Edit: Ry
"... Cảm ơn cậu." Chị nói.
Phòng ở tầng 3 so với tầng 1 thì hình như hiệu quả cách âm tốt hơn, Số 1 và Số 3 sắp dán tai lên cửa rồi vẫn không nghe được tiếng trò chuyện bên trong.
Số 3 nhăn mày, có vẻ bực bội. Bé Năm cũng không nhịn được xấu tính trêu chọc: "Số 3, anh bị sao vậy? Sao mặt ---"
Cô còn chưa nói hết, cửa đột nhiên mở ra. Số 3 đang tựa vào cửa bị đồng đội gọi nên không phản ứng kịp, lảo đảo tí ngã vào lồng ngực người trước mặt.
Một mùi hương rất nhạt, như là mùi tuyết đầu mùa tụ lại.
Số 3 cứng đờ, theo bản năng ngẩng lên ---
Nguyên Dục Tuyết: "?"
Số 3: "..."
Từ Oánh cũng thấy bọn họ. Chị vốn đã không có ấn tượng tốt với Số 3, thấy thế chỉ cười khẩy, ung dung hỏi: "Nghe trộm hay là đang ôm ấp yêu thương?"
Số 3: "..."
Y theo bản năng nhìn Nguyên Dục Tuyết một cái, khẽ ho một tiếng, bảo: "Về phòng rồi nói."
Từ Oánh "hừ" một tiếng, kệ y... Chị cũng ngầm đồng ý cho Nguyên Dục Tuyết nói việc của mình cho đồng nghiệp, dù sao thêm người biết chuyện thì chị sẽ an toàn hơn một chút.
Nguyên Dục Tuyết khóa cửa từ bên ngoài cho Từ Oánh, các người chơi một lần nữa về hành lang tầng một, vào trong căn phòng kí túc chật chội.
Thiếu niên phụ trách chia sẻ thông tin mình thu thập được với mọi người.
Nhưng nói được một nửa, cậu bỗng ngừng lại.
Lúc này ngoài hành lang loáng thoáng vang lên tiếng bước chân.
Là tiếng giày cao gót, gõ cộp cộp trên sàn nhà, rất có quy luật và tiết tấu.
Dù chậm hơn Nguyên Dục Tuyết một giây, nhưng người chơi với giác quan đủ nhạy bén cũng nghe được, lập tức lộ vẻ cảnh giác.
Số 1 đứng dậy tới gần cửa, dùng một chân chặn lại, sau đó chờ đợi...
Có điều sự kiện ma quái họ dự đoán lại không xảy ra ở một giây sau.
Các người chơi nghe được chất giọng quen thuộc, cay nghiệt mà lạnh lẽo, vang lên bên ngoài: "Mở cửa!"
Âm điệu hơi chói.
Mặc dù họ không tiếp xúc nhiều với giọng nói này, nhưng ấn tượng lại rất sâu, vì nó chính là giọng của mụ quản lý ban đầu giới thiệu quy định trong khách sạn.
Số 1 do dự.
Bây giờ là ban ngày.
Trao đổi cái nhìn với đồng đội rồi gã mới mở cửa.
Quản lý đứng ngay bên ngoài, đồng phục nghiêm chỉnh, mặt mày vẫn tăm tối đầy quỷ khí. Bà ta tỉ mỉ quan sát từng người trong phòng.
Người bị bà ta nhìn đều có cảm giác khó chịu như bị thứ gì theo dõi.
Cuối cùng ánh mắt bà ta dừng lại ở Nguyên Dục Tuyết.
Loại uy hiếp vô hình này không có hiệu quả, biểu cảm của Nguyên Dục Tuyết vẫn vậy, thản nhiên lạnh nhạt. Cậu hoàn toàn không ý thức được thứ bao hàm trong ánh mắt lộ liễu của bà ta là ác ý mãnh liệt.
Thậm chí bị nhìn hoài, thiếu niên còn nghiêng đầu.
"?"
Tóc đen mềm mại rủ trên vai để dáng vẻ cậu lúc này vô cùng xinh đẹp và hiền lành, không có vẻ gì là khó chơi.
Nhưng kẻ này lại rất khó chơi.
Im lặng một hồi, bà ta tằng hắng, nói ra mục đích tới đây hôm nay.
"Chúc mừng các cô cậu, vì có biểu hiện xuất sắc trong công việc nên các người đã được thăng chứng, có thể chuyển từ kí túc xá lầu một lên lầu ba. Trên đó có 3 phòng, mọi người tự phân chia, nhưng mỗi phòng phải có ít nhất một người ở."
Xét về một mặt nào đó thì đây là một tin tốt.
Ở gần phòng của khách hơn thì cứu viện cũng tiện hơn, đỡ tốn thời gian hơn.
Nhưng mà với cái kiểu hố cha của phó bản, còn bắt phân tán số người, e là nguy hiểm cũng sẽ theo đó gia tăng.
Bé Năm hiểu ngay, liếc Nguyên Dục Tuyết một cái, lại nhìn sang Số 3.
Tuyên bố xong thông tin này, quản lý lại không bỏ đi.
Bà ta gượng gạo nở nụ cười. Đúng thế, tuy là cái biểu cảm này cứng đờ quỷ dị như thể cơ bắp trên mặt bị ai kéo lên, nhưng bà ta thật sự đang cười. Giọng điệu cũng trở nên mềm mỏng, chỉ dẫn cho người chơi: "Còn việc thứ hai."
Cả nhóm bỗng có linh cảm là việc thứ hai này mới là mục đích chính bà ta tới chỗ họ.
"Quy định cho nhân viên đã nói, khi cần thiết, nhân viên tiếp đón cũng phải làm công việc phục vụ phòng, dọn dẹp và kiểm tra phòng cho khách ---"
Quản lý nhẹ nhàng nói.
Giọng bà ta như thể bị nén ở trong cuống họng, nghe rất kì lạ: "Bây giờ tôi cần một nhân viên đi làm công việc hậu cần này, phải cẩn thận quét dọn sạch sẽ phòng cho khách, đảm bảo khách ở hài lòng, thoải mái như ở nhà."
Ông Chú thấy không ổn lắm, hiếm hoi lên tiếng cắt ngang: "Quét dọn cho vị khách mới thuê phòng hôm nay à?"
"Tất nhiên là không rồi." Đúng như dự đoán, quản lý lập tức bác bỏ.
Giọng bà ta nhẹ nhàng hơn, không hề ăn nhập với ấn tượng ngắn ngủi nhưng hết sức rõ rệt mà bà ta mang lại cho người chơi.
Quản lý có vẻ rất kiêng kị, hơi cúi xuống, che đi bộ mặt luôn ảm đạm tăm tối xen lẫn với nham hiểm, chầm chậm, hết sức cẩn thận nói: "Đó là vị khách thuê lâu năm duy nhất của khách sạn chúng ta. Cũng là vị khách duy nhất ở tầng cao nhất, là một vị khách, cực kì, quan trọng."
Bà ta cắn chặt từng chữ miêu tả mức độ quan trọng của vị khách kia, khiến các người chơi có linh cảm không lành.
Vị "khách" đó... Là người à?
Ông Chú muốn hỏi thêm vài thông tin, nhưng mới mở miệng thăm dò bối cảnh của vị khách nọ, quản lý đã đổi sắc mặt.
Hiển nhiên bà ta không muốn nói nhiều, nét mặt thể hiện rõ sự uy hiếp, cảnh cáo họ: "Thông tin của vị khách này không phải thứ tôi có thể tiết lộ, cũng không phải là thứ các người được phép biết. Các cô cậu chỉ cần cho tôi biết, ai sẽ làm người phụ trách dọn dẹp là được."
"Nhưng tôi có thể cho các người một lời khuyên, đó là tuyệt đối không được chọc giận ngài ấy. Một khi ngài ấy phẫn nộ, Khách Sạn Tránh Tai Ương sẽ không còn tránh tai ương được nữa."
Đúng là một lời cảnh cáo khắc nghiệt.
Trong đó còn mịt mờ ám chỉ nếu người nọ tức giận, nhiệm vụ cũng họ cũng đi đời nhà ma.
Ông Chú hơi sợ, nhưng chưa kịp nghĩ cho thấu đáo, giọng nói lạnh nhạt vang lên bên cạnh đã cắt ngang.
"Tôi đi." Là giọng Nguyên Dục Tuyết.
Ông Chú sửng sốt.
Mà ngay sau đó là giọng Số 3 nói: "Tôi cũng đi."
Cái này chắc là nhiệm vụ chi nhánh nhỉ?
Trái ngược với sự cảnh giác của Ông Chú, Số 1 cũng rất sốt sắng tự đề cử: "Khoan đã, tôi cũng muốn ---"
"Chỉ cần một nhân viên thôi." Quản lý lạnh tanh cắt ngang.
Ánh mắt kì dị của bà ta lại rơi trên người Nguyên Dục Tuyết.
Khóe môi người đàn bà cứng đờ kéo lên, trong mắt lấp loé sự mong đợi, khàn giọng nói: "Nhưng nếu cậu ta chết thì các cậu cũng sẽ có cơ hội làm nhân viên dự bị tiếp tục công việc. Được rồi chứ?"
Nói thế là sao hả?
Số 1 nổi giận.
Số 3 lạnh mặt kéo tay Nguyên Dục Tuyết lại.
Cánh tay thon gọn mảnh dẻ tưởng như bẻ một cái là sẽ gãy, hoàn toàn không tưởng tượng được nó lại ẩn chứa sức mạnh lớn lao tới mức nào.
"Vậy để tôi đi." Số 3 nói.
Ông Chú đau đầu mở miệng, Bé Năm đang điên cuồng bóp mũi cũng ngớ ra, quay lại nhẹ giọng bảo: "Anh Số 3, anh phải nghĩ kĩ..."
Số 3 im lặng, thì thầm nói với Bé Năm cái cớ sứt sẹo giấu đầu hở đuôi: "Nhiệm vụ chi nhánh. Tôi muốn lấy thêm điểm."
Vừa rồi Nguyên Dục Tuyết còn không hiểu sao Số 3 lại cản mình, giờ nghe y giải thích mới biết.
Cậu không phải kiểu cố chấp, nhưng riêng khoản làm nhiệm vụ, Nguyên Dục Tuyết luôn cực kì tận tụy, chưa bao giờ lùi bước. Thế là thiếu niên nhấn mạnh: "Tôi cũng muốn lấy điểm tích lũy."
Số 3: "..."
Nguyên Dục Tuyết suy tư rồi cò kè với Số 3: "Tôi nói trước."
Số 3: "..."
Y tức giận trợn mắt với cậu.
Đúng lúc này quản lý lên tiếng, cắt ngang đối thoại của hai người, nói bằng giọng điệu u ám: "Đã xác định nhân viên thì không được sửa."
"Trừ khi người đó tử vong."