng hiểu vì sao Tiền Thông quyết đoán như thế. Hai sư huynh đệ Hồng Chấn đều đã tàn phế, coi như không chết, sau này cũng không còn bao nhiêu tiền đồ, trên đời không có linh đan diệu dược gì có thể ghép chi tái sinh. Lấy tánh mạng hai tên Phản Hư Cảnh không có tiền đồ để bình ổn cơn giận của Dương Khai, giành lấy một đường sống cho Tạ Hoằng Văn, Tiền Thông làm thật chặt chẽ kín kẽ.

Quả nhiên sau khi sư huynh đệ Hồng Chấn đã chết, sắc mặt âm trầm của Dương Khai rốt cục cũng dịu xuống, Tiền Thông thầm thở phào. Hắn không biết sắc mặt Dương Khai dịu lại không giống như hắn nghĩ, mà là bởi hai thần hồn cao thủ Phản Hư Cảnh bị hắn tinh lọc, cuối cùng hắn có thể biết cái gì gọi là Thế.