329. Khách Sạn Tránh Tai Ương (4): Trong túi là từng chồng từng chồng tiền âm phủ.
Edit: Ry
Cửa hoàn toàn mở ra.
Vương Kiện cũng hoàn chỉnh xuất hiện trước mắt cả hai.
Người đàn ông trung niên không cao lắm, bụng hơi tròn, đầu có mảng hói, mặt mày đầy mệt mỏi, quầng thâm mắt đen sì, nhác qua trông như nhân viên quèn bị bắt tăng ca ba ngày ba đêm.
Số 3 nghĩ đến cái cớ vừa rồi, định giả vờ vào trong kiểm tra thiết bị, lại nghe Nguyên Dục Tuyết "à" một tiếng, rất thẳng thắn: "Lần này chúng tôi tới đây là muốn hỏi thăm về nguyên nhân cụ thể khiến ngài quyết định thuê phòng khách sạn."
Số 3: "..."
Hỏi thẳng vậy luôn hả?
" --- Chính xác hơn là muốn biết ngài gặp phải 'tai ương' gì. Chúng tôi cần phải biết rõ nguy cơ đang đối mặt thì mới có thể bảo vệ ngài tốt hơn." Nguyên Dục Tuyết tiếp tục.
Lúc bị hỏi nguyên nhân thuê phòng, sắc mặt vốn vừa bình tĩnh lại của Vương Kiện lập tức nhăn nhó. Số 3 quan sát ông ta, nghĩ xem lát nữa nên làm gì để kiềm chế đối phương ---- Thì Vương Kiện nghe được câu sau của Nguyên Dục Tuyết, vẻ mặt hóa thành rối rắm, cuối cùng nhỏ giọng bảo: "Hai người vào đi."
"Vào phòng nói chuyện."
Vương Kiện còn cẩn thận quan sát hành lang như thể bất cứ lúc nào cũng sẽ có quái vật đột nhiên chui ra chết mình, chỉ có ở trong phòng mới khiến ông ta thấy an toàn nhất.
Nguyên Dục Tuyết và số 3 cùng nhau vào phòng.
Không gian bên trong không có mấy hơi người.
Mặc dù hành lang chật hẹp, nhưng phòng cho khách lại rất rộng, trừ phần trần có hơi thấp ra thì hoàn toàn đạt tiêu chuẩn của khách sạn năm sao.
Hai cái rương hành lý Vương Kiện mang tới không hề được mở ra mà bị xếp vào góc. Hầu hết thiết bị trong phòng không có dấu hiệu được sử dụng, thứ duy nhất khác biệt là cái giường lớn.
Chăn mền dúm dó cuộn lại thành một cục, ga giường cũng có nếp uốn, có thể tưởng tượng ra cảnh Vương Kiện vừa vào phòng đã nằm uỵch xuống giường, quấn chăn quanh người.
Vương Kiện không ngại chuyện này, nói với họ: "Hai người ngồi đi."
Nguyên Dục Tuyết và số 3 ngồi xuống chiếc ghế sô pha cách đó không xa. Vương Kiện thì ngồi trên giường.
Ông vẫn có vẻ rất câu nệ, dù đang ở trong phòng cũng không cởi giày. Mất một lúc để sắp xếp câu từ, Vương Kiện nhìn đám Nguyên Dục Tuyết, bắt đầu kể:
"Đúng là vì nhặt tiền nên tôi mới tới Khách Sạn Tránh Tai Ương."
"Có điều tiền mà tôi nhặt được là... Tiền âm phủ."
Thứ Tư tuần trước.
Vương Kiện như mọi khi tăng ca tới nửa đêm, thường thì ông chỉ tăng ca tới 9 giờ tối, hôm đó thì hơi xui, phải ở lại tới 12 giờ đêm.
Đi ké xe của đồng nghiệp về nhà, Vương Kiện bảo đối phương thả mình ở đầu đường, vì vào trong ngõ thì không tiện quay xe, còn khách khí cảm ơn xong mới đi.
Nửa đêm trời se lạnh, đèn đường cũng ảm đạm, ánh sáng mờ nhạt thu hút rất nhiều thiêu thân, bay vo ve quanh mặt đèn, tạo những cái chấm đen trên khoảng sáng rơi xuống đất.
Vương Kiện vẫn nghĩ, giá mà đêm đó mình về thẳng nhà thì tốt. Hoặc là không tăng ca cũng được, bắt ông ta nghỉ việc ông ta cũng vui lòng!
Hôm đó Vương Kiện đã gặp quỷ như vậy. Lúc đi vào trong hẻm, ông ta thoáng thấy ở đầu đường có thứ gì như cặp công văn.
Ban đầu Vương Kiện tưởng là nhìn nhầm.
Lúc đó là 12 giờ hơn, ông buồn ngủ tới mức mắt sắp dính vào với nhau. Mà ban đầu lúc đi vào hẻm ông ta cũng có thấy cái gì đâu, sao tới ngã rẽ lại đột nhiên thấy cái cặp công văn ở đầu đường. Có lẽ là lòng hiếu kỳ quấy phá, Vương Kiện sắp về tới nhà rồi lại không nhịn được đi sang bên đó.
Cái cặp công văn được đặt ngay ngắn chính giữa đường, ánh đèn chiếu rọi xuống khiến lớp da sẫm màu phản quang, khiến nó trông như phát sáng vậy!
Vương Kiện cũng là người mỗi ngày chạy theo sếp ra ngoài gặp khách, mặc dù ông ta không nhìn ra cái cặp này của nhãn hiệu gì, nhưng chất liệu sợi tổng hợp trông rất đắt tiền. Chỉ vì vài giây tham lam này, ông ta chầm chậm chạy đến nhặt cái cặp kia.
Lúc xách lên mới biết nó rất nặng, Vương Kiện biết ngay là trong này có rất nhiều đồ.
Ban đầu ông ta còn tưởng là laptop gì đó, lòng tham vẫn còn, mở ra xem mới sợ ngây người.
Bên trong là từng chồng tiền 100 nhân dân tệ!
Nhiều tiền như vậy, nói ít cũng phải có mấy trăm nghìn ở đây.
Vương Kiện tỉnh cả ngủ.
Giây phút đó ông ta suy nghĩ rất nhiều, chẳng hạn như, đây có phải là tiền bất hợp pháp không, hay là ai đó đặt ở đây làm tiền chuộc vân vân. Nhưng cũng có thể là chủ nhân của nó đặt trên xe, xong vô tình rơi mất mà không phát hiện ---
Tóm lại lúc đó trái tim ông ta đập rất nhanh, ôm cái cặp vào lòng chạy một mạch về nhà, nhanh như bị quỷ đuổi.
Trong lòng Vương Kiện còn nghĩ, lỡ mà bị người ta bắt gặp thì nói không phải mình định chiếm làm của riêng, chỉ định mang đi cục cảnh sát thôi, nhiều tiền như vậy mà.
Ông ta cũng thầm dùng lí do đó dỗ dành bản thân: Mình không phải người xấu, chỉ là giữ tạm cho người ta thôi, xem có nên trả lại không. Nếu chủ nhân tìm tới thì trả. Tóm lại tiền này mình nhặt được vẫn tốt hơn là để người khác nhặt được.
Thật ra Vương Kiện biết mình đã nổi lòng tham. Chỉ là ông ta không muốn trả giá cho lòng tham này.
Về đến nhà vợ con đều đã ngủ, Vương Kiện lại tỉnh như sáo. Ông ta mở đèn phòng khách, mở cái cặp ra, định đếm xem rốt cuộc có bao nhiêu tiền.
Nhưng lần này kéo khóa ra, nhìn thấy đồ bên trong, Vương Kiện giật bắn mình, suýt nhảy dựng lên chửi bậy.
Thứ nhồi trong cái cặp này đâu phải tiền mặt, mà là từng chồng từng chồng tiền âm phủ!
Vương Kiện nhìn mà tê cả da đầu, trực giác mình gặp xúi quẩy rồi.
Ông ta cho là nửa đêm buồn ngủ quá nên mờ mắt, lại quá thèm tiền, tiền âm phủ màu trắng mà cũng có thể nhìn nhầm thành tiền thật, đúng là gặp nạn.
Đêm hôm ôm một bao tiền cho người chết phi nước đại như thằng thần kinh. Vương Kiện tức điên lên được, ngay sau đó cầm cái cặp ném vào thùng rác dưới lầu.
"Tôi cứ nghĩ như vậy là kết thúc." Vương Kiện lí nhí nói.
Nhưng nếu chuyện chỉ có vậy thì ông ta đã không ở đây.
Sáng hôm sau, Vương Kiện chuẩn bị đi làm, lại nghe thấy bà xã nhắc: Cái túi hôm qua mình để trên bàn nặng quá, em không dám động vào sợ làm loạn đồ bên trong, em để trên tủ giày ấy, nếu cần dùng thì lúc đi làm mình nhớ mang theo.
Lúc ấy Vương Kiện hết hồn.
Ông ta cũng coi như là gan lớn, nhưng rõ ràng hôm qua ông ta đã ném cái cặp đó vào thùng rác dưới lầu, sao nó lại ở trên mặt bàn?
Nhìn thử thì đúng là trên tủ giày đặt cái cặp hôm qua ông ta nhặt được.
Vương Kiện im lặng, sợ dọa bà xã, dứt khoát cầm theo nó ra cửa.
Lần này ông ta rất cẩn thận, tìm một bãi rác cách xa cả nhà lẫn công ty, vứt cái cặp vào đó. Nhưng buổi tối tan làm về, cái cặp chứa tiền âm phủ kia lại nằm trong phòng khách, lớp vỏ bên ngoài sáng bóng dưới ánh đèn.
Lúc này Vương Kiện mới thấy sợ.
Ông ta nghĩ ra cách đốt đống tiền âm phủ bên trong, tận mắt nhìn chúng cháy thành tro. Kết quả vừa đốt xong thì nhận được điện thoại báo con gái đang học tiểu học ngã bất tỉnh ở trường, đã được đưa đến viện, tra ra mắc bệnh cấp tính.
Mấy ngày tốn cả trăm nghìn tiền tiết kiệm mới cứu về được.
Không biết sao Vương Kiện lại thử tính... Nếu đống tiền trong cái cặp kia là thật, chuyển đổi sang là vừa đủ tiền trị bệnh cho con gái.
Thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, Vương Kiện vẫn không tránh được nghĩ đến cái cặp công văn kia. Sau đó ông ta rời bệnh viện về nhà thì thấy cái cặp nọ lại lẳng lặng nằm trên bàn.
Vương Kiện hoàn toàn sụp đổ.
Ông ta thậm chí còn có tư tưởng trốn tránh, nếu không vứt được thì để kệ đó đi, ông ta cũng không dám đốt nữa, sợ con gái lại xảy ra chuyện.
Nhưng từ đó trở đi, cuộc sống của Vương Kiện ngày càng tồi tệ. Phạm sai lầm trong công việc bị sếp sa thải, về đến nhà thì hay tin vợ mình cũng bị đuổi việc vì một lỗi vặt. Mà không hiểu sao bà ấy lại mở cái cặp công văn kia ra, thấy từng chồng tiền âm phủ thì sợ tới nỗi phát sốt luôn hôm đó. Đưa vào viện uống thuốc truyền nước vẫn sốt cao không lùi, bác sĩ còn bảo bệnh tình rất nguy hiểm, đề nghị người nhà chuẩn bị tinh thần.
Lần này Vương Kiện không thể ôm ý nghĩ biết đâu gặp may nữa, ông ta đoán được mình đã gặp quỷ, mà vấn đề đều do cái cặp đựng tiền âm phủ kia.
Ông ta về lấy ít quần áo, xách vali rời nhà. Sau đó giống như là kì tích, họ hàng báo với Vương Kiện qua wechat là vợ ông đã hạ sốt.
Hiển nhiên mọi chuyện không đơn giản kết thúc như vậy.
Vương Kiện đau khổ rên rỉ: "... Nó không tha cho tôi, nó không định tha cho tôi."
Sau khi rời nhà, cuộc sống của Vương Kiện vẫn rất tệ. Gặp phải lừa đảo, cướp bóc, suýt bị xe đâm chết, đang đi bình thường trên đường cũng có thể gặp thứ gì đó rơi từ trên xuống hoặc bị tai nạn.
Khi vết thương ngày một nghiêm trọng, Vương Kiện cảm thấy con "quỷ" kia muốn giết mình. Rõ ràng nó có thể giết ông ta ngay, nhưng lại không làm vậy, cứ tra tấn mỗi ngày.
Vương Kiện bắt đầu mất ngủ, cả đêm không ngủ được, tinh thần vô cùng tồi tệ, không ngừng có ý nghĩ tự sát.
Thậm chí ông ta đã cắt cổ tay hai lần, treo cổ một lần, trên cổ vẫn còn vết dây, nhưng đều không thành công.
Sau một lần lại tới gần cái chết, Vương Kiện nhận được một tin nhắn rác...
Nhưng giờ ông ta không cho rằng đó là tin rác nữa.
[Kính thưa ngài Vương Kiện, hi vọng ngài đang có một ngày tốt đẹp!
Tai ương luôn tiềm ẩn ở mọi ngóc ngách cuộc đời, nhẹ thì mất tiền, nặng thì mất mạng. Phải chăng ngài hiện giờ, ờm, đang bị, tai, ương, quấn, thân?
Nếu như ngài muốn sống tiếp, mời đến "Khách Sạn Tránh Tai Ương" nằm ở số 27 đường XX khu XX làm thủ tục thuê phòng, tránh né bất hạnh! Nếu không ba ngày sau, tương lai của ngài sẽ là ---]
Đến đây Vương Kiện mới biết tin nhắn này có màu. Ông ta kéo xuống, phát hiện ở cuối là một bức ảnh.
Người đàn ông trung niên mặc bộ vét giống hệt cái ông ta đang mặc lúc này, tư thế cực kì vặn vẹo dán trên mặt đất, xung quanh là máu, nội tạng và mảnh vỡ cơ thể bắn ra. Bởi vì chấn động quá lớn nên khuôn mặt đã hoàn toàn vỡ nát, máu mỡ và óc trộn lẫn với nhau.
Góc độ hình ảnh hết sức kì lạ, giống như là lơ lửng giữa không trung chụp xuống.
Mà Vương Kiện thì hoàn toàn chết sững, bị nỗi khủng hoảng bao trùm.
Ông ta nhận ra.
Đương nhiên là nhận ra rồi.
Đó là mình.
Vương Kiện cũng từng có ý nghĩ nhảy lầu.
Nhảy từ trên cao xuống, chỉ cần đủ cao thì chắc chắn ông ta sẽ chết.
Nhưng thấy bức ảnh này, Vương Kiện lại sợ.
Sau đó trong sự thấp thỏm và tuyệt vọng, ông ta tìm tới nơi mình chưa từng nghe tên này, Khách Sạn Tránh Tai Ương.
Kể đến đây, Vương Kiện gần như vỡ vụn, nước mắt chảy đầy mặt, người cũng run rẩy, không nói được một câu đầy đủ.
Mấy lần Số 3 muốn chen vào đều bị tiếng khóc của Vương Kiện cắt ngang.
Y bất đắc dĩ nhìn sang Nguyên Dục Tuyết: "..."
Dùng ánh mắt ra hiệu: Mau bảo ông ta ngừng khóc rồi kể tiếp đi.
Nguyên Dục Tuyết: "?"
Tác giả có lời muốn nói:
Nguyên Dục Tuyết: Không biết làm.
Số 3: . Tôi cũng chịu