Khánh vương nghĩ một chút, cười nói: “Sau này nếu có cơ hội để nương tự mình nói cho ngươi thôi.” Nhạc Cẩn Ngôn một bụng nghi vấn rốt cục vẫn phải nhịn xuống. Vào thành, trước tiên đưa Khánh vương đến ngoài cung, Ngô Chinh lúc này mới vội vàng đưa Nhạc Cẩn Ngôn về Khang vương phủ. Khánh vương vào cung xong thì ra ngoài, lại đón Nhạc Cẩn Ngôn cùng Lục Thận Hành về Khánh vương phủ.
Khánh vương vừa về tới kinh thành liền bận tối mắt tối mũi. Hoàng đế mặc dù phạt Khánh vương một năm bổng lộc nhưng trên thực tế vẫn cực kỳ tín nhiệm và nể trọng Tứ đệ khôn khéo có khả năng này, chuyện trong triều đều cùng Khánh vương thương lượng định đoạt. Sau loạn ở tẩm cung, một nhóm quan viên bị cách chức, tứ đại thế gia nguyên khí tổn thương nặng nề, mà một nhóm quan viên xuất thân bình dân lại được chọn ra để trọng dụng, không khí trong triều đổi mới hoàn toàn, các cải cách vốn gặp phải phản đối của các đại sĩ tốc nay từng bước được phổ biến. Loạn uy tặc ở duyên hải đã bị quét sạch, dưới sự làm chủ của Khánh vương, đường mua bán trên biển được khai thông, dân chúng duyên hải liền có thêm một con đường làm giàu.
Triệu Vân Trọng bị vấn trảm, Nhạc Cẩn Ngôn biết hắn không có thân nhân liền nhờ Khánh vương cho người dọn xác, coi như là để hắn nhập thổ vi an. Long uy tiêu cục vì có dính líu với Thành vương nên cũng bị niêm phong, tiêu cục đóng cửa ngày thứ hai, Ngô Chinh liền mất tích, cũng không lưu lại lời gì, khiến cho Nhạc Cẩn Ngôn thương tâm thật lâu. Tề Hạo Cẩm đã bình phục, cùng Nhạc Cẩn Ngôn không hổ là hai huynh đệ song sinh, luôn có một loại thân cận ăn ý, Tề Hạo Cẩm là người thanh lãnh, đối với Nhạc Cẩn Ngôn lại cực kỳ thân mật, gặp mặt chính là ôm, mỗi lần như vậy đều khiến Khánh vương ăn giấm. Thụy vương sau khi bị phạt suy nghĩ ở trong cung ra ngoài, đêm đó cùng Tề Hạo Cẩm nói chuyện trắng đêm, sáng hôm sau liền ra biên quan, làm một cái phó tướng nho nhỏ dưới trướng Vương Trọng Luân. Nhạc Cẩn Ngôn với việc này cảm thấy lẫn lộn, cẩn thận hỏi Tề Hạo Cẩm, y chẳng qua là cười cười, ôm Nhạc Cẩn Ngôn đánh lạc hướng, chỉ ở lúc Nhạc Cẩn Ngôn không nhìn thấy mới lộ ra chút cô đơn. Qua hơn một tháng, Tề Hạo Cẩm liền theo vợ chồng Tề Chá An trở về Giang Nam, Nhạc Cẩn Ngôn trong lòng tuy rằng vạn phần không muốn nhưng cũng không đi theo. Vợ chồng Tề Chá An biết rõ tình cảm của Nhạc Cẩn Ngôn với Khánh vương nên cũng không cưỡng cầu, để cho y lưu lại kinh thành.
Khánh vương nghe Nhạc Cẩn Ngôn muốn mở y quán thì rất ủng hộ, giúp y kiếm một cái cửa hàng, y quán của Nhạc Cẩn Ngôn cứ như vậy liền khai trương. Y thuật của y cao, tính tình tốt, phí khám bệnh thấp, thanh danh liền truyền ra rất nhanh, bệnh nhân tìm tới cửa không dứt, ngày nào cũng xoay quanh vội vàng, mỗi ngày chỉ gặp được Khánh vương lúc sáng sớm và tối muộn. Cuộc sống bình tĩnh trôi qua, trong nháy mắt đã vào tháng bảy, khí trời nóng bức, ngay cả người hay bị lạnh như Nhạc Cẩn Ngôn cũng phải đổi sang áo mỏng. Hôm đó Khánh vương trở về sớm hơn mọi ngày, nhìn qua tâm sự có chút nặng nề, Nhạc Cẩn Ngôn hỏi lại nhếch miệng mỉm cười, nói chút ít chuyện tán gẫu. Hai người hiếm khi cùng nhau ăn cơm tối, ngồi trong viện hóng mát, Nhạc Cẩn Ngôn làm canh giải nhiệt, Khánh vương uống một ngụm, khen: “Thật ngon, uống một ngụm thấm vào ruột gan, cả người mát mẻ.”
Nhạc Cẩn Ngôn cười ha ha, chống cằm nhìn Khánh vương uống canh. Hắn mặc áo nguyệt sắc, vừa mới tắm rửa, trên người có mùi thơm mát lại thêm mùi dược thảo nhẹ nhàng, ngửi thật là tươi mới, Khánh vương hít hít cái mũi, bu lại đây, ở trên cổ Nhạc Cẩn Ngôn hít tới hít lui, Nhạc Cẩn Ngôn bị cọ ngứa, cười đầy Khánh vương ra: “Tứ ca, đừng nghịch nữa, thật giống a hoàng.” A hoàng là con chó vào Đinh Lực nuôi.
Khánh vương cắn Nhạc Cẩn Ngôn một ngụm: “Tiểu bại hoại, dám nói ta giống a hoàng, phải phạt.” đặt chén canh lên bàn đá, quay qua ôm Nhạc Cẩn Ngôn đặt lên đùi mình, giơ tay nhẹ nhàng đánh lên mông y hai cái, cười nói: “Xem ta đánh mông tiểu bại hoại nhà ngươi.” Nhạc Cẩn Ngôn cười kêu lên: “Tứ ca tha mạng, ta không dám nữa.” Nhạc Cẩn Ngôn gục trên người Khánh vương, nhiệt độ của y luôn thấp hơn so với người thường, ở nơi này nóng bức ôm vào thật thoải mái, Khánh vương đánh hai cái xong liền xoa mông y, bóp nhẹ hai cái, hô hấp dồn dập lên, cảm thấy thân thể Nhạc Cẩn Ngôn run rẩy nhẹ, biết y cũng đã động tình, cười khẽ một tiếng, ôm Nhạc Cẩn Ngôn lướt vào trong phòng.
Mấy ngày gần đây hai người chưa từng thân mật, lần hoan ái tất nhiên không thể so sánh với lúc bình thường, kể không xiết có bao nồng đậm. Sau khi mây tạnh mưa tan, Khánh vương ôm Nhạc Cẩn Ngôn đã tắm sạch trở lại giường, dùng ngón tay chơi đùa ba cái khoáy trên đầu y, thấp giọng nói: “Ngôn nhi, ngươi muốn rời khỏi kinh thành sao?” Nhạc Cẩn Ngôn gục trong ngực Khánh vương, buồn ngủ không mở mắt ra được, nghe Khánh vương hỏi vậy liền sửng sốt một chút, nói: “Muốn, nhưng nếu Tứ ca không muốn đi ta liền ở lại cùng Tứ ca.”
Khánh vương cười, ôm chặt Nhạc Cẩn Ngôn nói: “Đợi một tháng nữa thôi ta liền dẫn ngươi rời khỏi kinh thành, đến lúc đó ngươi muốn đi đâu thì chúng ta sẽ đi đến đó.” Nhạc Cẩn Ngôn vội ngẩng đầu, ánh mắt lóe sáng: “Thật sao?” Khánh vương nhìn vẻ mặt hưng phấn của y, nói: “Vui không? Thật sự.” hôn nhẹ mặt Nhạc Cẩn Ngôn nói: “Không còn sớm nữa, chúng ta ngủ thôi.” Nhạc Cẩn Ngôn đã sớm mệt, nghe một tiếng này liền hôn Khánh vương một cái, gục vào ngực Khánh vương ngủ thiếp đi. Khánh vương nhìn Nhạc Cẩn Ngôn ngủ say sưa, vuốt ve tóc dài của y, trong mắt tràn đầy ôn nhu, trên mặt lại hiện ra lo lắng.
Ngày hôm sau, như lệ thường Nhạc Cẩn Ngôn đến y quán khám bệnh, bận rộn nửa ngày, đến giờ cơm trưa mới hết bệnh nhân, Lục Thận Hành giúp y xoa bóp bả vai đau nhức, trong miệng oán giận: “Ai bảo ngươi cố sức như vậy, ngồi từ sáng tới trưa không động đậy, nhìn xem thịt trên lưng cũng cứng rồi này.” Nhạc Cẩn Ngôn híp mắt hưởng thụ tay nghề 2, cười nói: “Ngươi cũng bận từ sáng đến giờ còn gì.” Đang nói thì có một vị trung niên vào, hành lễ với hai người: “Xin hỏi vì nào là Nhạc đại phu?”
Nhạc Cẩn Ngôn vội vàng đứng lên đáp lễ nói: “Là tại hạ.” Lục Thận Hành ở một bên lườm nguýt: “Đến lúc ăn cơm cũng không được yên.” Nhạc Cẩn Ngôn kéo áo y một chút, người trung niên kia cũng có chút không vui, nói với Nhạc Cẩn Ngôn: “Nhạc đại phu, chủ nhân nhà ta thấy khó chịu lại không tiện ra ngoài, có thể mời nhạc đại phu tới nhà khám không?” giọng nói cực kỳ kính cẩn có lễ.”
Lục Thận Hành nói: “Cẩn Cẩn, để ta đi.” Nhạc Cẩn Ngôn nói: “Để ta đi cho, ngươi trước làm nóng cơm lại, chờ ta về thì ăn.” Nói xong thu ít châm thuốc rồi đi cùng người nọ. Người nọ mang Nhạc Cẩn Ngôn đi qua hai con đường, dẫn y vào ngôi nhà nọ, đi tới trước một gian phòng, gọi: “Chủ nhân, Nhạc đại phu tới rồi.”
Người bên trong đáp một tiếng: “Mời y vào đi.” Nhạc Cẩn Ngôn nghe thấy âm thanh này như đã nghe qua ở đâu, không khỏi có chút nghi ngờ. Người nọ đẩy cửa ra nói: “Nhạc đại phu mời vào, chủ nhân ta đang ở bên trong.” Nhạc Cẩn Ngôn vào phòng, người nọ cũng không đi vào, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Nhạc Cẩn Ngôn thấy một người ngồi trên ghế uống trà, định thần lại không khỏi luống cuống, vội vàng quỳ xuống: “Thảo dân khấu kiến hoàng thượng.”
Hoàng đế đặt chén trà lên bàn, mỉm cười nói: “Nhạc Cẩn Ngôn, ngươi không cần đa lễ, bình thân đi.” Chỉ vào ghế bên cạnh, nói: “Tới đây ngồi.” Nhạc Cẩn Ngôn nơm nớp lo sợ ngồi xuống, cúi thấp đầu không dám nhìn hoàng đế, trong lòng thấp thỏm không biết hoàng đế tìm mình có chuyện gì.
Hoàng đế thấy Nhạc Cẩn Ngôn khẩn trương, cười nói: “Nhạc Cẩn Ngôn, ngươi đừng sợ, hôm nay trẫm không lấy thân phận hoàng đế tới tìm ngươi, ta là lấy thân phận Nhị ca của lão Tứ tới. Ngươi ngẩng đầu lên đi.” Nhạc Cẩn Ngôn nói vâng, ngẩng đầu lên nhưng vẫn không dám nhìn hoàng đế, chỉ có hoàng đế mắc sáng quắc nhìn y, nói: “Nhạc Cẩn Ngôn, ngươi có biết hôm nay trẫm tới đây có chuyện gì không?”
Nhạc Cẩn Ngôn nghĩ bụng, ta làm sao mà biết, ngoài miệng cung kính đáp: “Bẩm hoàng thượng, thảo dân không biết.” hoàng đế cười nhẹ một tiếng nói: “Ngươi không biết sao. Nhưng hẳn ngươi biết mình chỉ sống không quá năm năm nữa phải không?”
Sắc mặt Nhạc Cẩn Ngôn thay đổi, khiếp sợ nhìn về phía hoàng đế: “Hoàng thượng, sao người lại biết cái này?”
Hoàng đế khẽ mỉm cười, nói: “Trong thiên hạ đều là vương thổ của trẫm, làm sao trẫm lại không biết. Nhạc Cẩn Ngôn, hiện nay trẫm muốn ngươi rời khỏi lão Tứ, ngươi có đồng ý không?”
Nhạc Cẩn Ngôn cúi đầu, run giọng nói: “Tại sao? Tại sao muốn ta rời khỏi Tứ ca?”
Hoàng thượng nói: “Bởi vì lão Tứ đã vì ngươi mà phạm phải tội lớn tày trời. Hắn giờ có thể vì ngươi mà làm vậy, nếu là cùng ngươi vượt qua mấy năm nữa, chờ lúc ngươi chết, sợ rằng hắn sẽ chết theo ngươi. Ngươi muốn để hắn cùng chết sao?”
Nước mắt Nhạc Cẩn Ngôn liền chảy xuống, liều mạng lắc đầu nói: “Không muốn, ta muốn Tứ ca sống thật tốt.”
Hoàng thượng nói: “Ngươi đã muốn lão Tứ sống tốt thì liền sớm rời khỏi hắn đi.” Giọng nói bình tĩnh lại mang theo uy thế không lời.
Nhạc Cẩn Ngôn mở to hai mắt, ngốc lặng nhìn về phía hoàng đế: “Nhưng mà ta thích Tứ ca, ta không nỡ đi.”
Hoàng đế khẽ cười nói: “Tốt thôi, ta cũng không bắt ngươi đi, chẳng qua để ngươi rõ ràng, ngươi chỉ có năm năm nữa, lão Tứ lại đang tuổi trẻ rực rỡ, lấy tài năng của hắn nhất định có thể làm ra một phen đại nghiệp oanh liệt, lại phải tráng niên mất sớm thật là đáng tiếc.” đứng dậy, giũ giũ áo bào nói: “Nhạc Cẩn Ngôn, trẫm chỉ muốn nói vậy, ngươi tự suy nghĩ đi. Nếu muốn đi thì đến trà lâu tìm người vừa dẫn ngươi tới đây, hắn sẽ sắp xếp cho người.”
Nhạc Cẩn Ngôn cúi đầu ngồi ở ghế không nhúc nhích, hoàng đế nhìn y một cái, lộ ra chút thương hại rồi xoay người đi. Cũng không biết ngồi bao lâu, Nhạc Cẩn Ngôn từ từ đứng dậy trở về y quán, Lục Thận Hành đã sớm không chờ được, thấy Nhạc Cẩn Ngôn liền buông bệnh nhân trong tay ra, đi lên hỏi: “Cẩn Cẩn, sao ngươi đi lâu thế, cơm nguội hết rồi, ta đi hâm lại.”
Nhạc Cẩn Ngôn cười nhẹ một tiếng: “Ngươi cứ khám cho người ta đi, ta tự đi nấu.” Rồi bưng cơm vào bếp làm nóng, ăn vài miếng như nhai rơm, lại quay ra khám bệnh. Bận đến nửa đêm, tiễn bệnh nhân cuối cùng, thu dọn y quán, đóng cửa muốn về, Nhạc Cẩn Ngôn bỗng nhiên nói: “Thận Hành, ta nhớ tới hôm qua có bệnh nhân bị gẫy xương là Vương Niên, hôm nay phải đi đổi thuốc cho hắn. Ngươi về trước đi.”
Lục Thận Hành nói: “Ta đi cùng với ngươi.” Nhạc Cẩn Ngôn lắc đầu cười nói: “Cũng không xa lắm, ngươi về trước đi, ta đi một lát thôi.” Lục Thận Hành bất đắc dĩ nói: “Được rồi, ngươi đi cẩn thận.” Nhạc Cẩn Ngôn nói: “Biết rồi, vẫy tay với Lục Thận Hành rồi đi về phía khách sạn Đồng Phúc.
Nhạc Cẩn Ngôn vào khách sạn đổi giúp thuốc Vương Ngũ, hỏi: “Vương đại ca, bầu đoàn kịch của ngươi ở đâu?” vg này vốn là vai kép võ của đoàn kịch này, hôm qua lúc luyện công không cẩn thận té gẫy xương đùi, đưa đến chỗ Nhạc Cẩn Ngôn trị thương. Nhạc Cẩn Ngôn giúp hắn nắn xương còn đồng ý mỗi ngày đến đổi thuốc làm hắn rất cảm kích, nghe Nhạc Cẩn Ngôn hỏi liền vội vàng trả lời: “Ở đây.” Cất giọng hướng ra ngoài hô: “Lưu thủ lĩnh! Lưu thủ lĩnh!”
Lưu thủ lĩnh xốc rèm đi vào, mắng: “Kêu cái gì! Chân gẫy mà sao tiếng to vậy.” nhìn thấy Nhạc Cẩn Ngôn liền cười tươi như hoa: “Nhạc đại phu cũng ở đây, ngài ăn chưa? Cùng nhau ăn thôi.” Hôm qua hắn đưa Vương Ngũ qua trị thương xong liền rất thích tiểu đại phu ôn hòa dễ gần này, lập tức lôi kéo Nhạc Cẩn Ngôn cùng bọn họ ăn cơm.
Nhạc Cẩn Ngôn vội nói: “Lưu bầu gánh, tại hạ tìm ngài có chuyện muốn nhờ.” Lưu thủ lĩnh vỗ ngực một cái: “Nhạc đại phu có chuyện gì cứ nói, nếu có thể làm được ta tuyệt không chối từ.” nghe Nhạc Cẩn Ngôn nói chuyện, cười ha ha, ôm vai y nói: “Ta tưởng việc gì khó lắm. Ba ngày sau ngươi cứ tới đây là được.” Nhạc Cẩn Ngôn cười cám ơn Lưu thủ lĩnh, nhã nhặn từ chối lời mờ ăn cơm rồi cáo từ trở về Khánh vương phủ.
Hôm đó Nhạc Cẩn Ngôn cùng Lục Thận Hành ăn tối, trời khuya rồi Khánh vương còn chưa trở lại, hai sư huynh đệ liền ngồi trong sân nói chuyện phiếm, Nhạc Cẩn Ngôn nghĩ tới một chuyện, cười hỏi: “Thận Hành, ngươi còn sợ Tiểu Thúy sao?” y quán của bọn họ rất gần tiệm thuốc của Đinh Lực, mỗi ngày Tiểu Thúy đưa cơm qua đây nên đã rất quen thân cùng Lục Thận Hành. Lục Thận Hành vừa nghe lấy Tiểu Thúy liền đau đầu, vẻ mặt đau khổ nói: “Làm sao không sợ? Nha đầu kia hung dữ bỏ xừ.”
Nhạc Cẩn Ngôn nói: “Ta lại thấy Tiểu Thúy thật tốt, vừa xinh đẹp lại chăm làm, rất xứng đôi với ngươi, hơn nữa ta thấy Tiểu Thúy cũng thích ngươi.” Lục Thận Hành đứng lên trừng mắt nói: “Cẩn Cẩn thối! Ngươi muốn làm gì? Ta nói rồi, chỉ cần ngươi thôi, ngươi muốn đuổi ta đi sao?”
Nhạc Cẩn Ngôn mỉm cười nói: “Ta không thể cùng ngươi cả đời. Dù sao ngươi cũng phải cưới vợ sinh con a. Tiểu Thúy là cô nương tốt, cũng có thể quản được ngươi, ngươi cùng nàng rất thích hợp.”
Lục Thận Hành tức giận, đi đến trước mặt Nhạc Cẩn Ngôn, lớn tiếng nói: “Ta không muốn cưới vợ sinh con, không thích Tiểu Thúy, ngươi nghe rõ sao?”
Nhạc Cẩn Ngôn không nóng vội, vỗ vỗ bả vai Lục Thận Hành nói: “Nhưng mà ta muốn ôm cháu a. Thận Hành, ngươi sinh một nhóc có được không?”
Lục Thận Hành tức ngã ngửa, đẩy Nhạc Cẩn Ngôn nói: “Muốn sinh ngươi tự sinh đi! Thế nào, hiện tại ngươi có cha mẹ, huynh tỷ, có người trong lòng liền không thèm quan tâm đến ta nữa phải không? Tốt thôi, sáng mai ta liền về Tương Tây, không ở đây cản trở ngươi nữa!” khóe mắt lóe lên lệ quang, xoay người trở về phòng, đóng cửa cái rầm. Nhạc Cẩn Ngôn ngồi một hồi, yên lặng đứng dậy trở về phòng.
Đêm đó Khánh vương trở về rất muộn, lúc vào nhà thấy Nhạc Cẩn Ngôn gục xuống bàn ngủ thiếp đi, ôm y tới giường, đi rửa mặt, cởi quần áo chuẩn bị lên giường thì phát hiện ra Nhạc Cẩn Ngôn mở to hai mắt nhìn mình, hắn không khỏi nở nụ cười, trèo lên giường hôn lên mặt Nhạc Cẩn Ngôn một cái: “Đứa ngốc, ta đánh thức ngươi sao?”
Nhạc Cẩn Ngôn ôm lấy Khánh vương nói: “Không có, ta ngủ đủ rồi tự tỉnh dậy thôi. Tứ ca, hôm nay sao người trở về muộn thế?” Khánh vương nói: “Hôm nay Thính Phong lâu có chút việc nên về muộn.”
Nhạc Cẩn Ngôn chui vào ngực Khánh vương, buồn bực nói: “Tứ ca, ta rất nhớ ngươi.” Khánh vương bật cười ôm Nhạc Cẩn Ngôn nói: “Ngôn nhi đầu, chúng ta không phải là ngày nào cũng thấy nhau mà.”
Nhạc Cẩn Ngôn thầm nghĩ: “Nhưng không đủ a.” tung mình bò lên người Khánh vương, ôm mặt hắn hôn lên môi.
Khánh vương thấy Nhạc Cẩn Ngôn hiếm khi chủ động liền gối tay sau đầu, cười híp mắt nhìn Nhạc Cẩn Ngôn ở trên người mình bận rộn. Nhạc Cẩn Ngôn mút môi Khánh vương một hồi, đột nhiên phát hiện Khánh vương đang cười dài nhìn mình chằm chằm, mặt thoáng cái nóng lên, che mắt hắn nói: “Không cho nhìn, không cho cười ta!”
Khánh vương thật sự không nhịn được, ha ha phá lên cười. Nhạc Cẩn Ngôn xấu hổ không chịu được, ấm ức trèo xuống, lui qua một bên. Khánh vương lay lay y nhưng không chịu quay đầu lại, biết y xấu hổ liền dứt khoát bế y lên, để ở trên người mình, cười nói: “Ngôn nhi ngoan, đừng giận, lại đến, ta không cười.”
Nhạc Cẩn Ngôn hừ hừ nói: “Ngươi rõ ràng là đang cười.” chính mình lại nhịn không được bật cười. Khánh vương thấy vậy tâm dương khó nhịn, đợi không được nữa liền kéo Nhạc Cẩn Ngôn xuống, tự mình hôn lên. Một đêm này tự nhiên lại là xuân sắc vô cùng.
Sáng sớm hôm sau Nhạc Cẩn Ngôn gọi Lục Thận Hành. Lục Thận Hành không lên tiếng, Nhạc Cẩn Ngôn không làm sao được, cách cửa nói: “Thận Hành, đừng giận nữa. Ngươi là người lớn rồi, không thể tùy hứng như vậy, phải tự chăm sóc bản thân.” Nghe trong nhà một tiếng động như là đấm ván giường, thở dài, cầm lấy bao y phục đi ra khỏi phủ Khánh vương.