Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Vũ Khí Hình Người

Chương 346




Edit: Ry

Cửa sổ ở khách sạn này là kiểu cửa sát đất, kính thuỷ tinh trong suốt, khi vỡ vụn thành bột rơi xuống, khoảng trống giữa khung cửa vừa đủ để Nguyên Dục Tuyết chui ra, bám vào mặt tường bên ngoài.

Cơ thể cậu cực kì mềm dẻo, lại thêm thân thủ nhanh nhạy, nên động tác này cực kì dễ dàng ---

Và từ bên ngoài cậu có thể thấy, quả nhiên trên tầng 7 còn một tầng nữa.

Đó mới là tầng cao nhất.

Nguyên Dục Tuyết như một chú mèo linh hoạt, im lặng bò lên trên.

Đến đây thì phải kể tới độ cao của Khách Sạn Tránh Tai Ương. Ngoài tầng cao nhất có vẻ rất đặc biệt này ra thì bố cục và bài trí của những tầng khác, tuy có vài khác biệt nhỏ, nhưng đều có điểm chung là trần rất thấp. Nguyên Dục Tuyết giẫm lên chỗ gờ cửa sổ, vừa hay với được tới lan can tầng trên, một vị trí rất phù hợp để mượn lực.

Kiễng chân, Nguyên Dục Tuyết dồn sức vào cánh tay, kéo cả cơ thể lên.

Vì dùng sức nên có thể thấy gân xanh nổi lên trên cổ tay cậu. Đến khi thiếu niên sắp trèo lên được ban công tầng cao nhất, một cái tay lẳng lặng vươn ra từ cửa sổ tầng 7, hung tợn túm lấy mắt cá chân cậu.

Dùng sức kéo xuống!

Nguyên Dục Tuyết: "..."

Một cánh tay xanh trắng, dài đến lạ thường. Thay vì nói là tay thì trông nó giống một sợi dây gai hơn.

Ngón tay bóp mắt cá chân Nguyên Dục Tuyết, phần cẳng tay thì vắt lên bệ cửa sổ, còn vươn dài ra ngoài, ngọ nguậy như một con rắn, hoặc là một con nhộng khổng lồ, không thấy được "thân" của nó đâu.

Nếu Nguyên Dục Tuyết nhìn vào căn phòng bên dưới sẽ thấy cánh tay dài ngoằng không xương đó còn vòng quanh uốn lượn khắp phòng, không thấy được phần thân của nó đâu.

Vì con quái này luồn vào đây từ cửa phòng, nó là oán niệm muốn giữ cậu lại của tất cả quỷ quái ở tầng thứ 7.

Loại oán niệm này còn khó đối phó hơn quỷ quái thực thụ.

Nguyên Dục Tuyết không tỏ vẻ gì, vì thực tế là có bị lôi xuống lầu 7, hay thậm chí là rơi xuống đất cũng chưa chắc đã tạo được tổn thương với khung máy của cậu.

... À, có điều khung máy của cậu hiện giờ đã xuống cấp một cách khó hiểu, dường như không còn mình đồng vách sắt giống trước. Nhưng kể cả có bị thương thì Nguyên Dục Tuyết cũng dư thừa năng lượng để chữa trị cấp tốc, không lo ảnh hưởng tới nhiệm vụ.

Nghĩ vậy, chàng trai nhìn xuống, quyết định buông một tay ra, bàn tay đó nhanh chóng nắm một thanh đao dài sáng như tuyết.

Cái "tay" kia có vẻ rất thông minh, nó thấy Nguyên Dục Tuyết thả một tay, không bám chắc như ban nãy thì càng độc ác tăng lực kéo.

Mắt cá chân hiện lên dấu vết đỏ rực, trông rất đau. Nhưng nguy hiểm hơn cả là cơ thể thiếu niên bị kéo căng ra không trung, có thể ngã xuống bất cứ lúc nào. Nếu lúc này có người ở bên ngoài khách sạn chứng kiến chắc sẽ sợ chết khiếp.

Do vấn đề về tư thế, Nguyên Dục Tuyết không thể khóa mục tiêu chính xác như trước, không thể xác định vị trí yếu nhất để giải quyết trong một đòn. Mấytvài giây rà quét phân tích, cậu xác định được điểm yếu của nó là phần hổ khẩu giữa ngón cái và ngón trỏ. Nhưng vừa phải giữ thăng bằng cho cơ thể, vừa muốn dùng Phá Hồng Mông đâm vào chỗ đó quả thực hơi khó.

Một vết đao gọn gàng chẻ "cánh tay" thành hai nửa.

Nguyên Dục Tuyết lại không có vẻ mừng rỡ, thậm chí còn thầm cau mày.

... Trượt rồi.

Cậu chưa kịp rút chân nhảy lên ban công tầng trên, "cánh tay" bị chém kia đột nhiên mọc ra một bàn tay mới.

Bàn tay mới mọc này nhỏ nhắn nõn nà hơn, giống như là tay trẻ con, nhưng sức lại lớn hơn cái tay trước rất nhiều. Nó như dây xích kéo lại cơ thể Nguyên Dục Tuyết, thậm chí còn bắt đầu vươn dài, quấn lên trên, có xu thế muốn bao trùm lấy cậu.

Nguyên Dục Tuyết bình tĩnh tính toán, quyết định buông tay, tạm thời không lên lầu nữa mà giải quyết con quỷ này trước ---

Cậu thả tay ra, cơ thể mất chỗ bám lập tức rơi xuống.

Thân thủ của Nguyên Dục Tuyết rất linh hoạt, chỉ một giây đó cũng đủ cho cậu mượn lực của bàn tay quỷ kia nhảy lại vào phòng. Nhưng đúng lúc này, cơ thể cậu đột nhiên bị giữ lại.

"..."

"?"

Còn con nữa à?

Nguyên Dục Tuyết không hề nhận ra.

Chuyện này là một sai lầm chưa từng có.

Nhưng một giây sau, Nguyên Dục Tuyết lại nhận thấy "bàn tay" đang quấn quanh mắt cá chân mình nhanh chóng thu hồi. Đúng hơn là biến mất, cứ như vậy biến mất.

Mà tay cậu được ai đó tóm lấy, nắm rất chặt, kéo lên trên, sau đó đổi sang ôm eo, dễ dàng bế bổng. Cậu bị người nọ vững vàng đặt ngồi lên bệ cửa sổ, đối diện với hắn.

Bị ôm với tư thế hết sức kì lạ.

"."

À.

Giờ Nguyên Dục Tuyết mới hiểu tại sao mình không phát hiện "quỷ quái" tới gần.

Vì người này không phải quỷ, mà là một người cậu rất quen thuộc ---

"Giới Chu..."

Cái tên còn chưa kịp thốt ra, Nguyên Dục Tuyết lại bị Giới Chu Diễn bế lên khỏi bệ cửa sổ, ôm vào lòng.

Cái ôm rất dịu dàng, như thể sợ cậu bị thương, tay cũng cẩn thận khống chế sức lực. Nhưng hơi thở của hắn, hơi ấm của hắn, ồ ạt chen tới, thông qua tiếp xúc tứ chi truyền đạt lại cho Nguyên Dục Tuyết.

Thiếu niên tròn mắt.

Quả nhiên là Giới Chu Diễn, cũng chỉ có Giới Chu Diễn mới thích và quen dùng kiểu tiếp xúc da thịt này để đổi lấy sự an ủi.

Nguyên Dục Tuyết ngập ngừng vươn tay, vỗ vai Giới Chu Diễn.

Thật ra ý cậu không phải là bảo hắn buông ra, mà đây là động tác an ủi cậu học được trong kho dữ liệu.

Nhưng Giới Chu Diễn lại hiểu lầm.

Hắn cứng người, sau đó im lặng ôm cậu chặt hơn, dùng sức nhiều hơn, như muốn ép toàn bộ thiếu niên mảnh mai này vào lòng mình. Nguyên Dục Tuyết bị buộc phải ngồi lên đùi hắn --- Tư thế này lạ quá.


Nhưng cậu không phải con người, bộ nhớ của cậu bị loại bỏ mọi dữ liệu về phương diện này, nên Nguyên Dục Tuyết hoàn toàn không ý thức được vấn đề.

Giới Chu Diễn cũng không phải con người, nên hắn càng hùng hồn không thấy có gì sai. Nhưng cảm giác nóng bỏng kì lạ lại cứ chảy xuôi trong cơ thể hắn, tập trung vào vị trí nhạy cảm nào đó.

Độ nóng kì quái này dường như chỉ dịu đi khi chạm vào Nguyên Dục Tuyết, nên Giới Chu Diễn lại càng ôm chặt thiếu niên, dụi lấy dụi để vào cổ cậu, hấp thụ hơi lạnh từ thiếu niên. Nhưng cứ như uống rượu độc giải khát, cảm giác khô nóng lạ kì kia mới dịu xuống, mới lắng lại đôi chút đã tiếp tục bùng lên, thậm chí còn hung hăng quét tới như muốn thiêu cháy mọi thứ.

Xao động nôn nóng mãnh liệt, lại không tìm được nơi để xả ra.

Giới Chu Diễn hoang mang.

Nguyên Dục Tuyết cảm giác mình bị thứ gì đó cứng rắn chọc vào người. Cậu rất nhạy bén với vũ khí, tưởng là chuôi đao hay gì đó, nhưng do người đang ôm mình là Giới Chu Diễn nên cậu cũng không đề phòng. Thiếu niên còn tranh thủ lúc này tra xét bố cục tầng 8 ---

Tầng này có vẻ như bị đục tường làm thành một không gian mở, không giống các tầng khác là hành lang lít nhít cửa vào phòng, mà là một căn hộ hoàn chỉnh.

Nơi họ đang ở là phòng khách... Phải nói là rộng mênh mông, rộng bát ngát, thuần một màu trắng. Bàn trà, ghế, sô pha, TV, bình nước, tất tần tật đồ gia dụng đều là màu trắng. Tường được sơn màu trắng sữa xinh đẹp, sàn lát gạch men cũng cùng hệ màu. Chưa nói có đẹp hay không, nhưng hơi chói mắt, gây cảm giác nếu ở đây lâu sẽ gặp chứng quáng tuyết.

Nhưng mấy cái này không phải mấu chốt. Nguyên Dục Tuyết quan sát nãy giờ cũng không thấy dấu hiệu hoạt động của vị khách sống trên tầng cao nhất mà quản lý nói.

Chẳng lẽ là Giới Chu Diễn?

Tỉ lệ này rất cao.

Giới Chu Diễn luôn xuất hiện trong phó bản bằng những thân phận khác hẳn người chơi, hắn là khách trên tầng cao nhất có vẻ cũng hợp lý. Nguyên Dục Tuyết định hỏi hắn, kiểm chứng suy đoán của mình, nhưng mới phát ra một âm tiết ---

Giới Chu Diễn lại tưởng là Nguyên Dục Tuyết định đi.

Hắn rất lạnh lùng ngắt lời cậu, thậm chí là lạnh giọng "uy hiếp" - ít nhất hắn cho là vậy.

"Cậu suýt nữa rơi xuống." Giới Chu Diễn nói.

Ờm.

Nguyên Dục Tuyết: "..."

Cậu giải thích: "Không phải."

Thực tế với góc độ đó cậu cũng không rơi xuống được.

Nhưng Giới Chu Diễn không nghe Nguyên Dục Tuyết giải thích, rất hùng hồn nói tiếp: "Là tôi bế cậu vào trong."

Lần này Nguyên Dục Tuyết không phủ nhận.

"Ừ."

Đúng là Giới Chu Diễn đã bế cậu vào phòng.

"Là tôi cứu cậu."

Thật ra vẻ mặt lúc này Giới Chu Diễn khá lạnh lùng, hắn muốn dùng thái độ như vậy để "uy hiếp" người trong ngực mình. Nhưng nói tới đây lại rất khả nghi dừng vài giây, lẳng lặng ôm chặt hơn chút. Một màu đỏ nhạt âm thầm ửng lên trên vành tai, hắn trộm đổi khái niệm: "Cho nên cậu là của tôi."

Cậu thuộc về tôi.

Chỉ có thể thuộc về tôi.

Nguyên Dục Tuyết: "..."

Cậu không biết phải nói gì.

Một Giới Chu Diễn như vậy thật sự quá quen thuộc.

Khi Giới Chu Diễn thấp thỏm đợi Nguyên Dục Tuyết trả lời, hắn lại nghe được thiếu niên hoài nghi hỏi: "Giới Chu Diễn, có phải cậu... Lại mất trí nhớ không?"

Giới Chu Diễn: "..."

... Hả?