Vũ Khuynh Thành

Vũ Khuynh Thành - Chương 53: Cầu hôn




Hậu quả của việc đêm qua miệt mài chính là mỹ nhân của chúng ta mãi cho đến gần tối hôm sau mới trở mình thức dậy. Trăm năm nội lực quả nhiên không sai, ngoài việc đói bụng ra, Vũ Khuynh Thành chẳng có cảm giác gì khác. Vươn người đứng dậy, Vũ Khuynh Thành khe khẽ cười, xem ra hắn đã thu thập tốt lắm, quần áo cũng thay sạch sẽ cho nàng, giường chiếu cũng dọn dẹp ngăn nắp, đúng là nàng nhặt được cực phẩm lão công a.

Vũ Khuynh Thành vốn dung nhan đã tuyệt sắc, nay vừa qua một đêm lễ rửa tội, dung mạo của nàng càng thêm một phần sinh cơ rực sáng, bớt đi ba phần non nớt lại thêm vào vài phần mị hoặc phong tình, đuôi lông mày khóe mắt điều tràn ngập dụ hoặc, Vũ Khuynh Thành, mỗi một động tác nhỏ dễ dàng khiến cho người ta cam nguyện điên đảo…

Cánh cửa chợt mở, cũng lôi Vũ Khuynh Thành còn đang suy tư sực tỉnh, Tiêu Dạ Thần ôn nhu mỉm cười, cầm theo mâm đồ ăn đem vào, hương thơm phức của đồ ăn bốc lân càng khiến cho bao tử của Vũ Khuynh Thành kháng nghị, Tiêu Dạ Thần cười khẽ: “ lão bà, lại ăn cơm thôi..!!”  Vũ Khuynh Thành không khách khí chạy đến ngồi xuống, hai mắt tỏa sáng, đồ ăn do Tiêu Dạ Thần làm ngày càng hấp dẫn, tay nghề bếp núc của hắn đã luyện một cách thuần thục, những nguyên liệu đơn giản nhất vào tay hắn điều biến thành mĩ vị cực phẫm, đúng là ngon tuyêt cú mèo! Vũ Khuynh Thành híp mắt thưởng thức mỹ vị cùng sự phục vụ chu đáo của mỹ nam lão công.

“ Thần! ta phát hiện, tay nghề của ngươi càng tiến thêm một bậc…” Vũ Khuynh Thành nhâm nhi con tôm do Tiêu đại công tử bóc vỏ, chậm rì rì nói. Tiêu Dạ Thần mỉm cười săn sóc, ôn nhu cười: “ lão bà! Nên sửa lại cách xưng hô nha, phải gọi là lão công”. Tiêu Dạ Thần nhấn mạnh hai từ ‘lão công’, này hai từ rất có ý nghĩa với hắn a, như là minh chứng cho việc Thành nhi đã là của hắn, là thê tử của hắn. Vũ Khuynh Thành bĩu môi, chỉ là cách xưng hô thôi, cần chi chấp nhất như vậy a. Nói vậy thôi cũng tôn trọng ý nguyện của y, Vũ Khuynh Thành gật đầu, lên tiếng: “ lão công, ta muốn ăn cái kia..” chỉ tay vào món bài cốt dấm chua ngư. Nàng không thích ăn cá nhưng mà tay nghề của Thần quả nhiên khiến cho nàng dù là chán ghét cũng không thể bỏ được

Tiêu đại công tử hài lòng, hí hững dùng đũa chọn lựa, tách xương, gắp miếng thịt cá trắng mềm đưa vào trước miệng của Vũ Khuynh Thành. Vũ Khuynh Thành không khách khí ăn đi lên, chậc!! mỹ vị a! thật ngon quá xá, tay nghề này đủ để làm đại trù khách sạn năm sao quốc tế đấy ^^. Trên bàn, một người chăm chú ăn, một người ôn nhu săn sóc…cảnh tượng ấm áp vô cùng, thật ra, hạnh phúc chỉ đơn giản chỉ có vậy thôi!!

“ Thần, rốt cuộc ngươi muốn dẫn ta đi đâu a…” Vũ Khuynh Thành nhíu mi, sau khi ăn uống no nê, trời cũng chập tối, Vũ Khuynh Thành đã bị Tiêu Dạ Thần bịt mắt đưa đến nơi này. Vũ Khuynh Thành nghi hoặc, không biết hắn lại dở trò gì nữa đây, thật là…!! Nhưng mà lòng ẩn ẩn chờ mong không phải là không có.

“ Đến rồi” Tiêu Dạ Thần nhẹ giọng nói, sau đó buông hai tay ra, Vũ Khuynh Thành mở mắt, cảnh vật nơi đây khiến cho nàng choáng ngợp. 

Trên cao, muôn ngàn vì tinh tú lấp lánh giữa màn đêm tạo nên máng trời tuyệt bích, vầng trăng non tỏa ánh sáng mờ mờ ảo ảo, mê hoặc nhân tâm. Ở dưới, hàng trăm đèn lồng tỏa sáng như có kì tích từ từ bay lên cao, như hàng ngàn con đom đóm khổng hồ tỏa sáng, thắp sáng cả một vùng đêm tối. Mỗi cái đèn lồng là một từ, hàng trăm cái đèn lồng lần lượt bay lên, xếp thành những dòng chữ rực rỡ, cũng khiến cho Vũ Khuynh Thành nhoẻn miệng cười, tươi cười rực rỡ tỏa nắng, giống như đóa hồng mẫu đơn đang rở rộ, xinh đẹp tuyệt luân…

Thành nhi! Gã cho ta được

Thành nhi! Ta thích nàng

Lão bà! Ta yêu ngươi..

“ Thành nhi….”  Tiêu Dạ Thần bên cạnh lên tiếng, lấy trong tay đóa hoa đỏ tươi như máu trước mặt Vũ Khuynh Thành, đưa cho nàng..cười khẽ: “ Thành nhi! Gã cho ta, được!...”  Vũ Khuynh Thành đưa tay nhận lấy đóa huyết mẫu đơn yêu diễm, ôn nhu cười: “ chẳng phải cầu hôn thường là hoa hồng sao? Sao ngươi lại tặng ta mẫu đơn”. Tiêu Dạ Thần tức thời cười yếu ớt, y nhẹ giọng nỉ non: “ với ta, chỉ có mẫu đơn mới phù hợp với nàng”. Cao quý, rực rỡ, yêu diễm cũng thánh khiết vô cùng, vạn hoa chi vương- mẫu đơn. Với lại, ta là người đầu tiên cũng là người duy nhất dùng hoa chi vương này cầu hôn nàng..Thành nhi! Nàng là độc nhất vô nhị ^^

Vũ Khuynh Thành ôn nhu vuốt ve đóa hoa, khóe môi bất giác cong cong tiếu ý, nàng ôn nhu nhìn y, bạch y nam nhân đứng trong trời đêm, ngạo nghễ khinh cuồng, xiêm y trắng muốt, mi mục như họa tựa như trích tiên rơi xuống phàm trần, nam nhân cao ngạo lạnh nhạt kia duy độc với nàng ôn nhu ấm áp, duy độc đối nàng nhu tình tựa hải, duy độc sủng nịnh yêu chiều nàng. Hai người chăm chú nhìn đối phương, hình ảnh đối phương vọng vào tận đáy mắt, đi sâu vào tận ngóc ngách con tim, chiếm toàn bộ, mãn đầy trong đó, chẳng có ai có thể vào được. Nhanh thật! mới đó mà đã hơn ba năm từ ngày sơ ngộ, gặp nhau, quen nhau, hiểu nhau, yêu nhau…tình cảm ngày càng thâm trầm, ngày càng dạt dào, giống như một gốc cây cổ thụ ngàn năm, rễ đâm sâu tận lòng đất dù có mưa bão thế nào cũng không ngừng sinh sối nảy nở. Y đối nàng yêu say đắm tựa như dòng suối ấm cứ âm ĩ không bao giờ dứt, len lõi qua cõi lòng lạnh nhạt hờ hững của nàng. Nàng đối y, ôn nhuận ấm áp, cảm tình nhẹ dịu như mưa dầm thấm đất, tựa tế thủy trường lưu, từng chút từng chút.. hai người này, vốn sinh ra là để dành cho nhau, Tiêu Dạ Thần cùng Vũ Khuynh Thành, thượng thiên an bài duyên kiếp muôn đời dai dẳng, quấn quýt si mê, dù là kiếp trước, hiện tại, kiếp sau hay kiếp sau này cũng vậy, tình cứ dai dẵng..khó dứt!!

“ Thành nhi, gả cho ta được…” Tiêu Dạ Thần vẫn ôn nhu cười. Chỉ có hắn biết lòng lo lắng vô cùng, hắn tin Thành nhi yêu hắn nhưng mà nàng có lắm suy nghĩ cổ quái, nhỡ không muốn thì sao? Tiêu đại công tử rối rắm! Vũ Khuynh Thành bị câu hỏi lần thứ hai của Tiêu Dạ Thần làm cho sực tỉnh, hôm nay nàng ngẩn người nhiều lắm, Vũ Khuynh Thành cười nhẹ: “ Thần! ta nhớ đã từng kể với ngươi, nam nhân khi cầu hôn nữ nhân phải có gì nha?”  Vũ Khuynh Thành trêu tức làm khó dễ hắn,  hắn hôm nay bỗng dưng đáng yêu như vậy, không khi dễ thì thật là đáng tiếc. Tiêu đại công tử lòng lộp bộp, lúc trước Thành nhi nói với hắn quê nhà của nàng khi thành thân thì hai người có cặp nhẫn, nhưng mà ở đây hắn đã tìm nhiều điếm trang sức nhưng không có cái loại đó. Tiêu Dạ Thần ai oán, tại sao ở đây lại không có cái gọi là nhẫn kia chứ, làm cho Thành nhi tức giận

Vũ Khuynh Thành nhìn Tiêu  đại công tử ai oán, suy tư, bỗng phì cười, đưa hai tay véo má Tiêu Dạ Thần, xúc cảm vẫn tốt như vậy a, làn da của hắn càng mềm mại hơn da em bé nữa. Vũ Khuynh Thành lấy trên cổ xuống sợi dây chuyền nàng đeo nhiều năm, trên đó có một cặp nhẫn bạc tinh xảo khéo léo. Đó là nhẫn đôi khi ở hiện đại nàng thấy đẹp nên mua về, đeo hơn mười năm trên người, không ngờ có một ngày lại dùng đến. Vũ Khuynh Thành lấy chiếc nhẫn đeo cho Tiêu Dạ Thần vào ngón áp út, sau đó đưa cho Tiêu Dạ Thần chiếc nhẫn còn lại, Tiêu Dạ Thần mỉm cười lấy chiếc nhẫn ấy đeo cho nàng, nhẹ nhàng mơn trớn bàn tay nhỏ bé, y cười khẽ, khuynh quốc khuynh thành. Thì ra Thành nhi đã chuẩn bị tốt lắm!!

Nhìn biểu hiện đắc ý của y, Vũ Khuynh Thành thấy có chút chói mắt, nàng chu môi nói: “ Tiêu Dạ Thần, ta chưa muốn nói là muốn gả cho ngươi a”. Tiêu đại công tử ai oán: “ Thành nhi! Tâm của ta là của nàng, người của ta cũng là của nàng, nàng không thể dùng xong là phụ trách nhiệm nha!”  Vũ Khuynh Thành đầu đấy hắc tuyến nhìn thấy biểu hiện ủy khuất của Tiêu đại công tử, Vũ Khuynh Thành cười cười: “ tốt lắm, vậy ta chịu trách nhiệm, ta thú ngươi là được!”  Một câu nói làm cho Tiêu đại công tử cứng người, nhưng rất nhanh y tà tà cười: “ Thành nhi, nàng thú ta thì mọi việc nàng phải tự làm lấy nha, cơm nước, quần áo, chi phí….” Vũ Khuynh Thành đầu đã bắt đầu bốc khói, có ai nói cho nàng nam nhân này là ai không, từ bao giờ hắn lại có biểu hiện phúc hắc thế kia. Ô..ô…Thần hần ngây thơ đáng yêu của nàng đâu rồi,  Vũ Khuynh Thành mặc niệm.

“ Stop! Tiêu Dạ Thần, ta gả cho ngươi là được…”  Vũ Khuynh Thành tức cười, giả vờ giận nói, Tiêu đại công tử biết mình đùa quá đáng khiến cho Thành nhi tức giận, bèn cười khẽ, hai tay ôm lấy hồng y nữ tử vào lòng, ôn nhu nói: “ Thành nhi! Cảm ơn nàng”. Cảm ơn nàng thích ta, cảm ơn nàng đã yêu ta, cảm ơn nàng đồng ý bên cạnh làm bạn cùng ta cả đời nhất thế…

“ Ngốc nói!” Vũ Khuynh Thành mặc kệ để cho hắn ôm, cũng không dãy dụa né tránh, nàng im lặng trong lòng hắn, ấm áp dị thường. Là ta cảm ơn ngươi mới đúng, cõi hồng trần vạn trượng, ba ngàn phồn hoa này, gặp được ngươi là ta may mắn, được ngươi yêu là ta hạnh phúc, được ngươi ôn nhu đối đãi là thượng thiên ban cho ta lớn nhất ân tình. Tiêu Dạ Thần, thật ra ta tưởng nói, lão công! Ta cũng rất yêu ngươi…

Đêm, thật đẹp, thật huyền ảo, giữa trăm cái đèn khổng minh tỏa sáng bay khắp bầu trời đen ấy khiến cho cảnh vật nơi đây càng thêm lung linh, hai người một chỗ, bạch y nam tử, hồng y nữ nhân, hai người ôm lấy nhau, ấm áp cùng nhu tình….vẽ nên một bức tranh tình yêu ấm áp động lòng người. Không một câu thề non hẹn biển, không một câu hứa hẹn sống chết bên nhau, chỉ là khi ta đói bụng, ngươi vì ta xuống bếp. Khi ta khát nước, ngươi đã ở bên cạnh bưng sẵn cốc nước chờ ta, khi ta đau ốm, ngươi cầm lấy tay ta ngày đêm túc trực, khi ta vui vẻ ngươi lẳng lặng mỉm cười nhìn ta, khi ta đau lòng ngươi ôn nhu ôm lấy ta, không tiếng động an ủi,  khi ta mệt mỏi, bờ vai của ngươi luôn bên cạnh ta, khi ta rơi lệ, ngươi ôn nhu lau đi lệ nơi khóe mắt, ánh mắt của ngươi càng đau hơn của ta. Khi ta tức giận, ngươi lẳng lặng nghe ta trút giận, khi ta phiền chán, ngươi mỉm cười nghe ta hàng giờ nói chuyện vu vơ. Khi ta cất cánh bay xa thật xa, ngươi vẫn kiên nhẫn chờ ta phía sau, đợi ta mệt mỏi quay trở về  ngươi dang rộng vòng tay ôm lấy ta và mỗi khi ta quay đầu lại, ngươi mãi luôn đứng sau lưng ta, chống đỡ cho ta, yêu chiều, cổ vũ, sủng nịnh…duy trì ta, chỉ có ngươi hiểu được ta muốn gì, nghĩ gì, làm gì! Chỉ có ngươi vô điều kiện bao dung ta, dung túng ta, mỗi một nhăn mi mày cười, một cái bĩu môi, một cái nháy mắt, một nụ cười lém lĩnh,..ngươi điều hiểu rõ ngụ ý của chúng, bởi vì người đó là ta…!! Chỉ là những việc đơn giản như  vậy, chỉ là những điều giản đơn như thế, nhưng mà chính đó mới là hạnh phúc, ấm áp dạt dào. Cần chi cao xa, cần chi thề nguyền hẹn ước, tình chỉ đơn giản như vậy, mà hạnh phúc luôn là giản đơn như thế, đừng có suy nghĩ xa vời bạn nhé, như vậy khi sau này nhìn lại, sẽ hối tiếc thôi…!!! Hạnh phúc đôi khi ở ngay bên cạnh, chỉ cần mở lòng mình, mỉm cười đón nhận lấy nó, bạn sẽ thấy cuộc sống của mình không quá cô đơn, buồn tẻ, tịch mịch…cũng lắm sắc màu lắm đấy!!

Nhân sinh vài chục năm, nói ngắn không ngắn, nói dài không dài, vì vậy hãy sống hết mình…như vậy, sau này sẽ không hối không tiếc. đừng để cho đến khi tóc đã hoa râm, nhàn nhạt nhớ lại rồi thở dài không nguôi vì mình đã bỏ lỡ hạnh phúc của bản thân…>”< ( Nam Cung Dao: ôi! Ta mới chưa già nhưng sao dạo này hay cảm thán thế nhỉ, biểu hiện của sự lão hóa a, haiz!!)