Cảnh giới tu vi của Tông Ngạo cũng là Phản Hư Cảnh, chưa chắc cao hơn Cáp Lực Tạp và Lâm Mộc Phong, thậm chí là yếu hơn, nhưng vì hơn trăm năm qua lão có quan hệ luyện đan ràng buộc cho Hằng La Thương Hội, không lấy một đồng nào, nên đã tạo cho lão thân phận nhất đẳng. Hội trưởng Ngải Âu cũng rất coi trọng lão, lệnh cho Cáp Lực Tạp và những người khác phải đối đãi cung phụng Tông Ngạo như người trong thương hội, không được có bất cứ điều gì thất lễ.
Có thể nói ở Vũ Bộc Tinh, Tông Ngạo có thân phận và địa vị tối cao!
Cho nên mấy vị cường nhân Phản Hư Cảnh này khi đối mặt với Tông Ngạo mới cẩn thận như vậy, không dám có chút qua loa sơ suất.
Biết rõ Tông Ngạo muốn tới đoạt chí bảo tu luyện Huyền Âm Quỳ Thủy, bọn họ cũng không dám có sắc mặt gì, cũng không dám tùy ý động thủ, chỉ có thể năn nỉ xin Tông Ngạo hạ thủ lưu tình...
Ba người thay nhau khua môi múa mép, Tông Ngạo không động tĩnh gì, cuối cùng bị bọn họ làm phiền nhiễu quá, Tông Ngạo lớn tiếng chửi mắng vô cùng khó nghe, Cáp Lực Tạp cùng những người này cũng không dám cãi lại, hứng chịu với sắc mặt khó coi.
Mắng một trận Tông Ngạo mới ngừng lại, nhìn ba người cười lạnh:
- Chớ cho rằng lão phu không biết chuyện ở đây các ngươi căn bản không dám bẩm lên Chủ tinh, tối thiểu là trước khi nha đầu đó lành lặn, các ngươi chỉ dám che giấu tin tức, kể cả lão phu có đoạt Huyền Âm Quỳ Thủy thì đã sao, các ngươi cắn ta chắc?
Nghe lão nói như vậy, đám người Cáp Lực Tạp nhìn nhau cười khổ không dám trả lời.
- Bảo vật trong thiên hạ ai có khả năng thì người đó sẽ có được.
Tông Ngạo ngạo nghễ nhìn ba người.
- Lùi vạn bước mà nói, lão phu không có chủ ý lấy Huyền Âm Quỳ Thủy thì các ngươi có thể sao? Các ngươi có biết phương pháp thu thập không? Các ngươi mãi mãi chỉ nhìn thấy miếng thịt bên miệng mà không thể nuốt được.
- Đại sư nói đúng...
Cáp Lực Tạp cũng không lải nhải nữa mà chua xót đáp lời.
- Đại sư biết cách lấy Huyền Âm Quỳ Thủy?
Vị phu nhân trung niên đó nghe ra hàm ý của lão, có chút mừng rỡ nhìn Tông Ngạo.
- Không biết thì lão phu tới đây làm gì?
Tông Ngạo hừ hừ khua tay nói:
- Tránh ra tránh ra, có chuyện gì hãy để sau khi lão phu lấy được thứ đó hãy nói.
Cũng không để ý tới mấy người Cáp Lực Tạp nữa, lão vừa dẫn theo Dương Khai vừa đi xuống hố, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu, như thể cường đạo vô lại.
Cáp Lực Tạp và Lâm Mộc Phong liếc nhau cắn răng, chỉ có thể cùng vào theo.
Dưới hố, Dương Khai đi theo phía sau Tông Ngạo chỉ đường cho lão.
Lần trước khi Dương Khai một mình vào đây là dựa vào thủ đoạn xé rách không gian, không mất công gì đã xâm nhập vào tới bên trong nhưng lúc này thì không được.
Trong đây ẩn nấp đủ loại cấm chế hung hiểm ác độc. Lúc ấy Cáp Lực Tạp và Tuyết Nguyệt dẫn người tới đây điều tra, trên đường đã mất mạng không ít võ giả.
Nhưng Tông Ngạo hiển nhiên không phải kẻ tầm thường, lão dẫn đường đi phía trước, tay cầm thứ gì như viên thạch anh, viên thạch anh đó tỏa ra từng đạo hoa quang bắn về bốn phía, soi rõ đường hầm tối om, sáng rõ đến chói mắt.
Cứ một chốc lại có vài năng lượng mỏng manh khó có thể phát hiện truyền đến. Mỗi khi đó, Tông Ngạo lại cực kỳ cẩn thận, dẫn Dương Khai tránh khu vực có năng lượng phản ứng này đi.
Viên thạch anh này hình như có khả năng dò xét, dùng nó, Tông Ngạo có thể tránh được rất nhiều hung hiểm, hành động tuy chậm nhưng lại không lo nguy hiểm, cứ thoải mái mà đi.
Nhiệt độ trong không khí dần thấp xuống. Trên vách đá trong hầm mỏ cũng xuất hiện một tầng băng mỏng.
Vẻ mặt Tông Ngạo dần trở nên hưng phấn, lão biết Huyền Âm Quỳ Thủy đang cách mình ngày càng gần.
Ba người Cáp Lực Tạp đi phía sau cách Dương Khai không xa, đi con đường mà họ đã quen lối, vừa đi vừa dùng thần niệm giao tiếp xem sự việc lần này nên xử lý thế nào. Nhưng thảo luận mãi cũng không có cách nào tốt, trong lòng nóng như lửa đốt.
- Tiểu tử, bây giờ đi hướng nào?
Tới một ngã ba, Tông Ngạo dừng lại hỏi Dương Khai.
- Bên này!
Dương Khai tiện tay chỉ một hướng, tơ niệm của hắn sớm đã đột phá sự trói buộc của không gian, điều tra vị trí của Huyền Âm Quỳ Thủy.
Tông Ngạo cũng không hoài nghi, trực tiếp đi theo hướng đó.
Tiếp tục đi vào khá lâu, Tông Ngạo đi trước bỗng nhiên không kìm nổi rùng mình một cái, nheo mắt nhìn phía trước, người lão không khỏi run rẩy, tròng mắt hiện ra thần sắc cuồng nhiệt.
Huyền Âm Quỳ Thủy, mấy giọt Huyền Âm Quỳ Thủy vẫn lơ lửng quỷ dị như vậy giữa không trung, duy trì trạng thái như lúc Dương Khai rời đi, đợi người có duyên đến lấy đi.
- Quả thật là Huyền Âm Quỳ Thủy!
Thần niệm Tông Ngạo đảo qua bên đó, lập tức đã nhận ra điểm bất phàm của những giọt nước này, từng giọt chất lỏng đó tuy rằng lơ lửng giữa không trung, nhưng mỗi một giọt lại nặng như núi lớn, bên trong nó tích chứa uy năng khủng khiếp vô cùng.
Trên đời ngoại trừ Huyền Âm Quỳ Thủy ra không có vật nào khác có được đặc tính như vậy.
Lão bước nhanh tới phía trước mấy chục giọt Huyền Âm Quỳ Thủy, hai mắt toát ra thần quang rạng rỡ, bắt đầu quan sát xung quanh, miệng kêu chậc chậc.
Có thể làm cho Tông Ngạo thất thố như vậy, có thể thấy được giá trị to lớn của Huyền Âm Quỳ Thủy.
Dương Khai bình thản đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, cũng không cóý định cướp đoạt Huyền Âm Quỳ Thủy.
Hắn biết rõ năng lực của mình,chưa cần nói tới Tông Ngạo, riêng đám người Cáp Lực Tạp kẹp sau không ai không phải cường nhân Phản Hư Cảnh. Ở trước mặt bọn họ Dương Khai có tự biết mình.
Tiếng bước chân vang lên, đám người Cáp Lực Tạp theo sát phía sau, người nọ nối tiếp người kia đều đứng bên cạnh Dương Khai, vô cùng chua xót nhìn về phía đó.
Mấy chục giọt Huyền Âm Quỳ Thủy khắc sâu vào trong tầm mắt, làm cho bọn họ đỏ mắt thèm thuồng.
Vật này là chí bảo tu luyện, chỉ cần có thể an toàn luyện hoá một giọt đã có thể khiến công lực của bất kỳ võ giả nào tăng mạnh, mặc dù Cáp Lực Tạp là cường nhân Phản Hư Cảnh, công lực cũng có thể tăng lên gấp mười phần.
Tu vi cảnh giới đạt tới trình độ như bọn họ muốn tiến bộ thêm còn khó hơn lên trời, có khi mấy trăm năm hay hơn một ngàn năm đều không thể đột phá một cấp nhỏ, đấy là đã có đầy đủ cơ duyên.
Luyện hoá Huyền Âm Quỳ Thủy tuy rằng nguy cơ trùng trùng, nhưng không có khổ cực thì lấy đâu ra quả ngọt?
Mỗi người bọn họ đều trải qua vô số cuộc chiến sinh tử, cảm ngộ thiên đạo võ đạo bên bờ vực cái chết, đi từng bước một trưởng thành tới bây giờ, bọn họ hiểu hơn bất cứ ai, nguy hiểm càng lớn thì càng nhận được nhiều kết quả tốt đẹp.
Nhưng giờ bọn họ chỉ có thể đứng xa xa mà nhìn, căn bản không dám tiến tới.
- Lúc phát hiện Huyền Âm Quỳ Thủy này, nó bị niêm phong trong một chiếc nhẫn không gian?
Tông Ngạo bỗng quay sang bên này hỏi.
Chuyện Huyền Âm Quỳ Thủy Dương Khai đã thuật lại sơ qua cho lão, vì chuyện Dương Khai biết được không nhiều lắm nên lão cũng không biết được nhiều.
- Đúng vậy đại sư.
Cáp Lực Tạp giật mình, vội vàng đáp.
- Giấu diếm thiên vật, giấu diếm thiên vật mà.
Tông Ngạo không ngừng bĩu môi.
- Đồ vật tầm cỡ này mà cũng muốn cất trong nhẫn không gian, người thời thượng cổ đó xem ra cũng là kẻ ngu đần. Thế nhưng cũng may bọn họ làm vậy, chứ nếu không số Huyền Âm Quỳ Thủy này không biết đã lưu lạc tới nơi nào rồi.
Mấy người nghe vậy mà mù mịt không hiểu lão đang nói gì.
Lâm Mộc Phong chắp tay nói:
- Kính xin đại sư giải thích nghi hoặc.
Tông Ngạo nhếch miệng cười nói:
- Một một giọt Huyền Âm Quỳ Thủy đều nặng như núi, căn bản không phải là thứ nhẫn không gian có thể cất giữ được. Sau khi người thượng cổ đó đem cất nó vào nhẫn không gian, chắc là chưa dùng tới nhẫn không gian đã chết rồi. Bằng không nhẫn không gian đã nổ tung từ lâu, đâu có thể còn đến bây giờ?
Cáp Lực Tạp vội vàng nói:
- Chúng ta lúc ấy cũng bởi vì nhẫn không gian nổ tung mới bị đánh tới nỗi trở tay không kịp, tử thương thê thảm.
- Đó là đương nhiên.
Tông Ngạo cười ha hả quái dị.
- Hơn nữa thứ này một khi tiếp xúc với đất, sẽ không ngừng thấm vào đất. Các ngươi biết vì sao nó lại hiếm rồi chứ?
Mọi người đều lắc đầu, tỏ y không biết.
Đó là vì chúng đã chìm sâu vào lòng đất toàn bộ, bị bổn nguyên ngôi sao hấp thụ, vì vậy mới khó kiếm. Không những Huyền Âm Quỳ Thủy mà còn có những thiên tài địa bảo quý giá khác cũng có khả năng bị hấp thụ rồi.
Lời vừa dứt, mọi người đều kinh sợ.
Bổn nguyên ngôi sao thì mọi người cũng biết, đó là căn cơ của mỗi ngôi sao tu luyện, là trái tim của ngôi sao đó, nhưng không ai biết bổn nguyên ngôi sao lại có liên quan tới Huyền Âm Quỳ Thủy.
- Rất may là mấy chục giọt Huyền Âm Quỳ Thủy này không tiếp xúc với đất, bằng không chỉ sợ cũng đã sớm không thấy tăm hơi đâu.
Tông Ngạo hít sâu một hơi, bỗng nhiên lấy từ nhẫn không gian của mình một vật đựng có hình thù kỳ quái.
Vật đó hơi giống một cái bát miệng voi, cổ bình nhỏ, phần dưới lớn, hình dạng kỳ lạ, nhiều màu sắc, tỏa hào quang xinh đẹp dị thường.
- Ngũ Thái Vẫn Tinh?
Cáp Lực Tạp khẽ quát một tiếng, vừa nhìn đã biết vậ này dùng luyện chế từ khoáng vật gì.
Gương mặt Lâm Mộc Phong và vị phu nhân trung niên kia cũng có chút động sắc.
Dương Khai thấy vậy lập tức hiểu được Ngũ Thái Vẫn Tinh này hẳn là một loại khoáng thạch có giá trị cực cao, nếu không cũng sẽ không khiến ba vị Phản Hư Cảnh thất thố như vậy.
- Đúng vậy, chính là Ngũ Thái Vẫn Tinh.
Tông Ngạo cười lớn.
- Có rất ít người biết Ngũ Thái Vẫn Tinh chính là khắc tinh của Huyền Âm Quỳ Thủy, muốn lấy Huyền Âm Quỳ Thủy chỉ cần dùng dụng cụ làm từ Ngũ Thái Vẫn Tinh là được.
Lão vừa cười vừa hướng miệng vật đó vào một giọt Huyền Âm Quỳ Thủy, vận chuyển sức mạnh đẩy nó vào trong.
Đám người Cáp Lực Tạp sắc mặt khó coi, tâm trạng phức tạp đến cực điểm.
Ngũ Thái Vẫn Tinh tuy rằng quý giá, nhưng Hằng La Thương Hội bọn họ vẫn có, chỉ là số lượng không nhiều lắm, tạo ra dụng cụ như vậy cũng không thành vấn đề. Nếu sớm biết điều này thì bọn họ đã sớm lấy Huyền Âm Quỳ Thủy đi rồi, đâu để cho Tông Ngạo được lợi dễ dàng như vậy?
Mất trắng một đại cơ duyên đã bày ra trước mặt như vậy, thậm chí Cáp Lực Tạp còn mất một cánh tay vì chuyện đó.
Vừa nghĩ đến đây, vẻ mặt ba người biến ảo, vô cùng lạ thường.
Tông Ngạo cũng mặc kệ đám người Cáp Lực Tạp nghĩ gì, mà chỉ lo thu thập Huyền Âm Quỳ Thủy, đem những báu vật này thu vào, chỉ còn lại có mười giọt mới dừng lại, trịnh trọng nắm dụng cụ đó trong tay, liếc xéo đám người Cáp Lực Tạp nói:
- Chớ nói lão phu ăn thịt gặm xương không cho các ngươi chút canh nào, số Huyền Âm Quỳ Thủy còn lại này các ngươi tự nghĩ cách lấy đi. Đừng có nói với ta các ngươi không kiếm được Ngũ Thái Vẫn Tinh đó. Cảnh giới tu vi của Tông Ngạo cũng là Phản Hư Cảnh, chưa chắc cao hơn Cáp Lực Tạp và Lâm Mộc Phong, thậm chí là yếu hơn, nhưng vì hơn trăm năm qua lão có quan hệ luyện đan ràng buộc cho Hằng La Thương Hội, không lấy một đồng nào, nên đã tạo cho lão thân phận nhất đẳng. Hội trưởng Ngải Âu cũng rất coi trọng lão, lệnh cho Cáp Lực Tạp và những người khác phải đối đãi cung phụng Tông Ngạo như người trong thương hội, không được có bất cứ điều gì thất lễ.
Có thể nói ở Vũ Bộc Tinh, Tông Ngạo có thân phận và địa vị tối cao!
Cho nên mấy vị cường nhân Phản Hư Cảnh này khi đối mặt với Tông Ngạo mới cẩn thận như vậy, không dám có chút qua loa sơ suất.
Biết rõ Tông Ngạo muốn tới đoạt chí bảo tu luyện Huyền Âm Quỳ Thủy, bọn họ cũng không dám có sắc mặt gì, cũng không dám tùy ý động thủ, chỉ có thể năn nỉ xin Tông Ngạo hạ thủ lưu tình...
Ba người thay nhau khua môi múa mép, Tông Ngạo không động tĩnh gì, cuối cùng bị bọn họ làm phiền nhiễu quá, Tông Ngạo lớn tiếng chửi mắng vô cùng khó nghe, Cáp Lực Tạp cùng những người này cũng không dám cãi lại, hứng chịu với sắc mặt khó coi.
Mắng một trận Tông Ngạo mới ngừng lại, nhìn ba người cười lạnh:
- Chớ cho rằng lão phu không biết chuyện ở đây các ngươi căn bản không dám bẩm lên Chủ tinh, tối thiểu là trước khi nha đầu đó lành lặn, các ngươi chỉ dám che giấu tin tức, kể cả lão phu có đoạt Huyền Âm Quỳ Thủy thì đã sao, các ngươi cắn ta chắc?
Nghe lão nói như vậy, đám người Cáp Lực Tạp nhìn nhau cười khổ không dám trả lời.
- Bảo vật trong thiên hạ ai có khả năng thì người đó sẽ có được.
Tông Ngạo ngạo nghễ nhìn ba người.
- Lùi vạn bước mà nói, lão phu không có chủ ý lấy Huyền Âm Quỳ Thủy thì các ngươi có thể sao? Các ngươi có biết phương pháp thu thập không? Các ngươi mãi mãi chỉ nhìn thấy miếng thịt bên miệng mà không thể nuốt được.
- Đại sư nói đúng...
Cáp Lực Tạp cũng không lải nhải nữa mà chua xót đáp lời.
- Đại sư biết cách lấy Huyền Âm Quỳ Thủy?
Vị phu nhân trung niên đó nghe ra hàm ý của lão, có chút mừng rỡ nhìn Tông Ngạo.
- Không biết thì lão phu tới đây làm gì?
Tông Ngạo hừ hừ khua tay nói:
- Tránh ra tránh ra, có chuyện gì hãy để sau khi lão phu lấy được thứ đó hãy nói.
Cũng không để ý tới mấy người Cáp Lực Tạp nữa, lão vừa dẫn theo Dương Khai vừa đi xuống hố, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu, như thể cường đạo vô lại.
Cáp Lực Tạp và Lâm Mộc Phong liếc nhau cắn răng, chỉ có thể cùng vào theo.
Dưới hố, Dương Khai đi theo phía sau Tông Ngạo chỉ đường cho lão.
Lần trước khi Dương Khai một mình vào đây là dựa vào thủ đoạn xé rách không gian, không mất công gì đã xâm nhập vào tới bên trong nhưng lúc này thì không được.
Trong đây ẩn nấp đủ loại cấm chế hung hiểm ác độc. Lúc ấy Cáp Lực Tạp và Tuyết Nguyệt dẫn người tới đây điều tra, trên đường đã mất mạng không ít võ giả.
Nhưng Tông Ngạo hiển nhiên không phải kẻ tầm thường, lão dẫn đường đi phía trước, tay cầm thứ gì như viên thạch anh, viên thạch anh đó tỏa ra từng đạo hoa quang bắn về bốn phía, soi rõ đường hầm tối om, sáng rõ đến chói mắt.
Cứ một chốc lại có vài năng lượng mỏng manh khó có thể phát hiện truyền đến. Mỗi khi đó, Tông Ngạo lại cực kỳ cẩn thận, dẫn Dương Khai tránh khu vực có năng lượng phản ứng này đi.
Viên thạch anh này hình như có khả năng dò xét, dùng nó, Tông Ngạo có thể tránh được rất nhiều hung hiểm, hành động tuy chậm nhưng lại không lo nguy hiểm, cứ thoải mái mà đi.
Nhiệt độ trong không khí dần thấp xuống. Trên vách đá trong hầm mỏ cũng xuất hiện một tầng băng mỏng.
Vẻ mặt Tông Ngạo dần trở nên hưng phấn, lão biết Huyền Âm Quỳ Thủy đang cách mình ngày càng gần.
Ba người Cáp Lực Tạp đi phía sau cách Dương Khai không xa, đi con đường mà họ đã quen lối, vừa đi vừa dùng thần niệm giao tiếp xem sự việc lần này nên xử lý thế nào. Nhưng thảo luận mãi cũng không có cách nào tốt, trong lòng nóng như lửa đốt.
- Tiểu tử, bây giờ đi hướng nào?
Tới một ngã ba, Tông Ngạo dừng lại hỏi Dương Khai.
- Bên này!
Dương Khai tiện tay chỉ một hướng, tơ niệm của hắn sớm đã đột phá sự trói buộc của không gian, điều tra vị trí của Huyền Âm Quỳ Thủy.
Tông Ngạo cũng không hoài nghi, trực tiếp đi theo hướng đó.
Tiếp tục đi vào khá lâu, Tông Ngạo đi trước bỗng nhiên không kìm nổi rùng mình một cái, nheo mắt nhìn phía trước, người lão không khỏi run rẩy, tròng mắt hiện ra thần sắc cuồng nhiệt.
Huyền Âm Quỳ Thủy, mấy giọt Huyền Âm Quỳ Thủy vẫn lơ lửng quỷ dị như vậy giữa không trung, duy trì trạng thái như lúc Dương Khai rời đi, đợi người có duyên đến lấy đi.
- Quả thật là Huyền Âm Quỳ Thủy!
Thần niệm Tông Ngạo đảo qua bên đó, lập tức đã nhận ra điểm bất phàm của những giọt nước này, từng giọt chất lỏng đó tuy rằng lơ lửng giữa không trung, nhưng mỗi một giọt lại nặng như núi lớn, bên trong nó tích chứa uy năng khủng khiếp vô cùng.
Trên đời ngoại trừ Huyền Âm Quỳ Thủy ra không có vật nào khác có được đặc tính như vậy.
Lão bước nhanh tới phía trước mấy chục giọt Huyền Âm Quỳ Thủy, hai mắt toát ra thần quang rạng rỡ, bắt đầu quan sát xung quanh, miệng kêu chậc chậc.
Có thể làm cho Tông Ngạo thất thố như vậy, có thể thấy được giá trị to lớn của Huyền Âm Quỳ Thủy.
Dương Khai bình thản đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, cũng không cóý định cướp đoạt Huyền Âm Quỳ Thủy.
Hắn biết rõ năng lực của mình,chưa cần nói tới Tông Ngạo, riêng đám người Cáp Lực Tạp kẹp sau không ai không phải cường nhân Phản Hư Cảnh. Ở trước mặt bọn họ Dương Khai có tự biết mình.
Tiếng bước chân vang lên, đám người Cáp Lực Tạp theo sát phía sau, người nọ nối tiếp người kia đều đứng bên cạnh Dương Khai, vô cùng chua xót nhìn về phía đó.
Mấy chục giọt Huyền Âm Quỳ Thủy khắc sâu vào trong tầm mắt, làm cho bọn họ đỏ mắt thèm thuồng.
Vật này là chí bảo tu luyện, chỉ cần có thể an toàn luyện hoá một giọt đã có thể khiến công lực của bất kỳ võ giả nào tăng mạnh, mặc dù Cáp Lực Tạp là cường nhân Phản Hư Cảnh, công lực cũng có thể tăng lên gấp mười phần.
Tu vi cảnh giới đạt tới trình độ như bọn họ muốn tiến bộ thêm còn khó hơn lên trời, có khi mấy trăm năm hay hơn một ngàn năm đều không thể đột phá một cấp nhỏ, đấy là đã có đầy đủ cơ duyên.
Luyện hoá Huyền Âm Quỳ Thủy tuy rằng nguy cơ trùng trùng, nhưng không có khổ cực thì lấy đâu ra quả ngọt?
Mỗi người bọn họ đều trải qua vô số cuộc chiến sinh tử, cảm ngộ thiên đạo võ đạo bên bờ vực cái chết, đi từng bước một trưởng thành tới bây giờ, bọn họ hiểu hơn bất cứ ai, nguy hiểm càng lớn thì càng nhận được nhiều kết quả tốt đẹp.
Nhưng giờ bọn họ chỉ có thể đứng xa xa mà nhìn, căn bản không dám tiến tới.
- Lúc phát hiện Huyền Âm Quỳ Thủy này, nó bị niêm phong trong một chiếc nhẫn không gian?
Tông Ngạo bỗng quay sang bên này hỏi.
Chuyện Huyền Âm Quỳ Thủy Dương Khai đã thuật lại sơ qua cho lão, vì chuyện Dương Khai biết được không nhiều lắm nên lão cũng không biết được nhiều.
- Đúng vậy đại sư.
Cáp Lực Tạp giật mình, vội vàng đáp.
- Giấu diếm thiên vật, giấu diếm thiên vật mà.
Tông Ngạo không ngừng bĩu môi.
- Đồ vật tầm cỡ này mà cũng muốn cất trong nhẫn không gian, người thời thượng cổ đó xem ra cũng là kẻ ngu đần. Thế nhưng cũng may bọn họ làm vậy, chứ nếu không số Huyền Âm Quỳ Thủy này không biết đã lưu lạc tới nơi nào rồi.
Mấy người nghe vậy mà mù mịt không hiểu lão đang nói gì.
Lâm Mộc Phong chắp tay nói:
- Kính xin đại sư giải thích nghi hoặc.
Tông Ngạo nhếch miệng cười nói:
- Một một giọt Huyền Âm Quỳ Thủy đều nặng như núi, căn bản không phải là thứ nhẫn không gian có thể cất giữ được. Sau khi người thượng cổ đó đem cất nó vào nhẫn không gian, chắc là chưa dùng tới nhẫn không gian đã chết rồi. Bằng không nhẫn không gian đã nổ tung từ lâu, đâu có thể còn đến bây giờ?
Cáp Lực Tạp vội vàng nói:
- Chúng ta lúc ấy cũng bởi vì nhẫn không gian nổ tung mới bị đánh tới nỗi trở tay không kịp, tử thương thê thảm.
- Đó là đương nhiên.
Tông Ngạo cười ha hả quái dị.
- Hơn nữa thứ này một khi tiếp xúc với đất, sẽ không ngừng thấm vào đất. Các ngươi biết vì sao nó lại hiếm rồi chứ?
Mọi người đều lắc đầu, tỏ y không biết.
Đó là vì chúng đã chìm sâu vào lòng đất toàn bộ, bị bổn nguyên ngôi sao hấp thụ, vì vậy mới khó kiếm. Không những Huyền Âm Quỳ Thủy mà còn có những thiên tài địa bảo quý giá khác cũng có khả năng bị hấp thụ rồi.
Lời vừa dứt, mọi người đều kinh sợ.
Bổn nguyên ngôi sao thì mọi người cũng biết, đó là căn cơ của mỗi ngôi sao tu luyện, là trái tim của ngôi sao đó, nhưng không ai biết bổn nguyên ngôi sao lại có liên quan tới Huyền Âm Quỳ Thủy.
- Rất may là mấy chục giọt Huyền Âm Quỳ Thủy này không tiếp xúc với đất, bằng không chỉ sợ cũng đã sớm không thấy tăm hơi đâu.
Tông Ngạo hít sâu một hơi, bỗng nhiên lấy từ nhẫn không gian của mình một vật đựng có hình thù kỳ quái.
Vật đó hơi giống một cái bát miệng voi, cổ bình nhỏ, phần dưới lớn, hình dạng kỳ lạ, nhiều màu sắc, tỏa hào quang xinh đẹp dị thường.
- Ngũ Thái Vẫn Tinh?
Cáp Lực Tạp khẽ quát một tiếng, vừa nhìn đã biết vậ này dùng luyện chế từ khoáng vật gì.
Gương mặt Lâm Mộc Phong và vị phu nhân trung niên kia cũng có chút động sắc.
Dương Khai thấy vậy lập tức hiểu được Ngũ Thái Vẫn Tinh này hẳn là một loại khoáng thạch có giá trị cực cao, nếu không cũng sẽ không khiến ba vị Phản Hư Cảnh thất thố như vậy.
- Đúng vậy, chính là Ngũ Thái Vẫn Tinh.
Tông Ngạo cười lớn.
- Có rất ít người biết Ngũ Thái Vẫn Tinh chính là khắc tinh của Huyền Âm Quỳ Thủy, muốn lấy Huyền Âm Quỳ Thủy chỉ cần dùng dụng cụ làm từ Ngũ Thái Vẫn Tinh là được.
Lão vừa cười vừa hướng miệng vật đó vào một giọt Huyền Âm Quỳ Thủy, vận chuyển sức mạnh đẩy nó vào trong.
Đám người Cáp Lực Tạp sắc mặt khó coi, tâm trạng phức tạp đến cực điểm.
Ngũ Thái Vẫn Tinh tuy rằng quý giá, nhưng Hằng La Thương Hội bọn họ vẫn có, chỉ là số lượng không nhiều lắm, tạo ra dụng cụ như vậy cũng không thành vấn đề. Nếu sớm biết điều này thì bọn họ đã sớm lấy Huyền Âm Quỳ Thủy đi rồi, đâu để cho Tông Ngạo được lợi dễ dàng như vậy?
Mất trắng một đại cơ duyên đã bày ra trước mặt như vậy, thậm chí Cáp Lực Tạp còn mất một cánh tay vì chuyện đó.
Vừa nghĩ đến đây, vẻ mặt ba người biến ảo, vô cùng lạ thường.
Tông Ngạo cũng mặc kệ đám người Cáp Lực Tạp nghĩ gì, mà chỉ lo thu thập Huyền Âm Quỳ Thủy, đem những báu vật này thu vào, chỉ còn lại có mười giọt mới dừng lại, trịnh trọng nắm dụng cụ đó trong tay, liếc xéo đám người Cáp Lực Tạp nói:
- Chớ nói lão phu ăn thịt gặm xương không cho các ngươi chút canh nào, số Huyền Âm Quỳ Thủy còn lại này các ngươi tự nghĩ cách lấy đi. Đừng có nói với ta các ngươi không kiếm được Ngũ Thái Vẫn Tinh đó.