Vú Em Quật Khởi Thời Mạt Thế

Vú Em Quật Khởi Thời Mạt Thế - Chương 16




Chương 16: Đột nhiên bị tấn công

Trạm xăng dầu này cũng nhìn chung không lớn lắm, bốn phía trước sau hai cánh cồng đều bị ô tô vây chật như nêm, trong đó còn có hai chiếc xe bồn chở dầu lớn khoảng cách vừa đúng bảo hộ dãy văn phòng bên trong cùng với cửa hàng bán đồ ăn vặt. Cửa chính cửa hàng thì đóng chặt, bức màn che ngăn cách, cản trở việc thám thính tình huống bên trong, nhưng bên cạnh cửa sổ quầy bán quà vặt đều là cửa kính, có thể rõ ràng vật phẩm bên trong vung vãi khắp nơi, như đang dụ dỗ bọn họ đi vào.

Sàn nhà bên trong trải tấm thảm màu đỏ sậm, ở nơi bố trí gạch men như nơi này vậy mà lại trải thảm, thoạt nhìn rất kỳ quái, hai người cũng rất nhanh cảnh giác lên, họ cũng không hướng phía quầy bán hàng đi tới, mà chuyển hướng đi về phía gian phòng có cánh cửa luôn đóng chặt bên cạnh.

Triệu Hoành Bác cẩn thận đem tai dán lên cửa, loáng thoáng có thể nghe thấy trong phòng truyền đến vài âm thanh như đang cố đè nén đau đớn, còn có vài tiếng hít thở dồn dập nặng nề, hắn đoán bên trong hẳn là có người, hơn nữa có không ít người.

Triệu Hoành Bác ra dấu cho Lục Văn Ngạn, tỏ vẻ bên trong có người, cần phải cẩn thận. Lục Văn Ngạn gật gật đầu, nắm chặt súng ống trong tay.

Nếu biết trong đại sảnh có người, bên trong rất có thể có mai phục, bọn họ cũng không ngốc mà vọt ngay vào chịu chết. Lục Văn Ngạn cho Triệu Hoành Bác lắng tai cảnh giới ở cửa, bản thân thì đến tựa lưng vào xe bồn bên cạnh tra xét một chút, bên trong còn một ít xăng.

Trong lúc hắn đang băn khoăn xem có nên trực tiếp đem cả chiếc xe thu vào hệ thống hay không, bất giác sau lưng phát ra tiếng gió, có một lực đạo từ sau đánh úp lại, theo bản năng nghiêng người tránh đi, chỉ thấy một người đàn ông trung niên mặc đồ đen trong tay cầm đao bổ dưa hấu chém về phía hắn, nếu lúc đó không tránh thoát kịp thời chỉ sợ tay phải không giữ được.

Nam nhân thấy hắn né tránh, trong mắt chợt lóe hung quang tàn nhẫn, cầm đao trong tay chém về phía hắn.

Lục Văn Ngạn hơi nheo mắt, giơ súng trong tay lên, trên đùi bắn một phát súng.

Người trung niên hô đau một tiếng, quỳ rạp xuống đất, lấy tay bưng kín miệng vết thương, máu tươi ồ ồ chảy không ngừng từ khe hở giữa lòng bàn tay.

"Ông là ai?" Lục Văn Ngạn dùng họng súng chỉa ngay đỉnh đầu hắn, thấp giọng hỏi.

Nam nhân trung niên ngẩng đầu, đôi lóe lên cổ sát ý, bỗng nhiên hắn há miệng thở dốc, từ trong miệng phun ra dịch vị vành xanh tanh tưởi, Lục Văn Ngạn vội vàng lui về phía sau, nhưng cánh tay vẫn là bị chất lỏng kia đánh trúng, tiếp đó cảm giác một hồi đau đớn nhức nhối tận xương tuý khiến hắn đau đớn thở dồn dập. Chỉ thấy cánh tay đang bị cổ chất lỏng kia ăn mòn, da tróc thịt bong, tản mát ra một loại mùi cực kỳ gay mũi khó nhịn.

"Anh Lục!" Triệu Hoành Bác nghe tiếng súng chạy tới, thấy thế vội vàng đỡ hắn, đưa hắn kéo qua một bên, nhanh chóng tránh đi đòn tấn công thứ hai từ chất lỏng ăn mòn kia.

Triệu Hoành Bác lôi kéo Lục Văn Ngạn trốn sau một chiếc ô tô bỏ đi, không ngừng nổ súng về phía tên kia, khiến tên đó chỉ có thể phun từ cự ly xa mà không thể tới gần bọn họ. Nhưng dịch vị tên đó quả thực mạnh mẽ, đến ô tô làm bằng kim loại cũng bị hoà tang, Triệu Hoành Bác chỉ có thể thay đổi một chỗ trốn khác.

"Người đó rốt cuộc là sao? Miệng hắn phun ra mấy thứ chất dinh dính ăn mòn văng xa đến tận 3 mét, sao lại có thể mạnh như vậy chứ? Chẳng lẽ hắn cũng là dị năng giả?" Triệu Hoành Bác thở gấp hoảng hốt nói, Miệng không bị bỏng sao? Hơi thở chắc cũng không ra gì....



Lục Văn Ngạn ngồi vào xe không ngừng dùng kỹ năng trị liệu vết thương, cuối cùng đem toàn bộ cánh tay bị chất lỏng ăn mòn hoàn toàn chữa khỏi , nhưng cảm giác đau đớn tận xương vẫn khiến hắn đổ một thân mồ hôi lạnh. Lời nói của Triệu Hoành Bác vừa lúc nhắc nhở hắn, hắn như thế nào vừa rồi lại quên mất xem xét thông tin của người kia!

Danh tính nhân vật: Trần Đạt Hải [Dị năng giả]

Cấp bậc thuộc tính: Dị năng giả hệ thủy cấp 1 – cao cấp.

Giá trị sinh mệnh: 15000 / 15000

Giá trị kỹ năng: 2050 / 3000


Mức độ đói khát: 80 / 100

Trạng thái nhân vật: Đổ máu

Đúng thật! Người này thế mà là dị năng giả! Còn là dị năng giả hệ thuỷ! Không những thế đã đạt tới mức cao cấp, sắp tiến đến cấp 2!

"Hắn ta là dị năng giả hệ thuỷ, hơn nữa cấp bậc rất cao, chúng ta phải cẩn thận!"

Triệu Hoành Bác nhìn thấy vết thương Lục Văn Ngạn đã được trị khỏi, thở dài nhẹ nhõm một hơi, vì thế đề nghị, "Chúng ta giằng co như vậy cũng không phải là cách, bằng không tôi đi dẫn hắn rời đi, anh Lục nhân cơ hội công kích hắn."

"Vẫn là để tôi đi đi." Lục Văn Ngạn lắc đầu, tuy Triệu Hoành Bác năng lực tác chiến không tệ, nhưng dù sao hắn cũng chỉ là người thường, chống lại dị năng năng đặc thù củaTrần Đại Hải không chừng sẽ bị thương, nếu mình đi ít nhất còn có thể dùng kỹ năng nhanh chóng chữa thương.

Triệu Hoành Bác không có biện pháp đành phải đồng ý, hắn nắm chặt súng trong tay, hạ quyết tâm phải đem cái người nguy hiểm kia xử lý.

Lục Văn Ngạn hít sâu một hơi, rất nhanh từ sau xe chạy ra ngoài, lập tức hấp dẫn lực chú ý của nam nhân kia, từng cột dịch vị bắn ra, khiến hắn né trái né phải phi thường chật vật. Nhưng hắn nắm chặt cơ hội, tại thời điểm mắt thấy gần bị cột dung dịch bắn trúng, lập tứ dùng kỹ năng né tránh, phóng châm, thành công khiến động tác nam nhân dừng lại, dịch vị bắn ra từ miệng cũng mất đi độ chính xác.

Lục Văn Ngạn lập tức lại sử dụng kỹ năng độc [Cửu tinh hải đường] lên người hắn, làn da nam nhân lập tức bắt đầu biến đen, hiện ra trạng thái trúng độc, mặc dù cột máu liên tục giảm xuống, nhưng lượng máu của hắn rất nhiều, cho nên còn có thể kiên trì chưa ngã xuống, lại tiếp tục công kích Lục Văn Ngạn thêm mạnh mẽ dường như không muốn sống.


Lúc trước bởi vì tên nam nhân kia luôn di chuyển, Triệu Hoành Bác không có cách nào nhắm ngay mục tiêu, giờ phút này tuy rằng không biết vì cái gì đột nhiên dừng lại, nhưng Triệu Hoành Bác lập tức giơ súng lên nhắm ngay hắn. Lúc chuẩn bị bóp cò súng, thân hình đột nhiên cứng đờ, ánh mắt bắt đầu tan rã, không bao lâu thì trở nên mờ mịt, họng súng căn bản đang nhắm hướng tên kia lại chậm rãi chuyển về phía ngực Lục Văn Ngạn.

Tay để ngay cò súng hơi dùng lực, tại thời điểm nháy mắt khi viên đạn sáp bắn ra, mặt Triệu Hoành Bác hơi vặn vẹo, cả người run rẩy không bình thường, giống như đang cùng cái gì đó đấu tranh.

'Đoàn" một tiếng súng vang lên, viên đạn xoẹt qua vai Lục Văn Ngạn, Lục Văn Ngạn giật mình quay đầu, liền thấy Triệu Hoành Bác sắc mặt không ngừng biến hóa vặn vẹo, như đang phải chịu đau đớn, hết sức khổ sở.

"Tiểu Bác!" Phát hiện trạng thái Triệu Hoành Bác không đúng, Lục Văn Ngạn lập tức sử dụng [Thanh tâm thần minh] với hắn.

Ánh mắt Triệu Hoành Bác rất nhanh thanh tỉnh lại, lực lượng khiến đầu hắn đau đớn như búa bổ cũng đã biến mất.

"Anh Lục! Nơi này còn có dị năng giả, tôi mới vừa rồi bị người khác khống chế!" Triệu Hoành Bác trong lòng còn sợ hãi nói.

Lục Văn Ngạn cảnh giác quét nhìn bốn phía, phát hiện bức màn bên cửa hơi giật giật, hiển nhiên bên trong có đồng bọn tên nam nhân kia lẩn trốn.

Nam nhân trung niên đã trở nên ngơ ngác, đổ máu, trong trại thái trúng độc, đang giãy dụa sắp chết, cũng đã không còn gây uy hiếp cho bọn họ. Bây giờ trước hết là phải diệt trừ người còn lại trong phòng kia, người nọ nhất định là dị năng giả hệ niệm lực, cho nên mới có khả năng khống chế đầu óc người khác.

Cùng Triệu Hoành Bác đưa ánh mắt, hai người rất nhanh tới gần cánh cửa, Lục Văn Ngạn dùng chân đá nhẹ vào cửa, cánh cửa đang đóng chặt im thin thít phát ra tiếng vang trầm đục rồi đổ ầm xuống. Lục Văn Ngạn đối với sức lực mạnh mẽ của mình có chút giật mình, nhưng rất nhanh lực chú ý của hắn bị cảnh tượng bên trong hấp dẫn.

Bên trong tối đen một mảnh cũng không ảnh hưởng tầm mắt Lục Văn Ngạn. Hắn đầu tiên là nhìn thấy được một người phụ nữ trung niên đang ngồi trên một chiếc sô pha cũ nát, trên bàn trà trước mặt đặt một ít thứ không biết tên. Mà cách đó không xa có nhiều người nằm đó, tay chân bị trói chặt, quần áo tả tơi, miệng bị chặn, trong mắt đầy màu sắc tuyệt vọng và chết lặng. Trong đó có hai người bị bịch miệng không ngừng mà phát ra âm thanh rên rỉ trầm thấp, nhìn kỹ thì thấy tay chân bọn họ đều bị chặt mất, miệng vết thương dùng mảnh vải nhìn không ra màu sắc tuỳ ý bao lại, trên đất đầy những vệt máu khô.


Lục Văn Ngạn cùng Triệu Hoành Bác da đầu run lên, trong lòng cùng có một loại suy đoán cực kỳ đáng sợ.

Bỗng, Lục Văn Ngạn cảm thấy đầu đau muốn nổ, có cái gì đó đang di chuyển lung tung trong não, hắn ôm đầu nện lên vách tường mong muốn giảm bớt thống khổ đau đớn, nhưng một chút tác dụng cũng không có. Hắn chỉ còn biết càng dùng lực đem đầu hung hăng đập vào tường, cái trán cũng đỏ lên.

"Anh Lục ca! Anh làm sao vậy?!" Triệu Hoành Bác chạy qua ngăn cản hắn tự làm hại chính mình.

Lục Văn Ngạn đầu đau đến sắp phát điên, căn bản không nghe thấy tiếng gọi ầm ĩ của Triệu Hoành Bác, chỉ đau khổ ôm đầu, té trên mặt đất không ngừng run rẩy.


"Anh Lục! Chính là người phụ nữ kia! Bà ta tại dùng dị năng đối phó anh! Anh mau dùng dị năng giải trừ công kích của bà ta!" Triệu Hoành Bác gấp gáp, mồ hôi đổ đầy người, hắn cũng đã từng bị năng lực đáng sợ này công kích qua, cùng một ý thức khác trong đầu giằng co rất thống khổ, căn bản không thể dùng từ ngữ nào có thể diễn tả được, càng phản kháng sẽ càng đau kịch liệt.

Lục Văn Ngạn chỉ có thể mơ hồ nghe thấy âm thanh Triệu Hoành Bác, nhưng một chữ cũng không nghe lọt, cái cảm giác đầu đau như búa bổ làm hắn tự hận không thể trực tiếp một phát chết đi.

Triệu Hoành Bác nhìn thấy Lục Văn Ngạn đem môi mình cắn nát, cả người mồ hôi rơi như mưa, nếu cứ như vậy thì sẽ xảy ra chuyện lớn! Hắn ngẩng đầu trừng người phụ nữ kia, chỉ thấy mắt bà ta loé lên hàn quang hận thù, điên cuồng, đăm đăm nhìn Lục Văn Ngạn đang đau đớn trên đất. Hắn bỗng nhiên linh cơ vừa động, đem họng súng nhắm ngay ánh mắt giết người kia, bóp cò.

"A!" Người phụ nữ tuy rằng phát giác ra nguy hiểm kịp thời nhưng cũng chỉ tránh được bị thương ở chỗ trọng yếu, thét chói tai ôm bả vai bị trúng đạn, ánh mắt như trước điên cuồng trừng hai người.

Người phụ nữ trung niên bởi vì bị thương, khiến tinh thần lực công kích tạm dừng một lát, vào lúc này, Lục Văn Ngạn từ trong đau đớn chậm rãi tỉnh lại, lập tức sử dụng [Thanh tâm thần minh], giải trừ trạng thái công kích, lại dùng [Diệu thủ hồi xuân] hồi phục thể lực.

Lục Văn Ngạn chống lại tầm mắt nữ nhân, đồng tử mạnh mẽ co rút, hắn biết người kia lại dùng tinh thần lực công kích, chỉ tiếc lần này hắn đã miễn dịch. Lúc thăng cấp, [Thanh tâm thần minh] cũng thăng cấp, nội một giờ có thể gia tăng số lần sử dụng lên một lần. Hơn nữa [Thanh tâm thần minh] còn có tác dụng chống cự lại năng lực công kích của đối phương trong 1 giờ, cho nên bà ta sử dụng tinh thần lực công kích đối với hắn và Triệu Hoành Bác hoàn toàn vô dụng.

Danh tính nhân vật: Chu Mai [Dị năng giả]

Cấp bâc thuộc tính: Hệ niệm lực cấp 2 – sơ cấp.

Giá trị sinh mệnh: 20000 / 20000

Giá trị kỹ năng: 2000 / 4000

Mức độ đói khát: 90 / 100

Trạng thái nhân vật: Đổ máu

Lục Văn Ngạn xem xét thông tin, kinh ngạc phát hiện cấp bậc dị năng của bà ta vậy mà còn cao hơn Trần Đại Hải, thực lực cũng ngang ngửa với chính mình, trách không được có khả năng thương tổn tinh thần của hắn.