399. Nhiệm vụ đặc thù (6): Bất kì bộ phận nào trên người cậu đều có thể dùng làm vũ khí.
Edit: Ry
Một cái ồng phòng ngự có màu xám được dựng lên trước mặt Bé Năm và Nguyên Dục Tuyết, chặn lại hành vi của con quỷ kia, nhốt nó vào trong.
Khuôn mặt bị Lam Diễm đốt tới vặn vẹo, tràn đầy oán độc dán vào lồng phòng ngự mờ mờ, nhìn chòng chọc vào cả hai.
Đó đúng là một khuôn mặt quen thuộc.
Nó cao, nó gầy, da thịt trên mặt bị bỏng tới độ bong tróc ra, chỉ còn phần xương gò má cao và nhọn hoắt, dính chút thịt đỏ.
Dù đã trở thành bộ dạng đáng sợ này, các người chơi vẫn thần kì nhận ra... Đây chính là "quản lý", NPC chỉ dẫn của khách sạn.
Thái độ của quản lý không mấy thân thiện, mà tiếp tân đã biến thành quỷ thì việc mụ ta thành quỷ cũng rất bình thường. Nhưng cứ nghĩ tới trước đó mụ còn "chung sống bình thường" với người chơi, thay đổi lớn như vậy ít nhiều cũng khiến người ta phải cau mày.
Quản lý đã hoàn toàn thay đổi, chỉ còn một khuôn mặt nhìn chòng chọc vào Nguyên Dục Tuyết.
Nếu cái cục thịt kia còn có thể gọi là "mắt", vậy cặp mắt đó sắp dán vào thiếu niên luôn rồi.
Cổ họng của mụ rung lên, phát ra âm thanh nghe giống ngôn ngữ của con người, vô cùng bén nhọn, như tiếng rít gào trước khi chết, nếu cố dỏng tai lắng nghe thì nó giống một loại sóng âm làm ô nhiễm tinh thần.
"Ha ha, hì hì." Đến cả tiếng cười cũng không nghe ra được là tiếng cười.
Lam Diễm dần tắt, bị nó hái xuống, bỏ vào miệng nhai nuốt mất.
Đôi mắt đen láy của thiếu niên nhìn sang, thấy Lam Diễm bị cắn nuốt thì hơi cau mày.
... Đó là năng lượng của cậu.
"Thần... Bỏ đi... Không, không..."
Mặc dù là "miệng nói tiếng người", nhưng âm điệu mụ phát ra rất quái dị vì họng đã cháy hỏng, từng âm tiết cứ ậm ờ không thể ghép lại thành một câu có trật tự. Người chơi cau mày, cố gắng lắng nghe xem rốt cuộc mụ muốn nói gì.
Nhưng vẫn quá loạn, không hiểu được.
Bé Năm và Ông Chú cau mày nhìn cựu quản lý.
Với cái vẻ nhìn Nguyên Dục Tuyết đầy ác ý kia của mụ thì đảm bảo không phải chuyện gì tốt.
Nguyên Dục Tuyết cũng hơi nhíu mày.
"Thần... Không muốn... Vứt bỏ..."
"Rời đi, thế... Giới này."
Lại thêm một đoạn âm tiết trúc trắc. Con quỷ với hình thù vặn vẹo, hai má đỏ quạch, vệt đỏ dần loang ra giống như sắp nổ tung. Sau đó mặt nó vỡ thật, con ngươi màu đỏ bắn ra, nhanh chóng chuyển động. Nó tiếp tục bành trướng, trở nên to lớn, chèn vào lồng phòng ngự, cố gắng xích lại gần Nguyên Dục Tuyết ---
"Mi! Sẽ chết!"
Câu này lại hết sức rành rọt, không ai có thể hiểu sai nghĩa, rõ rệt như một quả bom nổ tung bên tai người chơi.
Trong nháy mắt đó, Bé Năm còn nghĩ, sao tự dưng mụ nói tiếng người rõ vậy ---
Một giây sau, cô thấy quản lý phá ra cười với âm điệu quái dị: "Bị Thần, chán ghét, vứt bỏ... Là đồ bổ."
Các người chơi vẫn không hiểu, nhưng họ cảm nhận được ác ý trong câu nói này, lập tức đề cao cảnh giác. Chớp mắt sau, quản lý đã biến mất khỏi lồng giam do Ông Chú tạo ra.
Ông Chú toát mồ hôi.
Đây là chuyện chưa từng có.
Chỉ trong tích tắc, Nguyên Dục Tuyết đã rút Phá Hồng Mông chặn trước người. Lưỡi đao tức thì va chạm với một cánh tay quỷ đột nhiên xuất hiện giữa không trung.
Đúng vậy, chỉ có một... Cánh tay lơ lửng.
Lam Diễm Nguyên Dục Tuyết triệu hồi ra lại bị một cái miệng xuất hiện từ hư không cắn nuốt. Sau đó là mắt, chân tay, nội tạng... Mỗi bộ phận đều được tách ra trở thành cá thể công kích, đột nhiên xuất hiện từ mọi ngóc ngách, khó lòng phòng bị. Chỉ một con quỷ đã cầm chân được cả ba người.
Năng lực của quản lý hiển nhiên khác với những con quỷ khác, mụ khó đối phó hơn nhiều.
Cũng khó nói, mụ vốn là con quỷ hung hãn nhất bị Khách Sạn Tránh Tai Ương trấn áp, thế nên mới giành được thân phận NPC chỉ dẫn.
Nguyên Dục Tuyết nhanh chóng đưa ra phán đoán.
Năng lực công kích của quản lý được thể hiện ở hai phương diện.
Trong đòn tấn công vừa rồi, cậu không bắt được quỹ tích hoạt động của mụ, chứng tỏ không phải là do tốc độ của mụ quá nhanh, mà là mụ có năng lực dịch chuyển trong tích tắc, hoặc là xuyên thời không.
Cơ thể mụ còn được tách ra làm nhiều bộ phận để công kích, mỗi bộ phận lại có năng lực khác nhau, nói là một con quỷ thì chi bằng nói là tập hợp của nhiều con quỷ.
Chưa hết, con quỷ này còn không sợ Lam Diễm của cậu.
Nguyên Dục Tuyết vừa suy luận vừa chiến đấu, đột nhiên nghe được một tiếng hít hà.
Ông Chú đột nhiên trắng mặt, trán đổ đầy mồ hôi. Ông ôm bụng, gập người lại, thậm chí cuộn tròn, giống như đang cố gắng chống cự gì đó. Trên mặt cũng là vẻ đau đớn vô cùng, cảm giác như nội tạng đang bị ai đó kéo đứt từng khúc.
Có thể khiến một người chơi lâu năm đau tới như vậy, chắc chắn không phải thống khổ bình thường.
Ông Chú không còn sức để ý quỷ quái nữa, quỳ một chân xuống cắn răng chịu đựng cơn đau. May mắn Bé Năm ở ngay gần, phản ứng cũng nhanh, giúp ông giải quyết con quỷ trước mặt, sau đó lảo đảo chạy tới, hiếm khi hốt hoảng như vậy: "Chú! Chú sao vậy, đừng có dọa tôi!"
Nguyên Dục Tuyết cũng chú ý tới biến cố ở bên kia, Phá Hồng Mông lập tức đâm xuyên con ngươi màu đỏ rồi bứt ra chạy tới xem tình huống. Cậu nhanh chóng rà quét cơ thể ông chú, phát hiện trong bụng ông chất đầy thể tinh thần bất thường.
... Con quỷ đó thế mà có thể xuyên luôn vào cơ thể người.
Nếu không phải thể chất của người chơi quá vượt trội, Ông Chú còn là người đã thức tỉnh thiên phú, có lẽ lúc này đã nổ banh xác.
Bé Năm lo lắng tới độ trán bắt đầu xuất hiện mồ hôi. Cô quyết định sử dụng thiên phú của mình.
Thực tế đây là lần đầu Bé Năm sử dụng thiên phú trong phó bản này. Cô sở hữu thiên phú trị liệu cực kì hiếm có. Cái dở là trong quá trình sử dụng, bản thân sẽ rơi vào trạng thái suy yếu, mất khả năng tự vệ và phản kích, đã thế còn bị dính thêm debuff thu hút công kích của quỷ quái. Ở trong một phó bản ma quỷ hoành hành thì như vậy không khác gì biến mình thành bia ngắm di động. Thế nên đội của Bé Năm luôn có tối thiểu ba người, và phải chắc chắn có người ở bên cạnh để bảo vệ bản thân thì cô mới sử dụng thiên phú, giao sự an toàn của mình cho đồng đội.
Lúc này Số 3 không có ở đây.
Với nguyên tắc họ luôn tuân theo thì Bé Năm không nên dùng thiên phú, nhưng cô không do dự nhiều ---
Nguyên Dục Tuyết đang ở đây.
Cậu ấy... Sẽ bảo vệ mình.
Cậu ấy sẽ bảo vệ đồng đội.
Không băn khoăn nữa, Bé Năm dứt khoát giao sự an toàn của bản thân cho Nguyên Dục Tuyết.
Mà thiếu niên, dù không biết mặt trái của việc Bé Năm dùng thiên phú, vẫn nhanh gọn giải quyết con quỷ trước mặt, đi tới cạnh thiếu nữ, tập trung bảo vệ cô.
Dù đã nhanh chóng rà quét tầng 1, Nguyên Dục Tuyết vẫn không tìm được bản thể của quản lý.
Manh mối duy nhất nằm ở...
Trong cơ thể của Ông Chú.
Cậu rủ mắt suy tư.
Bất kỳ người chơi nào gặp phải tình huống này đều là ngàn cân treo sợi tóc, nhưng năng lực của Bé Năm lại vừa hay khắc chế được con quỷ đang chui trong bụng.
Vẻ đau đớn trên mặt Ông Chú dần dịu lại, mà Bé Năm cũng cảm nhận được "dị vật" đang bị bài xuất ra khỏi nội tạng ông. Cô vẫn chưa hết lo, thu tay lại, vừa bực vừa sầu: "Con quỷ này đúng là khó phòng bị, phải cẩn thậ..."
Chưa nói hết, một cái bóng màu đỏ đột nhiên bắn ra từ cơ thể Ông Chú, lao tới mặt Bé Năm ---
Với thân thủ bình thường, dù chỉ là phản xạ tự nhiên của cơ thể, Bé Năm có thể dễ dàng tránh được. Nhưng cô đang trong trạng thái suy yếu vì sử dụng thiên phú, chỉ kịp lảo đảo ngả ra sau.
Con quỷ này dùng năng lực dịch chuyển để tấn công nên Nguyên Dục Tuyết cũng không thể đoán trước. Nhưng phản ứng của cậu vẫn rất cấp tốc, cái bóng đỏ vừa xuất hiện, cậu đã nghiêng người tới che cho Bé Năm.
Âm thanh như tiếng kim loại va chạm vang lên.
Thời gian để phản kích chỉ có một tích tắc, cực kì ngắn ngủi, chớp mắt là qua.
Khi Phá Hồng Mông đâm xuyên con quỷ, một phần của nó ---
Như dòng máu đỏ bắn ra ngoài, đâm thẳng vào trán thiếu niên!
Bé Năm ở sau nên không nhìn thấy. Ông Chú lại thấy rất rõ, vội hét lên: "Nguyên Dục Tuyết!"
Cuộc chiến giữa Nguyên Dục Tuyết và quản lý hết sức căng thẳng, một đòn vừa rồi, không ai giết được ai, đảo mắt lại đấu thêm vài chiêu.
Trong quá trình giao chiến, Nguyên Dục Tuyết đã phá giải được kết cấu của con quỷ, phát hiện mụ cực kì kiêng kị Phá Hồng Mông, nhiều lần né tránh, nên sau một lần hiếm hoi đâm được vào "tim" mụ, cậu lập tức buông đao.
Bàn tay thon gọn như được điêu khắc từ ngọc quý, trực tiếp chọc xuyên vào cái bóng đỏ.
Con quỷ cũng bất ngờ trước hành vi mạo hiểm này của cậu, không kịp trốn.
Biểu cảm vẫn bình thản không một gợn sóng, con ngươi đen nhánh lại toát lên giá lạnh, khiến nét mặt cũng có phần lạnh hơn. Những ngón tay dường như trở thành món vũ khí đáng sợ nhất trên thế giới, không gì có thể phá vỡ. Cậu hơi nắm tay lại, chuẩn xác bóp nát tim của mụ!
Tác giả có lời muốn nói:
Con ơi hay là mình rửa tay trước đi?