Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vũ Khí Hình Người

Chương 369




Edit: Ry

Tiểu Tây mượn lời Từ Oánh nói ra.

Từ Oánh không phải một phiên dịch viên chuyên nghiệp, chị nói lắp nói vấp, lúc nhắc tới vài chi tiết còn không kiềm chế được cảm xúc.

... Sao có thể không phẫn nộ đây.

Nghe Tiểu Tây mô tả thì những kẻ làm chuyện đó, đều là con người.

Nhưng chúng còn đáng sợ hơn cả ác quỷ.

Sau khi Tiểu Tây chết, trang web đó bị cảnh sát phá sập, lật ra rất nhiều quá khứ đẫm máu. Trong đó 4 tên chủ mưu đồng loạt sa lưới, nhân viên duy trì trang web, những kẻ phụ trách đi lừa gạt người khác cũng lẩn trốn. Do trách nhiệm hình sự của những kẻ này rất khó để phân chia mức hình phạt, vụ án điều tra rất nhiều năm mới khép lại.

Thật ra vẫn còn một nhóm người núp trong tối, rất khó để truy cứu trách nhiệm, cũng cực kì khó để trừng phạt... Chính là nhóm "hội viên" xem livestream kia.

Nếu có lịch sử giao dịch hoặc khen thưởng thì còn có thể lấy đó để phán tội "thuê giết người", nhưng không tra được số tiền giao dịch, muốn phạt cũng rất khó.

Mà những kẻ đó đều có chút thủ đoạn, mời luật sư tốt nhất để chạy án, khăng khăng cắn chặt rằng họ chỉ "vào nhầm" trang web, không xem nhiều. Hoặc là có xem thì cũng tưởng đó là kĩ xảo điện ảnh hoặc ảo thuật gì đó... Tóm lại hoàn toàn phủ nhận việc mình xem video giết người.

Hình phạt dành cho những kẻ này, so với tội ác dơ bẩn chúng làm ra, thật sự là quá nhẹ nhàng.

Huống hồ còn có rất nhiều hội viên bị "thất lạc" tư liệu, không thể tìm ra chủ nhân tài khoản là ai.

Đại khái là vì đủ loại lí do, oán khí của Tiểu Tây mới không thể tiêu tan.

Nó hận đám người xây dựng nên trang web giết người đó, hận gã đàn ông giết mình, hận tên đồng nghiệp lấy 100 nghìn tiền công đẩy nó vào chỗ chết, cũng hận lũ khán giả ngồi ở đầu kia màn hình, hưng phấn tới độ máu trong người sôi trào, không ngừng khen hay, nhìn những con người đáng thương cầu xin được sống.

Thế nên oán niệm của Tiểu Tây mới càng bền bỉ mãi không tan.

Từ Oánh rùng mình, nhắm mắt lại. Chị bị mất tiếng vài giây, muốn hỏi, nhưng thật sự là không đành lòng.

Tiểu Tây lại nói: "... Kẻ giết tôi, vì có video quay lại, chứng cứ đầy đủ, bị phán án tử hình."

Thân xác "con người" của gã đã chết.

Nhưng trong mắt Tiểu Tây lại bùng nổ sự hận thù độc địa, khiến khuôn mặt vốn đã kinh dị của nó bắt đầu vặn vẹo với căm hận khiếp người, lời nói ra như nghiền nát giữa răng môi, còn đẫm mùi máu.

"Tôi cũng tưởng là gã đã chết."

"Nhưng gã lại biến thành quỷ."

Sát khí và oán hận đậm đặc tỏa ra từ Tiểu Tây khiến trong phòng nổi gió. Tuy nó vẫn bị người chơi kiềm chế, nhưng không khí trong phòng ngày càng lạnh ---

Nó cười đầy mỉa mai.

"... Gã hóa thành quỷ, lại còn được bất tử, được tái sinh không ngừng, mỗi lần sống lại sẽ còn mạnh hơn trước! Gã có thể thoải mái tàn sát, thoải mái giết người mua vui, muốn gì làm đó. Tại sao ông trời lại bất công như thế chứ. Kẻ ác giết người khi còn sống, sau khi chết lại vẫn mạnh tới nỗi không ai làm gì được, một con ác quỷ thoả thích giết người theo ý muốn. Tại sao chứ, tại sao, tại sao hả?"

Người chơi sắp không giữ được Tiểu Tây với oán khí ngút trời. Thậm chí vì oán khí quá nồng, bọn họ đều văng vẳng nghe được câu nói oán hận kia, không cần Từ Oánh chuyển lời.

Môi Từ Oánh run run, chị rất buồn, nhưng không thể an ủi Tiểu Tây.

Đừng nói là chị, ngay cả các người chơi cũng thấy khó chịu...

Chuyện giống như vậy, trong những tháng ngày vượt phó bản, họ đâu chỉ gặp một hai lần, nhưng tâm tình vẫn dễ bị đả động.

Ác giả lại không có ác báo.

Có vài kẻ khi còn sống gây đủ tội ác, sau khi chết lại vì huyết khí sát khí mà có thể hóa thành quỷ, tiếp tục làm điều ác.

Với Tiểu Tây, hình phạt gã đàn ông kia phải nhận còn lâu mới sánh bằng tội lỗi gã gây ra. Thậm chí gã còn trở nên "tự do tự tại" hơn trước. Thế nên oán hận trong lòng nó mới không thể tan biến, mưng mủ thối rữa.

Gã đàn ông chỉ còn một cái đầu, bị các người chơi đè dưới đất, lại bắt đầu cười.

Tiếng cười lanh lảnh đầy ác ý.

"Chúng mày không giết được tao đâu."

"Hì hì hì, ha ha ha..." Âm thanh của gã vang lên từ dưới đất, sắc nhọn đâm vào não bộ, khiến người nghe tức giận vô cùng: "Tao bất tử."


Như một lời nguyền rủa.

Kể cả Nguyên Dục Tuyết vừa gặp đã có thể áp đảo gã, thậm chí chặt đầu gã, cũng không thể làm gì được.

Thiếu niên đột nhiên đi tới. Hành vi của Nguyên Dục Tuyết luôn nhất quán với phong cách cậu thể hiện, nhanh nhẹn và linh hoạt. Cậu dùng mũi chân gạt cái đầu kia quay đi, để nó úp mặt xuống đất, cơ bắp ở chân gồng lên, rất là nhẹ nhàng giẫm xuống ---

Sàn nhà lập tức rạn nứt, cũng may đủ dày nên không thủng, lõm xuống một "khuôn mặt".

Ngũ quan của gã đàn ông bị khảm xuống sàn, cái mồm đương nhiên bị chặn bởi gạch. Tiếng cười cũng im bặt, không thoát ra nổi một hơi.

Những người khác: "..."

Bé Năm tỏ ra khen ngợi. Cô muốn làm thế từ nãy rồi.

Số 3 đanh mặt... Y tưởng mấy chuyện này chỉ có Bé Năm thích làm thôi chứ.

Nhưng hành vi của Nguyên Dục Tuyết lại không có vẻ gì là thô lỗ, thậm chí... Rất thẳng thắn đáng yêu.

Xả được cơn tức.

Số 3 nhìn khuôn mặt vẫn thản nhiên như không của thiếu niên, cảm thấy ý nghĩ vừa rồi của mình đúng là dở hơi, bèn quay mặt đi.

Nguyên Dục Tuyết im im không nói gì, lại không hề nể mặt con ác quỷ này. Mái tóc đen có vài sợi rủ xuống, càng tôn lên nước da trắng như tuyết. Đôi mắt đen láy quay sang nhìn Tiểu Tây, lộ ver đăm chiêu.

"...."

Những gì tên kia nói, cậu không tin.

Càng nhấn mạnh "bất tử tái sinh", Nguyên Dục Tuyết càng không tin.

Trên đời này không có gì là bất tử.

Đây là khái niệm Nguyên Dục Tuyết tổng kết ra từ kho dữ liệu của mình. Cậu lấy đó làm tiêu chuẩn, rất bình tĩnh tỉnh táo, tuân theo quy tắc tới độ cứng nhắc.

Những chuyện Tiểu Tây thuật lại đúng là nghe rợn người, nhưng người máy chiến tranh vẫn có thể rút ra thông tin trong đó, chắt lọc được chi tiết hữu dụng.

Cậu yêu cầu Tiểu Tây kể mọi chuyện từ khi còn sống tới sau khi chết, đương nhiên không phải vì muốn đâm vào vết sẹo của người ta, chỉ là muốn tìm... Đặc điểm chung.

Xuất thân của Tiểu Tây rất đơn giản, nhưng có thể tổng kết ra vài điểm:

Một, đi làm xa nhà, không có người thân bên cạnh, bạn bè cũng ít, người quen đa phần là đồng nghiệp làm việc với nhau, quan hệ xã hội đơn giản.

Hai, công việc của Tiểu Tây đều là làm thời vụ hoặc bán thời gian, địa điểm cũng không cố định. Sau khi xong hợp đồng ở công trường kết thúc, có một thời gian dài không tìm được việc, và cũng không cố định tiếp xúc với mối quan hệ xã hội nào, thuộc về loại dù có biến mất mấy tháng cũng không ai phát hiện.