Edit: Ry
Thỏ đứng đằng xa nhìn đám người rôm rả trò chuyện, rất là mệt mỏi: "Hay là ra ngoài trước rồi buôn tiếp? Cửa sắp đóng rồi đây này."
Để đảm bảo "cửa" luôn mở, nhất định phải có người duy trì tiếp xúc với nó, thành ra Thỏ không dám dời đi nửa bước. Nếu không thì ngay giây đầu tiên cô đã chạy tới chỗ Nguyên Dục Tuyết rồi, còn lâu mới ở đây ---
Những người khác lúc này mới sực nhớ. Nơi này quá nguy hiểm, không phải chỗ tốt để ở lâu, vẫn nên ra ngoài cho thỏa đáng. Có muốn thảo luận thì cũng không cần phải thảo luận ngay lúc này.
Nguyên dàn thanh niên ngoan ngoãn xếp hàng như trẻ em, đi tới chỗ khe hở.
Khe hở đen ngòm, không thấy được bên trong như thế nào, thật đáng sợ.
Nhưng họ rốt cuộc vẫn là những người vừa trải qua sóng to gió lớn, còn được Nguyên Dục Tuyết dốc sức cứu mạng, lúc này cực kì tin tưởng cậu, không hề hoài nghi.
Tiểu A đi đầu --- Thật ra lá gan của chàng trai này cũng không lớn lắm, chỉ là một người bình thường, với sự kiện ma quái vừa xảy ra, cậu ta kính sợ vô cùng.
Tới sát khe hở, ngửi được mùi tanh kì dị bốc ra từ đó, cậu ta cũng không do dự, cắn môi đâm đầu vào.
"Cửa" nhanh chóng nuốt chửng Tiểu A.
Thỏ thử gọi mấy tiếng "Tiểu A" vẫn không được đáp lại, xem ra cái "cửa" này có hiệu quả cách âm rất tốt, hoặc nó là ngăn cách của hai không gian. Họ không có cách nào để thăm dò thông tin ở đầu bên kia.
Tiểu B và Tiểu C, đám Tần Mông, lần lượt đi vào trong "cửa".
Tần Mông có vẻ muốn đợi Nguyên Dục Tuyết đi cùng, tiếc là bị từ chối. Từ cổ tới mặt lại đỏ chót, căm giận trừng thiếu niên một cái rồi mới đi.
Nguyên Dục Tuyết là người cuối cùng vào "cửa", đúng hơn là cậu và Giới Chu Diễn là hai người cuối cùng. Làm vậy là để đảm bảo đống xác trong nhà kho sẽ không hồi sinh thay thế ai khác, đề phòng mọi bất trắc.
Cũng may lần này khá thuận lợi, không có vấn đề gì xảy ra.
Xuyên qua cánh "cửa" kia, hình ảnh trước mắt bị bóp méo kịch liệt. Trong vô vàn sắc thái hỗn loạn, họ cảm giác như mình đi qua rất nhiều không gian, sau đó đặt chân lên một cái hành lang.
Cái lạnh ở trong nhà xác đã biến mất. Rời khỏi nhà kho trống trải kia, tất cả đi tới một cái hành lang tối mờ mờ, trông khá quen.
Sĩ số đầy đủ, không thiếu ai.
Khúc hành lang này giống hệt chỗ ban nãy trong escape room, nhìn sơ qua có cảm giác như họ đã trở lại thế giới bình thường.
Đám thanh niên đứng im đợi trong hành lang, không dám đi lung tung. Thấy Nguyên Dục Tuyết xuất hiện, họ đồng loạt thở ra một hơi.
Có lẽ là cảnh Nguyên Dục Tuyết mở cửa tủ cứu mình để lại dấu ấn quá sâu, họ tràn đầy tin tưởng với cậu.
Một cô gái trong nhóm Tần Mông rụt rè ngẩng lên nhìn Nguyên Dục Tuyết, hỏi thăm: "Có phải chúng ta đã... An toàn rồi không?"
An toàn?
Nguyên Dục Tuyết không biết cái gì được tính là an toàn, nhưng đúng là bây giờ không có nguy hiểm.
Thế là cậu bình tĩnh gật đầu.
Đúng lúc này đèn tắt, hành lang vốn tối mờ mờ bỗng đen kịt. Bóng tối ập tới khiến nhóm người vừa trải qua một phen hãi hùng lập tức quýnh lên.
Không biết là ai bắt đầu, tiếng thở trở nên dồn dập, vô thức chen về một phía.
Tuy là trong lúc hoảng loạn, nhưng cũng không xảy ra sự kiện như giẫm đạp, chỉ là từng đôi giày thể thao giẫm lên chân nhau đau điếng. Hình như có tiếng Tiểu B kêu "đừng có đẩy tôi", sau đó im bặt... Thỏ và Tiểu C theo bản năng nhích tới gần chỗ Nguyên Dục Tuyết, kết quả bị trái chen phải chen, váng hết cả đầu mất phương hướng.
Thị giác của Nguyên Dục Tuyết không bị bóng tối ảnh hưởng, nhưng những người khác là nhân loại, mà tối thì không thấy đường.
"Đừng có hoảng, cũng đừng tự ý di chuyển, nắm tay người bên cạnh." Tần Mông bỗng quát một tiếng, bắt đầu lục lọi khắp người, thế mà tìm được cái đèn pin giấu trong túi quần, bèn bật lên.
Đèn pin siêu sáng với bóng đèn công suất cao, vừa bật lên đã chói lòa.
Mọi người đang hoảng loạn vì bóng tối cũng bình tĩnh lại, đứng im tại chỗ đợi đèn pin soi tới mình.
Tần Mông có vẻ lo lắng: "Nguyên Dục Tuyết đâ..."
Nói được nửa thì mắc kẹt.
"..." Sắc mặt trở nên hết sức vi diệu.
Đám bạn của gã bám cứng lấy Nguyên Dục Tuyết, chỉ hận không thể leo cả lên người cậu, đến cả Giới Chu Diễn vững như Thái Sơn còn bị chen cho phải lùi lại nửa bước.
Đám Thỏ - vốn thân với Nguyên Dục Tuyết hơn, định tìm cậu để thêm cảm giác an toàn, bị gạt hết ra góc, một mảnh áo cũng không túm được.
Thỏ, Tiểu C: "..."
Tay chân mấy người linh hoạt thật đấy, đẩy được tụi này ra cả mét luôn.
Trán Tần Mông nổi gân xanh, gầm lên như đuổi gà: "Bỏ ra bỏ ra! Bám thế người ta ngã bây giờ."
Nguyên Dục Tuyết: "..."
Cậu bị kẹt giữa đám người, thầm nghĩ sức của con người thì không thể đẩy ngã mình được, nhưng đúng là hơi quá... Gần.
Tần Mông nhăn nhó khó chịu, còn định mắng thêm, nhưng sắc mặt đám kia bỗng tái nhợt. Họ trông hoảng sợ cực kì, mắt trợn to, mặt trắng bệch, nhìn lên trên trần.
Trên trần?
Trên đó có gì à?
Tần Mông sửng sốt, tiện thể chĩa đèn pin lên trần nhà. Phần trần được đèn pin soi sáng bỗng xuất hiện đầy dấu tay máu.
Cái lạnh lập tức ngập tràn, Tần Mông cứng đờ.
Sức quan sát của thanh niên luôn rất tốt, càng ngày càng có nhiều người chú ý tới trần nhà. Có người không nhịn được nấc lên một tiếng như sắp khóc.
"Nguyên, Nguyên Dục Tuyết, có phải chúng ta... Có phải chúng ta sắp chết không..."
Có người không nhịn được nghẹn ngào.
Nguyên Dục Tuyết ngẩng lên nhìn trần nhà, giờ mới ý thức được ban nãy những người này không nhìn thấy nó, bình thản đáp: "Không. Đây là hiện tượng bình thường."
Mọi người: "..."
Cái, cái này là bình thường á?