Edit: Ry
Không có ai trả lời, Từ Oánh hiện giờ trông như một người bị bệnh tâm thầm, tự lẩm bẩm một mình.
Nhưng Từ Oánh biết, "nó" tồn tại.
Chị hơi ngẩng lên, ánh mắt chuẩn xác rơi vào một góc trên trần nhà, con ngươi loáng thoáng phản chiếu một cái bóng đen dài mảnh.
Dường như nghe được ai đáp lại, khuôn miệng đang mím chặt của chị mới dần thả lỏng, đôi mắt đang ngước cũng khép lại. Từ Oánh như người thần kinh không ngừng lẩm bẩm...
"Tôi tin cậu. Tôi tin cậu... Cậu phải giữ lời."
Trời đã tối mịt.
Đây là buổi tối thứ 3 Từ Oánh ở Khách Sạn Tránh Tai Ương.
Ngày thứ nhất kì quái trôi đi, ngày thứ hai gió êm sóng lặng, ngày thứ ba...
Không ai dám nói đây sẽ là một đêm bình an.
Các người chơi phần lớn đều không dám ngủ, một đêm tưởng như bình tĩnh này còn náo động hơn cả cái đêm mà Từ Oánh cầu cứu. Họ phải nghĩ cách chuồn ra điều tra, thu hoạch thêm tin tức, đồng thời cũng phải cố không vi phạm quy tắc, tránh bị trả thù dã man hơn. Phải biết hành vi đêm qua của họ đã là điên cuồng nhảy nhót trên ranh giới của quy tắc, lỡ mà sảy chân chết thì cũng không lạ.
Từ Oánh cũng mở to mắt.
Khác với ngày hôm qua, hôm qua coi như chị còn yên tâm ngủ một giấc... Hôm này, "nó" nói với chị rằng, đến lúc rồi. Từ Oánh tất nhiên phải giữ vững tinh thần, chuẩn bị nghênh đón.
Thời gian dường như bị kéo dài tới vô tận, trôi đi rất chậm.
Từ Oánh không khỏi lo lắng.
Nhìn bầu trời tối mịt bên ngoài cũng đoán được đang là đêm khuya, nhưng cụ thể là mấy giờ...
Từ Oánh không biết.
Chị đã vứt tất cả thiết bị điện tử trên người. TV, đồng hồ và các loại dụng cụ có hiển thị thời gian cũng bị chị phá hủy theo yêu cầu của "nó", tránh cho thứ kia tìm được lỗ hổng xông vào.
Từ Oánh bây giờ chỉ có thể dựa vào cảm giác để đoán xem là mấy giờ, trời đã tối bao lâu, bao giờ trời mới sáng. Những việc này với một người đang lo lắng chờ đợi tử vong và nguy hiểm tiến đến, thật sự là một loại tra tấn khủng bố.
Mất cảm giác với thời gian khiến sự tra tấn này dường như là vô tận, không chờ được tới khi nó kết thúc.
Chị không có gì để làm.
Cũng không thể làm được gì.
Trong phút nhàn rỗi lo âu này, Từ Oánh không nhịn được bắt đầu cắn móng tay. Móng tay vốn trắng sạch hồng hào bị chị cắn nham nhở, thậm chí có cái còn cắn quá sâu, chảy cả máu.
Người ta bảo ngón tay đau là trái tim cũng sẽ đau, nhưng nhìn ngón tay rướm máu, Từ Oánh chỉ đờ ra... Không có một phản ứng nào khác. Một lát sau, chị ngẩng phắt lên, nhìn về một điểm hư không, khàn giọng hỏi: "Mấy giờ rồi?"
"Mấy giờ rồi?"
"Mấy..."
Có vẻ như là nhận được câu trả lời, tiếng Từ Oánh ngừng giữa chừng. Chị buông thả cười nhạo, nửa ngày sau mới run giọng bảo: "À, à.... Xin lỗi, tôi chỉ là, chỉ là, căng thẳng quá..."
Những ngón tay đang chảy máu bị Từ Oánh bóp tới nỗi trắng bệch, máu lại càng tuôn ra nhiều, đỏ tươi một màu.
Chị đờ đẫn nhìn vào hư không, bên tai chợt vang lên tiếng của "nó" ---
"Tới rồi".
... Tới rồi?
Con quỷ sát nhân kia, con ác quỷ đòi mạng kia, quả nhiên, quả nhiên vẫn tìm tới chị!!
Từ Oánh hổn hển cố gắng hít vào thở ra thật sâu, không khí lạnh buốt tràn vào cổ họng giúp chị bình tĩnh lại một chút. Từ Oánh đứng dậy mới biết chân mình đã tê rần từ lúc nào, lảo đảo mấy cái.
Não bộ đột nhiên thiếu máu để hoạt động khiến trước mắt chị tối sầm, mất nhận thức trong một giây.
Nhưng cũng chỉ là một giây. Từ Oánh nhanh chóng tỉnh táo lại, thậm chí nghe được tiếng an ủi của "nó".
"Đừng sợ, tạm thời nó không vào được".
Âm thanh giống như cái máy thông gió sắp tàn đời ù ù kêu, lại như tiếng người già ho khan, lạnh lẽo và nhơn nhớt như con rắn. Nó thật sự không dễ nghe chút nào, miêu tả đơn giản hơn thì không phải là tiếng người sống, giống kiểu người chết bò ra khỏi mộ rồi ghé vào tai thì thầm vậy. Nhưng nội dung "nó" nói lại khiến Từ Oánh cảm thấy an toàn vô cùng.
... Nó tạm thời không vào được.
Đúng rồi.
Từ Oánh mông lung nghĩ, Nguyên Dục Tuyết cũng từng nói với chị như vậy, phòng của Khách Sạn Tránh Tai Ương có khả năng bảo vệ nhất định, chỉ cần chị không tùy tiện ra ngoài thì sẽ không lo bị hại.
Từ Oánh không ngừng lặp đi lặp lại câu nói này để đè xuống cảm giác sợ hãi, nhưng không hiểu sao chị cảm thấy xung quanh... Ngày càng lạnh.
Ngày càng bất thường.
Giống như là chuyện ma quái nào đó đang lên men.
Mấy ngọn đèn trắng trên đầu bỗng kịch liệt nhấp nháy như là dây tóc bị hỏng, điên cuồng chớp tắt một hồi làm người lóa mắt, cuối cùng là từng cái tắt phụt. Chỉ để lại đúng một ngọn, cực kì ảm đạm.
Ngẩng đầu lên là có thể thấy trong chụp đèn tích tụ thứ gì vừa vàng vừa đen, giống dầu trơn, cũng giống xác thiêu thân... Có lẽ đó đúng là xác thiêu thân bị ánh sáng hấp dẫn, rồi bị thiêu chết trong đó. Những cái xác dơ bẩn che đi ánh sáng, làm nó trở nên u ám. Từ Oánh có cảm giác như mình đang trong phòng tối, biến thành con thiêu thân cố gắng hấp thụ ánh sáng, hấp thụ nguồn sống duy nhất.
Đồng thời chị nhìn thấy ánh đèn chiếu ra một cái bóng đang đung đưa ---
Bóng của một cái xác treo cổ.
Đôi chân đung đưa như là bị gió thổi.
Nhưng mà trong phòng không có gì hết.
Từ Oánh lại thật sự cảm nhận được có gió, gió trong phòng kín.
Chị nhìn chằm chằm cái bóng kia, không dám phát ra tiếng, lẳng lặng lùi lại cách ngọn đèn trắng xa nhất có thể, thậm chí thà để mình chìm trong bóng tối.
Cái bóng thắt cổ kia đung đưa càng lúc càng dữ dội. Bên này chưa xong, Từ Oánh đã nghe được tiếng nước trong nhà vệ sinh ---
Ban đầu là tiếng tí tách tí tách như là vòi nước không được đóng chặt.
Nhưng Từ Oánh là người cẩn thận, chị biết rõ mình chắc chắn sẽ không mắc mấy sai lầm cỏn con này. Với cả mấy tiếng đồng hồ không thấy rỉ nước, sao tự dưng giờ lại rỉ nước?
Từ Oánh quay đi nhìn chỗ khác, cố gắng khống chế để đầu óc không nghĩ tới tiếng nước chảy.
Nhưng chị có thể không nghĩ, lại không thể không nghe.
Âm thanh tí tách ấy ngày một lớn, trước đó chỉ là tiếng nước nhỏ giọt, giờ lại nghe như tiếng mở vòi cỡ lớn nhất, nước bắn ra ào ào, tung tóe bọt nước. Nước chảy vào bồn, tràn đầy, rồi nhỏ giọt xuống đất. Đi kèm với nó là một mùi tanh hôi sặc sụa, cũng tới từ nhà vệ sinh.
Giống mùi dạ dày trâu để lâu bị thối.
Từ Oánh chắc chắn sẽ không tới chỗ nhà vệ sinh. Chị đứng im tại chỗ không nhúc nhích, kể cả khi... Chị nhìn thấy từ khe cửa nhà vệ sinh loang ra dấu nước màu đỏ.
Mặc kệ đi, đừng để ý, đừng nhìn.
Mày sẽ sống.
Từ Oánh không ngừng nói với bản thân như vậy. Rồi chị giật mình nhận ra... Nãy giờ "nó" không lên tiếng.
Hết chuyện này lại tới chuyện khác.
Tiếng chuông điện thoại đột nhiên bùng nổ trong không gian yên tĩnh, âm lượng làm tăng gấp đôi sự phá hoại của nó, khiến tiếng chuông vốn êm tai cũng nghe như âm thanh ma quỷ ác độc kêu gào.
Từ Oánh bị tiếng chuông làm giật bắn mình, cảm giác sợ hãi nhảy lên khắp người, da dầu tê dại, chết sững tại chỗ hồi lâu mới cảm giác được nhiệt độ cơ thể khi máu tiếp tục tuần hoàn.
Chị cứ cho rằng cúi xuống sẽ nhìn thấy cái điện thoại quỷ quái kia xuất hiện trong tay, nhưng Từ Oánh lập tức nhận ra ---
Không phải trong phòng!
Tiếng chuông điện thoại là vọng vào từ ngoài cửa!
Từ Oánh mím chặt môi, không khỏi dỏng tai lắng nghe tiếng chuông ngày một tới gần. Ngoài ra, có vẻ như là cố tình để chị nghe thấy, còn có tiếng bước chân ngày càng nặng.
Tiếng bước chân đột nhiên biến mất, nói cho Từ Oánh biết, người đó đang đứng ngoài cửa.
... Mà có khi cũng chẳng phải "người".
Lúc này, thần kinh người phụ nữ đã căng tới tối đa.
Tiếng chuông bỗng im bặt, lại không thể mang tới chút an ủi nào. Bởi khi Từ Oánh ý thức được "người nọ" đang đứng trước cửa phòng mình, chị thà được nghe tiếp tiếng chuông điện thoại chết tiệt có thể đánh thức cả cái khách sạn kia.
Tiếng nước trong nhà vệ sinh cũng chẳng biết ngừng từ khi nào.
Ngay sau đó là tiếng gõ cửa rất thong thả.
Ba nặng một nhẹ, không nhanh không chậm.
Từ Oánh không dám phát ra một tiếng động. Trong bóng tối, chị nhìn chằm chằm về phía cửa phòng.
Nhưng dù Từ Oánh không trả lời thì "người nọ" vẫn cố chấp gõ cửa, như thể nếu không được đáp lại thì hắn sẽ tiếp tục gõ cả đêm.
Thật ra nếu hắn có thể đàng hoàng ngoan ngoãn đứng ngoài cửa, Từ Oánh cũng không ngại bị quấy rối theo kiểu này.
Nhưng rồi, Từ Oánh phát hiện tiếng gõ cửa ngừng. Sau đó là tiếng khóa cửa bị xoay vặn, rồi tiếng cửa rung lách cách khiến người ta rùng mình.
Nửa người chị gần như chết lặng, mồ hôi bỗng chảy trên mặt. Chị không dám nhúc nhích, trong đầu quanh quẩn những gì Nguyên Dục Tuyết nói.
Sẽ không vào được đâu, không vào được đâu ---
Nhưng khi Từ Oánh tiếp tục lặp lại câu này, cánh cửa đột nhiên vang lên tiếng "kẹt kẹt" ghê răng.
Cửa bị mở ra!!!
Ánh sáng từ hành lang lập tức tiết vào phòng, trái tim Từ Oánh rơi xuống. Trong nháy mắt đó, tai chị chỉ còn tiếng "ù ù", đầu cứ như bị búa bổ, không dám tin, trân trân nhìn tia sáng xuyên vào ấy. Mà lúc này, "nó" hét lên bên tai chị:
"Mau đóng cửa lại!!"
"Đóng cửa lại!!!"
_______________________________
Má chương này gõ lúc đêm hôm xong cái nhà tầng trên đánh rơi cái gì ấy nghe rầm một cái giật bắn mình ạ...