Edit: Ry
Bữa tiệc với chủ đề món ăn có tín vật là một viên kẹo được bọc trong giấy bóng kính rực rỡ sắc màu.
Phí vào cửa thấp hơn cậu nghĩ, chỉ cần 60 điểm tích lũy.
Nguyên Dục Tuyết nhìn viên kẹo mình nắm trong tay.
Những người khác thấy nét mặt cậu hờ hững, cao vời vợi không thể với, dường như đang chìm đắm trong hồi ức sâu sắc nào đó thì không khỏi thở khẽ hơn. Trong lòng họ âu yếm nghĩ, chắc hẳn Nguyên Dục Tuyết đang nghĩ về chuyện gì quan trọng lắm, thế nên nét mặt mới thấp thoáng sự dịu dàng như vậy, khiến người ta xao xuyến.
--- Có điều thực tế thì thiếu niên đang nghĩ, sau khi rời khỏi đây cậu có thể ăn viên kẹo này không.
Chắc là được.
Bữa tiệc này cũng ngon giống như cậu tưởng tượng, chỉ là hình thức phục vụ ở đây khiến sự đa dạng của món ăn bị hạn chế, chủ yếu là đồ nguội với đồ ăn vặt. Nguyên Dục Tuyết lịch sự xếp hàng theo người ta vào trong, trước khi vào còn nói một câu "cảm ơn", rồi tuân theo luật ngầm, tự lấy đồ ăn rồi tìm một ghế trống ngồi xuống.
Thức ăn rất ngon.
Người chơi ở Kinh Đô Hoan Lạc đều là phần tử đam mê xã giao, nhưng có lẽ là vì tính đặc biệt của bữa tiệc này, tất cả đều lẳng lặng ăn không nói gì. Thành ra lại không có phong cách ong bướm nồng nhiệt như các bữa tiệc khác, mỗi người đều ngồi cách nhau mấy ghế.
Xung quanh Nguyên Dục Tuyết chẳng có ai.
Nhưng các bàn gần đó thì kín mít.
Những người theo cậu tới đây đều không có tâm tư ăn uống, lấy đại vài thứ rồi ngồi ngay ngắn tại chỗ, chống má ngắm cậu.
Kể cả khi Nguyên Dục Tuyết đang đeo mặt nạ, họ cũng cảm thấy từng động tác của cậu đều hết sức tao nhã xinh đẹp. Chỉ cần mơ màng tới khuôn mặt bên dưới lớp mặt nạ kia đã đủ cho cảm xúc của họ mênh mông.
Sau đó họ phát hiện, mỹ nhân... Ăn khá nhiều.
Đồ ăn của con người gần như không có tác dụng gì với Nguyên Dục Tuyết, không đủ cho cậu chuyển đổi thành năng lượng, nên có ăn mấy thì Nguyên Dục Tuyết cũng không có cảm giác no, chỉ là cậu hưởng thụ quá trình thôi.
... Mà chắc cũng chẳng có người máy nào hưởng thụ đồ ăn của con người giống cậu.
Lấy một bàn đầy thức ăn, thưởng thức đủ loại hương vị mới lạ xong, Nguyên Dục Tuyết mới ý thức được hình như mình ăn hơi nhiều rồi, thậm chí là đã đạt tới giới hạn của con người, nếu ăn tiếp sẽ có vẻ bất thường.
Cậu kịp thời dừng tay, kết thúc bữa tiệc hương vị lần này.
Trong rất nhiều khu vực an toàn, Kinh Đô Hoan Lạc có thể được xếp vào top ba khu vực yêu thích của Nguyên Dục Tuyết. Tuy cậu rất muốn ở lại tiếp tục khám phá xem còn tiệc đồ ăn nào khác không, nhưng bản chất là một người máy cuồng nhiệm vụ, thời gian dừng chân của thiếu niên ở mỗi khu an toàn đều cực kì ngắn, nên ăn xong Nguyên Dục Tuyết cũng chuẩn bị vào phó bản (làm nhiệm vụ).
Mà giờ cậu lại càng có lí do để vào phó bản.
Rất nhiều người đang theo dõi Nguyên Dục Tuyết.
Cậu biết.
Nguyên Dục Tuyết tương đối nhạy bén về phương diện này. Tuy họ lấy cớ là muốn tham gia tiệc để theo cậu tới đây, nhưng lại không hề chú ý tới đồ ăn mà chỉ nhìn cậu.
Họ muốn lấy gì từ cậu à?
Nguyên Dục Tuyết nghĩ.
Cậu không cảm nhận được ác ý, hệ thống tự vệ cũng không bị khởi động, nên xét một mặt nào đó Nguyên Dục Tuyết không ngại bị con người giám sát. Nhưng cái này không nằm trong phạm vi trách nhiệm của cậu, nên Nguyên Dục Tuyết sẽ không phối hợp, quyết định rời đi.
Thiếu niên đứng dậy, những người xung quanh cũng vô thức đứng dậy theo. Họ ít nhiều ý thức được hành vi của mình quá rõ ràng, ý đồ quá lộ liễu. Nhưng mà tình cảm thật lòng thì quá khó che giấu, nên chỉ đờ ra vài giây rồi lại tiếp tục mặt dày bám theo Nguyên Dục Tuyết, muốn xem cậu đi đâu.
Và sau đó họ nhìn thấy thiếu niên với dáng người mảnh mai xinh đẹp, rời khỏi nơi tổ chức tiệc, bước trên con phố của Kinh Đô Hoan Lạc, nhìn cái gì đó giữa không trung (hẳn là màn hình hệ thống), không gian nơi đó vặn vẹo cực nhỏ, rồi biến mất.
Cảnh tượng này quá thường thấy trong khu vực an toàn, dù sao ai cũng cần vào phó bản gian nan sinh tồn, từng giây từng phút đều có người chơi vào phó bản.
Nhưng với những kẻ đang bám theo Nguyên Dục Tuyết, họ quả thực rất sốc!
Họ nhìn ra được Nguyên Dục Tuyết chắc chắn là người chơi mới tới Kinh Đô Hoan Lạc, cùng lắm là tới được hai ngày, vẫn còn mấy ngày nữa mới hết 7 ngày nghỉ ngơi, đáng lẽ sẽ tiếp tục ở lại đây. Nhưng Nguyên Dục Tuyết lại từ bỏ thời gian nghỉ ngơi quý giá, cứ thế vào phó bản nguy hiểm khó lường, lúc nào cũng có thể mất mạng!
Việc này khiến vài tên còn ôm những tâm tư xấu xa lập tức dấy lên sự áy náy và đau lòng khó tả, mặt cũng nóng bừng, cắn răng nghĩ... Có thể là họ đã quá sỗ sàng, khiến người đẹp thấy uy hiếp và bất an. Cậu ấy thà vào phó bản chứ không muốn tiếp tục ở trong tầm mắt của họ...
Nhưng một người xinh đẹp và mong manh như vậy liệu có thể sống sót ra ngoài không?
Chỉ cần nghĩ tới kết cục đáng sợ và đau đớn nào đó, nghĩ đến cơ thể thiếu niên sẽ xuất hiện vết thương, tất cả đều khiến trái tim họ quặn đau, sản sinh vô vàn buồn phiền và căm hận, đồng thời là hối hận tột độ. Tại sao họ không thể kín đáo hơn chứ...
Mà lúc này, một vị cao thủ dùng phương thức đặc biệt để truy tìm tung tích, vừa chạy tới thì phát hiện tọa độ mình tốn một số điểm lớn để trao đổi với hệ thống đã biến mất, không khỏi hít vào một hơi, mặt nhăn mày nhó, đau hết cả trứng.
Sao lại biến mất rồi?
Chỉ có một khả năng, đó là Nguyên Dục Tuyết lại vào phó bản.
Sao lại chăm chỉ thế chứ, cậu là nhân viên gương mẫu đấy à? Kể cả có muốn leo lên top thì cũng đâu cần liều mạng như vậy ---
Người chơi cắn răng thầm oán. Tuy trông gã có vẻ tức giận, nhưng trong mắt vẫn thoáng hiện sự thất vọng... Và lo lắng.
Hình như mỗi phó bản cậu trải qua đều rất nguy hiểm. Tuy gã biết thực lực của cậu rất mạnh, chắc chắn sẽ không lật xe, nhưng nỗi lo này không phải là thứ lí trí có thể khống chế.
Chung quy vẫn bỏ lỡ.
Gã tựa vào vách tường, chầm chậm thở ra một hơi.
...
"Chào mừng ngài tới với Khách Sạn Tránh Tai Ương! Đây là lầu một của khách sạn, đây là nhân viên tiếp đón số 001."
Mất vài giây để làm quen với thân phận của mình, người chơi liếc nhìn số thẻ, gượng gạo nở nụ cười với vị khách vừa bước vào.
Gã hơi cúi xuống, một lúc sau mới nhớ ra mình phải cầm hành lý cho khách, thế là tiến tới, cầm hai cái vali to có phần cồng kềnh từ tay đối phương.
Vị khách mới tới này đi một mình, là một người đàn ông trung niên hơi hói, dáng người khá đẫy đà.
Thật ra người này cũng không lớn tuổi lắm, chỉ chừng bốn mấy, nhưng khuôn mặt tràn đầy mệt mỏi khiến người cũng già nua. Ông ta đờ đẫn nhìn về phía đằng xa, ánh mắt rơi trên tờ đơn đăng kí chỗ quầy tiếp tân, vô thức tiến lên, động tác khô cứng trì trệ có phần quái lạ.
Có thể thấy trạng thái của người này rất tệ. Sau khi người chơi với vai trò nhân viên số 001 cầm hành lí, nửa ngày sau ông ta mới chầm chậm quay sang, gạt ra âm thanh khản đặc từ cổ họng: "... Cảm ơn, cảm ơn cậu."
"Không cần cảm ơn thưa ngài. Đây là công việc của tôi." Người chơi nhanh chóng làm quen với công việc của nhân viên tiếp đón, lập tức đáp.
Người đàn ông trung niên đi tới trước quầy tiếp tân, gần như bò ra mặt quầy, lòng bàn tay dinh dính mồ hôi dán lên bề mặt thủy tinh lạnh lẽo.
"Tôi muốn thuê phòng."
Ông ta nhìn chằm chằm nhân viên tiếp tân, cặp mắt đỏ quạch trợn trừng như sắp rớt khỏi hốc, trông khá kinh dị.
"Chỗ này là Khách Sạn Tránh Tai Ương đúng không..." Ông ta nói: "Chỉ cần tôi ở đây thì sẽ không chết, có đúng không?"
Đứng trước câu hỏi quái gở có phần vô lý này, cô gái tiếp tân lại mỉm cười đầy ngọt ngào, duy trì đường cong hoàn hảo ở khóe môi như một cái máy, nhẹ nhàng trả lời: "Vâng thưa quý khách. Đây chính là Khách Sạn Tránh Tai Ương."
"Ngài ở đây thì chắc sẽ không chết đâu ạ."
Người đàn ông trung niên rất không hài lòng với câu trả lời ba phải này, nhưng ông ta quá sợ, không còn đường lui nữa rồi. Dù có bất mãn thì cũng không dám gây chuyện, sợ bị người ta đuổi ra ngoài, chỉ có thể run rẩy lấy thẻ căn cước của mình cho nhân viên đăng kí.
"Được rồi ạ." Nhân viên tiếp tân duy trì nụ cười mỉm, hoàn thành thủ tục thuê phòng rất nhanh, sau đó đẩy xấp đơn đăng kí về phía ông ta: "Mời ngài điền thông tin vào đây."
Các mục cần điền đều là những thông tin hết sức bình thường.
Họ và tên: Vương Kiến.
Tuổi: 41 tuổi
Giới tính: Nam
Nguyên nhân thuê phòng: ...
Vương Kiến khựng lại vài giây, nét mặt càng thêm hoảng loạn, trong mắt cũng nổi lên sự sợ hãi.
Tay ông ta run rẩy, chiếc bút máy tụ mực trên giấy, vạch ra một đường vô nghĩa ---
Nhưng cuối cùng ông ta vẫn cố nén sợ hãi, run rẩy điền hai chữ màu đen vặn vẹo.
Nguyên nhân thuê phòng: Nhặt tiền.
Khi Nguyên Dục Tuyết mở mắt ra, cậu đã ở trong phó bản, thấy mình đang đứng trong một không gian chật hẹp bụi bặm và bí bách, có vẻ như là nhà kho.
Bóng tối không có ảnh hưởng với Nguyên Dục Tuyết.
Bên tai cậu nhanh chóng vang lên tiếng nhắc nhở: [Chào mừng ngài tiến vào phó bản mới! Phó bản này có độ khó A+, ngài sẽ có 10 phút an toàn để tự do thăm dò.]
Lâu lắm rồi cậu mới lại thấy thời gian an toàn ngắn như vậy.
Một giây sau khi tiếng nhắc nhở của hệ thống kết thúc, cánh cửa trước mặt cậu bị kéo ra.
Một người phụ nữ cực cao, cực gầy, thậm chí thấy được cả xương gò má nhọn hoắt, đang hằm hè đứng ngoài cửa. Đèn hành lang hắt vào cũng không ăn mòn nổi bóng tối trong căn phòng chật hẹp này, vì chúng bị chặn bởi cơ thể bà ta.
Con mắt như diều hâu quắc lên nhìn Nguyên Dục Tuyết.
"Lính mới." Chất giọng the thé vang lên: "Ra đây, đi lấy đồng phục làm việc."
Nguyên Dục Tuyết bình tĩnh nhìn bà ta vài giây, sau đó nhấc chân bước ra khỏi căn phòng tối tăm, theo sau người phụ nữ, rất vâng lời.
Một lúc sau khi cậu rời khỏi, cánh cửa của căn phòng nhỏ kia đung đưa, có thứ vật chất đen sì ngọ nguậy trong bóng tối.
Nguyên Dục Tuyết cầm "đồng phục làm việc" của mình. Đây là trang phục của nhân viên phục vụ được thiết kế theo kiểu Tây, cắt may ôm vào người. Dáng cậu quá tốt nên mặc vào càng bật lên vòng eo nhỏ và đôi chân dài. Nếu nhìn khí chất thì Nguyên Dục Tuyết không hề giống nhân viên phục vụ, mà như cậu ấm chưa từng dính nước xuân nhà ai.
Nguyên Dục Tuyết còn nhận được thẻ nhân viên của mình, là một cái huy hiệu nhỏ màu vàng, con số "222" mạ vàng nổi bật trên đó.
Khoảnh khắc cậu cài huy hiệu lên, bảng nhiệm vụ vừa đổi mới cũng nhảy ra trước mắt, tia sáng màu bạc chậm rãi tụ lại thành những con chữ dễ thấy.
[Kích hoạt phó bản Khách Sạn Tránh Tai Ương
Vận xui luôn có mặt trên mọi nẻo đường của cuộc đời, nhẹ thì mất tiền, nặng thì mất mạng. Có lẽ bạn chỉ là một con người tầm thường giữa đám đông, là người bình thường nhất trong số những người bình thường. Nhưng có một ngày, bạn đột nhiên bị, vận, rủi, quấn, quanh.
Bạn biết mình sẽ chết.
Nhưng bạn không muốn chết.
Thế là bạn nắm lấy cọng cỏ cứu mạng cuối cùng, bước lên con đường sống duy nhất mà cao nhân chỉ cho. Bạn bước vào Khách Sạn Tránh Tai Ương, tin tưởng mình sẽ vượt qua được kiếp nạn.
Biết đâu nhân viên khách sạn sẽ trợ giúp bạn thì sao.
Nhiệm vụ chính: Thăng chức lên làm nhân viên phục vụ lầu 7.
Nhiệm vụ chi nhánh: Làm tốt công việc của nhân viên phục vụ, nhận được đánh giá 5 sao của khách hàng]
Nhiệm vụ đã đổi mới xong.
Phó bản chính thức bắt đầu.