Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vũ Khí Hình Người

Chương 486




Edit: Ry

Đại sư cũng tự giới thiệu, không cần gọi hắn là đại sư, gọi tên Hành Lạc* là được rồi.

*Tên ông này có nghĩa là Vui Chơi =)))))))))

Hắn có linh lực cao hơn người bình thường một chút, nhưng trong thế giới Thiên Sư thì còn kém nhiều lắm, gọi là cấp bậc mới vào nghề.

Lần này nghe nói là cảnh báo cao nhất bị kích hoạt, người được cử tới chắc chắn sẽ là tinh anh trong Thiên Sư. Không nói là đối phó quỷ dễ như trở bàn tay, nhưng cũng phải có kinh nghiệm hơn Hành Lạc. Bọn họ mà không giải quyết được chuyện này thì e là cả nước C sẽ chìm trong hỗn loạn.

Những lời này khiến mọi người yên tâm, mong mỏi vị "cao nhân" kia tới.

Huyền Môn hành động rất nhanh, được nhà họ Tần xin trợ giúp thì lập tức cử người tới vùng ngoại ô xa xôi ----

Các nhân viên đứng ngoài trông chừng, không dám đi. Thấy một dàn siêu xe phi tới thì trố mắt, sau đó mong đợi ngẩng lên.

Người đầu tiên bước xuống là một người đàn ông vạm vỡ mặc âu phục đeo kính râm, trông như vệ sĩ. Anh ta xuống xe rồi giúp giữ cửa xe, cung kính đợi người bên trong.

Người bước xuống là một ông lão khá lớn tuổi, mặt mày hiền lành, có chòm râu rất dài, râu tóc bạc trắng từ chân tới ngọn. Nhưng không phải màu trắng nhăn nheo khô héo như người già bình thường, mà sáng lên dưới ánh mặt trời.

Có thể thấy ông lão này thời trẻ tuấn tú như thế nào, ông còn mặc một bộ đạo bào màu xanh lam hiếm thấy, tiên phong đạo cốt. Nếu phải hình dung thì đây chính là hình tượng của cao nhân trong lòng mọi người.

Nguyên đám người, đến cả Hành Lạc cũng sáng mắt lên --- Thật ra hắn chưa từng gặp Thiên Sư cao cấp trong Huyền Môn, vì thường nhiệm vụ trọng đại như vậy không tới lượt hắn tham gia.

Lần này được cử đi chẳng qua là chiếm thiên thời địa lợi, đúng lúc hắn ở gần khu vực xảy ra sự cố nhất. Bên trên cần người dẫn người bình thường ra ngoài, nên mới giao nhiệm vụ cho hắn.

Bản thân Hành Lạc rất mừng, đây là cơ hội trời cho được làm cộng sự với Thiên Sư cao cấp đó!

Hắn theo sau quan sát người ta đuổi ma trừ quỷ là chắc chắn sẽ học lỏm được gì đó. Kể cả không học được thì cũng có thể để người ta quen mặt, là cơ hội cực tốt.

Hành Lạc lập tức đi lên trước, nhớ tới lễ nghi trong Huyền Môn, vội vàng khom lưng hành lễ với vị cao nhân: "Không hổ là Thiên Sư cao cấp của thế gia. Tiền bối thật sự là hạc phát đồng nhan, tinh thần dồi dào! Nhiệm vụ lần này sẽ do ngài chỉ huy, mong có thể để tôi theo sau học tập."

Người ta bảo chọc gì thì chọc chứ không chọc người nịnh nọt. Hành Lạc cũng coi như loại hình sáng sủa, mặc dù linh lực không bằng ai, nhưng thái độ cung kính lại không hèn mọn, nói nhiều nhưng khá duyên, biết chọc cười.

Đám nhân viên cũng vội vàng xông tới, cung kính kể một lèo hết những chuyện xảy ra. Sau đó mong đợi nhìn vị đại sư tiên phong đạo cốt này, tâng bốc hết lời, nói thẳng tiên sinh đây vừa nhìn đã biết là thế ngoại cao nhân, lần này trăm sự nhờ ngài. Cuối cùng bày tỏ hi vọng đối phương có thể bùng nổ thần uy, giải quyết phiền toái giúp họ.

Thái độ của Hành Lạc rất tốt, nhân viên cũng nhiệt tình không sỗ sàng. Nhưng vị cao nhân kia lại lộ vẻ hoảng hốt, mặt mũi viết đầy "các người muốn giết tôi à", do dự nhìn ra sau.

Hành Lạc cũng thắc mắc, vị cao nhân này đồng ý hay không đồng ý đều không có vấn đề gì. Nếu đồng ý, hắn lập tức theo người ta học tập xem làm sao để giết quỷ. Nếu không đồng ý hắn cũng sẽ không trách móc gì, cùng lắm giữ phong độ nói một câu "làm phiền rồi", ra về là xong. Nhưng đối phương làm vẻ hoảng hốt như vậy khiến hắn hoài nghi chẳng lẽ vừa rồi mình nói gì sai trái lắm à?

Vị cao nhân hạc phát đồng nhan kia dịch sang bên, nhường ra một con đường, sau đó quay sang tươi cười với Hành Lạc, xấu hổ nhưng không mất lễ độ: "Xin chào đồng môn, mọi người cũng vất vả rồi. Có điều lần này không phải là tôi chỉ huy, mà sư phụ của tôi sẽ chỉ huy."

Hành Lạc: "..."

Nhân viên: "..."

Cả đám vừa xấu hổ vừa lúng túng.

Nhân viên thì tưởng Hành Lạc dù gì cũng thuộc giới Huyền Môn, sao có thể nhận nhầm bề trên trong nghề của mình được. Thấy hắn nhiệt tình chào hàng giới thiệu bản thân, họ cũng hùa theo, không dám ngậm nước khen lấy khen để, ai mà ngờ được là khen nhầm người... Nếu mà dùng từ mơ hồ chút còn đỡ, nhưng Hành Lạc khiến họ hiểu nhầm, cứ tưởng đối phương là cao nhân thật.

Thế là bỏ qua sư phụ của người ta, đồng thời là vị Thiên Sư cao nhân thực thụ kia. Chẳng trách ông lão này lại xấu hổ như vậy, vừa rồi họ đúng là gác người ta lên lửa nướng giòn.

Hành Lạc bối rối vô cùng. Tại hình tượng của đối phương quá phù hợp với tưởng tượng của hắn về cao nhân, mà hắn cũng có thể cảm thấy linh lực của đối phương rất mạnh, thế nên mới mất não tiến lên múa máy, tạo thành cục diện khó xử hiện giờ.

Vị đại sư râu trắng kia cũng hết sức đau khổ, vừa xuống xe chưa kịp nói câu nào đã bị cả đống người ngợi ca, mang lên giàn thiêu, dọa cho ông toát mồ hôi, mãi mới tìm được cơ hội nhường đường cho sư phụ.

Ông đi sang một bên, khom lưng, thái độ hết sức cung kính mời cao nhân chân chính đến từ gia tộc Thiên Sư ---

"Sư phụ, tới rồi ạ."

Nhóm người thu hồi lúng túng. Hành Lạc hơi phần hổ thẹn nhìn lên, nghĩ xem lát nữa phải nói gì để chữa cháy. Nhưng mà có dùng hết sức tâng bốc người ta lên trời đi nữa thì cũng khó mà cứu vãn cho sai lầm vừa rồi.

Một người bước xuống khỏi xe.

Hành Lạc nhìn một cái, đoán người này cũng là đệ tử của vị cao nhân kia.

Người này khá giống với vị đại sư hạc phát đồng nhan vừa rồi, chỉ là ngoại hình gây chú ý hơn một chút. Đây là một thiếu niên cực đẹp trai, ngoại hình phải nói là xuất sắc, mắt khép hờ suy tư gì đó, có sự lạnh lùng không màng xung quanh.

Cũng đúng thôi, nhỏ vậy đã được Thiên Sư cao cấp của Huyền Môn nhận làm đệ tử, tất nhiên là con cưng của trời, chảnh tí cũng bình thường.

Hành Lạc thầm nhủ, nhóc này nhỏ hơn mình nhiều nhưng khí phách mạnh ghê.

Y mặc bộ đồ trông rất bình thường, như là học sinh đang đi học bị kéo tới đây. Điều duy nhất có thể chứng minh sự liên hệ của y với Thiên Sư là cây kiếm gỗ đào đeo trên lưng.

Cây kiếm kia đầy khí thế, hiển nhiên sở hữu sức mạnh không tầm thường.

Nhưng ngoài nó ra thì không thấy được chàng trai tuấn tú này có gì liên quan tới Huyền Môn.

Hành Lạc toét miệng cười, dù sao cũng là người đồng lứa, sự xấu hổ ban nãy lập tức vơi đi ít nhiều. Hắn sang sảng cười nói: "Ấy đồng môn đúng là tuổi trẻ tài cao! Tuổi nhỏ vậy đã là đệ tử của đại sư rồi, chắc hẳn linh lực cậu xuất chúng lắm. Hâm mộ thật đấy, cậu có thể theo học đại sư... Nhiệm vụ lần này vất vả cho cậu rồi."

Đại sư râu trắng: "..."

Thiếu niên ngẩn ra: "... Ừ."

Thiếu niên này có vẻ lạnh lùng, đáp bằng một âm tiết rồi không nói nữa, đi thẳng về phía trước.

Vị đại sư tóc trắng không đứng lại, cúi đầu ngoan ngoãn theo sau y, đi về phía tòa nhà.

Hành Lạc rất ngạc nhiên, nhìn chằm chằm hai người, khó hiểu hỏi: "Tiền bối, ngài không đợi sư phụ ngài à?"

Đại sư: "..."

Khuôn mặt ông lão lại xuất hiện sự xấu hổ Hành Lạc ban nãy, hắn liếc thiếu niên đằng trước, vội vàng thì thầm với Hành Lạc.

"Cậu ấy là sư phụ của tôi."

Nói xong như thể sợ bị bỏ lại, ông vội vàng chạy theo thiếu nhiên, ngoan ngoãn đi sau lưng y.

Để Hành Lạc đờ đẫn đứng tại chỗ.

Hành Lạc bắt đầu tính cho tiền đồ của mình, trong vòng một ngày liên tục đắc tội vị Thiên Sư cao cấp kia ba lần... Liệu về sau hắn còn có thể hành nghề kiếm sống nữa không?

Nhưng dù có rầu rĩ tới đâu thì Hành Lạc vẫn không muốn bỏ lỡ cơ hội học tập hiếm có này. Đấu tranh vài giây, hắn mạo hiểm sẽ bị đánh, vội vàng đuổi theo sau.

Kiếm Thiên Sư vô cảm nhìn trung tâm thương mại to lớn trước mặt. Y bước chậm lại, chưa vào trong đã lấy kiếm trên lưng xuống.

Âm khí quá nồng.

Cộng với địa thế đất đặc biệt, giờ âm phút âm năm âm, y cảm thấy tòa nhà trước mặt như là đại bản doanh của quỷ.

Y cau mày, lấy la bàn ra, cây kim kịch liệt xoay vòng, không hề dừng lại.

Kiếm Thiên Sư lạnh mặt cắn ngón tay, nhỏ một giọt máu lên, sau đó nhỏ giọng đọc chú.

Ông lão đầu bạc với Hành Lạc lập tức đứng lại.

Họ đều cảm nhận được có cơn gió lạnh lướt qua người. Đến lúc này, Hành Lạc mới ý thức được thiếu niên đúng là Thiên Sư cao cấp, linh lực bàng bạc cỡ này.

Kim la bàn vẫn không cố định, khiến Kiếm Thiên Sư càng thêm cẩn thận. Nơi này rõ ràng là đất cực âm, cũng sở hữu quỷ khí cực nồng, nhưng hắn lại không thấy một con quỷ nào, chuyện này có bình thường không?

Sắc mặt thiếu niên trở nên nghiêm nghị, khiến hai người theo sau càng thêm cảnh giác.

Y vẽ một lá bùa, báo tin cho trưởng bối... Tình huống nơi này quá nghiêm trọng, y chưa chắc đã có thể giải quyết, cần trưởng bối đang bế quan tới hỗ trợ.

Nhưng dù vậy, Kiếm Thiên Sư vẫn không lùi bước, cảnh cáo hai người đằng sau: "... Sau đây dù các người có thấy được ai ở trong tòa nhà này đều không được tiếp cận."

Hành Lạc nghe được ngẩn ra, sau đó bắt đầu sợ.

Kiếm Thiên Sư không quan tâm Hành Lạc có đi theo không, cùng đồ đệ vào trong.

Nhưng thật không khéo là chưa đi được mấy bước, Kiếm Thiên Sư đã phải đứng lại ---

Vì y nghe được tiếng bước chân rõ rệt.

Mà la bàn trong tay vẫn đang xoay tròn.