Vũ Luyện Điên Phong (Võ Luyện Đỉnh Phong)

Chương 1001: Huynh đệ, gặp được ngươi thật tốt




Có thể trở thành phân hội trưởng của Hằng La Thương Hội, Cáp Lực Tạp cũng có công lực Phản Hư tam tầng cảnh, là cảnh giới mạnh nhất sau Hư Vương Cảnh.

Dù vậy, lúc này Cáp Lực Tạp lại trông thê thảm vô cùng, cánh tay trái của lão bị đóng băng, bất luận lão có thôi thúc sức mạnh của mình thế nào đi nữa cũng không thể hóa giải băng hàn trên cánh tay, ngược lại nó còn như có linh tính, lan dần trên người lão, sắp vượt qua cánh tay tới nơi rồi.

Cáp Lực Tạp trợn trừng mắt, trong mắt thoáng qua một tia hoảng sợ và tuyệt vọng, đột nhiên vận chuyển sức mạnh toàn thân, rống lên một tiếng.

Giữa tiếng gào thét điếc tai, cánh tay bị đóng băng của lão đột nhiên đứt rời, mánh tuôn ra như suối, Cáp Lực Tạp mặt trắng nhợt, lảo đảo lùi về sau.

Lão tự chặt một cánh tay!

Đồng tử Dương Khai khẽ coi rụt lại, một mặt kinh ngạc vì sự quyết đoán của Cáp Lực Tạp, một mặt khiếp sợ vì năng lượng băng hàn đó!

Có thể khiến một cường nhân Phản Hư tam tầng cảnh tự chặt tay bảo toàn tính mạng, bất luận năng lượng băng hàn đó là gì, thì cũng có sức sát thương cực kỳ khủng khiếp, đó là thứ sức mạnh mà Cáp Lực Tạp không thể nào kháng cự nổi!

Lâm Mộc Phong và phu nhân nọ vội vàng lao tới, vừa cầm máu cho Cáp Lực Tạp, vừa nhét đan trị thương vào miệng lão.

Mấy võ giả chạy nạn với Cáp Lực Tạp thấy đến phân hội trưởng mà cũng phải làm vậy, đành nghiến chặt răng, rút vũ khí ra chém vào bị trí bị đông cứng, trong nháy mắt, tứ chi đứt lìa bay tứ tung, máu chảy ròng ròng, họ đau đớn nửa sống nửa chết, gào rút thảm thiết.

Cáp Lực Tạp khoanh chân ngồi trên mặt đất, lặng yên vận huyền công, ổn định lại thương thế, thở dốc từng ngụm, trên mặt là biểu cảm đầy hãi hùng.

- Đó là cái gì vậy?

Lâm Mộc Phong vội vàng hỏi.

- Huyền Âm Quỳ Thủy!

Cáp Lực Tạp nghiến răng đáp.

- Huyền Âm Quỳ Thủy?

Phu nhân nọ la lên thất thanh.

- Là Huyền Âm Quỳ Thủy ư? Di tích thượng cổ đó lại có bảo vật này?

Ngay cả Lâm Mộc Phong cũng không kìm được tim đập mạnh, lộ thần sắc say mê.

Huyền Âm Quỳ Thủy, chí bảo Hư Vương cấp, bất cứ võ giả nào chỉ cần luyện hóa thành công một giọt Huyền Âm Quỳ Thủy thôi, là sức mạng sẽ tăng vọt như bay! Thậm chí nếu công lực hơi thấp thì cũng có thể trực tiếp đột phá một cảnh giới.

Hằng La Thương Hội lấy việc thương lái là chính, nghiên cứu về bảo vật thiên địa thì không một thế lực nào sánh được. Lâm Mộc Phong và phu nhân đó tất cũng hiểu biết về giá trị cực lớn của Huyền Âm Quỳ Thủy.

Nếu có thể an toàn lấy Huyền Âm Quỳ Thủy từ di tích thượng cổ đó, thì chắc chắn sẽ lập được đại công. Nói không chừng họ có thể nhờ đó mà được điều về Chủ tinh Thủy Nguyệt Tinh, hưởng thụ môi trường tu luyện tốt hơn, được cung cấp đãi ngộ tốt hơn!

Song, thứ này cực kỳ hiếm thấy, có yêu cầu vô cùng hà khắc về môi trường sinh trưởng, thời gian sinh trưởng cũng trên vạn năm.

Hằng La Thương Hội sở hữu nhiều ngôi sao tu luyện, dược tinh, khoáng tin vô số kể, võ giả đông như kiến cỏ, thu thập nhiều năm như vậy, cũng chưa từng nhìn thấy chí bảo tầm cỡ như Huyền Âm Quỳ Thủy.

Thế nên vừa nghe Cáp Lực Tạp nhắc tới bốn chữ “Huyền Âm Quỳ Thủy”, bất kể là Lâm Mộc Phong hay phu nhân nọ cũng không kìm được mắt sáng rực, gương mặt đầy phấn chấn.

- Sao dưới lòng đất khu mỏ này lại có Huyền Âm Quỳ Thủy?

Lâm Mộc Phong vẫn không dám tin.

- Có lẽ là vật sở hữu của vị đại hiền nào đó thời thượng cổ, sau cùng để lại đây. Bọn ta phát hiện được từ một chiếc nhẫn không gian sắp bị hủy, Huyền Âm Quỳ Thủy đó đột nheien bộc phát, hủy đi chiếc nhẫn, tất cả mọi người đều bị đánh trúng.

Cáp Lực Tạp vội vã giải thích, mặt tái xanh, nhớ lại chuyện trước đó, gương mặt lão không khỏi trào dâng biểu cảm thoát chết.

Nếu không phải lão nhanh nhạy, thì lần này không chỉ mất đi một cánh tay, mà e là đã bỏ mạng ở đó rồi.

- Tuyết đại nhân đâu?

Dương Khai trầm mặt bước tới hỏi.

Cáp Lực Tạp ngước lên nhìn, thần sắc ảm đạm, thở dài.

Sắc mặt của Dương Khai càng khó coi hơn.

- Chiếc nhẫn không gian đó ở ngay trên tay đại nhân, lúc Huyền Âm Quỳ Thủy bộc phát, đại nhân đứng ngay đầu sóng ngọn gió...

Cáp Lực Tạp thở dài nặng nề, không nói tiếp nữa.

Lão cho là vị Tuyết đại nhân đó đã chết!

Dù sao thì nàng cũng chỉ có tu vi Thánh Vương tam tầng cảnh, đến lão là Phản Hư tam tầng cảnh mà cũng không ngăn chặn được băng hàn của Huyền Âm Quỳ Thủy ăn mòn, thì Tuyết đại nhân bị tấn công trực diện sao có thể sống sót?

E là đã có một cái chết không thể phục sinh được nữa!

Dương Khai hừ lạnh:

- Có bản đồ đường đi dưới đó không?

- Ngươi muốn làm gì?

Lâm Mộc Phong ngạc nhiên nhìn hắn.

- Cô ta chưa chết!

Dương Khai lạnh lùng lườm lão.

- Ngươi muốn đi cứu đại nhân?

Phu nhân nọ lập tức hiểu ra ý đồ của Dương Khai, chậm rãi lắc đầu khuyên giải:

- Chàng trai, đừng kích động, bị Huyền Âm Quỳ Thủy bắn trúng, đại nhân không còn khả năng sống sót đâu. Nếu ngươi xuống đó e là chỉ nạp mạng vô ích thôi.

Cáp Lực Tạp cũng nói:

- Cấm chế dưới đó trùng trùng, ngươi công lực thấp, căn bản không thể xâm nhập được.

- Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!

Dương Khai cự lại.

Mấy người của phân hội sững sờ nhìn hắn, không khỏi lộ thần sắc tán dương.

Thân phận của Dương Khai ngoài mặt là hộ vệ của Tuyết Nguyệt, họ chỉ xem như Dương Khai nóng lòng cứu chủ mới cố kiên trì ý kiến của mình, quyết xông vào đó như thế. Hộ vệ như vậy cho dù công lực có hơi thấp cũng không có gì đáng ngại, hộ vệ quan trọng nhất là lòng trung thành!

Họ lập tức kính nể hắn.

Nhẫn không gian trên tay Cáp Lực Tạp liền lóe hoa quang, một tấm bản đồ phác thảo xuất hiện trên tay lão, lão ném cho Dương Khai:

- Đây là bản đồ vẽ riêng cho chuyến thăm dò này, để tránh lạc đường, nếu dùng được thì ngươi cứ cầm đi.

Dương Khai giơ tay nhận lấy, nhìn sơ qua, không nói gì liền bay thẳng đi, không nháy mắt, hắn đã rơi xuống cái hố đó.

- Âu cũng là một tiểu hộ vệ không tồi!

Phu nhân nọ khẽ gật đầu nhìn theo hướng Dương Khai biến mất, giọng tiếc nuối:

- E là không còn cơ hội quay về nữa.

- Hắn không thể không đi!

Lâm Mộc Phong điềm nhiên nói:

- Tuyết đại nhân là nữ nhân của Tam thiếu gia, nếu cô ta chết, thân là hộ vệ, tên thanh niên này cũng không thể sống tiếp.

Nghe lão nhắc nhở vậy, phu nhân kia liền thất sắc, cảm giác hưng phấn Huyền Âm Quỳ Thủy mang tới không cánh bay, lúc này mới nhớ ra nên hứng chịu lửa nộ của Tam thiếu gia thế nào, lập tức hoang mang bất an.

- Hy vọng có thể lấy công chuộc tội thôi.

Cáp Lực Tạp thở dài nặng nề, chuyển về Chủ tinh thì lão không mơ tưởng nữa, tuy phát hiện Huyền Âm Quỳ Thủy cũng là một công lao rất lớn, nhưng nữ nhân của Tam thiếu gia cũng vì đó mà mất mạng, ai biết Tam thiếu gia có nổi trận lôi đình hay không?

Kết quả tốt nhất cũng chỉ có lấy công chuộc tội, Tam thiếu gia không truy cứu chuyện của đấy, họ vẫn ở lại phân hội, duy trì hiện trạng.

- Lão Cáp, huynh nghỉ ngơi trước đi.

Lâm Mộc Phong trấn an.

- Có gì thì đợi huynh hồi phục rồi chúng ta bàn bạc.

- Cũng chỉ có thể như vậy thôi.

Cáp Lực Tạp gật đầu, nhắm mắt luyện hóa dược hiệu.

Dưới hố, Dương Khai hướng thẳng xuống lòng đất.

Cái hố này không biết sâu cỡ nạo, Dương Khai rơi xuống cũng qua thời gian một chén trà rồi mà vẫn chưa đáp xuống đất, ngước lên nhìn, chỉ có một tia sáng héo hắt từ trên truyền xuống, khu mỏ bên dưới tối đen như mực.

Thông đạo tỏa khắp nơi bên dưới lòng đất.

Nơi này vốn là một khu mỏ, khai thác một số khoáng thạch không quý giá mấy, võ giả của Hằng La Thương Hội đào bới tới mức loạn xạ ở dưới lòng đất này.

Mà di tích thượng cổ đó cũng được phát hiện trong quá trình khai thác, người của phân hội không dám tùy tiện điều tra, bèn phong tỏa nơi này, báo tin cho Chủ tinh.

Lần này Tuyết Nguyệt đến đây chính là để xử lý chuyện ỏ di tích.

Suốt dọc đường nàng vô cùng cẩn thận, tìm tòi sục sạo theo sau Cáp Lực Tạp, nói ra thì thu hoạch cũng rất lớn, nhưng ai mà biết một chiếc nhẫn không gian lại mang đến nguy hiểm? Thời gian lâu rồi, nhẫn không gian sẽ trở nên bất ổn. Lúc thần niệm của Tuyết Nguyệt lần vào trong điều tra, nhẫn không gian đột nhiên bị hủy, đồ bên trong tung hết ra ngoài, Huyền Âm Quỳ Thủy được cất bên trong cũng vì vật mà tưới đầy nước nên người nàng.

Nàng lập tức bất tử nhân sự, võ giả Hằng La Thương Hội đứng quanh nàng cũng chết như ngã rạ, chỉ có Cáp Lực Tạp công lực mạnh nhất và mấy võ giả đứng xa hơn thì thoát nạn, hớt hải chạy trốn.

Dương Khai ghi nhớ bản đồ đó trong đầu, thần niệm tản ra, đi liên tục trong thông đạo của khu mỏ.

Nửa canh giờ sau, cuối cùng hắn cũng đến được vị trí phát hiện di tích.

Hắn cảm nhận được rất nhiều sóng năng lượng mịt mờ từ phía trước, lâp tức biết lời Cáp Lực Tạp không phải là giả.

Trong di tích này cấm chế trùng trùng, ẩn chứa nguy hiểm cực lớn.

Trước đó lúc họ xâm nhập vào đây, đều cố hết sức tránh những cấm chế này ra, nếu không thể tránh thì mới ra tay hủy hoại hoặc phá giải.

Dương Khai sốt ruột cứu người, nào có thời gian đi phá giải từng cấm chế một?

Thần niệm, tơ niệm đột phá tầng phong tỏa của không gian, xâm nhập vào trong di tích, điều tra tình hình bên trong, xác nhận một phen, tập trung vào một vị trí nào đó, Dương Khai giơ tay xé không gian.

Đến khi hắn xuất hiện trở lại, đã đứng trên một góc của di tích, hắn tiếp tục lần mò theo bản đồ của Cáp Lực Tạp, rồi lại xé không gian.

Liên tiếp mười mấy lần, hắn càng lúc càng vào sâu trong di tích, đột nhiên phát giác ra một luồng khí tức sinh mệnh yếu ớt, như ánh nến đung đưa trước mưa gió, có thể tắt lịm bất cứ lúc nào.

Tuyết Nguyệt!

Ngay vị trí cách hắn chỉ trăm trượng, chỉ có điều do một số chướng ngại vật, Dương Khai không thể nhìn thấy tình trạng cụ thể của nàng, chỉ có thể khẳng định điều duy nhất là nàng chưa chết!

Dương Khai hít sâu một hơi, cố bình tĩnh lại, khoanh chân ngồi xuống, cho một viên đan vào miệng, bổ sung sức mạnh thần thức đã tiêu hao.

Sau nửa canh giờ, hắn đứng phắt dậy, xé không gian lần cuối cùng, chui vào khe nứt không gian.

Cách đó trăm trượng, Dương Khai vụt hiện thân.

Hắn nhìn thấy ngay Tuyết Nguyệt đang nằm trên mặt đất, toàn thân bị băng giá bao phủ, nàng lúc đang say ngủ trông phong tình lạ thường, hút hồn tựa như một mỹ nhân ngủ.

Trong cơ thể nàng, tỏa ra từng luồng hào quang bảy sắc, khiến nàng trông tựa như thần nữ, hào quang đó không ngừng tranh đấu với băng giá phủ quanh nàng, không cho nó cướp đi sinh khí cuối cùng của Tuyết Nguyệt, và cứ duy trì một trạng thái cân bằng quái lạ.

Song dần dà, hào quang đó như đang dần tối đi.

Không biết nữ nhân này đeo bí bảo loại gì hay tu luyện công pháp gì, mà có thể cầm cự tạm thời cho nàng, nhưng nếu cứ thế này, không quá nửa ngày, đợi hào quang đó biến mất, Tuyết Nguyệt sẽ chết chắc.

Dương Khai cũng phải bị vạ lây. Có thể trở thành phân hội trưởng của Hằng La Thương Hội, Cáp Lực Tạp cũng có công lực Phản Hư tam tầng cảnh, là cảnh giới mạnh nhất sau Hư Vương Cảnh.

Dù vậy, lúc này Cáp Lực Tạp lại trông thê thảm vô cùng, cánh tay trái của lão bị đóng băng, bất luận lão có thôi thúc sức mạnh của mình thế nào đi nữa cũng không thể hóa giải băng hàn trên cánh tay, ngược lại nó còn như có linh tính, lan dần trên người lão, sắp vượt qua cánh tay tới nơi rồi.

Cáp Lực Tạp trợn trừng mắt, trong mắt thoáng qua một tia hoảng sợ và tuyệt vọng, đột nhiên vận chuyển sức mạnh toàn thân, rống lên một tiếng.

Giữa tiếng gào thét điếc tai, cánh tay bị đóng băng của lão đột nhiên đứt rời, mánh tuôn ra như suối, Cáp Lực Tạp mặt trắng nhợt, lảo đảo lùi về sau.

Lão tự chặt một cánh tay!

Đồng tử Dương Khai khẽ coi rụt lại, một mặt kinh ngạc vì sự quyết đoán của Cáp Lực Tạp, một mặt khiếp sợ vì năng lượng băng hàn đó!

Có thể khiến một cường nhân Phản Hư tam tầng cảnh tự chặt tay bảo toàn tính mạng, bất luận năng lượng băng hàn đó là gì, thì cũng có sức sát thương cực kỳ khủng khiếp, đó là thứ sức mạnh mà Cáp Lực Tạp không thể nào kháng cự nổi!

Lâm Mộc Phong và phu nhân nọ vội vàng lao tới, vừa cầm máu cho Cáp Lực Tạp, vừa nhét đan trị thương vào miệng lão.

Mấy võ giả chạy nạn với Cáp Lực Tạp thấy đến phân hội trưởng mà cũng phải làm vậy, đành nghiến chặt răng, rút vũ khí ra chém vào bị trí bị đông cứng, trong nháy mắt, tứ chi đứt lìa bay tứ tung, máu chảy ròng ròng, họ đau đớn nửa sống nửa chết, gào rút thảm thiết.

Cáp Lực Tạp khoanh chân ngồi trên mặt đất, lặng yên vận huyền công, ổn định lại thương thế, thở dốc từng ngụm, trên mặt là biểu cảm đầy hãi hùng.

- Đó là cái gì vậy?

Lâm Mộc Phong vội vàng hỏi.

- Huyền Âm Quỳ Thủy!

Cáp Lực Tạp nghiến răng đáp.

- Huyền Âm Quỳ Thủy?

Phu nhân nọ la lên thất thanh.

- Là Huyền Âm Quỳ Thủy ư? Di tích thượng cổ đó lại có bảo vật này?

Ngay cả Lâm Mộc Phong cũng không kìm được tim đập mạnh, lộ thần sắc say mê.

Huyền Âm Quỳ Thủy, chí bảo Hư Vương cấp, bất cứ võ giả nào chỉ cần luyện hóa thành công một giọt Huyền Âm Quỳ Thủy thôi, là sức mạng sẽ tăng vọt như bay! Thậm chí nếu công lực hơi thấp thì cũng có thể trực tiếp đột phá một cảnh giới.

Hằng La Thương Hội lấy việc thương lái là chính, nghiên cứu về bảo vật thiên địa thì không một thế lực nào sánh được. Lâm Mộc Phong và phu nhân đó tất cũng hiểu biết về giá trị cực lớn của Huyền Âm Quỳ Thủy.

Nếu có thể an toàn lấy Huyền Âm Quỳ Thủy từ di tích thượng cổ đó, thì chắc chắn sẽ lập được đại công. Nói không chừng họ có thể nhờ đó mà được điều về Chủ tinh Thủy Nguyệt Tinh, hưởng thụ môi trường tu luyện tốt hơn, được cung cấp đãi ngộ tốt hơn!

Song, thứ này cực kỳ hiếm thấy, có yêu cầu vô cùng hà khắc về môi trường sinh trưởng, thời gian sinh trưởng cũng trên vạn năm.

Hằng La Thương Hội sở hữu nhiều ngôi sao tu luyện, dược tinh, khoáng tin vô số kể, võ giả đông như kiến cỏ, thu thập nhiều năm như vậy, cũng chưa từng nhìn thấy chí bảo tầm cỡ như Huyền Âm Quỳ Thủy.

Thế nên vừa nghe Cáp Lực Tạp nhắc tới bốn chữ “Huyền Âm Quỳ Thủy”, bất kể là Lâm Mộc Phong hay phu nhân nọ cũng không kìm được mắt sáng rực, gương mặt đầy phấn chấn.

- Sao dưới lòng đất khu mỏ này lại có Huyền Âm Quỳ Thủy?

Lâm Mộc Phong vẫn không dám tin.

- Có lẽ là vật sở hữu của vị đại hiền nào đó thời thượng cổ, sau cùng để lại đây. Bọn ta phát hiện được từ một chiếc nhẫn không gian sắp bị hủy, Huyền Âm Quỳ Thủy đó đột nheien bộc phát, hủy đi chiếc nhẫn, tất cả mọi người đều bị đánh trúng.

Cáp Lực Tạp vội vã giải thích, mặt tái xanh, nhớ lại chuyện trước đó, gương mặt lão không khỏi trào dâng biểu cảm thoát chết.

Nếu không phải lão nhanh nhạy, thì lần này không chỉ mất đi một cánh tay, mà e là đã bỏ mạng ở đó rồi.

- Tuyết đại nhân đâu?

Dương Khai trầm mặt bước tới hỏi.

Cáp Lực Tạp ngước lên nhìn, thần sắc ảm đạm, thở dài.

Sắc mặt của Dương Khai càng khó coi hơn.

- Chiếc nhẫn không gian đó ở ngay trên tay đại nhân, lúc Huyền Âm Quỳ Thủy bộc phát, đại nhân đứng ngay đầu sóng ngọn gió...

Cáp Lực Tạp thở dài nặng nề, không nói tiếp nữa.

Lão cho là vị Tuyết đại nhân đó đã chết!

Dù sao thì nàng cũng chỉ có tu vi Thánh Vương tam tầng cảnh, đến lão là Phản Hư tam tầng cảnh mà cũng không ngăn chặn được băng hàn của Huyền Âm Quỳ Thủy ăn mòn, thì Tuyết đại nhân bị tấn công trực diện sao có thể sống sót?

E là đã có một cái chết không thể phục sinh được nữa!

Dương Khai hừ lạnh:

- Có bản đồ đường đi dưới đó không?

- Ngươi muốn làm gì?

Lâm Mộc Phong ngạc nhiên nhìn hắn.

- Cô ta chưa chết!

Dương Khai lạnh lùng lườm lão.

- Ngươi muốn đi cứu đại nhân?

Phu nhân nọ lập tức hiểu ra ý đồ của Dương Khai, chậm rãi lắc đầu khuyên giải:

- Chàng trai, đừng kích động, bị Huyền Âm Quỳ Thủy bắn trúng, đại nhân không còn khả năng sống sót đâu. Nếu ngươi xuống đó e là chỉ nạp mạng vô ích thôi.

Cáp Lực Tạp cũng nói:

- Cấm chế dưới đó trùng trùng, ngươi công lực thấp, căn bản không thể xâm nhập được.

- Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!

Dương Khai cự lại.

Mấy người của phân hội sững sờ nhìn hắn, không khỏi lộ thần sắc tán dương.

Thân phận của Dương Khai ngoài mặt là hộ vệ của Tuyết Nguyệt, họ chỉ xem như Dương Khai nóng lòng cứu chủ mới cố kiên trì ý kiến của mình, quyết xông vào đó như thế. Hộ vệ như vậy cho dù công lực có hơi thấp cũng không có gì đáng ngại, hộ vệ quan trọng nhất là lòng trung thành!

Họ lập tức kính nể hắn.

Nhẫn không gian trên tay Cáp Lực Tạp liền lóe hoa quang, một tấm bản đồ phác thảo xuất hiện trên tay lão, lão ném cho Dương Khai:

- Đây là bản đồ vẽ riêng cho chuyến thăm dò này, để tránh lạc đường, nếu dùng được thì ngươi cứ cầm đi.

Dương Khai giơ tay nhận lấy, nhìn sơ qua, không nói gì liền bay thẳng đi, không nháy mắt, hắn đã rơi xuống cái hố đó.

- Âu cũng là một tiểu hộ vệ không tồi!

Phu nhân nọ khẽ gật đầu nhìn theo hướng Dương Khai biến mất, giọng tiếc nuối:

- E là không còn cơ hội quay về nữa.

- Hắn không thể không đi!

Lâm Mộc Phong điềm nhiên nói:

- Tuyết đại nhân là nữ nhân của Tam thiếu gia, nếu cô ta chết, thân là hộ vệ, tên thanh niên này cũng không thể sống tiếp.

Nghe lão nhắc nhở vậy, phu nhân kia liền thất sắc, cảm giác hưng phấn Huyền Âm Quỳ Thủy mang tới không cánh bay, lúc này mới nhớ ra nên hứng chịu lửa nộ của Tam thiếu gia thế nào, lập tức hoang mang bất an.

- Hy vọng có thể lấy công chuộc tội thôi.

Cáp Lực Tạp thở dài nặng nề, chuyển về Chủ tinh thì lão không mơ tưởng nữa, tuy phát hiện Huyền Âm Quỳ Thủy cũng là một công lao rất lớn, nhưng nữ nhân của Tam thiếu gia cũng vì đó mà mất mạng, ai biết Tam thiếu gia có nổi trận lôi đình hay không?

Kết quả tốt nhất cũng chỉ có lấy công chuộc tội, Tam thiếu gia không truy cứu chuyện của đấy, họ vẫn ở lại phân hội, duy trì hiện trạng.

- Lão Cáp, huynh nghỉ ngơi trước đi.

Lâm Mộc Phong trấn an.

- Có gì thì đợi huynh hồi phục rồi chúng ta bàn bạc.

- Cũng chỉ có thể như vậy thôi.

Cáp Lực Tạp gật đầu, nhắm mắt luyện hóa dược hiệu.

Dưới hố, Dương Khai hướng thẳng xuống lòng đất.

Cái hố này không biết sâu cỡ nạo, Dương Khai rơi xuống cũng qua thời gian một chén trà rồi mà vẫn chưa đáp xuống đất, ngước lên nhìn, chỉ có một tia sáng héo hắt từ trên truyền xuống, khu mỏ bên dưới tối đen như mực.

Thông đạo tỏa khắp nơi bên dưới lòng đất.

Nơi này vốn là một khu mỏ, khai thác một số khoáng thạch không quý giá mấy, võ giả của Hằng La Thương Hội đào bới tới mức loạn xạ ở dưới lòng đất này.

Mà di tích thượng cổ đó cũng được phát hiện trong quá trình khai thác, người của phân hội không dám tùy tiện điều tra, bèn phong tỏa nơi này, báo tin cho Chủ tinh.

Lần này Tuyết Nguyệt đến đây chính là để xử lý chuyện ỏ di tích.

Suốt dọc đường nàng vô cùng cẩn thận, tìm tòi sục sạo theo sau Cáp Lực Tạp, nói ra thì thu hoạch cũng rất lớn, nhưng ai mà biết một chiếc nhẫn không gian lại mang đến nguy hiểm? Thời gian lâu rồi, nhẫn không gian sẽ trở nên bất ổn. Lúc thần niệm của Tuyết Nguyệt lần vào trong điều tra, nhẫn không gian đột nhiên bị hủy, đồ bên trong tung hết ra ngoài, Huyền Âm Quỳ Thủy được cất bên trong cũng vì vật mà tưới đầy nước nên người nàng.

Nàng lập tức bất tử nhân sự, võ giả Hằng La Thương Hội đứng quanh nàng cũng chết như ngã rạ, chỉ có Cáp Lực Tạp công lực mạnh nhất và mấy võ giả đứng xa hơn thì thoát nạn, hớt hải chạy trốn.

Dương Khai ghi nhớ bản đồ đó trong đầu, thần niệm tản ra, đi liên tục trong thông đạo của khu mỏ.

Nửa canh giờ sau, cuối cùng hắn cũng đến được vị trí phát hiện di tích.

Hắn cảm nhận được rất nhiều sóng năng lượng mịt mờ từ phía trước, lâp tức biết lời Cáp Lực Tạp không phải là giả.

Trong di tích này cấm chế trùng trùng, ẩn chứa nguy hiểm cực lớn.

Trước đó lúc họ xâm nhập vào đây, đều cố hết sức tránh những cấm chế này ra, nếu không thể tránh thì mới ra tay hủy hoại hoặc phá giải.

Dương Khai sốt ruột cứu người, nào có thời gian đi phá giải từng cấm chế một?

Thần niệm, tơ niệm đột phá tầng phong tỏa của không gian, xâm nhập vào trong di tích, điều tra tình hình bên trong, xác nhận một phen, tập trung vào một vị trí nào đó, Dương Khai giơ tay xé không gian.

Đến khi hắn xuất hiện trở lại, đã đứng trên một góc của di tích, hắn tiếp tục lần mò theo bản đồ của Cáp Lực Tạp, rồi lại xé không gian.

Liên tiếp mười mấy lần, hắn càng lúc càng vào sâu trong di tích, đột nhiên phát giác ra một luồng khí tức sinh mệnh yếu ớt, như ánh nến đung đưa trước mưa gió, có thể tắt lịm bất cứ lúc nào.

Tuyết Nguyệt!

Ngay vị trí cách hắn chỉ trăm trượng, chỉ có điều do một số chướng ngại vật, Dương Khai không thể nhìn thấy tình trạng cụ thể của nàng, chỉ có thể khẳng định điều duy nhất là nàng chưa chết!

Dương Khai hít sâu một hơi, cố bình tĩnh lại, khoanh chân ngồi xuống, cho một viên đan vào miệng, bổ sung sức mạnh thần thức đã tiêu hao.

Sau nửa canh giờ, hắn đứng phắt dậy, xé không gian lần cuối cùng, chui vào khe nứt không gian.

Cách đó trăm trượng, Dương Khai vụt hiện thân.

Hắn nhìn thấy ngay Tuyết Nguyệt đang nằm trên mặt đất, toàn thân bị băng giá bao phủ, nàng lúc đang say ngủ trông phong tình lạ thường, hút hồn tựa như một mỹ nhân ngủ.

Trong cơ thể nàng, tỏa ra từng luồng hào quang bảy sắc, khiến nàng trông tựa như thần nữ, hào quang đó không ngừng tranh đấu với băng giá phủ quanh nàng, không cho nó cướp đi sinh khí cuối cùng của Tuyết Nguyệt, và cứ duy trì một trạng thái cân bằng quái lạ.

Song dần dà, hào quang đó như đang dần tối đi.

Không biết nữ nhân này đeo bí bảo loại gì hay tu luyện công pháp gì, mà có thể cầm cự tạm thời cho nàng, nhưng nếu cứ thế này, không quá nửa ngày, đợi hào quang đó biến mất, Tuyết Nguyệt sẽ chết chắc.

Dương Khai cũng phải bị vạ lây.