336. Khách Sạn Tránh Tai Ương (11): Ông xã, em rất nhớ anh, vất vả lắm em mới tìm được anh, mau mở cửa cho em đi.
Edit: Ry
Nhất định phải ngăn cản ông ta.
Tất cả người chơi ăn ý có chung một suy nghĩ.
Nhưng âm thanh truyền ra từ trong phòng, trừ tiếng cửa ban công bị kéo mở, cùng với tiếng gió ù ù thổi vào thì không còn động tĩnh nào khác.
Số 1 cất đạo cụ, định bạo lực phá cửa. Sức của gã rất lớn, bình thường thì phá cửa chỉ là chuyện nhỏ, nhưng cánh cửa này thật sự quá vững chắc, không hề xê dịch.
Gã tông cửa mạnh tới mức tay tê rần, da cũng đỏ lên vì va chạm, nhưng vẫn... Không có tác dụng gì.
Nguyên Dục Tuyết nhìn phần khóa cảm ứng, tiếp tục dùng năng lượng thử xâm lấn. Đúng lúc này, trong phòng đột nhiên vang lên tiếng sột soạt rất nhỏ làm các người chơi giật mình.
Là tiếng quần áo bị gió thổi, cũng giống tiếng thứ gì bị lôi kéo. Sau đó là tiếng lật người rất mạnh, đến mức nghe được cả tiếng quần áo bị kéo căng, rách ra ---
Trong phòng.
Vẻ mặt Vương Kiện tương đối bình tĩnh.
Những ngày qua ông ta có làm sao cũng không ngủ được, cả người gầy xọp tiều tụy vì bị tai ương quấn thân. Mặt mày cũng dữ tợn, quầng mắt thâm sì như kẻ nghiện, người không ra người quỷ không ra quỷ.
Lúc này người đàn ông trung niên như được vỗ về, bình tĩnh tới chết lặng. Vì ngoài người chết ra thì không ai có nét mặt tĩnh lặng và âm u đầy tử khí như vậy.
Ông ta không sợ nữa.
Không sợ chết, không sợ vận rủi, không sợ bất hạnh, không gì có thể khiến ông ta cảm thấy đau khổ nữa.
Ông ta cảm giác mình đang được giải thoát.
Lắng nghe âm thanh kia chỉ dẫn, Vương Kiện lảo đảo tiến tới, đột nhiên mở cửa ra ban công!
Gió lạnh thốc vào người, Vương Kiện lại không cảm nhận được, thậm chí còn thấy chút ủ dột cuối cùng cũng bị thổi bay đi.
Ông ta nghe thấy giọng nói trong đầu dịu dàng an ủi mình, làm theo chỉ dẫn, cố gắng trèo ra ban công. Với một người đàn ông trung niên bụng bia lại hiếm khi tập thể dục, bò lên cái thanh chắn cao như vậy gần như là chuyện bất khả thi.
Nhưng Vương Kiện làm được, như thể có sức mạnh đang giúp đỡ.
Khi Vương Kiện run rẩy đứng trên bục, cúi đầu nhìn xuống, ông ta dường như thấy được đào nguyên tuyệt mỹ nào đó, không kìm lòng được mà mỉm cười. Sau đó khóe môi mất kiểm soát kéo đến lớn nhất, ngoạc ra. Nụ cười vốn đang vui vẻ đơn thuần đột nhiên trở nên dị dạng, thậm chí là khủng bố.
Nơi đó là Thiên Đường lãng mạn, cũng là chốn đào nguyên của ông ta.
Mềm mại, thuần trắng, làm người thư thái... Dường như mọi từ ngữ ra đời vì cái đẹp có thể sử dụng để mô tả chốn này. Vương Kiện thấy được vợ mình, vợ ông đang nắm tay cô con gái khỏe mạnh đáng yêu, đứng trên thảm cỏ xanh mướt, dịu dàng cười với ông ta. Con gái thì lanh lợi, nghịch ngợm muốn vùng ra khỏi tay mẹ, thấy Vương Kiện thì toét miệng cười, làm mặt quỷ với ông rồi vui vẻ vẫy tay: "Ba ơi! Ba ơi ba! Ba mau xuống đây đi! Xuống đây chơi với con!"
Khuôn mặt ngây thơ bé bỏng ngẩng lên: "Ba xuống bế con đi, mẹ không bế được."
Công việc bận rộn khiến Vương Kiện không có nhiều thời gian để cùng con gái trưởng thành, lâu lắm rồi ông ta không thấy con gái làm nũng với mình như vậy.
Ông rất nhớ hai mẹ con.
Vương Kiện nghĩ, tại sao mình lại có cảm giác như lâu lắm rồi không gặp họ vậy nhỉ?
Hình như bà xã còn dặn gì đó.
Vậy sao ông ta không về nhà?
Vương Kiện hơi nhoài người ra ngoài, lung lay như chỉ cần một ngọn gió thổi là ngã, cơ thể cũng sắp tuột khỏi lan can.
Nhưng trong đầu ông ta lại có một cảm giác rất lạ, không phải sợ, chỉ là mờ mịt không hiểu.
Tại sao người thân của ông ta ở ngay bên dưới, nhưng nhớ tới việc bà xã đang đợi mình về, ông ta lại chỉ muốn lùi về sau?
Như thể đi tới cạnh hai người lúc này mới là một sự phản bội.
Nhưng chút mờ mịt ấy chưa đủ để thay đổi ý nghĩ của Vương Kiện. Ông ta nhìn chằm chằm Thiên Đường bên dưới, đôi mắt không nỡ rời khỏi. Cứ như vậy, cơ thể dần nhoài ra, sắp mất thăng bằng, lung lay chực ngã. Chỉ cần một động tác nhỏ nữa thôi là sẽ hoàn toàn rơi ra ngoài ---
Bên ngoài, Số 1 không ngừng nghiên cứu chốt cửa, mồ hôi túa đầy ra.
Gã nói: "Vẫn chưa được."
Ngay khi gã nghĩ xem có đường cong cứu quốc nào không, hay là vòng vào từ phòng bên cạnh, lại thấy Nguyên Dục Tuyết ngẩng lên. Hàng mi đen dài vô cùng đẹp khẽ chớp, cánh môi đỏ thẫm mím chặt, càng thêm diễm lệ.
Đó là cảm xúc rất hiếm khi xuất hiện trên khuôn mặt lạnh nhạt của cậu.
"Không kịp nữa rồi." Nguyên Dục Tuyết nói.
Lòng Số 1 chùng xuống.
Không rõ tại sao, nhưng gã cũng có linh cảm giống cậu.
... Không kịp nữa rồi.
Đúng lúc này, Nguyên Dục Tuyết đột nhiên mở miệng ---
"Vương Kiện." Nguyên Dục Tuyết hơi nâng giọng.
Từng chữ cắn nhả rõ ràng, lấy hơi cũng chuẩn, chắc chắn người trong phòng có thể nghe được Nguyên Dục Tuyết đang gọi tên mình.
Số 3 sửng sốt, cau mày nhìn Nguyên Dục Tuyết. Khuôn mặt lạnh nhạt hiện vẻ... Kinh ngạc.
Thật sự kinh ngạc.
Vì chất giọng Nguyên Dục Tuyết đang phát ra không phải âm sắc lành lạnh lại êm tai thường ngày của cậu.
Mà là một giọng nữ.
Số 3 và Số 1 chưa từng nghe thấy giọng này, vì họ không nghe được cuộc điện thoại giữa Vương Kiện và vợ ông ta.
Nhưng Nguyên Dục Tuyết lại khác... Không phải là cậu cố tình nghe lén, chỉ là người máy chiến tranh có giác quan vượt trội so với con người, thính giác là một phần trong đó.
Lúc ấy mặc dù đã đi khá xa, Vương Kiện trốn trong phòng gọi điện cho vợ cũng nói rất nhỏ, nhưng Nguyên Dục Tuyết vẫn nghe được giọng của vợ ông ta. Cậu ghi lại tần suất âm thanh vào bộ nhớ. Cái này là bản năng thu thập số liệu, không liên quan tới ý muốn của bản thân cậu.
Có hàng mẫu, mô phỏng lại âm thanh chỉ là chuyện nhỏ.
Nguyên Dục Tuyết đang bắt chước giọng của vợ Vương Kiện.
Vương Kiện ở trong trạng thái "quỷ che mắt" chắc chắn sẽ không có phản ứng với giọng của bất cứ ai. Cho dù các người chơi có đứng ngay sau lưng ông ta gào thét bảo ông ta dừng lại, Vương Kiện vẫn sẽ dứt khoát tiến vào "đào nguyên".
Nhưng giọng nói này là của "vợ" ông ta!
Vương Kiện đang chuẩn bị nhảy xuống bỗng giật mình.
Ông ta vừa nhìn khuôn mặt tươi cười của vợ ở bên dưới, vừa nghe tiếng vợ gọi từ đằng sau. Trạng thái hiện giờ khiến Vương Kiện không ý thức được sự xung đột về mặt logic (ví dụ như vợ ông ta chắc chắn không thể xuất hiện ở dưới lầu khách sạn vào nửa đêm), nhưng vẫn biết mình phải lựa chọn.
Rốt cuộc vợ mình đang ở bên dưới hay ở ngoài cửa?
Trong lúc ông ta do dự, "người vợ" bên ngoài lại cất tiếng gọi.
"Vương Kiện, mở cửa đi." Nguyên Dục Tuyết vô cảm nói.
... Có thể nói là mục đích của cậu rất rõ ràng, không hề che giấu.
Số 3 đã hiểu kế hoạch.
Thật ra y không biết Nguyên Dục Tuyết đang bắt chước ai, nhưng đối tượng cũng dễ đoán. Giọng này chắc chắn là của một người phụ nữ rất quan trọng với Vương Kiện, căn cứ vào âm sắc và tuổi tác, xưng hô thì có thể loại trừ "mẹ" và "con gái", vậy chỉ còn lại người vợ ông ta từng đề cập.
Tiếng quần áo ma sát trong phòng đã ngừng, có vẻ Vương Kiện đang do dự, chứng tỏ Nguyên Dục Tuyết dùng giọng này là đúng!
... Nhưng mà lời thoại tệ quá.
Số 3 nghĩ.
Ngay cả quỷ quái hóa thân thành người, đứng ngoài cửa dụ dỗ con người mở cửa cho mình, nói thoại cũng tình cảm, giống người hơn là Nguyên Dục Tuyết.
Số 3 không biết cằn nhằn trong đầu mình lại có một phần sự thật.
Y lấy điện thoại ra, nhanh chóng gõ một chuỗi, sau đó giơ lên cho Nguyên Dục Tuyết xem.
Khuôn mặt thiếu niên bị ánh sáng từ màn hình điện thoại hắt vào, cậu chớp mắt, phần da được màn hình chiếu rọi càng nhợt nhạt.
Số 3 tới hơi gần, cảm giác khí chất lạnh nhạt kia phả vào người, khiến y hơi mất tự nhiên.
Nguyên Dục Tuyết liếc nhìn nội dung trên điện thoại, làm theo yêu cầu của Số 3 "đọc cái này", tiếp tục mở miệng.
"Ông xã, em rất nhớ anh, khó khăn lắm mới tìm được anh, mau ra mở cửa cho em đi." Nguyên Dục Tuyết đều đều nói.
Mặc dù là giọng người lạ, nhưng nghe Nguyên Dục Tuyết gọi "ông xã", Số 1 không hiểu sao lại đỏ mặt, mà Số 3 cũng khó chịu quay đi.
Sau đó y thấy Nguyên Dục Tuyết ngẩng lên, nghiêm túc nhìn mình... Hình như là đợi gì đó.
Thế là Số 3 bất đắc dĩ gõ tiếp.
"Nhân viên khách sạn cũng đang đi cùng em, nhưng họ không chịu mở cửa cho em. Anh tới xác nhận được không? Chẳng lẽ anh không muốn gặp em à?"
Nguyên Dục Tuyết nghiêm túc đọc từng chữ.
Số 3 cũng mở miệng: "Ngài Vương Kiện, quý bà đây nói mình là vợ ngài. Ngài có thể ra đây xác nhận không ạ? Nửa đêm để phu nhân đợi bên ngoài cũng rất nguy hiểm."
Vương Kiện nghe được, cán cân trong lòng lập tức nghiêng sang một phía ---
Đúng rồi, nửa đêm mà vợ mình phải đợi bên ngoài sẽ rất nguy hiểm, phải mau đi đón bà ấy.
Nhưng Vương Kiện mới xoay người đã nghe được giọng nữ vang lên từ đằng sau.
"Ông xã, anh đi gặp ai vậy?"
Ông ta quay lại, thấy vợ đứng bên ngoài ban công, nhìn mình chằm chằm.
Thực tế chân người phụ nữ không hề chạm đất mà lơ lửng giữa không trung. Nhưng Vương Kiện thấy vậy lại không có cảm giác kì lạ hay ma quái.
Tác giả có lời muốn nói:
Viêm Khớp Vai: ...
Đặt câu hỏi: Lần đầu Tuyết Tuyết gọi ông xã lại không phải là gọi cậu, có cảm giác thế nào?
Viêm Khớp Vai: ... !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!