Hướng đi của thiên địa linh khí hình như đã có chút thay đổi, khu vực mấy chục dăm mà sáu ngọn núi xung quanh sơn động bao quanh dần dần tỏa ra lực hút vô hình, kéo thiên địa linh khí tứ phía về đây.
Không mãnh liệt, nhưng liên miên không dứt.
Dư Phong biến sắc, quát khẽ:
- Cái các ngươi bố trí là Tụ linh trận?
Dương Khai mỉm cười gật đầu.
- Lợi hại đấy, không cần thánh tinh cũng có thể bố trí được Tụ linh trận?
Dư Phong kêu lên, các võ giả khác cũng nhìn Dương Viêm đang bay về từ xa với ánh mắt thán phục.
Hải Khắc gia tộc cũng có một vài nơi bí mật, những nơi đó linh khí dày đặc, chuyên dùng cho đệ tử trong tộc tu luyện, nhưng việc bố trí các nơi đó đã tiêu tốn nguồn tài lực, nhân lực và vật lực cực lớn của Hải Khắc gia tộc, cần dùng đến rất nhiều thánh tinh và nguyên liệu quý hiếm khác để duy trì tác dụng.
Nhưng việc bố trí Tụ linh trận ở Long Huyệt sơn này, đám người Dư Phong đều tham gia, họ không hề thấy Dương Khai và Dương Viêm dùng quá nhiều vật liệt, cũng không thấy có thánh tinh, điều này là quá sức tưởng tượng.
- Địa hình nơi này không tệ, nếu địa hình không tốt thì cũng chẳng làm được.
Dương Khai thuận miệng giải thích.
- Hơn nữa hiệu quả đến đâu thì còn phải xem thời gian thế nào đã.
Dương Khai quả thật không biết trận pháp vừa bố trí xong hiệu quả ra sao, có lẽ sẽ rất kém, song nơi này chỉ là một điểm dừng chân, hắn không trút quá nhiều tâm huyết vào đây, tới lúc đó cho dù hiệu quả không tốt cũng chẳng thất vọng.
- Thời gian... Chỉ cần có đủ thời gian, nơi này sẽ trở thành nơi linh khí nồng nhất trong phạm vi nghìn dặm, hơn nữa càng lâu dài, linh khí ở đây sẽ càng dày đặc.
Dương Viêm bay về, tỏ ra rất tự tin về kiệt tác của mình.
- Võ giả chỗ các ngươi thật chẳng có mắt nhìn, vùng sơn dã này là mảnh đất ngọa long, các ngươi lại không biết lợi dụng.
- Ngọa long?
Dương Khai hồ nghi nhìn nàng.
- Tên của địa hình đặc thù.
Dương Viêm thuận miệng đáp.
- Giải thích thì ngươi cũng chẳng hiểu, ngươi chỉ cần biết nơi này rất hợp để bố trí Tụ linh trận là được rồi, nó tên là Long Huyệt sơn?
Dư Phong gật đầu.
- Ừm, cái tên này không phải không có nguyên do, chỉ là chưa gặp được người hiểu biết.
Dương Viêm hơi ngẩng cao đầu, cao ngạo khỏi nói, như thể trong thiên hạ chỉ có mình nàng là hiểu biết.
Dương Khai và Dư Phong nhìn nhau, một lúc sau, Dương Khai mới nói:
- Ngươi có tính nói chuyện này với Vũ Y không? Cô ta nói tặng ngọn núi này cho ta rồi, nếu giờ đòi lại, ta cũng không để tâm đâu.
- Tuy ta không tiện quyết định thay tiểu thư, nhưng ta nghĩ, đồ tiểu thư đã tặng đi thì sẽ không bao giờ đòi lại.
Dư Phong cười nhếch mép.
- Ngươi yên tâm ở đây đi, nếu có yêu cầu gì thì cứ đến trang viên tìm bọn ta, sau này nếu linh khí ở đây thật sự dày lên, lão tử cũng sẽ đến đây sống, tới lúc đó huynh đệ ngươi đừng có đuổi đấy.
Dương Khai cười đáp lời, biểu lộ hoan nghênh.
Dư Phong và cả đám võ giả lúc này mới ùn ùn kéo nhau quay về Hải Khắc gia tộc.
Trận pháp đã bố trí xong toàn bộ, công việc của Dương Viêm đến đây cũng kết thúc, theo ước định trước đó, Dương Khai lấy ra một trăm viên thánh tinh thượng phẩm đưa cho nàng, coi như thù lao nàng giúp hắn bố trí trận pháp.
Dương Viêm không chút khách sáo nhận lấy, đếm từng viên, mặt mày hớn hở.
Dương Khai lắc đầu, không để ý tới nàng nữa, quay người đi vào trong sơn động, vào đến gian thạch thất duy nhất, hắn lấy Tụ Linh Thất Thái Kỳ ra, bố trí quanh đó theo một quy luật nhất định.
Tụ Linh Thất Thái Kỳ này là bí bảo hắn có được từ vị phu nhân trung niên của phân hội Hằng La Thương Hội ở Vũ Bộc Tinh, chuyên dùng bổ trợ tu luyện, hiệu quả cực tốt.
Sở dĩ Dương Khai không quá để tâm tới trận pháp của Dương Viêm cũng là vì Tụ Linh Thất Thái Kỳ này, nếu tác dụng của trận pháp đó không lớn, hắn vẫn có thể dùng bí bảo này để tụ hội linh khí, nếu trận pháp có hiệu quả lớn hơn, thì dùng cả hai, đến lúc đó tốc độ tụ hội linh khí sẽ càng nhanh.
Vừa mới bố trí xong bảy cán cờ màu sắc khác nhau xong, Dương Viêm đã lặng lẽ xuất hiện, bộ áo choàng rộng thùng thình bao trùm cả người nàng, nàng ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào một cán cờ, ánh mắt tỏa ra thần thái lạ thường, trông có hơi đáng sợ.
- Sao ngươi chưa đi?
Dương Khai ngạc nhiên.
- Ta còn phải luyện chế bí bảo Linh cấp cho tên Dư Phong đó mà, trước đó đã nói rồi.
Dương Viêm liền đáp, sau đó dùng một ánh mắt nóng rực nhìn Dương Khai, sốt sắng hỏi:
- Bí bảo Hư cấp hạ phẩm! Ngươi kiếm đâu ra vậy? Ngươi chỉ có tu vi Nhập Thánh tam tầng cảnh mà thôi, sao lại có bí bảo cao cấp này?
Dương Khai nhíu mày:
- Ngươi khác cho.
- Có muốn tinh luyện không? Có muốn ta giúp ngươi tinh luyện bảy cán cờ này không? Ôi trời, bên trong có rất nhiều tạp chất, để ta tinh luyện một phen, ta có thể nâng tác dụng của chúng lên một phần rưỡi!
Ánh mắt nàng càng nóng như lửa, thậm chí có đôi phần điên cuồng.
Dương Khai tối sầm mặt, cuối cùng hắn cũng phát hiện ra, nữ nhân này nhìn thấy bí bảo cao cấp là như biến thành một người khác. Bất kể là bí bảo gì trong mắt nàng, cũng đều có thể tinh luyện, hơn nữa đều có thể nâng cao tính năng, cũng chẳng biết là thật hay giả.
Dương Khai không biết bản lĩnh của nàng tới đâu, nên sẽ không mạo hiểm, Tụ Linh Thất Thái Kỳ này là trợ lực lớn nhất cho hắn tu luyện sau này, sao có thể tùy tiện để nàng tu luyện được.
Hắn vội vàng lắc đầu từ chối.
Dương Viêm không khỏi lộ vẻ thất vọng, nàng bĩu môi, làu bàu bất mãn:
- Các ngươi đều không tin vào bản lĩnh của người ta! Các ngươi đều không chịu thử, sao biết sự lợi hại của người ta?
Nàng nói nghe đáng thương cực kỳ, như thể nhiệt huyết bị trôi giạt về đâu, vừa nói vừa trông về phía Dương Khai, như kỳ vọng hắn đổi ý.
- Có phải ngươi không có nơi nào để đi không?
Dương Khai đột nhiên hỏi.
- Ừ.
Dương Viêm hơi sững sờ, để chủ đề bị thay đổi một cách ngây ngô.
- Không có nơi nào đi thì kiếm một chỗ ở chỗ ta mà ở đi, dù sao hiện giờ chỗ ta cũng chỉ có mình ta.
- Ta có thể sống ở đây?
Dương Viêm mừng rỡ.
- Nói trước nhé, nếu không có việc gì thì đừng có đến quấy rầy ta.
Dương Khai huơ tay.
Dương Viêm liền chạy đi, chẳng mấy chốc sau, Dương Khai đã cảm giác được một luồng sức mạnh quen thuộc ở góc nào đó trong sơn động.
Đó là sóng sức mạnh thuộc tính Dương!
Nữ nhân này tu luyện công pháp thuộc tính Dương? Dương Khai lộ ánh mắt kinh ngạc, có điều không biết một luyện khí sư như nàng tu luyện công pháp thuộc tính Dương âu cũng chẳng có gì lạ, lạ ở chỗ tại sao nàng lại thê thảm như vậy, bất luận là luyện khí sư hay luyện đan sư, chỉ cần dựa vào một thế lực có trò trống một chút là sẽ được o bế, có địa vị cao, có tiền đồ phát triển tốt đẹp, nhưng rõ ràng nữ nhân này lại nghèo đói vô cùng.
Đến cả bí bảo Linh cấp của Dư Phong mà nàng cũng đồng ý luyện chế, chỉ vì số thù lao năm mươi viên thánh tinh hạ phẩm.
Hôm khác phải hỏi cho ra nhẽ, có phải nàng đã phạm phải điều húy kỵ gì, bị thế lực nào trục xuất hay không. Nếu là vậy, thu nhận nàng cũng phiền phức, phải sớm đoạn tuyệt quan hệ với nàng.
Thần niệm buông ra, rất nhanh, Dương Khai liền pphats hiện Dương Viêm đang ở một góc trong sơn động, lợi dụng sức mạnh của mình để nung chảy vách động, có vẻ như nàng định tạo ra một thạch thất.
Mặc kệ nàng, Dương Khai bắt đầu kiểm tra vật tư của mình.
Kể từ khi vào Tôi Thể Thần trì, bị kế tinh huyết sắc bao phủ, Dương Khai chẳng có thời gian để kiểm tra thu hoạch lúc đó của mình, đến bây giờ mới coi như rảnh rỗi.
Từng chiếc nhẫn không gian được hắn lấy ra khỏi ngực áo, tổng cộng có ba chiếc, là của Quỷ Triệt, Lạc Dao và Cam Cơ.
Trong nhẫn không gian của Quỷ Triệt có một gốc cây Cầm Mộc thuộc tính Lôi, đó là kết tinh từ tinh thần khí của yêu thú bậc mười Lôi Loan sau khi chết hóa thành, trên cành cây có lôi điện vần vũ, chất lượng bất phàm, nếu dùng để luyện chế bí bảo, chắc chắn có thể tạo thành một bí bảo hệ Lôi có lực sát thương cực lớn.
Mấy mươi phiến lá trong suốt, chưa sức mạnh hệ Lôi cũng là bảo bối.
Dương Khai nhìn mà hoan hỉ, bỏ Cầm Mộc vào trong Ma Thần Bí Điển.
Rồi lại lấy ra một lớp vỏ cứng màu tím, đây là vỏ của yêu thú bậc chín Xích Vĩ Tử Giáp hạt, luyện chế một bí bảo phòng ngự cũng không tồi, tiếp tục cho vào Ma Thần Bí Điển.
Lấy từng thứ ra rồi cất từng thứ vào, Dương Khai phấn chấn không thôi.
Thu hoạch của chuyến đi mạo hiểm đó, hiện giờ trên cơ bản đã về tay một mình hắn.
Ngoại trừ một cái càng của Xích Vĩ Tử Giáp hạt đã chia cho Kỷ Bình ra, thì đuôi, nội đan, nhiều thứ trên người yêu thú nay đã vào túi Dương Khai.
Trừ đó ra thì còn có vô số dược liệu mà ba người này hái được trên đường đi.
Bản thân họ không hề giàu có, một vài bí bảo có sẵn trong nhẫn không gian đẳng cấp cũng không cao, Dương Khai không để mắt đến, quẳng vào trong Ma Thần Bí Điển, không quan tâm.
Thu hoạch rất lớn, chỉ là mấy thứ này tạm thời chưa biết dùng vào đâu.
Dương Khai chợt phát hiện, nếu Dương Viêm thật sự là một luyện khí sư Hư cấp đủ tư cách, thì có khi hắn sẽ cần đến nàng.
Chí ít thì võ của Xích Vĩ Tử Giáp hạt có thể đưa cho nàng luyện thành một bí bảo phòng ngự, đây mới là cái mà Dương Khai cần.
Chỉ là năng lực của nàng rốt cuộc tới đâu, thì còn phải khảo nghiệm.
Một ngày sau, Dư Phong lại đến, lấy bí bảo Linh cấp mà Dương Viêm giúp hắn luyện chế, hớn hở rời đi.
Những ngày tiếp theo, đám thủ hạ của Vũ Y tụm năm tụm ba chạy đến đây, mang vật liệu mà mình thu thập được hoặc bí bảo đến nhờ Dương Viêm luyện chế, tinh luyện.
Mỗi người đều kỳ vọng vạn phần, yêu cầu đều được thỏa mãn, cũng chẳng biết Dương Viêm cởi then được ở đâu, mà không tự ý thay đổi hình thái hoặc đẳng cấp bí bảo nữa, tất cả đều luyện chế theo yêu cầu của cá nhân họ.
Bỗng chốc lời tán thưởng như triều dâng!
Người của Hải Khắc gia tộc gần như đều biết, có một vị luyện khí sư sống tại sơn động ở Long Huyệt sơn, tuy thù lao yêu cầu có hơi cao, nhưng thủ pháp lại không tệ, bí bảo qua bàn tay luyện chế của nàng tốt vô cùng, bí bảo được nàng tinh luyện cũng tăng lên ít nhất hai, ba phần uy lực.
Dương Khai cũng không để tâm, vì hắn sống ở nơi gần như trong cùng của sơn động, người đến nhờ Dương Viêm luyện khí không quấy rầy được hắn.
Điều duy nhất khiến Dương Khai bực bội là ngày nào nữ nhân này cũng tìm cơ hội đến chỗ hắn, giương to mắt nhìn Tụ Linh Thất Thái Kỳ, hỏi liên hồi có muốn tinh luyện hay không, vân vân. Tuy lần này cũng bị chối từ, nhưng vẫn không chịu thôi, dường như nàng cho rằng sẽ có một ngày, thành ý của mình sẽ đả động được Dương Khai. Hướng đi của thiên địa linh khí hình như đã có chút thay đổi, khu vực mấy chục dăm mà sáu ngọn núi xung quanh sơn động bao quanh dần dần tỏa ra lực hút vô hình, kéo thiên địa linh khí tứ phía về đây.
Không mãnh liệt, nhưng liên miên không dứt.
Dư Phong biến sắc, quát khẽ:
- Cái các ngươi bố trí là Tụ linh trận?
Dương Khai mỉm cười gật đầu.
- Lợi hại đấy, không cần thánh tinh cũng có thể bố trí được Tụ linh trận?
Dư Phong kêu lên, các võ giả khác cũng nhìn Dương Viêm đang bay về từ xa với ánh mắt thán phục.
Hải Khắc gia tộc cũng có một vài nơi bí mật, những nơi đó linh khí dày đặc, chuyên dùng cho đệ tử trong tộc tu luyện, nhưng việc bố trí các nơi đó đã tiêu tốn nguồn tài lực, nhân lực và vật lực cực lớn của Hải Khắc gia tộc, cần dùng đến rất nhiều thánh tinh và nguyên liệu quý hiếm khác để duy trì tác dụng.
Nhưng việc bố trí Tụ linh trận ở Long Huyệt sơn này, đám người Dư Phong đều tham gia, họ không hề thấy Dương Khai và Dương Viêm dùng quá nhiều vật liệt, cũng không thấy có thánh tinh, điều này là quá sức tưởng tượng.
- Địa hình nơi này không tệ, nếu địa hình không tốt thì cũng chẳng làm được.
Dương Khai thuận miệng giải thích.
- Hơn nữa hiệu quả đến đâu thì còn phải xem thời gian thế nào đã.
Dương Khai quả thật không biết trận pháp vừa bố trí xong hiệu quả ra sao, có lẽ sẽ rất kém, song nơi này chỉ là một điểm dừng chân, hắn không trút quá nhiều tâm huyết vào đây, tới lúc đó cho dù hiệu quả không tốt cũng chẳng thất vọng.
- Thời gian... Chỉ cần có đủ thời gian, nơi này sẽ trở thành nơi linh khí nồng nhất trong phạm vi nghìn dặm, hơn nữa càng lâu dài, linh khí ở đây sẽ càng dày đặc.
Dương Viêm bay về, tỏ ra rất tự tin về kiệt tác của mình.
- Võ giả chỗ các ngươi thật chẳng có mắt nhìn, vùng sơn dã này là mảnh đất ngọa long, các ngươi lại không biết lợi dụng.
- Ngọa long?
Dương Khai hồ nghi nhìn nàng.
- Tên của địa hình đặc thù.
Dương Viêm thuận miệng đáp.
- Giải thích thì ngươi cũng chẳng hiểu, ngươi chỉ cần biết nơi này rất hợp để bố trí Tụ linh trận là được rồi, nó tên là Long Huyệt sơn?
Dư Phong gật đầu.
- Ừm, cái tên này không phải không có nguyên do, chỉ là chưa gặp được người hiểu biết.
Dương Viêm hơi ngẩng cao đầu, cao ngạo khỏi nói, như thể trong thiên hạ chỉ có mình nàng là hiểu biết.
Dương Khai và Dư Phong nhìn nhau, một lúc sau, Dương Khai mới nói:
- Ngươi có tính nói chuyện này với Vũ Y không? Cô ta nói tặng ngọn núi này cho ta rồi, nếu giờ đòi lại, ta cũng không để tâm đâu.
- Tuy ta không tiện quyết định thay tiểu thư, nhưng ta nghĩ, đồ tiểu thư đã tặng đi thì sẽ không bao giờ đòi lại.
Dư Phong cười nhếch mép.
- Ngươi yên tâm ở đây đi, nếu có yêu cầu gì thì cứ đến trang viên tìm bọn ta, sau này nếu linh khí ở đây thật sự dày lên, lão tử cũng sẽ đến đây sống, tới lúc đó huynh đệ ngươi đừng có đuổi đấy.
Dương Khai cười đáp lời, biểu lộ hoan nghênh.
Dư Phong và cả đám võ giả lúc này mới ùn ùn kéo nhau quay về Hải Khắc gia tộc.
Trận pháp đã bố trí xong toàn bộ, công việc của Dương Viêm đến đây cũng kết thúc, theo ước định trước đó, Dương Khai lấy ra một trăm viên thánh tinh thượng phẩm đưa cho nàng, coi như thù lao nàng giúp hắn bố trí trận pháp.
Dương Viêm không chút khách sáo nhận lấy, đếm từng viên, mặt mày hớn hở.
Dương Khai lắc đầu, không để ý tới nàng nữa, quay người đi vào trong sơn động, vào đến gian thạch thất duy nhất, hắn lấy Tụ Linh Thất Thái Kỳ ra, bố trí quanh đó theo một quy luật nhất định.
Tụ Linh Thất Thái Kỳ này là bí bảo hắn có được từ vị phu nhân trung niên của phân hội Hằng La Thương Hội ở Vũ Bộc Tinh, chuyên dùng bổ trợ tu luyện, hiệu quả cực tốt.
Sở dĩ Dương Khai không quá để tâm tới trận pháp của Dương Viêm cũng là vì Tụ Linh Thất Thái Kỳ này, nếu tác dụng của trận pháp đó không lớn, hắn vẫn có thể dùng bí bảo này để tụ hội linh khí, nếu trận pháp có hiệu quả lớn hơn, thì dùng cả hai, đến lúc đó tốc độ tụ hội linh khí sẽ càng nhanh.
Vừa mới bố trí xong bảy cán cờ màu sắc khác nhau xong, Dương Viêm đã lặng lẽ xuất hiện, bộ áo choàng rộng thùng thình bao trùm cả người nàng, nàng ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào một cán cờ, ánh mắt tỏa ra thần thái lạ thường, trông có hơi đáng sợ.
- Sao ngươi chưa đi?
Dương Khai ngạc nhiên.
- Ta còn phải luyện chế bí bảo Linh cấp cho tên Dư Phong đó mà, trước đó đã nói rồi.
Dương Viêm liền đáp, sau đó dùng một ánh mắt nóng rực nhìn Dương Khai, sốt sắng hỏi:
- Bí bảo Hư cấp hạ phẩm! Ngươi kiếm đâu ra vậy? Ngươi chỉ có tu vi Nhập Thánh tam tầng cảnh mà thôi, sao lại có bí bảo cao cấp này?
Dương Khai nhíu mày:
- Ngươi khác cho.
- Có muốn tinh luyện không? Có muốn ta giúp ngươi tinh luyện bảy cán cờ này không? Ôi trời, bên trong có rất nhiều tạp chất, để ta tinh luyện một phen, ta có thể nâng tác dụng của chúng lên một phần rưỡi!
Ánh mắt nàng càng nóng như lửa, thậm chí có đôi phần điên cuồng.
Dương Khai tối sầm mặt, cuối cùng hắn cũng phát hiện ra, nữ nhân này nhìn thấy bí bảo cao cấp là như biến thành một người khác. Bất kể là bí bảo gì trong mắt nàng, cũng đều có thể tinh luyện, hơn nữa đều có thể nâng cao tính năng, cũng chẳng biết là thật hay giả.
Dương Khai không biết bản lĩnh của nàng tới đâu, nên sẽ không mạo hiểm, Tụ Linh Thất Thái Kỳ này là trợ lực lớn nhất cho hắn tu luyện sau này, sao có thể tùy tiện để nàng tu luyện được.
Hắn vội vàng lắc đầu từ chối.
Dương Viêm không khỏi lộ vẻ thất vọng, nàng bĩu môi, làu bàu bất mãn:
- Các ngươi đều không tin vào bản lĩnh của người ta! Các ngươi đều không chịu thử, sao biết sự lợi hại của người ta?
Nàng nói nghe đáng thương cực kỳ, như thể nhiệt huyết bị trôi giạt về đâu, vừa nói vừa trông về phía Dương Khai, như kỳ vọng hắn đổi ý.
- Có phải ngươi không có nơi nào để đi không?
Dương Khai đột nhiên hỏi.
- Ừ.
Dương Viêm hơi sững sờ, để chủ đề bị thay đổi một cách ngây ngô.
- Không có nơi nào đi thì kiếm một chỗ ở chỗ ta mà ở đi, dù sao hiện giờ chỗ ta cũng chỉ có mình ta.
- Ta có thể sống ở đây?
Dương Viêm mừng rỡ.
- Nói trước nhé, nếu không có việc gì thì đừng có đến quấy rầy ta.
Dương Khai huơ tay.
Dương Viêm liền chạy đi, chẳng mấy chốc sau, Dương Khai đã cảm giác được một luồng sức mạnh quen thuộc ở góc nào đó trong sơn động.
Đó là sóng sức mạnh thuộc tính Dương!
Nữ nhân này tu luyện công pháp thuộc tính Dương? Dương Khai lộ ánh mắt kinh ngạc, có điều không biết một luyện khí sư như nàng tu luyện công pháp thuộc tính Dương âu cũng chẳng có gì lạ, lạ ở chỗ tại sao nàng lại thê thảm như vậy, bất luận là luyện khí sư hay luyện đan sư, chỉ cần dựa vào một thế lực có trò trống một chút là sẽ được o bế, có địa vị cao, có tiền đồ phát triển tốt đẹp, nhưng rõ ràng nữ nhân này lại nghèo đói vô cùng.
Đến cả bí bảo Linh cấp của Dư Phong mà nàng cũng đồng ý luyện chế, chỉ vì số thù lao năm mươi viên thánh tinh hạ phẩm.
Hôm khác phải hỏi cho ra nhẽ, có phải nàng đã phạm phải điều húy kỵ gì, bị thế lực nào trục xuất hay không. Nếu là vậy, thu nhận nàng cũng phiền phức, phải sớm đoạn tuyệt quan hệ với nàng.
Thần niệm buông ra, rất nhanh, Dương Khai liền pphats hiện Dương Viêm đang ở một góc trong sơn động, lợi dụng sức mạnh của mình để nung chảy vách động, có vẻ như nàng định tạo ra một thạch thất.
Mặc kệ nàng, Dương Khai bắt đầu kiểm tra vật tư của mình.
Kể từ khi vào Tôi Thể Thần trì, bị kế tinh huyết sắc bao phủ, Dương Khai chẳng có thời gian để kiểm tra thu hoạch lúc đó của mình, đến bây giờ mới coi như rảnh rỗi.
Từng chiếc nhẫn không gian được hắn lấy ra khỏi ngực áo, tổng cộng có ba chiếc, là của Quỷ Triệt, Lạc Dao và Cam Cơ.
Trong nhẫn không gian của Quỷ Triệt có một gốc cây Cầm Mộc thuộc tính Lôi, đó là kết tinh từ tinh thần khí của yêu thú bậc mười Lôi Loan sau khi chết hóa thành, trên cành cây có lôi điện vần vũ, chất lượng bất phàm, nếu dùng để luyện chế bí bảo, chắc chắn có thể tạo thành một bí bảo hệ Lôi có lực sát thương cực lớn.
Mấy mươi phiến lá trong suốt, chưa sức mạnh hệ Lôi cũng là bảo bối.
Dương Khai nhìn mà hoan hỉ, bỏ Cầm Mộc vào trong Ma Thần Bí Điển.
Rồi lại lấy ra một lớp vỏ cứng màu tím, đây là vỏ của yêu thú bậc chín Xích Vĩ Tử Giáp hạt, luyện chế một bí bảo phòng ngự cũng không tồi, tiếp tục cho vào Ma Thần Bí Điển.
Lấy từng thứ ra rồi cất từng thứ vào, Dương Khai phấn chấn không thôi.
Thu hoạch của chuyến đi mạo hiểm đó, hiện giờ trên cơ bản đã về tay một mình hắn.
Ngoại trừ một cái càng của Xích Vĩ Tử Giáp hạt đã chia cho Kỷ Bình ra, thì đuôi, nội đan, nhiều thứ trên người yêu thú nay đã vào túi Dương Khai.
Trừ đó ra thì còn có vô số dược liệu mà ba người này hái được trên đường đi.
Bản thân họ không hề giàu có, một vài bí bảo có sẵn trong nhẫn không gian đẳng cấp cũng không cao, Dương Khai không để mắt đến, quẳng vào trong Ma Thần Bí Điển, không quan tâm.
Thu hoạch rất lớn, chỉ là mấy thứ này tạm thời chưa biết dùng vào đâu.
Dương Khai chợt phát hiện, nếu Dương Viêm thật sự là một luyện khí sư Hư cấp đủ tư cách, thì có khi hắn sẽ cần đến nàng.
Chí ít thì võ của Xích Vĩ Tử Giáp hạt có thể đưa cho nàng luyện thành một bí bảo phòng ngự, đây mới là cái mà Dương Khai cần.
Chỉ là năng lực của nàng rốt cuộc tới đâu, thì còn phải khảo nghiệm.
Một ngày sau, Dư Phong lại đến, lấy bí bảo Linh cấp mà Dương Viêm giúp hắn luyện chế, hớn hở rời đi.
Những ngày tiếp theo, đám thủ hạ của Vũ Y tụm năm tụm ba chạy đến đây, mang vật liệu mà mình thu thập được hoặc bí bảo đến nhờ Dương Viêm luyện chế, tinh luyện.
Mỗi người đều kỳ vọng vạn phần, yêu cầu đều được thỏa mãn, cũng chẳng biết Dương Viêm cởi then được ở đâu, mà không tự ý thay đổi hình thái hoặc đẳng cấp bí bảo nữa, tất cả đều luyện chế theo yêu cầu của cá nhân họ.
Bỗng chốc lời tán thưởng như triều dâng!
Người của Hải Khắc gia tộc gần như đều biết, có một vị luyện khí sư sống tại sơn động ở Long Huyệt sơn, tuy thù lao yêu cầu có hơi cao, nhưng thủ pháp lại không tệ, bí bảo qua bàn tay luyện chế của nàng tốt vô cùng, bí bảo được nàng tinh luyện cũng tăng lên ít nhất hai, ba phần uy lực.
Dương Khai cũng không để tâm, vì hắn sống ở nơi gần như trong cùng của sơn động, người đến nhờ Dương Viêm luyện khí không quấy rầy được hắn.
Điều duy nhất khiến Dương Khai bực bội là ngày nào nữ nhân này cũng tìm cơ hội đến chỗ hắn, giương to mắt nhìn Tụ Linh Thất Thái Kỳ, hỏi liên hồi có muốn tinh luyện hay không, vân vân. Tuy lần này cũng bị chối từ, nhưng vẫn không chịu thôi, dường như nàng cho rằng sẽ có một ngày, thành ý của mình sẽ đả động được Dương Khai.