Vũ Khuynh Thành

Vũ Khuynh Thành - Chương 41: Huyết lệ




Cảnh mà Vũ Khuynh Thành đầu tiên đập vào mắt chính là máu, máu…tất cả là máu, màu đỏ chói mắt, đỏ kinh rợn, sắc đỏ yêu diễm, tất cả là máu, mùi máu tanh tưởi lan tràn. Tiếng binh kiếm giao nhau, tiếng đả đả sát sát đánh vào tai nàng, Vũ Khuynh Thành men theo tiếng động nhanh chóng đi đến.

Cảnh tượng hỗn loạn, vô cùng hỗn loạn, ‘ Thần..Thần hắn đâu rồi?’ Vũ Khuynh Thành xoay quanh tìm kiếm, ánh mắt hốt hoảng nhìn xung quanh, Thần..ngươi đừng làm ta sợ, mau ra a…!!

Một bóng dáng quen thuộc đập vào mắt Vũ Khuynh Thành, là hắn..đúng vậy là hắn. Chỉ là bạch y vốn trong trẻo kia nay lại nhuộm tất cả điều là huyết, là huyết của ai? Vũ Khuynh Thành phẫn nộ, là huyết của ai, là huyết của hắn sao, là huyết của hắn sao?...Vũ Khuynh Thành xem nhẹ những ánh mắt kì lạ của những người xung quanh, tiến lại gần chỗ bạch y nam tử.

Bạch y nam tử kia chính là Tiêu đại công tử không chào mà biệt Tiêu Dạ Thần kia. Y mất đi thần thái sáng láng thường ngày, mất đi vẻ ôn nhu thường ngày, cũng mất đi vẻ mặt nhu tình cùng sủng nịnh thường ngày. Tất cả dường như mất đi, y cả người như đờ ra, đôi bàn tay run rẫy nằm chặt quần áo của đôi phu phụ nằm kia. Đúng vậy đôi phu phụ kia chính là phụ mẫu của y, Tiêu Diệp Hiên cùng Thủy Nhu.

Hai hôm trước y nhận tin tức của thuộc hạ, nhanh chóng tiến đến đỉnh Nam Sơn, y không ngờ trước khi y tiến lên bọn hắc y nhân đã tấn công đỉnh Nam Sơn hai ngày, hai ngày…với thực lực của Viên Kiếm sơn trang làm sao có thể đỡ nỗi hàng trăm hắc y nhân của ma giáo. Phụ mẫu y là bạn cũ của Viên Kiếm trang chủ tình cờ đến nơi này du sơn ngoạn thủy, thấy bằng hữu gặp nạn ra tay cứu giúp, đồng thời cũng đáp bản thân đi vào.

Lúc Tiêu Dạ Thần đến, bại cục đã định, phụ mẫu y bị thương nghiêm trọng, Tiêu Dạ Thần xông vào ứng chiến, dù võ công y hơn người nhưng hàng trăm hắc y nhân kia cũng đâu tầm thường, huồng chi lấy một địch trăm chẳng khác nào trứng chọi đá. Tiêu Dạ Thần lúc ấy đâu có nghĩ nhiều như vậy, đó là phụ mẫu của y, là cha mẹ của y nha, y chỉ biết nếu có kẻ rút kiếm tấn công về phụ mẫu của y, y sẽ thay họ chống đỡ..bởi vì y yêu gia đình của mình, tuy bất mãn cha mẹ từ nhỏ bỏ lại một mình y đi ngao du tứ phương, nhưng mà y thật sự rất quý trọng phân cảm tình này. Y dù tài giỏi đến đâu rốt cuộc cũng chỉ là phàm nhân thôi…

Tiêu Dạ Thần cũng không biết mình giết chết bao nhiêu người, cũng không biết ta mình đã nhuộm bao nhiêu máu, y chỉ biết trong đầu y chỉ có hai chữ ‘thủ hộ’, y nhất định phải bảo vệ phụ mẫu của mình, nhất định..nhưng mà có lẽ là vận mệnh đi, có lẽ là thiên ý trêu người đi. Hai ngày hai đêm y không ngừng chém giết, nhưng rốt cuộc phụ mẫu cũng cách y mà đi, y điền cuồng chém giết, trước mắt y chỉ còn một màu đỏ, y mệt…rất mệt..cả người không còn chút sức lực, tay y cũng không còn nhấc nổi kiếm, y hảo muốn ngủ, ngủ một chút…một chút thôi. Tiêu Dạ Thần giờ khắc này đây như một hài tử, lạc đường mờ mịt…đúng vậy, y mờ mịt, mâu quang một mảnh chết lặng, chết lặng…một mảnh hoang vu trống rỗng, khiến cho Vũ Khuynh Thành muốn khóc, khóc thay cho y….

Tiếng binh khí đã ngừng lại, người của Viên Kiếm sơn trang cũng chết hết, còn lại gần trăm hắc y nhân, bọn họ lần này lên đỉnh gần năm trăm bây giờ còn lại một phần năm, xem ra cũng hao không ít thực lực. Hiện giờ chỉ còn đám hắc y nhân đứng đó, Tiêu Dạ Thần cả người vô thần nắm chặt lấy vạc áo của phụ mẫu mình, Vũ Khuynh Thành lại từng bước từng bước tiến đến cạnh y, hoàn toàn không xem ánh mắt kinh ngạc của đám hắc y nhân.

“ Ngươi là ai…?”  một hắc y nam nhân, có lẽ là trong miệng đầu lĩnh hắc y nhắc đến nhị giáo chủ, hắc y nam nhân thấy Vũ Khuynh Thành đầu tiên là kinh diễm, sau đó là vẻ mặt bất khả tư nghị, nữ nhân này là ai, có thể đột ngột xuất hiện mà hắn không biết? kinh diễm là vì dung mạo quá mức tuyệt thế của nữ nhân này, dù thật sâu mệt mỏi nhưng cũng không che đi dung mạo như hoa như ngọc ấy, khuôn mặt tái nhợt lại khiến cho người ta thương tiếc.

Vũ Khuynh Thành cũng không đếm xỉa đến hắc y nam nhân, có lẽ cũng không nghe thấy đi, bây giờ ngoài Tiêu Dạ Thần, trong mắt của nàng rốt cuộc không có ai có thể chen vào được, tâm trí cũng là. Hít nhẹ một hơi, Vũ Khuynh Thành ngồi xuống trước mặt Tiêu Dạ Thần, bàn tay nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt thiên sứ nhưng tràn đầy mệt mỏi của hắn, nàng cười! đúng vậy nàng cười, xinh đẹp quang hoa, thiên địa nhất thời như ảm đạm, Thần…ngươi nói thích nhất là nhìn thấy ta cười đúng không, Vũ Khuynh Thành nhẹ giọng nỉ non: “ Thần, nhìn xem..ta đã đến” ta đã đến, đừng lo…dù như thế nào có ta cùng ngươi!!

Chỉ ba từ ‘ ta đã đến’  như một đạo kích mạnh mẽ xoắn sâu vào óc của Tiêu Dạ Thần, cảm xúc dịu dàng ấm áp từ đôi bàn tay mềm mại tinh tế, âm thanh ôn nhuận ấy…quá quen thuộc. Đúng rồi, âm thanh này, cảm giác này chẳng phải là Thành nhi sao. Tiêu Dạ Thần ánh mắt hư vô trống rỗng nhàn nhạt tỏa ánh sáng. Có thể là mơ đi, nhưng giờ khắc này, y thật muốn ôm lấy nàng, hãy để hắn ích kỷ một lần đi…!

“ Thần…mệt rồi đúng không…” Vũ Khuynh Thành vẫn nhàn nhạt cười như vậy ôn nhu, tay nhẹ nhàng gỡ tay hắn ra khỏi vạc áo của Tiêu Diệp Hiên, mơn trớn lấy nó, đôi bàn tay nàng thích nhất, sau đó áp lên mặt nàng, nhẹ giọng nói: “ ta nhớ ngươi”. Chỉ là nước trong mắt không biết từ khi nào đã chảy ra, từng giọt..từng giọt ướt đẫm đôi gò má tựa bạch ngọc, cũng ướt cả tay của Tiêu Dạ Thần, giọt nước mắt ấm nóng như hòa tan đôi bàn tay đầy thương tích cùng lạnh như băng của hắn. Tiêu Dạ Thần bỗng chốc ngây ngốc, hắn tự vấn: “ Thành nhi…khóc sao?”. Vũ Khuynh Thành đang khóc, đúng vậy nàng đã khóc đấy! khóc thay cho hắn, Thần, những việc ngươi làm không được ta thay ngươi được không, ngươi khóc không được ta thay ngươi khóc, cho nên đừng đau lòng…

Vũ Khuynh Thành tuy bình thường nhưng lại rất kiên cường, dù có vấp ngã bao nhiêu lần cũng chưa bao giờ khóc, nàng không thích khóc, như vậy khiến cho bản thân càng thêm yếu đuối mà thôi, nhưng duy độc với nam tử này nàng lại không thể kiềm chế được nước mắt của mình. Hắn mặc dù hay oán giận phụ mẫu của mình nhưng chỉ cần một lời nói quan tâm từ bức thư ngàn dặm gởi về của phụ mẫu cũng đủ khiến cho hắn cười thoải mái mỗi ngày, chỉ cần nghe tin tức nào không tốt đến phụ mẫu cũng đủ khiến cho hắn mất ăn mất ngủ mấy ngày, đợi được xác định chính xác mới buông tâm, một bức huyết thư khiến cho hắn dục ngựa ngàn dặm đến nơi này. Tuy hắn chưa bao giờ lên tiếng yêu thương cha mẹ, nhưng nàng biết, hắn điều quý trọng từng chút từng chút cảm tình gia đình. Nam nhân này là như vậy, người ngoài nhìn hắn tài giỏi, nhìn hắn mà ngưỡng mộ nhưng thật ra hắn cũng chỉ là một đại nam hài thôi, cần lắm quan ái gia đình. 

Hắn thường nói: ‘ nam nhân huyết có thể đổ nhưng tuyệt không rơi lệ’, đúng vậy huyết có thể chảy nhưng lệ rơi không được, có chăng đau đến tận cùng rồi, lệ không rơi được nửa, phải không? Vậy thì ta hay ngươi, thay ngươi khóc, thay ngươi rơi lệ, Thần…ngươi bớt đau được không?

“ Thành nhi…đừng khóc..nàng khóc..ta đau…” hắn khàn khàn lên tiếng, tay nhẹ nhàng mơn trơn lệ trong khóe mắt của nàng. Đừng khóc, ta hiểu mà..đừng khóc..!! Đồ ngốc! đã mệt như vậy vẫn còn muốn an ủi ta sao? Tiêu Dạ Thần, ngươi là đồ ngốc, là đồ ngốc, ngốc như ngươi sao lại khiến cho ta thích như vậy chứ? Vũ Khuynh Thành đưa tay ra ôm lấy hắn vào trong lòng, Thần! ngươi bình thường ôm ta, vậy giờ này để ta ôm ngươi, thay ngươi chắn mọi bão táp mưa sa được không, ngủ một giấc là tốt rồi, tốt rồi, mọi chuyện sẽ ổn thôi…

Có lẽ như lời tâm niệm của Vũ Khuynh Thành có tác dụng, và cũng có lẽ như Tiêu Dạ Thần đã kiệt sức rồi đi, y khẽ nhắm mắt, an tường nằm trong lòng Vũ Khuynh Thành, chỉ là một tay nằm chặt lấy vạc áo của Tiêu Diệp Hiên, một tay lại giữ không buông cổ tay của Vũ Khuynh Thành. Y giờ khắc này đây như một hài tử sơ sinh yên bình trong giấc ngủ, không ai có thể quấy rầy…

Vũ Khuynh Thành ôn nhu cười, giúp y thoải mái nằm bên cạnh phụ mẫu của mình, hàng mi dài cong vút che đi đôi con ngươi tràn đầy sát khí này, Vũ Khuynh Thành vuốt lại mái tóc, buộc cao lên bởi một sợi dây kim tuyết, lau sạch lệ nơi khóe mắt, khẽ nhắm mắt lại, đứng đối diện với đám người hắc y nhân, đôi con ngươi mở ra, một mảnh trong suốt, khóe môi tự tiếu phi tiếu, ung dung lạnh nhạt, thoát cái trở thành một con người hoàn toàn khác biệt, khiến cho đám hắc y nhân cứng lưỡi, nữ nhân này biến sắc mặt khá nhanh đi.

“ Nhị giáo chủ Huyền liên giáo?” Vũ Khuynh Thành nhìn hắc y nam nhân mày kiếm mắt sáng, mặt mày tuấn lãng, nhìn ôn hoà nhưng khí chất sát phạt lại mạnh mẽ mãnh liệt hơn bất cứ ai.

Hắc y nam nhân kinh ngạc, nhưng chỉ một thoáng lướt qua, nhìn Vũ Khuynh Thành lại vấn: “ ngươi là ai?”

Vũ Khuynh Thành cười khẽ, chỉ là đáy mắt một mảnh lạnh như băng: “ Vũ Khuynh Thành sau đó lại phun ra mấy tự: “ người sát ngươi”. Nhất thời khiến cho đám hắc y nhân cười ồ lên. Một nữ nhân bình thường lại hạ sát được giáo chủ của bọn họ, đây chẳng phải là thiên hạ đại chê cười sao?

“ Nga! Vì sao?..”  hắc y nhân bỗng dưng có hứng thú biết, nữ tử ôn ôn nhược nhược này lại muốn giết mình, ân! Là vì nam nhân kia? Một nam nhân có thể khiến cho một nữ nhân cam nguyện vì mình tìm chết, xem ra hai người quan hệ không tầm thường.

Vũ Khuynh Thành ung dung khẽ cười, âm thanh nhàn nhạt ôn hòa như nói chuyện với một lão bằng hữu, khiến cho người ta đoán không được, nữ nhân này rốt cuộc là như thế nào: “ hắn trên người mỗi một vết thương, ngươi trả lại gấp bội, hắn đau lòng, ngươi cũng phải trả gấp bội. ngươi, Huyền Trần, Huyền Liên giáo, ta khiến cho các người biết thế nào là…sống không bằng chết…..” lời vừa dứt, kiếm khí bùng phát, như hàng ngàn mũi dao đâm về phía hắc y nhân, khiến cho hắn lùi mấy bước, hắn kinh hãi, nội công của nữ nhân này, thâm sâu không đáy nha.

Hắc y nhân rút kiếm đối kháng với Vũ Khuynh Thành, hai người đối chiến. Vũ Khuynh Thành lúc trước đấu với Huyền Trần cho nên cũng am hiểu sơ sơ kiếm chiêu của Huyền Liên giáo, nàng thầm đánh giá, nam nhân này võ công so với huyền trần cao hơn một chút, kinh nghiệm đối kháng cao hơn, kiếm pháp trầm ổn mà không mất linh nhạy. Nam nhân này xem ra phải mất chút thời gian đối phó.