334. Khách Sạn Tránh Tai Ương (9): Nhưng mà cũng chưa từng nghe bạo lực vượt ải là phá luôn không gian phó bản?
Edit: Ry
Số 3 thầm thở dài.
Đương nhiên y không thể để cho Vương Kiện biết bọn họ cũng đang gặp phiền phức, e là sẽ khiến ông ta càng suy sụp, đành an ủi: "Ông hãy ở yên trong phòng, đừng ra ngoài. Chúng tôi tới ngay đây."
Nghe tiếng người đáp lại, biết cuộc gọi của mình được kết nối, Vương Kiện mới bình tĩnh lại đôi chút.
Giọng ông ta vẫn còn run: "Đừng, đừng cúp máy."
Chỉ có như vậy mới khiến ông ta giữ được bình tĩnh.
"Được."
Số 3 nói xong dùng một tay che míc, ra hiệu bằng mắt cho những người khác.
Ông Chú có vẻ khó xử.
Cửa không thể đi, nhưng có thể thử cửa sổ.
Trong phòng có ánh sáng, Ông Chú đi vài bước chạy tới cạnh cửa sổ.
Nơi này là lầu 1, tuy có lắp đặt cửa chống trộm, nhưng mấy thanh inox này với người chơi chỉ là muỗi, tay không cũng có thể bẻ được.
Nhưng Ông Chú nhìn ra cửa sổ, thấy bóng đêm đậm đặc bên ngoài, đột nhiên tim đập nhanh hơn, cảm giác nguy cơ mãnh liệt lập tức bùng lên.
Không ổn.
Bên ngoài cửa sổ có gì đó!
Trong đầu nghĩ vậy, ông lập tức thấy trên ô cửa kính dán một khuôn mặt hư thối như là ngâm trong nước hơn 10 ngày.
Ngoài ra còn loáng thoáng thấy vô số cặp mắt cũng dán trên cửa sổ, như là quỷ nước đói khát lềnh bềnh trôi, đợi phân thây con mồi của mình. Chờ mãi chờ mãi, thậm chí ông còn thấy được tơ máu trong những con ngươi lồi ra đó không ngừng chuyển động trên cửa kính.
Ông Chú nuốt nước bọt.
Đồng thời xác định ---
Chắc chắn không thể ra từ đây.
Chẳng lẽ trong đêm họ không thể ra khỏi kí túc xá, đây là giam cầm với họ?
Ông Chú còn đang suy luận những hạn chế mà quy tắc phó bản đặt ra, chợt nghe được tiếng cửa mở.
"Kẹt" một tiếng.
Ông lập tức quay lại, thấy Nguyên Dục Tuyết bước vào căn phòng kì quái kia.
Ông trợn to mắt.
"Đừng!"
Nhưng câu này vừa ra khỏi miệng, không chỉ Nguyên Dục Tuyết mà Số 1 cũng dứt khoát theo cậu đi sang phòng bên đó.
Số 3 thấy thế, đột nhiên nhét điện thoại cho Ông Chú.
"Chú nói chuyện với khách đi." Dặn một câu đơn giản rồi Số 3 cũng chạy theo hai người kia.
Ông Chú: "..."
Khi phát hiện Bé Năm cũng rục rịch định chui ra, Ông Chú hớt hải tóm người lại: "Không được đi! Chị à! Ở đây còn cần chị trấn giữ đó."
Bé Năm ngượng ngùng dừng bước.
Căn phòng kia trông giống nơi đám Nguyên Dục Tuyết ngủ, thực tế vừa vào đã thấy nó rét lạnh như nhà xác.
Khí lạnh tràn lan trên sàn, len lỏi vào từng bộ phận trong cơ thể. Nguyên Dục Tuyết định đi thẳng qua, mở tiếp cửa phòng này, lại thấy người nằm trên giường đột nhiên ngồi dậy.
Động tác của chúng còn nhanh hơn tưởng tượng! Không hề chậm trễ, hất tung đống chăn màu xám trên người, bổ nhào tới chỗ Nguyên Dục Tuyết. Số 1 xông lên đạp vào bụng một "người", làm nó bay ra như diều đứt dây, sau đó gục xuống đất.
Chiếc chăn rơi xuống cũng để lộ một gương mặt hết sức quen thuộc.
Đó là mặt của Số 1.
Một khuôn mặt giống như đúng, đang ngẩng lên, nhìn thẳng vào gã.
Cái này khiến Số 1 để bụng, gã quan sát "con người" trông như hàng phục chế của mình, cảm thán: "Cái này làm không chuẩn lắm..."
"Không đẹp trai bằng tôi." Số 1 còn rất bắt bẻ.
Số 3: "."
Mà những "người" khác trên giường đều đã dậy, lảo đảo bao vây lấy họ.
Có người làm rơi chăn xuống, để lộ mặt Số 3, từ chiều cao tới ngoại hình đều phục chế rất hoàn hảo.
Tiếc rằng người ở đây đều là những kẻ tàn nhẫn, dù đối mặt với "bản thân" hay "đồng đội" thì đều không hề nương tay. Số 1 bẻ khớp tay, nắm thành đấm, sau đó vung ra, mạnh tay tới độ làm lệch cả mắt mũi của "Số 3". Mũi của nó bị vẹo, mắt cũng rơi khỏi hốc, một phát ngã lăn ra đất.
Số 3: "."
Y vô cảm đá "Số 1" mới bò dậy, làm nó lăn hai vòng.
Giữa lúc hỗn loạn, nắm đấm của Số 3 suýt thì rơi vào người Số 1 ---
May mà Số 1 phản ứng nhanh, ngửa ra sau để tránh, chất giọng sang sảng cởi mở lập tức dính sự tức giận: "Mày đánh ai thế hả?"
Số 3 thế mà lại cười.
Là cái kiểu cười hờ hững đầy trào phúng.
Sau đó nói lời xin lỗi cực kì thiếu thành ý: "Ngại quá, không phân biệt được."
Trong lúc họ đấu võ mồm, Nguyên Dục Tuyết đã đi mở cửa. Căn phòng này cũng chỉ mười mấy mét vuông, đi mấy bước là tới cửa.
Nhưng cánh cửa với kiểu khóa cực đơn giản này, có làm thế nào cũng không mở được.
Lại một người phục chế đứng dậy, mục tiêu của nó là Nguyên Dục Tuyết đang thử mở cửa.
Giây phút đó, Số 1 và Số 3 đồng thời đè lại vai nó, hung hăng hất nó ngã xuống đất, cái chăn đang trùm trên người nó cũng bị xé tan, lộ ra một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ.
Số 1 lẫn Số 3 đều sửng sốt.
Khuôn mặt này rất đẹp.
Ngũ quan hoàn mỹ, da trắng môi đỏ, nét đẹp trong trẻo vô song, đuôi mắt lại có một nốt ruồi son, vô cớ tăng thêm chút diễm lệ.
Một vẻ đẹp đủ khiến người ta nín thở.
Nếu phải chỉ ra điểm không hoàn mỹ trên khuôn mặt này thì có lẽ là cặp mắt kia trông trống rỗng và vô hồn, âm u nhơn nhớt. Nhưng ngũ quan này phục chế quá hoàn mỹ, nên dù đang lúc nước sôi lửa bỏng, người chơi cũng không khỏi ngẩn ra.
Phản ứng đầu tiên của Số 3 là --- Ai đây?
Phản ứng của Số 1 thì thẳng thắn hơn nhiều, gã "oa" một tiếng, thốt lên: "Mỹ nhân kế à?"
Số 3 lập tức bị Số 1 làm chệch hướng tư duy.
... Hóa ra là mỹ nhân kế? Nhưng tình huống này mà xuất hiện người đẹp thì có thể nhìn ra ngay là quỷ quái hóa thành rồi còn gì, sao lại sắp xếp cẩu thả như thế, lãng phí ngoại hình của NPC này...
Giữa những suy nghĩ rối loạn của Số 3, cách đó không xa, từ ống nghe điện thoại vang lên tiếng hét thất thanh của khách.
Vương Kiện mất kiểm soát bắt đầu la hét: "Nó tới, tới rồi --- Nó bắt đầu phá cửa, sắp vào được bên trong rồi. Chừng nào mấy người mới tới vậy, làm, làm ơn đấy, cứu tôi với, tôi thật sự rất sợ..."
Nguyên Dục Tuyết im lặng chừng một giây, bỗng xoay người lại.
Trong tay cậu đột nhiên xuất hiện một cây đao.
Chuôi đao đen nhánh càng làm bật lên ngón tay trắng nõn thon dài.
Đao rời vỏ, lóe lên, đao khí vạch ra một vệt sáng như tuyết.
Phá Hồng Mông chém xuống, chỉ một chiêu này, tất cả người phục chế tiếp xúc với đao khí đều hóa thành tro bụi, thậm chí không kịp kêu lấy một tiếng.
Số 1: "!!!"
Nhát chém thứ hai là với sàn nhà.
Rất chính xác, không lan tới phòng kí túc xá của họ.
Căn phòng nhỏ chật hẹp chỉ mười mấy mét vuông, giường tầng và tủ quần áo như bị sức mạnh to lớn xoắn vỡ, biến thành một đống sắt vụn, bụi bặm tung bay. Mà mặt đất đã nứt ra một vết rách sâu mấy mét, trông như vừa có trận động đất vậy.
Không gian kì lạ bị tấn công thì lập tức mất ổn định, hình ảnh xung quanh rối loạn xoắn lại với nhau. Trong lúc Số 1 còn đang há hốc, vì trong tư tưởng của gã, Nguyên Dục Tuyết không phải người chơi hệ bạo lực, đã thấy thiếu niên chém ra đao thứ ba.
Đao này khiến không gian đang rung chuyển nứt ra.
Hình ảnh đầy màu sắc lập tức vỡ vụn, một tiếng động lớn vang lên, vách tường trong phòng sụp xuống, để lộ đoạn hành lang chật hẹp với phần trần thấp, đặc điểm chung của hành lang trong Khách Sạn Tránh Tai Ương, một thứ mùi cũ kĩ cũng xộc tới.
Là hành lang bình thường.
Nguyên Dục Tuyết thu đao, dắt Phá Hồng Mông vào thắt lưng, không hề do dự lao ra ngoài.
Số 3 và Số 1 đờ ra một lát cũng vội chạy theo. Lần này họ có thể nghe được trái tim mãnh liệt nhảy lên ---
Chẳng lẽ đây chính là bạo lực vượt ải trong truyền thuyết?
Nhưng mà chưa từng nghe nói có người chơi nào bạo lực vượt ải tới độ phá cả không gian phó bản luôn ấy?