Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vũ Khí Hình Người

Chương 462




Edit: Ry

"Nguyên Dục Tuyết!!" Tiểu A hét lên: "Mày điên rồi hả?"

"Nó giết Tiểu C!"

Phản ứng của Tiểu B cũng rất kịch liệt. Màu đỏ chảy lênh láng khắp sàn phản chiếu trong con ngươi của cậu ta, phản ứng sợ hãi hết sức chân thực. Tiểu B cắn răng, cơ mặt run rẩy vì phẫn nộ. Biểu hiện này khiến bất kì ai cũng phải hoài nghi với phán đoán của mình, cho rằng Nguyên Dục Tuyết đã làm một chuyện rất tàn nhẫn.

Sợ hãi và mâu thuẫn của họ đều là thật.

Những cảm xúc rõ rệt này chỉ con người mới có, sao họ có thể là quái vật được?

Thỏ không chớp mắt nhìn chằm chằm những người này, tay vô thức nắm chặt đến nổi gân, cô bối rối vô cùng.

Phản ứng của họ quá hợp lý, tự nhiên và kịch liệt, nhưng...

Thỏ nhắm mắt lại.

Nguyên Dục Tuyết sẽ không lừa cô.

Không chỉ có Tiểu A và Tiểu B, đám thanh niên do Tần Mông cầm đầu cũng bắt đầu loạn lên. Tần Mông hết lời chửi bới Nguyên Dục Tuyết, nói cậu quả nhiên muốn hại chết họ... Bọn họ sợ hãi không thôi, run rẩy mở cửa tủ lạnh, dường như là muốn chui vào nơi chật hẹp đó trốn. Nhưng lại mãi không làm, hung tợn và bài xích nhìn Nguyên Dục Tuyết.

Mỗi người một vẻ, nháy mắt trôi qua như đời người muôn màu, thái độ cảm xúc mỗi người mỗi khác.

Nhưng dù là loại cảm xúc nào, vào trong mắt Nguyên Dục Tuyết ---

Cậu vẫn như vậy.

Hàng mi rủ xuống như bông tuyết nhẹ nhàng tan biến, một dấu vết cũng không còn, càng không đả động được tâm tư.

Trái tim cứng rắn như sắt đá, sẽ không dao động trước bất cứ quấy nhiễu nào, càng sẽ không vì phản ứng của những "người" này mà hoài nghi phán đoán của bản thân.

Lí trí đến mức máu lạnh.

Dao động là chết. Đây là kinh nghiệm Nguyên Dục Tuyết thu được từ rất nhiều lần làm nhiệm vụ. Cậu chưa "chết", chưa bị thu về tiêu hủy đã chứng minh sự chính xác của chân lý này.

Ánh đao lóe lên.

Vẻ khủng hoảng của Tiểu A và Tiểu B đọng lại trên mặt, đầu đã lăn xuống.

Máu chảy ra nhiều tới nỗi ngập sàn, lênh láng uốn lượn chảy tới giày của Nguyên Dục Tuyết.

Cậu nhìn xuống, vẻ mặt lạnh lùng hiện lên sát ý.

Cảnh tượng giết chóc đẫm máu và dã man, nhưng vì người tạo ra nó là Nguyên Dục Tuyết với dáng hình mảnh mai, cùng với đôi mắt xinh đẹp, lại khiến nó trở nên kì lạ, đẹp trái lẽ thường. Là nguy hiểm tột độ, nhưng vì người đứng trong vũng máu mà nguy hiểm cũng trở nên hấp dẫn.

Nguyên Dục Tuyết từng bước tiến lên, thanh đao trong tay chĩa xuống, chất lỏng đặc dính nhỏ xuống khỏi mũi đao. Chỉ vài giây nó đã lại sáng bóng như mới, không có lấy một dấu vết, chỉ còn sát ý bén nhọn.

Mỗi bước cậu tiến lên sẽ có một kẻ ngã xuống.

Kẻ cuối cùng là "Tần Mông". "Gã" đứng xa Nguyên Dục Tuyết nhất, đang dán mình vào tủ lạnh, tràn đầy khiếp sợ. Ngón tay "gã" bấu lấy cánh tủ, bấu chặt tới nỗi móng cũng bung ra.

Đôi mắt đỏ ngầu nhìn Nguyên Dục Tuyết chòng chọc, quá sợ hãi nên giọng nói biến dạng ---

"Mày đang giết người!!!"

"Không được giết tao ---"

Nguyên Dục Tuyết chưa từng dao động dù đối phương có phản kháng van xin cỡ nào, nay lại dừng bước.

Mặt mày ủ rũ, lưỡi đao sáng như tuyết chống vào yết hầu "Tần Mông".

"Mi không phải là con người." Nguyên Dục Tuyết nói.

Cậu nói rất bình thản, tay cũng rất ổn định, bóng lưng không hề tiết lộ cảm xúc.

Thực tế Nguyên Dục Tuyết đang nghiêng đầu, khó hiểu nhìn "Tần Mông". Không phải trào phúng hay phủ định, cậu chỉ nói ra một sự thật. Khó hiểu là vì tại sao "Tần Mông" cũng không biết bản thân là gì.

Mắt "Tần Mông" bỗng trợn to.

Vẻ mặt "gã" trở nên cực kì khủng bố, con ngươi phồng lớn như sắp nổ. "Gã" nhìn Nguyên Dục Tuyết, cảm xúc trong mắt là oán độc kinh người, "gã" không còn sợ cậu nữa, mà là hận.

"Gã" không sợ Phá Hồng Mông có thể cướp đi tính mạng mình bất cứ lúc nào, như tâm thần hét lên: "Tao là người! Tao là con người! Mày lấy tư cách gì mà phủ định tao?! Tao là con người!!!"

Tiếng hét bén nhọn, không còn nghe ra được giọng gốc.

"Gã" tự giật tóc: "Tao khác gì với nó chứ? Không được ư? Không được ư? Tại sao không cho tao ra khỏi đây?"

"Tại sao tao không được lấy cuộc đời của nó? Tao cũng có thể làm tốt mà, làm tốt như nó vậy!" Từng mảng tóc rụng xuống, thậm chí có cái còn dính da, mùi tanh kì lạ bốc lên.

"Tần Mông" chợt bình tĩnh lại, quỳ xuống đất, nâng cái cổ sắp gãy lên, van nài nhìn Nguyên Dục Tuyết: "Cậu thả tôi đi được không... Tôi xin cậu, tôi sẽ không làm gì hết. Tôi cam đoan với cậu chỉ cần được ra khỏi đây tôi sẽ không làm gì hết. Tôi sẽ chỉ ăn xác động vật, tôi sẽ đi học sẽ đi làm như con người bình thường."

"Chỉ cần được ra khỏi đây, tôi có thể làm một con người bình thường."

Gã thần kinh lặp lại --- "Tôi biết, chúng ta là đồng loại..."

Lưỡi đao bạc đâm xuyên cơ thể "Tần Mông".

Nguyên Dục Tuyết không tỏ vẻ gì, nét mặt bình lặng.

"Mi không thể trở thành cậu ấy." Thiếu niên trả lời.

Lượng máu vượt quá thường thức chảy ra.

Thật kì lạ, cách giết địch của cậu luôn rất dứt khoát, chặt đầu đối phương là phương án hiệu quả nhất, không cần tốn thêm năng lượng. Nhưng lần này cậu lại đâm xuyên lồng ngực của "Tần Mông", khiến nó dù bị đâm thủng người vẫn có thể phát ra âm thanh.

"... Quái vật."

"Đừng nói mày cho rằng bản thân là người chứ?"

"... Mày không khác gì tụi tao hết. Chỉ là mày đứng về phía con người. Thật đáng buồn, một con quái vật..."

Tiếng "Tần Mông" đứt quãng, nho nhỏ, khàn khàn vang lên, Thỏ ở đằng xa không nghe được.

Máu uốn lượn chảy xuống, Nguyên Dục Tuyết không nhúc nhích, lần đầu để máu làm bẩn đế giày.

"Ta biết."

Nguyên Dục Tuyết nói.

Thỏ nghe được, nhưng không rõ câu của cậu có ý gì, thắc mắc nhìn sang ---

Đúng lúc chứng kiến cơ thể "Tần Mông" vỡ ra, hóa thành mưa máu.

Hình ảnh quá chấn động, Thỏ mở to mắt, dây thần kinh báo hiệu nguy hiểm căng lên. Cô dường như thấy được một sự tồn tại khủng khiếp và vô lí.

Nháy mắt sau, màn sương đỏ đã bị thứ gì vô hình nuốt chửng, không còn một giọt. Không gian trống rỗng, mùi tanh cũng không có.

Bị triệt để xóa sổ.

Nó bị một sự tồn tại có cấp bậc cao hơn tiêu diệt.

Đầu óc nhanh chóng vận hành, Thỏ không ngừng tự hỏi nguồn gốc của nguy hiểm và cách đối phó. Lòng bàn tay rịn đầy mồ hôi, cô không rõ từ lúc nào mà trong kho hàng lại xuất hiện một thứ nguy hiểm như vậy, liệu Nguyên Dục Tuyết có gặp chuyện không...

Giọng nam lạnh lẽo vang lên.

Đó là giọng của Giới Chu Diễn.

"Nguyên Dục Tuyết, xin lỗi." Hắn nói: "Hơi bực mình nên lỡ tay tấn công mục tiêu của em."