Vũ Khuynh Thành

Vũ Khuynh Thành - Chương 67: Nước mắt !




Ánh sáng mờ mờ ảo ảo chiếu vào mắt khiến cho nó khó chịu, khẽ cau mày, hàng mi cong cong khẽ mở, khuôn mặt lo lắng của phụ hoàng đập vào mắt, ánh mắt chợt mở toang, nó vùng dậy nhưng cả người đau nhức khiến cho nó không thể cử động mạnh được, Bắc Chu đế mừng rỡ khi nhìn thấy ái tử của mình tỉnh, ngài vội vàng đỡ lấy hài tử, nhẹ giọng nói: “ Thiên Vũ, sao rồi, có đau ở chỗ nào không?”

“ Phụ hoàng….tỷ tỷ sao rồi…” Tiểu hài tử âm thanh khàn khàn yếu ớt tựa chú mèo nhỏ đang hấp hối, cả khuôn mặt nhợt nhạt không chút sức sống khiến cho Bắc Chu đế lòng đau như cắt. Đứng trước câu hỏi của hài tử, làm đế vương tưởng chừng như có thể làm mọi chuyện thiên hạ như ngài cũng phải sững lại, không thốt thành tiếng. Bắc Chu đế lúng túng: “ Thiên Vũ, đừng lo lắng, phải dưỡng thương trước”

“ Phụ hoàng, tỷ tỷ…nhất định không sao đúng không?” Tiểu hài tử ánh mắt tràn ngập mong đợi chờ đợi sự khẳng định của Bắc Chu đế, bàn tay nho nhỏ níu chặt tay áo của Bắc Chu đế, dường như nếu ngài không chịu khẳng định đáp án đó thì nó vĩnh không buông tay vậy. Bắc Chu đế thở dài, ôn nhu vuốt đầu tiểu hài tử, lòng nặng trĩu: “ Thiên Vũ….con người rồi cũng sẽ chết chỉ là sớm hay muộn thôi!” Tiểu hài tử ánh mắt trân trân nhìn Bắc Chu đế, đôi bàn tay bé nhỏ run rẫy, khuôn mặt vốn đã nhợt nhạt lúc này càng thêm tái ngắt, cả thân hình cứng còng lại, đau quá! Giống như bị hàng trăm mũi dao đâm vào tim, rạch từng chút từng chút vào lòng vậy, thật đau..thật đau, đau đến không thở nổi.

“ Thiên Vũ..! Thiên Vũ..con sao vậy…” Bắc Chu đế hốt hoảng khi nhìn thấy tiểu hài tử cả người run bần bật, hơi thở yếu dần đi, ngài hốt hoảng la lớn: “ thái y! từ bên ngoài nhanh chóng tiến vào bốn năm vị thái y, động tác mau lẹ bắt mạch cho tiểu hài tử, sau đó dùng vài mũi châm châm cứu cho tiểu hài tử, sau vài canh giờ vị thái y bước ra thở phào nhẹ nhõm, khom người hành lễ trước Bắc Chu đế: “ bệ hạ, tiểu hoàng tử chỉ là quá kích động thôi, thần đã cho điện hạ vài liều thuốc an thần, chỉ cần đừng để cho điện hạ kích động nữa là được, nội thương trong người cần ít nhất là một tháng điều dưỡng, như vậy mới hết bệnh được”

“ Được rồi, ngươi lui đi…” Bắc Chu đế phẫy tay, phân phó. Viên thái y hành lễ cáo lui sau đó nhanh chóng ra ngoài. Hắn vẫn còn kinh hoàng lúc tiểu hoàng tử về cung cả người đầy thương tích, khi đó bệ hạ như con sư tử cuồng nộ, nếu như bọn hắn không cứu được tính mạng tiểu hài tử trở về nhất định sẽ chôn sống cả nhà. Cũng may tiểu hoàng tử mạng lớn, dùng không biết bao nhiêu dược liệu quý hiếm mới kéo mạng từ quỷ môn quan trở về. Tính ra tiểu hoàng tử này quả thật được trời cao phù hộ thật, rơi xuống từ Hắc nhai mà vẫn nguyên vẹn còn sống, đúng là kỳ tích!

Thiên Vũ…! Trẫm nhất định sẽ không tha thứ cho kẻ khiến con bị như vầy đâu.. Bắc Chu đế nhẹ giọng nỉ non, bàn tay ôn nhu vuốt ve mái tóc của tiểu hài tử. Nam Phong triều, dù cho trẫm có mất chết tất cả cũng phải khiến cho ngươi nước mất nhà tang. Bắc chu đế ánh mắt tràn đầy thị huyết cùng lạnh như băng. Từng ngài cho rằng chỉ cần ôn hòa giải quyết mọi chuyện thì đâu sẽ vào đấy thôi, nhưng ngài đã lầm, hơn mười năm trước ngài nhượng bộ mất đi âu yếm nhân, mười năm sau ngài lại một lần nhượng bộ suýt mất đi hài tử của mình. Bây giờ cho dù có trả giá đắt như thế nào đi chăng nữa, ngài nhất định cũng sẽ không lui bước. Thiên Vũ! Con nhất định phải mạnh mẽ lên!!

“ Phụ hoàng, tỷ tỷ..là vì nhi thần.. đúng không?” Tiểu hài tử mở miệng vấn Bắc Chu đế như vậy, một ngày một đêm sau khi tỉnh dậy, không cười không khóc cũng không mở miệng, im lặng giống như một búp bê gỗ không linh hồn, Bắc Chu đế cũng miễn luôn việc thượng triều, yên lặng ngồi một bên bồi hài tử của mình. Tưởng chừng như cả hai không lên tiếng thì Diễm Thiên Vũ bất chợt thốt lên như vậy. Nó còn nhớ rất rõ khi mà nữ nhân kia xô nó xuống hắc nhai tỷ tỷ đã ôm chặt lấy nó,…sau đó..sau đó nó cũng không nhớ gì nữa chỉ cảm thấy dường như tỷ tỷ cứ như vậy ôm nó thật chặt, thật lâu, thật lâu, cũng thật ấm áp. Và rồi khi nó lại mở mắt ra, không phải là nụ cười ôn nhu của tỷ tỷ mà là ánh mắt lo lắng của phụ hoàng cùng câu nói, nói rằng tỷ tỷ của nó không còn trên dương thế, khiến cho nó đau đến chết lặng, dường như mọi cảm xúc trở nên trì trệ, không còn điều khiến được ý thức của bản thân nữa.

“ Tỷ tỷ của con..rất dũng cảm…” Bắc Chu đế cầm lấy đôi tay bé nhỏ của Diễm Thiên Vũ ai ủi. Nữ tử đó quả thật rất dũng cảm, với võ công của nàng ta chỉ cần thả tiểu hài tử thì có thể còn một cơ may sống sót, nhưng lại cố chấp ôm chặt lấy tiểu hài tử, cho nên rơi xuống Hắc nhai, tiểu hài tử không có thương tích gì nhiều nhưng nữ tử kia…khi người xuống được đáy Hắc nhai, hình ảnh hồng y nữ tử nằm trên vũng máu, cả người không còn chút sức sống nhưng vẫn cố chấp ghì chặt lấy tiểu hài tử, phải mất rất lâu mới gỡ được hai người ra, này cảm tình còn mật thiết hơn cả ruột thịt. Bắc Chu đế than nhẹ, thân tình như vậy, thế gian này có mấy ai? Ngài cũng tự thẹn bản thân mình khi đứng trước nữ tử ấy!

“ Rõ ràng..rõ ràng..là không quen thuộc…rõ ràng tỷ ấy…chỉ là…” Diễm Thiên Vũ âm thanh đứt quản, cứ ô yết nơi cửa họng, lời nói cũng quá khó khăn, muốn nói nhiều lắm nhưng lại sao lại thốt không thành lời? Tiểu hài tử đưa tay của mình vào trong miệng, cắt chặt lấy, không muốn khóc thành tiếng, xoay mặt qua một bên tránh đối diện với Bắc Chu đế, không khí im ắng bao trùm khắp cả phòng, tiếng nức nở nhe nhẹ nghe đến não lòng. Bắc Chu đế ôn nhu nói: “ Thiên Vũ, muốn khóc cứ khóc, có trẫm ở đây…!!”

“ Nhi thần không phải là đệ đệ của tỷ ấy mà…vì cớ gì lại dùng tính mạng bảo vệ nhi thần kia chứ..tỷ ấy ngốc quá, ngốc quá, chỉ cần buông tay nhi thần là được mà…phụ hoàng người nói xem…có phải tỷ ấy thật ngốc không?...” Diễm Thiên Vũ nhẹ giọng nỉ non, hài tử hơn mười tuổi, ánh mắt nhiều lắm vướng bận, không còn trong sáng ngây thơ như những hài tử ở lứa tuổi này, khuôn mặt trắng bệch vì bệnh, nhưng vẫn cố sức chống đỡ thân mình đối diện trức tiếp với Bắc Chu đế mà vấn như vậy. Bắc Chu đế không nói, ngài biết bây giờ hài tử cần người nghe những lời nó nói hơn là nghe người khác an ủi, ngài muốn ôm nó vào trong lòng nhưng bóng lưng bé nhỏ kia bỗng dưng quá đỗi kiên cường khiến cho ngài rụt tay lại, ánh mắt ráo hoảnh, không có chút nước mắt nhưng còn đáng sợ hơn so với việc hài tử ấy khóc thành tiếng, ánh mắt ấy chỉ có lạnh như băng, lạnh đến tái tê, đến buốt lòng khiến cho ngài không dám đối diện trực tiếp nhìn vào ánh mắt của tiểu hài tử.

“ Tuy tỷ ấy lúc nào cũng ung dung lạnh nhạt, vô tâm với mọi thứ xung quanh nhưng vòng tay của tỷ ấy ấm áp biết bao, nụ cười ôn nhu như nước ấy luôn khiến cho nhi thần cảm thấy, dù cho thế gian này điều hắc ám nhưng chỉ cần có tỷ tỷ thì thế gian này vẫn còn có ánh sáng, nhưng mà….bây giờ…người bảo nhi thần phải làm gì bây giờ……” tiểu hài tử thì thầm như nói cho Bắc Chu đế  nghe cũng như nói với chính bản thân nó vậy. Nó đưa hai tay cầm lấy bàn tay của Bắc Chu đế, nắm chặt lấy, âm thanh yếu ớt nhưng cũng tràn đầy quyết tuyệt: “ phụ hoàng, người biết không? Nhi thần rất yêu ngài.. nhưng cũng rất hận ngài!” Tức thời Bắc Chu đế kinh hoàng nhìn về tiếu hài tử, ánh mắt mở lớn đối diện đôi con ngươi lạnh lẽo của Diễm Thiên Vũ, là lo lắng, là nghi hoặc cũng là gì đó khó có thể diễn tả thành lời

“ Hận ngài…quá yếu ớt, không bảo vệ được mẫu thân, không bảo vệ được nhi thần….khiến cho bản thân ngài một đời mệt mỏi cùng cô độc cũng khiến cho nhi thần..mất đi quang minh của bản thân”. Tiểu hài tử nghiêng đầu nhẹ giọng nói, từng lời từng chữ thật nhỏ thật nhẹ như làn gió nhẹ phớt qua mặt hồ, nhưng lại là từng mũi kim đâm sâu trong lòng Bắc Chu đế, ngài run rẫy, thanh âm nghẹn ngào: “ Thiên Vũ…con…biết, từ…bao giờ?”

“ Nhi thần thường hay thắc mắt, vì cớ gì cũng là hài tử của mình nhưng mẫu phi lại yêu thái tử ca ca đến như vậy lại hận nhi thần đến như thế, mãi cho đến một hôm tình cờ nhi thần thấy mẫu phi uống rượu sau đó nói những chuyện mà nhi thần chưa biết…” tiểu hài tử cười khẽ, như đang nói một câu chuyện của ai đó mà không phải là của chính mình vậy, nó lại tiếp tục lên tiếng: “ phụ hoàng, ngài có biết khi nghe câu chuyện ấy nhi thần có cảm giác như thế nào không?” Bắc Chu đế than nhẹ: “ Thiên Vũ,…Trẫm..chỉ là muốn bảo vệ con!” Tiểu hài tử cúi đầu không nói, một lát sau nó lại nặng nề lên tiếng: “ nhi thần biết cho nên nhi thần không trách ngài, nhưng ngài có từng nghĩ đến sau này khi mọi chuyện được tiết lộ, thì ngài bảo nhi thần biết làm sao đối diện với nữ nhân mà nhiều năm nhi thần gọi hai tiếng ‘mẫu phi’ đây, phụ hoàng ngài có từng nghĩ đến vấn đề đó không, nữ nhân mà nhi thần gọi là ‘mẫu phi’ nhiều năm như vậy…nguyên lai lại là…hung thủ sát hại mẫu thân của mình, ngài nói khi đó phải đối mặt làm sao đây?”

“ Ta…” Bắc Chu đế lúng túng, không sao nói được, ngài đã sai rồi, dường như đã sai thật rồi, ngài chỉ biết tìm cách bảo vệ Thiên Vũ, tìm cách cho hài tử ấy thuận lợi lên ngôi nhưng lại quên đi cảm xúc của nó, ngài quả thật là…một vị phụ thân tồi! Bắc Chu đế áy náy nhìn hài tử của mình. Tiểu hài tử nhẹ giọng cười, âm thanh chua xót vô cùng: “ phụ hoàng, ngài không cần áy náy, so với các hoàng tử khác nhi thần hạnh phúc hơn nhiều…! nhi thần, chỉ là…” đau… thật đau thôi. Nó đưa tay chạm vào lồng ngực của mình, nhỏ giọng nói: “ nhi thần như cảm thấy có hàng vạn mũi kim thay phiên nhau đâm vào trong tâm của nhi thần vậy, cứ âm ĩ đau như vậy, phụ hoàng, này vết thương…ngài bảo chừng nào mới hết đây?”

“ Đừng..nói nữa..!” Bắc Chu đế khàn khàn lên tiếng, ngài thật sự không muốn nghe, Thiên Vũ! con có biết, lời nói của con khiến trẫm đau lòng như thế nào không? Tiểu hài tử bỗng dưng cười lớn, liên tục cười: “ phụ hoàng! Nếu như…nếu như nhi thần giết chết mẫu phi, ngài có trách nhi thần không?” Bắc Chu đế ngạc nhiên nhìn tiểu hài tử, không đợi Bắc Chu đế lên tiếng, Diễm Thiên Vũ lại nói tiếp: “ hôm đó, Lam Tuyết Nhiễm lại có thể dễ dàng bắt được nhi thần từ trong tay của ảnh vệ, người nói…có chăng ảnh vệ Bắc Chu toàn một đám vô dụng?”. Nó hận, nếu như Lam Tuyết Nhiễm không bắt nó làm con tin thì tỷ tỷ đã không vì nói phế đi võ công cũng không vì nó mà rơi xuống Hắc nhai….

“ Con nói…” Bắc Chu đế hoảng hốt, sao lại có thể như thế được, ảnh vệ đó toàn là những người trung thành một tay hắn đề ra, sao lại có chuyện phản bội hắn được. Tiểu hài tử mỉm cười, không, nói đúng hơn chỉ là cười lạnh, một nụ cười thị huyết: “ là vì Ảnh chủ ( người đứng đầu ảnh vệ) có tình cảm với mẫu phi…! Phụ hoàng, người bị thuộc hạ phản bội”. Bắc Chu đế không thể tin được nhìn tiểu hài tử, dường như mọi chuyện điều nắm trong lòng bàn tay, khí chất mạnh mẽ toát ra từ thân hình nho nhỏ ấy bất giác khiến cho ngài không thể không tin. Bắc Chu đế toàn thân toát ra sát khí, ngài đứng dậy bước chân ra khỏi điện hoàng tử, ngài cần phải cho bọn họ trả giá vì những chuyện này.

“ Thiên Vũ, con cứ nghĩ ngơi đi…chuyện này để trẫm lo….” Bắc Chu đế trước khi bước ra khỏi cửa ngập ngừng nói với Diễm Thiên Vũ như vậy, giờ khắc này đây ngài thật sự không dám đối mặt với hài tử của mình, này ánh mắt lạnh lẽo, này thái độ quyết tuyệt, này khí chất uy nghiêm bất khả xâm phạm, hài tử này từ khi nào lại khiến cho người ta cảm thấy kinh sợ như vậy?

Tiếng bước chân đã đi xa, Diễm Thiên Vũ khẽ nhích người ngồi dậy, chỉ có một việc nhõm người ngồi dậy thôi đối với nó giờ phút này đây lại mất cả sức lực cùng thời gian, tưởng chừng phải mất đến cả canh giờ chỉ để nhỏm dậy vậy, thong thả đặt chân xuống đất, bàn tay bám chặt lấy thành giường, từng bước một, từng bước một tiến đến cái bàn gỗ gần đó. Khoảng cách từ giường cho đến chiếc bàn gỗ chưa đầy năm bước nhưng với cả người bị thương cùng không chút sức lực của tiểu hài tử lúc này thì điều đó quả thật khó khăn, nó kiên nhẫn dựa vào tường bước đến

Một bước, hai bước….ba bước…bốn bước…thì oành một cái, bước cuối cùng, cả người đó ngã về phía trước, tay quơ lấy cái bàn, chiếc hộp gỗ tinh xảo trên bàn bị rơi xuống đất, cả thân hình của Diễm Thiên Vũ cũng ngã xuống mặt đất, nằm úp xấp trên sàn nhà, chiếc hộp gỗ tinh xảo bị rơi cho nên bật nắp, rơi những vật bên trong ra, một mảnh ngọc bội nho nhỏ màu xanh bị bể làm hai, một đôi giày thêu, một cái túi thơm…một mảnh ngọc điệp…nằm tứ tung trên sàn nhà

“ Hoàng tử, ngài không sao chứ?” Bên ngoài thái giám cung nữ nghe tiếng đổ hốt hoảng đứng ở bên ngoài hỏi thăm, tiểu hài tử quát lớn: “ đừng bước vào!”  Mặc dù rất lo lắng nhưng lệnh của hoàng tử ai dám trái? Cho nên bọn họ chỉ dám đứng bên ngoài chờ lệnh. Bên trong căn phòng hoa quý, chỉ có bốn bức tường, lạnh lẽo đến thê lương. Diễm Thiên Vũ cũng không muốn đứng dậy, đưa tay với lấy mảnh ngọc bội bị đứt làm đôi, thê lương cười: “ ngay cả thứ này đây, cũng không để lại cho ta sao?”  Nào còn là một Diễm Thiên Vũ ngũ hoàng tử của Bắc Chu quốc, nào còn đâu một tiểu hài tử thông minh kiên cường, còn đâu một tiểu hài tử với ánh mắt lạnh lẽo cùng bóng lưng kiên cường như lúc nãy, giờ khắc này đây Diễm Thiên Vũ như một con thú nhỏ bị thương không biết đường về, bất lực, cô đơn cùng dãy dụa. Hai tay nắm chặt lấy hai mảnh vỡ của mảnh ngọc bội, nức nở: “ tỷ tỷ, chẳng phải người đã hứa sẽ đến thăm tiểu Thiên thường xuyên sao, chẳng phải người đã hứa cả đời ở bên cạnh chăm sóc tiểu Thiên sao….vì cớ gì lại nuốt lời chứ, tỷ tỷ..tiểu thiên cầu người, cầu người nha…làm ơn quay trở về đi….”

Rõ ràng lúc nãy đối diện cùng Bắc Chu đế, cũng là đôi mắt ấy nhưng chỉ có sự lạnh lẽo cùng ráo hoảnh, giờ phút này đây lại mê mang bất lực, lệ cứ không tiếng động lặng lẽ rơi, muốn dừng nhưng nước mắt cứ phản lại ý chí của chủ nhân liên lục tràn ra, thi nhau rơi xuống, tiểu hài tử đưa hai tay lau đi lệ nơi khóe mắt nhưng vì cớ gì càng lau lệ rơi lại càng nhiều? hồi nãy Bắc Chu đế ôn nhu nói với nó rằng, muốn khóc cứ việc khóc, có trẫm ở đây! Nhưng nó lại không thể bật khóc thành tiếng, là vì ngượng ngùng sao? Không đâu, chẳng qua hài tử ấy không muốn bộc lộ sự yếu đuối của mình cho người khác thấy thôi, dù cho là người đó có là phụ vương của nó đi chăng nữa, nó cũng không muốn, để rồi bây giờ trong căn phòng cô độc thê lương, một mình lặng lẽ lệ lại rơi như mưa

Đã từng., nó cho rằng cuộc đời này nó chẳng bao giờ rơi lệ vì ai, sinh tử đối với nó chẳng qua như một trò chơi thế thôi, vì cái chốn cung đình này khiến cho nó cạn khô nước mắt rồi, nhưng mà một lần lại một lần nó lại vì người ấy lệ rơi như mưa. Năm xưa, một lời nói nhỏ nhẹ của tỷ tỷ khiến cho nó bật khóc thành tiếng, bây giờ lại vì tỷ tỷ nước mắt không tiếng động cứ lặng lẽ rơi, tỷ tỷ…cuối cùng thì, người có thể khiến cho đệ rơi nước mắt cũng chỉ có tỷ tỷ thôi! Chỉ có tỷ mới khiến cho đệ thoải mái khóc, thoải mái cười, thoải mái làm nũng nhưng mà giờ khắc này đây đệ lại chẳng còn cơ hội ấy nữa rồi..

Cánh cửa chợt mở ra, một cái bóng từ từ tiến vào, tiểu hài tử lớn tiếng quát: “ chẳng phải ta đã nói các ngươi đừng tiến vào sao” ngẩng đầu nhìn thấy một con hổ lớn đối diện nhìn mình, tiểu hài tử nhỏ giọng xin lỗi: “ tiểu Bạch, là ngươi sao, thật xin lỗi, ta không nên lớn tiếng với ngươi”. Bạch hổ từ tử tiến lại gần Diễm Thiên Vũ, cúi đấu gặm lấy chiếc túi thơm cùng đôi giày thêu đưa đến cho Diễm Thiên Vũ. Tiểu hài tử ôn nhu cười, đưa tay vuốt lấy bộ lông mềm mại của Bạch hổ, lại nói: “ tiểu Bạch, có phải ngươi cũng chán ghét ta, vì ta mà tỷ tỷ…” bạch hổ le lưỡi liếm liếm khuôn mặt nhỏ nhắn đẫm lệ của hài tử, cứ như vậy, liên tục. Tiểu hài tử vươn tay ôm lấy tiếu bạch hổ vào lòng, thút thít: “ tiểu Bạch, làm sao bây giờ ta thật sợ …thật sợ nha! Tỷ tỷ tốt như vậy sao lại chết chứ..ô…ô…là tại ta, là tại ta cho nên tỷ tỷ mới chết,..ô…ô” đau quá, lòng đau đến chết đi được, cái cảm giác này còn khó thở hơn ngay cả khi biết được mẫu phi muốn giết nó vậy, còn đau lòng hơn khi biết người nó gọi hai tiếng mẫu phi hơn 10 năm qua đó hóa ra là kẻ thù giết mẫu thân của mình….

“ Ô…ô…tiểu bạch, ta phải làm sao bây giờ…phải làm sao bây giờ nha!!...” nó nức nở khóc lớn, ôm chặt lấy tiểu bạch hổ, thanh âm đứt đoạn, cả người không còn chút sức lực, mệt mỏi vô cùng. Bạch hổ không tiếng động cứ ngồi một chỗ mặc cho tiểu hài tử khóc lóc, bởi vì dù rất muốn an ủi tiểu chủ nhân nó cũng bất lực, chỉ biết im lặng cùng người thôi. Chủ nhân! Người nói ta bảo vệ tiểu chủ nhân, nhưng dường như…tiểu Bạch không làm tốt thì phải, bởi vì tiểu Bạch cảm nhận được, tiểu chủ nhân dường như…rất đau, rất đau… phải chăng, chủ nhân giờ phút này người cũng đau đớn như vậy! tiểu Bạch cũng thật nhớ người. Không ai biết, đôi mắt màu hổ phách, đôi mắt nguy hiểm lạnh lẽo của chúa tể sơn lâm, giờ khắc này đây chứa một cái gì đó …là đớn đau, là nhu hòa…là bất lực, đáng thương…hai dòng lệ nóng hổi lăn dài….thì ra động vật cũng có cảm xúc, cũng có khi đau lòng…chẳng qua không ai biết đó thôi!!

_________________