Vũ Khí Bóng Đêm 3: Thành Phố Pha Lê

Vũ Khí Bóng Đêm 3: Thành Phố Pha Lê - Chương 20: Phá vỡ thế cân bằng




Nước tạt vào mặt cô như một cú tát. Clary gục xuống, khạc nước, rơi vào bóng tối lạnh cóng; ý nghĩ đầu tiên là Cổng Dịch Chuyển đã không thể nào sửa lại, và rằng cô bị kẹt ở giữa, nơi cô sẽ chết vì thiếu dưỡng khí, như Jace đã từng cảnh báo cô lần đầu tiên cô sử dụng Cổng Dịch Chuyển.

Ý nghĩ thứ hai của cô là cô đã chết.

Có lẽ thực ra cô chỉ bất tỉnh trong vài giây, dù nó có cảm giác như mọi thứ đều đã kết thúc. Khi cô tỉnh, cô choáng váng hệt như cú dư chấn khi băng bị đập vỡ. Cô đã bất tỉnh và giờ, đột nhiên, không còn như vậy nữa; cô đang nằm trên nền đất lạnh, ẩm ướt, nhìn lên bầu trời đầy sao như những mảnh bạc nhỏ được tung lên một tấm màn đen tối. Miệng cô đầy thứ chất lỏng có vị lờ lợ; cô quay đầu sang bên, ho, nhổ và khạc tới khi thở lại được.

Khi dạ dày cô ngừng co bóp, cô lăn người sang bên. Cổ tay cô bị trói bằng một sợi dây tỏa sáng nhạt, và chân cảm thấy nằng nặng và kỳ lạ, nổi da gà khắp toàn thân. Cô tự bị làm sao hay đó là tác dụng phụ của việc suýt chết đuối. Gáy cô nóng như bị một con ong bò vẽ đốt. Với một tiếng thở dốc, cô đẩy mình lên tư thế ngồi, chân duỗi dài trông khá kỳ quặc trước mặt, và nhìn quanh. Cô đang ở bờ hồ Lyn, nơi nước nhường chỗ cho bờ cát mịn. Một bức tường đá đen sừng sững sau lưng cô, những vách đá cô nhớ từ hồi cô ở đây với chú Luke. Cát bản thân có màu đen, lấp lánh khoáng chất mica màu bạc. Đây đó trên bãi cát là những ngọn đuốc phù thủy, tỏa sáng không gian bằng ánh sáng bạc, để lại những đường sáng dọc trên mặt nước.

Tại bờ hồ, cách nơi cô ngồi vài foot có một chiếc bàn thấp bằng đá ghép vào nhau. Rõ ràng, ai đó đã làm ra nó trong vội vàng; những khe hở giữa các tảng đá được nhét cát ẩm, một vài viên đá nhỏ vẫn lở ra ở các góc. Đặt trên mặt đá là cái gì đó khiến Clary quên cả thở - Cốc Thánh và đặt ngang miệng nó là Kiến Thánh như một lưỡi lửa đen trong ánh đèn phù thủy. Xung quanh bàn thờ là những chữ rune đen viết trên cát. Cô nhìn, nhưng tất cả đều lộn xộn, vô nghĩa-

Một bóng đen đi ngang bờ gác, di chuyển rất nhanh - một bóng dài của người đàn ông, hơi rung động và không thể lẫn đi đâu được dưới ánh sáng của những ngọn đuốc. Khi Clary ngẩng đầu, ông ta đã đứng trước mặt cô.

Valentine.

Sự choáng váng khi nhìn thấy ông ta vô cùng lớn khiến nó gần như chẳng còn là choáng nữa. Cô chẳng cảm thấy gì khi ngước mắt nhìn người bố, khi mà khuôn mặt ông ta hiện rõ rệt trên bầu trời đêm đen như một mặt trăng: trắng, khắc khổ, đôi mắt đen thăm thẳm như hố núi lửa. Trên áo ông ta có kha khá những sợi dây da giữ một tá hoặc hơn số vũ khí. Chúng tua tủa sau lưng ông ta như gai nhím. Ông ta to lớn, bề ngang rộng đến khó tin, trông như một bức tượng một vị thần chiến binh đáng sợ chuẩn bị phá hủy gì đó.

“Clarissa”, ông ta nói. “Con quá liều mới dám Dịch Chuyển đến đây. May cho con là bố nhìn thấy con trên mặt nước trong vòng một phút. Con đã bất tỉnh rồi; nếu không nhờ có bố, con đã chết đuối”. Cơ bên khóe miệng hơi nhích. “Và bố không nghĩ trò đánh động kết giới mà Clava đặt quanh đây có hiệu quả đâu. Vừa tới đây là bố đã gỡ chúng xuống rồi. Không ai biết con ở đây”.

Tôi không tin ông! Clary mở miệng định phỉ nhổ những lời đó vào mặt ông ta, nhưng không một âm nào thoát ra khỏi miệng. Cô như đang trong một cơn ác mộng, trong đó, cô cố hét và hét nhưng chẳng ích gì. Chỉ có những hơi thở thoát ra, tiếng thở hổn hển của một người cố hét với cái cổ bị cắt toạc.

Valentine lắc đầu. “Đừng cố nói làm gì. Bố sử dụng chữ rune Yên Tĩnh, một trong những chữ Tu Huynh Câm dùng, ở gáy con. Có một chữ rune trói ở cổ tay, và một chữ khác để vô hiệu hóa chân con. Nếu bố là con, bố sẽ không muốn đứng làm gì - chân con sẽ không giữ nổi con, và chỉ làm con đau thôi”.

Clary gườm gườm nhìn, cố dùng ánh mắt để làm ông ta khó chịu, chém ông ta bằng sự thù hận trong cô. Nhưng ông ta chẳng buồn để ý. “Con biết là chuyện có thể tệ hơn mà. Khi ta lôi con lên bờ, chất độc của hồ đã bắt đầu có công hiệu. À mà, bố đã chữa cho con đấy nhé. Và bố chẳng mong con cảm ơn”. Ông ta cười. “Con và bố, chúng ta chưa thực sự trò chuyện bao giờ, đúng không nhỉ? Một cuộc nói chuyện thực sự ý. Hẳn con phải phân vân vì sao ta chẳng bao giờ dành tình cảm bố con cho con. Bố xin lỗi nếu điều đó làm con tổn thương”.

Giờ ánh mắt của cô chuyển từ căm giận sang ngờ vực. Sao họ có thể nói chuyện khi mà cô không thể nói? Cô cố bật từ ra khỏi miệng, nhưng chẳng gì ngoài từng tiếng thở.

Valentine trở về với bệ thờ và đặt tay lên Kiến Thánh. Thanh kiếm tỏa ánh sáng đen, một dạng ánh sáng nghịch chuyển, như thể nó đã hút mọi luồng sáng của không khí xung quanh. “Bố không biết mẹ con đã có con khi mẹ bỏ bố”, ông ta thủng thẳng kể. Ông ta nói chuyện với cô, Clary nghĩ, theo cách chưa từng nói. Giọng bình tĩnh, thậm chí đàm phán, nhưng không hề. “Ta đã biết có gì không ổn. Mẹ con nghĩ mẹ con giấu diếm sự bất hạnh. Bố đã lấy ít máu của Ithruriel, để khô và nghiền thành bột, trộn cùng thức ăn cho mẹ con, nghĩ rằng nó sẽ chữa trị được sự bất hạnh nơi mẹ con. Nếu bố biết mẹ con đang mang thai, bố sẽ không làm vậy. Bố đã quyết định không làm thí nghiệm lên những đứa con ruột nữa”.

Ông đang nói dối, Clary muốn hét vào mặt ông ta. Nhưng cô cũng không chắc ông ta có thật sự nói dối. Ông ta nói vẫn nghe lạ lẫm. Khác biệt. Có lẽ là vì ông ta đang nói thật. “Sau khi mẹ con trốn khỏi Idris, bố tìm mẹ con hàng năm trời”, ông ta nói. “Và không chỉ vì mẹ con có Cốc Thánh. Vì bố yêu mẹ. Bố nghĩ nếu bố có thể nói chuyện với mẹ con, bố sẽ làm mẹ hiểu. Bố làm cái điều trong đêm đó tại Alicante là vì bố giận nhất thời, muốn làm tổn thương mẹ con, muốn hủy đi mọi thứ về cuộc sống chúng ta có với nhau. Nhưng sau đó bố-” Ông ta lắc đầu, quay sang nhìn hồ. “Khi cuối cùng đã tìm ra mẹ, bố nghe nói mẹ con có một đứa con khác, một cô con gái. Bố đoán con là con của Lucian. Hắn luôn yêu mẹ con, luôn muốn cướp mẹ từ tay bố. Bố tưởng cuối cùng mẹ con cũng phải lòng hắn. Đã sinh con cho một cư dân Thế Giới Ngầm bẩn thỉu”. Ông ta đay nghiến kể. “Khi bố tìm thấy mẹ con tại căn hộ ở New York, mẹ con còn khá tỉnh táo. Mẹ quát vào mặt bố rằng đã biến đứa con đầu lòng thành quái vật, và mẹ đã rời đi trước khi bố kịp làm điều tương tự với đứa nhỏ thứ hai. Rồi mẹ con ngất lịm trên tay bố. Bao nhiêu năm bố đi tìm mẹ, vậy mà bố chỉ được có vậy. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi mẹ nhìn bố với sự thù hận cả đời. Lúc đó bố đã nhận ra một điều”.

Ông ta nâng thanh Maellartach lên. Clary nhớ nó nặng thế nào kể cả khi mới chuyển hóa một nửa, và thấy thanh kiếm đang khiến mọi bắp tay của Valentine gồng cứng và cuồn cuộn cơ bắp, như có những sợi dây luồn dưới da ông ta vậy.

“Bố nhận ra”, ông ta nói, “lý do mẹ bỏ bố là để bảo vệ con. Mẹ con ghét Jonathan, nhưng còn con - mẹ muốn làm gì đó để bảo vệ con. Bảo vệ con khỏi bố. Mẹ thậm chí sống giữa lũ người thường, bố biết điều đó làm mẹ đau khổ. Chắc mẹ con buồn lắm khi không được nuôi dạy con trong môi trường của chúng ta. Con chỉ bằng một nửa so với con đáng ra nên trở thành. Tài năng của con với những chữ rune, nhưng nó đã bị thui chột vì bị nuôi nấng như một người thường”.

Ông ta hạ kiếm. Mũi kiếm đang chĩa vào mặt Clary; cô có thể nhìn nó qua khóe mắt, vè vè ở đó như một con bướm đêm. “Lúc đó bố biết Jocelyn sẽ không bao giờ quay lại với bố, và lỗi là do con. Con là người duy nhất trên thế giới này khiến mẹ con yêu thương hơn bố. Và vì con, mẹ ghét bố. Và vì điều đó, bố ghét nhìn thấy con”.

Clary quay mặt đi. Nếu ông ta định giết cô, cô không muốn thấy cái chết tới như thế nào.

“Clarissa”, Valentine gọi. “Nhìn bố”.

Không. Cô nhìn hồ. Ngoài xa mặt nước cô có thể thấy vầng quầng sáng đỏ sậm như lửa sắp tàn lụi. Cô biết đó là ánh sáng từ trận chiến. Mẹ cô, và chú Luke, đều ở đó. Thật tuyệt khi họ đang ở bên nhau, kể cả khi cô không ở cùng họ.

Mình sẽ nhìn về vầng sáng đó, cô nghĩ. Mình sẽ nhìn dù có chuyện gì đi nữa. Đó sẽ là thứ cuối cùng mình nhìn trong đời.

“Clarissa”, Valentine lại gọi. “Con có biết con rất giống mẹ không? Rất giống Jocelyn”.

Cô cảm thấy đau nhói bên má. Đó là lưỡi Kiếm. Ông ta đang cứa vào da cô, bắt cô quay đầu nhìn.

“Giờ bố sẽ gọi Thiên Thần”, ông ta nói. “Và bố muốn con nhìn”.

Có vị đắng nghét nơi miệng Clary. Tôi biết vì sao ông quá điên cuồng vì mẹ. Vì mẹ là người duy nhất ông nghĩ có thể kiểm soát lại quay lưng cắn ông. Ông nghĩ ông có mẹ và rồi không. Đó là lý do ông muốn mẹ tôi ở đây, ngay lúc này, để chứng kiến chiến thắng của ông. Đó là điều ông sẽ làm với tôi.

Kiếm đâm sâu thêm vào má cô. Valentine nói, “Nhìn bố, Clary”. Cô nhìn. Cô không muốn, nhưng cái đau quá lớn - đầu cô quay phắt sang bên ngược lại với ý muốn, máu chảy xuống thành từng giọt lớn trên mặt, lộp độp rơi trên mặt cát. Cái đau muốn nôn bóp chặt lấy cô khi cô ngẩng đầu lên nhìn người bố đẻ.

Ông ta đang nhìn cuống lưỡi kiếm Maellartach. Nó, cũng dính máu của cô. Khi ông ta nhìn cô, có thứ ánh sáng kỳ lạ trong đôi mắt đó. “Máu là thứ cần thiết để hoàn tất buổi lễ”, ông ta nói. “Bố định dùng máu mình, nhưng khi bố nhìn thấy con ở hồ, bố biết điều đó là cách Raziel nói với bố hãy dùng máu của người con gái. Vì thế bố đã lọc sạch chất độc khỏi máu con. Giờ con được thanh tẩy rồi - được thanh tẩy và sẵn sàng. Rất cám ơn con, Clarissa, vì sự hữu dụng của máu con”.

Theo một cách nào đó, Clary nghĩ, ông ta thực tâm, thực tâm cảm ơn cô. Từ lâu ông ta đã mất khả năng phân biệt giữa ép buộc và hợp tác, sợ hãi và sẵn lòng, yêu thương và dày vò. Hiểu ra, Clary thấy chết lặng - vì sao phải ghét Valentine vì ông ta là một con quái vật trong khi bản thân ông ta cũng chẳng biết điều đó?

“Và giờ”, Valentine nói,, “Bố cần thêm một chút thôi”, và Clary nghĩ, thêm một chút gì - đúng lúc đó ông ta giờ cao kiếm và ánh sao phản chiếu khỏi nó, và cô nghĩ, Tất nhiên. Đó không phải là máu mà ông ta muốn, mà là cái chết. Kiếm đã ăn đủ máu rồi; có lẽ nó thích máu tươi, cũng như Valentine vậy. Đôi mắt cô nhìn theo ánh sáng đen thăm thẳm của Maellartach khi nó chém xuống cô - và bay mất. Bị đánh rơi khỏi bàn tay Valentine, bay thẳng vào bóng tối. Đôi mắt Valentine mở to; ngay lập tức, ông ta nhìn xuống - rồi ngước nhìn và thấy, cùng với Clary, vì sao thanh Kiếm bay khỏi tay ông ta.

Jace, một thanh kiếm trông quen mắt cầm ở tay trái, đứng ở rìa bờ cát, chỉ cách Valentine chưa đầy một foot. Qua thái độ của người đàn ông trung niên kia, Clary hiểu ông ta cũng chẳng nhận ra sự hiện diện của Jace sớm hơn cô bao nhiêu. Trái tim Clary ngừng đập khi thấy anh. Máu khô đóng vảy ở nửa mặt, và có một vết sẹo đỏ sậm nơi cổ họng anh. Mắt anh sáng như gương, và dưới ánh đèn phù thủy, trông chúng mang màu đen - đen như mắt Sebastian vậy.

“Clary”, anh nói, không rời mắt khỏi người bố. “Clary, em không sao chứ?”

Jace! Cô cố gọi tên anh, nhưng không có gì có thể vượt qua rào cản nơi cổ họng cô. Cô thấy như đang bị nghẹn.

“Con bé không thể trả lời con đâu”, Valentine nói. “Nó không nói được”.

Ánh mắt Jace lóe sáng. “Ông đã làm gì em ấy?”

Anh chĩa kiếm về phía Valentine, người vừa thối lui một bước. Ánh mắt Valentine nhìn cậu con trai nuôi là cẩn trọng, chứ không sợ. Có sự tính toán trong nét mặt ông ta mà Clary không thích. Cô biết cô phải cảm thấy hả hê chiến thắng, nhưng không - giờ cô còn thấy hoảng sợ hơn lúc trước. Cô nhận ra rằng Valentine sẽ giết cô - và đã chấp nhận - nhưng giờ Jace ở đây, và cô lo lắng cho cả anh nữa. Và anh có vẻ - bị hủy hoại. Áo chiến đấu bị xé toạc một bên tay, và lớp da bên dưới dọc ngang những đường trăng trắng. Áo anh bị xé toang ngực trước, và có chữ rune iratze đang mờ dần trên tim anh không thể che đi vết sẹo đang lên da non bên dưới. Bụi bẩn lấm lem quần áo, như thể anh đã lăn vòng tròn trên đất. Nhưng thái độ của anh mới là điều làm cô sợ nhất. Nó quá - lạnh lùng.

“Một chữ rune Yên Tĩnh. Con bé không sao đâu”. Valentine khóa chặt ánh mắt vào Jace - đói khát, Clary nghĩ, như thể ông ta đang uống lấy hình ảnh anh. “Bố không nghĩ”, Valentine nói, “rằng con tới để về phe bố đâu nhỉ? Để được Thiên Thần chúc phúc bên cạnh bố?”

Nét mặt Jace không thay đổi. Ánh mắt dán chặt vào ông bố nuôi, và trong đó chẳng có gì hết - không có lấy một chút ảnh hưởng của tình yêu hay nhớ nhung. Cũng chẳng có lấy một chút hận thù. Chỉ có - khinh bỉ, Clary nghĩ. Một sự khinh bỉ lạnh lùng. “Tôi biết ông đang định làm gì”, Jace nói. “Tôi biết vì sao ông triệu hồi Thiên Thần. Và tôi sẽ không để ông làm. Tôi đã cho Isabelle đi báo tin-”

“Báo tin sẽ chẳng giúp họ hơn gì đâu. Đây không phải kiểu nguy hiểm con có thể tránh được”. Ánh mắt Valentine chuyển xuống thanh kiếm của Jace. “Bỏ kiếm xuống”, ông ta nói, “và chúng ta có thể nói chuyện-” Sau đó ông ta ngừng lại. “Đây không phải là kiếm của con. Nó là kiếm nhà Morgenstern”.

Jace mỉm cười, một nụ cười ngọt ngào, tăm tối. “Là của Jonathan đấy. Giờ hắn chết rồi”.

Valentine có vẻ choáng váng. “Ý con là-”

“Tôi đã nhặt nó ở nơi hắn đánh rơi”, Jace nói, không cảm xúc, “sau khi giết hắn”.

Valentine có vẻ đờ đẫn. “Con giết Jonathan? Sao con có thể?”

“Nếu không phải vậy”. Valentine lắc đầu; ông ta vẫn choáng, như vừa bị một tay quyền anh đấm quá mạnh khiến ông ta lảo đảo trước khi ngã xuống sàn đấu. “Bố đã nuôi nấng Jonathan - bố tự mình huấn luyện thằng bé. Không thể có chiến binh nào giỏi hơn”.

“Rõ ràng”, Jace nói, “là có”.

“Nhưng-” Và giọng Valentine nghẹn lại, lần đầu tiên Clary nghe ra tì vết trong giọng nói mượt mà, êm ru đó. “Nhưng Jonathan là anh con”.

“Không phải”. Jace tiến một bước, nhấn đầu kiếm thêm một inch nữa vào tim Valentine. “Chuyện gì đã xảy ra với bố đẻ của tôi? Isabelle nói ông ấy chết trong một vụ đột kích, nhưng có thật vậy không? Hay là ông đã giết ông ấy như giết mẹ tôi?”

Valentine vẫn còn choáng. Clary cảm nhận rằng ông ta đang cố lấy bình tĩnh - cố đè nén nỗi đau? Hay chỉ là sợ chết” “Bố không giết mẹ con. Bà ấy tự tử. Bố lôi con ra khỏi thi thể mẹ con thôi. Nếu bố không làm vậy, con sẽ chết cùng mẹ con mất”.

“Nhưng vì sao? Vì sao ông phải làm vậy? Ông không cần một đứa con trai, ông đã có một đứa rồi!”.

Jace nhìn nguy hiểm chết người dưới ánh trăng, Clary nghĩ, nguy hiểm và xa lạ, như một người cô chưa từng quen biết. Bàn tay giơ kiếm về phía cổ họng Valentine không hề run. “Nói thật đi”, Jace nói. “Đừng lừa lọc dối trá rằng chúng ta có chung huyết thống máu thịt gì hết. Bố mẹ có thể nói dối con cái - nhưng ông - ông không phải bố của tôi. Và tôi muốn sự thật”.

“Cái bố cần không phải một đứa con trai”, Valentine nói. “Mà là một người lính. Bố đã tưởng Jonathan có thể thành một người lính, nhưng thằng bé có quá nhiều tính quỷ. Nó quá dã man, quá thất thường, không đủ kiên nhẫn. Kể cả từ hồi đó, bố đã sợ rằng khi nó thôi nôi, nó sẽ không bao giờ đủ kiễn nhẫn hay lòng trắc ẩn để đi theo bố, để dẫn dắt Clave theo bước chân của bố. Vì thế bố đã cố gắng thêm lần nữa với con. Bố lại gặp một vấn đề hoàn toàn trái ngược. Con quá nhẹ nhàng. Quá tình cảm. Con cảm nhận nỗi đau của kẻ khác như của con; con thậm chí không chịu nổi cái chết của một con vật cưng. Hiểu điều đó, con trai à - bố yêu con vì tất cả những điều đó. Nhưng chính những thứ bố yêu quý ở con khiến con vô dụng với bố”.

“Vậy là ông nghĩ tôi yếu đuối và vô dụng”, Jace nói. “Chắc ông phải ngạc nhiên lắm, khi đứa con trai yếu đuối và vô dụng của ông cắt cổ ông”.

“Chúng ta đã từng trải qua chuyện tương tự rồi”. Giọng Valentine rất bình tĩnh, nhưng Clary nghĩ cô thấy mồ hôi sáng lên bên thái dương và hõm họng của ông ta. “Con không thể giết bố. Con không muốn làm điều đó ở Renwick’s, và giờ con cũng không làm”.

“Ông nhầm”. Jace nói bằng giọng cân nhắc. “Kể từ khi tôi để ông đi, ngày nào tôi cũng hối hận vì không giết ông. Em trai Max của tôi chết vì ngày đó tôi không giết ông. Hàng tá, có lẽ hàng trăm người chết vì tôi đã nương tay với ông. Tôi biết kế hoạch của ông. Tôi biết ông muốn giết phần lớn những Thợ Săn Bóng Tối ở Idris. Và tôi tự hỏi, liệu sẽ còn bao nhiêu người chết trước khi tôi làm điều đáng ra phải làm tại đảo Blackwell? Không”, anh nói. “Tôi không muốn giết ông. Nhưng tôi sẽ giết ông”.

“Đừng làm vậy”, Valentine nói. “Làm ơn. Bố không muốn-”

“Chết? Chẳng ai muốn chết cả, bố ạ”. Mũi kiếm đi sâu hơn, và rồi hạ xuống tới khi nhắm ngay ngực Valentine. Gương mặt Jace bình thản, gương mặt của một thiên thần đang xét xử. “Ông có lời trăn trối gì không?”

“Jonathan-” Máu lấm tấm trên áo Valentine ở nơi mũi kiếm đặt vào. Và Clary nhớ lại một Jace khác ở Renwick’s, với bàn tay run run không muốn làm đau bố. Và Valentine đã chế nhạo anh. Đâm đi. Ba inch thôi - có thể là bốn. Nhưng lần này không còn như vậy. Bàn tay Jace rất vững. Và Valentine có vẻ sợ hãi.

“Trăn trối”, Jace rít. “Muốn nói gì nào?”

Valentine ngẩng đầu. Đôi mắt đen khi nhìn cậu con trai trước mặt mới buồn làm sao. “Bố xin lỗi”, ông ta nói. “Bố rất xin lỗi”. Ông ta giơ tay, như thể muốn với lấy Jace, thậm chí là chạm vào Jace - bàn tay ông ta mở, lòng bàn tay ngửa, những ngón tay vươn ra - và rồi một vầng sáng bạc chói lòa và một cái gì bay vụt qua Clary trong bóng tối như một viên đạn rời nòng súng. Cô cảm thấy không khí di chuyển vuột qua mặt, và rồi Valentine tóm lấy nó, một lưỡi lửa bạc dài đã từng tỏa sáng trên tay ông ta.

Đó là Kiếm Thánh. Nó để lại một đường sáng đen trong không khí khi Valentine đâm kiếm vào tim Jace.

Mắt Jace mở lớn. Một vẻ bối rối khó tin hiện lên trên gương mặt anh; anh liếc nhìn mình, ở nơi Maellartach cắm một cách kệch cỡm trên ngực anh - nó trông kỳ cục hơn là kinh hồn, như một cảnh ác mộng chẳng có tính logic nào hết. Valentine giơ tay, rút Kiếm khỏi ngực Jace theo cách ông ta rút dao khỏi vỏ; như thể nó chính là thứ đã nâng đỡ Jace, anh gục xuống. Thanh kiếm trượt khỏi tay anh và rơi xuống đất ẩm. Anh nhìn xuống trong bối rối, như thể anh không biết vì sao anh đã cầm nó, và vì sao anh buông rơi nó. Anh mở miệng như định hỏi, và máu ứa xuống cằm, nhuộm đỏ phần còn lại của chiếc áo rách tả tơi.

Mọi thứ sau đó với Clary xảy ra rất chậm, như thể thời gian đang dãn ra vậy. Cô thấy Valentine quỳ xuống ôm lấy Jace vào lòng như Jace còn rất nhỏ và thật dễ để bế bồng trên tay, ông ta ôm anh tới gần hơn và đung đưa anh, và ông ta cúi đầu trên vai Jace, và Clary cứ nghĩ ông ta sẽ khóc, nhưng khi ông ta ngẩng đầu, mắt ông ta ráo hoảnh. “Con trai ta”, ông ta thì thào. “Con trai ta”. Thời gian trôi chậm tới phát sợ quanh Clary như một sợi dây trói đang kìm hãm Clary, trong khi Valentine ôm Jace và vuốt mái tóc dính tóc của anh ra khỏi trán. Ông ta ôm lấy Jace trong khi anh chết dần, và ánh sáng rời khỏi đôi mắt anh, và rồi Valentine đặt thi thể đứa con nuôi xuống đất, đặt chéo hai tay anh trước ngực như thể che đi vết thương hở xấu xí đang trào máu. “Ave-” ông ta mở lời, như thể ông muốn nói những lời đó với Jace, một lời từ biệt của thợ săn bóng tối, nhưng giọng vỡ vụn, và ông ta đột ngột quay người và bước trở lại bàn thờ.

Clary không thể di động. Gần như chẳng còn thở. Cô có thể nghe thấy nhịp đập của trái tim, nghe thấy hơi thở khò khè trong họng. Từ khóe mắt, cô có thể thấy Valentine đang đứng ở rìa hồ, máu chảy nhỏ giọt từ lưỡi kiếm Maellartach xuống Cốc Thánh. Ông ta đang ngâm nga những lời cô không hiểu. Cô cũng chẳng buồn tìm hiểu. Chẳng còn sớm nữa rồi, cô gần như đã vui. Cô tự hỏi liệu cô có còn sức lê mình tới nơi Jace nằm, liệu có thể nằm xuống bên cạnh anh và đợi mọi chuyện kết thúc. Cô nhìn anh, nằm bất động trên bãi cát bị khuấy động, thấm đầy máu. Đôi mắt anh nhắm nghiền, gương mặt bình yên; nếu không có vết đâm trên ngực anh, cô sẽ tự nhủ rằng anh đang ngủ.

Nhưng không phải vậy. Anh là Thợ Săn Bóng Tối; anh chết trong chiến trận, anh xứng đáng được ban phước lành cuối cùng. Ave atque vale. Đôi môi cô mở nhưng lời nói không thể thoát, dù nó chỉ là những hơi thở im lặng phát ra khỏi miệng. Lê được nửa đường, cô dừng lại, hơi thở nghẹn lại. Cô phải nói gì đây? Xin chào và tạm biệt, Jace Wayland? Cái tên đó không phải thực sự là anh. Anh thậm chí chưa thực sự được đặt tên, cô nghĩ mà thấy đau quặn tâm can, chỉ được đặt cho tên của một đứa trẻ đã chết vì lúc đó nó phù hợp với mục đích của Valentine. Và có quá nhiều sức mạnh chứa đựng trong một cái tênbennediction.

Đầu cô quay phắt lại, và cô nhìn lên bàn thờ. Những chữ rune xung quanh nó bắt đầu sáng. Chúng là những chữ rune triệu hồi, gọi tên hoặc ràng buộc. Chúng không giống những chữ rune dùng để giam cầm Ithruriel ở trong hầm rượi nhà Wayland. Giờ rất trái với mong muốn của cô, cô nhớ tới cái cách Jace đã nhìn cô lúc đó, ánh sáng của niềm tin trong mắt anh, niềm tin của anh ở nơi cô. Anh đã luôn tin mọi điều anh làm, trong mọi cái nhìn và cái chạm vào bất cứ gì. Simon đã tin cô, nhưng khi cậu ôm cô, như thể cậu đang ôm thứ nhỏ mỏng manh dễ vỡ, một thứ làm bằng thủy tinh mỏng manh. Nhưng Jace luôn ôm cô bằng tất cả sức mạnh, chưa bao giờ do dự xem cô có chịu nổi không - anh luôn biết cô mạnh mẽ hệt như anh.

Valentine đang nhỏ máu trên Kiếm xuống nước hồ, lầm rầm tụng rất nhanh và khẽ. Nước hồ đang sóng sánh, như thể một bàn tay khổng lồ đã khuấy nhẹ những ngón tay trên mặt nước.

Clary nhắm mắt. Nhớ tới cách Jace nhìn cô vào cái đêm cô trả tự do cho Ithruriel, cô không thể nào không tưởng tượng ra rằng lúc đó anh đang nhìn cô nếu như anh thấy cô cố gắng xuống bãi cát bên cạch anh. Anh sẽ không hề cảm động, không hề thấy đó là một hành động đẹp. Anh sẽ giận nếu cô bỏ cuộc. Anh sẽ rất - thất vọng.

Clary hạ thấp người tới khi nằm xuống mặt đất, chân duỗi thẳng. Từ từ, cô bò trên cát, dùng đầu gối và đôi tay bị trói mình đi. Sợi dây phát sáng trói quanh cổ tay cổ nóng bỏng và ngứa ngứa. Chiếc áo bị rách ra khi cô lôi mình trên mặt đất, và cát cọ vào lớp da trần trên dụng cô. Cô gần như chẳng cảm nhận được. Kéo mình đi thế này thật là khó khăn - mồ hôi chảy xuống trên lưng, giữa hai xương bả vai. Khi cuối cùng cô với được vòng tròn chữ rune, cô thở rất mạnh và sợ Valentine sẽ nghe thấy.

Nhưng ông ta chẳng hề quay lại. Ông ta một tay cầm Cốc một tay cầm Kiếm. Cô thấy ông ta giơ tay phải và nói vài từ như tiếng Hy Lạp, và ném chiếc Cốc. Nó sáng lên như một ngôi sao băng khi bay về phía mặt hồ và biến mất dưới làn nước với một tiếng bõm. Vòng tròn chữ rune tỏa hơi nóng, như một ngọn lửa sắp tàn. Clary phải vặn mình và cố gắng để vươn tay lấy thanh stele nhét nơi thắt lưng. Cổ tay cô nhói đau khi cô cầm được thanh stele; cô rút lên mà thở ra nhẹ nhõm.

Cô không thể tách hai cổ tay ra, vậy nên cô cầm thanh stele một cách gượng gạo bằng cả hai tay. Cô chống hai khuỷu tay ngồi dậy, nhìn xuống những chữ rune. Cô có thể cảm nhận hơi nóng phả lên mặt; chúng đã bắt đầu rung động như đèn phù thủy. Valentine đã giơ thanh Kiếm Thánh và chuẩn bị ném nó; ông ta đang ngâm nga những lời cuối cùng của câu thần chú triệu hồi. Với nỗ lực dồn sức cuối cùng, Clary nhấn mũi stele vào cát, không vẽ bên cạnh những chữ rune của Valentine đã vẽ trên đó, một chữ rune mới đè lên chữ rune đại diện cho tên ông ta. Nó chỉ là một chữ rune nhỏ, cô nghĩ, một sự thay đổi nhỏ thôi - không hề giống chữ rune Đồng Hành chứa năng lực vô biên hay giống chữ rune Cain cô từng vẽ.

Nhưng đó là mọi điều cô có thể làm. Xong, Clary lăn sang bên đúng lúc Valentine giơ tay ném thanh Kiếm Thánh.

Maellartach bay vòng vòng, một luồng sáng mờ mờ màu đen và bạc rơi xuống hồ nước đen và bạc không tiếng động. Một luồng nước lớn phun lên ở nơi thanh kiếm rơi xuống: một quầng nước màu trắng bạc nở tung lên. Cột nước càng lúc càng dâng lên cao, một mạch nước phun màu bạc xỉn, giống như mưa nhưng đổ lên trời. Có một tiếng lách cách lớn, một tiếng băng vỡ tung, một tảng băng trôi nứt vụn - và rồi mặt hồ dường như đang nổ tung, nước bạc nổ tung lên trên như một cơn mưa đá ngược.

Và cùng với cơn mưa đá là Thiên Thần xuất hiện. Clary không chắc cô mong chờ điều gì - một cái gì đó giống Ithruriel, nhưng Ithruriel đã không còn ở thời kỳ huy hoàng sau bao nhiêu năm bị giam cầm và hành hạ. Còn đây là thiên thần với tất cả vẻ đẹp vốn có. Và khi ngài bay lên khỏi mặt nước, đôi mắt cô bắt đầu nóng lên như nhìn vào mặt trời. Đôi tay Valentine buông xuống. Ông ta đang ngắm nhìn với vẻ mặt sung sướng vô ngần, một người đàn ông đáng chứng kiến giấc mơ lớn nhất đời thành sự thật.

“Raziel”, ông ta thở hắt ra.

Thiên Thần tiếp tục bay lên, như thể hồ đang rút cạn nước, để lộ ra một cột đá cẩm thạch ở trung tâm. Đầu tiên, đầu ngài ngoi khỏi mặt nước, mái tóc ướt đẫm nước như những sợi xích bằng vàng và bạc. Rồi đôi vai trắng như đá, và tới tấm thân trần - và Clary thấy trên mình Thiên Thần đầy những chữ rune hệt như các Nephilim, dù những chữ rune trên mình Raziel màu vàng và sống động, di chuyển khắp làn da trắng ngần như những tia lửa bao quanh đống lửa. Không hiểu sao, cùng một lúc, Thiên Thần vừa khổng lồ lại vừa chẳng lớn hơn con người bao nhiêu: Đôi mắt Clary đau vì cố nuốt lấy mọi hình ảnh của ngài, và nhưng ngài là tất cả những thứ cô có thể thấy. Khi ngài bay lên, đôi cánh duỗi rộng khỏi lưng và mở rộng trên mặt hồ, và chúng cũng mang màu vàng, và bằng lông vũ, và trên mỗi chiếc lông vũ là một con mắt vàng đang mở quan sát mọi sự.

Quang cảnh thật đẹp, nhưng lại quá đáng sợ. Clary muốn nhìn từ nơi khác, nhưng không thể. Cô sẽ quan sát toàn bộ. Cô nhìn vì Jace, vì anh đã không thể. Cảnh tượng giống hệt như trong những bức tranh, cô nghĩ. Thiên Thần bay lên khỏi mặt hồ, một tay cầm Kiếm, một tay cầm Cốc. Cả hai đều đang đẫm nước, nhưng Raziel khô rang, cách không hề ướt. Chân ngài trắng muốt và để trần, đặt trên mặt hồ, khuấy động mặt nước thành từng vòng tròn nho nhỏ. Gương mặt ngài, đẹp và không giống người, nhìn xuống Valentine.

Và rồi ngài cất tiếng.

Giọng ngài giống như tiếng khóc tiếng hét và giống nhạc hòa trộn cùng nhau. Nó không chứa một lời nào, nhưng hoàn toàn dễ hiểu. Lực từ hơi thở của ngài gần như làm Valentine ngã ngửa; ông ta nhấn gót giày vào cát, đầu nghiêng sang bên như đang bước đi trong gió dữ. Clary cảm thấy cơn gió từ hơi thở của Thiên Thần thổi qua: nó là không khí nóng thoát ra khỏi lò sưởi, và có mùi của những gia vị kỳ lạ.

Đã một ngàn năm kể từ lần cuối ta được triệu hồ tới nơi này, Raziel nói, Jonathan Thợ Săn Bóng Tối gọi ta, cầu xin ta hòa máu cùng với máu người thường trong Cốc và tạo ra một giống nòi chiến binh có thể xua đuổi quỷ khỏi trái đất này. Ta đã làm những điều mà hắn cầu xin và bảo rằng ta không thể làm hơn nữa. Giờ Nephilim, vì sao ngươi triệu hồi ta?

Giọng Valentine khá phấn khích. “Một ngàn năm đã qua, thưa Thiên Thần Tối Thượng, nhưng loài quỷ vẫn còn đây”.

Thế thì đã sao nào? Ngàn năm với một thiên thần chỉ là một cái chớp mắt.

“Nephilim ngài tạo ra một giống nòi mạnh mẽ. Rất nhiều năm ròng, họ chiến đấu quả cảm để bảo vệ hành tinh này khỏi lũ quỷ. Nhưng họ đã thất bại vì sự yếu đuối và hủ bại. Tôi muốn đưa họ trở về thời huy hoàng xưa kia-”

Huy hoàng? Thiên thần hơi tò mà, như thể từ đó xa lạ với ngài. Huy hoàng chỉ thuộc về Đức Chúa mà thôi.

Valentine không bị ảnh hưởng. “Clave như những Nephilim ngài tạo ra thủa ban đầu đã không còn tồn tại. Họ đang kết đồng minh với cư dân Thế Giới Ngầm - những kẻ không còn là con người, bị nhiễm bẩn bởi dòng máu quỷ sống kí sinh trên hành tinh này hệt như những con bọ chết trên một con chuột chết. Tôi mong muốn thanh tẩy thế giới này, tiêu diệt mọi cư dân Thế Giới Ngầm cùng lũ quỷ-”

Quỷ không có linh hồn, nhưng còn những sinh vật ngươi vừa nhắc tới, những Đứa Con của Mặt Trăng, Màn Đêm, Lilith, và Thần tiên, đều có linh hồn. Có vẻ luật lệ của ngươi về việc thế nào phải và thế nào không phải còn ngặt nghèo hơn của chúng ta. Clary thề rằng giọng Thiên Thần có phần nghiêm khắc hơn. Ngươi định thách thức thiên đường như một Sao Mai[4] khác mà tên ngươi mang sao, Thợ Săn Bóng Tối?

[4] Ý chỉ Lucifer hay quỷ Satan. Xem thêm ở tập 1.

Trong trận chiến ngươi đang gây ra sao? Chúng ta là thiên đường. Thợ Săn Bóng Tối ạ. Chúng ta không tham gia trận chiến của người thường.

Khi Valentine đáp lời, ông ta có vẻ bị tổn thương. “Thưa Thiên thần Raziel. Chắc chắn ngài không để một thứ như nghi lễ triệu hồi làm phiền tới ngài nếu như ngài không định xuất hiện. Chúng con, các Nephilim, là con của ngài. Chúng con cần ngài dẫn dắt”.

Dẫn dắt? Giờ Thiên Thần có vẻ ngạc nhiên. Có lẽ không phải là lý do ngươi triệu hồi đưa ta tới đây. Ngươi có vẻ đang tìm kiếm danh tiếng thì đúng hơn.

“Danh tiếng?” Valentine lên cao giọng đến chói tai. “Con đánh đổi mọi thứ để được gặp người. Vợ con. Con cái con. Con chẳng giữ lại lấy một người con trai cho con. Con đã đánh đổi mọi thứ con có để được gặp người - mọi thứ.

Thiên Thần chỉ bay lơ lửng, nhìn xuống Valentine bằng những con mắt kỳ dị không thuộc về con người. Đôi cách ngài đập chầm chậm, lười nhác như một đám mây bay lờ lững trên trời. Cuối cùng ngài nói, Chúa yêu cầu Abraham hiến tế người con trai trên bàn thờ cũng giống như thế này, để thấy Abraham yêu quý ai - Isaac hay Chúa[5] - hơn. Nhưng đâu có ai yêu cầu ngươi hiến người con trai chứ hả, Valentine.

[5] Theo Sáng Thế ký (Kinh Cựu Ước)

Valentine nhìn xuống bàn thờ dưới chân, vẩy đầy máu của Jace, và rồi ngước nhìn Thiên Thần. “Nếu cần thiết, con sẽ ép buộc ngài”, ông ta nó. “Nhưng con muốn ngài nguyện ý hợp tác”.

Khi Jonathan Thợ Săn Bóng Tối triệu hồi ta, Thiên Thần nói, ta trợ giúp hắn vì ta có thể thấy giấc mơ về một thế giới không quỷ là thật. Hắn tưởng tượng ra một thiên đường trên thế giới này. Nhưng ngươi chỉ mơ tới sự huy hoàng của riêng ngươi và ngươi không yêu thiên đường. Người anh em Ithruriel của ta đã xác nhận điều đó.

Valentine trắng bệch. “Nhưng-”

Ngươi nghĩ ta không biết? Thiên Thần mỉm cười. Đó là nụ cười kinh khủng nhất mà Clary từng thấy. Thật ra, chủ nhân của vòng tròn ngươi vẽ đã triệu hồi ta tới. Nhưng ngươi không phải vị chủ nhân đó.

Valentine nhìn chăm chú. “Thưa thiên thần Raziel - không còn ai khác-”

Ồ, có chứ, Thiên thần đáp. Đó là con gái ngươi.

Valentine quay phắt lại. Clary, nằm nửa bất tỉnh trên cát, cổ tay và cánh tay đau nhức, thách thức nhìn lại. Trong giây lát, đôi mắt họ gặp nhau - và ông ta nhìn cô, thực sự nhìn cô, và cô nhận ra đây là lần đầu tiên bố cô nhìn vào gương mặt cô và thấy cô. Lần đầu tiên và duy nhất. “Clarissa”, ông ta nói. “Con đã làm gì vậy?”

Clary giơ tay, và bằng ngón tay cô viết lên cát dưới chân ông ta. Cô không vẽ chữ rune. Cô viết những từ ngữ: thứ mà ông ta đã nói với cô lần đầu tiên khi ông ta thấy khả năng của cô, khi cô vẽ chữ rune đã phá hủy toàn bộ con tàu.

MENE MENE TEKEL UPHARSIN.

Đôi mắt ông ta mở to, cũng như mắt Jace trước khi anh chết. Valentine trắng bệch. Ông ta từ từ quay lại nhìn Thiên thần, giơ tay theo kiểu khẩn khoản. “Thưa Thiên Thần Raziel-”

Thiên thần mở miệng và nhổ nước bọt. Hay ít nhất đó là điều Clary thấy - rằng thiên thần phun nước bọt, nhưng cái rời khỏi miệng ngài là một quả cầu lửa trắng, như một mũi tên lửa. Mũi tên bay thẳng trên mặt nước và cắm chặt vào ngực Valentine. Có lẽ từ “cắm” không đúng - nó xuyên qua người ông ta, như một viên đá rơi qua giấy mỏng, để lại một lỗ hổng bốc khói cỡ nắm tay. Trong một lúc, Clary cứ ngước nhìn, có thể nhìn qua ngực người bố và thấy hồ nước cùng quầng sáng chói lòa của Thiên Thần đằng sau.

Giây phút đó đã qua. Giống như một cái cây bật rễ, Valentine đổ gục xuống và bất động - miệng há ra trong khi tiếng hét im lặng, đôi mắt chết chóc mãi mang cái nhìn của kẻ bị phải bội mà không ngờ trước mắt.

Đây chính là công lý của thiên đường. Ta tin rằng con sẽ không thất vọng.

Clary ngước nhìn. Thiên Thần bay là là phía trên cô, giống như một tòa tháp lửa trắng xuất hiện trên bầu trời. Ngài chẳng cầm gì trong tay; Cốc Thánh và Kiếm Thánh đều ở bên bờ hồ.

Con có thể xin ta một điều ước, Clarissa Morgenstern. Con muốn gì nào?

Clary mở miệng, nhưng không một âm thanh nào phát ra.

À, đúng rồi, Thiên Thần nói, và giờ giọng thật nhẹ nhàng. Chữ rune. Bao nhiêu con mắt trên cánh ngài đều chớp. Có gì đó lướt nhẹ qua cô. Nó mềm mại, mượt mà hơn lụa hay bất cứ loại vải nào, nhẹ nhàng hơn một tiếng thì thầm hay cái cọ của một chiếc lông vũ. Nó là điều cô cảm nhận về một đám mây, nếu như nó được dệt bằng sợi vải. Một cái mùi nhàn nhạt đi kèm với nó - một thứ mùi dễ chịu, thư thái và ngọt ngào.

Cổ tay cô không còn đau nữa. Không còn bị trói, tay cô buông xuôi bên mình. Cái đau ở gáy cũng biến đi cùng cảm giác nặng nề ở hai chân. Cô cố quỳ. Và hơn hết, cô muốn bò qua bãi cát đầy máu nơi Jace đang nằm, bò tới bên anh và nằm bên cạnh anh, ôm lấy anh, dù anh đã không còn trên cõi đời này nữa. Nhưng giọng nói của Thiên Thần đã giữ chân cô; cô ở nguyên chỗ cũ, ngước nhìn vào vầng sáng vàng chói lọi.

Trận chiến trên Cánh Đồng Brocelind đang vào hồi kết. Sự kiểm soát của Morgenstern với những con quỷ đã kết thúc cùng với cái chết của hắn. Rất nhiều con quỷ đang bỏ chạy; phần ở lại sẽ sớm bị giết chết. Các Nephilim đang tới bờ hồ ngay lúc này. Nếu con có yêu cầu gì, hỡi Thợ Săn Bóng Tối, hay nói ngay đi. Thiên Thần ngừng lại. Và nhớ rằng ta không phải thần đèn[6]. Nhớ hãy lựa chọn cẩn thận.

[6] Raziel muốn nói chỉ cho Clary một thứ chứ không phải ba điều ước như thần đèn.

Clary lưỡng lự - chỉ trong một giây, nhưng khoảnh khắc đó kéo dài như vĩnh cửu. Cô choáng váng khi nghĩ có thể xin bất cứ điều gì, bất cứ điều gì - sẽ không có ai chịu đau đớn, thế giới không còn ai đói khát hay bệnh tật, hay hòa bình thế giới. Nhưng rồi, có lẽ những thứ đó không nằm trong quyền năng của thiên thần, hoặc không họ đã làm rồi. Và rồi có lẽ con người phải tự mình đi tìm giải pháp.

Nhưng mặc kệ vậy. Chỉ có một điều cô muốn cầu xin, chỉ có một điều duy nhất.

Cô ngước mắt nhìn Thiên Thần.

“Jace”, cô nói.

Nét mặt của Thiên Thần không thay đổi. Cô không biết liệu Raziel nghĩ yêu cầu của cô là tốt hay xấu, hoặc có lẽ - cô nghĩ mà thấy sợ - ngài không định hoàn thành nó.

Nhắm mắt lại, Clarissa Morgenstern, Thiên Thần nói.

Clary nhắm mắt. Bạn không thể từ chối thiên thần, dù bạn nghĩ gì trong đầu. Trái tim cô đập thình thịch, cô ngồi trong bóng tối đằng sau mí mắt, cố hết sức không nghĩ tới Jace. Nhưng gương mặt anh xuất hiện trong màn đen dưới mí mắt cô - không cười với cô mà liếc sang bên, và cô có thể thấy vết sẹo trên thái dương anh, đôi môi anh hơi cong ở một bên, và đường trắng nơi cổ họng tại nơi Simon đã cắn - tất cả những dấu ấn và những tì vết cùng sự không hoàn hảo đã tạo nên một người cô yêu nhất thế gian này. Jace.

Một luồng ánh sáng lớn chiếu đỏ đôi mắt đang nhắm, và cô ngã xuống cát, tự hỏi liệu cô đang ngất - hoặc đang dần chết - nhưng cô không muốn chết, khi mà cô có thể thấy gương mặt Jace rõ ràng trước mắt. Cô có thể nghe thấy giọng anh đang gọi tên cô như hồi ở Renwick’s, hết lần này tới lần khác. Clary. Clary. Clary.

“Clary”, Jace gọi. “’Mở mắt ra”.

Cô mở mắt.

Cô đang nằm trên cát, mặc bộ đồ ướt, rách nát và dính đầy máu. Vẫn như cũ. Điều duy nhất không như cũ là Thiên Thần đã biến mất, cùng với luồng sáng chói lòa đã biến đêm thành ngày. Cô nhìn lên bầu trời đêm, những ngôi sao trắng như những tấm gương sáng lên trong bóng tối, và trước mặt cô là ánh sáng từ đôi mắt Jace, sáng hơn bất cứ ngôi sao nào.

Cô nhìn anh chăm chú, nhìn từng phần trên con người anh, từ mái tóc rối bù với gương mặt góc cạnh dính máu khô đến đôi mắt sáng lên qua từng lớp bụi bẩn; từ những vết bầm tím hiện rõ dưới ống tay áo rách bươm đến vết rách dính đầy máu ở ngực áo trước, qua đó lớp da trần của anh lộ ra - và ở đó không có một dấu vết, một vết thương nào là bằng chứng anh từng bị kiếm đâm. Cô có thể thấy mạch đập nơi cổ tay anh, và gần như đã ôm lấy anh ngay vì như vậy có nghĩa trái tim anh còn đập và có nghĩa-

“Anh còn sống”, cô thì thầm. “Thực sự còn sống”.

Với một sự ngạc nhiên anh vươn tay chạm lên gương mặt cô. “Anh ở trong bóng tối”, anh nhẹ nhàng nói. “Và chẳng còn gì ngoài bóng tối và bóng tối, anh biết anh đã chết, và thế là xong chuyện. Nhưng rồi anh nghe thấy giọng nói của em. Anh nghe em gọi tên anh, và nó mang anh trở lại”.

“Không phải em”. Cổ họng Clary nghẹn lại. “Thiên Thần đã mang anh lại”.

“Vì em cầu xin ngài”.

Im lặng, anh vuốt ve gương mặt cô, như thể để an tâm rằng cô là thật. “Em có thể có mọi điều khác trên thế giới, nhưng em lại chọn anh”.

Cô mỉm cười với anh. Dù giờ người anh bê bết đất cát và máu me, anh vẫn là sinh vật xinh đẹp nhất cô từng thấy. “Nhưng em chẳng muốn thứ nào khác trong thế giới này”. Và lúc đó, ánh sáng trong mắt anh, lóe lên quá chói lòa khiến cô không dám nhìn. Cô nghĩ tới Thiên Thần, tới ngài tỏa ánh sáng như hàng ngàn ngọn đuốc, và rằng Jace cũng có chút dòng máu chói sáng đó, và sao thứ ánh sáng lọt qua những khe nứt trên cánh cửa.

Em yêu anh, Clary muốn nói, Và, em sẽ luôn xin Thiên Thần điều đó. Em luôn muốn có anh trong đời. Nhưng đó là những lời cô không nói ra.

“Anh không phải anh trai em”, cô nói có chút hụt hơi, như vì nhận ra rằng cô chưa từng nói điều đó ra, cô phải nói nhanh hết mức. “Anh biết, đúng không?”

Từ từ, qua cặn bẩn và máu khô, Jace cười toe toét. “Đúng”, anh nói. “Anh biết chứ”.