Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vũ Khí Hình Người

Chương 499




Edit: Ry

Không thấy đèn xe.

Người phụ nữ bối rối, nhưng không dám dừng bước, tiếp tục lao về phía trước. Cô cho rằng có thể là mình đi hơi xa, vào sâu trong ngõ rồi, đèn xe lại yếu, không chiếu tới đây cũng bình thường. Cô đi thêm một chút về phía trước, thêm chút nữa là sẽ thấy cái xe sơn màu xanh sẫm của mình thôi ---

Nhưng không có.

Có tiếng gió vù vù, cô còn nghe được cả tiếng nước nhỏ tí tách lăn từ mái hiên xuống, lại rõ ràng như ngay sát bên tai.

Cô bỗng nhớ tới một câu truyện kinh dị đã đọc được từ rất lâu: Một bé gái nằm trên giường nghe được tiếng nước nhỏ giọt kì lạ, sợ hãi cả đêm. Tới sáng hôm sau mới biết đó không phải là tiếng nước, mà là chú chó nhà nuôi bị giết, treo lên xà nhà, tiếng đó là tiếng máu nó nhỏ giọt xuống.

Vậy giờ thì sao?

Tiếng nước mà cô đang nghe được, rốt cuộc là tiếng nước hay là thứ gì khác?

Có một mùi ẩm ẩm xộc lên mũi, giống mùi rong bèo hư thối dưới đáy sông, rất khó ngửi. Nhưng lại khiến người phụ nữ hốt hoảng nghĩ, may quá, không phải mùi máu...

Cô biết tình trạng tinh thần của mình lúc này không ổn lắm, tự dưng lại liên tưởng không đâu.

Nhưng ở trong bóng tối, trong con hẻm nhỏ dài này, thật quá khó để không sợ hãi, để không nghĩ lung tung. Trong đầu cô không ngừng hiện lên hình ảnh vừa rồi ---

Vén màn lên, cô nhìn thấy khuôn mặt trống không của nữ quỷ.

Ả vẫn đang đuổi theo mình à?

Có phải ả sắp bắt kịp rồi không?

Hay là ả muốn chơi đùa con mồi không thể ra khỏi miệng hổ, trốn trong góc nào đó âm u nhìn cô lảo đảo chạy trốn?

Cô đã chạy rất lâu, lâu đến độ bản thân cô buộc phải thừa nhận, với tốc độ này, đáng lẽ cô đã phải chạy ra khỏi hẻm, run rẩy chui vào trong xe lái đi, cả đời không quay lại đây.

Nhưng chạy lâu như vậy rồi, đường lát đá xanh bên dưới chân ngày càng xa lạ, chỉ có một khả năng ---

Cô không thoát được.

Cô đã bị nhốt trong cái hẻm nhỏ này.

Giống như vòng tuần hoàn vô tận, người phụ nữ mỏi mệt quẩn quanh trong đó, vĩnh viễn không thể thoát ra.

Dù vậy, cô vẫn không muốn quay đầu.

Cô cảm giác phần lưng tê dại kì lạ, sự ngứa ngáy bất an thấm vào tận xương tủy. Cảm giác giống lúc giơ tay lên trước trán, nhưng không chạm hẳn vảo, có một lực hút là lạ rờn rợn.

Có thứ gì đó bám lên người.

Có lẽ là do đã đoán được trước, người phụ nữ lại rất bình tĩnh.

Cô không cần quay đầu lại cũng biết có thứ gì đang đeo trên lưng mình, khiến cơ thể ngày càng nặng, bước chân ngày càng tê dại, không nhấc lên nổi.

Tới cuối, đừng nói là chạy, mỗi bước đi đều cực kì gian nan.

Nỗi sợ ban đầu qua đi, người phụ nữ tưởng mình đã bị dọa tới chết lặng, không còn cảm xúc gì.

Cơ thể chầm chậm gục xuống con đường lát đá xanh.

Cái lạnh cùng với rêu xanh ẩm ướt dính lên làn da bóng loáng, truyền lại cảm giác nhớp nhúa ngứa ngáy.

Cô chậm rãi cúi đầu, tiếp tục lết về phía trước, ngón tay đã nắm chặt lấy một viên gạch cũ nát. Con hẻm này quá cũ, quá nhiều năm không được tu sửa, mặt đường cũng không trải bê tông như chỗ khác mà lát những viên gạch xanh đã nứt vỡ. Chỉ cần dùng chút sức, nắm được góc độ là có thể dễ dàng lột ra, không phải chuyện gì khó khăn.

Cô cứ thế cầm nửa cục gạch nặng trĩu, nắm chặt trong tay.

Mặc dù không rõ vũ khí về mặt vật lý có tác dụng với quỷ không, nhưng giây phút đó người phụ nữ bùng lên sát ý mãnh liệt...

Nếu như nhất định phải có người chết, cô sẽ để con quỷ đó chết. Kể cả khi không giết được nó, lúc nó giết mình cô cũng nhất định phải giãy giụa, cá chết lưới rách với nó.

Ý nghĩ hung hãn này hiển nhiên không phải một người dân thành phố bình thường sống cuộc đời êm ả có thể nuôi dưỡng ra. Nhưng lúc này cô không màng tới sự kì lạ của bản thân, trong lòng chỉ có sát ý và hận ý. Lúc người phụ nữ chực nghiêng người đập cục gạch ra sau lưng mình, cô lại nhận thấy một vệt sáng le lói ở góc rẽ.

--- Nó rất nhỏ bé, cảm giác như là đốm sáng từ đom đóm.

Nhưng trong ngõ hẻm vô hạn tối tăm không lối thoát này thì nó là điểm tựa phá vỡ mọi thứ.

Chỗ đó khác biệt.

Nó hoàn toàn khác với con hẻm kì quái này, giống như là lối vào một thế giới khác.

Trong lòng cô bỗng có ý nghĩ này.

Trái tim đã gần như chết lặng sống dậy, không kịp suy nghĩ gì thêm, người phụ nữ theo bản năng cố gắng lết về phía ánh sáng.

Thứ trên lưng cô càng lúc càng nặng, khiến vài bước ấy khó nhọc vô cùng, mồ hôi đầm đìa, không ngừng thở dốc, tốn quá nhiều sức. Hai chân như hãm trong vũng bùn, mỗi lần giơ lên đều hết sức khó khăn.

Có thứ gì đó lạnh lẽo chợt quấn lên cổ, dần siết chặt. Một giây sau cô có cảm giác nghẹt thở. Nhưng sự khó chịu này không thể phá tan ý chí sinh tồn của người phụ nữ. Đi được tới đầu kia của con hẻm tưởng như vô tận, cô phát hiện ánh sáng rõ rệt hơn, mà cảm giác trói buộc nặng nề trên vai cũng nhẹ hơn nhiều.

Ánh sáng đó không đến từ đèn xe của cô.

Nhưng người phụ nữ vẫn quyết tâm phải đi tới, dứt khoát chạy về phía trước.


Có mấy lần lảo đảo trượt chân ngã ra đất, đầu gối đập vào gạch vang lên những tiếng trầm đục, hình như là còn bị mảnh đá vỡ cắt vào da. Người phụ nữ lại không kêu lấy một tiếng, tức giận bản thân ngã xuống làm tốn thời gian, dùng cả tay lẫn chân bò dậy, tư thế không đẹp nhưng hiệu suất cực nhanh, tiếp tục phi nước đại về phía trước.

Nguồn sáng tới từ một cái đèn đường.

Bên dưới đèn đường có một ông bác, hình như đang quét lá rụng ---

Nhác thấy bóng người, cô lập tức dừng bước.

Chẳng những không thấy an tâm vì gặp đồng loại, trong đầu còn hiện lên vô số hình ảnh kinh khủng.

Cô sợ rằng mình vẫn chưa thoát khỏi nơi ma quỷ kia. Ông bác trông rất bình thường này ngẩng lên sẽ có một cái mặt trống không ---

Khoảnh khắc cô do dự, ông bác kia nghe được tiếng bước chân, gác ki hốt rác và chổi sang một bên, ngẩng lên nhìn.

Cũng may đó là một khuôn mặt bình thường.

Ông bác này trông không hiền lành gì cho cam, khuôn mặt nhăn nheo chảy xệ, tay giơ chổi như chực đuổi đánh: "Sao cái đám học sinh chúng mày không chịu nghe lời hả? Đã bảo là nhà hát không mở, nếu mở thì sẽ thông báo trên kênh tin tức. Dám trèo tường từ cửa sau vào đây, gãy tay gãy chân thì ai chịu trách nhiệm hả? Cái này gọi là gì..."

Ông bác ngẫm nghĩ rồi khẳng định: "Gọi là xâm nhập bất hợp pháp! Có biết không hả?"

Người phụ nữ ngẩn ra, bỗng nghĩ mình có chỗ nào giống học sinh à, tốt nghiệp bao nhiêu năm rồi. Hóa ra mình trông trẻ vậy sao?

Sau đó mới nhận ra, nhà hát, nhà hát...

Cái hẻm nhỏ cô hay tới mua giấy nến đúng là nằm cạnh một cái nhà hát có quy mô lớn. Nhà hát kia thường xuyên được cho thuê để tổ chức các loại biểu diễn thương mại.

Nhưng cô không có hứng thú với mấy thứ kịch nghệ nên chưa từng mua vé, chỉ là biết có nhà hát ở đây thôi. Chính ra cái nhà hát này cũng khá gần tiệm vàng mã kia, nhưng vẫn là cách khoảng vài con phố, khác biệt ngày đêm. Một bên là phố mua bán phồn hoa, một bên là khu sinh hoạt cũ nát.

Không cố ý lái xe tới thì sẽ chẳng bao giờ đi qua nơi này.

Người phụ nữ hốt hoảng quay đầu lại nhìn...

Quả nhiên con hẻm kì lạ ban nãy cô chạy xuyên qua đã biến mất.

Dù vậy, người phụ nữ đã tràn đầy mệt mỏi vẫn không có cảm giác nhẹ nhõm sống sót sau tai nạn, cõi lòng bùng lên sự sợ hãi.

Ông bác kia cũng nhìn ra cô gái này không phải là sinh viên.

Mắt ông kèm nhèm, lại có ấn tượng ban đầu với cái đám sinh viên quậy phá, giờ nhìn kĩ lại mới thấy cô gái này rõ ràng mặc đồ công sở. Cô ấy trông hết sức chật vật, tóc tai rũ rượi như là vừa bị thứ gì tóm, tay và đùi đều có vết va đập, mà kì lạ hơn là trong tay cô còn cầm một cục gạch ---

Dù căng thẳng chạy tới ngã sấp ra đất, người phụ nữ cũng không chịu buông món vũ khí trong tay.

Ông bác luống cuống, cẩn thận hỏi thăm: "Cháu gái, cháu có ổn không?"

Người phụ nữ dần hoàn hồn.

Có vẻ như cô đã thật sự thoát khỏi đó, nhưng không biết sao, cõi lòng cứ ngột ngạt như bị thứ gì đè nặng.

Cảm giác nặng nề trên vai đã biến mất, có thể đi đứng bình thường. Nhưng cô vẫn thấy cả người nặng trịch, nhất là phần cổ đau buốt khiến cô theo bản năng cúi xuống... Chỗ nào cũng khó chịu.

Có lẽ đây là phản ứng bình thường sau khi gặp quỷ, hỏa khí thấp, người sẽ không được thoải mái.

Nhưng cô vẫn thấy có gì đó không đúng... Ánh mắt chạm tới công trình kiến trúc trước mặt, nhìn thấy cánh cửa sau bám đầy bụi bẩn, khuất trong góc, cô bỗng giật mình.

Môi run run, giọng cũng khô khốc, cô ngượng ngùng nói: "Chú ơi, đây là rạp hát ạ? Có thể cho cháu vào ngồi nghỉ một lát không?"