Vú Em Quật Khởi Thời Mạt Thế

Vú Em Quật Khởi Thời Mạt Thế - Chương 37




Chương 37: Quang ảnh kỳ dị

Một phút qua rất nhanh, hiệu ứng kỹ năng cũng hết hiệu lực, tang thi hệ khí liền tụ lại càng nhiều sương mù hơn, lập tức khắp bốn phía đều là sương mù đặc, đến độ không thấy được năm ngón.

Sở Tử Nghiên đang chạy về phía Sở Tử Khiên phút chốc liền bị sương mù bao vây đến không thấy bóng dáng đâu.

Bị vây trong đám sương mù, Sở Tử Nghiên chỉ có thể nghe thấy tiếng gầm nhẹ xung quanh, tầm mắt hoàn toàn bị sương mù che mất, không thể nhìn thấy gì, thần kinh lập tức buộc chặc. Ngay sau đó, cô cảm thấy có gì đó đang vọt về phía mình rất nhanh, phản ứng của thân thể rõ ràng nhanh hơn đầu óc, cô nháy mắt lui nhanh về sau, từ thắt lưng rút ra một thanh chủy thủ dài năm tấc, không chút do dự đâm thẳng ra ngoài, bất chợt cô cảm thấy mình đã đâm trúng cái gì đó, nháy mắt, mùi máu tanh hôi bốc lên nói cho cô biết thứ đâm trúng đó là một con tang thi.

Nhưng mà đâm trúng thân thể cũng không giết chết được tang thi, tang thi kia bị cô đâm trúng gầm nhẹ một tiếng, nắm lấy cánh tay cô lôi cả người về trước. Thân thể Sở Tử Nghiên lập tức bị kéo, tiếp đó một cổ mùi tanh hôi xông thẳng vào mũi, xuyên màn sương mù, cô thấy một con tang thi đang giương cái miệng lớn như bồn máu cắn về phía cổ của cô.

Chuông báo động trong đầu Sở Tử Nghiên vang lên mãnh liệt, cô dùng lực giãy dụa đứng lên, muốn thoát khỏi kiềm chế của tang thi, nhưng khí lực của tang thi lớn hơn cô nghĩ rất nhiều, sự giãy dụa của cô không hề có một chút tác dụng nào.

Đợi đến lúc Sở Tử Khiên nhìn thấy Sở Tử Nghiên bị màn sương mù dày đặc nuốt lấy hoàn toan không thấy bóng dáng, hắn biết rõ bên trong sương mù dày đặc cất giấu rất nhiều tang thi. Ánh mắt hắn trừng thật lớn, bất chấp năng lượng còn lại không nhiều, hắn vận dụng dị năng, nhắm ngay phương hướng Sở Tử Nghiên biến mất, lần thứ tư phóng ra Phong Vũ Vân. Sương mù dày đặc gặp gió xoáy uy lực mạnh mẽ bị thổi tán vừa đủ để hắn trông thấy một màn làm người ta kinh hãi.

Chỉ thấy tay Sở Tử Nghiên nắm chủy thủ bị móng vuốt tang thi bấu lấy chặt chẽ, một con tang thi cúi đầu cắn cổ cô, đầu Sở Tử Nghiên hơi rũ xuống, không rõ sống chết.

Sở Tử Khiên trừng to ánh mắt như muốn rách toạt ra, tay giơ lên, một luồn đao phong xuyên qua đầu tang thi kia, chưa kịp kêu thành tiếng cổ họng đã bị đứt, đổ ra sau.

Sau khi tang thi ngã xuống đất, Sở Tử Nghiên cũng không còn bị kiềm chế, thân thể ngã về một bên, ở trong mắt Sở Tử Khiên thật giống như một con rối gỗ mất đi sinh mệnh, hốc mắt hắn ửng đỏ, gầm nhẹ ra tiếng, "Chị!"

Nào ngờ, ngay lúc thân thể Sở Tử Nghiên sắp rơi xuống đất, đột nhiên lại cử động, đưa tay ra chống đỡ thân mình, lấy lại thăng bằng sau đó lưu loát đứng lên.

động lên, thân thủ nàng trên mặt đất chống đỡ một chút, rất nhanh tìm về cân bằng thân thể, lưu loát đứng lên.

"Hét cái gì mà hét, lão nương còn chưa chết đâu." Sở Tử Nghiên xoay người, lộ ra tươi cười sáng lạng như trước, làn da nơi cổ bị tang thi cắn vừa rồi lộ ra một tầng kim loại, có thể thấy ngay tại thời điểm mấu chốt, cô đã vận dụng dị năng hệ kim ngăn cản răng nanh sắc bén của tang thi.

Sở Tử Khiên lại khôi phục vẻ mặt khối băng, bộ dáng bi thương mới rồi một chút cũng không thấy bóng dáng. Vì không muốn để em trai phân tâm, Sở Tử Nghiên không đi tới chỗ hắn nữa mà chậm rãi lui về cạnh xe, cùng bọn Thôi Chí bảo vệ những người khác.



Mang theo chút tâm tình giận quá hóa thẹn, công kích của Sở Tử Khiên đối với tang thi càng trở nên hung hiểm hơn, đao phong một đao lại một đao điên cuồng thu gặt đầu tang thi. Trước mặt tang thi song sinh là quần tang thu bắt đầu ngã xuống, lộ ra hai tang thi trốn phía sau, Lục Văn Ngạn nắm chặt cơ hội, đem [Thất tâm] dùng trên người tang thi hệ âm.

Mất đi âm thanh khống chế, những tang thi đằng xa cũng không tiếp tục tụ tập về hướng này nữa, vòng vây tang thi xung quanh cũng không làm lá chắn bảo vệ nữa mà theo bản năng đi về hướng nguồn thức ăn.

Đám tang thi tự chui đầu vào lưới khiến bọn người Lưu Khoan, Ngô Lỗi chém giết càng thêm thoải mái, mà tang thi song sinh thì bại lộ hoàn toàn trước mắt bọn họ.

Tang thi hệ khí lập tức lo lắng, lần nữa tụ lại sương mù dày đặc, muốn dùng sương mù để ẩn mình.


"Tiểu Ngọc." Cơ hội tốt như vậy Lục Văn Ngạn sẽ không bỏ qua, hắn lập tức bảo cậu bé vận dụng dị năng giúp hắn xác định phương hướng.

Cậu nhóc nhẹ nhàng gật đầu, lập tức nắm lấy Lục Văn Ngạn để cho hắn vượt qua đám sương mù dày đặt chướng ngại tầm mắt quan sát di chuyển của hai tang thi kia. Kỳ thật hai tang thi sinh kia là tang thi cấp hai, năng lực gấp mấy lần tang thi bình thường, trong trường hợp không có dị năng, sức chiến đấu của bọn họ cũng sẽ không quá yếu.

Kỹ năng hệ độc Lục Văn Ngạn không chút lưu tình công kích hướng tang thi hệ âm, rất nhanh đem lượng máu của nó giảm còn 20%, đợi đến khi lượng máu của hai tang thi tương đương nhau, Lục Văn Ngạn lập tức nói với Sở Tử Khiên, "Phong Vũ Vân."

Với dị năng Sở Tử Khiên, [Phong Vũ Vân] chỉ có thể dùng nhiều nhất năm lần, lúc này năng lượng còn lại không nhiều lắm, nhưng hắn vẫn không chút do dự sử dụng [Phong Vũ Vân]. Gió xoáy uy lực mạnh mẽ phối hợp với kỹ năng hệ độc quần công của Lục Văn Ngạn vừa mới lĩnh hội được [Khổng Tước Xích Đàm], cùng nhau công kích về hướng tang thi song sinh, gió xoáy và khói độc đan xen hỗn loạn, hai tang thi song sinh bị bao vây trong đó không chậm trễ lập tức đi đời nhà ma.

[Hệ thống] Ngài đã hoàn thành nhiệm vụ, thưởng 20000 điểm kinh nghiệm, 20 khối tinh thạch cấp 2, 1 viên đan dược sơ cấp, 3 quyển kỹ năng môn phái tùy thân sơ cấp.

[Hệ thống] Chúc mừng lên cấp 15.

[Hệ thống] Kỹ năng [Cửu Tinh Hải Đường] thăng đến cấp 3, hiệu quả kỹ năng tăng 10 điểm.

Giải quyết xong tang thi song sinh, không còn tang thi hệ âm và sương mù che mất, việc thanh lý đoàn tang thi còn lại đối bọn họ quả thật chỉ là một bữa ăn sáng.

Lục Văn Ngạn cười sờ sờ đầu đứa bé, "Tiểu Ngọc chính là đại công thần nha."


Lúc này đây dị năng của đứa nhỏ đã bắt đầu có tác dụng mấu chốt, có thể nói là dị năng hiếm có, nếu không có đứa bé, bọn họ chỉ sợ đã bị hai tang thi song sinh kia vây khốn đến chết.

Cậu bé được khích lệ, đôi mắt to tròn lập tức lòe lòe phát sáng, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút tái nhợt hiện lên một chút đỏ ửng thản nhiên.

Lục Văn Ngạn lúc này mới phát hiện sắc mặt bé con không tốt lắm, xem xét một chút, quả nhiên là đứa nhỏ dùng dị năng quá độ, trạng thái đã đến mức suy yếu.

Ban ngày Đường Ngọc ở trên xe hấp thu ba khối tinh thạch cấp 2, lúc này cấp bậc dị năng của cậu bé cũng đã đạt đến trình độ cấp 2 sơ cấp, nhưng việc duy trì dị năng thị thấu cũng hao phí không ít dị năng, mà trường hợp giúp người khác thấu thị còn hao dị năng gấp 3. Liên tục sử dụng 2 lần như vậy, đối với một đứa bé vẫn có chút miễn cưỡng.

Nhưng cậu nhóc vẫn kiên trì không nói một tiếng, nhu thuận khiến Lục Văn Ngạn đau lòng không thôi, nhanh chóng sử dụng [Cố Bản Hồi Nguyên] cho cậu bé, làm cho dị năng bị tiêu hao có thể khôi phục nhanh một chút, hơn nữa hắn âm thầm cầu nguyện quyển kỷ năng vừa thu bé con có thể dùng được.

Chiến đấu chấm dứt, mọi người bắt đầu thanh lý chiến trường, thu thập tinh thạch của tang thi, Sở Tử Khiên như trước đào tinh thạch tang thi song sinh ra giao cho Lục Văn Ngạn bảo quản. Lục Văn Ngạn nhìn thoáng qua thần sắc mệt mỏi của hắn, lập tứ sử dụng [Cố Bản Hồi Nguyên].

Trong cở thể truyền đến một luồng khí nóng, cảm thư sướng quen thuộc bao phủ khắp cơ thể, khiến Sở Tử Khiên nhịn không được khóe miệng cong lên.

Cuộc chiến đấu lần này bọn Sở Tử Khiên xuất lực lớn nhất, nên tinh thạch được phân cũng nhiều nhất, đáng tiếc tinh thạch cấp 1 đối với bọn họ đã cấp 2 không có tác dụng lớn lắm nên chỉ lấy một nửa, một nửa khác đều cho nhóm Thôi Chí.


Ở lâu một chỗ không khỏi đêm dài lắm mộng, bọn họ quyết định suốt đêm chạy đi, thường là trên đường cao tốc luôn có tang thi lảng vảng đều trực tiếp nghiền nát chạy qua.

Ngồi ở trên xe, Lục Văn Ngạn mở ba lô hệ thống ra xem xét phần thưởng nhiệm vụ.

[Hệ thống] Đan dược sơ cấp, sau khi sử dụng có thể thành công rèn luyệt thân thể, đề cao căn cốt [Giới hạn bản thân nhân vật sử dụng].

Nếu đã bị đánh dấu chỉ giới hạn cho bản thân sử dụng, như vậy tất nhiên là Lục Văn Ngạn không thể đem cho người khác, nhưng hắn lại không dùng ngay, ai biết sau khi dùng sẽ là dạng gì, vì để tránh phiền toái, hắn vẫn là đợi đến Giang Thành lại sử dụng sau. So với đan dược thì hắn càng quan tâm tới sách kỹ năng môn phái hơn.

Lục Văn Ngạn lấy sách ra, vẫn như trước là một quyển sách bỏ túi cỡ bàn tay.


[Hệ thống] Bắt đầu mở sách kỹ năng môn phái sơ cấp. Là có hay không?

Trước lạ sau quen, Lục Văn Ngạn nhanh chóng mở r aba bản, lần lượt là [Thiên Thư Chi Hỏa Tam Muội ], [Thiên Thư Chi Thủy Dong Bình ], còn có [Quỷ Mị Chi Quỷ].

[Hệ thống] Đạt được kỹ năng sơ cấp môn phái Vân Lộc [Tam Muội], nháy mắt phát ra ba hỏa cầu lửa, lực công kích tăng 20%, đình chỉ hoạt động 3 giây. Mở sách lập tức có thể học tập.

[Hệ thống] Đạt được kỹ năng sơ cấp môn phái Vân Lộc [Dong Bình], thả ra cột nước tận trời đến công kích địch nhân quanh thân, công kích tăng 20%, tốc độ di chuyển quân địch tại 10 giây nội giảm 50%. Mở sách lập tức có thể học tập.

[Hệ thống] Đạt được kỹ năng sơ cấp môn phái Quỷ Mặc [Quỷ], lấy oán khí xung quang bày kết giới, đối với quân địch tiến vào phạm vi sẽ tiến hành tổn thương quần thể, liên tục thời gian 1 phút. Mở sách có thể lập tức học tập.

Nhìn ba quyển kỹ năng vừa rút ra, Lục Văn Ngạn hoài nghi hệ thống có phải hay không có trí năng, vậy mà hoàn toàn dựa theo đội ngũ của hắn mà bố trí.

Hai quyển đầu tiên không cần nghĩ cũng biết là cho Triệu Hoàng Bác và Ngô Lỗi, nhưng cuối cùng Lục Văn Ngạn có chút không hiểu. Lúc hắn xuyên qua, chức nghiệp Quỷ Mặc này còn chưa có mở ra, cho nên đối với môn phái này hắn cũng không hiểu lắm.

Bất quá xem miêu tả kỹ năng, hình như cũng không phải là cho Lưu Khoan, nhưng những người khác cũng không tìm ra người có dị năng tương xứng.

Kết giới oán khí..... còn có thương tổn quần thể....

Không biết như thế nào, Lục Văn Ngạn lại đột nhiên nhớ tới lúc đầu trong bệnh viện gặp được Vương Lộ có dị năng hệ niệm lực. Hiệu quả dị năng của cô ta là nguyền rủa, ngược lại cùng oán khí có chút gần.

Chẳng lẽ quyển kỹ năng này là dùng cho dị năng giả hệ niệm lực?

Sẽ không trùng hợp như vậy đi? Hắn vừa nói muốn cho đứa nhỏ một quyển, vậy mà liền rút được một quyển?