Vú Em Siêu Cấp: Tướng Công Thật Hung Mãnh

Chương 29: Nghiệp chướng nặng nề




Ban đêm, khi mặt trời lặndần về phía tây, cả phủ tướng quân cũng chìm trong một mảng ánh sáng đỏ nhànnhạt, trong suốt. Hương thơm của các loài hoa thoang thoảng, vương vấn đâu đây.

Phía nam phủ Tướng Quân, Túc Nhiên cư

Đây là nơi vắng vẻ nhất của phủ tướng quân và cũng là nơi được bảo vệ nghiêmngặt nhất trong phủ.

Đây là thư phòng cũng là chỗ ở của Độc Cô Diễm, mọi việc quân cơ tuyệt mật haynhững việc đại loại như thế đều được xử lý ở đây.

Lúc này, Độc Cô Diễm đang đứng chắp tay, nhìn ra cửa sổ, ánh mắt lạnh lùng nhưđang nhìn về phía xa xăm nào đó.

Bỗng dưng...

Một bóng đen vụt qua, nhón mũi chân một cái, bay nhanh như chim yến đáp xuống,hướng về phía Độc Cô Diễm khom lưng quỳ xuống: “Tham kiến tướng quân.” Giọngnói lạnh như băng vang lên

Độc Cô Diễm quay đầu lại, lạnh lùng phất tay: “Đứng lên đi, đã tra ra đượcnhững gì?”

Bóng đen kia nghe thế liền đứng dậy, cung kính trả lời: “Bẩm tướng quân, thuộchạ đã phái ra tất cả lực lượng nhưng cũng không tra ra được lai lịch của HướngTiểu Vãn. Mọi chuyện có liên quan đến nàng ta cũng giống như hồ sơ lưu trữ củaphủ giống nhau, còn một điểm khác là, đêm trước khi nàng ta mất tích, thuộc hạđã phái mười ba thiên địa huyền đuổi theo tra nhưng không có bất kỳ manh mốinào.”

Độc Cô Diễm nhíu mày, sử dụng cả mười ba thiên địa huyền cũng không tra ra đượcdấu vết nào, mà nữ nhân đó còn trong một đêm trở lại, mọi chuyện thực sự hếtsức kỳ lạ.

“Huyền Thanh, ngươi không cần điều tra về Hướng Tiểu Vãn nữa, ngươi đi điều tramột chút về người trong Vô Cực Môn phái. Nhớ kỹ, ngàn vạn lần phải cẩn thận,không được để lại dấu vết.

“Dạ tướng quân.”

Sau khi bóng đen kia rời đi, Độc Cô Diễm xoay người bước ra khỏi Túc Nhiên cư,xa xa hắn thấy Hướng Tiểu Vãn cầm một hộp thức ăn ngay ngắn, đi về phía HiềnNhân cư.

Khóe môi nhếch lên, Độc Cô Diễm nở nụ cười, nhưng trong đáy mắt có ánh sánglạnh lùng lóe lên.

Hiền Nhân cư lúc này đông nghịt một nhóm người đang quỳ.

“Đại thiếu gia, người ăn một miếng đi, những thức ăn này đều là do đầu bếp nổidanh làm, mùi vị nhất định...”

“Xoảng!” Thức ăn trên mặt bàn bị một đôi tay bé nhỏ hất hết xuống đất, “Nói baonhiêu lần rồi, không ăn. Còn dám bảo ta ăn, cẩn thận bổn thiếu gia ta đánh chếtcác ngươi.”

Mọi người đang quỳ đều run hết lên, chỉ còn lại âm thanh rì rào như lá liễu,nhìn chằm chằm vào các loại thức ăn quý kia, tiếc hận không dứt.

Độc Cô Ly bị giam ở Hiền Nhân cư một ngày một đêm rồi, cái nơi khỉ gió này đãkhiến cậu phiền chết đi được, lại không thể đi ra ngoài, trong lúc tức giận cậuquyết định tuyệt thực để kháng nghị lên phụ thân.

Nhưng mà cái bọn nô tài chết tiệt trước mắt này lại không hiểu dụng ý của cậumột chút nào, cố sống cố chết khuyên cậu ăn cơm. Thật ra cậu cũng đói bụng đếnhoa cả mắt rồi, nhìn các loại thức ăn này càng thấy nước miếng chảy ròng ròng,nhưng cậu đã có quyết định phản kháng, vậy thì không thể ăn một chút nào, nhữngtên nô tài chết tiệt này, không chỉ...khuyên cậu ăn, còn thay đổi các loại thứcăn đa dạng, chỉ trong một ngày một đêm, đã dâng lên một trăm ba mươi bảy món ănngon nổi tiếng...

Đây rõ ràng là chống đối, thật tức chết cậu mà!

Lúc này Độc cô Ly tóc xõa dài, mặc một bộ đồ màu tím đắt tiền, sắc mặt đã táinhợt ba phần, môi đỏ, đôi mắt màu hổ phách đang ôm hận nhìn chằm chằm nhómngười: “Biến, lăn ra khỏi tầm mắt của bổn đại gia...”

Giọng nói tức giận phát ra, khiến cho khuôn mặt vốn đang tái nhợt kia chợt đỏửng, vô cùng dễ thương, đáng yêu, làm cho người ta có cảm giác muốn hôn liêntục.

Hướng Tiểu Vãn đứng ở cửa nhìn một màn này, không tự chủ được nuốt nước bọt.

Hả, cái tên nhóc mới mười tuổi này lớn hơn so với tuổi thật của cậu ta rồi. Quảthật là chọc cho người ta phải phạm tội, nghiệp chướng nặng nề.

“Đại thiếu gia, người đừng nóng giận, chúng ta đem bỏ mấy thứ này...”Người đứngđầu vừa nói xong, lập tức lăn ra khỏi tầm mắt của Độc Cô Ly, những người khácthấy vậy cũng liền bắt chước.

Hướng Tiểu Vãn sửng sốt, thật sự là lăn ra.

“Nữ nhân chết tiệt, người đứng ở đó làm gì hả, ai bảo người đến?” Độc Cô Lynhìn thấy Hướng Tiểu Vãn đứng ngẩn ngơ ở cửa, hết sức khó chịu lại rống lên.